Chương 46
Nhìn chung, đoạn đối thoại này nên kết thúc ở đây.
Nguyễn Linh quay lại, chuẩn bị tiếp tục đọc tiểu thuyết của mình.
Diệp Cảnh Trì lại không đi, đột nhiên hỏi cô: “Tối nay muốn ngủ ở đâu?”
Bị hỏi bất ngờ, Nguyễn Linh sững sờ.
Máu trong cơ thể cô bỗng chốc dâng lên, hai má bắt đầu ửng đỏ.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1.
2.
3.
4.
=====================================
Nguyễn Linh quay lại, trừng mắt nhìn Diệp Cảnh Trì.
Người này cố tình lợi dụng lúc cô không phòng bị mà hỏi một câu như vậy, thật không biết xấu hổ.
Đôi mắt của Diệp Cảnh Trì lộ ý cười rõ rệt hơn: “Hửm?”
Giọng nói của người đàn ông trầm thấp, nhưng cuối câu lại cao lên, khiến Nguyễn Linh vô tình nghe ra vài phần ý tứ dụ dỗ.
Nhưng cô cũng là người từng trải.
Nguyễn Linh nhanh chóng điều chỉnh lại tâm trạng, hỏi ngược lại: “Còn ở đâu được nữa? Tổng giám đốc Diệp ghét bỏ em đến vậy, nếu em còn chiếm dụng giường của anh thêm lần nữa thì chắc chắn giường nhà này không đủ để thay mớᎥ mất.”
Cô nói xong, chờ xem người đàn ông sẽ phản ứng như thế nào.
Không ngờ Diệp Cảnh Trì chỉ cười khẽ một tiếng.
“Tôi đâu có ghét bỏ em.” Anh cười xong, lại nhẹ nhàng thở dài một tiếng.
Nguyễn Linh không nghe rõ: “Cái gì?”
“Không có gì.” Diệp Cảnh Trì nói: “Đi ngủ sớm, tôi đi về trước.”
Nguyễn Linh ngồi trở lại ghế dài, tiếp tục đọc tiểu thuyết.
Ban đầu cô không đặt quá nhiều kỳ vọng, chỉ coi như là để giải trí, cũng coi như là để hiểu thêm về kịch bản chuyển thể.
Nhưng càng đọc về sau, cô lại càng bị thu hút bởi nhân vật và cốt truyện.
Khi cô đứng dậy, dụi mắt, chuẩn bị đi ngủ thì giật mình phát hiện ra bầu trời đã nổi lên màu trắng bạc.
Cô đã đọc mê mải đến mức đến bây giờ mớᎥ nhận ra.
Nguyễn Linh ôm máy tính lên, chuẩn bị về phòng ngủ.
Nhưng có lẽ là do dây thần kinh não hoạt động quá nhiều, lúc cô trở về phòng ngủ rồi lên giường, cô lại thấy không buồn ngủ chút nào.
Nguyễn Linh nhớ lại tình tiết trong truyện, chỉ thấy càng nghĩ càng hiện lên hình ảnh. Cô gần như có thể tưởng tượng ra những cảnh kinh điển đó, nếu diễn tả bằng ngôn ngữ của máy quay sẽ như thế nào.
Cô càng nghĩ càng phấn khích, đành không vội ngủ, lại ngồi dậy khỏi giường, cầm máy tính đặt bên cạnh.
Cô quyết định đầu tư vào bộ phim chuyển thể từ tiểu thuyết này, rất muốn nói chuyện với tác giả và biên kịch của tiểu thuyết.
Nguyễn Linh gửi một email cho trợ lý Bùi, sau đó mở tài liệu và ghi lại suy nghĩ của mình một cách tỉ mỉ.
Một số ý tưởng nhất định phải được ghi lại ngay khi còn nóng, nếu không sau khi ngủ một giấc, rất có thể sẽ không bao giờ nhớ được.
Nguyễn Linh gõ phím máy tính một cách nhanh chóng, thỉnh thoảng dừng lại để sắp xếp lại suy nghĩ của mình.
Khi lại nhớ ra và nhìn ra ngoài cửa sổ, trời đã sáng.
Nguyễn Linh ngáp một cái, cuối cùng cũng cảm nhận được cơn buồn ngủ đến trễ.
Cô đứng dậy, trước tiên đi vào phòng tắm để rửa mặt.
Trước khi đi ngủ, cô lại đột nhiên cảm thấy hơi đói, cho nên cô quyết định đi xuống ăn chút gì đó rồi ngủ.
Nguyễn Linh đi thẳng đến tủ lạnh trong phòng khách để lấy vài lát bánh mì nướng, chuẩn bị mang đến phòng ăn để nướng bằng máy nướng.
Vừa bước vào phòng ăn, Nguyễn Linh liền dừng bước.
Trước đây, khi cô thức dậy, Diệp Cảnh Trì đã đi làm từ sớm, cô chưa bao giờ gặp anh vào buổi s̴áng.
Cho nên, Nguyễn Linh hoàn toàn không ngờ rằng thời điểm này, chính là thời điểm mà vị tổng giám đốc cuồng công việc này thường ăn s̴áng.
Nguyễn Linh và người đàn ông đang cầm dĩa bạc sáng đối diện với nhau, một lúc mớᎥ lắp bắp nói: “Anh...”
Diệp Cảnh Trì cũng có vẻ ngạc nhiên, lúc nãy anh nghe thấy tiếng động ở phòng khách, chỉ là người giúp việc đang dọn dẹp nhà cửa.
Anh nhìn kỹ mặt Nguyễn Linh, nhạy bén nhận ra sự khác biệt của cô so với bình thường: còn chưa ngủ?”
Nguyễn Linh: “...Ừ.”
Cô dừng lại một chút, rồi lại thấy mình không có gì phải ngại cả.
Diệp Cảnh Trì quản lý tất cả mọi thứ trên trời dưới đất, bao gồm cả nhân viên của mình, vậy chẳng lẽ anh còn có thể quản lý việc cô ngủ hay không?
Họ lại không phải là vợ chồng yêu thương nhau.
nên, Nguyễn Linh lại thản nhiên nói thêm: “Em chỉ đến nướng bánh mì thôi, anh cứ ăn của anh đi.”
Diệp Cảnh Trì: “...Ừ.”
Nguyễn Linh để ý đến anh nữa, mình đi nướng bánh mì.
Diệp Cảnh Trì đột nhiên đứng dậy: “Tôi làm cho nhé.”
Nguyễn Linh sửng sốt: “Cái gì?”
Diệp Cảnh Trì đã xắn áo lên, gân xanh trên cổ tay hiện lên rõ ràng.
Anh không nói không rằng nhận lấy ổ bánh mì trong tay cô, đặt vào máy nướng bánh mì, rồi xoay núm vặn theo chiều kim đồng hồ đến vạch số ba.
Người đàn ông đứng cách cô chưa đầy nửa bước, động tác không vội vàng, giống như thái độ làm việc của anh, tỉ mỉ từng chút một.
Nguyễn Linh ngẩn người nhìn anh, chỉ cảm thấy mình đã thức cả đêm, đầu óc có lẽ không tỉnh táo lắm.
Không thì cô sẽ cảm thấy một hành động đơn giản như việc nướng bánh, khi được Diệp Cảnh Trì làm, lại có một sức hấp dẫn kỳ lạ nào đó?
Cô thật sự điên rồi.
Nguyễn Linh mơ màng lắc đầu, rồi lại nhìn thấy Diệp Cảnh đang nhìn mình.
Anh hỏi cô: “Đang bận gì, mà sao không ngủ?”
Nguyễn vô thức nói ra hết: “Đọc một cuốn tiểu thuyết gốc của bộ phim truyền hình, nội dung là——”
Rồi cô đột nhiên tỉnh táo lại.
Tại sao cô phải giải thích rõ ràng với anh như vậy?
Nhận điều này, Nguyễn Linh dùng lực ấn vào trán.
Không công bằng, một chút cũng không công bằng!
Diệp Cảnh Trì đã nghỉ ngơi cả phản ứng nhanh nhạy, tư duy nhạy bén.
Cô thì chưa ngủ, mang theo cái đầu rối như tơ vò vì thiếu ngủ, cùng với đôi mắt quầng thâm không biết sâu bao nhiêu để đối phó với anh.
Nguyễn Linh bĩu môi: “Anh hỏi nhiều làm gì?”
Cô không nhận ra giọng điệu của mình có hơi mềm mại, như đang nũng nịu.
Khi nói chuyện, cô cũng ở quá gần anh, hơi thở áp gần như phả lên cổ anh.
Diệp Cảnh Trì cúi đầu: “Không có gì.”
“Lần sau cố gắng đừng thức cả đêm nữa, không tốt cho sức khỏe.” Anh lại nói với giọng dịu dàng.
Nguyễn Linh: “Ừ.”
Diệp Cảnh Trì nhìn sang bên cạnh: “Thịt xông khói và bánh nướng chảo trong của tôi vẫn chưa động đến, em có muốn ăn chút không?”
Nguyễn Linh ngạc nhiên: “Có thể không?”
Có thể ăn chút gì đó nóng hổi thì đương nhiên tốt hơn là chỉ ăn lát bánh mì khô, nhưng đó không phải là bữa sáng của anh sao?
Diệp Cảnh Trì mỉm cười: “Tất nhiên rồi, cần em không chê.”
Nguyễn Linh: “...”
Cô quyết định bỏ qua hàm ý có thể có trong câu nói đó: “Vậy thì em không khách sáo nữa.”
Cô mỉm cười, đúng lúc đối diện với ánh mắt sâu thẳm của người đàn ông.
Bánh mì nướng đã chín nhảy ra khỏi máy nướng, phát ra tiếng “bốp”.
Nguyễn Linh nhanh chóng tỉnh táo lại, cầm lấy một lát bánh mì đi về phía bàn ăn: “Lát còn lại thuộc về anh đấy, để đổi lấy bánh nướng chảo của anh.”
...
Nguyễn Linh cảm thấy với trạng thái hiện tại của mình, nếu ở một mình trong phòng ăn với Diệp Cảnh Trì quá lâu, không biết sẽ xảy ra chuyện gì nữa.
Cho nên, nhanh chóng ăn hết bánh nướng chảo trong đĩa của Diệp Cảnh Trì, sau đó cầm theo nửa lát bánh mì còn lại đi vào phòng ăn.
Nguyễn Linh đã quen với vận may kỳ lạ của mình gần đây, cho nên khi va phải Diệp Hủ ở góc cầu thang, cô cũng không quá ngạc nhiên.
“Chào buổi sáng nhé.” Nguyễn Linh cười tươi với Diệp Hủ: “Chúc ngủ ngon.”
Rồi cô bỏ lại cậu thiếu niên đang ngơ ngác, một mình quay về phòng ngủ.
Diệp Hủ: “……”
Chuyện gì vừa xảy ra vậy?
Nguyễn Linh quay lại, chuẩn bị tiếp tục đọc tiểu thuyết của mình.
Diệp Cảnh Trì lại không đi, đột nhiên hỏi cô: “Tối nay muốn ngủ ở đâu?”
Bị hỏi bất ngờ, Nguyễn Linh sững sờ.
Máu trong cơ thể cô bỗng chốc dâng lên, hai má bắt đầu ửng đỏ.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1.
2.
3.
4.
=====================================
Nguyễn Linh quay lại, trừng mắt nhìn Diệp Cảnh Trì.
Người này cố tình lợi dụng lúc cô không phòng bị mà hỏi một câu như vậy, thật không biết xấu hổ.
Đôi mắt của Diệp Cảnh Trì lộ ý cười rõ rệt hơn: “Hửm?”
Giọng nói của người đàn ông trầm thấp, nhưng cuối câu lại cao lên, khiến Nguyễn Linh vô tình nghe ra vài phần ý tứ dụ dỗ.
Nhưng cô cũng là người từng trải.
Nguyễn Linh nhanh chóng điều chỉnh lại tâm trạng, hỏi ngược lại: “Còn ở đâu được nữa? Tổng giám đốc Diệp ghét bỏ em đến vậy, nếu em còn chiếm dụng giường của anh thêm lần nữa thì chắc chắn giường nhà này không đủ để thay mớᎥ mất.”
Cô nói xong, chờ xem người đàn ông sẽ phản ứng như thế nào.
Không ngờ Diệp Cảnh Trì chỉ cười khẽ một tiếng.
“Tôi đâu có ghét bỏ em.” Anh cười xong, lại nhẹ nhàng thở dài một tiếng.
Nguyễn Linh không nghe rõ: “Cái gì?”
“Không có gì.” Diệp Cảnh Trì nói: “Đi ngủ sớm, tôi đi về trước.”
Nguyễn Linh ngồi trở lại ghế dài, tiếp tục đọc tiểu thuyết.
Ban đầu cô không đặt quá nhiều kỳ vọng, chỉ coi như là để giải trí, cũng coi như là để hiểu thêm về kịch bản chuyển thể.
Nhưng càng đọc về sau, cô lại càng bị thu hút bởi nhân vật và cốt truyện.
Khi cô đứng dậy, dụi mắt, chuẩn bị đi ngủ thì giật mình phát hiện ra bầu trời đã nổi lên màu trắng bạc.
Cô đã đọc mê mải đến mức đến bây giờ mớᎥ nhận ra.
Nguyễn Linh ôm máy tính lên, chuẩn bị về phòng ngủ.
Nhưng có lẽ là do dây thần kinh não hoạt động quá nhiều, lúc cô trở về phòng ngủ rồi lên giường, cô lại thấy không buồn ngủ chút nào.
Nguyễn Linh nhớ lại tình tiết trong truyện, chỉ thấy càng nghĩ càng hiện lên hình ảnh. Cô gần như có thể tưởng tượng ra những cảnh kinh điển đó, nếu diễn tả bằng ngôn ngữ của máy quay sẽ như thế nào.
Cô càng nghĩ càng phấn khích, đành không vội ngủ, lại ngồi dậy khỏi giường, cầm máy tính đặt bên cạnh.
Cô quyết định đầu tư vào bộ phim chuyển thể từ tiểu thuyết này, rất muốn nói chuyện với tác giả và biên kịch của tiểu thuyết.
Nguyễn Linh gửi một email cho trợ lý Bùi, sau đó mở tài liệu và ghi lại suy nghĩ của mình một cách tỉ mỉ.
Một số ý tưởng nhất định phải được ghi lại ngay khi còn nóng, nếu không sau khi ngủ một giấc, rất có thể sẽ không bao giờ nhớ được.
Nguyễn Linh gõ phím máy tính một cách nhanh chóng, thỉnh thoảng dừng lại để sắp xếp lại suy nghĩ của mình.
Khi lại nhớ ra và nhìn ra ngoài cửa sổ, trời đã sáng.
Nguyễn Linh ngáp một cái, cuối cùng cũng cảm nhận được cơn buồn ngủ đến trễ.
Cô đứng dậy, trước tiên đi vào phòng tắm để rửa mặt.
Trước khi đi ngủ, cô lại đột nhiên cảm thấy hơi đói, cho nên cô quyết định đi xuống ăn chút gì đó rồi ngủ.
Nguyễn Linh đi thẳng đến tủ lạnh trong phòng khách để lấy vài lát bánh mì nướng, chuẩn bị mang đến phòng ăn để nướng bằng máy nướng.
Vừa bước vào phòng ăn, Nguyễn Linh liền dừng bước.
Trước đây, khi cô thức dậy, Diệp Cảnh Trì đã đi làm từ sớm, cô chưa bao giờ gặp anh vào buổi s̴áng.
Cho nên, Nguyễn Linh hoàn toàn không ngờ rằng thời điểm này, chính là thời điểm mà vị tổng giám đốc cuồng công việc này thường ăn s̴áng.
Nguyễn Linh và người đàn ông đang cầm dĩa bạc sáng đối diện với nhau, một lúc mớᎥ lắp bắp nói: “Anh...”
Diệp Cảnh Trì cũng có vẻ ngạc nhiên, lúc nãy anh nghe thấy tiếng động ở phòng khách, chỉ là người giúp việc đang dọn dẹp nhà cửa.
Anh nhìn kỹ mặt Nguyễn Linh, nhạy bén nhận ra sự khác biệt của cô so với bình thường: còn chưa ngủ?”
Nguyễn Linh: “...Ừ.”
Cô dừng lại một chút, rồi lại thấy mình không có gì phải ngại cả.
Diệp Cảnh Trì quản lý tất cả mọi thứ trên trời dưới đất, bao gồm cả nhân viên của mình, vậy chẳng lẽ anh còn có thể quản lý việc cô ngủ hay không?
Họ lại không phải là vợ chồng yêu thương nhau.
nên, Nguyễn Linh lại thản nhiên nói thêm: “Em chỉ đến nướng bánh mì thôi, anh cứ ăn của anh đi.”
Diệp Cảnh Trì: “...Ừ.”
Nguyễn Linh để ý đến anh nữa, mình đi nướng bánh mì.
Diệp Cảnh Trì đột nhiên đứng dậy: “Tôi làm cho nhé.”
Nguyễn Linh sửng sốt: “Cái gì?”
Diệp Cảnh Trì đã xắn áo lên, gân xanh trên cổ tay hiện lên rõ ràng.
Anh không nói không rằng nhận lấy ổ bánh mì trong tay cô, đặt vào máy nướng bánh mì, rồi xoay núm vặn theo chiều kim đồng hồ đến vạch số ba.
Người đàn ông đứng cách cô chưa đầy nửa bước, động tác không vội vàng, giống như thái độ làm việc của anh, tỉ mỉ từng chút một.
Nguyễn Linh ngẩn người nhìn anh, chỉ cảm thấy mình đã thức cả đêm, đầu óc có lẽ không tỉnh táo lắm.
Không thì cô sẽ cảm thấy một hành động đơn giản như việc nướng bánh, khi được Diệp Cảnh Trì làm, lại có một sức hấp dẫn kỳ lạ nào đó?
Cô thật sự điên rồi.
Nguyễn Linh mơ màng lắc đầu, rồi lại nhìn thấy Diệp Cảnh đang nhìn mình.
Anh hỏi cô: “Đang bận gì, mà sao không ngủ?”
Nguyễn vô thức nói ra hết: “Đọc một cuốn tiểu thuyết gốc của bộ phim truyền hình, nội dung là——”
Rồi cô đột nhiên tỉnh táo lại.
Tại sao cô phải giải thích rõ ràng với anh như vậy?
Nhận điều này, Nguyễn Linh dùng lực ấn vào trán.
Không công bằng, một chút cũng không công bằng!
Diệp Cảnh Trì đã nghỉ ngơi cả phản ứng nhanh nhạy, tư duy nhạy bén.
Cô thì chưa ngủ, mang theo cái đầu rối như tơ vò vì thiếu ngủ, cùng với đôi mắt quầng thâm không biết sâu bao nhiêu để đối phó với anh.
Nguyễn Linh bĩu môi: “Anh hỏi nhiều làm gì?”
Cô không nhận ra giọng điệu của mình có hơi mềm mại, như đang nũng nịu.
Khi nói chuyện, cô cũng ở quá gần anh, hơi thở áp gần như phả lên cổ anh.
Diệp Cảnh Trì cúi đầu: “Không có gì.”
“Lần sau cố gắng đừng thức cả đêm nữa, không tốt cho sức khỏe.” Anh lại nói với giọng dịu dàng.
Nguyễn Linh: “Ừ.”
Diệp Cảnh Trì nhìn sang bên cạnh: “Thịt xông khói và bánh nướng chảo trong của tôi vẫn chưa động đến, em có muốn ăn chút không?”
Nguyễn Linh ngạc nhiên: “Có thể không?”
Có thể ăn chút gì đó nóng hổi thì đương nhiên tốt hơn là chỉ ăn lát bánh mì khô, nhưng đó không phải là bữa sáng của anh sao?
Diệp Cảnh Trì mỉm cười: “Tất nhiên rồi, cần em không chê.”
Nguyễn Linh: “...”
Cô quyết định bỏ qua hàm ý có thể có trong câu nói đó: “Vậy thì em không khách sáo nữa.”
Cô mỉm cười, đúng lúc đối diện với ánh mắt sâu thẳm của người đàn ông.
Bánh mì nướng đã chín nhảy ra khỏi máy nướng, phát ra tiếng “bốp”.
Nguyễn Linh nhanh chóng tỉnh táo lại, cầm lấy một lát bánh mì đi về phía bàn ăn: “Lát còn lại thuộc về anh đấy, để đổi lấy bánh nướng chảo của anh.”
...
Nguyễn Linh cảm thấy với trạng thái hiện tại của mình, nếu ở một mình trong phòng ăn với Diệp Cảnh Trì quá lâu, không biết sẽ xảy ra chuyện gì nữa.
Cho nên, nhanh chóng ăn hết bánh nướng chảo trong đĩa của Diệp Cảnh Trì, sau đó cầm theo nửa lát bánh mì còn lại đi vào phòng ăn.
Nguyễn Linh đã quen với vận may kỳ lạ của mình gần đây, cho nên khi va phải Diệp Hủ ở góc cầu thang, cô cũng không quá ngạc nhiên.
“Chào buổi sáng nhé.” Nguyễn Linh cười tươi với Diệp Hủ: “Chúc ngủ ngon.”
Rồi cô bỏ lại cậu thiếu niên đang ngơ ngác, một mình quay về phòng ngủ.
Diệp Hủ: “……”
Chuyện gì vừa xảy ra vậy?