Chương : 49
Đường Long đem xe đậu tại một chỗ hẻo lánh, lặng lẽ lẻn vào. Anh trốn trong bóng tối, cẩn thận quan sát hành động của Tiêu Thính Quân.
Tiêu Thính Quân nhìn trong sân một lát, tựa hồ không có kiên nhẫn. Ông thở dài, xoay người đi về xe. Tấm lưng kia thậm chí có điểm cô đơn, có chút bất đắc dĩ.
Xe nổ máy, rời khỏi tầm mắt Đường Long.
Đường Long vội vàng đứng tại chỗ Tiêu Thính Quân mới rời đi, giống như Tiêu Thính Quân, nhón chân lên, nhìn quanh trong sân nhà.
Trong sân, yên tĩnh.
Có hai cây ngô đồng mọc sừng sững. Thực vật dây leo bò có trật tự. màu xanh lá cây leo theo cây ngô đồng mà đi lên. Sau đó, lại theo dàn leo xuống. Thật là một khung cảnh thoải mái, rất khác biệt. Kiểu dáng khung dây leo rất khác biệt! Chẳng lẽ cũng do cô gái kia thiết kế? Nhìn dáng dấp, chắc đúng vậy! Cái xích đu kia, nếu xuất hiện đô thị vườn hoa thì đẹp biết mấy!
Trong phòng được chiếu sáng bởi ánh điện huỳnh quang.
Cô bé này bị bệnh có nặng hay không? Đường Long rất muốn chạy vào nhìn một chút, nhưng anh cảm thấy như vậy quá đường đột.
Đang lúc anh do dự hết sức, một cô bé bán hoa cất tiếng rao hàng đi tới."Chào chú, mua một bó hoa không ạ? Mua hoa, chú sẽ có may mắn trước mắt."
Đường Long lấy ra mấy tờ một trăm đồng tiền mặt từ trong bóp da, đưa cho cô bé."Hoa của cháu, chú mua hết. Số tiền này, cháu xem có đủ hay không?"
"Đủ rồi, đủ rồi. cám ơn chú rất nhiều." Cô bé nhận lấy tiền, đem hoa tươi giỏ đặt trong tay Đường Long. Cúi đầu chào Đường Long, sau đó xoay người đi.
"Cháu ơi, có thể giúp chú một chuyện không?" Đường Long ngăn cản cô bé, muốn bé giúp mình đưa giỏ hoa này.
"Có chuyện gì ạ?" Cô bé nghi hoặc nhìn người đối diện. Tiền và hàng thanh toán xong, chú ấy còn có chuyện gì? Chẳng lẽ, chú kia có ý đồ xấu với mình?
"Cô bé à, đồng nghiệp của chú bị bệnh. Bây giờ chú đi vào không tiện lắm. Cháu đem giỏ hoa này đưa cho cô ấy, thuận tiện xem bệnh của cô ấy nặng hay không? Cô ấy bị bệnh nhẹ thì chú yên tâm rồi." Đường Long nhìn thấu nghi ngờ của cô bé, vội vàng cười giải thích."Cháu bé, cháu chịu giúp chú thì mỗi ngày, chú đều mua một rổ hoa cho cháu. Về phần tiền hoa tươi, chú có thể đưa cho cháu trước một tháng."
Đường Long sợ cô bé không tin, vội vàng đem một xấp tiền từ trong bóp da ra, đưa cho bé.
Cô bé hiểu ý, cười cười, vội vàng xách theo giỏ hoa, đi đến dãy số 1. Phía sau bé, truyền đến lời căn dặn của Đường Long."Cháu bé à, xin cháu đừng cho cô ấy biết chú ở ngoài cửa. Bây giờ cô ấy đang cảm, chú sợ cô ấy ra ngoài sẽ nặng thêm."
Đường Long lần nữa nhón chân lên, ngắm trong sân. Anh nhìn tận mắt cô bé nọ đi vào căn phòng đèn sáng. Sau đó, cô bé lại từ trong phòng đi ra.
"Bệnh cô ấy có nghiêm trọng không?" Đường Long không chờ đợi được nữa, lôi kéo cô bé, hỏi thăm bệnh tình Đậu Mật Đường.
"Không nghiêm trọng. Cô ấy đang ngồi trên giường, nói chuyện phiếm với một bà lão. tinh thần của cô ấy khá tốt." Cô bé nhìn ra được sự lo lắng của Đường Long, cố ý phóng đại tinh thần của Đậu Mật Đường lên."Chú à, từ ngày mai trở đi, mỗi ngày cháu đều mang đến cho cô ấy một lãng hoa tươi à?"
Tảng đá trong lòng Đường Long rốt cuộc rơi xuống đất."Mỗi ngày đưa một giỏ, lúc nào không đủ tiền thì đến tập đoàn Đường Thị nhận tiếp. Cháu à, cháu đừng cho cô ấy biết, hoa do ai đưa tới nha!"