Chương : 127
Sáng sớm, một luồng ánh sáng chói mắt chiếu vào trong phòng ngủ của Tiêu Tử Phượng. Việc đầu tiên khi cô mở mắt chính là liên lạc với Tiểu Báo.
Tiêu Tử Phượng ôm lấy điện thoại di động, không ngừng gọi điện thoại cho Tiểu Báo. Trong điện thoại, cũng không ngừng truyền tới câu "số máy quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được, xin quý khách vui lòng gọi lại sau"
Tên Tiểu Báo này, rốt cuộc bị sao vậy? Tại sao tắt máy? Thằng điên này đã hoàn thành nhiệm vụ chưa? Bất kể là đã chơi xong, cũng đừng tắt máy chứ!
Con bé kia, rốt cuộc thế nào? Có phải đã bị rạch mặt, trở thành một ả đàn bà vô cùng xấu xí rồi phải không? Nói không chừng, đã chết ở ngoài ngoại ô, thành một cô hồn dã quỷ! Nếu như vậy, sao Tiểu Báo lại không yêu cầu cô đưa thù lao đây?
Chuyện lạ, thật là chuyện lạ!
Chẳng lẽ, khi gã hành hung con bé, bị cảnh sát bắt được? Lúc này, đang ngồi trong trại giam xé lịch? Trời ạ, Tiểu Báo mà thế, có phải đã khai tên cô ra chưa?
Nếu như Tiểu Báo vào đồn công an, trên ti vi hoặc báo chí chắc chắn sẽ đưa tin! Tiêu Tử Phượng mở ti vi, xem tin tức sáng sớm. Trên tin tức, cũng không có tin nào về cướp của giết người cả.
Chẳng lẽ, vụ án của gã, còn chưa kịp đưa lên thời sự? Tiêu Tử Phượng vừa rửa mặt, vừa suy nghĩ chuyện này.
Cô lúc xuống lầu, cha cùng mẹ đang nghị luận cái gì? Vừa nhìn thấy cô, lập tức im lặng không nói nữa. bằng trực giác của Tiêu Tử Phượng, cũng biết có chuyện gì xảy ra. Chẳng lẽ, Tiểu Báo bị bắt?
"Cha, mẹ, hai người đang nói gì đó? Nói ra để con nghe với!" Tiêu Tử Phượng làm nũng, ngồi xuống vị trí trung tâm.
"À, thị trường chứng khoán hôm nay lại tụt dốc. Cổ phiếu mẹ con mua đều dùng tiền riêng, bị thua sạch rồi." Tiêu Thính Quân nháy mắt với Lương Bích Ngọc. Ý bảo bà đừng đem chuyền Đường Long đăng báo về chuyền từ hôn nói cho Tiêu Tử Phượng. Con bé vừa tự sát, sao có thể chịu được đả kích tàn khốc như vậy.
Tiêu Thính Quân biết khó có thể lừa gạt Tiêu Tử Phượng trong một thời gian dài. Ông sẽ cố gắng đến gặp cha con họ Đường nói chuyện. Nếu như bọn họ không cho ông một câu trả lời hài lòng, ông tuyệt đối sẽ không tha bọn họ!
Tuy Đường Thương Long làm xã hội đen khét tiếng một thời. Nhưng dù sao cũng là chuyện đã qua! Cho dù ông ta có làm chủ Thương Long nữa, thì ông ta cũng không thể không nói lý chứ? Ông ta cũng không thể con trai mình tùy tiện thế kia được?
Đường Long lại lần nữa đổi ý, khiến đứa con gái của Tiêu Thính Quân ông bị thương. Tiêu Tử Phượng đã tự sát một lần, Đường Long cũng cam kết qua, sẽ không bao giờ rời Tiêu Tử Phượng nữa. Con gái mới ra viện, Đường Long liền đăng báo để hủy hôn. Nếu ông không ra mặt, người ta sẽ nói Tiêu Thính Quân ông là quả hồng mềm, mặc người nhào nặn!
"Mẹ, sao mẹ lại chơi cổ phiếu? Cái nhà này còn vào chờ mẹ kiếm cơm để ăn sao?" Tiêu Tử Phượng liếc mẹ một cái, trách mẹ làm chuyện vô bổ. Bà không phải là chuyên gia cổ phiếu, thì đừng lao đầu vô chứ.
"Mẹ cũng chỉ nhất thời nhàm chán, mới thế thôi. Về sau, sẽ không bao giờ nữa!" Lương Bích Ngọc liếc mắt về phía Tiêu Thính Quân, ý bảo ông khiến Tiêu Tử Phượng rời đi.
"Tử Phượng, hôm nay cha có chút không thoải mái, không muốn đi công ty. Con đi nhanh đi, giúp cha xử lý việc công ty." Tiêu Thính Quân cũng biết, chỉ có thể đuổi Tử Phượng đi, bọn họ mới có thể đi đến đường Uyển được.
"Được, con đi." Tiêu Tử Phượng hôn nhẹ trên mặt Lương Bích Ngọc, vẫy tay với bà."Mẹ, buổi tối gặp lại." Nói thật, Tiêu Tử Phượng cũng muốn sớm rời nhà một chút. Chỉ khi ra khỏi nhà, cô mới có thể biết, rốt cuộc Tiểu Báo đã xảy ra chuyện gì!
Tiêu Tử Phượng vội vã đi tới Tiêu Thị, giống như thường ngày, đi vào cửa lớn. Đầu cô ngửa lên cao, sống lưng thẳng, giống như một con Khổng Tước kiêu ngạo.
Vừa vào cửa, liền thấy mọi người có ánh mắt khác thường. trong ánh mắt kia, có đồng tình cũng có chút hả hê. Hơn nữa, hưng phấn cùng tìm tòi.
Rốt cuộc là sao? Những người này, tại sao muốn dùng ánh mắt ấy nhìn cô? Chẳng lẽ, mọi người đã biết cô là người bí mật thuê người bắt cóc Mật Đường?
Tiêu Tử Phượng bất an đi tới phòng làm việc của mình, thư kí của cô đã chuẩn bị nước trà. Thư kí đồng tình nhìn cô một cái, lấy lý do muốn vào WC mà rời đi.
Tiêu Tử Phượng chưa kịp nghiên cứu ánh mắt khác thường của cấp dưới, cũng không kịp uống nước trà kia. Cô cầm tờ báo trên bàn, bắt đầu tìm kiếm tin tức liên quan đếnTiểu Báo. Tin tức Tiểu Báo không tìm được, nhưng lại có một tin khiến cô cực kì chấn động!
Trang đầu lên của tờ báo Đô thị, đăng tin về Đường Long tuyên bố giải trừ hôn ước ! Những tờ báo khác, cũng đều theo phong trào viết về chủ đề xoay quanh vấn đề hủy hôn của hai người.
Một, con gái nhà giàu bị vứt bỏ, tự sát phải nằm viện.
Hai, hôn ước giữa tổng giám đốc và tiểu thư quyền quý.
Tựa đề hấp dẫn rất nhiều. Mỗi một nhà báo, đều đem sự kiện cô tự sát nằm viện viết rất cặn kẽ mà phóng đại.
Mặt của Tiêu Tử Phượng, trong nháy mắt trở nên tái nhợt!
Tại sao Đường Long muốn hủy hôn? Tối ngày hôm qua còn tốt như thế, chỉ trong một đêm cô lại là người được bị chồng sắp cưới ruồng bỏ? không phải là anh đã đáp ứng cô, vĩnh viễn sẽ không rời cô đi sao? Tại sao lại thế này?
Chẳng lẽ, Đường Long biết chuyện cô bảo Tiểu Báo bắt cóc Mật Đường? Không thể nào! Chuyện này, trừ cô và Tiểu Báo, không có ai biết! Chắc chắn Tiểu Báo cũng không muốn ngồi tù! Chẳng lẽ, Đường Long âm thầm phái người bảo vệ Mật Đường? Chẳng lẽ, khi Mật Đường bị bắt cóc, anh đã biết chuyện này!
Có lẽ vậy!
Bằng không, làm sao anh sẽ bỏ cô lại, hoảng hốt chạy khỏi dạ hội được?
"Tiêu Tử Phượng, mày thật ngu, ngu đến nổi không ngu thêm được nữa! Tự nhiên mày lại ngốc đến nổi dùng phương án này để qua mặt xã hội đen." Không trách được Tiểu Báo lại không điện thoại được! Nói không chừng, đã bị Đường Long xử trí rồi!
rốt cuộc Tiểu Báo có khai ra tên cô không? Bất kể có hay không, cô sẽ không thừa nhận! Cô quyết không thể để Đường Long dễ dàng bỏ Tiêu Tử Phượng cô được!