Chương : 5
"Cô sợ sao?" Một âm thanh trầm thấp mà nam tính vang lên bên tai Đậu Mật Đường. Ấm áp hơi thở, phảng phất ở trên mặt cô, làm cho Mật Đường hơi hoảng. Cô muốn thoát khỏi cái ôm của hắn nhưng không được.
Cô im lặng, nhưng thân thể lại run lên cầm cập!
"Không phải sợ!" Hắn tháo xuống chiếc nhẫn nặng trịch trên ngón tay áp út, rồi đeo vào tay cô. Chiếc nhẫn quá lớn, ở trên ngón tay mảnh khảnh của cô, không thật chênh lệnh. Hắn nói giống như dụ dỗ đứa con nít."Em thả lỏng tinh thần, nhắm mắt lại, tưởng tượng một chút. Buổi tối hôm nay, là đêm tân hôn của em. em là cô dâu, ta là chú rể."
Cô thật sự bị hắn thôi miên! Trong đầu của cô xuất hiện một căn phòng treo đầy màn lụa đỏ. Cô mặc bộ lễ phục truyền thống, hắn - chú rể dịu dàng mà triền miên.
Cứ theo dòng tưởng tượng, Mật Đường không còn khẩn trương. Thân mình vốn cứng nhắc, lại trở nên phối hợp mà mềm mại. Hắn cảm giác được sự biến hóa này, tiếp tục hướng dẫn nói."Em làm tốt lắm, ừ, thả lỏng cơ thể ra."
Hắn cúi đầu, gần sát hai má cô. Hương hoa nhài thâm nhập vào phổi. Hít hít vài cái, như muốn đem mùi hoa toàn bộ lưu lại trong tâm hắn.
"Thơm quá!" Hắn cảm thán một tiếng, cúi đầu hôn cô. Đôi môi hắn kề sát môi anh đào của cô. Vị ngọt nhẹ, kích thích vị giác, hắn hôn, nhẹ nhàng khoan khoái. Dẫn đường cho cô bé rơi vào cảnh đẹp.
Một cỗ khô nóng, truyền khắp toàn thân Đậu Mật Đường. Ngay cả dây thần kinh nhỏ nhất, cũng tràn ngập hưng phấn. Hai tay của cô, không tự giác vòng qua cổ hắn. Tiếng hít thở càng ngày càng to. Chỉnh trái tim muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.
Theo bản năng, cô đáp trả lại, hắn không ngừng đòi lấy hương thơm ngọt lành trong miệng cô. Một bàn tay hắn, lặng lẽ di chuyển trước ngực cô. Trên nhũ hoa, nhẹ nhàng bóp một chút.
Có dòng điện xẹt qua thân cô, trải rộng ra toàn thân.
Miệng, không khỏi phát ra một tiếng thở nhẹ. Hai tay gắt gao dính vào thân thể cường tráng, cũng kề sát thứ nam tính của hắn. Hắn ôm ngang eo cô, tiến về chiếc giường rộng.
Nàng nằm ngửa ở trên giường, nhận sự đụng chạm của hắn. Nụ hôn của hắn, trượt dần từ cổ xuống thành một đường dài.
Một loại cảm giác xưa nay chưa từng có, ùa vào tâm Đậu Mật Đường. Cô muốn đẩy nhưng lại ôm chặt lấy đầu của hắn.
Trong bóng đêm, cặp mắt hắn sáng lòe lòe, giống như ánh mắt sói. Hắn là tướng quân trên chiến trường đánh giặc, ở người cô tung hoành ngang dọc ( Thiên: ẹc ẹc! Tác giả cũng có tâm hôn tưởng tượng kinh khủng).
Chút đau đớn qua đi, lại có cảm giác khác lạ, toàn bộ thân thể cô như đang nhẹ trôi cùng đám mây.