Chương 50
Không giống như những cậu thiếu niên khác cùng tuổi với làn da đen sạm, Diệp Hủ có làn da rất trắng, gần bằng với làn da của Nguyễn Linh.
Lúc cô nghĩ đó vấn đề di truyền, vì Diệp Cảnh Trì cũng rất trắng, cho nên có thể đây là gen da trắng của nhà họ Diệp, loại da không thể bị cháy nắng.
Bây giờ xem ra, Diệp Hủ cũng rất coi trọng ngoại hình của mình.
Nguyễn Linh gật đầu hiểu ra: “Được rồi, xem ra mỹ nam thiếu niên cũng cần chăm sóc cẩn thận.”
Diệp “...”
Cậu niên quay ngườι: “Đi thôi.”
Nguyễn Linh cười: “Mẹ còn chưa vội, mà con gấp gáp gì chứ.”
……
Đến studio, trước tiên Nguyễn Linh mở cửa sổ để thông gió.
Diệp Hủ rất tự giác cầm chổi giúp cô quét sạch bụi trên sàn, sau đó hỏi: “Còn chỗ nào cần dọn dẹp nữa không?”
Nguyễn Linh: “Không cần quét.”
Lần trước đến cô đã dọn dẹp xong mọi thứ cần dọn dẹp.
Diệp Hủ: “Giẻ lau đâu?”
Nguyễn Linh nhướng mày nói: “Con không nghĩ là mẹ gọi con tới đây để giúp mẹ dọn dẹp đấy chứ?”
Diệp Hủ sửng sốt: “Vậy thì vì cái gì?”
Sau đó Nguyễn Linh mớᎥ nhớ ra cô chưa nói cho Diệp Hủ biết việc hôm nay cô làm.
Ai bảo Diệp Hủ đồng ý quá nhanh? Cô còn chưa kịp nói gì thì cậu đã thay quần áo, chuẩn bị ra ngoài chỉ sau hai phút.
“Là thế này.” Nguyễn Linh cầm máy ảnh lên: “Chiều nay sẽ có người đến chụp ảnh, mẹ muốn đến trước để kiểm tra thiết bị.”
Diệp Hủ suy nghĩ một chút, gật đầu: “Được, vậy dạy tôi đi.”
Vẻ mặt thiếu niên nghiêm túc, trông rất ngoan ngoãn.
Nguyễn Linh bật cười, dường như không nhịn được muốn sờ đầu Diệp Hủ.
Thành thật mà nói, cô thực sự không nghi ngờ trí thông minh của Diệp Hủ. Nếu bây giờ cô bắt đầu dạy cậu, cậu có thể học được 80-90% các thao tác liên quan vào buổi chiều.
Nhưng hôm nay cô không gọi Diệp Hủ đến đây vì chuyện đó.
“Không phải.” Nguyễn Linh cười nói. “Mẹ mời con đến đây vì con giúp mẹ làm người mẫu trong khi mẹ điều chỉnh các thông số ánh sáng và camera.”
Rốt cuộc Diệp Hủ cũng lộ ra vẻ mặt kinh ngạc.
Nguyễn Linh gật đầu: “Ừ, ngườι mẫu. Nên con chỉ cần đứng ở đó ——”
Cô chỉ vào phông nền đã được dựng sẵn: “Tạo vài tư thế đẹp nhất của mình, rồi để mẹ chụp cho. Việc chỉnh thiết bị, mẹ tự làm là được.”
Diệp Hủ: “……”
Ánh mắt của cậu thiếu niên lóe lên.
Nguyễn Linh nghĩ cậu đang lo lắng, bổ sung thêm: “Mẹ không phải lần đầu chụp ảnh cho người khác, đảm bảo sẽ chụp con rất đẹp.”
Diệp Hủ vẫn không nói gì.
Nguyễn Linh tiến lại gần vài bước, cố gắng quan sát thần sắc của cậu.
Diệp Hủ đột nhiên quay sang nhìn ra cửa sổ.
Lông mày Nguyễn Linh hơi nhíu lại.
Không phải lo lắng, mà là…… ngại ngùng?
Cô chuyển ánh mắt đến tai Diệp Hủ, quả nhiên bắt gặp một chút đỏ ửng đáng ngờ.
Nguyễn Linh nhướng mày: “Diệp ——”
“Cô chụp đi.” Cậu thiếu niên không nói lời nào, lặng lẽ đi đến trước phông nền, ủ rũ lên tiếng.
Nguyễn Linh: “Vậy con quay lại đây nào.”
Diệp Hủ từ từ quay lại, nhưng ánh mắt lại không nhìn cô.
Nguyễn Linh đánh giá Diệp Hủ một lượt, sau đó nhẹ nhàng đặt máy ảnh xuống bàn bên cạnh.
Tiếp theo, cô tiến lại gần Diệp Hủ vài bước, đưa tay ra.
Diệp Hủ không nhìn Nguyễn Linh, đột nhiên bị chạm vào, dù là qua quần áo, vẫn giật mình lùi lại một bước.
“Cô làm gì ——”
Nguyễn Linh: “……”
Sao lại có cảm giác cô đɑng bắt nạt người ta vậy?
Diệp Hủ có lẽ cũng nhận ra phản ứng của mình hơi quá, ho nhẹ một tiếng: “……Xin lỗi.”
Nguyễn Linh cũng xem xét lại bản thân mình.
“Không sao, lẽ ra mẹ nên nói trước với con một tiếng.” Nguyễn Linh lên tiếng: “Mẹ muốn giúp con chỉnh lại sơ mi, cổ áo, tay áo gì đó, như vậy chụp ra mớᎥ đẹp.”
Diệp Hủ: “……Ừ.”
Nguyễn Linh: “Vậy con đừng cử động.”
Nói rồi, cô bắt đầu đưa tay chỉnh lại cổ áo Diệp Hủ, rồi lại bắt đầu kéo tay áo của cậu.
Suốt quá trình, ánh mắt Diệp Hủ vẫn nhìn ra ngoài cửa sổ, vẻ mặt như sắp chết đến nơi.
Nguyễn Linh lại kéo vạt áo Diệp Hủ xuống, chỉnh cho phẳng phiu, nhướng mắt một cái liền nhìn thấy khuôn mặt cậu thiếu niên này.
Cô nhịn không được bật cười: “Mẹ đáng sợ vậy sao?”
Diệp Hủ mím môi.
Nguyễn Linh nhẹ nhàng lắc đầu, quay lại lấy máy ảnh.
Diệp Hủ bỗng nhiên lên tiếng: “Không có.”
Nguyễn Linh đang chỉnh sửa máy ảnh, cúi đầu phản ứng lại: “Hả?”
Tiếng nói của thiếu niên thấp thỏm: “Tôi chỉ là hơi…… không quen, trước đây chưa có ai giúp tôi chỉnh như vậy.”
Hồi rất nhỏ thì có lẽ có, nhưng từ khi cậu có ký ức rõ ràng thì đã không còn nữa.
Nguyễn Linh sửng sốt.
Câu này... có hơi phạm quy đấy.
Cô ngẩng đầu nhìn cậu, chỉ thấy Diệp Hủ đã thản nhiên nhìn về phía trước rồi: “Được rồi à? Cô chụp đi.”
……
Nguyễn Linh đã chụp rất nhiều ảnh cho Diệp Hủ.
Lúc đầu chỉ là để chỉnh ánh sáng, điều chỉnh một số thông số của máy ảnh.
Nhưng chụp rồi lại chụp, Nguyễn Linh bỗng khơi dậy một số ham muốn sáng tạo.
Diệp Hủ là một người mẫu rất tốt.
Mặc dù động tác của cậu hơi cứng nhắc, phải dựa vào cô để nhắc nhở và hướng dẫn khi tạo dáng.
Nhưng điều kiện vóc dáng của Diệp Hủ rất ưu tú, cao ráo, hơi gầy, tỷ lệ đầu và thân cũng rất tuyệt.
Chụp bừa một phát cũng ra ảnh đẹp.
Cho nên, sau khi thiết bị được điều chỉnh tốt, Nguyễn Linh lại chụp thêm nhiều bức nữa, rồi mớᎥ dừng lại với vẻ chưa thỏa mãn.
“Tiếc quá, chỗ này không có đồ nam.” Nguyễn Linh không khỏi tiếc nuối nói: “Nếu không thì có thể đổi cho con mấy bộ quần áo, chụp thêm mấy kiểu.”
Lúc đầu khi chuẩn bị studio này, Nguyễn Linh đã định vị khách hàng của mình là nữ giới. Khách hàng cùng giới tính dễ tiếp đón hơn, nói chung thì những người thích chụp ảnh cũng chủ yếu là nữ giới.
Nguyễn Linh tiếc nuối một lúc, rồi lại nhìn Diệp Hủ: “À đúng rồi. Bên kia đường là trung tâm thương mại, lát nữa mình đi mua cho con mấy bộ quần áo nhé?”
Cái móc theo quần áo tốt thế này, thật sự là đối tượng tối ưu cho trò chơi thay đồ.
Diệp Hủ: “......”
“Cứ quyết định vậy đi!” Nguyễn Linh gật đầu: “Nhưng phải đợi chiều chụp xong cho người mẫu đã. Bây giờ còn thời gian, trước tiên cứ gọi đồ ăn ngoài, con muốn ăn gì?”
……
Ăn xong bữa trưa, Diệp Hủ tự giác mang túi đựng hộp đồ ăn vứt xuống dưới lầu.
Đến chiều một giờ, người mẫu mà Nguyễn Linh hẹn đã đến đúng giờ.
Lần tiên đến nên khó tìm vị trí, Nguyễn Linh bảo Diệp Hủ ở lại studio trông cửa, rồi tự mình đi đón người mẫu lên lầu.
mẫu nhỏ hơn Nguyễn Linh một chút, mớᎥ hai mươi ba tuổi, nhưng lại có khuôn mặt nhỏ nhắn tú và tinh xảo.
Kinh nghiệm cũng rất phong phú, từ năm nhất đại học đã bắt đầu làm ngườι mẫu ảnh bán thời gian, sau khi tốt nghiệp lại làm người mẫu tự do được hơn một năm.
Nguyễn Linh và cô ấy gặp mặt, liền cảm thấy không sai.
Tính cách của đối phương cũng rất hoạt bát, Nguyễn Linh đành để cô ấy gọi mình là chị.
Hai người vừa nói chuyện phiếm vừa lên lầu.
Mở cửa studio ra, Diệp Hủ đang đứng bên cạnh im lặng.
Có lẽ là do ngoại hình và khí chất quá nổi bật, người mẫu lập tức chú ý đến Diệp Hủ.
Người mẫu mắt sáng rực: “Chị Linh Linh, cậu bé đẹp trai này là ai vậy? Là người mẫu nam mà chị tìm à?”
Cả người Diệp Hủ cứng đờ, theo bản năng nhìn về phía Nguyễn Linh.
Tim đập dưng có chút nhanh.
Thậm chí ngay cả Diệp Hủ cũng không thể giải thích rõ ràng, lúc này trong lòng cậu đang mong chờ điều gì.
Lúc cô nghĩ đó vấn đề di truyền, vì Diệp Cảnh Trì cũng rất trắng, cho nên có thể đây là gen da trắng của nhà họ Diệp, loại da không thể bị cháy nắng.
Bây giờ xem ra, Diệp Hủ cũng rất coi trọng ngoại hình của mình.
Nguyễn Linh gật đầu hiểu ra: “Được rồi, xem ra mỹ nam thiếu niên cũng cần chăm sóc cẩn thận.”
Diệp “...”
Cậu niên quay ngườι: “Đi thôi.”
Nguyễn Linh cười: “Mẹ còn chưa vội, mà con gấp gáp gì chứ.”
……
Đến studio, trước tiên Nguyễn Linh mở cửa sổ để thông gió.
Diệp Hủ rất tự giác cầm chổi giúp cô quét sạch bụi trên sàn, sau đó hỏi: “Còn chỗ nào cần dọn dẹp nữa không?”
Nguyễn Linh: “Không cần quét.”
Lần trước đến cô đã dọn dẹp xong mọi thứ cần dọn dẹp.
Diệp Hủ: “Giẻ lau đâu?”
Nguyễn Linh nhướng mày nói: “Con không nghĩ là mẹ gọi con tới đây để giúp mẹ dọn dẹp đấy chứ?”
Diệp Hủ sửng sốt: “Vậy thì vì cái gì?”
Sau đó Nguyễn Linh mớᎥ nhớ ra cô chưa nói cho Diệp Hủ biết việc hôm nay cô làm.
Ai bảo Diệp Hủ đồng ý quá nhanh? Cô còn chưa kịp nói gì thì cậu đã thay quần áo, chuẩn bị ra ngoài chỉ sau hai phút.
“Là thế này.” Nguyễn Linh cầm máy ảnh lên: “Chiều nay sẽ có người đến chụp ảnh, mẹ muốn đến trước để kiểm tra thiết bị.”
Diệp Hủ suy nghĩ một chút, gật đầu: “Được, vậy dạy tôi đi.”
Vẻ mặt thiếu niên nghiêm túc, trông rất ngoan ngoãn.
Nguyễn Linh bật cười, dường như không nhịn được muốn sờ đầu Diệp Hủ.
Thành thật mà nói, cô thực sự không nghi ngờ trí thông minh của Diệp Hủ. Nếu bây giờ cô bắt đầu dạy cậu, cậu có thể học được 80-90% các thao tác liên quan vào buổi chiều.
Nhưng hôm nay cô không gọi Diệp Hủ đến đây vì chuyện đó.
“Không phải.” Nguyễn Linh cười nói. “Mẹ mời con đến đây vì con giúp mẹ làm người mẫu trong khi mẹ điều chỉnh các thông số ánh sáng và camera.”
Rốt cuộc Diệp Hủ cũng lộ ra vẻ mặt kinh ngạc.
Nguyễn Linh gật đầu: “Ừ, ngườι mẫu. Nên con chỉ cần đứng ở đó ——”
Cô chỉ vào phông nền đã được dựng sẵn: “Tạo vài tư thế đẹp nhất của mình, rồi để mẹ chụp cho. Việc chỉnh thiết bị, mẹ tự làm là được.”
Diệp Hủ: “……”
Ánh mắt của cậu thiếu niên lóe lên.
Nguyễn Linh nghĩ cậu đang lo lắng, bổ sung thêm: “Mẹ không phải lần đầu chụp ảnh cho người khác, đảm bảo sẽ chụp con rất đẹp.”
Diệp Hủ vẫn không nói gì.
Nguyễn Linh tiến lại gần vài bước, cố gắng quan sát thần sắc của cậu.
Diệp Hủ đột nhiên quay sang nhìn ra cửa sổ.
Lông mày Nguyễn Linh hơi nhíu lại.
Không phải lo lắng, mà là…… ngại ngùng?
Cô chuyển ánh mắt đến tai Diệp Hủ, quả nhiên bắt gặp một chút đỏ ửng đáng ngờ.
Nguyễn Linh nhướng mày: “Diệp ——”
“Cô chụp đi.” Cậu thiếu niên không nói lời nào, lặng lẽ đi đến trước phông nền, ủ rũ lên tiếng.
Nguyễn Linh: “Vậy con quay lại đây nào.”
Diệp Hủ từ từ quay lại, nhưng ánh mắt lại không nhìn cô.
Nguyễn Linh đánh giá Diệp Hủ một lượt, sau đó nhẹ nhàng đặt máy ảnh xuống bàn bên cạnh.
Tiếp theo, cô tiến lại gần Diệp Hủ vài bước, đưa tay ra.
Diệp Hủ không nhìn Nguyễn Linh, đột nhiên bị chạm vào, dù là qua quần áo, vẫn giật mình lùi lại một bước.
“Cô làm gì ——”
Nguyễn Linh: “……”
Sao lại có cảm giác cô đɑng bắt nạt người ta vậy?
Diệp Hủ có lẽ cũng nhận ra phản ứng của mình hơi quá, ho nhẹ một tiếng: “……Xin lỗi.”
Nguyễn Linh cũng xem xét lại bản thân mình.
“Không sao, lẽ ra mẹ nên nói trước với con một tiếng.” Nguyễn Linh lên tiếng: “Mẹ muốn giúp con chỉnh lại sơ mi, cổ áo, tay áo gì đó, như vậy chụp ra mớᎥ đẹp.”
Diệp Hủ: “……Ừ.”
Nguyễn Linh: “Vậy con đừng cử động.”
Nói rồi, cô bắt đầu đưa tay chỉnh lại cổ áo Diệp Hủ, rồi lại bắt đầu kéo tay áo của cậu.
Suốt quá trình, ánh mắt Diệp Hủ vẫn nhìn ra ngoài cửa sổ, vẻ mặt như sắp chết đến nơi.
Nguyễn Linh lại kéo vạt áo Diệp Hủ xuống, chỉnh cho phẳng phiu, nhướng mắt một cái liền nhìn thấy khuôn mặt cậu thiếu niên này.
Cô nhịn không được bật cười: “Mẹ đáng sợ vậy sao?”
Diệp Hủ mím môi.
Nguyễn Linh nhẹ nhàng lắc đầu, quay lại lấy máy ảnh.
Diệp Hủ bỗng nhiên lên tiếng: “Không có.”
Nguyễn Linh đang chỉnh sửa máy ảnh, cúi đầu phản ứng lại: “Hả?”
Tiếng nói của thiếu niên thấp thỏm: “Tôi chỉ là hơi…… không quen, trước đây chưa có ai giúp tôi chỉnh như vậy.”
Hồi rất nhỏ thì có lẽ có, nhưng từ khi cậu có ký ức rõ ràng thì đã không còn nữa.
Nguyễn Linh sửng sốt.
Câu này... có hơi phạm quy đấy.
Cô ngẩng đầu nhìn cậu, chỉ thấy Diệp Hủ đã thản nhiên nhìn về phía trước rồi: “Được rồi à? Cô chụp đi.”
……
Nguyễn Linh đã chụp rất nhiều ảnh cho Diệp Hủ.
Lúc đầu chỉ là để chỉnh ánh sáng, điều chỉnh một số thông số của máy ảnh.
Nhưng chụp rồi lại chụp, Nguyễn Linh bỗng khơi dậy một số ham muốn sáng tạo.
Diệp Hủ là một người mẫu rất tốt.
Mặc dù động tác của cậu hơi cứng nhắc, phải dựa vào cô để nhắc nhở và hướng dẫn khi tạo dáng.
Nhưng điều kiện vóc dáng của Diệp Hủ rất ưu tú, cao ráo, hơi gầy, tỷ lệ đầu và thân cũng rất tuyệt.
Chụp bừa một phát cũng ra ảnh đẹp.
Cho nên, sau khi thiết bị được điều chỉnh tốt, Nguyễn Linh lại chụp thêm nhiều bức nữa, rồi mớᎥ dừng lại với vẻ chưa thỏa mãn.
“Tiếc quá, chỗ này không có đồ nam.” Nguyễn Linh không khỏi tiếc nuối nói: “Nếu không thì có thể đổi cho con mấy bộ quần áo, chụp thêm mấy kiểu.”
Lúc đầu khi chuẩn bị studio này, Nguyễn Linh đã định vị khách hàng của mình là nữ giới. Khách hàng cùng giới tính dễ tiếp đón hơn, nói chung thì những người thích chụp ảnh cũng chủ yếu là nữ giới.
Nguyễn Linh tiếc nuối một lúc, rồi lại nhìn Diệp Hủ: “À đúng rồi. Bên kia đường là trung tâm thương mại, lát nữa mình đi mua cho con mấy bộ quần áo nhé?”
Cái móc theo quần áo tốt thế này, thật sự là đối tượng tối ưu cho trò chơi thay đồ.
Diệp Hủ: “......”
“Cứ quyết định vậy đi!” Nguyễn Linh gật đầu: “Nhưng phải đợi chiều chụp xong cho người mẫu đã. Bây giờ còn thời gian, trước tiên cứ gọi đồ ăn ngoài, con muốn ăn gì?”
……
Ăn xong bữa trưa, Diệp Hủ tự giác mang túi đựng hộp đồ ăn vứt xuống dưới lầu.
Đến chiều một giờ, người mẫu mà Nguyễn Linh hẹn đã đến đúng giờ.
Lần tiên đến nên khó tìm vị trí, Nguyễn Linh bảo Diệp Hủ ở lại studio trông cửa, rồi tự mình đi đón người mẫu lên lầu.
mẫu nhỏ hơn Nguyễn Linh một chút, mớᎥ hai mươi ba tuổi, nhưng lại có khuôn mặt nhỏ nhắn tú và tinh xảo.
Kinh nghiệm cũng rất phong phú, từ năm nhất đại học đã bắt đầu làm ngườι mẫu ảnh bán thời gian, sau khi tốt nghiệp lại làm người mẫu tự do được hơn một năm.
Nguyễn Linh và cô ấy gặp mặt, liền cảm thấy không sai.
Tính cách của đối phương cũng rất hoạt bát, Nguyễn Linh đành để cô ấy gọi mình là chị.
Hai người vừa nói chuyện phiếm vừa lên lầu.
Mở cửa studio ra, Diệp Hủ đang đứng bên cạnh im lặng.
Có lẽ là do ngoại hình và khí chất quá nổi bật, người mẫu lập tức chú ý đến Diệp Hủ.
Người mẫu mắt sáng rực: “Chị Linh Linh, cậu bé đẹp trai này là ai vậy? Là người mẫu nam mà chị tìm à?”
Cả người Diệp Hủ cứng đờ, theo bản năng nhìn về phía Nguyễn Linh.
Tim đập dưng có chút nhanh.
Thậm chí ngay cả Diệp Hủ cũng không thể giải thích rõ ràng, lúc này trong lòng cậu đang mong chờ điều gì.