Chương 11
Cuối cùng, cơn ho của Diệp Hủ cũng dần dịu xuống.
Có lẽ vì thấy mất mặt, trông Diệp Hủ không được tự nhiên.
Nguyễn Linh chậm rãi nhai, sau đó nói với vẻ thấu hiểu: “Trước đây đồ ăn ở nhà nhạt quá, nên mẹ bảo dì Trương làm riêng cho mẹ món này. Nếu con không ăn cay được thì không cần miễn cưỡng đâu.”
Gương mặt Diệp Hủ vì ho dữ dội mà vẫn còn đỏ, nghe vậy cũng không nhìn Nguyễn Linh, nhẹ nhàng “ừ” một tiếng.
Sau một giây, lại bổ sung: “Không có miễn cưỡng, chỉ là vừa rồi vô tình sặc thôi.”
Nguyễn Linh nhịn cười: “Ồ, không miễn cưỡng thì tốt rồi.” Biểu cảm và giọng điệu đều viết rõ hai chữ: Không tin.
Diệp Hủ: “...”
Cứ thế thừa nhận thì có chút khó chịu, nhưng giải thích thêm một câu thì lại có vẻ quá cố ý.
Nguyễn Linh nhìn thấu sự do dự của Diệp Hủ, vì vậy càng muốn cười.
Độ tuổi này thật thú vị, nếu là Diệp Cảnh Trì, đừng nói là bận tâm, có lẽ ngay cả miếng đầu tiên cũng sẽ không nếm thử.
Suy nghĩ của Nguyễn Linh thoáng xao nhãng một giây, sau khi tỉnh táo lại nhìn biểu cảm của Diệp Hủ, đột nhiên cảm thấy hơi tiếc nuối.
Tuy bây giờ Diệp Hủ có phần trưởng thành và nội tâm hơn so với bạn đồng trang lứa, nhưng cũng có những khía cạnh đáng yêu như vậy. Đợi vài năm nữa, liệu có phải sẽ hoàn toàn giống như Diệp Cảnh Trì, thâm sâu và sắc mặt không chút biến đổi?
Nghĩ đến đây, Nguyễn Linh không nhịn được mà trêu Diệp Hủ: “Vậy nếu không miễn cưỡng thì ăn thêm một miếng không? Món của dì Trương làm rất ngon, vừa rồi con vội vàng nuốt xuống, chắc chắn chưa nếm được hương vị.”
Diệp Hủ nhìn Nguyễn Linh với vẻ ngạc nhiên.
Người giúp việc bên cạnh thấy Diệp Hủ không sao cũng định lui ra, nghe thấy lời của Nguyễn Linh thì lại do dự.
Diệp Hủ nhạy bén nhận ra bước chân của người giúp việc dừng lại, có chút không tự nhiên nói: “Tôi không sao, cô ra ngoài đi.”
“...Vâng, bà chủ.” Người giúp việc trả lời.
Người giúp việc là một dì khoảng bốn mươi tuổi, con cái cũng lớn chừng Diệp Hủ. Diệp Hủ trông dễ thương và lễ phép, người giúp việc ngoài trách nhiệm nghề nghiệp ra, cũng có vài phần thành ý quan tâm.
Ra ngoài mấy bước, người giúp việc lại quay đầu nhìn lại mấy lần, ánh mắt hiện rõ vẻ lo lắng.
Nguyễn Linh chợt thấy rất thú vị. Vì cô phát hiện ra, hành động này của mình trong mắt người giúp việc, chẳng khác nào một bà mẹ kế độc ác.
Nụ cười rõ ràng trên mặt cô, khiến Diệp Hủ càng thêm khó chịu. Diệp Hủ do dự một lúc, rồi lại vụng về gắp một miếng thịt gà lên.
Lần này cậu cố tình chọn một miếng ít ớt hơn, khi đưa vào miệng cũng cẩn thận hơn, nhai chậm rãi.
Nguyễn Linh không hề giấu diếm mà quan sát phản ứng của Diệp Hủ.
Diệp Hủ: “...” Cô nhìn mình như vậy làm gì chứ?
May mắn là lần này cậu ăn đủ cẩn thận, không bị sặc nữa, cuối cùng cũng nếm được một chút hương vị.
Nguyễn Linh nhìn chằm chằm Diệp Hủ đang nuốt xuống, vội vàng hỏi: “Thế nào?”
Đối với một người yêu ẩm thực, việc giới thiệu thành công những món mình yêu thích có thể mang lại cảm giác thỏa mãn vô cùng.
Nếu khiến một người vốn không thích loại thức ăn này thay đổi suy nghĩ, thì càng là thành quả đầy tự hào!
Diệp Hủ: “… Cũng được.” Cậu không nói dối, mặc dù vẫn chưa quen lắm, nhưng thực sự hương vị cũng khá ổn.
Nguyễn Linh cười tươi: “Tốt quá! Sau này dì Trương nấu món mới, con cũng ăn cùng với mẹ đi. Chúng ta cùng nhau góp ý cho dì ấy nhé?”
Mặc dù những món ăn cay này chỉ cần làm cho một mình cô ăn cũng không sao, nhưng cô cũng không thể chỉ ăn một món trong một bữa ăn, rất dễ dư thừa.
Dù có giàu có đến đâu, lãng phí thức ăn cũng không phải là điều tốt. Bây giờ có thêm Diệp Hủ và cô ăn cùng, thật đúng ý Nguyễn Linh.
Nhìn người phụ nữ trước mặt cười tươi như vậy, Diệp Hủ có chút khó hiểu.
Cậu chỉ ăn hai miếng “đồ ăn của cô”, rồi đưa ra một đánh giá tương đối tích cực, mà cô đã vui vẻ đến vậy?
Phản ứng này, đối với Diệp Hủ mà nói thật sự rất xa lạ.
Khi còn nhỏ, Diệp Hủ cũng từng mong đợi điều đó. Giống như lần đầu tiên cậu đạt điểm cao nhất lớp, giả vờ hờ hững mà đưa bảng điểm cho Diệp Cảnh Trì, lén lút quan sát biểu cảm của đối phương.
Đó là nhiều năm trước rồi nhưng Diệp Hủ vẫn nhớ rất rõ, Diệp Cảnh Trì bình tĩnh xem xong bảng điểm, giọng điệu không có gì xao động mà thốt ra một câu “Bố biết rồi”.
Sau đó, cậu nhận được vô số lời khen ngợi từ thầy cô bạn bè.
Rồi cũng không còn quan tâm đến những thứ này nữa, Diệp Hủ thầm nghĩ.
Nguyễn Linh nhìn Diệp Hủ bằng đôi mắt long lanh, vẫn đang chờ cậu trả lời.
Diệp Hủ cúi đầu: “Ừ.”
Nguyễn Linh hài lòng. Cô biết Diệp Hủ không thích nói chuyện, vì nên cô thấy như vậy là tốt rồi, lại tiếp tục ăn một cách ngon lành.
Các món ăn khác trên bàn cũng ngon, hương vị thanh đạm nhưng tươi ngon, kết hợp với gà kho thì phải nói là vừa vặn.
Nguyễn Linh ăn rất ngon. Sau khi ăn xong, cô chạy ra ban công nghỉ ngơi một lúc, sau đó thay quần áo ra ngoài.
Hôm qua cô đã hẹn với người môi giới, rằng chiều nay sẽ đi xem nhà.
Nguyễn Linh cho tài xế đưa mình đến địa điểm hẹn. Cô đến sớm mười phút, nhưng người môi giới còn đến sớm hơn, đã đợi cô ở dưới tòa nhà chung cư.
Người kia là một người đàn ông ba mươi tuổi, thấy Nguyễn Linh xuống xe, anh ta đến gần và chào hỏi: “Xin chào, có phải là cô Nguyễn không?”
Nguyễn Linh gật đầu: “Đúng vậy.”
Ánh mắt của người môi giới bị chiếc xe mà Nguyễn Linh ngồi thu hút, anh ta lẩm bẩm một mình: “Bây giờ người giàu cũng cho thuê xe sao? Chiếc xe này nếu muốn mua, phải tốn vài trăm triệu đấy.”
Nguyễn Linh mỉm cười lắc đầu: “Tôi cũng không rõ lắm, có thể là vậy.”
Có hiểu lầm này cũng tốt, Nguyễn Linh không giải thích, để tránh đối phương biết mình giàu có rồi coi cô như con dê béo bở mà chém.
Người môi giới chỉ nói đùa một câu, sau đó bắt đầu nói chuyện với Nguyễn Linh về việc mua nhà: “Cô Nguyễn, chúng ta lên tầng xem nhé. Tôi nói cô biết, vị trí khu này rất tốt. Đi bộ năm phút là đến ga tàu điện ngầm, đi đâu cũng tiện, còn nữa...”
Từ môi trường xung quanh đến cơ sở vật chất, người môi giới ca ngợi một cách hoa mỹ.
Nguyễn Linh mỉm cười lắng nghe. Cho đến khi hai người đi ra khỏi thang máy, người môi giới nói đến khô cả họng, Nguyễn Linh mới lên tiếng hỏi: “Tôi không thích ồn ào, tình hình tiếng ồn ở đây thế nào?”
Người môi giới lập tức trả lời: “Cô lo lắng về khu mua sắm bên cạnh à? Cô yên tâm, khu mua sắm cách đây hai con phố, tuyệt đối không ồn đến đây được!”
Lông mày của Nguyễn Linh hơi nhíu lại, giọng điệu nhẹ nhàng: “Vậy sao? Nhưng tôi nghe nói, trường tiểu học bên cạnh có tiết thể dục vào chín giờ sáng, khu quảng trường nhỏ kia có người nhảy múa vào tám giờ tối, chắc sẽ không yên tĩnh lắm?”
Đây đều là những điều mà khi Nguyễn Linh và Tô Quân Nhược trò chuyện với nhau biết được. Tô Quân Nhược tình cờ có một người bạn thuê nhà ở đây, nếu không thì người chưa từng sống ở đây thật khó có thể biết được những chi tiết này.
Nụ cười của người môi giới hơi cứng lại: “Cái này, cái này...”
Nguyễn Linh đáp lại bằng một nụ cười: “Sao vậy, không tiện trả lời à?”
Hai người nhìn nhau trong vài giây, người môi giới chịu thua: “Đúng thế, cô Nguyễn à. Hầu hết thời gian khu này vẫn rất yên tĩnh nhưng như cô nói, sáng và tối hơi ồn ào một chút.”
Dừng lại một chút, người môi giới lại bổ sung: “Tuy nhiên, tiết thể dục của trường học bắt đầu lúc chín giờ rưỡi, múa trên quảng trường sẽ không quá mười giờ rưỡi tối! Nếu cô có bất kỳ câu hỏi nào, cứ hỏi, tôi tuyệt đối sẽ không lừa cô!”
Nguyễn Linh nhẹ nhàng đáp: “Không lừa tôi, chỉ là sẽ giấu giếm có chọn lọc, phải không?”
Có lẽ vì thấy mất mặt, trông Diệp Hủ không được tự nhiên.
Nguyễn Linh chậm rãi nhai, sau đó nói với vẻ thấu hiểu: “Trước đây đồ ăn ở nhà nhạt quá, nên mẹ bảo dì Trương làm riêng cho mẹ món này. Nếu con không ăn cay được thì không cần miễn cưỡng đâu.”
Gương mặt Diệp Hủ vì ho dữ dội mà vẫn còn đỏ, nghe vậy cũng không nhìn Nguyễn Linh, nhẹ nhàng “ừ” một tiếng.
Sau một giây, lại bổ sung: “Không có miễn cưỡng, chỉ là vừa rồi vô tình sặc thôi.”
Nguyễn Linh nhịn cười: “Ồ, không miễn cưỡng thì tốt rồi.” Biểu cảm và giọng điệu đều viết rõ hai chữ: Không tin.
Diệp Hủ: “...”
Cứ thế thừa nhận thì có chút khó chịu, nhưng giải thích thêm một câu thì lại có vẻ quá cố ý.
Nguyễn Linh nhìn thấu sự do dự của Diệp Hủ, vì vậy càng muốn cười.
Độ tuổi này thật thú vị, nếu là Diệp Cảnh Trì, đừng nói là bận tâm, có lẽ ngay cả miếng đầu tiên cũng sẽ không nếm thử.
Suy nghĩ của Nguyễn Linh thoáng xao nhãng một giây, sau khi tỉnh táo lại nhìn biểu cảm của Diệp Hủ, đột nhiên cảm thấy hơi tiếc nuối.
Tuy bây giờ Diệp Hủ có phần trưởng thành và nội tâm hơn so với bạn đồng trang lứa, nhưng cũng có những khía cạnh đáng yêu như vậy. Đợi vài năm nữa, liệu có phải sẽ hoàn toàn giống như Diệp Cảnh Trì, thâm sâu và sắc mặt không chút biến đổi?
Nghĩ đến đây, Nguyễn Linh không nhịn được mà trêu Diệp Hủ: “Vậy nếu không miễn cưỡng thì ăn thêm một miếng không? Món của dì Trương làm rất ngon, vừa rồi con vội vàng nuốt xuống, chắc chắn chưa nếm được hương vị.”
Diệp Hủ nhìn Nguyễn Linh với vẻ ngạc nhiên.
Người giúp việc bên cạnh thấy Diệp Hủ không sao cũng định lui ra, nghe thấy lời của Nguyễn Linh thì lại do dự.
Diệp Hủ nhạy bén nhận ra bước chân của người giúp việc dừng lại, có chút không tự nhiên nói: “Tôi không sao, cô ra ngoài đi.”
“...Vâng, bà chủ.” Người giúp việc trả lời.
Người giúp việc là một dì khoảng bốn mươi tuổi, con cái cũng lớn chừng Diệp Hủ. Diệp Hủ trông dễ thương và lễ phép, người giúp việc ngoài trách nhiệm nghề nghiệp ra, cũng có vài phần thành ý quan tâm.
Ra ngoài mấy bước, người giúp việc lại quay đầu nhìn lại mấy lần, ánh mắt hiện rõ vẻ lo lắng.
Nguyễn Linh chợt thấy rất thú vị. Vì cô phát hiện ra, hành động này của mình trong mắt người giúp việc, chẳng khác nào một bà mẹ kế độc ác.
Nụ cười rõ ràng trên mặt cô, khiến Diệp Hủ càng thêm khó chịu. Diệp Hủ do dự một lúc, rồi lại vụng về gắp một miếng thịt gà lên.
Lần này cậu cố tình chọn một miếng ít ớt hơn, khi đưa vào miệng cũng cẩn thận hơn, nhai chậm rãi.
Nguyễn Linh không hề giấu diếm mà quan sát phản ứng của Diệp Hủ.
Diệp Hủ: “...” Cô nhìn mình như vậy làm gì chứ?
May mắn là lần này cậu ăn đủ cẩn thận, không bị sặc nữa, cuối cùng cũng nếm được một chút hương vị.
Nguyễn Linh nhìn chằm chằm Diệp Hủ đang nuốt xuống, vội vàng hỏi: “Thế nào?”
Đối với một người yêu ẩm thực, việc giới thiệu thành công những món mình yêu thích có thể mang lại cảm giác thỏa mãn vô cùng.
Nếu khiến một người vốn không thích loại thức ăn này thay đổi suy nghĩ, thì càng là thành quả đầy tự hào!
Diệp Hủ: “… Cũng được.” Cậu không nói dối, mặc dù vẫn chưa quen lắm, nhưng thực sự hương vị cũng khá ổn.
Nguyễn Linh cười tươi: “Tốt quá! Sau này dì Trương nấu món mới, con cũng ăn cùng với mẹ đi. Chúng ta cùng nhau góp ý cho dì ấy nhé?”
Mặc dù những món ăn cay này chỉ cần làm cho một mình cô ăn cũng không sao, nhưng cô cũng không thể chỉ ăn một món trong một bữa ăn, rất dễ dư thừa.
Dù có giàu có đến đâu, lãng phí thức ăn cũng không phải là điều tốt. Bây giờ có thêm Diệp Hủ và cô ăn cùng, thật đúng ý Nguyễn Linh.
Nhìn người phụ nữ trước mặt cười tươi như vậy, Diệp Hủ có chút khó hiểu.
Cậu chỉ ăn hai miếng “đồ ăn của cô”, rồi đưa ra một đánh giá tương đối tích cực, mà cô đã vui vẻ đến vậy?
Phản ứng này, đối với Diệp Hủ mà nói thật sự rất xa lạ.
Khi còn nhỏ, Diệp Hủ cũng từng mong đợi điều đó. Giống như lần đầu tiên cậu đạt điểm cao nhất lớp, giả vờ hờ hững mà đưa bảng điểm cho Diệp Cảnh Trì, lén lút quan sát biểu cảm của đối phương.
Đó là nhiều năm trước rồi nhưng Diệp Hủ vẫn nhớ rất rõ, Diệp Cảnh Trì bình tĩnh xem xong bảng điểm, giọng điệu không có gì xao động mà thốt ra một câu “Bố biết rồi”.
Sau đó, cậu nhận được vô số lời khen ngợi từ thầy cô bạn bè.
Rồi cũng không còn quan tâm đến những thứ này nữa, Diệp Hủ thầm nghĩ.
Nguyễn Linh nhìn Diệp Hủ bằng đôi mắt long lanh, vẫn đang chờ cậu trả lời.
Diệp Hủ cúi đầu: “Ừ.”
Nguyễn Linh hài lòng. Cô biết Diệp Hủ không thích nói chuyện, vì nên cô thấy như vậy là tốt rồi, lại tiếp tục ăn một cách ngon lành.
Các món ăn khác trên bàn cũng ngon, hương vị thanh đạm nhưng tươi ngon, kết hợp với gà kho thì phải nói là vừa vặn.
Nguyễn Linh ăn rất ngon. Sau khi ăn xong, cô chạy ra ban công nghỉ ngơi một lúc, sau đó thay quần áo ra ngoài.
Hôm qua cô đã hẹn với người môi giới, rằng chiều nay sẽ đi xem nhà.
Nguyễn Linh cho tài xế đưa mình đến địa điểm hẹn. Cô đến sớm mười phút, nhưng người môi giới còn đến sớm hơn, đã đợi cô ở dưới tòa nhà chung cư.
Người kia là một người đàn ông ba mươi tuổi, thấy Nguyễn Linh xuống xe, anh ta đến gần và chào hỏi: “Xin chào, có phải là cô Nguyễn không?”
Nguyễn Linh gật đầu: “Đúng vậy.”
Ánh mắt của người môi giới bị chiếc xe mà Nguyễn Linh ngồi thu hút, anh ta lẩm bẩm một mình: “Bây giờ người giàu cũng cho thuê xe sao? Chiếc xe này nếu muốn mua, phải tốn vài trăm triệu đấy.”
Nguyễn Linh mỉm cười lắc đầu: “Tôi cũng không rõ lắm, có thể là vậy.”
Có hiểu lầm này cũng tốt, Nguyễn Linh không giải thích, để tránh đối phương biết mình giàu có rồi coi cô như con dê béo bở mà chém.
Người môi giới chỉ nói đùa một câu, sau đó bắt đầu nói chuyện với Nguyễn Linh về việc mua nhà: “Cô Nguyễn, chúng ta lên tầng xem nhé. Tôi nói cô biết, vị trí khu này rất tốt. Đi bộ năm phút là đến ga tàu điện ngầm, đi đâu cũng tiện, còn nữa...”
Từ môi trường xung quanh đến cơ sở vật chất, người môi giới ca ngợi một cách hoa mỹ.
Nguyễn Linh mỉm cười lắng nghe. Cho đến khi hai người đi ra khỏi thang máy, người môi giới nói đến khô cả họng, Nguyễn Linh mới lên tiếng hỏi: “Tôi không thích ồn ào, tình hình tiếng ồn ở đây thế nào?”
Người môi giới lập tức trả lời: “Cô lo lắng về khu mua sắm bên cạnh à? Cô yên tâm, khu mua sắm cách đây hai con phố, tuyệt đối không ồn đến đây được!”
Lông mày của Nguyễn Linh hơi nhíu lại, giọng điệu nhẹ nhàng: “Vậy sao? Nhưng tôi nghe nói, trường tiểu học bên cạnh có tiết thể dục vào chín giờ sáng, khu quảng trường nhỏ kia có người nhảy múa vào tám giờ tối, chắc sẽ không yên tĩnh lắm?”
Đây đều là những điều mà khi Nguyễn Linh và Tô Quân Nhược trò chuyện với nhau biết được. Tô Quân Nhược tình cờ có một người bạn thuê nhà ở đây, nếu không thì người chưa từng sống ở đây thật khó có thể biết được những chi tiết này.
Nụ cười của người môi giới hơi cứng lại: “Cái này, cái này...”
Nguyễn Linh đáp lại bằng một nụ cười: “Sao vậy, không tiện trả lời à?”
Hai người nhìn nhau trong vài giây, người môi giới chịu thua: “Đúng thế, cô Nguyễn à. Hầu hết thời gian khu này vẫn rất yên tĩnh nhưng như cô nói, sáng và tối hơi ồn ào một chút.”
Dừng lại một chút, người môi giới lại bổ sung: “Tuy nhiên, tiết thể dục của trường học bắt đầu lúc chín giờ rưỡi, múa trên quảng trường sẽ không quá mười giờ rưỡi tối! Nếu cô có bất kỳ câu hỏi nào, cứ hỏi, tôi tuyệt đối sẽ không lừa cô!”
Nguyễn Linh nhẹ nhàng đáp: “Không lừa tôi, chỉ là sẽ giấu giếm có chọn lọc, phải không?”