Chương 20: Tầm Tầm, nàng quá ham chơi
Nam Tầm đang định nói gì, bỗng nhiên Tiểu Bát lại kêu to hưng phấn: "Oa oa oa! Vừa nãy ta kiểm tra, giá trị ác niệm của Yêu Vương lại giảm 5 điểm, hiện giờ đã thành 70 rồi!"
Nam Tầm nghe vậy, hai mắt sáng lên. Nàng chợt cảm thấy tiền đồ sáng lạn, giá trị ác niệm Yêu Vương biến thành 0 chỉ ngay trong tầm tay!
Lúc này tâm tình thay đổi tốt hơn, sức ăn của Nam Tầm cũng biến lớn, mấy người Lục Tuệ vui mừng không thôi.
Mấy ngày liên tiếp, cứ đến mỗi đêm khuya, con Yêu Vương này đều lén lút nhân lúc tối lửa tắt đèn vào tiểu điện của Nam Tầm, sau đó ôm Nam Tầm liều chết triền miên, lăn qua lộn lại áp chảo bánh nướng.
Nam Tầm dù rất muốn mở mắt xem tình hình, nhưng cũng không biết tại sao, nàng rõ ràng cảm thấy đối phương đang ở, lại không mở mắt nổi, ngoại trừ rên rỉ thở dốc cũng không nói được tiếng nào.
Nam Tầm bực mình đến không được.
Ở Yêu Vương hàng đêm bò giường, sáng hôm sau vẫn truyền ra tin Yêu Vương hàng đêm sênh ca sủng hạnh yêu thú, Nam Tầm giờ mới hiểu được, cái gì mà Yêu Vương đêm đêm ngự vài nữ nhân chứ, tất cả là dọa người. Yêu Vương căn bản chưa sủng hạnh qua những nữ yêu thú kia!
"Tầm Tầm." Giọng đàn ông khàn khàn mất tiếng mang hương rượu thơm vang bên tai, huân đến người cũng say.
Nam Tầm nói với mấy nha đầu Lục Tuệ, tên ở nhà của mình kêu Tầm Tầm. Nàng sợ lúc bị gọi Huyên Huyên hay Tiểu Huyên, nàng chưa phản ứng kịp liền lòi, nhưng nàng chỉ nghe qua mấy nha đầu kia gọi mình Tầm Tầm lúc nô đùa, chưa bao giờ nghe giọng trầm thấp hòa hoãn như vậy, mang theo loại nhiệt độ nóng rực thẩm thấu linh hồn gọi tên nàng.
Lỗ tai có chút ngứa, có chút tê dại, như muốn mang thai.
Nam Tầm rất muốn mở mắt, lần này nàng rốt cuộc như nguyện. Nàng cảm nhận được trọng lượng nặng nề đè trên người mình, cũng nhìn thấy cặp mắt đỏ sẫm pha huyết quang trong bóng đêm.
Cặp huyết đồng kia vẫn luôn nhìn thẳng vào nàng.
"Ngươi làm sao..." Nam Tầm há miệng, một câu còn chưa nói xong, môi mỏng lành lạnh của người đàn ông này bỗng ngậm lấy môi nàng, ngăn không cho nàng nói lên lời.
Đợi đến khi Nam Tầm lần thứ hai mệt thành bãi bùn, Yêu Vương từ phía sau ôm nàng vào ngực hắn, cằm tì trên đầu nàng, hai tay siết eo nàng thật chặt.
Hai đôi mắt đồng thời nhìn khung trăng ngoài cửa sổ, một đôi đen láy long lanh, một đôi đỏ sẫm dọa người. Hai người trong lúc nhất thời lặng im không nói gì.
"Đêm nay mặt trăng thật tròn..." Nam Tầm thanh thanh giọng cảm thán một câu.
Yêu Vương ở phía sau trầm thấp ừ một tiếng, nói: "Cảnh sắc lại đẹp thế nào cũng không sánh bằng một phần ngàn Tầm Tầm trong mắt bổn vương."
Nam Tầm khóe miệng run rẩy: "Tiểu Bát, Yêu Vương bị làm sao vậy, cứ như trong một đêm đốt sáng kĩ năng nói lời âu yếm ấy."
Tiểu Bát nhận túng không dám lên tiếng lúc này.
"Tầm Tầm, nàng còn oán giận bổn vương?" Yêu Vương hỏi.
Nam Tầm sững sờ: "Oán giận ngươi cái gì? Là giận ngươi cho ta uống thuốc phá thai, hay oán ngươi lạnh nhạt ta mấy tháng?"
Lời này khiến Yêu Vương đột nhiên nắm chặt bàn tay, một lúc lâu, phía sau truyền đến giọng nói tràn đầy hổ thẹn của hắn: "Tầm Tầm, bổn vương... Chớ trách ta, Tầm Tầm. Đứa bé kia xác thực không thể giữ lại. Nàng chỉ có một tấm thân thể nhân loại, làm sao chịu được huyết mạch bá đạo từ Tứ Trảo Xích Huyết Đằng Xà? Đứa nhỏ sẽ lấy mạng nàng, mà bổn vương không nỡ nàng chết. Còn những lời đồn đại bên ngoài về những nữ nhân kia, bổn vương chưa từng chạm vào các nàng."
"Ta không tin." Nam Tầm hừ nhẹ một tiếng.
Yêu Vương hít sâu, có chút bất đắc dĩ: "Bổn vương tuy là một con yêu thú, nhưng bổn vương chưa bao giờ nói dối."
Nam Tầm sờ bụng mình, động tác này vào được mắt Yêu Vương, khiến xấu hổ trong mắt hắn càng sâu.
"Vậy sau này ta cũng không thể có con sao?" Nam Tầm hơi thương cảm hỏi.
Yêu Vương hung hăng ôm nàng vào lòng, thấp giọng nói: "Tầm Tầm, sẽ có, bổn vương sẽ nghĩ cách cải thiện thể chất của nàng, đảm bảo nàng có thể chịu đựng huyết mạch của bổn vương. Vì vậy lần này đừng trách ta được không?"
Nam Tầm khẽ gật đầu, nhẹ giọng đáp: "Được, ta tin chàng một lần. Chàng kêu ta Tầm Tầm, vậy ta nên gọi chàng là gì? Chàng tên gì?"
Yêu Vương sửng sốt.
Tên...
"Gọi ta Huyết Minh đi." Yêu Vương nói, ánh mắt khẽ động, có chút tự giễu: "Tên này đã mấy vạn năm chưa từng có người kêu lên rồi."
Nam Tầm xoay người, nâng mặt hắn, nghiêm túc nhìn hắn, nói: "Vậy mỗi ngày ta đều gọi chàng như vậy có được không? Huyết Minh, Huyết Minh, Huyết Minh..."
Cái tên mấy chục nghìn năm chưa từng được người kêu lại từ miệng nữ nhân này khẽ lẩm bẩm mà ra, trái tim Huyết Minh mạnh mẽ nhảy lên, đôi mắt máu khẽ nhíu lại, vươn mình đè nàng dưới thân.
Nam Tầm trộm hít một tiếng trong lòng: "Tiểu Bát, ngươi nói rất đúng. Xà tính bổn dâm, huống chi còn là con lão dâm xà."
Lật qua lật lại, Huyết Minh trực tiếp ôm Nam Tầm trở về tẩm cung Yêu Vương, nơi này có một ao tắm cực lớn.
Con đại yêu này có ham muốn chiếm hữu quá mạnh mẽ, không cho phép tỳ nữ giúp Nam Tầm tắm rửa. Hắn tự mình ra trận, đúng là một phen giặt sạch Nam Tầm từ đầu đến chân, từ trong ra ngoài.
Vừa tắm xong, hắn nhìn chằm chằm Nam Tầm vẫn đang trần chuồng, ánh mắt bỗng lại nóng rực lên, nóng rực đến nỗi có thể xuyên người nàng ra cái động.
Nam Tầm nghĩ không xong, liền một cước đạp người vào trong nước, khiến Huyết Minh uống phải mấy ngụm nước tắm, sau đó nàng bò thật nhanh hướng về mép ao.
Kết quả một giây sau, tại đây trong ao tắm này đã xảy ra cảnh tượng khiến Nam Tầm cả đời khó quên.
Bên hông nàng bỗng bị quấn bởi một cái đuôi rắn trơn trượt, đỏ như máu, vảy bên trên nhiễm huyết quang, làm người ta sợ hãi cực kỳ.
"Tầm Tầm, nàng quá ham chơi rồi." Phía sau truyền đến tiếng đàn ông âm trầm, còn phảng phất ý cười lạnh lẽo.
Nam Tầm sắp khóc: "Con mẹ nó Tiểu Bát, cái đuôi rắn thật lớn. Ta nghĩ sẽ có ngày như thế, nhưng ta không nghĩ nó tới nhanh như vậy..."
Nam Tầm bị đuôi rắn quấn quanh kéo kéo, kéo tới trong lòng người đàn ông.
Nhìn thấy khuôn mặt đẹp trai tà tứ kia, Nam Tầm thở phào nhẹ nhõm, cũng còn tốt, quay người lại chưa thấy đầu rắn to. Nửa người nửa xà cái gì còn có thể tạm thời chấp nhận.
"Tầm Tầm, nàng đang sợ ta sao?" Huyết Minh hỏi, giọng nói mang vẻ ôn nhu hiếm thấy.
Nam Tầm nỗ lực cười: "Mới nhìn thấy tự nhiên hơi sợ, nhưng nhìn nhiều lần khẳng định ta sẽ không sợ nữa."
Môi mỏng Huyết Minh khẽ cong: "Ta biết rồi, sau này mỗi ngày ta đều hóa bán thú. Chờ nàng nhìn quen bộ dáng này, ta lại hiện ra thú thể hoàn chỉnh, đến lúc đó nàng sẽ không sợ rồi."
Nam Tầm:....
Thấy nàng không nói lời nào, ánh mắt Huyết Minh trầm xuống, giọng nói bỗng dưng hạ nhiệt độ: "Lẽ nào Tầm Tầm mới vừa gạt ta? Nàng sợ thân thú của ta, nàng cảm thấy thân thú của ta thật xấu?"
Nam Tầm khóc lớn trong lòng: "Tiểu Bát, Yêu Vương là đại biến thải hỉ nộ vô thường! Dáng vẻ nửa người đuôi rắn quái đản, chẳng lẽ ta phải nói đẹp đẽ? Nhưng nếu ta nói thân thú của hắn thật xấu, ngươi nói xem hắn có thể trong lúc nóng giận ăn luôn ta?"
Tiểu Bát yếu bóng vía chú định sẽ không trả lời nàng.
Nam Tầm nghe vậy, hai mắt sáng lên. Nàng chợt cảm thấy tiền đồ sáng lạn, giá trị ác niệm Yêu Vương biến thành 0 chỉ ngay trong tầm tay!
Lúc này tâm tình thay đổi tốt hơn, sức ăn của Nam Tầm cũng biến lớn, mấy người Lục Tuệ vui mừng không thôi.
Mấy ngày liên tiếp, cứ đến mỗi đêm khuya, con Yêu Vương này đều lén lút nhân lúc tối lửa tắt đèn vào tiểu điện của Nam Tầm, sau đó ôm Nam Tầm liều chết triền miên, lăn qua lộn lại áp chảo bánh nướng.
Nam Tầm dù rất muốn mở mắt xem tình hình, nhưng cũng không biết tại sao, nàng rõ ràng cảm thấy đối phương đang ở, lại không mở mắt nổi, ngoại trừ rên rỉ thở dốc cũng không nói được tiếng nào.
Nam Tầm bực mình đến không được.
Ở Yêu Vương hàng đêm bò giường, sáng hôm sau vẫn truyền ra tin Yêu Vương hàng đêm sênh ca sủng hạnh yêu thú, Nam Tầm giờ mới hiểu được, cái gì mà Yêu Vương đêm đêm ngự vài nữ nhân chứ, tất cả là dọa người. Yêu Vương căn bản chưa sủng hạnh qua những nữ yêu thú kia!
"Tầm Tầm." Giọng đàn ông khàn khàn mất tiếng mang hương rượu thơm vang bên tai, huân đến người cũng say.
Nam Tầm nói với mấy nha đầu Lục Tuệ, tên ở nhà của mình kêu Tầm Tầm. Nàng sợ lúc bị gọi Huyên Huyên hay Tiểu Huyên, nàng chưa phản ứng kịp liền lòi, nhưng nàng chỉ nghe qua mấy nha đầu kia gọi mình Tầm Tầm lúc nô đùa, chưa bao giờ nghe giọng trầm thấp hòa hoãn như vậy, mang theo loại nhiệt độ nóng rực thẩm thấu linh hồn gọi tên nàng.
Lỗ tai có chút ngứa, có chút tê dại, như muốn mang thai.
Nam Tầm rất muốn mở mắt, lần này nàng rốt cuộc như nguyện. Nàng cảm nhận được trọng lượng nặng nề đè trên người mình, cũng nhìn thấy cặp mắt đỏ sẫm pha huyết quang trong bóng đêm.
Cặp huyết đồng kia vẫn luôn nhìn thẳng vào nàng.
"Ngươi làm sao..." Nam Tầm há miệng, một câu còn chưa nói xong, môi mỏng lành lạnh của người đàn ông này bỗng ngậm lấy môi nàng, ngăn không cho nàng nói lên lời.
Đợi đến khi Nam Tầm lần thứ hai mệt thành bãi bùn, Yêu Vương từ phía sau ôm nàng vào ngực hắn, cằm tì trên đầu nàng, hai tay siết eo nàng thật chặt.
Hai đôi mắt đồng thời nhìn khung trăng ngoài cửa sổ, một đôi đen láy long lanh, một đôi đỏ sẫm dọa người. Hai người trong lúc nhất thời lặng im không nói gì.
"Đêm nay mặt trăng thật tròn..." Nam Tầm thanh thanh giọng cảm thán một câu.
Yêu Vương ở phía sau trầm thấp ừ một tiếng, nói: "Cảnh sắc lại đẹp thế nào cũng không sánh bằng một phần ngàn Tầm Tầm trong mắt bổn vương."
Nam Tầm khóe miệng run rẩy: "Tiểu Bát, Yêu Vương bị làm sao vậy, cứ như trong một đêm đốt sáng kĩ năng nói lời âu yếm ấy."
Tiểu Bát nhận túng không dám lên tiếng lúc này.
"Tầm Tầm, nàng còn oán giận bổn vương?" Yêu Vương hỏi.
Nam Tầm sững sờ: "Oán giận ngươi cái gì? Là giận ngươi cho ta uống thuốc phá thai, hay oán ngươi lạnh nhạt ta mấy tháng?"
Lời này khiến Yêu Vương đột nhiên nắm chặt bàn tay, một lúc lâu, phía sau truyền đến giọng nói tràn đầy hổ thẹn của hắn: "Tầm Tầm, bổn vương... Chớ trách ta, Tầm Tầm. Đứa bé kia xác thực không thể giữ lại. Nàng chỉ có một tấm thân thể nhân loại, làm sao chịu được huyết mạch bá đạo từ Tứ Trảo Xích Huyết Đằng Xà? Đứa nhỏ sẽ lấy mạng nàng, mà bổn vương không nỡ nàng chết. Còn những lời đồn đại bên ngoài về những nữ nhân kia, bổn vương chưa từng chạm vào các nàng."
"Ta không tin." Nam Tầm hừ nhẹ một tiếng.
Yêu Vương hít sâu, có chút bất đắc dĩ: "Bổn vương tuy là một con yêu thú, nhưng bổn vương chưa bao giờ nói dối."
Nam Tầm sờ bụng mình, động tác này vào được mắt Yêu Vương, khiến xấu hổ trong mắt hắn càng sâu.
"Vậy sau này ta cũng không thể có con sao?" Nam Tầm hơi thương cảm hỏi.
Yêu Vương hung hăng ôm nàng vào lòng, thấp giọng nói: "Tầm Tầm, sẽ có, bổn vương sẽ nghĩ cách cải thiện thể chất của nàng, đảm bảo nàng có thể chịu đựng huyết mạch của bổn vương. Vì vậy lần này đừng trách ta được không?"
Nam Tầm khẽ gật đầu, nhẹ giọng đáp: "Được, ta tin chàng một lần. Chàng kêu ta Tầm Tầm, vậy ta nên gọi chàng là gì? Chàng tên gì?"
Yêu Vương sửng sốt.
Tên...
"Gọi ta Huyết Minh đi." Yêu Vương nói, ánh mắt khẽ động, có chút tự giễu: "Tên này đã mấy vạn năm chưa từng có người kêu lên rồi."
Nam Tầm xoay người, nâng mặt hắn, nghiêm túc nhìn hắn, nói: "Vậy mỗi ngày ta đều gọi chàng như vậy có được không? Huyết Minh, Huyết Minh, Huyết Minh..."
Cái tên mấy chục nghìn năm chưa từng được người kêu lại từ miệng nữ nhân này khẽ lẩm bẩm mà ra, trái tim Huyết Minh mạnh mẽ nhảy lên, đôi mắt máu khẽ nhíu lại, vươn mình đè nàng dưới thân.
Nam Tầm trộm hít một tiếng trong lòng: "Tiểu Bát, ngươi nói rất đúng. Xà tính bổn dâm, huống chi còn là con lão dâm xà."
Lật qua lật lại, Huyết Minh trực tiếp ôm Nam Tầm trở về tẩm cung Yêu Vương, nơi này có một ao tắm cực lớn.
Con đại yêu này có ham muốn chiếm hữu quá mạnh mẽ, không cho phép tỳ nữ giúp Nam Tầm tắm rửa. Hắn tự mình ra trận, đúng là một phen giặt sạch Nam Tầm từ đầu đến chân, từ trong ra ngoài.
Vừa tắm xong, hắn nhìn chằm chằm Nam Tầm vẫn đang trần chuồng, ánh mắt bỗng lại nóng rực lên, nóng rực đến nỗi có thể xuyên người nàng ra cái động.
Nam Tầm nghĩ không xong, liền một cước đạp người vào trong nước, khiến Huyết Minh uống phải mấy ngụm nước tắm, sau đó nàng bò thật nhanh hướng về mép ao.
Kết quả một giây sau, tại đây trong ao tắm này đã xảy ra cảnh tượng khiến Nam Tầm cả đời khó quên.
Bên hông nàng bỗng bị quấn bởi một cái đuôi rắn trơn trượt, đỏ như máu, vảy bên trên nhiễm huyết quang, làm người ta sợ hãi cực kỳ.
"Tầm Tầm, nàng quá ham chơi rồi." Phía sau truyền đến tiếng đàn ông âm trầm, còn phảng phất ý cười lạnh lẽo.
Nam Tầm sắp khóc: "Con mẹ nó Tiểu Bát, cái đuôi rắn thật lớn. Ta nghĩ sẽ có ngày như thế, nhưng ta không nghĩ nó tới nhanh như vậy..."
Nam Tầm bị đuôi rắn quấn quanh kéo kéo, kéo tới trong lòng người đàn ông.
Nhìn thấy khuôn mặt đẹp trai tà tứ kia, Nam Tầm thở phào nhẹ nhõm, cũng còn tốt, quay người lại chưa thấy đầu rắn to. Nửa người nửa xà cái gì còn có thể tạm thời chấp nhận.
"Tầm Tầm, nàng đang sợ ta sao?" Huyết Minh hỏi, giọng nói mang vẻ ôn nhu hiếm thấy.
Nam Tầm nỗ lực cười: "Mới nhìn thấy tự nhiên hơi sợ, nhưng nhìn nhiều lần khẳng định ta sẽ không sợ nữa."
Môi mỏng Huyết Minh khẽ cong: "Ta biết rồi, sau này mỗi ngày ta đều hóa bán thú. Chờ nàng nhìn quen bộ dáng này, ta lại hiện ra thú thể hoàn chỉnh, đến lúc đó nàng sẽ không sợ rồi."
Nam Tầm:....
Thấy nàng không nói lời nào, ánh mắt Huyết Minh trầm xuống, giọng nói bỗng dưng hạ nhiệt độ: "Lẽ nào Tầm Tầm mới vừa gạt ta? Nàng sợ thân thú của ta, nàng cảm thấy thân thú của ta thật xấu?"
Nam Tầm khóc lớn trong lòng: "Tiểu Bát, Yêu Vương là đại biến thải hỉ nộ vô thường! Dáng vẻ nửa người đuôi rắn quái đản, chẳng lẽ ta phải nói đẹp đẽ? Nhưng nếu ta nói thân thú của hắn thật xấu, ngươi nói xem hắn có thể trong lúc nóng giận ăn luôn ta?"
Tiểu Bát yếu bóng vía chú định sẽ không trả lời nàng.