Chương : 35
Cẩm Yên cắn môi, nhìn bóng dáng Khương Hằng rời đi, lại quay đầu bất lực nhìn Hậu Uyển Vân. Cẩm Yên tuy rằng muốn che chở Hậu Uyển Vân, nhưng ở Khương gia, đánh nhịp nói chuyện cuối cùng, vĩnh viễn đều chỉ có một mình Khương Hằng. Trong thường ngày Khương Hằng tuy rằng rất dung túng với nàng, nhưng việc hôm nay thấy thái độ của Khương Hằng, lấy hiểu biết của Cẩm Yên đối với Khương Hằng, nàng biết tâm ý Khương Hằng đã định, căn bản không có đường sống cứu vãn, huống hồ Hậu Uyển Vân đã quấn xong một chân, ván đã đóng thuyền, nàng làm gì cũng vô dụng.
Vì thế Cẩm Yên xoay người, thương tiếc vỗ vỗ tay Hậu Uyển Vân, không nói được một lời, ly khai theo Khương Hằng.
Hậu Uyển Vân nghẹn ngào nhìn bóng dáng hai cọng rơm cứu mạng đó biến mất trong tầm mắt, lại quay đầu nhìn nhìn mẹ chồng ác độc đó, thấy nàng cười mà không cười nhìn chằm chằm mình, trong đầu Hậu Uyển Vân hiện ra cảnh tượng trong phòng nhỏ tối om Dung ma ma cầm kim châm “hầu hạ” Hạ Tử Vi, thân mình không thể ức chế run rẩy lẩy bẩy.
Mắt Xảo Hạnh xem xét tình huống này, lòng bàn chân như bôi dầu chạy mất tiêu. Vì thế trong phòng cũng chỉ còn lại Cố Vãn Tình, Hậu Uyển Vân, Thúy Liên, còn có vài bà tử phiên bang đó.
Cố Vãn Tình lấy khăn xoa xoa khóe mắt, ngồi ở trên ghế trước mặt Hậu Uyển Vân, bĩu môi, mắt nhìn nàng ta, nói: “Uyển Vân à, con có ý tứ gì? Mẫu thân là vì tốt cho con, con nếu không cảm kích cũng liền thôi, còn đi thỉnh phụ thân con đến, con định làm cho mẫu thân không có mặt mũi sao?”
Hậu Uyển Vân nhìn sắc mặt mẹ chồng, nuốt nuốt nước miếng, chuyện này thật là đã đắc tội nàng ta rồi, cũng không biết nàng ta sẽ tra tấn mình như thế nào, bất quá dù sao cũng phải nhẫn nhịn tiếp, đem chân còn lại quấn thôi. Chỉ cần không hút tiêu dao cao đó, nàng ta cắn răng một cái nhịn qua, nếu thật sự có thể dựa vào ba tấc kim liên giành được sủng ái của trượng phu, cũng không tính bỏ công dã tràng.
Cố Vãn Tình xem bộ dáng sợ hãi rụt rè của nàng ta, phủi phủi góc áo, thở dài, nói: “Ai, đáng tiếc mẫu thân là người mềm mỏng, tâm địa mềm yếu, không thể làm ngơ khi có người cầu tình. Thấy con đều đã mời phụ thân con tới, xem ra không muốn quấn chân thật, như vậy mẫu thân cũng sẽ không cưỡng bách con nữa, mắc công con lại ghi hận mẫu thân, làm mẹ chồng nàng dâu bất hòa gia đình không yên, làm người bên ngoài thấy chê cười.”
Dứt lời, khoát tay áo, nói với Thúy Liên: “Thúy Liên, đưa vài vị ma ma về tả tướng phủ, sai người thay ta nói một tiếng với tả tướng phu nhân, đa tạ bà ấy cho ta mượn vài bà tử này, qua mấy ngày ta sẽ tự mình đăng môn nói lời cảm tạ.”
Thúy Liên che miệng, phiết mắt nhìn chân một lớn một nhỏ của Hậu Uyển Vân trên giường một cái, lòng nghĩ chủ tử của mình thật sự là muốn nổi bật, nào có quấn chân chỉ quấn một chân, thiếu chút nữa bật cười phì một tiếng, nhanh chóng phúc thân nói: “Vâng, nô tỳ đi làm ngay.” Rồi sau đó dẫn vài bà tử phiên bang đi ra ngoài.
Chuyện này… mắt Hậu Uyển Vân lại choáng váng, điều này sao liền… không quấn nữa?
“Mẫu thân…” Hậu Uyển Vân nuốt nuốt nước miếng, chỉ quấn một chân là chuyện gì vậy? Đã quấn chân, tương đương với dập gãy xương, là tuyệt đối không có khả năng khôi phục nguyên trạng, chính là sau này chân khỏi vết thương, thì cũng là chân lớn chân nhỏ, sau đó nàng ta còn như thế nào đi ra ngoài gặp người?
“A? Lại như thế nào?” Cố Vãn Tình có chút không kiên nhẫn nhìn Hậu Uyển Vân.
Hậu Uyển Vân khóc nức nở, nói: “Mẫu thân, chỉ quấn một chân, thì làm sao bây giờ?”
“Ai u, tiểu tổ tông của ta ơi!” Cố Vãn Tình cau mày nhìn Hậu Uyển Vân, chỉ vào mũi nàng ta, lớn tiếng mắng: “Vì giúp con tranh sủng, ta làm mẫu thân nhưng là kéo xuống gương mặt già nua, đi nhờ tả tướng phu nhân thỉnh bà tử quấn chân tốt nhất vội tới quấn chân cho con, con chẳng những không cảm kích, còn nghĩ tố cáo mẫu thân một trạng; nay con nói không quấn, được rồi, mẫu thân sẽ không quấn, con vẫn là không hài lòng! Con nói con rốt cuộc muốn thế nào mới vừa lòng? Mẫu thân thấy mẫu thân hầu hạ con, liền giống như hầu hạ tổ tông. À không, chính là tổ tông cũng không khó hầu hạ như vậy! Con nói con làm con dâu, không nói hiếu thuận cha mẹ chồng, hầu hạ trượng phu, cả ngày sinh sự từ việc không đâu, châm ngòi ly gián, con rốt cuộc bảo an tâm cái gì?”
Hậu Uyển Vân bị nàng nói khóc không ra nước mắt, thật muốn tát nàng một cái, chỉ vào cái mũi nàng mắng: ai bảo mày nhiều chuyện, chuyện trong phòng bà đây mày quản cái lông gì! Còn quấn chân, quấn em gái mày á! Sao mày không quấn chính mình đi!
Đáng tiếc Hậu Uyển Vân dù sao vẫn là Hậu Uyển Vân, tính tình trong xương sửa không được. Nàng ta hấp hấp cái mũi, nghiêm nghị nói: “Mẫu thân giáo huấn đúng, đều là lỗi của Vân Nhi. Nhưng Vân Nhi chưa bao giờ nghĩ tới châm ngòi quan hệ mẫu thân cùng phụ thân, chắc là nha hoàn đó tự chủ trương đi thỉnh phụ thân đến, Vân Nhi tuyệt không có tâm tư kia.”
“Nha hoàn tự chủ trương? Đều là lỗi của nha hoàn? Sao ngươi không nói đều là lỗi của canh giờ!” Cố Vãn Tình xì một tiếng khinh miệt, chán ghét nói: “Vô lý còn muốn nói xạo ba phần, ngày nào đó cho ngươi được như ý, còn không lật trời sao? Còn không mau cút đi ra ngoài, lỳ ra đấy chướng mắt! Là muốn tức chết ta sao! Thật sự là bạch nhãn lang! Nuôi trúng bạch nhãn lang*!”
*Bạch nhãn lang: là một danh từ riêng chỉ loại vong ân bội nghĩa, tâm địa hung tàn.
Lang, trời sinh hung ác, là biểu tượng của hung tàn lãnh huyết, cũng chính là không hiểu nhân tính, đặc biệt, con lang có ‘điếu bạch nhãn’ thường hung tợn hơn cả.
Bạch nhãn (mắt trắng), nghĩa là không có con ngươi không nhìn thấy gì, cũng như không có con mắt, không thấy tính người.
Nếu nói Trung sơn lang là lấy oán trả ơn, thì Bạch nhãn lang còn tệ hơn, có đối xử với nó thế nào, nó cũng sẽ hại người, chính là không chút cảm động.
…
Một cách giải thích khác, nói Bạch nhãn lang là một cách nói hình tượng.
Bởi vì phía trên mắt sói thường có chùm lông trắng, thường thường người TQ hay gọi là Chó bốn mắt, hơn nữa vành mắt khá đen.
Thường thường ở bên ngoài thấy sói, nhìn mắt nó không rõ bằng chùm lông trắng trên mắt, nên tưởng đó mới là mắt, phần nhiều đều cho nó là con Chó bốn mắt.
Người Đông Bắc khi nói đến Bạch nhãn lang là ý chỉ loại người lúc bình thường thì có vẻ hiền lành dễ bảo như chó, lúc không ngờ đến mới lộ ra bản chất hung tàn của sói.
Cố Vãn Tình ngay cả phạt mắng, khí thuận ba phần. Hậu Uyển Vân ríu rít khóc từ trên giường xuống dưới, nha hoàn của nàng ta đều bị đuổi đi, cũng không có người đến đỡ nàng ta, nàng ta liền khập khiễng đi về phía cửa. Bởi vì xương cốt đều bị vỡ biến hình, mỗi lần bước đi, đau đớn làm mặt nàng ta đều vặn vẹo biến hình, Cố Vãn Tình chỉ làm như không phát hiện.
Hậu Uyển Vân mới vừa đi vài bước, chợt nghe ở cửa ‘ai u’ một tiếng, một phụ nhân mặc váy màu xanh ngọc đi đến, là chi thứ hai Tiền thị.
Tiền thị vào phòng, đầu tiên là cười hớ hớ hành lễ với đại tẩu của bà ta, sau đó ngạc nhiên nhìn Hậu Uyển Vân, ánh mắt dừng ở trên chân của nàng ta. Tiền thị cười mà không cười nhìn chằm chằm Hậu Uyển Vân, nói: “Ai nha, cháu dâu, chân này của cháu là chuyện gì xảy ra vậy?”
Trên mặt Hậu Uyển Vân hết xanh lại tím, nhìn như thế này còn không biết gì sao?
Hậu Uyển Vân cúi đầu, cười nói: “Cháu dâu thỉnh an nhị thẩm.”
Tiền thị che miệng cười nói: “Vân Nhi nhà chúng ta vì lấy lòng phu quân, thật đúng là có lòng.”
Lời này của Tiền thị đã nói rõ ràng, đem Hậu Uyển Vân tức giận đỏ thẫm mặt. Hậu Uyển Vân không nghĩ lại ở trong này cho Tiền thị chế giễu, nhanh chóng cáo từ. Tiền thị thân thiết cầm tay Hậu Uyển Vân nói: “Vân Nhi a, vậy cháu hãy đi về trước đi, chờ ngày khác nhị thẩm lại đi tới viện cháu nói chuyện.”
Khó khăn thoát khỏi dây dưa của Tiền thị, Hậu Uyển Vân khập khiễng đi ra cửa. Tiền thị liền nhìn nàng ta đi khập khiễng, cũng không đi tới đỡ nàng ta.
“Ai nha, đại tẩu, đây là làm sao vậy!?” Khương Huệ Như vội vàng từ ngoài cửa viện đi vào. Nàng cùng Tiền thị đến, chẳng qua Tiền thị đi trước một bước, Khương Huệ Như tới sau.
Thời gian trước Cố Vãn Tình đồng ý đưa mèo Ba Tư đến, Khương Huệ Như được mèo con phi thường cao hứng, nàng cùng nương đến nói lời cảm tạ với Cố Vãn Tình. Lúc này một con mèo Ba Tư xinh đẹp thuần trắng đang nhu thuận nằm ở trong lòng Khương Huệ Như.
Khương Huệ Như ôn hoà, hiền hậu, thiện lương, nàng cũng nghe nói chuyện Hậu Uyển Vân quấn chân. Lúc này thấy nàng ta một người cô linh linh chân khập khiễng đi ra bên ngoài, bên cạnh cũng không có người hầu hạ, liền nhanh bước lên phía trước muốn đỡ Hậu Uyển Vân.
Hậu Uyển Vân vừa thấy Khương Huệ Như đến đỡ mình, vốn định làm cho nàng đỡ nâng mình ra khỏi viện của mẹ chồng, để cho nha hoàn của mình tới đón người. Nhưng Khương Huệ Như vừa tiến vào, Hậu Uyển Vân mới nhìn thấy trong lòng Khương Huệ Như có một con mèo Ba Tư trắng muốt!
“Đại tẩu, muội đến đỡ tẩu.” Khương Huệ Như hảo tâm nâng cánh tay Hậu Uyển Vân. Nhưng ai biết trong nháy mắt thân mình Hậu Uyển Vân trở nên cứng ngắc.
“Đại tẩu, tẩu không sao chứ?” Khương Huệ Như sợ Hậu Uyển Vân ngã sấp xuống, thân thể lại gần sát nàng ta, muốn cho nàng ta dựa vào.
Hậu Uyển Vân làm cho thân mình đứng thẳng lên, cách xa mèo con trong lòng Khương Huệ Như một chút. Từ từ nhắm hai mắt, che giấu chán ghét trong mắt.
Hậu Uyển Vân chán ghét mèo, chuẩn xác mà nói là oán hận. Khương Huệ Như đỡ Hậu Uyển Vân, mèo con trong lòng nàng nhu thuận kêu ‘meo meo’ một tiếng. Khương Huệ Như cười nhìn nhìn mèo con trong lòng, nói: “Đại tẩu, đây là mèo con đại bá mẫu đưa cho muội, tẩu xem nó đáng yêu không này.”
Hậu Uyển Vân cưỡng chế chán ghét, nhìn nhìn mèo con đó, nghĩ một đằng nói một nẻo: “Nhìn thực đáng yêu. Huệ Như, chân tẩu đau lợi hại, vẫn nên nhanh trở về thôi.”
Khương Huệ Như gật gật đầu, nói với hai trưởng bối trong phòng: “Mẫu thân, đại bá mẫu, Huệ Như đưa đại tẩu trở về trước, một hồi nói sau.” Rồi sau đó đỡ Hậu Uyển Vân ra bên ngoài, sai tiểu nha hoàn ngoài cửa viện đi kêu kiệu mềm đến, đưa Hậu Uyển Vân trở về. Khương Huệ Như thứ nhất là lo lắng cho đại tẩu, thứ hai là từ khi trả Nguyên Bảo lại, nàng rất nhớ Nguyên Bảo, liền đi theo.
Trở về viện của Hậu Uyển Vân, vài nha hoàn hồi môn vội vàng đến hầu hạ Hậu Uyển Vân nằm lên giường. Khương Huệ Như ôm mèo con trong lòng, ngồi ở bên giường, thân thiết nói: “Đại tẩu, Huệ Như nghe nói quấn chân rất là đau, nhưng quấn xong rồi thì cũng rất đẹp, tẩu nếu đau quá, muội đi phái người thỉnh đại phu đến xem nha?”
Hậu Uyển Vân lắc đầu, chính nàng ta học y, trình độ tổn thương của chân này, cho dù là đặt ở hiện đại cũng vô pháp khôi phục, đừng nói ở cổ đại điều kiện chữa bệnh lạc hậu như vậy, kêu đại phu đến đơn giản là khai vài chén thuốc dùng mà thôi.
Trong lúc hai người nói chuyện, mèo Ba Tư trong lòng Khương Huệ Như bò lên trên giường. Mèo con mới hơn một tháng, đối với cái gì cũng đều tò mò, nên bò tới bò lui. Khương Huệ Như vui tươi hớn hở nhìn mèo con, nói: “Đại tẩu đừng lo lắng, mèo con này rất sạch sẽ, sẽ không dơ đệm chăn. Muội nghe nó cả ngày kêu meo meo, liền gọi nó là‘Tiểu Miêu’.”
Hậu Uyển Vân nhìn mèo con đó, cả người nổi da gà. Hậu Uyển Vân rất chán ghét mèo, lại ngược dòng đến thời điểm đời trước ở hiện đại của nàng ta.
Khi ở hiện đại, Hậu Uyển Vân có thể nói thân thế nhấp nhô. Ba ruột của nàng ta là một phượng hoàng nam* tiêu chuẩn, lớn lên anh tuấn tiêu sái, khí độ bất phàm, là sinh viên học viện y nổi tiếng cả nước. Sau khi tốt nghiệp đến công tác một bệnh viện rất tốt, rồi yêu đương với con gái của viện trưởng, xem như ở rể một nửa. Đáng tiếc ba Hậu Uyển Vân không phải là người an phận, sau khi cưới vợ, ỷ vào gia thế nhà vợ lên làm chủ nhiệm khoa trong bệnh viện, lại thừa dịp vợ đang mang thai, gian díu với một y tá, còn làm y tá đó bụng lớn.
*Phượng hoàng nam: là từ thường dùng để gọi những anh chàng nghèo nhưng lấy được vợ giàu nên đổi đời. Trong truyện ngôn tình thường có nghĩa xấu vì đa số mấy tên này đều lợi dụng vợ & gđ vợ, đến lúc thành công rồi thì vứt thậm chí hại họ tan cửa nát nhà.
Lấy nguồn gốc từ câu ‘chim sẻ bay lên chi đầu biến phượng hoàng’. (Motok1 TTV giải thích)
Y tá đó chính là mẹ đẻ của Hậu Uyển Vân ở hiện đại. Ba Hậu Uyển Vân vẫn đồng ý, chờ y tá sinh xong, liền ly hôn rồi cưới cô ta. Y tá đó tin là thật, liền sinh cho ông ta một cô con gái, gọi là Khúc Tiểu Đình, cũng chính là Hậu Uyển Vân kiếp trước.
Sau khi Khúc Tiểu Đình sinh ra, y tá đó bắt đầu làm ầm ĩ muốn thượng vị, nhưng ba vợ của phượng hoàng nam phi thường lợi hại, đem phượng hoàng nam gắt gao đè nặng, phượng hoàng nam vì tiền đồ, thậm chí không dám công khai chuyện tiểu tam cùng con gái riêng, vẫn gạt cả nhà vợ.
Khúc Tiểu Đình vẫn dùng thân phận con gái riêng lớn lên, vẫn thay mẹ mưu hoa tiểu tam thượng vị, thậm chí tính toán đến chính mình có thể kế thừa bệnh viện nhà vợ của ba ruột, cho nên tuy rằng không thích y khoa, lại vẫn đi học y.
Đáng tiếc người định không bằng trời định, ba vợ của ba Khúc Tiểu Đình thật sự là một nhân vật lợi hại, Khúc Tiểu Đình chỉ là một đứa trẻ hơn mười tuổi, làm sao có thể đấu qua lão hồ li. Tiểu tam nghẹn khuất mười mấy năm, thượng vị thất bại, bị té đau, tức đến nỗi liệt não, bán thân bất toại nằm ở trên giường, chỉ có thể nghiêng đầu chảy nước miếng, cuộc sống hoàn toàn không thể tự gánh vác. Mà việc tiểu tam bị bại lộ, ba Khúc Tiểu Đình vừa thấy tình huống không đúng, quỳ xuống đất khóc rống với vợ và ba vợ, cam đoan tuyệt đối sẽ không có bất luận cái gì lui tới cùng với tiểu tam và con gái riêng.
Vì thế Khúc Tiểu Đình chẳng những mẹ bệnh nặng, cha cô ta cũng chẳng quan tâm cô ta, ngay cả kinh tế cũng bị chặt đứt. Đúng lúc này, Khúc Tiểu Đình ở trên mạng tìm thấy công việc không thể mang ra ngoài ánh sáng. Chính là quay một ít video hiếm lạ, post ở trên mạng, bản nhân cô ta có thể kiếm được thù lao rất nhiều.
Khúc Tiểu Đình nhận được công việc quay video nội dung chính là: ngược đãi mèo. Công việc quay video yêu cầu là muốn cô ta dùng thủ đoạn tàn nhẫn giết chết mèo, hơn nữa quay hết toàn bộ quá trình.
Theo lý mà nói người có đầu óc bình thường, cũng không làm như vậy. Nhưng thế giới này có một vài người, bạn hoàn toàn không thể lý giải được cấu tạo đầu óc của cô ta, vĩnh viễn là người ở hai thế giới với cô ta. Liền giống như bạn không thể nghĩ đến trong bản tin tức vì sao sẽ có người tàn nhẫn móc mắt một đứa trẻ, vì sao có người chỉ bởi vì một câu bất hòa chém giết người ta, vì sao có người trộm xe, còn muốn bóp chết một đứa trẻ không có năng lực phản kháng, vì sao có vài người làm ra những chuyện tàn nhẫn không thể tưởng tượng nổi này.
Tóm lại thế giới biến thái, không phải người thường có thể hiểu được.
Vì thế trên mạng bắt đầu lưu truyền ra một video quay cảnh một cô gái che mặt, đi giày cao gót đem mèo con giẫm chết. Video này một khi post lên, được đăng lại hơn chục nghìn lần, mọi người đều khiển trách cô gái trong video quá tàn nhẫn.Video đăng lại càng nhiều, cho điểm càng nhiều, Khúc Tiểu Đình được thù lao lại càng nhiều. Cho nên khi ích lợi kinh tế thúc giục, Khúc Tiểu Đình quay càng nhiều video ngược đãi mèo, thủ pháp đủ loại, hết sức tàn nhẫn.
Sau đó, video đó bị rất nhiều người yêu thương động vật chú ý, vì thế mà bắt đầu hoạt động tìm người quy mô lớn. Khúc Tiểu Đình bị những người đó tìm ra, ngày đó cô ta đang ôm hai con mèo chuẩn bị quay nghỉ ngơi trong phòng quay video, đã bị quần chúng phẫn nộ tìm tới cửa, vây kín trong phòng.
Khúc Tiểu Đình dưới tình thế cấp bách, ôm mèo con từ lầu hai nhảy xuống để chạy trốn. Nhóm người này cũng đuổi theo, Khúc Tiểu Đình chạy rồi lại chạy, đi ngang qua một đường cái. Ngay tại lúc cô ta sắp chạy đến bên kia đường, hai con mèo con đang ôm trong lòng đột nhiên phát ra tiếng thét chói tai thê lương, sau đó hung hăng cắn một ngụm trên tay Khúc Tiểu Đình.
Khúc Tiểu Đình ăn đau, không cẩn thận, bị xe tải chở cát nghênh diện chạy đến tông ngã xuống đất, tử vong ngay lập tức. Vận tốc xe tải chở cát quá lớn, trong lúc nhất thời thắng không kịp, đi qua thi thể Khúc Tiểu Đình, đem cô ta nghiền thành bánh thịt.
Khúc Tiểu Đình liền như vậy bị mèo cắn, bị đâm chết. Rồi sau đó cô ta xuyên qua cổ đại, thành thứ nữ Hầu phủ Hậu Uyển Vân.
Bởi vì kiếp trước trải qua, nàng ta dị thường thống hận với mèo con, cho rằng là do mèo hại chết mình. Hơn nữa kiếp trước ngược đãi mèo nhiều lắm, kiếp này lại sống nghẹn khuất như thế, ác khí trong ngực không thể phát tiết ra, nay nhìn thấy mèo con đang dò dẫm bò, Hậu Uyển Vân cảm thấy mình nhất định phải giẫm chết nó, ra một ngụm ác khí mới thoải mái.
Lòng Khương Huệ Như tràn đầy vui mừng đùa giỡn mèo con, không có phát hiện ánh mắt đại tẩu mình nhìn mèo con đó tràn ngập huyết tinh, hận không thể đem mèo con bóp chết ngay lập tức.
Vì thế Cẩm Yên xoay người, thương tiếc vỗ vỗ tay Hậu Uyển Vân, không nói được một lời, ly khai theo Khương Hằng.
Hậu Uyển Vân nghẹn ngào nhìn bóng dáng hai cọng rơm cứu mạng đó biến mất trong tầm mắt, lại quay đầu nhìn nhìn mẹ chồng ác độc đó, thấy nàng cười mà không cười nhìn chằm chằm mình, trong đầu Hậu Uyển Vân hiện ra cảnh tượng trong phòng nhỏ tối om Dung ma ma cầm kim châm “hầu hạ” Hạ Tử Vi, thân mình không thể ức chế run rẩy lẩy bẩy.
Mắt Xảo Hạnh xem xét tình huống này, lòng bàn chân như bôi dầu chạy mất tiêu. Vì thế trong phòng cũng chỉ còn lại Cố Vãn Tình, Hậu Uyển Vân, Thúy Liên, còn có vài bà tử phiên bang đó.
Cố Vãn Tình lấy khăn xoa xoa khóe mắt, ngồi ở trên ghế trước mặt Hậu Uyển Vân, bĩu môi, mắt nhìn nàng ta, nói: “Uyển Vân à, con có ý tứ gì? Mẫu thân là vì tốt cho con, con nếu không cảm kích cũng liền thôi, còn đi thỉnh phụ thân con đến, con định làm cho mẫu thân không có mặt mũi sao?”
Hậu Uyển Vân nhìn sắc mặt mẹ chồng, nuốt nuốt nước miếng, chuyện này thật là đã đắc tội nàng ta rồi, cũng không biết nàng ta sẽ tra tấn mình như thế nào, bất quá dù sao cũng phải nhẫn nhịn tiếp, đem chân còn lại quấn thôi. Chỉ cần không hút tiêu dao cao đó, nàng ta cắn răng một cái nhịn qua, nếu thật sự có thể dựa vào ba tấc kim liên giành được sủng ái của trượng phu, cũng không tính bỏ công dã tràng.
Cố Vãn Tình xem bộ dáng sợ hãi rụt rè của nàng ta, phủi phủi góc áo, thở dài, nói: “Ai, đáng tiếc mẫu thân là người mềm mỏng, tâm địa mềm yếu, không thể làm ngơ khi có người cầu tình. Thấy con đều đã mời phụ thân con tới, xem ra không muốn quấn chân thật, như vậy mẫu thân cũng sẽ không cưỡng bách con nữa, mắc công con lại ghi hận mẫu thân, làm mẹ chồng nàng dâu bất hòa gia đình không yên, làm người bên ngoài thấy chê cười.”
Dứt lời, khoát tay áo, nói với Thúy Liên: “Thúy Liên, đưa vài vị ma ma về tả tướng phủ, sai người thay ta nói một tiếng với tả tướng phu nhân, đa tạ bà ấy cho ta mượn vài bà tử này, qua mấy ngày ta sẽ tự mình đăng môn nói lời cảm tạ.”
Thúy Liên che miệng, phiết mắt nhìn chân một lớn một nhỏ của Hậu Uyển Vân trên giường một cái, lòng nghĩ chủ tử của mình thật sự là muốn nổi bật, nào có quấn chân chỉ quấn một chân, thiếu chút nữa bật cười phì một tiếng, nhanh chóng phúc thân nói: “Vâng, nô tỳ đi làm ngay.” Rồi sau đó dẫn vài bà tử phiên bang đi ra ngoài.
Chuyện này… mắt Hậu Uyển Vân lại choáng váng, điều này sao liền… không quấn nữa?
“Mẫu thân…” Hậu Uyển Vân nuốt nuốt nước miếng, chỉ quấn một chân là chuyện gì vậy? Đã quấn chân, tương đương với dập gãy xương, là tuyệt đối không có khả năng khôi phục nguyên trạng, chính là sau này chân khỏi vết thương, thì cũng là chân lớn chân nhỏ, sau đó nàng ta còn như thế nào đi ra ngoài gặp người?
“A? Lại như thế nào?” Cố Vãn Tình có chút không kiên nhẫn nhìn Hậu Uyển Vân.
Hậu Uyển Vân khóc nức nở, nói: “Mẫu thân, chỉ quấn một chân, thì làm sao bây giờ?”
“Ai u, tiểu tổ tông của ta ơi!” Cố Vãn Tình cau mày nhìn Hậu Uyển Vân, chỉ vào mũi nàng ta, lớn tiếng mắng: “Vì giúp con tranh sủng, ta làm mẫu thân nhưng là kéo xuống gương mặt già nua, đi nhờ tả tướng phu nhân thỉnh bà tử quấn chân tốt nhất vội tới quấn chân cho con, con chẳng những không cảm kích, còn nghĩ tố cáo mẫu thân một trạng; nay con nói không quấn, được rồi, mẫu thân sẽ không quấn, con vẫn là không hài lòng! Con nói con rốt cuộc muốn thế nào mới vừa lòng? Mẫu thân thấy mẫu thân hầu hạ con, liền giống như hầu hạ tổ tông. À không, chính là tổ tông cũng không khó hầu hạ như vậy! Con nói con làm con dâu, không nói hiếu thuận cha mẹ chồng, hầu hạ trượng phu, cả ngày sinh sự từ việc không đâu, châm ngòi ly gián, con rốt cuộc bảo an tâm cái gì?”
Hậu Uyển Vân bị nàng nói khóc không ra nước mắt, thật muốn tát nàng một cái, chỉ vào cái mũi nàng mắng: ai bảo mày nhiều chuyện, chuyện trong phòng bà đây mày quản cái lông gì! Còn quấn chân, quấn em gái mày á! Sao mày không quấn chính mình đi!
Đáng tiếc Hậu Uyển Vân dù sao vẫn là Hậu Uyển Vân, tính tình trong xương sửa không được. Nàng ta hấp hấp cái mũi, nghiêm nghị nói: “Mẫu thân giáo huấn đúng, đều là lỗi của Vân Nhi. Nhưng Vân Nhi chưa bao giờ nghĩ tới châm ngòi quan hệ mẫu thân cùng phụ thân, chắc là nha hoàn đó tự chủ trương đi thỉnh phụ thân đến, Vân Nhi tuyệt không có tâm tư kia.”
“Nha hoàn tự chủ trương? Đều là lỗi của nha hoàn? Sao ngươi không nói đều là lỗi của canh giờ!” Cố Vãn Tình xì một tiếng khinh miệt, chán ghét nói: “Vô lý còn muốn nói xạo ba phần, ngày nào đó cho ngươi được như ý, còn không lật trời sao? Còn không mau cút đi ra ngoài, lỳ ra đấy chướng mắt! Là muốn tức chết ta sao! Thật sự là bạch nhãn lang! Nuôi trúng bạch nhãn lang*!”
*Bạch nhãn lang: là một danh từ riêng chỉ loại vong ân bội nghĩa, tâm địa hung tàn.
Lang, trời sinh hung ác, là biểu tượng của hung tàn lãnh huyết, cũng chính là không hiểu nhân tính, đặc biệt, con lang có ‘điếu bạch nhãn’ thường hung tợn hơn cả.
Bạch nhãn (mắt trắng), nghĩa là không có con ngươi không nhìn thấy gì, cũng như không có con mắt, không thấy tính người.
Nếu nói Trung sơn lang là lấy oán trả ơn, thì Bạch nhãn lang còn tệ hơn, có đối xử với nó thế nào, nó cũng sẽ hại người, chính là không chút cảm động.
…
Một cách giải thích khác, nói Bạch nhãn lang là một cách nói hình tượng.
Bởi vì phía trên mắt sói thường có chùm lông trắng, thường thường người TQ hay gọi là Chó bốn mắt, hơn nữa vành mắt khá đen.
Thường thường ở bên ngoài thấy sói, nhìn mắt nó không rõ bằng chùm lông trắng trên mắt, nên tưởng đó mới là mắt, phần nhiều đều cho nó là con Chó bốn mắt.
Người Đông Bắc khi nói đến Bạch nhãn lang là ý chỉ loại người lúc bình thường thì có vẻ hiền lành dễ bảo như chó, lúc không ngờ đến mới lộ ra bản chất hung tàn của sói.
Cố Vãn Tình ngay cả phạt mắng, khí thuận ba phần. Hậu Uyển Vân ríu rít khóc từ trên giường xuống dưới, nha hoàn của nàng ta đều bị đuổi đi, cũng không có người đến đỡ nàng ta, nàng ta liền khập khiễng đi về phía cửa. Bởi vì xương cốt đều bị vỡ biến hình, mỗi lần bước đi, đau đớn làm mặt nàng ta đều vặn vẹo biến hình, Cố Vãn Tình chỉ làm như không phát hiện.
Hậu Uyển Vân mới vừa đi vài bước, chợt nghe ở cửa ‘ai u’ một tiếng, một phụ nhân mặc váy màu xanh ngọc đi đến, là chi thứ hai Tiền thị.
Tiền thị vào phòng, đầu tiên là cười hớ hớ hành lễ với đại tẩu của bà ta, sau đó ngạc nhiên nhìn Hậu Uyển Vân, ánh mắt dừng ở trên chân của nàng ta. Tiền thị cười mà không cười nhìn chằm chằm Hậu Uyển Vân, nói: “Ai nha, cháu dâu, chân này của cháu là chuyện gì xảy ra vậy?”
Trên mặt Hậu Uyển Vân hết xanh lại tím, nhìn như thế này còn không biết gì sao?
Hậu Uyển Vân cúi đầu, cười nói: “Cháu dâu thỉnh an nhị thẩm.”
Tiền thị che miệng cười nói: “Vân Nhi nhà chúng ta vì lấy lòng phu quân, thật đúng là có lòng.”
Lời này của Tiền thị đã nói rõ ràng, đem Hậu Uyển Vân tức giận đỏ thẫm mặt. Hậu Uyển Vân không nghĩ lại ở trong này cho Tiền thị chế giễu, nhanh chóng cáo từ. Tiền thị thân thiết cầm tay Hậu Uyển Vân nói: “Vân Nhi a, vậy cháu hãy đi về trước đi, chờ ngày khác nhị thẩm lại đi tới viện cháu nói chuyện.”
Khó khăn thoát khỏi dây dưa của Tiền thị, Hậu Uyển Vân khập khiễng đi ra cửa. Tiền thị liền nhìn nàng ta đi khập khiễng, cũng không đi tới đỡ nàng ta.
“Ai nha, đại tẩu, đây là làm sao vậy!?” Khương Huệ Như vội vàng từ ngoài cửa viện đi vào. Nàng cùng Tiền thị đến, chẳng qua Tiền thị đi trước một bước, Khương Huệ Như tới sau.
Thời gian trước Cố Vãn Tình đồng ý đưa mèo Ba Tư đến, Khương Huệ Như được mèo con phi thường cao hứng, nàng cùng nương đến nói lời cảm tạ với Cố Vãn Tình. Lúc này một con mèo Ba Tư xinh đẹp thuần trắng đang nhu thuận nằm ở trong lòng Khương Huệ Như.
Khương Huệ Như ôn hoà, hiền hậu, thiện lương, nàng cũng nghe nói chuyện Hậu Uyển Vân quấn chân. Lúc này thấy nàng ta một người cô linh linh chân khập khiễng đi ra bên ngoài, bên cạnh cũng không có người hầu hạ, liền nhanh bước lên phía trước muốn đỡ Hậu Uyển Vân.
Hậu Uyển Vân vừa thấy Khương Huệ Như đến đỡ mình, vốn định làm cho nàng đỡ nâng mình ra khỏi viện của mẹ chồng, để cho nha hoàn của mình tới đón người. Nhưng Khương Huệ Như vừa tiến vào, Hậu Uyển Vân mới nhìn thấy trong lòng Khương Huệ Như có một con mèo Ba Tư trắng muốt!
“Đại tẩu, muội đến đỡ tẩu.” Khương Huệ Như hảo tâm nâng cánh tay Hậu Uyển Vân. Nhưng ai biết trong nháy mắt thân mình Hậu Uyển Vân trở nên cứng ngắc.
“Đại tẩu, tẩu không sao chứ?” Khương Huệ Như sợ Hậu Uyển Vân ngã sấp xuống, thân thể lại gần sát nàng ta, muốn cho nàng ta dựa vào.
Hậu Uyển Vân làm cho thân mình đứng thẳng lên, cách xa mèo con trong lòng Khương Huệ Như một chút. Từ từ nhắm hai mắt, che giấu chán ghét trong mắt.
Hậu Uyển Vân chán ghét mèo, chuẩn xác mà nói là oán hận. Khương Huệ Như đỡ Hậu Uyển Vân, mèo con trong lòng nàng nhu thuận kêu ‘meo meo’ một tiếng. Khương Huệ Như cười nhìn nhìn mèo con trong lòng, nói: “Đại tẩu, đây là mèo con đại bá mẫu đưa cho muội, tẩu xem nó đáng yêu không này.”
Hậu Uyển Vân cưỡng chế chán ghét, nhìn nhìn mèo con đó, nghĩ một đằng nói một nẻo: “Nhìn thực đáng yêu. Huệ Như, chân tẩu đau lợi hại, vẫn nên nhanh trở về thôi.”
Khương Huệ Như gật gật đầu, nói với hai trưởng bối trong phòng: “Mẫu thân, đại bá mẫu, Huệ Như đưa đại tẩu trở về trước, một hồi nói sau.” Rồi sau đó đỡ Hậu Uyển Vân ra bên ngoài, sai tiểu nha hoàn ngoài cửa viện đi kêu kiệu mềm đến, đưa Hậu Uyển Vân trở về. Khương Huệ Như thứ nhất là lo lắng cho đại tẩu, thứ hai là từ khi trả Nguyên Bảo lại, nàng rất nhớ Nguyên Bảo, liền đi theo.
Trở về viện của Hậu Uyển Vân, vài nha hoàn hồi môn vội vàng đến hầu hạ Hậu Uyển Vân nằm lên giường. Khương Huệ Như ôm mèo con trong lòng, ngồi ở bên giường, thân thiết nói: “Đại tẩu, Huệ Như nghe nói quấn chân rất là đau, nhưng quấn xong rồi thì cũng rất đẹp, tẩu nếu đau quá, muội đi phái người thỉnh đại phu đến xem nha?”
Hậu Uyển Vân lắc đầu, chính nàng ta học y, trình độ tổn thương của chân này, cho dù là đặt ở hiện đại cũng vô pháp khôi phục, đừng nói ở cổ đại điều kiện chữa bệnh lạc hậu như vậy, kêu đại phu đến đơn giản là khai vài chén thuốc dùng mà thôi.
Trong lúc hai người nói chuyện, mèo Ba Tư trong lòng Khương Huệ Như bò lên trên giường. Mèo con mới hơn một tháng, đối với cái gì cũng đều tò mò, nên bò tới bò lui. Khương Huệ Như vui tươi hớn hở nhìn mèo con, nói: “Đại tẩu đừng lo lắng, mèo con này rất sạch sẽ, sẽ không dơ đệm chăn. Muội nghe nó cả ngày kêu meo meo, liền gọi nó là‘Tiểu Miêu’.”
Hậu Uyển Vân nhìn mèo con đó, cả người nổi da gà. Hậu Uyển Vân rất chán ghét mèo, lại ngược dòng đến thời điểm đời trước ở hiện đại của nàng ta.
Khi ở hiện đại, Hậu Uyển Vân có thể nói thân thế nhấp nhô. Ba ruột của nàng ta là một phượng hoàng nam* tiêu chuẩn, lớn lên anh tuấn tiêu sái, khí độ bất phàm, là sinh viên học viện y nổi tiếng cả nước. Sau khi tốt nghiệp đến công tác một bệnh viện rất tốt, rồi yêu đương với con gái của viện trưởng, xem như ở rể một nửa. Đáng tiếc ba Hậu Uyển Vân không phải là người an phận, sau khi cưới vợ, ỷ vào gia thế nhà vợ lên làm chủ nhiệm khoa trong bệnh viện, lại thừa dịp vợ đang mang thai, gian díu với một y tá, còn làm y tá đó bụng lớn.
*Phượng hoàng nam: là từ thường dùng để gọi những anh chàng nghèo nhưng lấy được vợ giàu nên đổi đời. Trong truyện ngôn tình thường có nghĩa xấu vì đa số mấy tên này đều lợi dụng vợ & gđ vợ, đến lúc thành công rồi thì vứt thậm chí hại họ tan cửa nát nhà.
Lấy nguồn gốc từ câu ‘chim sẻ bay lên chi đầu biến phượng hoàng’. (Motok1 TTV giải thích)
Y tá đó chính là mẹ đẻ của Hậu Uyển Vân ở hiện đại. Ba Hậu Uyển Vân vẫn đồng ý, chờ y tá sinh xong, liền ly hôn rồi cưới cô ta. Y tá đó tin là thật, liền sinh cho ông ta một cô con gái, gọi là Khúc Tiểu Đình, cũng chính là Hậu Uyển Vân kiếp trước.
Sau khi Khúc Tiểu Đình sinh ra, y tá đó bắt đầu làm ầm ĩ muốn thượng vị, nhưng ba vợ của phượng hoàng nam phi thường lợi hại, đem phượng hoàng nam gắt gao đè nặng, phượng hoàng nam vì tiền đồ, thậm chí không dám công khai chuyện tiểu tam cùng con gái riêng, vẫn gạt cả nhà vợ.
Khúc Tiểu Đình vẫn dùng thân phận con gái riêng lớn lên, vẫn thay mẹ mưu hoa tiểu tam thượng vị, thậm chí tính toán đến chính mình có thể kế thừa bệnh viện nhà vợ của ba ruột, cho nên tuy rằng không thích y khoa, lại vẫn đi học y.
Đáng tiếc người định không bằng trời định, ba vợ của ba Khúc Tiểu Đình thật sự là một nhân vật lợi hại, Khúc Tiểu Đình chỉ là một đứa trẻ hơn mười tuổi, làm sao có thể đấu qua lão hồ li. Tiểu tam nghẹn khuất mười mấy năm, thượng vị thất bại, bị té đau, tức đến nỗi liệt não, bán thân bất toại nằm ở trên giường, chỉ có thể nghiêng đầu chảy nước miếng, cuộc sống hoàn toàn không thể tự gánh vác. Mà việc tiểu tam bị bại lộ, ba Khúc Tiểu Đình vừa thấy tình huống không đúng, quỳ xuống đất khóc rống với vợ và ba vợ, cam đoan tuyệt đối sẽ không có bất luận cái gì lui tới cùng với tiểu tam và con gái riêng.
Vì thế Khúc Tiểu Đình chẳng những mẹ bệnh nặng, cha cô ta cũng chẳng quan tâm cô ta, ngay cả kinh tế cũng bị chặt đứt. Đúng lúc này, Khúc Tiểu Đình ở trên mạng tìm thấy công việc không thể mang ra ngoài ánh sáng. Chính là quay một ít video hiếm lạ, post ở trên mạng, bản nhân cô ta có thể kiếm được thù lao rất nhiều.
Khúc Tiểu Đình nhận được công việc quay video nội dung chính là: ngược đãi mèo. Công việc quay video yêu cầu là muốn cô ta dùng thủ đoạn tàn nhẫn giết chết mèo, hơn nữa quay hết toàn bộ quá trình.
Theo lý mà nói người có đầu óc bình thường, cũng không làm như vậy. Nhưng thế giới này có một vài người, bạn hoàn toàn không thể lý giải được cấu tạo đầu óc của cô ta, vĩnh viễn là người ở hai thế giới với cô ta. Liền giống như bạn không thể nghĩ đến trong bản tin tức vì sao sẽ có người tàn nhẫn móc mắt một đứa trẻ, vì sao có người chỉ bởi vì một câu bất hòa chém giết người ta, vì sao có người trộm xe, còn muốn bóp chết một đứa trẻ không có năng lực phản kháng, vì sao có vài người làm ra những chuyện tàn nhẫn không thể tưởng tượng nổi này.
Tóm lại thế giới biến thái, không phải người thường có thể hiểu được.
Vì thế trên mạng bắt đầu lưu truyền ra một video quay cảnh một cô gái che mặt, đi giày cao gót đem mèo con giẫm chết. Video này một khi post lên, được đăng lại hơn chục nghìn lần, mọi người đều khiển trách cô gái trong video quá tàn nhẫn.Video đăng lại càng nhiều, cho điểm càng nhiều, Khúc Tiểu Đình được thù lao lại càng nhiều. Cho nên khi ích lợi kinh tế thúc giục, Khúc Tiểu Đình quay càng nhiều video ngược đãi mèo, thủ pháp đủ loại, hết sức tàn nhẫn.
Sau đó, video đó bị rất nhiều người yêu thương động vật chú ý, vì thế mà bắt đầu hoạt động tìm người quy mô lớn. Khúc Tiểu Đình bị những người đó tìm ra, ngày đó cô ta đang ôm hai con mèo chuẩn bị quay nghỉ ngơi trong phòng quay video, đã bị quần chúng phẫn nộ tìm tới cửa, vây kín trong phòng.
Khúc Tiểu Đình dưới tình thế cấp bách, ôm mèo con từ lầu hai nhảy xuống để chạy trốn. Nhóm người này cũng đuổi theo, Khúc Tiểu Đình chạy rồi lại chạy, đi ngang qua một đường cái. Ngay tại lúc cô ta sắp chạy đến bên kia đường, hai con mèo con đang ôm trong lòng đột nhiên phát ra tiếng thét chói tai thê lương, sau đó hung hăng cắn một ngụm trên tay Khúc Tiểu Đình.
Khúc Tiểu Đình ăn đau, không cẩn thận, bị xe tải chở cát nghênh diện chạy đến tông ngã xuống đất, tử vong ngay lập tức. Vận tốc xe tải chở cát quá lớn, trong lúc nhất thời thắng không kịp, đi qua thi thể Khúc Tiểu Đình, đem cô ta nghiền thành bánh thịt.
Khúc Tiểu Đình liền như vậy bị mèo cắn, bị đâm chết. Rồi sau đó cô ta xuyên qua cổ đại, thành thứ nữ Hầu phủ Hậu Uyển Vân.
Bởi vì kiếp trước trải qua, nàng ta dị thường thống hận với mèo con, cho rằng là do mèo hại chết mình. Hơn nữa kiếp trước ngược đãi mèo nhiều lắm, kiếp này lại sống nghẹn khuất như thế, ác khí trong ngực không thể phát tiết ra, nay nhìn thấy mèo con đang dò dẫm bò, Hậu Uyển Vân cảm thấy mình nhất định phải giẫm chết nó, ra một ngụm ác khí mới thoải mái.
Lòng Khương Huệ Như tràn đầy vui mừng đùa giỡn mèo con, không có phát hiện ánh mắt đại tẩu mình nhìn mèo con đó tràn ngập huyết tinh, hận không thể đem mèo con bóp chết ngay lập tức.