Chương : 172
Tiêu Tử Phượng cùng Đổng Vân Phi chọn đồ gia dụng cho căn nhà, để ông chủ cửa hàng này chuyển đến biệt thự Đổng gia. Công nhân khuân vác đang muốn chuyển đồ vào thì mẹ của Đổng Vân Phi từ bên trong đi ra, ngăn cản mọi người.
Trong lòng Tiêu tử phượng cả kinh, biết chuyện không tốt. Cô nhìn Đổng Vân Phi, ý bảo anh hỏi một chút có chuyện gì xảy ra. Đổng Vân Phi đi tới cạnh mẹ, nhỏ giọng hỏi."Mẹ, mẹ làm gì vậy?"
Mẹ Đổng lạnh lùng nhìn Tiêu Tử Phượng một cái, lớn tiếng nói với con trai. "Đồ trong nhà mới mua không lâu. Tại sao lại muốn mua đồ mới? Không còn chỗ để tiêu tiền sao?
"Mẹ, mấy ngày nữa chúng con sẽ kết hôn. Kết hôn, cả đời chỉ có một lần. Chúng con mua đồ gia dụng thì mẹ phải vui vẻ chứ?" Đổng Vân Phi hạ thấp giọng, không muốn để Tiêu Tử Phượng nghe. Nhưng mà mẹ Đổng không phối hợp, giọng nói của bà càng lúc càng lớn.
"Kết hôn? Con cưới ai? Con muốn cưới ả đàn bà như vậy, mẹ kiên quyết không đồng ý. Kết thân với gia đình như ả, thật mất mặt! Cha thì tội tử hình, mẹ thì bị giam trong ngục. Vân Phi, con nói đi, con mà cưới ả, mẹ nhìn mặt người khác thế nào?" Khi con bà đính hôn, đối tượng là Đại Tiểu Thư Tiêu gia. Hiện tại, cư nhiên thành con của kẻ giết người. Chuyện này truyền ra ngoài, người như bà để mặt vào đâu!
"Mẹ, mẹ đừng như vậy. trong bụng Tử Phượng đã có cháu trai của mẹ. Mẹ không cần con dâu, ngay cả cháu nội mẹ cũng không cần sao?" Đổng Vân Phi vừa nhìn thấy mẹ không thể nhịn được, chỉ có thể bảo bối duy nhất nói ra. Mẹ trông mong cháu nội đã sốt ruột, nghe tin tức này, nhất định sẽ thay đổi ý tưởng.
Cháu nội?
Trong mắt mẹ Đổng thoáng qua một tia ánh sáng vui mừng. Ngay sau đó, ánh sáng kia lại phai nhạt xuống."Đổng Vân Phi, sao con lại tin tưởng cô ta như vậy? Mẹ cô ta có thể mang theo hai anh em họ gả cho Tiêu Thính quân, cô ta thì không thể mang theo con người khác gả cho con sao? Vân Phi, con đừng làm Tiêu Thính Quân thứ hai! Nếu như vậy, mẹ chết cũng không nhắm mắt!"
Tiêu Tử Phượng nghe mẹ Đổng nói vậy, khắp nơi cũng đầy ánh mắt khinh miệt. Mà lời bà ta nói, đều thật. Cô không có cách nào phủ nhận, cũng không có biện pháp ẩn nhẫn.
"Vân Phi, mẹ anh nói rất đúng. Gia thế em như vậy, xác thực không xứng với Đổng gia anh. Hôn lễ này, hủy bỏ đi!" Tiêu Tử Phượng bụm mặt, khóc chạy đi.
"Mẹ, sao mẹ nói như vậy với Tử Phượng? Lúc con và Tử phượng gần nhau, cô ấy vẫn là xử tử (gái trinh)! Mẹ, tại sao mẹ có thể xúc phạm cô ấy như vậy? Tại sao mẹ có thể đánh đồng cô ấy và mẹ cô ấy chứ? Nếu mẹ thực sự không đồng ý chuyện hôn sự này, con sẽ quỳ chết trước mặt mẹ." Đổng Vân Phi vừa nhìn Tiêu Tử Phượng chạy đi, không nhịn được mà hoảng hốt. Nhưng anh là người con có hiếu, không dám không vâng lời mẹ mình. Vừa quỳ xuống cầu xin mẹ, vừa nhìn bóng lưng Tiêu Tử Phượng.
Mẹ Đổng nghe lời con, không nhịn được mà nhìn Tiêu Tử Phượng. Con gái bây giờ sinh hoạt phần lớn rất tùy tiện. Tiêu Tử Phượng này lại có thể cất giữ tấm thân xử nữ đến bây giờ, thật đúng là không dễ dàng. Xem ra, bà là trách lầm cô bé này rồi. Trời ạ, nếu Tiêu tử phượng mang thai xương thịt Đổng gia bọn họ, đương nhiên phải cho cô vào cửa. Bà cũng không muốn, để cho con cháu Đổng gia lưu lạc bên ngoài. Về phần gia đình thân thế, cha mẹ phạm tội, cho qua đi!
"Con trai ngốc, con quỳ ở đây làm gì? Cô ấy chạy, con còn không mau đuổi theo đi!" mẹ Đổng kéo con trai, thở dài nói.
"Mẹ, ý của mẹ là, không phản đối hôn sự của bọn con rồi ư?" trong mắt của Đổng Vân Phi, thoáng qua một tia vui mừng. Anh cũng không ngờ, người mẹ luôn bảo thủ lại thỏa hiệp nhanh như vậy. Xem ra, uy lực của con anh thật lớn.
"Ừ, mẹ không phản đối. Con à, mau đuổi theo vợ con đi!" mẹ Đổng vỗ vỗ bả vai con, cười nói.
"Vậy đồ gia dụng này? Có cần chuyển vào nhà không?" Đổng Vân Phi nhìn đồ trên đất, hỏi thăm ý mẹ.
"Đứa bé ngốc này, nếu muốn kết hôn, đương nhiên là muốn mua nhà mới. Con đuổi theo cô ấy đi. Những đồ dùng này giao ẹ."
Anh thật ôm chặt lấy mẹ, rồi xoay người đi đuổi theo Tiêu Tử Phượng.
Khi Đổng Vân Phi tìm được Tiêu Tử Phượng, cô đang đứng bên bờ sông.
Tóc dài nhẹ bay, trên mặt mang một tia tuyệt vọng. Thần sắc kia, dọa Đổng Vân Phi sợ. Anh ôm lấy Tiêu Tử Phượng, vẻ mặt hốt hoảng nói."Tử Phượng, em đừng làm chuyện gì điên rồ! Em mà rời xa anh, anh sẽ ra sao?"
"Vân Phi, cám ơn anh đối với em tốt như vậy. Thật ra thì mẹ anh nói rất đúng, em thật sự không xứng với Đổng gia, không xứng với anh." Tiêu Tử Phượng suy nghĩ một chút về hành vi của mình, trong lòng hối hận. Từ khi gặp chuyện không may về sau, cô xác định người khác sẽ xem thường. Cô đối với thân thế của mình, đã sớm không thèm để ý rồi. Duy nhất khiến cô đau lòng, chính là Tiêu Thính Quân chết đi. Mỗi khi nhớ tới cô đều cảm thấy tự trách cùng áy náy. Nếu như cô không mang thai cốt nhục của Đổng Vân Phi, nếu như cô không yêu đổng Vân Phi. Cô nhất định sẽ tới đồn cảnh sát tự thú, nhất định sẽ cải tạo. Có lẽ, chỉ như vậy, cô mới có thể nhẹ nhõm.
"Tử Phượng, em đừng suy nghĩ lung tung. Mẹ anh nói vậy nhưng trong lòng lại mềm nhẹ, em đừng nghĩ tớ những lời mẹ nói. Chờ hôn lễ của chúng ta cử hành xong, anh sẽ dẫn em ra nước ngoài hưởng tuần trăng mật."
"Kết hôn? Hưởng tuần trăng mật?" trên mặt Tiêu tử phượng, mang theo một tia mê mang. mẹ Đổng không đồng ý việc hôn sự này, cô còn kết hôn được sao? Cũng không thể khiến đổng Vân Phi giống như cô, đoạn tuyệt quan hệ cùng cha mẹ được!
"Bé ngốc, mẹ anh đã không phản đối!" lời nói của Đổng Vân Phi, Tiêu Tử Phượng không dám tin tưởng. Thái độ mẹ Đổng kiên quyết như vậy. Lời nói sắc bén như vậy. Làm sao bà sẽ đồng ý việc hôn sự này?
"Thật? anh không gạt em chứ?" Tiêu Tử Phượng cảm thấy, cô tựa như nằm mơ.
"Tử Phượng, cả đời này, anh chưa hề lừa gạt em! Mấy ngày nữa, em sẽ là vợ của Đổng Vân Phi này. Một nhà ba người chúng ta, sẽ hạnh phúc chung một chỗ rồi." Đổng Vân Phi sờ bụng Tiêu Tử Phượng một cái, trong lòng tràn đầy vui vẻ.