Chương 30
Quản lý cửa hàng đã sắp xếp một phòng trị liệu đơn sang trọng cho Nguyễn Linh, hai chuyên viên thẩm mỹ chuyên nghiệp đã sẵn sàng.
Nguyễn Linh thay quần áo, nằm trên giường massage thoải mái tận hưởng.
Các chuyên gia làm đẹp không chỉ có tay nghề cao mà còn có ngoại hình ưa nhìn, thậm chí còn có giọng nói rất hay.
Ngày nay, ngay cả ngưỡng để trở thành một chuyên gia làm đẹp cũng rất cao.
Ưu điểm là chỉ cần nghe họ nói chuyện bên tai là bạn đã thấy vui cả cơ thể lẫn tinh thần.
Nguyễn Linh thản nhiên nói chuyện với chuyên gia làm đẹp, cảm thấy niềm vui tột cùng của cuộc đời không gì khác hơn là thế này.
Sau khi rời khỏi thẩm mỹ viện, Nguyễn Linh cảm thấy sảng khoái, mệt mỏi cả tuần qua hoàn toàn được gột rửa.
Nguyễn Linh thầm thở dài, người ta thường nói, "tiền nào của nấy", điều này đặc biệt đúng trong ngành dịch vụ.
Cô mang theo diện mạo tinh thần mớᎥ, bắt đi dạo phố.
Lần này, ngoài chiếc thẻ đen do Diệp Cảnh Trì đưa cho cô, cô còn mang theo thẻ tín dụng của chính mình.
Không phải là muốn tiết kiệm tiền cho Diệp Cảnh Trì, chỉ là ít nhiều trong lòng cô cũng có chút cố kỵ…
Trong dự đoán của Nguyễn Linh, sau khi cốt truyện của nguyên tác kết thúc, cô chắc chắn sẽ ly hôn với Diệp Cảnh Trì.
Nếu cô thực sự tùy tiện quẹt thẻ của Diệp Cảnh Trì, đến lúc ly hôn, Diệp Cảnh Trì sẽ không tính sổ với cô chứ?
Mang theo suy nghĩ này, Nguyễn Linh thong thả dạo chơi trong trung tâm thương mại.
Đi qua một cửa hàng quần áo nam, Nguyễn Linh bị chiếc áo khoác sơ mi màu xanh xám trong cửa kiếng thu hút.
Trong đầu đột nhiên hiện lên hình ảnh ánh nắng mặt trời xuyên qua cửa sổ chiếu lên khuôn mặt của Diệp Hủ vào sáng nay.
Nguyễn Linh gần như có thể tưởng tượng được Diệp Hủ mặc chiếc áo khoác này, sẽ trông như thế nào khi đi dưới ánh nắng mặt trời.
Nhân viên cửa hàng quần áo thấy Nguyễn Linh dừng lại vài giây, lập tức tích cực tiến lên chào mời.
“Cô thật có gu, thương hiệu của chúng tôi được thiết kế riêng, đây là mẫu mớᎥ vừa về.” Nhân viên cửa hàng nhiệt tình nói: “Cô mua cho bạn trai phải không, cô cứ báo cao và cân nặng của anh ấy, tôi sẽ giúp cô xem size.”
Nguyễn Linh lắc đầu: “Không phải bạn trai, là mua cho một học sinh trung học.”
Nhân viên cửa hàng sửng sốt, một lúc lâu vẫn không thể hiểu rõ mối quan hệ giữa vị khách này và học sinh trung học mà cô nói.
Nguyễn Linh cũng không giải thích, chỉ nhớ lại hình dáng trong ký ức của Diệp Hủ: “Chiều cao khoảng một mét tám, khá gầy, cân nặng tầm sáu mươi mấy ký, không tới bảy mươi ký đâu.”
“À đúng rồi.” Nguyễn Linh lại hỏi: “Cái này bao nhiêu tiền?”
Nhân viên cửa hàng nhìn vào nhãn giá: “5888, hôm nay cửa hàng chúng tôi có khuyến mãi, giảm hai mươi phần trăm, giảm còn 4710.”
Nguyễn Linh tặc lưỡi, khá đắt.
Nhưng chiếc áo này thực sự rất đẹp, đường may và chất lượng đều tốt, màu sắc lại rất hợp với ý của Nguyễn Linh.
Nguyễn Linh đưa tay vào túi, vuốt ve tấm thẻ đen mà Diệp Cảnh Trì đưa cho.
……
Năm phút sau, Nguyễn Linh thanh toán xong, xách túi mua sắm bước ra khỏi cửa hàng quần áo.
Cùng lúc đó, Diệp Cảnh Trì đang xử lý tài liệu trong văn phòng, điện thoại của anh nhận được thông báo chi tiêu thẻ tín dụng.
Diệp Cảnh Trì tùy ý liếc qua thông tin, sau đó ngón tay thon dài đang gõ bàn phím bỗng dừng lại.
Chi tiêu 4710, đơn vị kinh doanh: CAGE thời trang nam giới.
Diệp Cảnh Trì: “……”
Lần đầu tiên nhận được thông báo chi tiêu từ người khác, cảm xúc có chút phức tạp.
Mục chi tiêu là quần áo nam, càng thêm phức tạp hơn.
Trong lòng Diệp Cảnh Trì, hiếm khi xuất hiện một chút gợn sóng.
Mặt khác, Nguyễn Linh mua xong quần áo cho Diệp Hủ, lại đi vào cửa hàng đồ gia dụng cách đó không xa.
Căn phòng làm việc của cô đã được trang gần xong, nhưng chưa kịp đặt đồ trang trí, trông hơi trống trải.
Nguyễn Linh dạo một vòng, phát hiện cửa hàng này khá hợp lý.
Cô chọn lọc, mua được khá nhiều đồ trang trí trong cửa hàng này, sau đó dùng thẻ của mình thanh toán.
Đồ đạc Nguyễn chọn không nặng̝, nhưng hình dạng khác một số còn khá lớn, để chung một chỗ hơi khó cầm.
Cô suy nghĩ có nên gọi tài xế đến giúp mang đồ về xe trước, sau đó cô tục mua sắm.
Đúng lúc này, một bóng dáng quen thuộc xuất hiện phía
Bóng dáng đó cẩn thận đi đến trước mặt Nguyễn Linh, lại cẩn thận cất tiếng: “Chào cô ạ.”
Một tuần của Tô Quân Nhược đã trải qua những thăng trầm vô cùng kịch tính.
Sau khi nói với Trần Tùng Dương về suy đoán của mình, Tô Quân Nhược càng nghĩ càng buồn.
Từ lúc cấp hai khi bắt đầu thích Diệp Hủ, mơ của Tô Quân Nhược đã trở thành lớn lên mặc váy cưới và làm cô dâu của Diệp Hủ.
Mặc dù Diệp Hủ luôn lạnh lùng, ít đáp lại những sự tâm của cô ấy, nhưng Tô Quân Nhược chưa bao giờ nản lòng.
Bởi vì Tô Quân Nhược biết, Diệp Hủ đối xử với các cô gái khác còn lạnh lùng hơn cả đối mình.
Từ cấp hai đến cấp ba, Tô Quân Nhược đã chứng kiến hoặc nghe nói về biết bao lần các cô gái thư tình và tỏ tình với Diệp Hủ.
Không một ai ngoại lệ, Diệp Hủ đều từ chối và từ chối không chút do dự.
Vì vậy, trong lòng Tô Quân Nhược luôn chắc chắn, cô ấy biết rằng dù không có được Diệp Hủ, ít nhất cũng sẽ không mất cậu.
Hơn nữa, Diệp Hủ còn cho phép mình thoảng đến tìm cậu và Trần Tùng Dương, tạo thành một bộ ba không mấy vững chắc.
Tô Quân Nhược đã cảm thấy rất thỏa mãn, cô ấy là cô gái đặc biệt, cuối cùng cũng sẽ đợi được đến lúc Hủ hiểu ra tình cảm của cô ấy.
khi sự cân bằng này đột nhiên bị phá vỡ, cô ấy bỗng bối rối.
Tô Quân Nhược thất thần ngồi lên xe của tài xế trở về nhà, chưa đến cửa cô ấy đã không thể kìm được nước mắt trên xe.
Sau về nhà, cô ấy lại giả vờ bình thường, nức nở kể với mẹ rằng mình khóc vì áp lực thi cuối kỳ quá lớn.
Khi Tô Quân Nhược gắng trở về phòng, cảm giác đau lòng đến mức không thể thở thì——
Cô ấy nhận được thoại của Trần Tùng Dương, biết được một tin tức gây sốc.
Bánh ngọt của Diệp Hủ không phải tặng cho cô gái cùng trang lứa nào, mà là mua cho mẹ kế của cậu.
Ngay khi biết được sự thật này, Tô Quân Nhược bị niềm hạnh phúc to lớn này bao trùm lấy.
Sau đó ấy cảm thấy hơi ghen tị, tại sao cô ấy đã đợi rất lâu mà vẫn chưa đợi được Diệp Hủ thay đổi vì cô ấy, người mẹ kế xuất hiện đột ngột lại chỉ mất chưa đầy một tháng đã làm được?
Tuy nhiên, cuối cùng cảm giác vui mừng vì thoát khỏi một phen nguy hiểm vẫn vượt qua một chút ghen tuông đó.
Tô Quân Nhược bắt đầu thở phào nhẹ nhõm, may mà người đó không phải là người
Cô ấy cũng không ghét mẹ kế của Diệp Hủ, thậm chí còn có một chút cảm giác thân thuộc khó nói.
Cô ấy thậm chí bắt đầu nghĩ, nếu có cơ hội, cô ấy sẽ nhờ cô dạy cách lấy lòng Diệp Hủ.
Nguyễn Linh ngẩng đầu lên, phát hiện ra người đang đứng trước mặt là một người quen đã gặp hai lần, đó là bạn học Diệp Hủ, Tô Quân Nhược.
Vì là cuối tuần, cô gái không mặc đồng phục mà mặc một chiếc váy liền thân màu vàng tươi, xinh xắn và đẹp mắt.
Sau khi xác nhận danh tính của đối phương, Tô Quân Nhược nhìn vào những túi đồ lớn nhỏ mà Nguyễn Linh đang cầm.
“Cô ơi.” Tô Quân Nhược hỏi: “Nếu cô mang không nổi thì cháu mang giúp cô nhé.”
Nguyễn Linh nhướng mày.
Lần trước cô mời Tô Quân Nhược đi ăn đồ ngọt, ấn tượng của cô về cô gái là tính cách đơn giản, dễ gần.
Nguyễn Linh thay quần áo, nằm trên giường massage thoải mái tận hưởng.
Các chuyên gia làm đẹp không chỉ có tay nghề cao mà còn có ngoại hình ưa nhìn, thậm chí còn có giọng nói rất hay.
Ngày nay, ngay cả ngưỡng để trở thành một chuyên gia làm đẹp cũng rất cao.
Ưu điểm là chỉ cần nghe họ nói chuyện bên tai là bạn đã thấy vui cả cơ thể lẫn tinh thần.
Nguyễn Linh thản nhiên nói chuyện với chuyên gia làm đẹp, cảm thấy niềm vui tột cùng của cuộc đời không gì khác hơn là thế này.
Sau khi rời khỏi thẩm mỹ viện, Nguyễn Linh cảm thấy sảng khoái, mệt mỏi cả tuần qua hoàn toàn được gột rửa.
Nguyễn Linh thầm thở dài, người ta thường nói, "tiền nào của nấy", điều này đặc biệt đúng trong ngành dịch vụ.
Cô mang theo diện mạo tinh thần mớᎥ, bắt đi dạo phố.
Lần này, ngoài chiếc thẻ đen do Diệp Cảnh Trì đưa cho cô, cô còn mang theo thẻ tín dụng của chính mình.
Không phải là muốn tiết kiệm tiền cho Diệp Cảnh Trì, chỉ là ít nhiều trong lòng cô cũng có chút cố kỵ…
Trong dự đoán của Nguyễn Linh, sau khi cốt truyện của nguyên tác kết thúc, cô chắc chắn sẽ ly hôn với Diệp Cảnh Trì.
Nếu cô thực sự tùy tiện quẹt thẻ của Diệp Cảnh Trì, đến lúc ly hôn, Diệp Cảnh Trì sẽ không tính sổ với cô chứ?
Mang theo suy nghĩ này, Nguyễn Linh thong thả dạo chơi trong trung tâm thương mại.
Đi qua một cửa hàng quần áo nam, Nguyễn Linh bị chiếc áo khoác sơ mi màu xanh xám trong cửa kiếng thu hút.
Trong đầu đột nhiên hiện lên hình ảnh ánh nắng mặt trời xuyên qua cửa sổ chiếu lên khuôn mặt của Diệp Hủ vào sáng nay.
Nguyễn Linh gần như có thể tưởng tượng được Diệp Hủ mặc chiếc áo khoác này, sẽ trông như thế nào khi đi dưới ánh nắng mặt trời.
Nhân viên cửa hàng quần áo thấy Nguyễn Linh dừng lại vài giây, lập tức tích cực tiến lên chào mời.
“Cô thật có gu, thương hiệu của chúng tôi được thiết kế riêng, đây là mẫu mớᎥ vừa về.” Nhân viên cửa hàng nhiệt tình nói: “Cô mua cho bạn trai phải không, cô cứ báo cao và cân nặng của anh ấy, tôi sẽ giúp cô xem size.”
Nguyễn Linh lắc đầu: “Không phải bạn trai, là mua cho một học sinh trung học.”
Nhân viên cửa hàng sửng sốt, một lúc lâu vẫn không thể hiểu rõ mối quan hệ giữa vị khách này và học sinh trung học mà cô nói.
Nguyễn Linh cũng không giải thích, chỉ nhớ lại hình dáng trong ký ức của Diệp Hủ: “Chiều cao khoảng một mét tám, khá gầy, cân nặng tầm sáu mươi mấy ký, không tới bảy mươi ký đâu.”
“À đúng rồi.” Nguyễn Linh lại hỏi: “Cái này bao nhiêu tiền?”
Nhân viên cửa hàng nhìn vào nhãn giá: “5888, hôm nay cửa hàng chúng tôi có khuyến mãi, giảm hai mươi phần trăm, giảm còn 4710.”
Nguyễn Linh tặc lưỡi, khá đắt.
Nhưng chiếc áo này thực sự rất đẹp, đường may và chất lượng đều tốt, màu sắc lại rất hợp với ý của Nguyễn Linh.
Nguyễn Linh đưa tay vào túi, vuốt ve tấm thẻ đen mà Diệp Cảnh Trì đưa cho.
……
Năm phút sau, Nguyễn Linh thanh toán xong, xách túi mua sắm bước ra khỏi cửa hàng quần áo.
Cùng lúc đó, Diệp Cảnh Trì đang xử lý tài liệu trong văn phòng, điện thoại của anh nhận được thông báo chi tiêu thẻ tín dụng.
Diệp Cảnh Trì tùy ý liếc qua thông tin, sau đó ngón tay thon dài đang gõ bàn phím bỗng dừng lại.
Chi tiêu 4710, đơn vị kinh doanh: CAGE thời trang nam giới.
Diệp Cảnh Trì: “……”
Lần đầu tiên nhận được thông báo chi tiêu từ người khác, cảm xúc có chút phức tạp.
Mục chi tiêu là quần áo nam, càng thêm phức tạp hơn.
Trong lòng Diệp Cảnh Trì, hiếm khi xuất hiện một chút gợn sóng.
Mặt khác, Nguyễn Linh mua xong quần áo cho Diệp Hủ, lại đi vào cửa hàng đồ gia dụng cách đó không xa.
Căn phòng làm việc của cô đã được trang gần xong, nhưng chưa kịp đặt đồ trang trí, trông hơi trống trải.
Nguyễn Linh dạo một vòng, phát hiện cửa hàng này khá hợp lý.
Cô chọn lọc, mua được khá nhiều đồ trang trí trong cửa hàng này, sau đó dùng thẻ của mình thanh toán.
Đồ đạc Nguyễn chọn không nặng̝, nhưng hình dạng khác một số còn khá lớn, để chung một chỗ hơi khó cầm.
Cô suy nghĩ có nên gọi tài xế đến giúp mang đồ về xe trước, sau đó cô tục mua sắm.
Đúng lúc này, một bóng dáng quen thuộc xuất hiện phía
Bóng dáng đó cẩn thận đi đến trước mặt Nguyễn Linh, lại cẩn thận cất tiếng: “Chào cô ạ.”
Một tuần của Tô Quân Nhược đã trải qua những thăng trầm vô cùng kịch tính.
Sau khi nói với Trần Tùng Dương về suy đoán của mình, Tô Quân Nhược càng nghĩ càng buồn.
Từ lúc cấp hai khi bắt đầu thích Diệp Hủ, mơ của Tô Quân Nhược đã trở thành lớn lên mặc váy cưới và làm cô dâu của Diệp Hủ.
Mặc dù Diệp Hủ luôn lạnh lùng, ít đáp lại những sự tâm của cô ấy, nhưng Tô Quân Nhược chưa bao giờ nản lòng.
Bởi vì Tô Quân Nhược biết, Diệp Hủ đối xử với các cô gái khác còn lạnh lùng hơn cả đối mình.
Từ cấp hai đến cấp ba, Tô Quân Nhược đã chứng kiến hoặc nghe nói về biết bao lần các cô gái thư tình và tỏ tình với Diệp Hủ.
Không một ai ngoại lệ, Diệp Hủ đều từ chối và từ chối không chút do dự.
Vì vậy, trong lòng Tô Quân Nhược luôn chắc chắn, cô ấy biết rằng dù không có được Diệp Hủ, ít nhất cũng sẽ không mất cậu.
Hơn nữa, Diệp Hủ còn cho phép mình thoảng đến tìm cậu và Trần Tùng Dương, tạo thành một bộ ba không mấy vững chắc.
Tô Quân Nhược đã cảm thấy rất thỏa mãn, cô ấy là cô gái đặc biệt, cuối cùng cũng sẽ đợi được đến lúc Hủ hiểu ra tình cảm của cô ấy.
khi sự cân bằng này đột nhiên bị phá vỡ, cô ấy bỗng bối rối.
Tô Quân Nhược thất thần ngồi lên xe của tài xế trở về nhà, chưa đến cửa cô ấy đã không thể kìm được nước mắt trên xe.
Sau về nhà, cô ấy lại giả vờ bình thường, nức nở kể với mẹ rằng mình khóc vì áp lực thi cuối kỳ quá lớn.
Khi Tô Quân Nhược gắng trở về phòng, cảm giác đau lòng đến mức không thể thở thì——
Cô ấy nhận được thoại của Trần Tùng Dương, biết được một tin tức gây sốc.
Bánh ngọt của Diệp Hủ không phải tặng cho cô gái cùng trang lứa nào, mà là mua cho mẹ kế của cậu.
Ngay khi biết được sự thật này, Tô Quân Nhược bị niềm hạnh phúc to lớn này bao trùm lấy.
Sau đó ấy cảm thấy hơi ghen tị, tại sao cô ấy đã đợi rất lâu mà vẫn chưa đợi được Diệp Hủ thay đổi vì cô ấy, người mẹ kế xuất hiện đột ngột lại chỉ mất chưa đầy một tháng đã làm được?
Tuy nhiên, cuối cùng cảm giác vui mừng vì thoát khỏi một phen nguy hiểm vẫn vượt qua một chút ghen tuông đó.
Tô Quân Nhược bắt đầu thở phào nhẹ nhõm, may mà người đó không phải là người
Cô ấy cũng không ghét mẹ kế của Diệp Hủ, thậm chí còn có một chút cảm giác thân thuộc khó nói.
Cô ấy thậm chí bắt đầu nghĩ, nếu có cơ hội, cô ấy sẽ nhờ cô dạy cách lấy lòng Diệp Hủ.
Nguyễn Linh ngẩng đầu lên, phát hiện ra người đang đứng trước mặt là một người quen đã gặp hai lần, đó là bạn học Diệp Hủ, Tô Quân Nhược.
Vì là cuối tuần, cô gái không mặc đồng phục mà mặc một chiếc váy liền thân màu vàng tươi, xinh xắn và đẹp mắt.
Sau khi xác nhận danh tính của đối phương, Tô Quân Nhược nhìn vào những túi đồ lớn nhỏ mà Nguyễn Linh đang cầm.
“Cô ơi.” Tô Quân Nhược hỏi: “Nếu cô mang không nổi thì cháu mang giúp cô nhé.”
Nguyễn Linh nhướng mày.
Lần trước cô mời Tô Quân Nhược đi ăn đồ ngọt, ấn tượng của cô về cô gái là tính cách đơn giản, dễ gần.