Chương 63: Ngu xuẩn, con quỷ yêu đương
Edit: PaduC/ Beta: Norah
Nam Tầm ha ha nói: "Ta chưa bao giờ mắc sai lầm hai lần cùng một việc."
Nam Tầm gọi xe về nhà cũ. Bác tài xế đó rất nhiệt tình, còn tính giúp cô xách đồ vào nhà, dọa đến cô vội vàng lắc đầu xua tay.
Xe taxi vừa đi xa, cửa nhà liền mở ra. Phó Vũ vẫn mặc áo sơ mi trắng quần tây đen, cứ như vậy đứng ở cửa nhìn cô, trong mắt chứa ý cười mà nhìn cô.
Nam Tầm hơi cong khóe miệng, hỏi: "Không phải anh vẫn luôn chờ em ở cửa chứ? Em chỉ đi siêu thị mua ít thức ăn, vậy nên về trễ một chút."
Nói xong, giơ túi lớn túi nhỏ trong tay, quở trách:"Còn ngẩn người gì nữa. Làm bạn trai của em, chẳng lẽ không nên giúp em cầm đồ à?"
Con quỷ trước mắt sững sờ một hồi, sau đó đưa tay nhận lấy túi trên tay cô, đôi mắt lạnh lẽo nhưng lại lóe... ánh sáng cực nóng bỏng. Anh còn có chút không tin, cho rằng vừa nãy nghe lầm.
"Mạt Mạt, em vừa nói với anh cái gì? Anh là bạn trai em?" Phó Vũ gắt gao nhìn người con gái trước mắt.
Rõ ràng đã chết không cảm nhận được tim đập, nhưng giờ phút này anh lại cảm thấy anh có cảm giác hạnh phúc đến nghẹt thở.
Nam Tầm huých ngực anh: "Tiên sinh Phó Vũ, bên ngoài rất nóng, chúng ta có thể vào nhà trước rồi nói không? Hả?"
Phó Vũ đần độn mà mặc cô đẩy chính mình, dưới chân không chú ý lảo đảo một cái.
Nam Tầm liền vội vàng kéo anh về đằng trước, bởi vì quán tính, gương mặt tuấn tú của anh phóng to ngay trước mặt cô. Da thịt mặc dù có hơi trắng xanh, nhưng cũng bóng loáng như sứ, đẹp đẽ tinh xảo khiến người ta không nhịn được muốn sờ thử.
Lá gan Nam Tầm lúc này lớn đến mức khó tin nổi.
Cô giơ tay sờ mặt Phó Vũ, nhẹ giọng nói: "Có hơi lạnh."
Phó Vũ nghe lời này, ánh mắt tối lại, cũng ảm đạm hơn, nhưng rất nhanh anh nghe được người trước mắt nói: "Nhưng mà không sao, sau này em có thể làm ấm anh."
Sau đó, cô dán mặt cô lại gần.
Bọn họ mặt dán mặt, nhiệt độ lan truyền lẫn nhau, làm ấm lên gương mặt lạnh lẽo và trái tim sẽ không bao giờ nhảy lên kia.
Sau mười phút.
Nam Tầm vùi trên ghế sofa trong phòng khách, vừa xem phim truyền hình vừa gặm táo.
Răng rắc răng rắc, quả táo này thật giòn, mùi vị thật không tệ.
Hư Không Thú đột nhiên ứa ra một câu: "Lá gan ngươi thật mập nha. Ngươi dám để đại boss lệ quỷ nấu cơm cho ngươi, ngươi đã quên trước đây không lâu hắn còn muốn mạng của ngươi à?"
Nam Tầm cười ha ha: "Tiểu Bát, một con thú như ngươi không hiểu được sinh vật nhân loại phức tạp. Phó Vũ anh ta thích ta như vậy, ta mà khách khí, anh ta ngược lại cảm thấy ta có ý đồ gì khác."
Nói xong, Nam Tầm có chút thương cảm mà than thở: "Làm cái nghề này của ta, đầu lúc nào cũng treo ở thắt lưng quần, huống chi ta còn toàn tiếp xúc với biến thái tâm lý vặn vẹo. Mặc kệ là ba năm cấp ba, hay là mấy ngày nay, đại biến thái Phó Vũ đã sớm nhìn thấu tính tình của ta. Nếu ta mà che giấu ngượng ngùng xoắn xít hùa theo yêu thích của biến thái, không chỉ kết quả phản lại, mà chính ta cũng sống uất ức."
Hư Không Thú ồ lên: "Ngươi vui vẻ là được rồi, nhưng đừng quên giá trị ác niệm."
Vừa nãy giá trị ác niệm lại giảm rồi, nhưng lúc này nó không muốn nói cho Nam Tầm, miễn cho cô khoe khoang.
Trong phòng bếp bay ra mùi đồ ăn thơm phức mê người. Nam Tầm hít thật sâu, thực sự thèm ăn không nhịn được, liền len lén úp sấp ở cửa phòng bếp thò đầu vào thăm dò.
"Wow, wow, tiên sinh Phó Vũ, anh thực là quá đảm đang, em làm bạn gái anh quả thực là có phúc ba đời!" Nam Tầm cười híp mắt nói.
Người đang xào rau quay đầu lại nhìn cô, trong mắt đầy ý cười.
"Đi phòng khách chờ, sắp xong rồi." Người nọ nói.
"Tiên sinh Phó Vũ yêu quý, em muốn ăn cà rốt thái sợi xào thịt, anh đừng quên ơ ~"
"Biết rồi, nấu cho em ngay đây." Người đàn ông cười nói, sau đó xoay người tiếp tục xào rau.
Nam Tầm vui vẻ về phòng khách, tiếp tục trò chuyện cùng Tiểu Bát trong lòng: "Phó Vũ thật là một người đàn ông nội trợ tốt."
Hư Không Thú khà khà nhắc nhở: "Hắn không phải người, mà là con lệ quỷ nha ~"
Nam Tầm lập tức ỉu xìu, không khỏi cảm khái: "Chấp niệm của anh ấy quá nặng, căn bản là ta không đáng để anh ấy nhớ mãi không quên nhiều năm như vậy."
Hư Không Thú gật đầu: "Đúng vậy đấy, ngươi chính là cặn bã."
Nam Tầm:...
Trên bàn có ba món một canh, màu sắc hương vị đầy đủ. Nam Tầm ăn đến rất thỏa mãn, còn không quên gắp rau cho boss đại nhân.
Phó Vũ nhìn cà rốt thái sợi đầy trong bát, vẻ mặt thoáng biến hóa vi diệu, bỗng nhiên nói: "Mạt Mạt, anh không cần ăn cơm."
Nam Tầm à một tiếng, biểu đạt chút cảm giác tiếc nuối, sau đó ăn luôn cả bát trước mặt Phó Vũ.
Hư Không Thú: "Ngươi là heo à? Ăn nhiều như vậy."
Nam Tầm: "Cơm Phó Vũ nấu thật sự là ăn quá ngon, cứ như chuyên môn học vì ta vậy."
Cơm nước xong, Phó Vũ chủ động thu dọn bát đũa. Chờ anh cọ rửa xong đi ra từ bếp, Nam Tầm đã ngủ trên ghế sofa rồi.
Phó Vũ ngồi bên người cô, cúi đầu đánh giá cô, vẻ dịu dàng trong mắt tràn đầy mà ra, tràn ngập cả căn phòng.
Nhìn một chút, đôi mắt Phó Vũ không khỏi hơi nheo lại.
Rõ ràng đã rất thỏa mãn, nhưng tại sao vẫn cảm thấy không đủ chứ. Anh muốn càng nhiều, càng nhiều...
Nam Tầm vừa ngủ một giấc thỏa thuê, không biết cô được Phó Vũ ôm lên giường của anh từ lúc nào. Ôm chăn trên người, cô có chút mơ hồ nhìn về phía người đàn ông đang ngồi trước bàn đọc sách, ngáp một cái hỏi: "Phó Vũ, anh đang làm gì thế?"
Phó Vũ nghiêng đầu nhìn cô: "Dậy rồi à?"
Nam Tầm đứng lên đi đến phía sau anh, nhìn thấy một bức vẽ trên bàn, không khỏi kinh ngạc há miệng: "Anh vẽ em?"
Trên bàn đọc sách là một bức phác họa chân dung, vẽ dáng vẻ Nam Tầm nằm trên ghế sofa ngủ say. Gương mặt đó vẽ rất tinh tế, thậm chí có thể đếm rõ được từng sợi lông mi vểnh cong, vừa đen vừa dày. Đường vân trên môi và ánh nước do lúc đó mơ thấy gì mà liếm môi cũng được khắc họa rất tỉ mỉ. Môi hé mở, lộ ra miệng bên trong, mơ hồ có thấy hai cái răng cửa nhỏ.
Nam Tầm có hơi thẹn thùng. Cũng may lúc ngủ cô không chảy nước miếng, nếu không theo tính tình của Phó Vũ, phỏng chừng cả vệt nước miếng cũng ra vẽ được.
"Phó Vũ, sau này không được vẽ dáng ngủ của em nữa." Nam Tầm nói.
Phó Vũ không rõ: "Tại sao?"
"Em sợ em có động tác bất nhã gì anh cũng vẽ ra, như vậy em sẽ rất tức giận và xấu hổ muốn chui xuống đất."
Sau đó anh liền nở nụ cười, nói: "Em thế nào cũng đẹp."
Nam Tầm bừng cái đỏ thẫm mặt: "Tiểu Bát, ta được một con quỷ khen dễ nhìn, vậy mà ta có chút thẹn thùng là sao?"
Hư Không Thú đã biết rõ tính Nam Tầm yên lặng trợn mắt: "Đó là bởi vì con quỷ trước mặt là một con quỷ rất đẹp trai. Có điều ngươi thẹn thùng cái gì chứ. Dù sao túi da này không phải của ngươi, hắn khen cũng không phải ngươi."
Nam Tầm lập tức hỏi Phó Vũ: "Phó Vũ, anh cảm thấy vẻ ngoài em đẹp, hay là linh hồn đẹp?"
Phó Vũ sững sờ, dường như không ngờ cô sẽ hỏi vấn đề này. Suy nghĩ một chút, anh khẽ mỉm cười: "Mạt Mạt rất xinh đẹp, nhưng linh hồn càng đẹp hơn."
Nam Tầm đắc ý, Hư Không Thú giả chết.
Quỷ đang yêu đương đều ngu xuẩn.
Nam Tầm ha ha nói: "Ta chưa bao giờ mắc sai lầm hai lần cùng một việc."
Nam Tầm gọi xe về nhà cũ. Bác tài xế đó rất nhiệt tình, còn tính giúp cô xách đồ vào nhà, dọa đến cô vội vàng lắc đầu xua tay.
Xe taxi vừa đi xa, cửa nhà liền mở ra. Phó Vũ vẫn mặc áo sơ mi trắng quần tây đen, cứ như vậy đứng ở cửa nhìn cô, trong mắt chứa ý cười mà nhìn cô.
Nam Tầm hơi cong khóe miệng, hỏi: "Không phải anh vẫn luôn chờ em ở cửa chứ? Em chỉ đi siêu thị mua ít thức ăn, vậy nên về trễ một chút."
Nói xong, giơ túi lớn túi nhỏ trong tay, quở trách:"Còn ngẩn người gì nữa. Làm bạn trai của em, chẳng lẽ không nên giúp em cầm đồ à?"
Con quỷ trước mắt sững sờ một hồi, sau đó đưa tay nhận lấy túi trên tay cô, đôi mắt lạnh lẽo nhưng lại lóe... ánh sáng cực nóng bỏng. Anh còn có chút không tin, cho rằng vừa nãy nghe lầm.
"Mạt Mạt, em vừa nói với anh cái gì? Anh là bạn trai em?" Phó Vũ gắt gao nhìn người con gái trước mắt.
Rõ ràng đã chết không cảm nhận được tim đập, nhưng giờ phút này anh lại cảm thấy anh có cảm giác hạnh phúc đến nghẹt thở.
Nam Tầm huých ngực anh: "Tiên sinh Phó Vũ, bên ngoài rất nóng, chúng ta có thể vào nhà trước rồi nói không? Hả?"
Phó Vũ đần độn mà mặc cô đẩy chính mình, dưới chân không chú ý lảo đảo một cái.
Nam Tầm liền vội vàng kéo anh về đằng trước, bởi vì quán tính, gương mặt tuấn tú của anh phóng to ngay trước mặt cô. Da thịt mặc dù có hơi trắng xanh, nhưng cũng bóng loáng như sứ, đẹp đẽ tinh xảo khiến người ta không nhịn được muốn sờ thử.
Lá gan Nam Tầm lúc này lớn đến mức khó tin nổi.
Cô giơ tay sờ mặt Phó Vũ, nhẹ giọng nói: "Có hơi lạnh."
Phó Vũ nghe lời này, ánh mắt tối lại, cũng ảm đạm hơn, nhưng rất nhanh anh nghe được người trước mắt nói: "Nhưng mà không sao, sau này em có thể làm ấm anh."
Sau đó, cô dán mặt cô lại gần.
Bọn họ mặt dán mặt, nhiệt độ lan truyền lẫn nhau, làm ấm lên gương mặt lạnh lẽo và trái tim sẽ không bao giờ nhảy lên kia.
Sau mười phút.
Nam Tầm vùi trên ghế sofa trong phòng khách, vừa xem phim truyền hình vừa gặm táo.
Răng rắc răng rắc, quả táo này thật giòn, mùi vị thật không tệ.
Hư Không Thú đột nhiên ứa ra một câu: "Lá gan ngươi thật mập nha. Ngươi dám để đại boss lệ quỷ nấu cơm cho ngươi, ngươi đã quên trước đây không lâu hắn còn muốn mạng của ngươi à?"
Nam Tầm cười ha ha: "Tiểu Bát, một con thú như ngươi không hiểu được sinh vật nhân loại phức tạp. Phó Vũ anh ta thích ta như vậy, ta mà khách khí, anh ta ngược lại cảm thấy ta có ý đồ gì khác."
Nói xong, Nam Tầm có chút thương cảm mà than thở: "Làm cái nghề này của ta, đầu lúc nào cũng treo ở thắt lưng quần, huống chi ta còn toàn tiếp xúc với biến thái tâm lý vặn vẹo. Mặc kệ là ba năm cấp ba, hay là mấy ngày nay, đại biến thái Phó Vũ đã sớm nhìn thấu tính tình của ta. Nếu ta mà che giấu ngượng ngùng xoắn xít hùa theo yêu thích của biến thái, không chỉ kết quả phản lại, mà chính ta cũng sống uất ức."
Hư Không Thú ồ lên: "Ngươi vui vẻ là được rồi, nhưng đừng quên giá trị ác niệm."
Vừa nãy giá trị ác niệm lại giảm rồi, nhưng lúc này nó không muốn nói cho Nam Tầm, miễn cho cô khoe khoang.
Trong phòng bếp bay ra mùi đồ ăn thơm phức mê người. Nam Tầm hít thật sâu, thực sự thèm ăn không nhịn được, liền len lén úp sấp ở cửa phòng bếp thò đầu vào thăm dò.
"Wow, wow, tiên sinh Phó Vũ, anh thực là quá đảm đang, em làm bạn gái anh quả thực là có phúc ba đời!" Nam Tầm cười híp mắt nói.
Người đang xào rau quay đầu lại nhìn cô, trong mắt đầy ý cười.
"Đi phòng khách chờ, sắp xong rồi." Người nọ nói.
"Tiên sinh Phó Vũ yêu quý, em muốn ăn cà rốt thái sợi xào thịt, anh đừng quên ơ ~"
"Biết rồi, nấu cho em ngay đây." Người đàn ông cười nói, sau đó xoay người tiếp tục xào rau.
Nam Tầm vui vẻ về phòng khách, tiếp tục trò chuyện cùng Tiểu Bát trong lòng: "Phó Vũ thật là một người đàn ông nội trợ tốt."
Hư Không Thú khà khà nhắc nhở: "Hắn không phải người, mà là con lệ quỷ nha ~"
Nam Tầm lập tức ỉu xìu, không khỏi cảm khái: "Chấp niệm của anh ấy quá nặng, căn bản là ta không đáng để anh ấy nhớ mãi không quên nhiều năm như vậy."
Hư Không Thú gật đầu: "Đúng vậy đấy, ngươi chính là cặn bã."
Nam Tầm:...
Trên bàn có ba món một canh, màu sắc hương vị đầy đủ. Nam Tầm ăn đến rất thỏa mãn, còn không quên gắp rau cho boss đại nhân.
Phó Vũ nhìn cà rốt thái sợi đầy trong bát, vẻ mặt thoáng biến hóa vi diệu, bỗng nhiên nói: "Mạt Mạt, anh không cần ăn cơm."
Nam Tầm à một tiếng, biểu đạt chút cảm giác tiếc nuối, sau đó ăn luôn cả bát trước mặt Phó Vũ.
Hư Không Thú: "Ngươi là heo à? Ăn nhiều như vậy."
Nam Tầm: "Cơm Phó Vũ nấu thật sự là ăn quá ngon, cứ như chuyên môn học vì ta vậy."
Cơm nước xong, Phó Vũ chủ động thu dọn bát đũa. Chờ anh cọ rửa xong đi ra từ bếp, Nam Tầm đã ngủ trên ghế sofa rồi.
Phó Vũ ngồi bên người cô, cúi đầu đánh giá cô, vẻ dịu dàng trong mắt tràn đầy mà ra, tràn ngập cả căn phòng.
Nhìn một chút, đôi mắt Phó Vũ không khỏi hơi nheo lại.
Rõ ràng đã rất thỏa mãn, nhưng tại sao vẫn cảm thấy không đủ chứ. Anh muốn càng nhiều, càng nhiều...
Nam Tầm vừa ngủ một giấc thỏa thuê, không biết cô được Phó Vũ ôm lên giường của anh từ lúc nào. Ôm chăn trên người, cô có chút mơ hồ nhìn về phía người đàn ông đang ngồi trước bàn đọc sách, ngáp một cái hỏi: "Phó Vũ, anh đang làm gì thế?"
Phó Vũ nghiêng đầu nhìn cô: "Dậy rồi à?"
Nam Tầm đứng lên đi đến phía sau anh, nhìn thấy một bức vẽ trên bàn, không khỏi kinh ngạc há miệng: "Anh vẽ em?"
Trên bàn đọc sách là một bức phác họa chân dung, vẽ dáng vẻ Nam Tầm nằm trên ghế sofa ngủ say. Gương mặt đó vẽ rất tinh tế, thậm chí có thể đếm rõ được từng sợi lông mi vểnh cong, vừa đen vừa dày. Đường vân trên môi và ánh nước do lúc đó mơ thấy gì mà liếm môi cũng được khắc họa rất tỉ mỉ. Môi hé mở, lộ ra miệng bên trong, mơ hồ có thấy hai cái răng cửa nhỏ.
Nam Tầm có hơi thẹn thùng. Cũng may lúc ngủ cô không chảy nước miếng, nếu không theo tính tình của Phó Vũ, phỏng chừng cả vệt nước miếng cũng ra vẽ được.
"Phó Vũ, sau này không được vẽ dáng ngủ của em nữa." Nam Tầm nói.
Phó Vũ không rõ: "Tại sao?"
"Em sợ em có động tác bất nhã gì anh cũng vẽ ra, như vậy em sẽ rất tức giận và xấu hổ muốn chui xuống đất."
Sau đó anh liền nở nụ cười, nói: "Em thế nào cũng đẹp."
Nam Tầm bừng cái đỏ thẫm mặt: "Tiểu Bát, ta được một con quỷ khen dễ nhìn, vậy mà ta có chút thẹn thùng là sao?"
Hư Không Thú đã biết rõ tính Nam Tầm yên lặng trợn mắt: "Đó là bởi vì con quỷ trước mặt là một con quỷ rất đẹp trai. Có điều ngươi thẹn thùng cái gì chứ. Dù sao túi da này không phải của ngươi, hắn khen cũng không phải ngươi."
Nam Tầm lập tức hỏi Phó Vũ: "Phó Vũ, anh cảm thấy vẻ ngoài em đẹp, hay là linh hồn đẹp?"
Phó Vũ sững sờ, dường như không ngờ cô sẽ hỏi vấn đề này. Suy nghĩ một chút, anh khẽ mỉm cười: "Mạt Mạt rất xinh đẹp, nhưng linh hồn càng đẹp hơn."
Nam Tầm đắc ý, Hư Không Thú giả chết.
Quỷ đang yêu đương đều ngu xuẩn.