Chương : 137
Đổng Vân Phi cũng cảm thấy không cách nào giải thích nổi hành vi của mình, coi như là anh yêu cô, coi như là anh không chịu nổi sự hấp dẫn của cô. Khi cô say rượu mà lấy cô làm của riêng, cũng lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn mà nhảy vào. Anh không muốn giải thích hành động của mình, anh chỉ muốn nói cho cô biết rằng anh yêu cô, anh muốn lấy cô làm vợ! Có lẽ, chỉ có dũng cảm gánh chịu trách nhiệm chuyện này, anh mới được coi là một người đàn ông chân chính, dám làm dám chịu!
"Tử Phượng, xin em tin anh. Bởi vì yêu em nên anh mới như vậy. Chỉ cần em nguyện ý, ngày mai anh sẽ chuẩn bị hôn lễ."
Tiêu Tử Phượng liếc mắt nhìn Đổng Vân Phi, trong mắt tràn đầy khinh bỉ.
Gả cho anh ư? Cô thà cả đời làm gái ế, cũng không gả ột kẻ tiểu nhân lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn! Anh nói anh yêu cô? Anh yêu cô...mà thừa dịp lúc cô say rượu bắt nạt cô sao? Muốn cô gả cho anh, nằm mơ đi!
Tiêu Tử Phượng đưa tay quay cửa kính xe xuống, vươn tay lấy quần áo của mình. Cô vội vội vàng vàng mặc quần áo vào, chạy xuống xe!
Cô không cần nhìn thấy người đàn ông này nữa! Cho dù thế nào, cô chỉ coi nó là một cơn ác mộng. Chẳng qua cơn ác mộng này, khi tỉnh lại, cô đã bị phá thân. Trong lòng của cô, căm hận Đổng Vân Phi, lại căm hận Đường Long cùng Đậu Mật Đường nhiều hơn!
Tất cả, đều do Đường Long cùng Mật Đường tạo ra! Nếu như Mật Đường không xuất hiện, cô có thể tới tình trạng này sao? Nếu như Đường Long không hủy hôn, cô có thể đi uống rượu một mình sao? Nếu như không đi quán rượu, làm sao cô lại gặp tên chết tiệt Đổng Vân Phi kia?
Món nợ này, cô tính hết trên đầu của Đường Long và Đậu Mật Đường. Hai người bọn họ muốn hạnh phúc ư? Hừ hừ, nằm mơ đi!
Tiêu Tử Phượng lấy điện thoại di động ra, muốn biết bây giờ mấy giờ rồi. Không nghĩ tới, trên điện thoại di động lại có mười mấy cuộc gọi nhỡ! Những cuộc gọi đến đều là số của gia đình cô! Cô cả đêm không về, cha mẹ nhất định lo lắng lắm đây!
Ban ngày, lúc cô chạy ra khỏi nhà Đường Long, cái gì cũng không muốn nói, điện thoại cũng không muốn nhận. Vì vậy, liền đem điện thoại để ở chế độ im lặng. Không nghĩ tới say một trận, lại bỏ qua nhiều cuộc gọi như vậy!
Cha mẹ không tìm được cô, nhất định vô cùng lo lắng. Biết cô cả đêm không về, có lẽ sẽ tức giận hơn! Không được, cô phải về nhà trước khi ba mẹ ngủ dậy! Bằng không, cô sẽ bị mẹ 'thẩm vấn'! Nếu như mà biết cô bị người ta phá thân, bà sẽ đau lòng! Nếu cô làm sai chuyện mà ba mẹ đau khổ. Chuyện này, nhất định phải giấu giếm.
Một chiếc xe con, đuổi theo tới. Bên tai, là giọng nói của Đổng Vân Phi.
"Tử Phượng, lên đây đi! Đi, anh đưa em về nhà!" Đổng Vân Phi biết, Tiêu Tử Phượng rất hận anh! Dù cô hận anh thì anh cũng không thể để cô một mình trên bãi biển được!
"Đổng Vân Phi, anh biến đi. Biến, tôi không muốn thấy anh nữa!" Tiêu Tử Phượng nhìn thấy Đổng Vân Phi, không nhịn được mà mắng lên.
"Tử Phượng, không phải em muốn cho cha mẹ em biết cả đêm em không về đấy chứ? Bây giờ đã sáu giờ rồi, nếu như anh chở em về, có thể về đến nhà trước khi cha mẹ em rời giường đấy!" Đổng Vân Phi nhìn bầu trời!
Tiêu Tử Phượng cái gì cũng không có nói, thở phì phò lên xe. Dọc theo đường đi, khuôn mặt cô đanh lại, không thèm nhìn Đổng Vân Phi lấy một cái.
Khi Tiêu Tử Phượng chạy vào cổng, vẫn hi vọng!
Cô còn chưa đi vào phòng khách, đã nghe thấy tiếng cha mẹ ồn ào! Nhất là giọng nói của mẹ, khí thế hung hăng giống như sấm sét!"Tiêu Thính Quân, có phải anh đã sớm biết, người Đường Long yêu chính là con gái vợ trước Đậu Ngọc Nga của anh hay không? Có phải anh sớm biết, con khốn nạn kia sinh hai đứa con hoang rồi? Có phải anh cũng sớm biết, Tử Phượng cùng Đường Long muốn chia tay? Trách không được anh lại không chịu thay Tử Phượng ra mặt, thì ra là, anh đã sớm cấu kết với ả đàn bà thối tha kia!"
"Lương Bích Ngọc, cô đừng nói quá! Đừng ngậm máu phun người! Nếu tôi biết Đường Long thích Mật Đường, lần trước, tôi sẽ không cùng cô đến Đường uyển làm loạn! Tôi chỉ hi vọng Tử Phượng được hạnh phúc, tôi cũng càng hy vọng Mật Đường và con của nó hạnh phúc!"
"Tiêu Thính Quân, anh hi vọng Mật Đường cùng con của nó hạnh phúc hơn à? Nói như vậy, anh hi vọng Tử Phượng của chúng ta bị người làm nhục, thương tích khắp người sao? Nếu không phải ông không làm chỗ dựa cho Tử Phượng, thì Tử Phượng có khả năng trốn ra khỏi nhà, cả đêm không về ngủ sao? Nếu con gái có chuyện gì, anh cũng đừng sống yên ổn được!" Lương Bích Ngọc hét xong, thở phì phò đi ra cửa phòng. Người đàn ông này thật vô dụng.. Suy nghĩ một chút chuyện ở Đường Uyển bị đánh, Lương Bích Ngọc liền không cách nào mà không tức giận được. Không được, bà nhất định phải trả thù. Biện pháp duy nhất bây giờ, chính là đi tìm Lô Thanh vân.
"Tử Phượng, con mới về sao?" Lương Bích Ngọc nhìn thấy Tử Phượng núp ở ngoài cửa, vừa mừng vừa sợ."Con gái ngoan, con đi nơi nào, hù chết mẹ."
"Mẹ, đừng lo lắng. Con chỉ khổ sở trong lòng, uống một chút rượu. Rồi sau đó, ngủ trong khách sạn gần đấy." Tiêu Tử Phượng thấy mẹ, muốn khóc. Cô ôm lấy Lương Bích Ngọc, nằm ở trên vai của bà mà nức nở nghẹn ngào! Trước kia, cô vẫn hy vọng cha có thể giúp cô một phen. Bây giờ, xem ra là không trông cậy vào được rồi. Mật Đường, cũng là con gái của cha mà! Bên nào cũng là máu mủ ruột rà, cha không giúp cô, cũng hợp tình hợp lý!
"Con gái ngoan, đừng khóc. Hôm nay con đừng đi làm, về phòng nghỉ ngơi một chút. Mẹ đi nấu món cháo mà con thích nhất cho con ăn nhé." Lương Bích Ngọc vỗ bả vai con gái. Lương Bích Ngọc bà nhẫn nhục nhiều năm như vậy, còn không phải là vì hai đứa con này sao? Bây giờ, con gái bị thương tổn, chỉ có người làm mẹ như bà mới có thể an ủi nó!
"Cám ơn mẹ." Tiêu Tử Phượng cho rằng mẹ nhất định sẽ trách cứ chuyện cô cả đêm không về nhà. Không nghĩ tới, dễ dàng lừa dối như vậy.
"Tử Phượng, con qua đây. Cha có mấy câu, muốn nói với con!" chân của Tiêu Tử Phượng, mới vừa bước lên cầu thang. Phía sau của cô, vang lên giọng nói của Tiêu Thính Quân. Cô không cần suy nghĩ, cũng biết cha muốn nói gì. Chuyện ông muốn nói, đơn giản là muốn mình suy nghĩ thoáng một chút thôi. Ngàn vạn lần không được đi vào con đường cực đoan, cũng không cần giành một người đàn ông của một người con gái khác. Mặc dù cô có thể đoán ra lời nói của cha, nhưng cô vẫn muốn nghe một chút, ông nói chuyện thế nào! Tiêu Tử Phượng quay mặt sang."Cha, cha nói đi, con đang nghe!"
"Tử Phượng, chuyện đã như vậy. Con phải nghĩ thông một chút. Ngàn vạn lần đừng như lần trước, hai chị em, không cần thiết vì một người đàn ông mà trở mặt thành thù..."
Lời nói Tiêu Thính Quân vẫn chưa hết. Tiêu Tử Phượng đã bước lên lầu."Cha, con muốn ngủ!"