Chương : 51
Sự kiện Họa di nương khó sinh, cuối cùng Cố Vãn Tình vẫn không thể chân chính nhúng tay vào, Khương Hằng âm thầm phân phó thủ hạ đi điều tra. Còn điều tra ra cái gì, Cố Vãn Tình cũng không có hỏi đến quá nhiều, bên trong lắt léo thế nào nàng cũng đoán được tám chín phần, hiện tại cần là Khương Hằng tự mình biết ngọn nguồn ẩn khúc bên trong.
Khương Hằng có nhân mạch trải rộng triều đình, lần này hắn khẩn trương tra án, Hậu Uyển Vân dù sao cũng là phụ nhân khuê phòng, năng lực hữu hạn, cho dù có bản sự thông thiên triệt địa (trên trời xuống đất, ý là bản lĩnh hết sức cao cường), cũng không thể gạt được ánh mắt Khương Hằng. Dù sao thám tử tiền triều cùng phụ nhân tra án ở hậu trạch, hoàn toàn sẽ không cùng một cấp bậc. Cho nên Cố Vãn Tình cũng không lo lắng, nàng ngược lại âm thầm cao hứng, Khương Hằng chính mình tự mình tra ra thủ đoạn của Hậu Uyển Vân, so với Cố Vãn Tình đi thăm dò càng sáng tỏ, càng có sức thuyết phục.
Đương nhiên, Khương Hằng ngầm phái thủ hạ đi thăm dò án, nhưng chuyện bên ngoài vẫn phải làm. Trong hậu trạch Khương gia, Cố Vãn Tình cũng liền phối hợp diễn vở kịch, đầu tiên là liên tục cả ba ngày ba đêm, đem nha hoàn bà tử liên can trong viện Họa di nương thay nhau thẩm vấn, trọng điểm thẩm vấn là hai nha hoàn Bạch Điệp Lam Điệp, nhưng vẫn không có thẩm ra kết quả gì hết, Bạch Điệp Lam Điệp liền sợ tội tự sát.
Hậu Uyển Vân nghe xong tin tức này trong lòng rất là mừng thầm, ngày hôm sau thời điểm đi thỉnh an Cố Vãn Tình, còn ra vẻ thân thiết hỏi tiến triển của vụ án, khi nghe mẹ chồng vẻ mặt nghẹn khuất chính mồm nói ra hai nha hoàn nhân chứng quan trọng nhất đã tự sát, trong lòng Hậu Uyển Vân rất vui vẻ: cho ngươi thẩm vấn, người đã chết, nhìn ngươi có thể hỏi ra chút gì, không biết còn tưởng rằng ngươi là vì bao che Sắc Vi, cho nên giết người diệt khẩu đó!
Mà đồng thời như thế, chỗ biệt viện hẻo lánh mà một lão quản gia của Khương gia đặt mua đã đưa hai cô nương vào ở, nói là cháu gái bà con xa của vợ quản sự. Đó là hai cô nương ở nông thôn, lại ở biệt viện cực kỳ hẻo lánh, cho nên ai cũng không có chú ý tới.
Ồn ào huyên náo chuyện Họa di nương khó sinh, ngay sau khi Bạch Điệp cùng Lam Điệp chết liền kết án. Cố Vãn Tình ra kết quả cuối cùng của án này là: Bạch Điệp, Lam Điệp mưu hại chủ tử. Sắc Vi cùng Cầm di nương bị Bạch Điệp hãm hại, vẫn chưa tham dự trong đó. Trang sức này là Bạch Điệp trộm đến, đều không phải là người khác tặng.
Hiển nhiên kết luận này trăm ngàn chỗ hở. Bất quá chủ mẫu Khương gia thẩm án, lại thẩm việc nhà của Khương gia, ai dám nói một chữ không đúng chứ?
Nhưng bên ngoài không phải không có người chê cười, lời đồn đại ngầm nổi lên bốn phía. Sắc Vi là nha hoàn hồi môn của Cố Vãn Tình, cho nên sau khi Bạch Điệp Lam Điệp tự sát, trong Khương phủ liền có lời đồn đại truyền ra, nói là chủ mẫu Khương gia bao che khuyết điểm, dung túng nha hoàn hồi môn của mình tranh sủng, mưu hại con nối dòng, sau còn vì giúp nha hoàn của hồi môn tẩy thoát tội danh mà giết người diệt khẩu, ở trong nhà lao mưu hại tính mạng hai nha hoàn, để tẩy thoát tội danh của nha hoàn hồi môn của mình.
Sau khi Thúy Liên nghe thấy lời đồn này rất là tức giận, cảm thấy bất bình khi Cố Vãn Tình bị tổn thương. Nhưng sau khi Cố Vãn Tình nghe thấy lời đồn này, chính là thản nhiên nở nụ cười: “Đây là chuyện tốt, nếu không có lời đồn này, mấy đồ ăn cây táo, rào cây sung gì đó, giấu đầu lòi đuôi làm sao có thể nhanh như vậy liền lộ ra. Thúy Liên, em còn nhớ rõ, năm đó trước khi ta đoạt quyền quản gia, nói em cùng nương em đi thám thính tin tức trong phủ chứ?”
Vài năm này Thúy Liên tiến bộ không ít, càng ngày càng đắc lực, chớp mắt, vội trả lời: “Nô tỳ nhớ rõ.”
Cố Vãn Tình gật đầu, nói: “Đi, ngầm tìm hiểu, đều là ai đang truyền mấy tin tức này, đem danh sách bọn họ đều ghi lại, giao cho ta.”
Thúy Liên lên tiếng vâng, nhanh chóng đi làm. Cố Vãn Tình một mình lẳng lặng ngồi trầm tư, Khương gia này đã sớm bị nàng quét sạch một lần. Nay xem ra còn có vài nô tài tham luyến tiền bạc, vừa thấy ưu việt liền đã quên chính mình là làm việc cho ai. Loại ăn cây táo, rào cây sung này, là vạn vạn không thể lưu lại.
Chuyện này phía trước phía sau ép buộc ước chừng mười ngày, Cố Vãn Tình lại vội vàng thẩm án, lại vội vàng chiếu cố Họa di nương cùng trưởng tôn Khương gia mới ra sinh – Khương Huyền An. Tên này là Khương Hằng tự mình đặt, là chữ Huyền tự đồng lứa, chữ An ngụ ý bình an, nhưng hai chữ Huyền An lại đồng âm án chưa giải quyết, lại nội hàm đứa nhỏ này khi sinh ra mang tới án chưa giải quyết. Cho nên thời điểm Cố Vãn Tình nghe thấy tên này, cảm thấy rất là thú vị. Khương Huyền An vốn sinh ra đã kém cỏi, khi sinh lại gặp khó sinh, cho nên thể hư nhu nhược, làm cho Cố Vãn Tình hao không ít tâm.
Cho nên mười ngày sau, khó khăn kết vụ án, lời đồn đại chuyện nhảm lại nổi lên. Vì thế ở trước mắt bao người, chủ mẫu Khương gia làm lụng vất vả quá độ ngã bệnh.
Chuyện An Quốc Hầu cùng tiểu Hầu gia lập công, cũng vào lúc này rơi vào tai Khương phủ. Khương phủ từ trên xuống dưới đều biết, nhà mẹ đẻ đại thiếu phu nhân lập công lớn, qua năm ngày sau liền hồi kinh thụ phong tiếp thưởng.
Vốn Hậu gia dòng dõi không bằng Khương gia, Hậu Uyển Vân gả vào Khương gia, xem như trèo cao. Nhưng xưa không bằng nay, phụ tử Hậu gia lập công lớn, không có gì bất ngờ xảy ra, hẳn là hội tấn An Quốc Công, phong vương khác họ. Như vậy Hậu gia liền cùng ngồi cùng ăn với Khương gia (ý là cùng cấp bậc).
Nhà mẹ đẻ thế đại, Hậu Uyển Vân nhất thời cảm thấy lưng thẳng lên không ít. Lại nhìn mẹ chồng đó – ngay cả thẩm án đều thẩm không ra nguyên cớ lại bị bệnh – rất là bất mãn, Hậu Uyển Vân đột nhiên cảm thấy, phong thuỷ thay phiên luân chuyển. Thật sự là ba mươi năm Hà Đông, ba mươi năm Hà Tây*, ban đầu mẹ chồng ỷ vào thân phận áp chính mình một đầu, nhà mẹ đẻ của mình thế nhược, phụ huynh lại ở biên quan xa xôi, nước ở xa không giải được cái khát ở gần. Nay phụ huynh lập công, Hậu gia tấn tước phong vương, phụ huynh nếu không cần phòng thủ biên quan, ít nhất mười năm sẽ đóng quân ở trong kinh thành, chính mình liền có núi dựa vào.
*Ba mươi năm Hà Đông ba mươi năm Hà Tây: dòng Hoàng Hà có chu kì thay đổi là 60 năm. Một vùng ở gần sông, sẽ có ba mươi năm ở bờ bên đông, ba mươi năm ở bờ bên tây. Đại khái giống kiểu sông có khúc, người có lúc.
Phụ huynh sắp về kinh, núi lớn cho mình dựa vào sắp về tới! Tâm tình Hậu Uyển Vân phá lệ thư sướng, mấy ngày liền phân phó bọn nha hoàn đặt mua, chuẩn bị hạ lễ. Mong sao mong trăng, khó khăn mong đến phụ huynh trở về!
An Quốc Hầu cùng tiểu Hầu gia đại thắng trở về, thánh thượng long tâm đại duyệt, khao thưởng tam quân. Ở trong cung tổ chức yến hội, mở tiệc chiêu đãi bách quan, vì An Quốc Hầu đón gió tẩy trần.
Yến hội long trọng như thế, trừ bỏ có quan viên tham dự, tự nhiên còn có ít mệnh phụ. Khương Hằng đứng đầu bách quan, tự nhiên là phải tham dự. Cố Vãn Tình làm Bình Thân vương phi, cáo mệnh phu nhân, cũng được mời dự tiệc. Hậu Uyển Vân tuy rằng không có cáo mệnh, nhưng nàng ta là nữ nhi của công thần, cho nên đặc biệt cho phép nàng ta cũng cùng vào cung tham dự.
Yến hội hôm đó, Hậu Uyển Vân sớm liền rửa mặt chải đầu trang điểm xong. Nay là ngày tiến cung, không chỉ có muốn mượn sức phụ huynh, càng có cơ hội diện thánh. Năm đó khi nàng ta hầu hạ Thái Hậu, từng có duyên gặp mặt thánh thượng vài lần, khi đó nàng ta tuổi còn nhỏ, Hoàng Thượng chỉ nhìn nàng ta là một đứa trẻ. Nay nàng ta đã lớn lên, duyên dáng yêu kiều, tự nhiên phải trang điểm một phen, ở trước mặt thánh thượng lấy ấn tượng tốt.
Mà Cố Vãn Tình trang điểm quy củ nhiều. Mệnh phụ có phục sức trang sức của mệnh phụ, nàng chỉ cần dựa theo quy củ mặc là được. Đã nhiều ngày Cố Vãn Tình làm lụng vất vả quá độ, thân mình thật có chút khó chịu, sắc mặt có vẻ có chút tiều tụy, vàng như nến. Hoắc Hi Thần đến xem qua mạch, mở ra mấy thang thuốc cho uống, nói Vương phi đây là tâm bệnh, còn cần tâm dược.
“Tiểu thư, sao ngài không đánh thêm chút phấn nữa đi? Nhìn bộ dạng như vậy rất tiều tụy, đã nhiều ngày vương gia đều đau lòng muốn chết.” Thúy Liên đau lòng nói.
Cố Vãn Tình khoát tay, nói: “Không cần đánh thêm phấn như vậy, cứ như vầy là được rồi.” Nàng đã bị bệnh, phải bệnh có chút giá trị, sao có thể không công làm cho thân mình chịu tội.
Thu thập thỏa đáng, mọi người tập hợp ở tiền thính. Cố Vãn Tình nhìn thấy Hậu Uyển Vân, sơ búi tóc lưu vân phi nguyệt, mặc một thân cẩm tú nhiều loại hoa, trên mặt trang dung tinh xảo, nhìn thanh xuân dào dạt, lại điềm đạm đáng yêu, nhìn như một đóa sen trắng.
Đối lập với con dâu loè loẹt, Cố Vãn Tình có vẻ ổn trọng hơn nhiều, thêm sắc mặt không tốt, cả người đứng bên cạnh Hậu Uyển Vân, miễn bàn có bao nhiêu tiều tụy.
Khương Hằng nhìn thấy con dâu như thế này, đau lòng mày nhíu.
Lên ba cổ kiệu riêng biệt, tiến cung dự tiệc. Yến hội thiết lập ở Dạ Hoa đình, cỗ kiệu đầu tiên là đi qua chín cửa, rồi sau đó dựa theo phẩm chất thay đổi kiệu mềm trong cung, đem khách nữ đưa tới thiên thính của Dạ Hoa đình, khách nam đưa tới chủ thính.
Xuống kiệu, Hậu Uyển Vân kính cẩn nghe theo đi tới, nâng tay Cố Vãn Tình, nhỏ nhẹ nói: “Mẫu thân đi chậm một chút, để cho con dâu đỡ ngài.”
Cố Vãn Tình nhìn Hậu Uyển Vân, nụ cười trên mặt như nở ra một đóa hoa, nàng cầm lại tay Hậu Uyển Vân, thân thiết hòa ái nói: “Mẹ con chúng ta cùng nhau đi.”
Trong thiên đại sảnh tụ tập đều là các phu nhân có uy tín danh dự trong kinh thành. Nơi này đại bộ phận đều là khách quen khi tả tướng phu nhân mở tiệc chiêu đãi, đều có quen biết với Cố Vãn Tình. Nay vài phụ nhân nhìn thấy Cố Vãn Tình đến, đều đi lên tiếp đón, đem vị Bình Thân vương phi này vây quanh.
Hậu gia lập công, làm thông gia của Hậu gia, theo như người ngoài nhìn thấy, Khương gia tự nhiên là trên mặt mũi cũng có dính ánh sáng. Vài phụ nhân khen tặng hàn huyên một phen, “Vương phi, như thế nào nhìn sắc mặt không tốt lắm, người cũng tiều tụy rất nhiều, có phải bị bệnh hay không?”
Cố Vãn Tình ho khan một tiếng, trên mặt hiện ra thần thái suy yếu, nói: “Mấy ngày nay thân mình không quá thoải mái, là bị bệnh. Kêu đại phu đến xem rồi, viết phương thuốc, uống cũng không chuyển biến tốt.”
Vài phụ nhân quan tâm một phen, lại nhìn thấy Hậu Uyển Vân đứng bên cạnh Cố Vãn Tình.
“Vị này là?” Vương thị phu nhân của hàn lâm viện học sĩ nhìn Hậu Uyển Vân, lại nhìn lướt qua chân của Hậu Uyển Vân, hỏi.
“Này là con dâu trưởng của ta, Uyển Vân.” Cố Vãn Tình cười tủm tỉm cầm tay Hậu Uyển Vân, đem nàng ta nhẹ nhàng đẩy đến trước mặt mọi người, vẻ mặt kiêu ngạo, nói: “Không phải ta tự thổi phồng, Uyển Vân nhà chúng ta a, đó là con dâu vô cùng tốt. Vốn là một hiếu nữ nổi danh, năm đó nàng vì cứu đích tỷ, không tiếc cắt thịt, phần hiếu tâm này thật là làm người động dung, thử hỏi trong thiên hạ có mấy người có thể làm được? Nay gả vào Khương gia chúng ta, đối với ta rất hiếu thuận! Mấy ngày nay ta thân mình khó chịu, ít nhiều Uyển Vân tại trước mặt hầu hạ.”
Hiếu danh của Hậu Uyển Vân đã sớm danh dương thiên hạ, tuy nói thời gian trước truyền ra đồn đại nàng ta vì tranh sủng không từ thủ đoạn mà quấn chân, nhưng dù sao ở đây đều là phụ nữ, đều có thể lý giải chuyện tranh sủng ở hậu trạch này. Cho nên những phu nhân này, cũng không cảm thấy vì tranh sủng mà quấn chân nhỏ chính là chuyện thẹn thùng gì. Nay mẹ chồng của nàng chính mồm nói ra, các vị phụ nhân tự nhiên tin tưởng Hậu Uyển Vân là con dâu hiếu thuận.
“Ai nha, chính là nữ nhi của vị An Quốc Hầu lập công lớn kia?” Vương thị giật mình nói : “Nữ nhi của công thần, cũng không kiêu không nóng nảy, phụng dưỡng mẹ chồng tri kỷ săn sóc, thật sự là con dâu hiền hiếm thấy nha!”
Ở hậu trạch, mẹ chồng nàng dâu luôn đấu đá chiến hỏa bay tán loạn. Cố Vãn Tình nhắc tới con dâu mình hiếu thuận, các vị mẹ chồng kia bắt đầu kể khổ, đều quở trách con dâu nhà mình không ra sao, sau đó tỏ vẻ hâm mộ Cố Vãn Tình có thể có con dâu hiếu thuận như vậy.
Đối với những lời khen có lợi cho mình này, Hậu Uyển Vân tự nhiên là rất hưởng thụ. Nàng ta âm thầm nhìn nhìn Cố Vãn Tình, vị mẹ chồng ác độc này tuy rằng thích ngầm ngáng chân mình, nhưng ở trường hợp trước mặt người ngoài vẫn thực giữ gìn thanh danh của mình. Dù sao Hậu Uyển Vân là con dâu Khương gia, thanh danh của nàng ta cùng thanh danh Khương gia, vinh cùng vinh, tổn hại cùng tổn hại.
Làm lễ gặp mặt xong, Hậu Uyển Vân cũng không mất cơ hội cơ khen mẹ chồng của mình: “Mẫu thân cũng đãi Vân Nhi vô cùng tốt, đối đãi Vân Nhi so với mẹ ruột còn thân hơn, Vân Nhi cũng nên tận tâm hết sức phụng dưỡng mẫu thân.”
Bên này mẹ chồng nàng dâu ngươi tới ta đi, khen ngợi lẫn nhau, như hai vận động viên đang thi đấu thể thao. Bên kia Khương Hằng cùng An Quốc Hầu ngồi ở một chỗ, tán gẫu rất là thoải mái.
Khương Hằng nếu muốn có thể nhanh chóng lấy được tình cảm của bất cứ ai. Võ tướng An Quốc Hầu này cũng không ngoại lệ. Hai người từ phương châm trị quốc cho tới binh pháp sa trường, An Quốc Hầu ngạc nhiên phát hiện, vị Khương thái phó này không chỉ có tri thức uyên bác, làm một quan văn hắn còn rất nghiên cứu chuyện hành quân đánh giặc, hơn nữa Khương thái phó mưu lược cũng không phải lý luận suông, làm cho An Quốc Hầu – một tướng quân thân kinh bách chiến – cũng tán thưởng ý nghĩ mưu lược này.
Thiên triều vốn xem trọng quan văn hơn võ tướng, võ tướng khinh thường quan văn. Nhưng Khương Hằng là một quan văn, lại làm cho An Quốc Hầu sinh ra ý niệm thương tiếc trong đầu, lần đầu tiên ông cảm thấy, quan văn cũng không phải đều là thư sinh chua thối, ít nhất Khương thái phó còn có chút thực tài, thực liệu trong bụng.
Tâm tình một hồi, An Quốc Hầu đối với Khương thái phó hảo cảm tăng nhiều, hai thông gia bắt đầu tán gẫu tới việc nhà. Khương Hằng quay đầu, nhìn phương hướng thiên thính liếc mắt một cái, cách bức rèm che mập mờ, thấy bóng Cố Vãn Tình lúc ẩn lúc hiện, đứng bên cạnh là con dâu Hậu Uyển Vân duyên dáng yêu kiều.
Thời điểm nhìn thấy Hậu Uyển Vân, hàn ý trong đáy mắt Khương Hằng thâm vài phần. Mấy ngày nay, Khương Hằng điều tra việc Họa di nương khó sinh, trừ bỏ điều tra rõ ràng nội tình trong đó, còn ngoài ý muốn phát hiện một ít dấu vết khác để lại, mấy chuyện vị con dâu xuất thân thứ nữ này đứng phía sau màn làm thành công, bay lên biến thành phượng hoàng, làm cho Khương Hằng phá lệ lưu tâm đến.
Sự thật chứng minh, bị vị đệ nhất quyền thần này nhớ thương, là không có kết quả tốt.
Khương Hằng quay đầu cười yếu ớt nhìn An Quốc Hầu đang hăng hái, khi trò chuyện, lơ đãng đã đem đề tài quải đến trên người phu nhân cùng đại tiểu thư đã qua đời của An Quốc Hầu.
Khương Hằng có nhân mạch trải rộng triều đình, lần này hắn khẩn trương tra án, Hậu Uyển Vân dù sao cũng là phụ nhân khuê phòng, năng lực hữu hạn, cho dù có bản sự thông thiên triệt địa (trên trời xuống đất, ý là bản lĩnh hết sức cao cường), cũng không thể gạt được ánh mắt Khương Hằng. Dù sao thám tử tiền triều cùng phụ nhân tra án ở hậu trạch, hoàn toàn sẽ không cùng một cấp bậc. Cho nên Cố Vãn Tình cũng không lo lắng, nàng ngược lại âm thầm cao hứng, Khương Hằng chính mình tự mình tra ra thủ đoạn của Hậu Uyển Vân, so với Cố Vãn Tình đi thăm dò càng sáng tỏ, càng có sức thuyết phục.
Đương nhiên, Khương Hằng ngầm phái thủ hạ đi thăm dò án, nhưng chuyện bên ngoài vẫn phải làm. Trong hậu trạch Khương gia, Cố Vãn Tình cũng liền phối hợp diễn vở kịch, đầu tiên là liên tục cả ba ngày ba đêm, đem nha hoàn bà tử liên can trong viện Họa di nương thay nhau thẩm vấn, trọng điểm thẩm vấn là hai nha hoàn Bạch Điệp Lam Điệp, nhưng vẫn không có thẩm ra kết quả gì hết, Bạch Điệp Lam Điệp liền sợ tội tự sát.
Hậu Uyển Vân nghe xong tin tức này trong lòng rất là mừng thầm, ngày hôm sau thời điểm đi thỉnh an Cố Vãn Tình, còn ra vẻ thân thiết hỏi tiến triển của vụ án, khi nghe mẹ chồng vẻ mặt nghẹn khuất chính mồm nói ra hai nha hoàn nhân chứng quan trọng nhất đã tự sát, trong lòng Hậu Uyển Vân rất vui vẻ: cho ngươi thẩm vấn, người đã chết, nhìn ngươi có thể hỏi ra chút gì, không biết còn tưởng rằng ngươi là vì bao che Sắc Vi, cho nên giết người diệt khẩu đó!
Mà đồng thời như thế, chỗ biệt viện hẻo lánh mà một lão quản gia của Khương gia đặt mua đã đưa hai cô nương vào ở, nói là cháu gái bà con xa của vợ quản sự. Đó là hai cô nương ở nông thôn, lại ở biệt viện cực kỳ hẻo lánh, cho nên ai cũng không có chú ý tới.
Ồn ào huyên náo chuyện Họa di nương khó sinh, ngay sau khi Bạch Điệp cùng Lam Điệp chết liền kết án. Cố Vãn Tình ra kết quả cuối cùng của án này là: Bạch Điệp, Lam Điệp mưu hại chủ tử. Sắc Vi cùng Cầm di nương bị Bạch Điệp hãm hại, vẫn chưa tham dự trong đó. Trang sức này là Bạch Điệp trộm đến, đều không phải là người khác tặng.
Hiển nhiên kết luận này trăm ngàn chỗ hở. Bất quá chủ mẫu Khương gia thẩm án, lại thẩm việc nhà của Khương gia, ai dám nói một chữ không đúng chứ?
Nhưng bên ngoài không phải không có người chê cười, lời đồn đại ngầm nổi lên bốn phía. Sắc Vi là nha hoàn hồi môn của Cố Vãn Tình, cho nên sau khi Bạch Điệp Lam Điệp tự sát, trong Khương phủ liền có lời đồn đại truyền ra, nói là chủ mẫu Khương gia bao che khuyết điểm, dung túng nha hoàn hồi môn của mình tranh sủng, mưu hại con nối dòng, sau còn vì giúp nha hoàn của hồi môn tẩy thoát tội danh mà giết người diệt khẩu, ở trong nhà lao mưu hại tính mạng hai nha hoàn, để tẩy thoát tội danh của nha hoàn hồi môn của mình.
Sau khi Thúy Liên nghe thấy lời đồn này rất là tức giận, cảm thấy bất bình khi Cố Vãn Tình bị tổn thương. Nhưng sau khi Cố Vãn Tình nghe thấy lời đồn này, chính là thản nhiên nở nụ cười: “Đây là chuyện tốt, nếu không có lời đồn này, mấy đồ ăn cây táo, rào cây sung gì đó, giấu đầu lòi đuôi làm sao có thể nhanh như vậy liền lộ ra. Thúy Liên, em còn nhớ rõ, năm đó trước khi ta đoạt quyền quản gia, nói em cùng nương em đi thám thính tin tức trong phủ chứ?”
Vài năm này Thúy Liên tiến bộ không ít, càng ngày càng đắc lực, chớp mắt, vội trả lời: “Nô tỳ nhớ rõ.”
Cố Vãn Tình gật đầu, nói: “Đi, ngầm tìm hiểu, đều là ai đang truyền mấy tin tức này, đem danh sách bọn họ đều ghi lại, giao cho ta.”
Thúy Liên lên tiếng vâng, nhanh chóng đi làm. Cố Vãn Tình một mình lẳng lặng ngồi trầm tư, Khương gia này đã sớm bị nàng quét sạch một lần. Nay xem ra còn có vài nô tài tham luyến tiền bạc, vừa thấy ưu việt liền đã quên chính mình là làm việc cho ai. Loại ăn cây táo, rào cây sung này, là vạn vạn không thể lưu lại.
Chuyện này phía trước phía sau ép buộc ước chừng mười ngày, Cố Vãn Tình lại vội vàng thẩm án, lại vội vàng chiếu cố Họa di nương cùng trưởng tôn Khương gia mới ra sinh – Khương Huyền An. Tên này là Khương Hằng tự mình đặt, là chữ Huyền tự đồng lứa, chữ An ngụ ý bình an, nhưng hai chữ Huyền An lại đồng âm án chưa giải quyết, lại nội hàm đứa nhỏ này khi sinh ra mang tới án chưa giải quyết. Cho nên thời điểm Cố Vãn Tình nghe thấy tên này, cảm thấy rất là thú vị. Khương Huyền An vốn sinh ra đã kém cỏi, khi sinh lại gặp khó sinh, cho nên thể hư nhu nhược, làm cho Cố Vãn Tình hao không ít tâm.
Cho nên mười ngày sau, khó khăn kết vụ án, lời đồn đại chuyện nhảm lại nổi lên. Vì thế ở trước mắt bao người, chủ mẫu Khương gia làm lụng vất vả quá độ ngã bệnh.
Chuyện An Quốc Hầu cùng tiểu Hầu gia lập công, cũng vào lúc này rơi vào tai Khương phủ. Khương phủ từ trên xuống dưới đều biết, nhà mẹ đẻ đại thiếu phu nhân lập công lớn, qua năm ngày sau liền hồi kinh thụ phong tiếp thưởng.
Vốn Hậu gia dòng dõi không bằng Khương gia, Hậu Uyển Vân gả vào Khương gia, xem như trèo cao. Nhưng xưa không bằng nay, phụ tử Hậu gia lập công lớn, không có gì bất ngờ xảy ra, hẳn là hội tấn An Quốc Công, phong vương khác họ. Như vậy Hậu gia liền cùng ngồi cùng ăn với Khương gia (ý là cùng cấp bậc).
Nhà mẹ đẻ thế đại, Hậu Uyển Vân nhất thời cảm thấy lưng thẳng lên không ít. Lại nhìn mẹ chồng đó – ngay cả thẩm án đều thẩm không ra nguyên cớ lại bị bệnh – rất là bất mãn, Hậu Uyển Vân đột nhiên cảm thấy, phong thuỷ thay phiên luân chuyển. Thật sự là ba mươi năm Hà Đông, ba mươi năm Hà Tây*, ban đầu mẹ chồng ỷ vào thân phận áp chính mình một đầu, nhà mẹ đẻ của mình thế nhược, phụ huynh lại ở biên quan xa xôi, nước ở xa không giải được cái khát ở gần. Nay phụ huynh lập công, Hậu gia tấn tước phong vương, phụ huynh nếu không cần phòng thủ biên quan, ít nhất mười năm sẽ đóng quân ở trong kinh thành, chính mình liền có núi dựa vào.
*Ba mươi năm Hà Đông ba mươi năm Hà Tây: dòng Hoàng Hà có chu kì thay đổi là 60 năm. Một vùng ở gần sông, sẽ có ba mươi năm ở bờ bên đông, ba mươi năm ở bờ bên tây. Đại khái giống kiểu sông có khúc, người có lúc.
Phụ huynh sắp về kinh, núi lớn cho mình dựa vào sắp về tới! Tâm tình Hậu Uyển Vân phá lệ thư sướng, mấy ngày liền phân phó bọn nha hoàn đặt mua, chuẩn bị hạ lễ. Mong sao mong trăng, khó khăn mong đến phụ huynh trở về!
An Quốc Hầu cùng tiểu Hầu gia đại thắng trở về, thánh thượng long tâm đại duyệt, khao thưởng tam quân. Ở trong cung tổ chức yến hội, mở tiệc chiêu đãi bách quan, vì An Quốc Hầu đón gió tẩy trần.
Yến hội long trọng như thế, trừ bỏ có quan viên tham dự, tự nhiên còn có ít mệnh phụ. Khương Hằng đứng đầu bách quan, tự nhiên là phải tham dự. Cố Vãn Tình làm Bình Thân vương phi, cáo mệnh phu nhân, cũng được mời dự tiệc. Hậu Uyển Vân tuy rằng không có cáo mệnh, nhưng nàng ta là nữ nhi của công thần, cho nên đặc biệt cho phép nàng ta cũng cùng vào cung tham dự.
Yến hội hôm đó, Hậu Uyển Vân sớm liền rửa mặt chải đầu trang điểm xong. Nay là ngày tiến cung, không chỉ có muốn mượn sức phụ huynh, càng có cơ hội diện thánh. Năm đó khi nàng ta hầu hạ Thái Hậu, từng có duyên gặp mặt thánh thượng vài lần, khi đó nàng ta tuổi còn nhỏ, Hoàng Thượng chỉ nhìn nàng ta là một đứa trẻ. Nay nàng ta đã lớn lên, duyên dáng yêu kiều, tự nhiên phải trang điểm một phen, ở trước mặt thánh thượng lấy ấn tượng tốt.
Mà Cố Vãn Tình trang điểm quy củ nhiều. Mệnh phụ có phục sức trang sức của mệnh phụ, nàng chỉ cần dựa theo quy củ mặc là được. Đã nhiều ngày Cố Vãn Tình làm lụng vất vả quá độ, thân mình thật có chút khó chịu, sắc mặt có vẻ có chút tiều tụy, vàng như nến. Hoắc Hi Thần đến xem qua mạch, mở ra mấy thang thuốc cho uống, nói Vương phi đây là tâm bệnh, còn cần tâm dược.
“Tiểu thư, sao ngài không đánh thêm chút phấn nữa đi? Nhìn bộ dạng như vậy rất tiều tụy, đã nhiều ngày vương gia đều đau lòng muốn chết.” Thúy Liên đau lòng nói.
Cố Vãn Tình khoát tay, nói: “Không cần đánh thêm phấn như vậy, cứ như vầy là được rồi.” Nàng đã bị bệnh, phải bệnh có chút giá trị, sao có thể không công làm cho thân mình chịu tội.
Thu thập thỏa đáng, mọi người tập hợp ở tiền thính. Cố Vãn Tình nhìn thấy Hậu Uyển Vân, sơ búi tóc lưu vân phi nguyệt, mặc một thân cẩm tú nhiều loại hoa, trên mặt trang dung tinh xảo, nhìn thanh xuân dào dạt, lại điềm đạm đáng yêu, nhìn như một đóa sen trắng.
Đối lập với con dâu loè loẹt, Cố Vãn Tình có vẻ ổn trọng hơn nhiều, thêm sắc mặt không tốt, cả người đứng bên cạnh Hậu Uyển Vân, miễn bàn có bao nhiêu tiều tụy.
Khương Hằng nhìn thấy con dâu như thế này, đau lòng mày nhíu.
Lên ba cổ kiệu riêng biệt, tiến cung dự tiệc. Yến hội thiết lập ở Dạ Hoa đình, cỗ kiệu đầu tiên là đi qua chín cửa, rồi sau đó dựa theo phẩm chất thay đổi kiệu mềm trong cung, đem khách nữ đưa tới thiên thính của Dạ Hoa đình, khách nam đưa tới chủ thính.
Xuống kiệu, Hậu Uyển Vân kính cẩn nghe theo đi tới, nâng tay Cố Vãn Tình, nhỏ nhẹ nói: “Mẫu thân đi chậm một chút, để cho con dâu đỡ ngài.”
Cố Vãn Tình nhìn Hậu Uyển Vân, nụ cười trên mặt như nở ra một đóa hoa, nàng cầm lại tay Hậu Uyển Vân, thân thiết hòa ái nói: “Mẹ con chúng ta cùng nhau đi.”
Trong thiên đại sảnh tụ tập đều là các phu nhân có uy tín danh dự trong kinh thành. Nơi này đại bộ phận đều là khách quen khi tả tướng phu nhân mở tiệc chiêu đãi, đều có quen biết với Cố Vãn Tình. Nay vài phụ nhân nhìn thấy Cố Vãn Tình đến, đều đi lên tiếp đón, đem vị Bình Thân vương phi này vây quanh.
Hậu gia lập công, làm thông gia của Hậu gia, theo như người ngoài nhìn thấy, Khương gia tự nhiên là trên mặt mũi cũng có dính ánh sáng. Vài phụ nhân khen tặng hàn huyên một phen, “Vương phi, như thế nào nhìn sắc mặt không tốt lắm, người cũng tiều tụy rất nhiều, có phải bị bệnh hay không?”
Cố Vãn Tình ho khan một tiếng, trên mặt hiện ra thần thái suy yếu, nói: “Mấy ngày nay thân mình không quá thoải mái, là bị bệnh. Kêu đại phu đến xem rồi, viết phương thuốc, uống cũng không chuyển biến tốt.”
Vài phụ nhân quan tâm một phen, lại nhìn thấy Hậu Uyển Vân đứng bên cạnh Cố Vãn Tình.
“Vị này là?” Vương thị phu nhân của hàn lâm viện học sĩ nhìn Hậu Uyển Vân, lại nhìn lướt qua chân của Hậu Uyển Vân, hỏi.
“Này là con dâu trưởng của ta, Uyển Vân.” Cố Vãn Tình cười tủm tỉm cầm tay Hậu Uyển Vân, đem nàng ta nhẹ nhàng đẩy đến trước mặt mọi người, vẻ mặt kiêu ngạo, nói: “Không phải ta tự thổi phồng, Uyển Vân nhà chúng ta a, đó là con dâu vô cùng tốt. Vốn là một hiếu nữ nổi danh, năm đó nàng vì cứu đích tỷ, không tiếc cắt thịt, phần hiếu tâm này thật là làm người động dung, thử hỏi trong thiên hạ có mấy người có thể làm được? Nay gả vào Khương gia chúng ta, đối với ta rất hiếu thuận! Mấy ngày nay ta thân mình khó chịu, ít nhiều Uyển Vân tại trước mặt hầu hạ.”
Hiếu danh của Hậu Uyển Vân đã sớm danh dương thiên hạ, tuy nói thời gian trước truyền ra đồn đại nàng ta vì tranh sủng không từ thủ đoạn mà quấn chân, nhưng dù sao ở đây đều là phụ nữ, đều có thể lý giải chuyện tranh sủng ở hậu trạch này. Cho nên những phu nhân này, cũng không cảm thấy vì tranh sủng mà quấn chân nhỏ chính là chuyện thẹn thùng gì. Nay mẹ chồng của nàng chính mồm nói ra, các vị phụ nhân tự nhiên tin tưởng Hậu Uyển Vân là con dâu hiếu thuận.
“Ai nha, chính là nữ nhi của vị An Quốc Hầu lập công lớn kia?” Vương thị giật mình nói : “Nữ nhi của công thần, cũng không kiêu không nóng nảy, phụng dưỡng mẹ chồng tri kỷ săn sóc, thật sự là con dâu hiền hiếm thấy nha!”
Ở hậu trạch, mẹ chồng nàng dâu luôn đấu đá chiến hỏa bay tán loạn. Cố Vãn Tình nhắc tới con dâu mình hiếu thuận, các vị mẹ chồng kia bắt đầu kể khổ, đều quở trách con dâu nhà mình không ra sao, sau đó tỏ vẻ hâm mộ Cố Vãn Tình có thể có con dâu hiếu thuận như vậy.
Đối với những lời khen có lợi cho mình này, Hậu Uyển Vân tự nhiên là rất hưởng thụ. Nàng ta âm thầm nhìn nhìn Cố Vãn Tình, vị mẹ chồng ác độc này tuy rằng thích ngầm ngáng chân mình, nhưng ở trường hợp trước mặt người ngoài vẫn thực giữ gìn thanh danh của mình. Dù sao Hậu Uyển Vân là con dâu Khương gia, thanh danh của nàng ta cùng thanh danh Khương gia, vinh cùng vinh, tổn hại cùng tổn hại.
Làm lễ gặp mặt xong, Hậu Uyển Vân cũng không mất cơ hội cơ khen mẹ chồng của mình: “Mẫu thân cũng đãi Vân Nhi vô cùng tốt, đối đãi Vân Nhi so với mẹ ruột còn thân hơn, Vân Nhi cũng nên tận tâm hết sức phụng dưỡng mẫu thân.”
Bên này mẹ chồng nàng dâu ngươi tới ta đi, khen ngợi lẫn nhau, như hai vận động viên đang thi đấu thể thao. Bên kia Khương Hằng cùng An Quốc Hầu ngồi ở một chỗ, tán gẫu rất là thoải mái.
Khương Hằng nếu muốn có thể nhanh chóng lấy được tình cảm của bất cứ ai. Võ tướng An Quốc Hầu này cũng không ngoại lệ. Hai người từ phương châm trị quốc cho tới binh pháp sa trường, An Quốc Hầu ngạc nhiên phát hiện, vị Khương thái phó này không chỉ có tri thức uyên bác, làm một quan văn hắn còn rất nghiên cứu chuyện hành quân đánh giặc, hơn nữa Khương thái phó mưu lược cũng không phải lý luận suông, làm cho An Quốc Hầu – một tướng quân thân kinh bách chiến – cũng tán thưởng ý nghĩ mưu lược này.
Thiên triều vốn xem trọng quan văn hơn võ tướng, võ tướng khinh thường quan văn. Nhưng Khương Hằng là một quan văn, lại làm cho An Quốc Hầu sinh ra ý niệm thương tiếc trong đầu, lần đầu tiên ông cảm thấy, quan văn cũng không phải đều là thư sinh chua thối, ít nhất Khương thái phó còn có chút thực tài, thực liệu trong bụng.
Tâm tình một hồi, An Quốc Hầu đối với Khương thái phó hảo cảm tăng nhiều, hai thông gia bắt đầu tán gẫu tới việc nhà. Khương Hằng quay đầu, nhìn phương hướng thiên thính liếc mắt một cái, cách bức rèm che mập mờ, thấy bóng Cố Vãn Tình lúc ẩn lúc hiện, đứng bên cạnh là con dâu Hậu Uyển Vân duyên dáng yêu kiều.
Thời điểm nhìn thấy Hậu Uyển Vân, hàn ý trong đáy mắt Khương Hằng thâm vài phần. Mấy ngày nay, Khương Hằng điều tra việc Họa di nương khó sinh, trừ bỏ điều tra rõ ràng nội tình trong đó, còn ngoài ý muốn phát hiện một ít dấu vết khác để lại, mấy chuyện vị con dâu xuất thân thứ nữ này đứng phía sau màn làm thành công, bay lên biến thành phượng hoàng, làm cho Khương Hằng phá lệ lưu tâm đến.
Sự thật chứng minh, bị vị đệ nhất quyền thần này nhớ thương, là không có kết quả tốt.
Khương Hằng quay đầu cười yếu ớt nhìn An Quốc Hầu đang hăng hái, khi trò chuyện, lơ đãng đã đem đề tài quải đến trên người phu nhân cùng đại tiểu thư đã qua đời của An Quốc Hầu.