Chương : 3
Editor: Thiên Lam
————
"Muộn rồi!" Cận Bùi trực tiếp hất tay nàng ra, xuống khỏi giường mặc lại y phục.
"Gia......" Tô Cẩm ý đồ muốn giữ người lại đến cùng, ai ngờ tốc độ mặc y phục của Cận Bùi thật sự quá nhanh!
Chỉ mặc một kiện áo trong, sau đó xoay người liền đi, động tác không lưu tình chút nào, sải bước dài, vài bước liền rời khỏi phòng của nàng.
Tô Cẩm ngồi ở trên giường vẫn còn ngốc lăng, nàng không nghĩ tới tính tình của mục tiêu lại âm tình bất định như vậy, hơn nữa còn không tôn trọng nàng, cũng chỉ trách địa vị của nàng quá thấp, chính là một cái nha hoàn mà thôi!
Chỉ là thiếu gia nửa đêm từ trong phòng nàng rời đi, truyền tới lão phu nhân nơi đó, nàng sắp tới chắc sẽ không thể trải qua những ngày tốt đẹp......
"Nghe gì chưa? Đêm hôm qua, đại thiếu gia của chúng ta từ trong phòng Cẩm cô nương giận dữ rời đi, lúc đi chỉ mặc một cái áo trong, có thể tưởng tượng là có bao nhiêu không cao hứng!"
Một nha hoàn chỉ chừng mười lăm, mười sáu tuổi, diện mạo bình thường,mặc y phục màu lục cùng một cái nha hoàn khác một thân y phục màu xanh lá kề tai nói nhỏ.
"Phải không? Có nghe được là vì chuyện gì không?" Thanh y nha hoàn ngơ ngác hỏi.
"Không có, bất quá tám phần là Cẩm cô nương chọc giận đại thiếu gia của chúng ta!"
Nha hoàn áo lục tròng mắt vừa chuyển, thẳng thắn suy đoán.
"A? Cái nàng này tính tình cũng không dễ chịu lắm nha!"
"Chính là, nàng ngày thường luôn diễu võ dương oai, cậy sủng mà kiêu, thật đúng là đem chính mình thành chủ tử đi!"
"Đúng vậy! Cái này nhưng lại tiện nghi cho vị tiểu chủ tử phía tây!"
"Thật sao?" Thanh y nha hoàn có chút nghi hoặc hỏi.
"Nghe nói đại thiếu gia từ chỗ Cẩm cô nương rời đi, liền đi tây sương phòng của Yên Chi cô nương nơi đó rồi ngủ lại!" nha hoàn áo lục lại nói.
"Thật hay giả? Không nghĩ tới đại thiếu gia hằng đêm đều ngủ lại chỗ của Cẩm cô nương thế nhưng cũng đổi địa phương?" Thanh y nha hoàn kinh ngạc cảm thán nói.
"Cái này gọi là gì, chính là bông hoa đẹp cũng chóng tàn! Hừ!" Áo lục nha hoàn trợn mắt một phen, hiển nhiên là đối với Tô Cẩm thực chán ghét.
Mà Tô Cẩm trong lời các nàng giờ phút này đang ở một cái đình cách đó không xa, tối hôm qua xảy ra chuyện như vậy, hôm nay gần như tất cả nữ nhân trong phủ đều khe khẽ bàn tán.
Nàng ở trong mắt các nàng ta đã sớm trở thành một người bị thất sủng.
Vị thế thay đổi, bây giờ mấy cái nha hoàn tầm thường cũng có thể khi dễ nàng.
Nàng dám khẳng định, hai cái nha hoàn kia khẳng định thấy được nàng ở chỗ này, mới cố ý nói xấu nàng.
Chỉ sợ không bao lâu nữa, liền sẽ truyền tới tai lão phu nhân nơi đó, khi đó mới chính là thời điểm nàng phải chịu tội!
Tô Cẩm nơi này còn chưa kịp lo lắng, từ xa đã thấy mấy bà tử chấp sự thân hình thô to cùng một ma ma hùng hổ đi tới.
"Cẩm cô nương, lão Phật gia thỉnh ngươi đi qua một chuyến." Ma ma vênh váo tự đắc đứng yên, ánh mắt kia bễ nghễ khinh thường, biểu tình cũng không có nửa điểm tôn kính.
Ngay cả việc đến thỉnh tự, lời nói đều cực kỳ miễn cưỡng!
Một đám cẩu nô tài phủng cao dẫm thấp (*)!
(*) Phủng cao dẫm thấp: theo mình có nghĩa là nịnh bợ,toàn tâm toàn ý với người có địa vị cao, ngược lại là dẫm đạp, chèn ép, khinh thường những người có địa vị thấp. Nhưng vì mình không tìm được từ nào hay hơn có thể thay thế vào nên mình sẽ để nguyên văn.
Tô Cẩm ở trong lòng chửi thầm một hồi, trên mặt vẫn bảo trì mỉm cười, khom lưng hành lễ: "Ma ma vất vả rồi, thỉnh dẫn đường."
Ma ma liếc mắt một cái, xoay người liền đi, mấy bà tử đi theo phía sau cũng không quay đầu lại, Tô Cẩm bất đắc dĩ cười cười, cuối cùng vẫn phải xách làn váy, nhẹ bước đuổi theo.
Phòng khách của lão Phật gia, đây đã là lần thứ hai nàng được tới, lần đầu tiên chính là thời điểm bị mua tới một năm trước, bị lão Phật gia xem qua, có gặp mặt một lần.
Từ đó nàng liền được đưa đến đông sương phòng, không có gặp qua lần nữa.
Không nghĩ tới lúc này đây chỉ vì một chút chuyện nhỏ, nàng lại may mắn được gặp lão Phật gia thêm một lần nữa.
"Lão phu nhân vạn phúc kim an, phu nhân vạn phúc kim an, nhị phu nhân vạn phúc kim an." Tô Cẩm tiến lên chính đường liền quỳ xuống, làm một cái đại lễ tiêu chuẩn.
—————
#29/06/2019
————
"Muộn rồi!" Cận Bùi trực tiếp hất tay nàng ra, xuống khỏi giường mặc lại y phục.
"Gia......" Tô Cẩm ý đồ muốn giữ người lại đến cùng, ai ngờ tốc độ mặc y phục của Cận Bùi thật sự quá nhanh!
Chỉ mặc một kiện áo trong, sau đó xoay người liền đi, động tác không lưu tình chút nào, sải bước dài, vài bước liền rời khỏi phòng của nàng.
Tô Cẩm ngồi ở trên giường vẫn còn ngốc lăng, nàng không nghĩ tới tính tình của mục tiêu lại âm tình bất định như vậy, hơn nữa còn không tôn trọng nàng, cũng chỉ trách địa vị của nàng quá thấp, chính là một cái nha hoàn mà thôi!
Chỉ là thiếu gia nửa đêm từ trong phòng nàng rời đi, truyền tới lão phu nhân nơi đó, nàng sắp tới chắc sẽ không thể trải qua những ngày tốt đẹp......
"Nghe gì chưa? Đêm hôm qua, đại thiếu gia của chúng ta từ trong phòng Cẩm cô nương giận dữ rời đi, lúc đi chỉ mặc một cái áo trong, có thể tưởng tượng là có bao nhiêu không cao hứng!"
Một nha hoàn chỉ chừng mười lăm, mười sáu tuổi, diện mạo bình thường,mặc y phục màu lục cùng một cái nha hoàn khác một thân y phục màu xanh lá kề tai nói nhỏ.
"Phải không? Có nghe được là vì chuyện gì không?" Thanh y nha hoàn ngơ ngác hỏi.
"Không có, bất quá tám phần là Cẩm cô nương chọc giận đại thiếu gia của chúng ta!"
Nha hoàn áo lục tròng mắt vừa chuyển, thẳng thắn suy đoán.
"A? Cái nàng này tính tình cũng không dễ chịu lắm nha!"
"Chính là, nàng ngày thường luôn diễu võ dương oai, cậy sủng mà kiêu, thật đúng là đem chính mình thành chủ tử đi!"
"Đúng vậy! Cái này nhưng lại tiện nghi cho vị tiểu chủ tử phía tây!"
"Thật sao?" Thanh y nha hoàn có chút nghi hoặc hỏi.
"Nghe nói đại thiếu gia từ chỗ Cẩm cô nương rời đi, liền đi tây sương phòng của Yên Chi cô nương nơi đó rồi ngủ lại!" nha hoàn áo lục lại nói.
"Thật hay giả? Không nghĩ tới đại thiếu gia hằng đêm đều ngủ lại chỗ của Cẩm cô nương thế nhưng cũng đổi địa phương?" Thanh y nha hoàn kinh ngạc cảm thán nói.
"Cái này gọi là gì, chính là bông hoa đẹp cũng chóng tàn! Hừ!" Áo lục nha hoàn trợn mắt một phen, hiển nhiên là đối với Tô Cẩm thực chán ghét.
Mà Tô Cẩm trong lời các nàng giờ phút này đang ở một cái đình cách đó không xa, tối hôm qua xảy ra chuyện như vậy, hôm nay gần như tất cả nữ nhân trong phủ đều khe khẽ bàn tán.
Nàng ở trong mắt các nàng ta đã sớm trở thành một người bị thất sủng.
Vị thế thay đổi, bây giờ mấy cái nha hoàn tầm thường cũng có thể khi dễ nàng.
Nàng dám khẳng định, hai cái nha hoàn kia khẳng định thấy được nàng ở chỗ này, mới cố ý nói xấu nàng.
Chỉ sợ không bao lâu nữa, liền sẽ truyền tới tai lão phu nhân nơi đó, khi đó mới chính là thời điểm nàng phải chịu tội!
Tô Cẩm nơi này còn chưa kịp lo lắng, từ xa đã thấy mấy bà tử chấp sự thân hình thô to cùng một ma ma hùng hổ đi tới.
"Cẩm cô nương, lão Phật gia thỉnh ngươi đi qua một chuyến." Ma ma vênh váo tự đắc đứng yên, ánh mắt kia bễ nghễ khinh thường, biểu tình cũng không có nửa điểm tôn kính.
Ngay cả việc đến thỉnh tự, lời nói đều cực kỳ miễn cưỡng!
Một đám cẩu nô tài phủng cao dẫm thấp (*)!
(*) Phủng cao dẫm thấp: theo mình có nghĩa là nịnh bợ,toàn tâm toàn ý với người có địa vị cao, ngược lại là dẫm đạp, chèn ép, khinh thường những người có địa vị thấp. Nhưng vì mình không tìm được từ nào hay hơn có thể thay thế vào nên mình sẽ để nguyên văn.
Tô Cẩm ở trong lòng chửi thầm một hồi, trên mặt vẫn bảo trì mỉm cười, khom lưng hành lễ: "Ma ma vất vả rồi, thỉnh dẫn đường."
Ma ma liếc mắt một cái, xoay người liền đi, mấy bà tử đi theo phía sau cũng không quay đầu lại, Tô Cẩm bất đắc dĩ cười cười, cuối cùng vẫn phải xách làn váy, nhẹ bước đuổi theo.
Phòng khách của lão Phật gia, đây đã là lần thứ hai nàng được tới, lần đầu tiên chính là thời điểm bị mua tới một năm trước, bị lão Phật gia xem qua, có gặp mặt một lần.
Từ đó nàng liền được đưa đến đông sương phòng, không có gặp qua lần nữa.
Không nghĩ tới lúc này đây chỉ vì một chút chuyện nhỏ, nàng lại may mắn được gặp lão Phật gia thêm một lần nữa.
"Lão phu nhân vạn phúc kim an, phu nhân vạn phúc kim an, nhị phu nhân vạn phúc kim an." Tô Cẩm tiến lên chính đường liền quỳ xuống, làm một cái đại lễ tiêu chuẩn.
—————
#29/06/2019