Chương 34
Sau sự kiện đêm tiệc đó, Trình Tiêu đã nổi tiếng trong toàn ngành hàng không. Ai cũng biết cô phi công của Hàng không Trung Nam không phải kẻ dễ chọc vào. Đám đàn ông vốn dĩ nuôi ý đồ với cô từ sau lần đó gần như đều lùi ra xa, kính nhi viễn chi.
Dù sao ngay cả kỹ sư trưởng Nghê Tiêm của Hải Hàng vừa trẻ trung vừa đẹp trai, lại còn có sự nghiệp thành công như thế mà còn bị từ chối ngay tại chỗ, thì thử hỏi còn có ai dám tự tìm đường chết nữa? Thôi thì hãy làm đồng nghiệp, khi mỹ nhân cần thì rút dao tương trợ để nàng quen mặt, đó mới là lựa chọn sáng suốt.
Ngoài ra, còn có một hiệu ứng bất ngờ khác. Đám phụ nữ ở Hàng không Trung Nam xưa nay luôn ganh ghét Trình Tiêu vì được cánh đàn ông yêu mến đã nhất loạt thay đổi thái độ, bỗng dưng tỏ ra nhiệt tình kỳ lạ với cô. Rất nhiều nữ đồng nghiệp mà Trình Tiêu vốn không nhớ nổi tên, trước kia chưa từng qua lại với nhau, vậy mà khi gặp mặt không còn phớt lờ cô như trước, ngược lại còn tươi cười chủ động chào hỏi cô:
"Trình Tiêu, chào cô!"
"Trình Tiêu, hôm nay bay hả? Đi đường bình an nhé!"
"Mới hạ cánh hả Trình Tiêu? Vất vả quá!"
"Trình Tiêu, tối nay tổ bay liên hoan, cùng đi nhé."
Trình Tiêu có vẻ hoang mang vì được yêu mến bất ngờ, cô nói với Hạ Chí: "Sao tớ lại có ảo giác họ muốn gọi tớ là 'ông xã' vậy nhỉ?"
"Tớ có thể chịu trách nhiệm mà nói cậu biết, đó không phải ảo giác." Hạ Chí rõ ràng biết rõ nội tình hơn, nghe thế thì bình thản đáp lời, "Từ sau khi cậu từ chối Nghê Tiêm, tự giết chết ngay một kẻ theo đuổi, các đồng bào nữ trong công ty chúng ta đều hận không thể gả cho cậu đó."
Kiều Kỳ Nặc phun nước ra ngoài, anh không kịp xin lỗi hai cô gái mà trêu ghẹo: "Trình Tiêu của chúng ta trước kia đẹp tới mức không có bạn bè, bây giờ thì đẹp trai tới mức thành ông xã quốc dân rồi. Đúng là chuyển biến thần kỳ."
Trình Tiêu tỏ ra vô tội, "Những người đàn ông có đôi vai mạnh mẽ chết đâu hết rồi? Tại sao lại đẩy em ra đầu sóng ngọn gió chứ?" Cô nhảy lên sofa hét lên: "Thế giới này tràn ngập ác ý với tôi đúng không? Đúng không?!"
Hạ Chí giật bắn mình, "Gần đây nó bay đến ngốc rồi sao?"
Kiều Kỳ Nặc không phản bác, "Tha thứ đi, cô ấy gần đây bay hơi nhiều."
Không sai, sau đêm tiệc, trừ bay trên trời ra, hạ cánh là cô chỉ ngủ, hoàn toàn mất đi sự quan tâm với thế giới. Hạ Chí cuối cùng cũng có cơ hội bày tỏ cơn giận trong lòng, "Cậu đánh gục Nghê Tiêm thì tớ phải khen, nhưng cậu tiện thể nhổ hết cây cỏ trong rừng như thế có phải là quá tàn nhẫn không?"
Kiều Kỳ Nặc vỡ lẽ: "Chẳng trách mà tâm trạng Cố tổng dạo này rất vui vẻ, giờ anh mới hiểu."
Hạ Chí trừng mắt: "Có nhận thức về IQ thấp thảm hại của mình là đáng để vui mừng hả?"
Kiều Kỳ Nặc cũng không để bụng sự độc miệng của cô nàng, hào hứng nói: "Cố tổng chiều chuộng Trình Tiêu của chúng ta là có lý. Trình Tiêu hễ ra tay là thay anh ấy giết hết ba ngàn tình địch mà."
Thế nên kẻ được lợi sau bữa tiệc đó chỉ có mỗi Cố Nam Đình.
Đương nhiên cũng có người theo phe Nghê Tiêm cho rằng Trình Tiêu quá đáng, không biết tốt xấu. Nhưng đang ở trong bữa tiệc do Hàng không Trung Nam tổ chức, trước mặt phi công Trình khí thế như vậy, và cả sếp Cố Nam Đình đứng sau lưng cô với dáng vẻ sẽ sẵn sàng chống đỡ, ai còn dám không biết điều mà tự chuốc lấy phiền phức? Còn về những lời bàn tán sau lưng cô, nói bằng giọng Trình Tiêu thì là: Liên quan gì đến tôi?
Thế là, sự kiện bữa tiệc đã kết thúc như thế.
Sau hội nghị là sắp đến thời kỳ cao điểm của mùa xuân, không chỉ Trình Tiêu mà mỗi người trong Hàng không Trung Nam, bao gồm cả Cố Nam Đình, đều vì việc kinh doanh mùa xuân sắp sửa mở màn mà bận rộn tới độ thiếu chút nữa chia người làm hai phần để lo liệu.
Hạ Chí chính thức chuyển sang phòng biên tập. Còn trẻ tuổi mà đã nhận chức tổng biên tập nên khó mà khiến tránh khỏi việc người khác không phục. Nhưng cô là người từng là trợ lý phó tổng, được Cố Nam Đình cất nhắc sang nên cũng không ai dám công khai làm khó cô. Lại thêm mọi bài báo liên quan đến hội nghị đều do cô đích thân đảm nhiệm, mọi người sau khi biết được tay nghề của cô đều lặng lẽ bỏ đi sự khinh thường. Đặc biệt là Trình Tiêu sau khi hạ cánh từ một chuyến bay đêm đã đến phòng biên tập một lần, đón Hạ Chí đang làm thêm giờ điên cuồng đi mất, thì tin đồn cô và Trình Tiêu là thâm giao với nhau đã được chứng thực, mọi người lại thêm vài phần nể sợ Hạ Chí.
Hạ Chí vừa vui mừng vừa buồn bã, "Hễ bất cẩn là sẽ sống trong cái bóng của cậu suốt đời mất."
Trình Tiêu vừa ngủ dậy, đang ăn uống, "Tớ cao hơn cậu, che cho cậu là chuyện bình thường, không cần cám ơn."
Hạ Chí cầm túi bánh mì đập bạn, "Trời tối rồi cậu cũng tỉnh dậy rồi, giờ giấc làm việc nghỉ ngơi rối loạn như vậy sẽ bị rối loạn nội tiết tố đó."
Trình Tiêu ngậm miếng bánh mì trong miệng, ậm ừ nói: "Thế nên mới nói một phần tiền lương của phi công là tiền thuốc men mà."
So với sự sung sướng như cá gặp nước của Hạ Chí, được cô đề cử, Kiều Kỳ Nặc được đích thân Cố Nam Đình tuyển vào Hàng không Trung Nam, đảm nhận chức trợ lý phó tổng, cuối cùng đã bước ra khỏi thế giới của đồ lót phụ nữ.
Kiều Kỳ Nặc sau khi nhận chức đã được đãi ngộ khác hẳn với Hạ Chí. Lâm Tử Kế được sự cho phép của Cố Nam Đình, đã giao lại toàn bộ công việc liên quan của chức trợ lý tạm thời cho anh trong vòng ba ngày. Đối mặt với một bàn đầy ắp công văn tài liệu, và vô số email đang đợi xử lý trong hộp mail, Kiều Kỳ Nặc ý thức được: Tất cả những chuyện này đều là sự sắp đặt tốt nhất của vận mệnh.
Cũng may sau khi đi thanh tra khu vực Cổ Thành, thay Cố Nam Đình và Hạ Chí xử lý những công việc liên quan, trước đó trong thời gian diễn ra hội nghị còn tham dự từ đầu chí cuối, khiến Kiều Kỳ Nặc cũng đã hiểu được về nghiệp vụ trong Hàng không Trung Nam, khiến anh bắt tay vào việc rất nhanh. Chỉ trong một tháng ngắn ngủi, Kiều Kỳ Nặc đã rành rẽ về nghiệp vụ đến độ không cần bất kỳ trợ lý thư ký nào, độc lập đảm nhận công việc.
Khi Cố Nam Đình cầm bản báo cáo năm do Kiều Kỳ Nặc hoàn thành, anh gật gù, "Rất tốt, nhanh hơn tôi dự đoán."
Kiều Kỳ Nặc lập tức nhận ra ý tán thưởng trong câu nói của sếp, anh nói: "Không cần qua thời gian thử việc mà lập tức được đãi ngộ như nhân viên chính thức nên tôi không dám phụ lòng anh."
Cố Nam Đình cười, tự khen bản thân không chút khách sáo, "Mắt nhìn người của tôi xưa nay rất chuẩn."
Kiều Kỳ Nặc nhận lấy văn kiện anh đã ký tên xong, "Lấy ví dụ từ Trình Tiêu và tôi thì tôi không thể nào phản bác lời tự nhận xét này của anh."
Nụ cười trong mắt Cố Nam Đình càng đậm, vì sự quen thuộc và ăn ý đã lâu mới có giữa anh và người trợ lý này.
Từ đó, trợ lý Kiều Kỳ Nặc chính thức ổn định với công việc này, được Cố Nam Đình đãi ngộ hết lòng.
Thế nhưng, với cha con nhà họ Trình thì anh vẫn chưa lo liệu xong.
Mùa xuân sắp đến, Cố Nam Đình đã ba lần bị tập đoàn Trình An từ chối, ngay cả hẹn trước cũng không được.
Cố Nam Đình nhận ra, tính cách của Trình Tiêu thừa hưởng từ lão Trình. Anh tự tin kế hoạch hợp tác không một kẽ hở, đôi bên cùng thắng, thế mà lão Trình lại vì tình yêu anh dành cho Trình Tiêu mà không chịu hợp tác. Đúng là cứng đầu đến mức khiến người khác phải bó tay.
Kiều Kỳ Nặc cũng không chịu nổi, có lần đã đích thân đến đó thăm Trình tổng.
Cố Nam Đình rất thích sự liều lĩnh của anh ta, nhưng anh lại nói: "Bác trai đang thử thách tôi, anh đi sẽ càng phản tác dụng."
Kiều Kỳ Nặc nhìn lịch, "Chỉ còn cách thời gian đầu tư tuyến xe bus nhanh nửa tháng nữa thôi, cứ trì hoãn nữa thì cho dù hợp tác thành công, mùa xuân này cũng không thể đưa vào sử dụng. Đối với công ty mà nói, đó là tổn thất cực kỳ lớn."
Cố Nam Đình nhớ rõ, mối hợp tác về tuyến xe bus nhanh từ sân bay của Hàng không Trung Nam và tập đoàn Trình An chính là do Kiều Kỳ Nặc mà thành. Lúc đó sau khi anh đề ra kế hoạch thì đã buông tay cho Kiều Kỳ Nặc làm, đến khi tập đoàn Trình An ký kết, anh mới biết tổng giám đốc Trình của tập đoàn Trình An chính là cha của Trình Tiêu.
Khi lặp lại, Hạ Chí trở thành trợ lý của anh, Cố Nam Đình không thể giao việc hợp tác quan trọng như vậy cho cô nàng toàn quyền phụ trách. Huống hồ anh bây giờ đối với Trình Tiêu không chỉ là tình cảm đồng nghiệp giữa cấp trên và cấp dưới, biết rõ bạn làm ăn tương lai là người mà anh cực kỳ muốn trở thành nhạc phụ của mình, cho dù khó khăn đến mấy, Cố Nam Đình cũng phải đích thân xuất mã.
Thế là mấy hôm lạnh nhất của mùa đông thành phố G, Cố Nam Đình mỗi sáng sớm đều từ phía Nam lái xe sang phía Bắc, chỉ để chạy bộ cùng lão Trình có thói quen tập thể dục buổi sáng. Trình Hậu Thần nhìn thấy anh vào ngày đầu tiên đã hơi bất ngờ, sau đó lạnh lùng tỏ rõ thái độ, "Nếu bàn việc công thì đi mà hẹn trước với thư ký."
Cố Nam Đình như dự đoán được phản ứng của ông, chỉ cười khẽ, "Việc riêng, vì Trình Tiêu ạ."
Sắc mặt Trình Hậu Thần dịu lại, "Thời buổi này tôi cũng không thể chỉ định hôn nhân cho nó." Ý là: cậu không cưa được con gái tôi thì lấy lòng tôi cũng vô ích.
Cố Nam Đình biết rõ chút tâm tư vui trên nỗi đau của nhạc phụ tương lai, nhưng dù anh biết cũng không nói toạc ra, chỉ vui vẻ đưa khăn bông mềm mại cho ông, "Nhưng cháu phải cho bác niềm tin, để bác tin tưởng cháu."
Trình Hậu Thần nhận lấy khăn bông, lau mồ hôi trên trán rồi ném trả lại anh, "Chạy bộ cùng tôi mấy ngày thì tôi tin cậu à? Nghĩ hay thật!" Nói xong ông tăng tốc chạy nhanh.
Cố Nam Đình xuất thân từ phi công, còn thường xuyên tập thể thao, tố chất cơ thể cực tốt, anh và lão Trình giữ khoảng cách nhất định, thong thả chạy theo, không làm phiền ông nữa.
Trình Hậu Thần thử mấy lần cũng không cắt đuôi được nên đành bỏ cuộc, nhưng vẫn nói với vẻ không cam tâm lắm: "Lúc tôi trẻ còn khỏe hơn cậu!"
Cố Nam Đình cười rất thành thật, "Vâng, cháu có thể cảm nhận được."
Tiếp đó, Cố Nam Đình chạy cùng ông một tuần. Về việc hợp tác, hai lãnh đạo lớn không nói một chữ nào.
Một buổi cuối tuần ánh nắng ấm áp, Cố Nam Đình gặp Trình Tiêu.
Trình Tiêu nhìn thấy anh cũng không ngạc nhiên, bình thản nói: "Tin tức của Hạ Chí rất nhanh nhạy, ngay cả tuyến đường chạy bộ của lão Trình cũng không bỏ qua."
Tâm trạng Cố Nam Đình trong sáng ấm áp như thời tiết vì nhìn thấy cô, anh thừa nhận không chút tránh né, "Ở cạnh anh học được rất nhiều thứ, đã đến lúc cô ấy báo đáp rồi."
Trình Tiêu hỏi: "Chạy cùng lão Trình mấy ngày có thu hoạch gì không?"
Cố Nam Đình không thèm vòng vo, nói rất nịnh nọt: "Gặp em chính là thu hoạch lớn nhất."
Như đã quen với những lời ngọt ngào của anh, Trình Tiêu vẫn tỏ ra bình thản, "Người đàn ông ưu tú phải biết dừng đúng lúc, gặp vấn đề không thể giải quyết thì đừng liều mạng gánh vác."
Đáy mắt Cố Nam Đình ẩn hiện nụ cười, "Ý em là, đã đến em xuất mã rồi?"
Trình Tiêu muốn đánh anh một cái để đánh bay nụ cười của anh đi, "Nếu Cố tổng yêu cầu thì em là cấp dưới, đương nhiên sẽ không từ chối được. Dù sao em cũng có linh cảm rằng việc hợp tác với Trình An chính là thả sợi dây dài câu cá lớn, không thua lỗ gì. Nếu không, lão Trình làm sao cho anh cơ hội tranh thủ, mà đã từ chối ngay từ đầu mới phải."
Cô nhìn nhận rất thấu đáo, Cố Nam Đình muốn không tán thưởng cũng khó. Anh cười, nhìn Trình Tiêu: "Em không nói thì còn ổn, nếu em nói giúp thì bác trai hẳn sẽ càng bực bội, kế hoạch hợp tác hôm nay phải để anh rút lại. Huống hồ, hợp tác không bằng tỏ tình, lần này vẫn là anh làm."
"Em từ chối Nghê Tiêm không phải là vì anh."
"Nhưng rốt cuộc anh vẫn là người có lợi."
Trình Tiêu nghẹn lời, cô đề nghị: "Rảnh rỗi đến bệnh viện khám bệnh tự mình đa tình của anh đi nhé."
Tập thể dục xong về nhà, Trình Tiêu đã chọc giận lão Trình vì đau lưng mà không đi tập được, "Hợp tác với Trung Nam chỉ có lợi mà thôi, tại sao bố cứ trì hoãn? Con biết bố không thiếu tiền, nhưng xưa nay bố không từ chối việc kiếm tiền mà, đúng không?"
Trình Hậu Thần tỏ vẻ "cuối cùng con cũng nói thay cậu ta rồi", ông tự tin khẳng định, "Con gái đủ lông đủ cánh rồi bố không quản được, nhưng chuyện làm ăn bố vẫn làm chủ chứ? Cậu ta muốn có lợi cả đôi bên à, không có cửa!"
Lại còn có tâm thái như thế? Thật ấu trĩ!
Trình Tiêu uống cạn ly sữa, nói bằng giọng uy hiếp: "Bố cẩn thận mất cả người lẫn tiền đấy."
Lão Trình đập đũa xuống bàn, quát: "Con gái lớn không thể giữ được!" Vừa nghĩ: bố sẽ không nói cho mày biết mép mày dính sữa đâu!
Thế là khi Trình Tiêu mặc áo khoác ra ngoài, Cố Nam Đình đứng đợi đã cười, "Xinh đẹp đúng là bướng bỉnh, trước khi ra ngoài cũng không thèm soi gương."
Trình Tiêu tưởng anh đang phê bình cô không trang điểm, "Em không có quyền để mặt mộc à?"
"Có chứ." Cố Nam Đình vừa cười vừa lấy khăn giấy ra lau hai hàng ria mép sữa màu trắng của cô đi, cuối cùng còn thì thầm cảnh cáo vào tai cô, "Lần sau cứ thế này ra ngoài thì anh sẽ dùng cách khác để lau cho em đó." Đến khi Trình Tiêu lên xe, anh đảo vô lăng, "Nếu đã không chịu tiện thể mời anh về nhà ăn sáng thì đi ăn cùng anh thêm lần nữa nhé."
Chiều hôm đó, hợp đồng đầu tư tuyến xe bus nhanh đã được tập đoàn Trình An mang tới. Cố Nam Đình ngẩn ra một lúc sau, đợi anh lấy hết can đảm mở ra xem thì nhìn thấy bên trong là hợp đồng đã được đóng dấu của tập đoàn Trình An, anh sửng sốt mỉm cười.
Trình Tiêu nhận được điện thoại của Cố tổng lúc cô vừa hạ cánh, cô hỏi với vẻ nóng nảy: "Lại gì thế đại boss?"
Lại? Dù bị chê bai nhưng giọng Cố Nam Đình vẫn ấm áp, anh nói: "Không sao, chỉ là..."
Chưa nói dứt đã bị Trình Tiêu cắt ngang: "Đừng nói là nhớ em, không chịu nổi đâu."
Cố Nam Đình cười lớn, "Tự yêu mình đến thế sao?"
"Ỷ vào sắc đẹp đó mà." Trình Tiêu than vãn bên kia đầu dây, "Em lên xe tổ bay rồi. Đây là nơi quỷ gì thế này, lạnh đến nỗi kẽ răng em cũng lạnh nữa!"
"Ai bảo em muốn đẹp, không chịu mặc nhiều vào."
"Mặc gì? Đeo niềng răng hả?"
Cố Nam Đình nghiêm chỉnh lại, "Trình An đã mang hợp đồng tới rồi."
"Hả? Thật sao? Chúc mừng anh nhé." Cô nói: "Lão Trình luôn thích bày mưu tính kế gài bẫy, không chừng còn có phụ lục hợp đồng, anh phải đọc cho kỹ đó."
Một bên là cha, một bên là sếp, đứng ở lập trường Trình Tiêu mà nói ra lời này dường như đã ngầm chứng minh cô đa phần nghĩ cho Cố Nam Đình nhiều hơn trong mối quan hệ giữa Trình Hậu Thần và anh.
Lồng ngực Cố Nam Đình ấm áp như ánh mặt trời, anh im lặng một lúc rồi nói: "Tự nhiên nhớ em quá."
Đáp lại anh là "lại bệnh rồi" và tiếng máy cúp ngang.
Một tuần sau đó, tập đoàn Trình An căn cứ điều kiện hợp đồng mà Trung Nam yêu cầu, giao một lô 100 chiếc xe khách hạng sang. Còn về chi phí, Hàng không Trung Nam đã lấy một trăm phần trăm thu nhập từ bán vé tuyến xe bus nhanh này trả cho Trình An theo từng quý.
Cùng lúc đó, Thương Thị vận dụng tài nguyên báo chí của cả tập đoàn để tiến hành quảng cáo mạnh mẽ cho tuyến xe bus nhanh từ sân bay của Hàng không Trung Nam, chỉ trong vài ngày ngắn ngủi mà chuyện này 'hot' tới mức cả nước đều biết. Đến nỗi sau khi tuyến xe bus nhanh ở bốn khu vực được đưa vào sử dụng rồi, trong tình hình giá vé máy bay của Trung Nam được điều chỉnh tăng nhẹ thì tỷ lệ khách đi máy bay đều đạt 100%. Ngoài ra, trên mạng còn nhất loạt yêu cầu phải tăng thêm chuyến bay nữa.
Việc này gần như khiến Hàng không Trung Nam trong tích tắc rơi vào thế khó vì chưa thể đáp ứng nhu cầu được.
Cố Nam Đình nhân cơ hội này đề xuất kế hoạch mua máy bay mới, các lãnh đạo cấp cao không một ai phản đối.
Dù sao ngay cả kỹ sư trưởng Nghê Tiêm của Hải Hàng vừa trẻ trung vừa đẹp trai, lại còn có sự nghiệp thành công như thế mà còn bị từ chối ngay tại chỗ, thì thử hỏi còn có ai dám tự tìm đường chết nữa? Thôi thì hãy làm đồng nghiệp, khi mỹ nhân cần thì rút dao tương trợ để nàng quen mặt, đó mới là lựa chọn sáng suốt.
Ngoài ra, còn có một hiệu ứng bất ngờ khác. Đám phụ nữ ở Hàng không Trung Nam xưa nay luôn ganh ghét Trình Tiêu vì được cánh đàn ông yêu mến đã nhất loạt thay đổi thái độ, bỗng dưng tỏ ra nhiệt tình kỳ lạ với cô. Rất nhiều nữ đồng nghiệp mà Trình Tiêu vốn không nhớ nổi tên, trước kia chưa từng qua lại với nhau, vậy mà khi gặp mặt không còn phớt lờ cô như trước, ngược lại còn tươi cười chủ động chào hỏi cô:
"Trình Tiêu, chào cô!"
"Trình Tiêu, hôm nay bay hả? Đi đường bình an nhé!"
"Mới hạ cánh hả Trình Tiêu? Vất vả quá!"
"Trình Tiêu, tối nay tổ bay liên hoan, cùng đi nhé."
Trình Tiêu có vẻ hoang mang vì được yêu mến bất ngờ, cô nói với Hạ Chí: "Sao tớ lại có ảo giác họ muốn gọi tớ là 'ông xã' vậy nhỉ?"
"Tớ có thể chịu trách nhiệm mà nói cậu biết, đó không phải ảo giác." Hạ Chí rõ ràng biết rõ nội tình hơn, nghe thế thì bình thản đáp lời, "Từ sau khi cậu từ chối Nghê Tiêm, tự giết chết ngay một kẻ theo đuổi, các đồng bào nữ trong công ty chúng ta đều hận không thể gả cho cậu đó."
Kiều Kỳ Nặc phun nước ra ngoài, anh không kịp xin lỗi hai cô gái mà trêu ghẹo: "Trình Tiêu của chúng ta trước kia đẹp tới mức không có bạn bè, bây giờ thì đẹp trai tới mức thành ông xã quốc dân rồi. Đúng là chuyển biến thần kỳ."
Trình Tiêu tỏ ra vô tội, "Những người đàn ông có đôi vai mạnh mẽ chết đâu hết rồi? Tại sao lại đẩy em ra đầu sóng ngọn gió chứ?" Cô nhảy lên sofa hét lên: "Thế giới này tràn ngập ác ý với tôi đúng không? Đúng không?!"
Hạ Chí giật bắn mình, "Gần đây nó bay đến ngốc rồi sao?"
Kiều Kỳ Nặc không phản bác, "Tha thứ đi, cô ấy gần đây bay hơi nhiều."
Không sai, sau đêm tiệc, trừ bay trên trời ra, hạ cánh là cô chỉ ngủ, hoàn toàn mất đi sự quan tâm với thế giới. Hạ Chí cuối cùng cũng có cơ hội bày tỏ cơn giận trong lòng, "Cậu đánh gục Nghê Tiêm thì tớ phải khen, nhưng cậu tiện thể nhổ hết cây cỏ trong rừng như thế có phải là quá tàn nhẫn không?"
Kiều Kỳ Nặc vỡ lẽ: "Chẳng trách mà tâm trạng Cố tổng dạo này rất vui vẻ, giờ anh mới hiểu."
Hạ Chí trừng mắt: "Có nhận thức về IQ thấp thảm hại của mình là đáng để vui mừng hả?"
Kiều Kỳ Nặc cũng không để bụng sự độc miệng của cô nàng, hào hứng nói: "Cố tổng chiều chuộng Trình Tiêu của chúng ta là có lý. Trình Tiêu hễ ra tay là thay anh ấy giết hết ba ngàn tình địch mà."
Thế nên kẻ được lợi sau bữa tiệc đó chỉ có mỗi Cố Nam Đình.
Đương nhiên cũng có người theo phe Nghê Tiêm cho rằng Trình Tiêu quá đáng, không biết tốt xấu. Nhưng đang ở trong bữa tiệc do Hàng không Trung Nam tổ chức, trước mặt phi công Trình khí thế như vậy, và cả sếp Cố Nam Đình đứng sau lưng cô với dáng vẻ sẽ sẵn sàng chống đỡ, ai còn dám không biết điều mà tự chuốc lấy phiền phức? Còn về những lời bàn tán sau lưng cô, nói bằng giọng Trình Tiêu thì là: Liên quan gì đến tôi?
Thế là, sự kiện bữa tiệc đã kết thúc như thế.
Sau hội nghị là sắp đến thời kỳ cao điểm của mùa xuân, không chỉ Trình Tiêu mà mỗi người trong Hàng không Trung Nam, bao gồm cả Cố Nam Đình, đều vì việc kinh doanh mùa xuân sắp sửa mở màn mà bận rộn tới độ thiếu chút nữa chia người làm hai phần để lo liệu.
Hạ Chí chính thức chuyển sang phòng biên tập. Còn trẻ tuổi mà đã nhận chức tổng biên tập nên khó mà khiến tránh khỏi việc người khác không phục. Nhưng cô là người từng là trợ lý phó tổng, được Cố Nam Đình cất nhắc sang nên cũng không ai dám công khai làm khó cô. Lại thêm mọi bài báo liên quan đến hội nghị đều do cô đích thân đảm nhiệm, mọi người sau khi biết được tay nghề của cô đều lặng lẽ bỏ đi sự khinh thường. Đặc biệt là Trình Tiêu sau khi hạ cánh từ một chuyến bay đêm đã đến phòng biên tập một lần, đón Hạ Chí đang làm thêm giờ điên cuồng đi mất, thì tin đồn cô và Trình Tiêu là thâm giao với nhau đã được chứng thực, mọi người lại thêm vài phần nể sợ Hạ Chí.
Hạ Chí vừa vui mừng vừa buồn bã, "Hễ bất cẩn là sẽ sống trong cái bóng của cậu suốt đời mất."
Trình Tiêu vừa ngủ dậy, đang ăn uống, "Tớ cao hơn cậu, che cho cậu là chuyện bình thường, không cần cám ơn."
Hạ Chí cầm túi bánh mì đập bạn, "Trời tối rồi cậu cũng tỉnh dậy rồi, giờ giấc làm việc nghỉ ngơi rối loạn như vậy sẽ bị rối loạn nội tiết tố đó."
Trình Tiêu ngậm miếng bánh mì trong miệng, ậm ừ nói: "Thế nên mới nói một phần tiền lương của phi công là tiền thuốc men mà."
So với sự sung sướng như cá gặp nước của Hạ Chí, được cô đề cử, Kiều Kỳ Nặc được đích thân Cố Nam Đình tuyển vào Hàng không Trung Nam, đảm nhận chức trợ lý phó tổng, cuối cùng đã bước ra khỏi thế giới của đồ lót phụ nữ.
Kiều Kỳ Nặc sau khi nhận chức đã được đãi ngộ khác hẳn với Hạ Chí. Lâm Tử Kế được sự cho phép của Cố Nam Đình, đã giao lại toàn bộ công việc liên quan của chức trợ lý tạm thời cho anh trong vòng ba ngày. Đối mặt với một bàn đầy ắp công văn tài liệu, và vô số email đang đợi xử lý trong hộp mail, Kiều Kỳ Nặc ý thức được: Tất cả những chuyện này đều là sự sắp đặt tốt nhất của vận mệnh.
Cũng may sau khi đi thanh tra khu vực Cổ Thành, thay Cố Nam Đình và Hạ Chí xử lý những công việc liên quan, trước đó trong thời gian diễn ra hội nghị còn tham dự từ đầu chí cuối, khiến Kiều Kỳ Nặc cũng đã hiểu được về nghiệp vụ trong Hàng không Trung Nam, khiến anh bắt tay vào việc rất nhanh. Chỉ trong một tháng ngắn ngủi, Kiều Kỳ Nặc đã rành rẽ về nghiệp vụ đến độ không cần bất kỳ trợ lý thư ký nào, độc lập đảm nhận công việc.
Khi Cố Nam Đình cầm bản báo cáo năm do Kiều Kỳ Nặc hoàn thành, anh gật gù, "Rất tốt, nhanh hơn tôi dự đoán."
Kiều Kỳ Nặc lập tức nhận ra ý tán thưởng trong câu nói của sếp, anh nói: "Không cần qua thời gian thử việc mà lập tức được đãi ngộ như nhân viên chính thức nên tôi không dám phụ lòng anh."
Cố Nam Đình cười, tự khen bản thân không chút khách sáo, "Mắt nhìn người của tôi xưa nay rất chuẩn."
Kiều Kỳ Nặc nhận lấy văn kiện anh đã ký tên xong, "Lấy ví dụ từ Trình Tiêu và tôi thì tôi không thể nào phản bác lời tự nhận xét này của anh."
Nụ cười trong mắt Cố Nam Đình càng đậm, vì sự quen thuộc và ăn ý đã lâu mới có giữa anh và người trợ lý này.
Từ đó, trợ lý Kiều Kỳ Nặc chính thức ổn định với công việc này, được Cố Nam Đình đãi ngộ hết lòng.
Thế nhưng, với cha con nhà họ Trình thì anh vẫn chưa lo liệu xong.
Mùa xuân sắp đến, Cố Nam Đình đã ba lần bị tập đoàn Trình An từ chối, ngay cả hẹn trước cũng không được.
Cố Nam Đình nhận ra, tính cách của Trình Tiêu thừa hưởng từ lão Trình. Anh tự tin kế hoạch hợp tác không một kẽ hở, đôi bên cùng thắng, thế mà lão Trình lại vì tình yêu anh dành cho Trình Tiêu mà không chịu hợp tác. Đúng là cứng đầu đến mức khiến người khác phải bó tay.
Kiều Kỳ Nặc cũng không chịu nổi, có lần đã đích thân đến đó thăm Trình tổng.
Cố Nam Đình rất thích sự liều lĩnh của anh ta, nhưng anh lại nói: "Bác trai đang thử thách tôi, anh đi sẽ càng phản tác dụng."
Kiều Kỳ Nặc nhìn lịch, "Chỉ còn cách thời gian đầu tư tuyến xe bus nhanh nửa tháng nữa thôi, cứ trì hoãn nữa thì cho dù hợp tác thành công, mùa xuân này cũng không thể đưa vào sử dụng. Đối với công ty mà nói, đó là tổn thất cực kỳ lớn."
Cố Nam Đình nhớ rõ, mối hợp tác về tuyến xe bus nhanh từ sân bay của Hàng không Trung Nam và tập đoàn Trình An chính là do Kiều Kỳ Nặc mà thành. Lúc đó sau khi anh đề ra kế hoạch thì đã buông tay cho Kiều Kỳ Nặc làm, đến khi tập đoàn Trình An ký kết, anh mới biết tổng giám đốc Trình của tập đoàn Trình An chính là cha của Trình Tiêu.
Khi lặp lại, Hạ Chí trở thành trợ lý của anh, Cố Nam Đình không thể giao việc hợp tác quan trọng như vậy cho cô nàng toàn quyền phụ trách. Huống hồ anh bây giờ đối với Trình Tiêu không chỉ là tình cảm đồng nghiệp giữa cấp trên và cấp dưới, biết rõ bạn làm ăn tương lai là người mà anh cực kỳ muốn trở thành nhạc phụ của mình, cho dù khó khăn đến mấy, Cố Nam Đình cũng phải đích thân xuất mã.
Thế là mấy hôm lạnh nhất của mùa đông thành phố G, Cố Nam Đình mỗi sáng sớm đều từ phía Nam lái xe sang phía Bắc, chỉ để chạy bộ cùng lão Trình có thói quen tập thể dục buổi sáng. Trình Hậu Thần nhìn thấy anh vào ngày đầu tiên đã hơi bất ngờ, sau đó lạnh lùng tỏ rõ thái độ, "Nếu bàn việc công thì đi mà hẹn trước với thư ký."
Cố Nam Đình như dự đoán được phản ứng của ông, chỉ cười khẽ, "Việc riêng, vì Trình Tiêu ạ."
Sắc mặt Trình Hậu Thần dịu lại, "Thời buổi này tôi cũng không thể chỉ định hôn nhân cho nó." Ý là: cậu không cưa được con gái tôi thì lấy lòng tôi cũng vô ích.
Cố Nam Đình biết rõ chút tâm tư vui trên nỗi đau của nhạc phụ tương lai, nhưng dù anh biết cũng không nói toạc ra, chỉ vui vẻ đưa khăn bông mềm mại cho ông, "Nhưng cháu phải cho bác niềm tin, để bác tin tưởng cháu."
Trình Hậu Thần nhận lấy khăn bông, lau mồ hôi trên trán rồi ném trả lại anh, "Chạy bộ cùng tôi mấy ngày thì tôi tin cậu à? Nghĩ hay thật!" Nói xong ông tăng tốc chạy nhanh.
Cố Nam Đình xuất thân từ phi công, còn thường xuyên tập thể thao, tố chất cơ thể cực tốt, anh và lão Trình giữ khoảng cách nhất định, thong thả chạy theo, không làm phiền ông nữa.
Trình Hậu Thần thử mấy lần cũng không cắt đuôi được nên đành bỏ cuộc, nhưng vẫn nói với vẻ không cam tâm lắm: "Lúc tôi trẻ còn khỏe hơn cậu!"
Cố Nam Đình cười rất thành thật, "Vâng, cháu có thể cảm nhận được."
Tiếp đó, Cố Nam Đình chạy cùng ông một tuần. Về việc hợp tác, hai lãnh đạo lớn không nói một chữ nào.
Một buổi cuối tuần ánh nắng ấm áp, Cố Nam Đình gặp Trình Tiêu.
Trình Tiêu nhìn thấy anh cũng không ngạc nhiên, bình thản nói: "Tin tức của Hạ Chí rất nhanh nhạy, ngay cả tuyến đường chạy bộ của lão Trình cũng không bỏ qua."
Tâm trạng Cố Nam Đình trong sáng ấm áp như thời tiết vì nhìn thấy cô, anh thừa nhận không chút tránh né, "Ở cạnh anh học được rất nhiều thứ, đã đến lúc cô ấy báo đáp rồi."
Trình Tiêu hỏi: "Chạy cùng lão Trình mấy ngày có thu hoạch gì không?"
Cố Nam Đình không thèm vòng vo, nói rất nịnh nọt: "Gặp em chính là thu hoạch lớn nhất."
Như đã quen với những lời ngọt ngào của anh, Trình Tiêu vẫn tỏ ra bình thản, "Người đàn ông ưu tú phải biết dừng đúng lúc, gặp vấn đề không thể giải quyết thì đừng liều mạng gánh vác."
Đáy mắt Cố Nam Đình ẩn hiện nụ cười, "Ý em là, đã đến em xuất mã rồi?"
Trình Tiêu muốn đánh anh một cái để đánh bay nụ cười của anh đi, "Nếu Cố tổng yêu cầu thì em là cấp dưới, đương nhiên sẽ không từ chối được. Dù sao em cũng có linh cảm rằng việc hợp tác với Trình An chính là thả sợi dây dài câu cá lớn, không thua lỗ gì. Nếu không, lão Trình làm sao cho anh cơ hội tranh thủ, mà đã từ chối ngay từ đầu mới phải."
Cô nhìn nhận rất thấu đáo, Cố Nam Đình muốn không tán thưởng cũng khó. Anh cười, nhìn Trình Tiêu: "Em không nói thì còn ổn, nếu em nói giúp thì bác trai hẳn sẽ càng bực bội, kế hoạch hợp tác hôm nay phải để anh rút lại. Huống hồ, hợp tác không bằng tỏ tình, lần này vẫn là anh làm."
"Em từ chối Nghê Tiêm không phải là vì anh."
"Nhưng rốt cuộc anh vẫn là người có lợi."
Trình Tiêu nghẹn lời, cô đề nghị: "Rảnh rỗi đến bệnh viện khám bệnh tự mình đa tình của anh đi nhé."
Tập thể dục xong về nhà, Trình Tiêu đã chọc giận lão Trình vì đau lưng mà không đi tập được, "Hợp tác với Trung Nam chỉ có lợi mà thôi, tại sao bố cứ trì hoãn? Con biết bố không thiếu tiền, nhưng xưa nay bố không từ chối việc kiếm tiền mà, đúng không?"
Trình Hậu Thần tỏ vẻ "cuối cùng con cũng nói thay cậu ta rồi", ông tự tin khẳng định, "Con gái đủ lông đủ cánh rồi bố không quản được, nhưng chuyện làm ăn bố vẫn làm chủ chứ? Cậu ta muốn có lợi cả đôi bên à, không có cửa!"
Lại còn có tâm thái như thế? Thật ấu trĩ!
Trình Tiêu uống cạn ly sữa, nói bằng giọng uy hiếp: "Bố cẩn thận mất cả người lẫn tiền đấy."
Lão Trình đập đũa xuống bàn, quát: "Con gái lớn không thể giữ được!" Vừa nghĩ: bố sẽ không nói cho mày biết mép mày dính sữa đâu!
Thế là khi Trình Tiêu mặc áo khoác ra ngoài, Cố Nam Đình đứng đợi đã cười, "Xinh đẹp đúng là bướng bỉnh, trước khi ra ngoài cũng không thèm soi gương."
Trình Tiêu tưởng anh đang phê bình cô không trang điểm, "Em không có quyền để mặt mộc à?"
"Có chứ." Cố Nam Đình vừa cười vừa lấy khăn giấy ra lau hai hàng ria mép sữa màu trắng của cô đi, cuối cùng còn thì thầm cảnh cáo vào tai cô, "Lần sau cứ thế này ra ngoài thì anh sẽ dùng cách khác để lau cho em đó." Đến khi Trình Tiêu lên xe, anh đảo vô lăng, "Nếu đã không chịu tiện thể mời anh về nhà ăn sáng thì đi ăn cùng anh thêm lần nữa nhé."
Chiều hôm đó, hợp đồng đầu tư tuyến xe bus nhanh đã được tập đoàn Trình An mang tới. Cố Nam Đình ngẩn ra một lúc sau, đợi anh lấy hết can đảm mở ra xem thì nhìn thấy bên trong là hợp đồng đã được đóng dấu của tập đoàn Trình An, anh sửng sốt mỉm cười.
Trình Tiêu nhận được điện thoại của Cố tổng lúc cô vừa hạ cánh, cô hỏi với vẻ nóng nảy: "Lại gì thế đại boss?"
Lại? Dù bị chê bai nhưng giọng Cố Nam Đình vẫn ấm áp, anh nói: "Không sao, chỉ là..."
Chưa nói dứt đã bị Trình Tiêu cắt ngang: "Đừng nói là nhớ em, không chịu nổi đâu."
Cố Nam Đình cười lớn, "Tự yêu mình đến thế sao?"
"Ỷ vào sắc đẹp đó mà." Trình Tiêu than vãn bên kia đầu dây, "Em lên xe tổ bay rồi. Đây là nơi quỷ gì thế này, lạnh đến nỗi kẽ răng em cũng lạnh nữa!"
"Ai bảo em muốn đẹp, không chịu mặc nhiều vào."
"Mặc gì? Đeo niềng răng hả?"
Cố Nam Đình nghiêm chỉnh lại, "Trình An đã mang hợp đồng tới rồi."
"Hả? Thật sao? Chúc mừng anh nhé." Cô nói: "Lão Trình luôn thích bày mưu tính kế gài bẫy, không chừng còn có phụ lục hợp đồng, anh phải đọc cho kỹ đó."
Một bên là cha, một bên là sếp, đứng ở lập trường Trình Tiêu mà nói ra lời này dường như đã ngầm chứng minh cô đa phần nghĩ cho Cố Nam Đình nhiều hơn trong mối quan hệ giữa Trình Hậu Thần và anh.
Lồng ngực Cố Nam Đình ấm áp như ánh mặt trời, anh im lặng một lúc rồi nói: "Tự nhiên nhớ em quá."
Đáp lại anh là "lại bệnh rồi" và tiếng máy cúp ngang.
Một tuần sau đó, tập đoàn Trình An căn cứ điều kiện hợp đồng mà Trung Nam yêu cầu, giao một lô 100 chiếc xe khách hạng sang. Còn về chi phí, Hàng không Trung Nam đã lấy một trăm phần trăm thu nhập từ bán vé tuyến xe bus nhanh này trả cho Trình An theo từng quý.
Cùng lúc đó, Thương Thị vận dụng tài nguyên báo chí của cả tập đoàn để tiến hành quảng cáo mạnh mẽ cho tuyến xe bus nhanh từ sân bay của Hàng không Trung Nam, chỉ trong vài ngày ngắn ngủi mà chuyện này 'hot' tới mức cả nước đều biết. Đến nỗi sau khi tuyến xe bus nhanh ở bốn khu vực được đưa vào sử dụng rồi, trong tình hình giá vé máy bay của Trung Nam được điều chỉnh tăng nhẹ thì tỷ lệ khách đi máy bay đều đạt 100%. Ngoài ra, trên mạng còn nhất loạt yêu cầu phải tăng thêm chuyến bay nữa.
Việc này gần như khiến Hàng không Trung Nam trong tích tắc rơi vào thế khó vì chưa thể đáp ứng nhu cầu được.
Cố Nam Đình nhân cơ hội này đề xuất kế hoạch mua máy bay mới, các lãnh đạo cấp cao không một ai phản đối.