Chương 2
Tiếp theo là những giờ lên lớp buồn chán ở trường, Thiên Hy Linh ngồi bên Họa Thư, ánh mắt hiện lên vẻ khổ tâm nhìn về phía Họa Thư vẫn chăm chỉ viết bài. Haizz… người gì đâu đã đẹp còn chăm nữa chứ.
“Sao thế?” Họa Thư phát giác ra ánh nhìn của Thiên Hy Linh, nhỏ giọng hỏi.
“Không sao, chỉ là tớ thấy chán thôi!” Thiên Hy Linh thành thật trả lời.
Không phải là cô không chịu học, mà là bài nó khá dễ với cô, cô chỉ chưa tới 15 phút đã giải được toàn bộ rồi. Chương trình của trường này đặc biệt nâng cao hơn trường phổ thông bình thường, nhưng đối với một người học vượt cả lớp thì có phần dễ hơn một tí.
“Cậu không làm bài sao?”
Thiên Hy Linh cười nhạt, đẩy vở ra trước mặt Họa Thư. Họa Thư cầm quyển vở lên, ánh mắt lóe lên phần khó tin “Cậu làm xong rồi ah?” Thiên Hy Linh không trả lời, chỉ khẽ gật đầu một cái. Họa Thư đưa ánh mắt nghi ngờ nhìn cô, như không nói nên lời, xoay đầu làm bài của bản thân.
3 tiết học đầu Thiên Hy Linh đều như vậy, có lúc thì bày trò chơi một mình, có lúc mắt mở mắt nhắm, có lúc thì trực tiếp ngủ luôn cả tiết. Nhưng đặc biệt những bài tập mà cô đã làm đều đúng hết, Họa Thư bên cạnh cũng nghi ngờ đây có phải cô bạn thường ngày của mình không. Thiên Hy Linh trước đây học tất nhiên là rất giỏi, những cái khả năng nhìn một cái là xong bài thì đây là lần đầu cô chứng kiến.
Thời gian như đưa nhau mà đến, giờ nghỉ trưa như một lon nước tăng lực khiến đám học sinh ngay lập tức tỉnh táo. Thiên Hy Linh và Họa Thư cầm theo hộp đồ ăn đi trên hành lang của tầng 3.
“Theo tớ nhớ, lớp 12A sẽ ở cuối hành lang.” Giọng nói của Họa Thư hòa cùng gió, nhẹ nhàng bay đi nhưng vẫn khiến người khác nghe rõ.
Thiên Hy Linh muốn đáp lại cô nhưng vô tình lại đụng phải một nam sinh, kêu lên một tiếng “A…”, khi nhìn lại đã thấy cô ngã xuống nền đất cứng. Họa Thư ở bên phản ứng rất nhanh, vội vàng đỡ cô dậy.
“Đau quá!” Thiên Hy Linh tay cầm hộp cơm, tay khác vịn lên vai Họa Thư, đứng dậy “Xin lỗi anh!” câu sau cô cúi người xin lỗi nam sinh vừa đụng phải.
“Hừ!” Nam sinh kia đang cầm điện thoại, không biết đã thấy thứ gì mà trong vẻ mặt anh ta rất khó chịu, trừng mắt bỏ đi mà không bận tâm đến cô gái xinh đẹp trước mặt ra sao.
Hành động của anh ta khiến Thiên Hy Linh ngơ ngác rồi, đợi anh đi xa một chút mới nhỏ giọng nói nhỏ với Họa Thư “Anh ta là ai mà bất lịch sự thế, là anh ta đụng tớ cơ mà!”
“Này Doãn Mặc, đợi tớ với!” Lại một giọng nói khác vang lên, nhưng giọng nói này cô rất quen thuộc… Là Thiên Phàm, tên anh trai cô đang muốn tìm.
“Linh Linh, sao nhóc ở đây?” Thiên Phàm chạy tới thêm vài bước thì cũng nhận ra người quen, đành dừng lại một chút.
Thiên Hy Linh trừng mắt nhìn anh, tức giận vứt hộp đồ ăn vào tay Thiên Phàm. Thiên Phàm ở bên khó hiểu nhìn hộp đồ ăn, một lát sau mới nhớ ra bản thân khi sáng đã đưa nó cho cô em yêu quý của mình.
“Cảm ơn em nha! Chiều nói chuyện.” Vừa trả lời cô, anh vừa chạy đi, giọng cũng vì vậy mà nhỏ dần, nhỏ dần, cuối cùng chỉ còn lại dư âm.
“...” Hôm nay là cái ngày gì vậy, sao toàn gặp mấy tên hâm là thế nào?
Họa Thư che miệng, tiếng tới gần Thiên Hy Linh, nói nhỏ “Anh cậu hình như vừa gọi anh trai kia là Doãn Mặc, hình như là học thần top 1 của trường chúng ta đó!”
“Cái gì?” Thiên Hy Linh nghe xong mắt mở to, ngạc nhiên hét lớn.
Cái tên vô sỉ kia mà là học thần ah? Lừa cô đúng không?
“Suỵt! Nói nhỏ thôi, mình còn nghe nói anh ta đặc biệt nghiện game, tính cách lạnh lùng khó gần nhưng được cái đẹp trai, hết 99% học sinh nữ ở trường chúng ta đều thích hắn.” Họa Thư bịt miệng Thiên Hy Linh, lại bồi thêm một câu khiến cô ‘xanh’ người.
Như nghe được một tin sốc, Thiên Hy Linh ngơ ngác ngã người về phía sau “1% còn lại là mình với cậu đúng không?”
Họa Thư khẽ gật đầu an ủi cô bạn, hai tay cũng cẩn thận dìu lấy cô đi xuống dưới phòng ăn. Đến dưới phòng rất nhanh, nhưng phải tới 2-3 phút sau Thiên Hy Linh mới tiêu hóa được hết tất cả những nội dung mà Họa Thư cung cấp cho cô vừa rồi.
“Mà hình như tớ gặp anh ta sáng nay ở phòng hội thảo rồi thì phải!” Thiên Hy Linh vừa ăn vừa nói.
“Anh cậu có vẻ thân với Doãn Mặc.” Họa Thư góp thêm một câu.
Có vẻ thân…
Có vẻ thân…
Thân…
Nếu hai người kia thích nhau thì sao nhỉ…? Um, rất đẹp đôi
Tất nhiên Thiên Hy Linh không nói những suy nghĩ kia ra, nhanh chóng chuyển hướng qua những vấn đề khác. Ăn xong, Thiên Hy Linh và Họa Thư lên lớp, cô thử lấy điện thoại vào xem bài viết hôm qua mới đăng, vô số bình luận dần được thu vào mắt của cô. Thiên Hy Linh lướt nhìn những con acc được chụp trong bài viết và cả tin nhắn, lựa một lúc thì cô rep lại một tài khoản đã gửi tin nhắn cho cô sáng nay.
[Con acc này còn không?]
[Chào cậu, acc còn nha.] Người bên kia trả lời rất nhanh.
[Acc có lỗi gì không?]
[Cậu yên tâm, acc không lỗi, cậu chuyển tớ một nửa trước, nếu kiểm tra thấy tốt thì chuyển nửa còn lại sau cũng được!]
[Không cần, cậu gửi thông tin chuyển khoản qua cho tớ!]
Người bên kia lúc lâu sau mới gửi lại tin nhắn, Thiên Hy Linh dựa theo thông tin tài khoản chuyển tiền rất nhanh. Tiền vừa tới, người kia cũng gửi thông tin tài khoản game.
Thiên Hy Linh đăng nhập vào game, sau đó lại đổi mới toàn diện accounts và nhân vật. Họa Thư thấy cô chăm chú nhìn điện thoại, tò mò liếc nhìn.
“Game gì vậy?’
Thiên Hy Linh vừa tìm hiểu tính năng, vừa trả lời “Thần Ma Đại Chiến, gần đây đang khá hot!”
“Lần đầu thấy cậu chơi game đó!” Trước đây ngoài học và học, người bạn này của cô chưa từng đụng vào bất cứ loại game nào.
“À… Tớ mới thích chơi gần đây thôi!” Cô rời mắt khỏi điện thoại, ánh mắt tỏ rõ sự thành thật nhìn Họa Thư “Cậu cũng có thể tải về chơi thử, ID tớ này!” Cô bấm vào thông tin tài khoản, đưa ra cho Họa Thư xem.
“Để tớ xem sao” Họa Thư không từ chối, lấy điện thoại chụp lại thông tin.
“Reng reng reng…”
Tiếng chuông vào giờ đột nhiên vang lên, học sinh từ khắp nơi trong trường chạy về lớp, tạo ra những tạp âm ồn ào khiến người khác khó chịu. Những người ở trong lớp thì lại ngưng tiếng nói chuyện, ổn định chỗ ngồi, lấy sách vở ra một cách ngay ngắn. Chỉ 2 phút sau, lớp đã đầy đủ học sinh, giáo viên nam của môn đi vào, từ tốn giới thiệu tên và vài thông tin về môn học, những thông tin mà ai cũng biết.
…
Những giờ học chán nản chầm chậm trôi qua, cái gì tới rồi cũng tới. Tiếng chuông ra về vang lên, đôi mắt của người người sáng như ánh sao giữa trời đêm hiện ra, chỉ chờ mỗi câu “Tan lớp!’ của giáo viên là có thể nhanh chóng phóng ra ngoài phòng học.
Thiên Hy Linh và Họa Thư sau tan học sẽ cùng Thiên Phàm ra cổng trường đợi người. Không quá lâu, hai chiếc xe đen chạy tới, dừng trước bọn họ. Một chiếc của Họa gia, một chiếc của Thiên gia, 3 người chào nhau rồi ai lên xe nấy.
“Cứ học rồi về nhà kiểu này thì chắc sớm chết quá! Anh không định đăng ký ký túc xá sao?” Thiên Hy mệt mỏi hỏi Thiên Phàm.
“Trường mới xây thêm nhà cho thuê, anh tính xin tiền cha mẹ đây.” Thiên Phàm đáp nhanh.
“Em cũng thế, em sẽ ở chung với Họa Thư!”
“Anh ở chung với bạn.”
“Bạn trai à? Cái người tên Doãn Mặc đúng không?” Hai mắt cô sáng lên, vui vẻ hỏi.
“Phụt! Em khùng hả? Doãn Mặc và anh là bạn, bạn trai gì ở đây, đừng nói bậy!” Thiên Phàm đang uống nước thì phun ra khi nghe câu hỏi kia của Thiên Hy Linh.
Thiên Hy Linh không đáp mà cười nhạt, lôi máy tính cất trong xe ra ngoài, mặc kệ Thiên Phàm vẫn ồn ào giải thích bên tai.
Thiên Hy Linh đăng nhập vào game, thuần thục nộp tiền vào tài khoản mua đan dược trong cửa hàng. Mua xong, cô lại đi xem nhiệm vụ tăng cấp. Nhiệm vụ hôm nay là đi đánh quái khu dã ngoại cấp 50-60. Cô nhấp vào nhiệm vụ, ngay lập tức màn hình tối đi, chuyển nhân vật cô đến khu làm nhiệm vụ. Lúc đầu cô đánh với các quái nhỏ, không lâu sau, một con quái lớn khác xuất hiện. Ngón tay thon thả đã nhanh giờ càng nhanh hơn, không quá 15 phút, còn quái lớn đã nằm xuống, đồ rơi ra rất nhiều, Thiên Hy Linh thu hết tất cả rồi chuyển qua xem level của bản thân. Từ level 45 đã tăng lên level 60, điểm kinh nghiệm cũng tăng rất nhiều, vừa vặn có thể đứng top 10 trong bảng xếp hạng Đại thần.
Hiện tại trò chơi đã cập nhập đến level 80, người chơi top 1 đã là level top 80, điểm kinh nghiệm lại rất cao. Cô phải nhanh chóng đuổi kịp mới có thể được người người gọi là Đại thần.
“Chú Lý, còn bao lâu nữa sẽ tới sân bay vậy ạ?” Thiên Hy Linh lễ phép hỏi tài xế lái xe.
“Thưa tiểu thư, hơn 30 phút nữa sẽ tới!” Tài xế lập tức đáp lại.
“Cháu cảm ơn!”
Quay lại nhìn màn hình máy tính, ánh mắt cô lóe lên một tia quyết tâm, ngón tay vừa dừng không lâu lại như nhảy múa gõ lên bàn phím. 20 phút sau, Thiên Hy Linh mới nhẹ nhàng dừng lại. Lòng đã hài lòng, nở ra một nụ cười tươi.
Thiên Hy Linh vừa mua đan dược tăng kinh nghiệm, lại còn đi tìm quái thăng cấp nên giờ đã lên tới level 75, top 3 trong bảng Đại Thần.
Thế giới
Tôi Nè [Bảng xếp hạng có thay đổi!]
Họa Vũ [Tôi đã rớt bảng xếp hạng top 10 rồi!]
Tiểu Tứ [Băng Nhiên là ai thế, người này hình như tôi chưa thấy lần nào!]
Nhiều Chuyện Mọi Lúc Mọi Nơi [Theo thông tin chúng tôi vừa cập nhập được, bảng xếp hạng đã có sự thay đổi mới vào ngày hôm nay. Top 1 vẫn là Đại thần Đắc Uy, top 2 vẫn là Đại thần Phong Khắc, nhưng từ top 3 đi xuống lại là một điểm đặc biệt. Hãy chào đón Đại thần mới của chúng ta - Đại Thần Băng Nhiên. Hiện tại cô ấy đang ở vị trí top 3 với level 75 và 19908 điểm kinh nghiệm.]
Băng Nhiên [Thật ra điểm kinh nghiệm là ta mua đó!]
Rồi Sao [Mua? 20 viên đan tăng kinh nghiệm có giá 999 vàng. Đại thần bao nuôi tôi được không!]
Tiền nộp vào tài khoản tương đương 1:1, 999 vàng có nghĩa là bằng 999 giá ngoài đời.
Tiểu Tứ [Ta làm việc nhà rất giỏi, Đại thần cần osin không?]
Họa Vũ [Đại thần Băng Nhiên đã loạt vào top 15 trên bảng Phú Hào rồi kìa mọi người!]
Băng Nhiên [Mọi người làm vậy ta ngại chết đi được!]
Phong Khắc [Băng Nhiên cô nương có hứng thú với Hắc Vương phái không?]
Băng Nhiên [Cảm ơn Đại thần, nhưng ta muốn hành tẩu giang hồ]
Thiên Hy Linh đã tìm hiểu về Hắc Vương phái, là bang phái lớn nhất trong trò chơi, thuộc sở hữu của Phong Khắc, đại thần top 2.
Lão Hàn [Thật không ngờ, Đại Thần Phong Khắc xuất hiện rồi!]
Nhi Tịch [Đại Thần Phong Khắc thế mà lại bị từ chối!]
Phong Khắc [Nếu cô nương đổi ý hãy kêu ta!]
Tiểu Tứ [Đại thần Phong Khắc, hãy chụp với muội một tấm hình đi!]
Nhiều Chuyện Mọi Lúc Mọi Nơi [Ta phải chụp lại, cần lưu làm kỷ niệm!]
Thất Cam [Ta phải chụp lại, cần lưu làm kỷ niệm!+1]
Vương Bảo [Ta phải chụp lại, cần lưu làm kỷ niệm!+1000]
Spam của đám fan liên tục nổi lên trên kênh Thế giới.
Thiên Hy Linh nhìn màn hình máy tính, khóe miệng cong lên tạo ra một nụ cười. Thật sự mà nói, cô không nghĩ chỉ trong một ngày mà bản thân có thể loạt vào top 15 trên bảng xếp hạng Phú Hào, còn được Phong Khắc mời vào bang phái thế đâu. Tắt máy tính, cô và Thiên Phàm bước xuống một mảnh đất rộng, phía trước là chiếc máy bay tư nhân của Thiên gia, chứ không phải chiếc trực thăng khi sáng đã đưa họ tới. Không nhiều lời, hai người đi lên máy bay, ổn định chỗ ngồi đến khi máy bay bay lên độ cao nhất định. Nhân viên phục vụ đi đến, tận tâm chăm sóc một cách chuyên nghiệp. Mọi thứ đều chuẩn bị sẵn sàng cho Thiên Hy Linh và Thiên Phàm. Cuộc sống sung sướng tới mức bản thân cô cảm thấy ganh tị!
Sau 1 tiếng trên máy bay, Thiên Hy Linh và Thiên Phàm về nhà vào lúc 5 giờ chiều, cả người họ mỏi mệt vô cùng.
“Anh, cha và mẹ có về hôm nay không?”
“Có về ăn tối nhưng sẽ đi lại!” Thiên Phàm cởi áo khoác ngoài và cà vạt ra đưa cho quản gia, không quên trả lời Thiên Hy Linh.
Thiên Hy Linh gật đầu như đã nghe, không quan tâm thêm gì mà đi lên phòng. Cầm điện thoại trên tay, cô nhấn gọi cho một người ở danh bạ.
[Alo]
“Cậu về tới nhà chưa?”
[Chắc 10 phút nữa mới tới! Có việc gì sao?]
“Tớ định rủ cậu thuê một căn nhà ở trường ở chung, tiền thuê chúng ta chia nhau được không?”
[Ý kiến hay đó, nhưng đợi tớ hỏi cha mẹ xem sao]
“Ok, có gì báo lại mình ngay nha!”
[Được! Tớ tới nhà rồi, gọi lại cậu sau]
“Tạm biệt!”
Kết thúc cuộc gọi với Họa Thư,Thiên Hy Linh rời khỏi giường, mang đồ vào phòng tắm tắm rửa. Không lâu sau, cửa phòng tắm mới từ từ mở ra, hơi nước nóng từ bên trong phả ra ngoài, tiếp theo là thân ảnh mảnh khảnh đi ra. Thiên Hy Linh lau mái tóc đen ướt sũng, tìm ra chiếc máy sấy dưới chiếc tủ đựng đồ, khởi động sấy khô mái tóc của mình.
…
“Em gái con đâu rồi?”
“Chắc nó đang tắm ở trên.”
“Mau gọi Tiểu Linh xuống ăn cơm!”
“Giờ ăn đến thì nó tự xuống, lớn rồi chứ đâu còn trẻ con!”
“Cái thằng này, con đi gọi bộ mất miếng thịt nào sao? Với cả Tiểu Linh là em con, gọi em hoặc tên chứ đừng ‘nó' này ‘nó' nọ cái gì!”
Thiên Hy Linh từ cầu thang đi xuống, thoáng nghe thấy cuộc trò chuyện của ông Thiên và Thiên Phàm.
“Cha, không cần nữa đâu.”
Thiên Vũ Quân nghe thấy giọng nói quen thuộc, từ bộ dạng tức giận ngay lập tức chuyển qua khuôn mặt tươi cười, hiền hòa “Tiểu Linh con xuống rồi, mau lại đây!”
“Cha thấy…” Thiên Phàm định nói gì đó nhưng lại cảm nhận được sát khí bên cạnh, anh nút xuống ngụm nước bọt, tay che miệng như ra hiệu với ông.
Thiên Hy Linh bước xuống khỏi cầu thang, miệng nhếch lên trêu chọc Thiên Phàm. Thiên Vũ Quân không để ý tới cậu con trai của mình, kéo Thiên Hy Linh tới bàn đồ ăn đã được người hầu chuẩn bị. Trên bàn là vố số đồ ăn ngon như cá hồi sốt chanh, mỳ Ý, khoai tây nghiền, bò hầm, Caesar salad,... Đứng cạnh bàn là bà Vương đang sắp xếp bàn ăn và ra lệnh cho người hầu chuẩn bị những thứ cần thiết, khi thấy cô đi tới cùng ông Thiên, bà dừng công việc đang làm, vui vẻ hỏi thăm.
“Tiểu Linh, đi học thế nào rồi?”
Quản gia đi tới, kéo chiếc ghế ra cho Thiên Hy Linh, cô ngồi xuống, đáp lại “Dạ, vẫn rất tốt!”
Ông bà Thiên cũng ngồi xuống, Thiên Phàm biết thân biết phận, ngậm chặt miệng đi tới ngồi bên cô.
“Trường xa nhà, con định cứ thế mãi sao?” Vương Kiều lo lắng nhìn đứa con gái đang ăn ngon miệng trước mặt, ánh mắt hiện lên vẻ thương xót.
Thiên Hy Linh nghe câu hỏi, dừng lại việc ăn “Trường vừa xây thêm vài căn nhà cho thuê, con đang muốn hỏi ý kiến cha mẹ” Cô lấy một đôi đũa khác, gắp cho ông bà Thiên mỗi người mỗi miếng thịt bò được cắt sẵn “Con sẽ ở chung với Họa Thư, tiền nhà chia nhau trả ạ!”
“Con cũng thế, sẽ ở chung với bạn!”
Thiên Vũ Quân và Vương Kiều nhìn nhau, hai người giống như đang trò chuyện bằng ánh mắt… Chắc không phải đâu, hoặc tương tự vậy đó!
“Trường các con có cho thuê nhà 4 phòng không?” Thiên Vũ Quân ho khan vài tiếng, hỏi
“Con đã lên xem rồi, hình như là có” Thiên Phàm cầm điện thoại lên, ngón tay nhanh nhẹn lướt trên màn hình.
Thiên Vũ Quân gật đầu hài lòng “Thế thì tốt, 4 đứa ở chung được không?”
“Không thể nào, con và Họa Thư là con gái, sao ở chung với con trai được ạ!” Thiên Hy Linh phản ứng nhanh nhất, lắc đầu nguầy nguậy quản đối kịch liệt.
“Nhóc lo cái gì, có anh đây thì không cần sợ. Ăn xong nhớ gọi thông báo cho Họa Thư!” Thiên Phàm nắm chặt vai cô. Thật ra hắn cũng không muốn, nhưng nếu nhóc em từ chối, hắn chắc chắn sẽ ở ký túc xá. Ngược lại, Thiên Hy Linh và Họa Thư sẽ được thuê nhà riêng. Khác biệt giữa con ruột và con ‘ruột thừa' là thế đấy!
“Sao thế?” Họa Thư phát giác ra ánh nhìn của Thiên Hy Linh, nhỏ giọng hỏi.
“Không sao, chỉ là tớ thấy chán thôi!” Thiên Hy Linh thành thật trả lời.
Không phải là cô không chịu học, mà là bài nó khá dễ với cô, cô chỉ chưa tới 15 phút đã giải được toàn bộ rồi. Chương trình của trường này đặc biệt nâng cao hơn trường phổ thông bình thường, nhưng đối với một người học vượt cả lớp thì có phần dễ hơn một tí.
“Cậu không làm bài sao?”
Thiên Hy Linh cười nhạt, đẩy vở ra trước mặt Họa Thư. Họa Thư cầm quyển vở lên, ánh mắt lóe lên phần khó tin “Cậu làm xong rồi ah?” Thiên Hy Linh không trả lời, chỉ khẽ gật đầu một cái. Họa Thư đưa ánh mắt nghi ngờ nhìn cô, như không nói nên lời, xoay đầu làm bài của bản thân.
3 tiết học đầu Thiên Hy Linh đều như vậy, có lúc thì bày trò chơi một mình, có lúc mắt mở mắt nhắm, có lúc thì trực tiếp ngủ luôn cả tiết. Nhưng đặc biệt những bài tập mà cô đã làm đều đúng hết, Họa Thư bên cạnh cũng nghi ngờ đây có phải cô bạn thường ngày của mình không. Thiên Hy Linh trước đây học tất nhiên là rất giỏi, những cái khả năng nhìn một cái là xong bài thì đây là lần đầu cô chứng kiến.
Thời gian như đưa nhau mà đến, giờ nghỉ trưa như một lon nước tăng lực khiến đám học sinh ngay lập tức tỉnh táo. Thiên Hy Linh và Họa Thư cầm theo hộp đồ ăn đi trên hành lang của tầng 3.
“Theo tớ nhớ, lớp 12A sẽ ở cuối hành lang.” Giọng nói của Họa Thư hòa cùng gió, nhẹ nhàng bay đi nhưng vẫn khiến người khác nghe rõ.
Thiên Hy Linh muốn đáp lại cô nhưng vô tình lại đụng phải một nam sinh, kêu lên một tiếng “A…”, khi nhìn lại đã thấy cô ngã xuống nền đất cứng. Họa Thư ở bên phản ứng rất nhanh, vội vàng đỡ cô dậy.
“Đau quá!” Thiên Hy Linh tay cầm hộp cơm, tay khác vịn lên vai Họa Thư, đứng dậy “Xin lỗi anh!” câu sau cô cúi người xin lỗi nam sinh vừa đụng phải.
“Hừ!” Nam sinh kia đang cầm điện thoại, không biết đã thấy thứ gì mà trong vẻ mặt anh ta rất khó chịu, trừng mắt bỏ đi mà không bận tâm đến cô gái xinh đẹp trước mặt ra sao.
Hành động của anh ta khiến Thiên Hy Linh ngơ ngác rồi, đợi anh đi xa một chút mới nhỏ giọng nói nhỏ với Họa Thư “Anh ta là ai mà bất lịch sự thế, là anh ta đụng tớ cơ mà!”
“Này Doãn Mặc, đợi tớ với!” Lại một giọng nói khác vang lên, nhưng giọng nói này cô rất quen thuộc… Là Thiên Phàm, tên anh trai cô đang muốn tìm.
“Linh Linh, sao nhóc ở đây?” Thiên Phàm chạy tới thêm vài bước thì cũng nhận ra người quen, đành dừng lại một chút.
Thiên Hy Linh trừng mắt nhìn anh, tức giận vứt hộp đồ ăn vào tay Thiên Phàm. Thiên Phàm ở bên khó hiểu nhìn hộp đồ ăn, một lát sau mới nhớ ra bản thân khi sáng đã đưa nó cho cô em yêu quý của mình.
“Cảm ơn em nha! Chiều nói chuyện.” Vừa trả lời cô, anh vừa chạy đi, giọng cũng vì vậy mà nhỏ dần, nhỏ dần, cuối cùng chỉ còn lại dư âm.
“...” Hôm nay là cái ngày gì vậy, sao toàn gặp mấy tên hâm là thế nào?
Họa Thư che miệng, tiếng tới gần Thiên Hy Linh, nói nhỏ “Anh cậu hình như vừa gọi anh trai kia là Doãn Mặc, hình như là học thần top 1 của trường chúng ta đó!”
“Cái gì?” Thiên Hy Linh nghe xong mắt mở to, ngạc nhiên hét lớn.
Cái tên vô sỉ kia mà là học thần ah? Lừa cô đúng không?
“Suỵt! Nói nhỏ thôi, mình còn nghe nói anh ta đặc biệt nghiện game, tính cách lạnh lùng khó gần nhưng được cái đẹp trai, hết 99% học sinh nữ ở trường chúng ta đều thích hắn.” Họa Thư bịt miệng Thiên Hy Linh, lại bồi thêm một câu khiến cô ‘xanh’ người.
Như nghe được một tin sốc, Thiên Hy Linh ngơ ngác ngã người về phía sau “1% còn lại là mình với cậu đúng không?”
Họa Thư khẽ gật đầu an ủi cô bạn, hai tay cũng cẩn thận dìu lấy cô đi xuống dưới phòng ăn. Đến dưới phòng rất nhanh, nhưng phải tới 2-3 phút sau Thiên Hy Linh mới tiêu hóa được hết tất cả những nội dung mà Họa Thư cung cấp cho cô vừa rồi.
“Mà hình như tớ gặp anh ta sáng nay ở phòng hội thảo rồi thì phải!” Thiên Hy Linh vừa ăn vừa nói.
“Anh cậu có vẻ thân với Doãn Mặc.” Họa Thư góp thêm một câu.
Có vẻ thân…
Có vẻ thân…
Thân…
Nếu hai người kia thích nhau thì sao nhỉ…? Um, rất đẹp đôi
Tất nhiên Thiên Hy Linh không nói những suy nghĩ kia ra, nhanh chóng chuyển hướng qua những vấn đề khác. Ăn xong, Thiên Hy Linh và Họa Thư lên lớp, cô thử lấy điện thoại vào xem bài viết hôm qua mới đăng, vô số bình luận dần được thu vào mắt của cô. Thiên Hy Linh lướt nhìn những con acc được chụp trong bài viết và cả tin nhắn, lựa một lúc thì cô rep lại một tài khoản đã gửi tin nhắn cho cô sáng nay.
[Con acc này còn không?]
[Chào cậu, acc còn nha.] Người bên kia trả lời rất nhanh.
[Acc có lỗi gì không?]
[Cậu yên tâm, acc không lỗi, cậu chuyển tớ một nửa trước, nếu kiểm tra thấy tốt thì chuyển nửa còn lại sau cũng được!]
[Không cần, cậu gửi thông tin chuyển khoản qua cho tớ!]
Người bên kia lúc lâu sau mới gửi lại tin nhắn, Thiên Hy Linh dựa theo thông tin tài khoản chuyển tiền rất nhanh. Tiền vừa tới, người kia cũng gửi thông tin tài khoản game.
Thiên Hy Linh đăng nhập vào game, sau đó lại đổi mới toàn diện accounts và nhân vật. Họa Thư thấy cô chăm chú nhìn điện thoại, tò mò liếc nhìn.
“Game gì vậy?’
Thiên Hy Linh vừa tìm hiểu tính năng, vừa trả lời “Thần Ma Đại Chiến, gần đây đang khá hot!”
“Lần đầu thấy cậu chơi game đó!” Trước đây ngoài học và học, người bạn này của cô chưa từng đụng vào bất cứ loại game nào.
“À… Tớ mới thích chơi gần đây thôi!” Cô rời mắt khỏi điện thoại, ánh mắt tỏ rõ sự thành thật nhìn Họa Thư “Cậu cũng có thể tải về chơi thử, ID tớ này!” Cô bấm vào thông tin tài khoản, đưa ra cho Họa Thư xem.
“Để tớ xem sao” Họa Thư không từ chối, lấy điện thoại chụp lại thông tin.
“Reng reng reng…”
Tiếng chuông vào giờ đột nhiên vang lên, học sinh từ khắp nơi trong trường chạy về lớp, tạo ra những tạp âm ồn ào khiến người khác khó chịu. Những người ở trong lớp thì lại ngưng tiếng nói chuyện, ổn định chỗ ngồi, lấy sách vở ra một cách ngay ngắn. Chỉ 2 phút sau, lớp đã đầy đủ học sinh, giáo viên nam của môn đi vào, từ tốn giới thiệu tên và vài thông tin về môn học, những thông tin mà ai cũng biết.
…
Những giờ học chán nản chầm chậm trôi qua, cái gì tới rồi cũng tới. Tiếng chuông ra về vang lên, đôi mắt của người người sáng như ánh sao giữa trời đêm hiện ra, chỉ chờ mỗi câu “Tan lớp!’ của giáo viên là có thể nhanh chóng phóng ra ngoài phòng học.
Thiên Hy Linh và Họa Thư sau tan học sẽ cùng Thiên Phàm ra cổng trường đợi người. Không quá lâu, hai chiếc xe đen chạy tới, dừng trước bọn họ. Một chiếc của Họa gia, một chiếc của Thiên gia, 3 người chào nhau rồi ai lên xe nấy.
“Cứ học rồi về nhà kiểu này thì chắc sớm chết quá! Anh không định đăng ký ký túc xá sao?” Thiên Hy mệt mỏi hỏi Thiên Phàm.
“Trường mới xây thêm nhà cho thuê, anh tính xin tiền cha mẹ đây.” Thiên Phàm đáp nhanh.
“Em cũng thế, em sẽ ở chung với Họa Thư!”
“Anh ở chung với bạn.”
“Bạn trai à? Cái người tên Doãn Mặc đúng không?” Hai mắt cô sáng lên, vui vẻ hỏi.
“Phụt! Em khùng hả? Doãn Mặc và anh là bạn, bạn trai gì ở đây, đừng nói bậy!” Thiên Phàm đang uống nước thì phun ra khi nghe câu hỏi kia của Thiên Hy Linh.
Thiên Hy Linh không đáp mà cười nhạt, lôi máy tính cất trong xe ra ngoài, mặc kệ Thiên Phàm vẫn ồn ào giải thích bên tai.
Thiên Hy Linh đăng nhập vào game, thuần thục nộp tiền vào tài khoản mua đan dược trong cửa hàng. Mua xong, cô lại đi xem nhiệm vụ tăng cấp. Nhiệm vụ hôm nay là đi đánh quái khu dã ngoại cấp 50-60. Cô nhấp vào nhiệm vụ, ngay lập tức màn hình tối đi, chuyển nhân vật cô đến khu làm nhiệm vụ. Lúc đầu cô đánh với các quái nhỏ, không lâu sau, một con quái lớn khác xuất hiện. Ngón tay thon thả đã nhanh giờ càng nhanh hơn, không quá 15 phút, còn quái lớn đã nằm xuống, đồ rơi ra rất nhiều, Thiên Hy Linh thu hết tất cả rồi chuyển qua xem level của bản thân. Từ level 45 đã tăng lên level 60, điểm kinh nghiệm cũng tăng rất nhiều, vừa vặn có thể đứng top 10 trong bảng xếp hạng Đại thần.
Hiện tại trò chơi đã cập nhập đến level 80, người chơi top 1 đã là level top 80, điểm kinh nghiệm lại rất cao. Cô phải nhanh chóng đuổi kịp mới có thể được người người gọi là Đại thần.
“Chú Lý, còn bao lâu nữa sẽ tới sân bay vậy ạ?” Thiên Hy Linh lễ phép hỏi tài xế lái xe.
“Thưa tiểu thư, hơn 30 phút nữa sẽ tới!” Tài xế lập tức đáp lại.
“Cháu cảm ơn!”
Quay lại nhìn màn hình máy tính, ánh mắt cô lóe lên một tia quyết tâm, ngón tay vừa dừng không lâu lại như nhảy múa gõ lên bàn phím. 20 phút sau, Thiên Hy Linh mới nhẹ nhàng dừng lại. Lòng đã hài lòng, nở ra một nụ cười tươi.
Thiên Hy Linh vừa mua đan dược tăng kinh nghiệm, lại còn đi tìm quái thăng cấp nên giờ đã lên tới level 75, top 3 trong bảng Đại Thần.
Thế giới
Tôi Nè [Bảng xếp hạng có thay đổi!]
Họa Vũ [Tôi đã rớt bảng xếp hạng top 10 rồi!]
Tiểu Tứ [Băng Nhiên là ai thế, người này hình như tôi chưa thấy lần nào!]
Nhiều Chuyện Mọi Lúc Mọi Nơi [Theo thông tin chúng tôi vừa cập nhập được, bảng xếp hạng đã có sự thay đổi mới vào ngày hôm nay. Top 1 vẫn là Đại thần Đắc Uy, top 2 vẫn là Đại thần Phong Khắc, nhưng từ top 3 đi xuống lại là một điểm đặc biệt. Hãy chào đón Đại thần mới của chúng ta - Đại Thần Băng Nhiên. Hiện tại cô ấy đang ở vị trí top 3 với level 75 và 19908 điểm kinh nghiệm.]
Băng Nhiên [Thật ra điểm kinh nghiệm là ta mua đó!]
Rồi Sao [Mua? 20 viên đan tăng kinh nghiệm có giá 999 vàng. Đại thần bao nuôi tôi được không!]
Tiền nộp vào tài khoản tương đương 1:1, 999 vàng có nghĩa là bằng 999 giá ngoài đời.
Tiểu Tứ [Ta làm việc nhà rất giỏi, Đại thần cần osin không?]
Họa Vũ [Đại thần Băng Nhiên đã loạt vào top 15 trên bảng Phú Hào rồi kìa mọi người!]
Băng Nhiên [Mọi người làm vậy ta ngại chết đi được!]
Phong Khắc [Băng Nhiên cô nương có hứng thú với Hắc Vương phái không?]
Băng Nhiên [Cảm ơn Đại thần, nhưng ta muốn hành tẩu giang hồ]
Thiên Hy Linh đã tìm hiểu về Hắc Vương phái, là bang phái lớn nhất trong trò chơi, thuộc sở hữu của Phong Khắc, đại thần top 2.
Lão Hàn [Thật không ngờ, Đại Thần Phong Khắc xuất hiện rồi!]
Nhi Tịch [Đại Thần Phong Khắc thế mà lại bị từ chối!]
Phong Khắc [Nếu cô nương đổi ý hãy kêu ta!]
Tiểu Tứ [Đại thần Phong Khắc, hãy chụp với muội một tấm hình đi!]
Nhiều Chuyện Mọi Lúc Mọi Nơi [Ta phải chụp lại, cần lưu làm kỷ niệm!]
Thất Cam [Ta phải chụp lại, cần lưu làm kỷ niệm!+1]
Vương Bảo [Ta phải chụp lại, cần lưu làm kỷ niệm!+1000]
Spam của đám fan liên tục nổi lên trên kênh Thế giới.
Thiên Hy Linh nhìn màn hình máy tính, khóe miệng cong lên tạo ra một nụ cười. Thật sự mà nói, cô không nghĩ chỉ trong một ngày mà bản thân có thể loạt vào top 15 trên bảng xếp hạng Phú Hào, còn được Phong Khắc mời vào bang phái thế đâu. Tắt máy tính, cô và Thiên Phàm bước xuống một mảnh đất rộng, phía trước là chiếc máy bay tư nhân của Thiên gia, chứ không phải chiếc trực thăng khi sáng đã đưa họ tới. Không nhiều lời, hai người đi lên máy bay, ổn định chỗ ngồi đến khi máy bay bay lên độ cao nhất định. Nhân viên phục vụ đi đến, tận tâm chăm sóc một cách chuyên nghiệp. Mọi thứ đều chuẩn bị sẵn sàng cho Thiên Hy Linh và Thiên Phàm. Cuộc sống sung sướng tới mức bản thân cô cảm thấy ganh tị!
Sau 1 tiếng trên máy bay, Thiên Hy Linh và Thiên Phàm về nhà vào lúc 5 giờ chiều, cả người họ mỏi mệt vô cùng.
“Anh, cha và mẹ có về hôm nay không?”
“Có về ăn tối nhưng sẽ đi lại!” Thiên Phàm cởi áo khoác ngoài và cà vạt ra đưa cho quản gia, không quên trả lời Thiên Hy Linh.
Thiên Hy Linh gật đầu như đã nghe, không quan tâm thêm gì mà đi lên phòng. Cầm điện thoại trên tay, cô nhấn gọi cho một người ở danh bạ.
[Alo]
“Cậu về tới nhà chưa?”
[Chắc 10 phút nữa mới tới! Có việc gì sao?]
“Tớ định rủ cậu thuê một căn nhà ở trường ở chung, tiền thuê chúng ta chia nhau được không?”
[Ý kiến hay đó, nhưng đợi tớ hỏi cha mẹ xem sao]
“Ok, có gì báo lại mình ngay nha!”
[Được! Tớ tới nhà rồi, gọi lại cậu sau]
“Tạm biệt!”
Kết thúc cuộc gọi với Họa Thư,Thiên Hy Linh rời khỏi giường, mang đồ vào phòng tắm tắm rửa. Không lâu sau, cửa phòng tắm mới từ từ mở ra, hơi nước nóng từ bên trong phả ra ngoài, tiếp theo là thân ảnh mảnh khảnh đi ra. Thiên Hy Linh lau mái tóc đen ướt sũng, tìm ra chiếc máy sấy dưới chiếc tủ đựng đồ, khởi động sấy khô mái tóc của mình.
…
“Em gái con đâu rồi?”
“Chắc nó đang tắm ở trên.”
“Mau gọi Tiểu Linh xuống ăn cơm!”
“Giờ ăn đến thì nó tự xuống, lớn rồi chứ đâu còn trẻ con!”
“Cái thằng này, con đi gọi bộ mất miếng thịt nào sao? Với cả Tiểu Linh là em con, gọi em hoặc tên chứ đừng ‘nó' này ‘nó' nọ cái gì!”
Thiên Hy Linh từ cầu thang đi xuống, thoáng nghe thấy cuộc trò chuyện của ông Thiên và Thiên Phàm.
“Cha, không cần nữa đâu.”
Thiên Vũ Quân nghe thấy giọng nói quen thuộc, từ bộ dạng tức giận ngay lập tức chuyển qua khuôn mặt tươi cười, hiền hòa “Tiểu Linh con xuống rồi, mau lại đây!”
“Cha thấy…” Thiên Phàm định nói gì đó nhưng lại cảm nhận được sát khí bên cạnh, anh nút xuống ngụm nước bọt, tay che miệng như ra hiệu với ông.
Thiên Hy Linh bước xuống khỏi cầu thang, miệng nhếch lên trêu chọc Thiên Phàm. Thiên Vũ Quân không để ý tới cậu con trai của mình, kéo Thiên Hy Linh tới bàn đồ ăn đã được người hầu chuẩn bị. Trên bàn là vố số đồ ăn ngon như cá hồi sốt chanh, mỳ Ý, khoai tây nghiền, bò hầm, Caesar salad,... Đứng cạnh bàn là bà Vương đang sắp xếp bàn ăn và ra lệnh cho người hầu chuẩn bị những thứ cần thiết, khi thấy cô đi tới cùng ông Thiên, bà dừng công việc đang làm, vui vẻ hỏi thăm.
“Tiểu Linh, đi học thế nào rồi?”
Quản gia đi tới, kéo chiếc ghế ra cho Thiên Hy Linh, cô ngồi xuống, đáp lại “Dạ, vẫn rất tốt!”
Ông bà Thiên cũng ngồi xuống, Thiên Phàm biết thân biết phận, ngậm chặt miệng đi tới ngồi bên cô.
“Trường xa nhà, con định cứ thế mãi sao?” Vương Kiều lo lắng nhìn đứa con gái đang ăn ngon miệng trước mặt, ánh mắt hiện lên vẻ thương xót.
Thiên Hy Linh nghe câu hỏi, dừng lại việc ăn “Trường vừa xây thêm vài căn nhà cho thuê, con đang muốn hỏi ý kiến cha mẹ” Cô lấy một đôi đũa khác, gắp cho ông bà Thiên mỗi người mỗi miếng thịt bò được cắt sẵn “Con sẽ ở chung với Họa Thư, tiền nhà chia nhau trả ạ!”
“Con cũng thế, sẽ ở chung với bạn!”
Thiên Vũ Quân và Vương Kiều nhìn nhau, hai người giống như đang trò chuyện bằng ánh mắt… Chắc không phải đâu, hoặc tương tự vậy đó!
“Trường các con có cho thuê nhà 4 phòng không?” Thiên Vũ Quân ho khan vài tiếng, hỏi
“Con đã lên xem rồi, hình như là có” Thiên Phàm cầm điện thoại lên, ngón tay nhanh nhẹn lướt trên màn hình.
Thiên Vũ Quân gật đầu hài lòng “Thế thì tốt, 4 đứa ở chung được không?”
“Không thể nào, con và Họa Thư là con gái, sao ở chung với con trai được ạ!” Thiên Hy Linh phản ứng nhanh nhất, lắc đầu nguầy nguậy quản đối kịch liệt.
“Nhóc lo cái gì, có anh đây thì không cần sợ. Ăn xong nhớ gọi thông báo cho Họa Thư!” Thiên Phàm nắm chặt vai cô. Thật ra hắn cũng không muốn, nhưng nếu nhóc em từ chối, hắn chắc chắn sẽ ở ký túc xá. Ngược lại, Thiên Hy Linh và Họa Thư sẽ được thuê nhà riêng. Khác biệt giữa con ruột và con ‘ruột thừa' là thế đấy!