Chương 13
Sau khi xuống xe, Trịnh Vãn đi đến một siêu thị ở gần nhà.
Giờ này trong siêu thị không còn đồ tươi mới nữa, vậy nên, sau khi cô lấy một ít dưa chuột, mua thêm trứng thì đi đến một cửa hàng nhỏ mà cô thường hay lui tới để mua nửa con vịt quay. Trời đã tối, cô bước nhanh trên đường, đi tới đi lui gặp phải mấy người hàng xóm, lúc sắp đến toà nhà, theo thói quen, cô ngẩng đầu lên, đèn trong nhà đã bật sáng trưng, cô không nhịn được mà bật cười, mệt mỏi của cả ngày dài như không còn nữa.
Trong phòng của Trịnh Tư Vận có một cái máy tính.
Sau khi hoàn thành hết bài tập giáo viên giao, cô ấy bèn dồn hết tâm trí vào màn hình máy tính.
Với một người đã được trùng sinh quay về lại quá khứ, cô ấy nghĩ đến rất nhiều cơ hội kinh doanh mà chưa có bất kỳ ai phát hiện ra, thật lòng mà nói, rất khó để ép mình bỏ qua những cơ hội này.
Điều đầu tiên mà cô ấy xem xét là, thứ được gọi là “tiền điện tử” rất phổ biến sau này.
Một đàn anh mà cô ấy đã từng liên lạc trong kiếp trước đã tự do tài chính nhờ vào tiền điện tử. Thông qua mối quan hệ trong chuyên ngành, cô ấy cũng đã tìm hiểu về nó, nhưng, cho đến khi cô ấy đã hiểu hết và có khả năng phán đoán, thì thời kỳ đỉnh cao của tiền điện tử đã lặng lẽ qua đi.
Trong bất kỳ một ngành nghề nào, khi hầu hết mọi người đều đã biết rằng nó sẽ kiếm được rất nhiều tiền, thì cũng đồng nghĩa với một sự thật, họ không thể kiếm ăn trong bát cơm này nữa.
Mọi người không thể kiếm tiền nếu không có kiến thức về nó.
Trịnh Tư Vận nghiêm túc nghiên cứu đến nỗi không nghe thấy tiếng mở cửa. Trịnh Vãn cho cô ấy sự riêng tư, chỉ đứng ở cửa nhẹ nhàng nhắc nhở cô ấy rằng: “Tư Vận, đừng ngồi gần máy tính quá, cẩn thận kẻo mỏi mắt đó.”
Trịnh Tư Vận hốt hoảng không thôi.
Làm chuyện không hợp tuổi mà còn giấu giếm mẹ như thế này nữa, cô ấy cảm thấy có lỗi vô cùng, sống lưng cứ cứng đơ ra, cô ấy nhấp chuột rồi thoát khỏi trang chủ thật nhanh chóng.
Nhưng thực sự là cô ấy không cần phải lo lắng làm gì, bởi vì mẹ không hiểu được những thứ này.
Tất nhiên là Trịnh Vãn cũng có thể nhìn thấy hết tất cả những hành động ấy.
Nhưng cô không vạch trần con gái mình, sau khi làm xong món dưa chuột xào đơn giản và trứng bác, hai mẹ con ngồi vào bàn ăn, vì chuyện vừa rồi, Trịnh Tư Vận cảm thấy có lỗi nên cô ấy im lặng đến đáng ngờ, cứ cúi gằm mặt xuống ăn cơm thôi. Trịnh Vãn nhìn vào lọn tóc xoăn xoăn của con gái, suy tư trong thoáng chốc rồi nhẹ nhàng hỏi: “Tư Vận, có phải là con…”
Tim của Trịnh Tư Vận đập điên cuồng.
Có phải mẹ đã tìm thấy gì rồi hay không? Cô ấy có cần phải thừa nhận không? Cô ấy nên nói gì đây?
Nói thẳng ra với mẹ, thì liệu rằng mẹ có chấp nhận được hay không?
“Có phải con đang yêu không?”
“… Dạ?!” Trịnh Tư Vận ngẩng đầu lên, đầu óc cô ấy trống rỗng, chỉ biết ngơ ngác mà nhìn mẹ mình.
Thấy dáng vẻ này của con gái, Trịnh Vãn thầm thở dài, nhưng trên mặt vẫn còn nguyên vẻ dịu dàng, cô chỉ nói rất nhẹ nhàng: “Mẹ cũng đã từng ở độ tuổi này của con, nếu con có bạn trai thì đó cũng không phải là chuyện xấu gì cả.”
Trịnh Tư Vận: “…”
Cô ấy cảm thấy đầu của mình như đang bị một chiếc xe tăng đang nghiền nát não mình ra, cứ vang lên ầm ầm rồi lại ầm ầm.
À mà khoan.
Vậy là, mẹ đang nghi ngờ mình lén lút yêu đương đó ư?
Trịnh Vãn không phải là một người mẹ hay giảng đạo lý, cô biết đầu óc mình không thông minh, khi ở cái tuổi mười lăm như con gái mình, chắc chắn là cô không hề thông minh, điềm tĩnh và nhạy bén như con gái mình, trải nghiệm sống cũng không đủ phong phú để trở thành một vị cố vấn của con gái.
Chắc gì kinh nghiệm sống của cô đã đúng.
Những gì cô nghĩ là đúng, nhưng cũng không nhất thiết phải áp dụng cho con của cô.
“Tư Vận, nếu con gặp phải khó khăn gì thì con có thể nói với mẹ.” Trịnh Vãn nhìn cô ấy với ánh mắt đong đầy yêu thương: “Có lẽ mẹ không thể cho con câu trả lời chính xác nhất, nhưng mẹ có thể lắng nghe và chia sẻ với niềm vui, nỗi buồn của con, miễn là con sẵn sàng nói cho mẹ nghe.”
Trịnh Tư Vận vừa muốn cười mà cũng vừa muốn khóc.
Cuối cùng, cô ấy chỉ có thể ủ rũ gật đầu, rồi giải thích…
“Ôi trời ạ! Con không thích ai cả!”
Trịnh Vãn nhìn vào ánh mắt né tránh của con gái, rồi lại nhìn sang đôi tai đã đỏ ửng lên của con gái mình, khẽ gật đầu cười đáp: “Được rồi, mẹ hiểu rồi mà.”
Trịnh Tư Vận bất lực.
Làm sao mà, một người hơn hai mươi mấy tuổi như cô ấy đây, lại thích mấy cậu con trai ở trường được chứ?!
Bây giờ, tất cả những gì cô ấy có thể nghĩ đến là cố gắng học tập, học tập thật chăm chỉ, thi đậu vào một trường cấp ba tốt hơn kiếp trước, đậu vào trường đại học tốt nhất, sau này kiếm thật nhiều tiền, để mẹ hưởng thụ hạnh phúc!
Yêu sớm cái gì, bạn trai cái gì…
Ai mà cần đâu chứ!
…
Sau khi trợ lý Vương tiễn Trịnh Vãn đi, anh ấy không vội về nhà mà suy nghĩ một chút rồi bấm số của Nghiêm Quân Thành.
Mất vài giây mới kết nối được với đầu dây bên kia, có một giọng nói trầm trầm vang lên: “Alo.”
Như thường lệ, trợ lý Vương giải thích một số vấn đề quan trọng trong công việc và nhắc nhở anh về lịch trình sáng mai.
“Nhân tiện, chủ tịch à.” Trợ lý Vương cân nhắc rồi mới nói: “Hôm nay tôi tình cờ gặp được cô Trịnh trên đường, khu vực đó rất khó bắt taxi, vậy nên tôi đã cho cô ấy đi nhờ.”
Thân là một trợ lý đặc biệt, ngay cả khi đã hiểu rõ ngọn ngành mọi chuyện, thì vẫn phải ăn nói sao cho thật khéo léo.
Từ lúc Trịnh Vãn bày tỏ sự không hài lòng của mình ra, anh ấy đã chấn chỉnh lại toàn bộ sự việc và biến nó trở thành việc không liên quan gì đến chủ tịch Nghiêm, biến thành “tất cả là do anh ấy chủ động làm sau lưng chủ tịch”.
Ngay cả khi đối mặt với chủ tịch Nghiêm, anh ấy cũng phải tỏ rõ thái độ như vậy.
“Chủ tịch, tôi xin lỗi, tôi nói chuyện không có chừng mực nên đã chọc giận cô Trịnh.” Trợ lý Vương chân thành xin lỗi: “Là tôi tự cho mình là thông minh, cứ bắt chuyện rồi hỏi về Trần Đoan mãi. Lúc đầu cô Trịnh có hơi tức giận bởi vì cô ấy nói rằng, cô ấy và Trần Đoan không phải là bạn bè, lần đó là lần đầu tiên họ gặp nhau, và chỉ định gặp nhau một lần duy nhất, hành vi của tôi đã khiến cô ấy không vui, tôi đã giải thích với cô ấy, sau đó thì cô Trịnh vô cùng rộng lượng, cô ấy đã chấp nhận tha thứ cho tôi.”
Giọng của Nghiêm Quân Thành trầm trầm, anh nói: “Không cần để ý đến những chuyện nằm ngoài phạm vi công việc.”
Trợ lý Vương nhanh chóng đáp: “Vâng thưa chủ tịch.”
“Nếu đã là hiểu lầm, thì chỉ cần giải thích rõ ràng ngay là được.”
Trợ lý Vương: “Vâng, đã giải thích rõ ràng rồi ạ.”
Trông Nghiêm Quân Thành như không quan tâm đến vấn đề này, như thể đó chỉ là một chuyện rất đỗi bình thường đối với anh.
Cũng nhanh chóng cúp điện thoại.
…
Ở một bên khác, Trần Đoan rất sửng sốt sau khi nghe những gì Dương Mậu nói.
Trịnh Vãn biết chủ tịch Nghiêm ư?
Sao lại như thế cho được?
Anh ấy không tin, không tin một chút nào.
Sau khi đuổi Dương Mậu đi, Trần Đoan rất muốn liên lạc lại với Trịnh Vãn, anh ấy đã chỉnh sửa nội dung tin nhắn rất nhiều lần, nhưng rồi, vẫn không đủ can đảm để gửi nó đi.
Anh ấy đã kìm nén đến mức dần thấy bất ổn…
Việc Trịnh Vãn từ chối đã nằm ngoài dự đoán của anh ấy.
Khiến tâm trạng của anh ấy cứ lên lên rồi lại xuống xuống suốt cả ngày hôm nay.
Anh ấy đã nghĩ về chuyện này rất rất nhiều, anh ấy cũng cảm thấy, chắc chắn con gái của Trịnh Vãn không phải là vấn đề.
Sau khi hạ quyết tâm, anh ấy ước gì mình có thể đi tới chỗ cô ngay và nói với cô như một anh chàng trẻ tuổi, rằng: Tôi không ngại chuyện con gái của cô, tôi sẽ chia sẻ trách nhiệm chăm sóc con gái cùng với cô.
Kết quả là, Dương Mậu lại đến và báo cho anh ấy một tin khiến anh ấy không thể nào ngờ được.
Sao lại có thể như thế?
Dường như chính căn hộ nhỏ hẹp này đã khiến cho anh ấy thấy ngạt thở, anh ấy không thể chịu đựng được nữa, bèn cầm chìa khóa đi ra ngoài, khi chợt tỉnh táo lại thì trông thấy mình đã ở bên ngoài khu nhà của Trịnh Vãn.
Cô và cô họ ở cùng một khu, anh ấy cũng đã từng qua đây vài lần nên vẫn còn nhớ.
Khi anh ấy vẫn còn đang chìm trong sự lơ đễnh và do dự, thì tiếng còi xe đưa anh ấy trở về thực tại.
Bóng đêm bao trùm và đèn cốt của chiếc xe màu đen được bật lên.
Tài xế bấm còi vài lần để nhắc nhở bảo vệ khu.
Bảo vệ đi đến…
Nói chung là trước lạ sau quen, tài xế mở cửa kính xe, đưa một tờ tiền giấy cho bảo vệ: “Lần trước tôi đã tới đây rồi, tôi biết các anh phải thu tiền xe bên ngoài.”
Nhân viên bảo vệ mỉm cười và nhận lấy: “Cảm ơn, để tôi mở cổng.”
Không có quy định chính thức nào trong một khu nhà cũ như thế này.
Phí gửi xe cũng được bảo vệ thu tùy theo khả năng của họ, khi gặp những người khó tính thì họ sẽ không nhận một đồng một cắc phí gửi xe nào.
Nhưng nếu may mắn, thì họ sẽ được giữ lại khoản phí gửi xe này.
Tài xế mở cửa sổ xe ra, từ góc độ của Trần Đoan, anh ấy chỉ có thể trông thấy hàng ghế sau.
Dưới ánh đèn lờ mờ, người đàn ông ngẩng đầu, mặt người nọ không có biểu cảm giác, ánh mắt sắc bén như dao, khiến người ta cảm thấy thân thể mình ớn lạnh.
Rồi cửa sổ xe từ từ được nâng lên, Trần Đoan ngẩn người, chiếc xe cũng lao thẳng đi ngay trước mặt anh ấy.
…
Trong khu nhà cũ kỹ, chỉ có mấy ngọn đèn đường đã hỏng phát ra thứ ánh sáng yếu ớt.
Nghiêm Quân Thành ngồi trong xe, anh không nói lời nào, tài xế đã theo anh nhiều năm nay, anh ta cũng đã quen rồi, bây giờ anh ta chỉ coi mình như là không khí.
Ấy là một sự yên lặng, yên lặng đến đáng sợ.
Người tài xế lái xe nhìn chằm chằm vào lối vào của tòa nhà của khu dân cư này. Không biết là đã qua bao lâu, giọng nói của Nghiêm Quân Thành truyền đến từ phía sau: “Đi xử lý đi.”
Tất cả những điều này giống như một bộ phim điện ảnh không lời vậy, người tài xế lái xe luôn giữ được sự tỉnh táo, tất nhiên là anh ta biết được sự chú ý của Nghiêm Quân Thành đang đặt ở đâu.
Một khu nhà cũ kỹ không có quy định chính thức gì, vậy nên có rất nhiều rác thải xây dựng không được xử lý kịp thời.
Có rất nhiều mảnh vỡ nằm ở ngay bên ngoài tòa nhà. Từ sau khi tiết trời Đông Thành đi vào độ cuối thu, trời tối sớm lắm, mới sáu hay bảy giờ mà trời đã tối, đèn đường ở đây không đủ sáng, nếu không chú ý dưới chân thì sẽ dễ vấp phải những mảnh vỡ này.
“Vâng.”
Người tài xế vội trả lời rồi nhanh chóng đi xuống xe.
Đống mảnh vụn này rất nguy hiểm, bên trong có mấy tấm ván gỗ, trên tấm ván gỗ còn cắm mấy chiếc đinh sắt đã rỉ sét.
Trong tay anh ta không có dụng cụ nên bèn suy tư một lát rồi chạy đến bên xe, cửa sổ xe từ từ hạ xuống, anh ta nói: “Chủ tịch Nghiêm, tôi đi hỏi bác bảo vệ xem thử xem họ có một cây chổi hay không.”
Nghiêm Quân Thành gật đầu.
Sau khi người tài xế đã rời đi, Nghiêm Quân Thành không đóng cửa sổ lại, anh cứ để cho cơn gió thu mát mẻ tràn vào trong xe.
Thỉnh thoảng ngước nhìn lên, có thể trông thấy đèn trong cửa sổ đó đang sáng.
Trịnh Vãn dọn dẹp sạch sẽ xong hết thì ngồi trên ghế sô pha trong phòng khách, nghiêm túc lật giở cuốn sổ ghi chép của mình. Cô không thông minh, trí nhớ cũng không tốt cho lắm, vậy nên cô chỉ có thể viết ra nhiều thứ quan trọng, cuốn sổ này ghi lại ngày sinh nhật, sở thích của khách hàng trong những năm qua.
Cuốn lịch treo trên tường cũng có những dấu tích khoanh tròn bằng bút màu.
Một trí nhớ tốt chẳng bằng một cây bút đã cùn.
Cô không có khả năng vừa nhìn một cái là đã ghi nhớ, đôi khi, cô còn quên cả sinh nhật của chính mình. Đã theo nghề này mấy năm nay, cô không bỏ sót bất kỳ một vị khách hàng nào, vào những dịp lễ tết, cô sẽ đặc biệt soạn tin nhắn và gửi một số món quà không quá đắt tiền nhưng thiết thực đến cho họ.
Theo thời gian, khách hàng cứ được tích lũy dần dần.
Trịnh Tư Vận rất hiểu chuyện, cô ấy biết ngày nào mẹ mình cũng bận rộn, chỉ cần có việc gì cô ấy có thể làm thì cô ấy sẽ chủ động làm, giống như lúc này vậy, cô ấy không muốn sáng mai mẹ mình thức dậy phải lau sàn, nên bây giờ cô ấy đang cầm cây lau nhà để lau nhà cho sạch sẽ.
“Mau đi ngủ đi, những việc này để mẹ làm sau.” Trịnh Vãn nói.
“Bây giờ con có nằm ở trên giường thì con cũng không ngủ được!” Trịnh Tư Vận cười toe toét: “Mà con làm bài tập mấy tiếng đồng hồ rồi, đầu óc cũng cần phải nghỉ ngơi mà mẹ, vừa hay tìm cái gì đó để làm ấy mà.”
Trịnh Vãn không từ chối nữa.
Không khí trong ngôi nhà yên tĩnh và ấm áp vô cùng.
Thi thoảng Trịnh Tư Vận ngừng lại để nhìn mẹ mình dưới ánh đèn.
Nhớ lại cuộc trò chuyện hôm nay với mẹ, cô ấy bỗng thấy tò mò, sau khi rửa sạch và treo cây lau nhà lên, cô ấy bèn ngồi trên ghế sô pha tám chuyện với mẹ mình: “Mẹ, khi nãy mẹ vừa nói, lúc mẹ ở độ tuổi của con… À lúc mẹ mười lăm, mười sáu tuổi ấy, mẹ có thích ai không?”
Trịnh Vãn đậy nắp bút lại rồi cười: “Nói như thế nào đây nhỉ?”
“Khi mười lăm, mười sáu tuổi thì chắc là không.”
“Chắc là?” Trịnh Tư Vận không tin cho lắm: “Mẹ, mẹ đừng lừa con mà.”
“Không lừa con đâu, bởi vì, đối với mẹ mà nói, chuyện đã qua hơn hai mươi năm rồi, cho nên mẹ cũng không nhớ rõ nữa.”
“Vậy mẹ chỉ cần kể những chuyện mà mẹ vẫn còn nhớ thôi.” Trịnh Tư Vận suy nghĩ một chút, sau đó trịnh trọng bổ sung thêm: “Đừng kể chuyện về ba nữa, con đã nghe nói về chuyện hai người yêu nhau không biết bao nhiêu lần rồi, con muốn nghe cái gì đó mới mẻ hơn cơ.”
Trịnh Vãn sửng sốt một chút, nhưng cô cũng khôi phục lại trạng thái tinh thần rất nhanh: “Vậy con muốn nghe cái gì?”
“Mối tình đầu của mẹ.”
Trịnh Vãn không biết mình nên nói gì nữa.
Cô nghĩ, nếu không gặp lại Nghiêm Quân Thành, cô nghĩ là cô sẽ thoải mái mà nhớ lại từng chút rồi lại từng chút ký ức của năm đó.
Sự rụt rè của cô.
Sự dũng cảm của cô, sự yếu đuối của cô, và cả sự ích kỷ của cô.
Nhưng khuôn mặt uy nghiêm của Nghiêm Quân Thành của hiện tại đã in hằn sâu trong tâm trí cô, để giờ đây, khi cô nhớ đến anh, bức màn năm tháng đã không thể xoá nhoà đi nữa, rõ ràng là khuôn mặt anh vẫn như thế, cô vẫn còn nhớ rõ từng tiếng bước chân của anh cứ dần xa cách, rồi lại dần đến gần.
Lớp màn đó được vén lên, đến cả những hồi ức ấy cũng trở nên phức tạp.
Thấy mẹ mình im lặng, dường như Trịnh Tư Vận đang suy nghĩ gì đó, thế là cô ấy nói với giọng điệu nghịch ngợm: “Mẹ lo lắng là ba sẽ nghe lén à?”
Chẳng đợi Trịnh Vãn trả lời, cô ấy lại nói với không khí: “Ba ơi, con có tâm sự nho nhỏ muốn nói với mẹ, tạm thời xin ba hãy tránh đi chỗ khác nhé.”
“Được rồi.” Trịnh Tư Vận nắm lấy tay của Trịnh Vãn rồi nũng nịu: “Bây giờ ba không nghe lén mẹ con mình nói chuyện nữa đâu, mẹ có thể yên tâm được rồi, con rất kín miệng và con cũng sẽ không bao giờ nói cho người khác biết đâu.”
Trịnh Vãn không nhịn được mà bật cười.
Khoảng thời gian gần đây, tính cách của con gái cô đã dần hoạt bát hơn, điều này khiến cho cô cảm thấy, có lẽ, xa cách ngàn dặm để chuyển đến Đông Thành cũng là một chuyện tốt.
“Mẹ phải bắt đầu từ đâu đây?” Cô cố gắng thay đổi tâm trạng và hồi tưởng về quá khứ: “Chú ấy là một người rất thông minh.”
“Thông minh hơn cả ba luôn ạ?” Trịnh Tư Vận hỏi.
Câu hỏi này khiến Trịnh Vãn lâm vào thế khó.
Cô chần chừ một hồi rồi đáp: “… Chắc là vậy.”
Trịnh Tư Vận: “?”
“Thật không mẹ?” Trịnh Tư Vận vui hẳn lên: “Cũng là học sinh giỏi hả mẹ?”
“Ừ.” Trịnh Vãn khẽ gật đầu: “Khi mẹ chưa lên cấp ba thì mẹ đã nghe người ta nói rằng, chú ấy đứng thứ nhất toàn thành phố trong kỳ thi tuyển sinh cấp ba.”
“Ôi ~”
“Năm lớp mười, mẹ và chú ấy không học cùng một lớp, mỗi lần đi ngang qua lớp của mẹ, mọi người đều nhìn ra ngoài hành lang.”
Trịnh Tư Vận suy nghĩ một lúc rồi hỏi: “Vậy thì chắc là chú ấy rất rất đẹp trai, phải không ạ?”
Một học sinh đứng đầu với vẻ ngoài bình thường thì tất nhiên là cũng có một số nét hấp dẫn, nhưng, một người có thể thu hút mọi sự chú ý của các thành viên lớp khác chỉ bằng việc đi ngang qua hành lang, thì ắt hẳn là người nọ phải vô cùng đẹp trai.
Trịnh Vãn mỉm cười gật đầu.
“So với ba thì sao?” Đôi mắt của Trịnh Tư Vận chuyển sang những bức ảnh trên tường.
Đó là bức ảnh của cả gia đình họ.
Ông bà ngồi phía trước ôm một cô bé mũm mĩm.
Có một đôi nam nữ trẻ trung, tươi sáng đứng ngay phía sau, người đàn ông có khí chất dịu dàng điềm đạm ôm lấy người phụ nữ xinh đẹp tươi sáng.
Trịnh Vãn nhìn bức ảnh ấy đến thất thần.
“Rất khó để so sánh.” Cô nói thế.
Vì mỗi người lại “đẹp” theo một kiểu khác nhau, một người dịu dàng, còn một người thì lạnh lùng.
Dưới tầng.
Nghiêm Quân Thành đang dựa vào cửa xe, có một điếu thuốc nằm trên tay anh, chấm đỏ tươi cứ nhấp nháy và khói từ ngọn lửa tan biến rất nhanh trong màn đêm giá lạnh này.
“Vậy khi đó thì sao ạ?”
“Khi đó, chú ấy luôn ở dưới tầng đứng đợi.” Trịnh Vãn cười nói: “Người khác yêu đương thì chắc chắn là sẽ che giấu thật kỹ càng, không muốn bị giáo viên và phụ huynh phát hiện ra, còn chú ấy, hình như là chú ấy không có mối bận tâm nào như vậy.”
Trịnh Tư Vận nói: “Có thể một người rất thông minh sẽ không quan tâm đến những gì người khác nghĩ về mình, tất nhiên là chú ấy thích làm bất cứ điều gì mà chú ấy muốn. Vì vậy, con thấy người ta thường hay nói rằng, một học sinh giỏi có IQ cao thì sẽ có EQ thấp, nhưng con lại thấy điều này hoàn toàn sai lầm. Chỉ là vì chú ấy không thèm quan tâm đến người khác mà thôi.”
“Đúng vậy, nhưng mẹ lại vô cùng quan tâm đến những gì người khác nghĩ về mẹ.” Trịnh Vãn thở dài: “Giáo viên gọi mẹ đến văn phòng, nhưng chú ấy lại đi theo mẹ và đợi ở cửa, đến cả giáo viên cũng không thể làm gì chú ấy.”
Trịnh Tư Vận nhận xét: “… Có thể kiêu ngạo đến mức này, vậy chắc chắn chú ấy phải cực kỳ giỏi giang.”
“Nhưng làm vậy cũng là sai.” Trịnh Vãn nhìn con gái mình: “Là một học sinh thì chúng ta nên tôn trọng giáo viên của mình. Đúng, dù con có thông minh đến đâu đi chăng nữa, nhưng chỉ cần con vẫn còn ở trong trường, thì đó vẫn sẽ là mối quan hệ giữa học sinh và giáo viên. Chỉ cần không xảy ra chuyện gì quá đáng, thì, nếu sau này con có sự nghiệp thành công và danh tiếng vang dội, chẳng phải lúc con đi trên đường thì con vẫn phải gọi một tiếng thầy cô hay sao? Bất kể mục đích ban đầu là gì, thì con cũng đừng nghĩ đến việc khiêu khích giáo viên, và con cũng đừng cho rằng đó là hành vi đúng đắn.”
Trịnh Tư Vận cười phá lên: “Vâng, vâng… vậy thì, người mẹ kính trọng giáo viên của con ơi, tại sao mẹ lại chọc giận giáo viên và tại sao mẹ lại yêu một người kiêu ngạo vậy ạ?”
Trịnh Vãn bị con gái mình trêu chọc như thế này nên cô cũng không biết phải trả lời thế nào nữa.
Cuối cùng, cô cúi đầu: “Bởi vì mẹ cũng gặp phải một vấn đề lớn.”
Tài xế thở hồng hộc chạy tới bên xe: “Chủ tịch Nghiêm, xử lý xong rồi.”
Nghiêm Quân Thành như không nghe thấy gì, một lúc sau, điếu thuốc đã cháy hết, suýt chút nữa là anh đã bị bỏng, anh định thần lại rồi nhìn sang người lái xe, và anh nhẹ nhàng nói rằng: “Cảm ơn, anh đã vất vả rồi.”
Tài xế vội vã nói: “Không, không, việc nên làm mà.”
Chủ tịch Nghiêm không hề hà khắc với nhân viên của mình, ngược lại, mặc dù anh không nói năng gì nhiều, nhưng anh lại cho họ rất nhiều lợi ích và phúc lợi.
Đây cũng là nguyên nhân tại sao tất cả những người làm việc cùng với anh đều muốn ở lại lâu dài.
“Chú ấy không kiêu ngạo đâu.” Trịnh Vãn nhớ lại: “Lời này không chính xác cho lắm.”
“Vậy thì chú ấy là một người đàn ông có trái tim ấm áp ạ?”
Trịnh Vãn cũng thấy buồn cười, từ này trái ngược hoàn toàn với Nghiêm Quân Thành.
“Vậy thì tại sao hai người lại chia tay vậy ạ?” Cuối cùng Trịnh Tư Vận cũng hỏi câu này.
Nụ cười trên gương mặt Trịnh Vãn vụt tắt, trông cô có vẻ hơi bất lực, ngón tay cô đặt trên đầu gối.
Có rất nhiều trường hợp, con người ta bị đẩy vào tình thế không thể không nói dối.
Ngay cả khi đối mặt với chồng của mình, Trần Mục cũng đã từng hỏi câu hỏi tương tự, nhưng cô cũng có suy nghĩ của riêng mình, cô không muốn những từ như “vô cảm” và “thờ ơ” dính vào mình.
Chưa bao giờ gặp phải khó khăn, cũng chẳng có hiểu lầm nào.
Không phải vì những gì mà người nhà của Nghiêm Quân Thành đã làm hay đã nói, cũng không phải vì ham muốn kiểm soát đến ngột ngạt của anh trong mắt người khác.
Dường như là cô đã quen với điều đó.
Cô không có chính kiến, luôn dựa vào những người thân thiết của mình, người ta nói gì thì chính là như thế đó.
“Có thể là…” Cô dừng lại trong thoáng chốc, ánh mắt trong veo như hồ nước mùa thu: “Mẹ không thích chú ấy nhiều đến vậy.”
Nghiêm Quân Thành lên xe.
Có hai thế giới, bên trong và bên ngoài xe.
Anh dời ánh mắt đi, như cảm nhận được điều gì đó, chợt cúi đầu, như mơ hồ trông thấy làn váy khẽ cọ vào đôi giày da.
——————
Tác giả có điều muốn nói:
Tiếp tục cho đến một trăm phong lì xì nho nhỏ màu đỏ ~
Giờ này trong siêu thị không còn đồ tươi mới nữa, vậy nên, sau khi cô lấy một ít dưa chuột, mua thêm trứng thì đi đến một cửa hàng nhỏ mà cô thường hay lui tới để mua nửa con vịt quay. Trời đã tối, cô bước nhanh trên đường, đi tới đi lui gặp phải mấy người hàng xóm, lúc sắp đến toà nhà, theo thói quen, cô ngẩng đầu lên, đèn trong nhà đã bật sáng trưng, cô không nhịn được mà bật cười, mệt mỏi của cả ngày dài như không còn nữa.
Trong phòng của Trịnh Tư Vận có một cái máy tính.
Sau khi hoàn thành hết bài tập giáo viên giao, cô ấy bèn dồn hết tâm trí vào màn hình máy tính.
Với một người đã được trùng sinh quay về lại quá khứ, cô ấy nghĩ đến rất nhiều cơ hội kinh doanh mà chưa có bất kỳ ai phát hiện ra, thật lòng mà nói, rất khó để ép mình bỏ qua những cơ hội này.
Điều đầu tiên mà cô ấy xem xét là, thứ được gọi là “tiền điện tử” rất phổ biến sau này.
Một đàn anh mà cô ấy đã từng liên lạc trong kiếp trước đã tự do tài chính nhờ vào tiền điện tử. Thông qua mối quan hệ trong chuyên ngành, cô ấy cũng đã tìm hiểu về nó, nhưng, cho đến khi cô ấy đã hiểu hết và có khả năng phán đoán, thì thời kỳ đỉnh cao của tiền điện tử đã lặng lẽ qua đi.
Trong bất kỳ một ngành nghề nào, khi hầu hết mọi người đều đã biết rằng nó sẽ kiếm được rất nhiều tiền, thì cũng đồng nghĩa với một sự thật, họ không thể kiếm ăn trong bát cơm này nữa.
Mọi người không thể kiếm tiền nếu không có kiến thức về nó.
Trịnh Tư Vận nghiêm túc nghiên cứu đến nỗi không nghe thấy tiếng mở cửa. Trịnh Vãn cho cô ấy sự riêng tư, chỉ đứng ở cửa nhẹ nhàng nhắc nhở cô ấy rằng: “Tư Vận, đừng ngồi gần máy tính quá, cẩn thận kẻo mỏi mắt đó.”
Trịnh Tư Vận hốt hoảng không thôi.
Làm chuyện không hợp tuổi mà còn giấu giếm mẹ như thế này nữa, cô ấy cảm thấy có lỗi vô cùng, sống lưng cứ cứng đơ ra, cô ấy nhấp chuột rồi thoát khỏi trang chủ thật nhanh chóng.
Nhưng thực sự là cô ấy không cần phải lo lắng làm gì, bởi vì mẹ không hiểu được những thứ này.
Tất nhiên là Trịnh Vãn cũng có thể nhìn thấy hết tất cả những hành động ấy.
Nhưng cô không vạch trần con gái mình, sau khi làm xong món dưa chuột xào đơn giản và trứng bác, hai mẹ con ngồi vào bàn ăn, vì chuyện vừa rồi, Trịnh Tư Vận cảm thấy có lỗi nên cô ấy im lặng đến đáng ngờ, cứ cúi gằm mặt xuống ăn cơm thôi. Trịnh Vãn nhìn vào lọn tóc xoăn xoăn của con gái, suy tư trong thoáng chốc rồi nhẹ nhàng hỏi: “Tư Vận, có phải là con…”
Tim của Trịnh Tư Vận đập điên cuồng.
Có phải mẹ đã tìm thấy gì rồi hay không? Cô ấy có cần phải thừa nhận không? Cô ấy nên nói gì đây?
Nói thẳng ra với mẹ, thì liệu rằng mẹ có chấp nhận được hay không?
“Có phải con đang yêu không?”
“… Dạ?!” Trịnh Tư Vận ngẩng đầu lên, đầu óc cô ấy trống rỗng, chỉ biết ngơ ngác mà nhìn mẹ mình.
Thấy dáng vẻ này của con gái, Trịnh Vãn thầm thở dài, nhưng trên mặt vẫn còn nguyên vẻ dịu dàng, cô chỉ nói rất nhẹ nhàng: “Mẹ cũng đã từng ở độ tuổi này của con, nếu con có bạn trai thì đó cũng không phải là chuyện xấu gì cả.”
Trịnh Tư Vận: “…”
Cô ấy cảm thấy đầu của mình như đang bị một chiếc xe tăng đang nghiền nát não mình ra, cứ vang lên ầm ầm rồi lại ầm ầm.
À mà khoan.
Vậy là, mẹ đang nghi ngờ mình lén lút yêu đương đó ư?
Trịnh Vãn không phải là một người mẹ hay giảng đạo lý, cô biết đầu óc mình không thông minh, khi ở cái tuổi mười lăm như con gái mình, chắc chắn là cô không hề thông minh, điềm tĩnh và nhạy bén như con gái mình, trải nghiệm sống cũng không đủ phong phú để trở thành một vị cố vấn của con gái.
Chắc gì kinh nghiệm sống của cô đã đúng.
Những gì cô nghĩ là đúng, nhưng cũng không nhất thiết phải áp dụng cho con của cô.
“Tư Vận, nếu con gặp phải khó khăn gì thì con có thể nói với mẹ.” Trịnh Vãn nhìn cô ấy với ánh mắt đong đầy yêu thương: “Có lẽ mẹ không thể cho con câu trả lời chính xác nhất, nhưng mẹ có thể lắng nghe và chia sẻ với niềm vui, nỗi buồn của con, miễn là con sẵn sàng nói cho mẹ nghe.”
Trịnh Tư Vận vừa muốn cười mà cũng vừa muốn khóc.
Cuối cùng, cô ấy chỉ có thể ủ rũ gật đầu, rồi giải thích…
“Ôi trời ạ! Con không thích ai cả!”
Trịnh Vãn nhìn vào ánh mắt né tránh của con gái, rồi lại nhìn sang đôi tai đã đỏ ửng lên của con gái mình, khẽ gật đầu cười đáp: “Được rồi, mẹ hiểu rồi mà.”
Trịnh Tư Vận bất lực.
Làm sao mà, một người hơn hai mươi mấy tuổi như cô ấy đây, lại thích mấy cậu con trai ở trường được chứ?!
Bây giờ, tất cả những gì cô ấy có thể nghĩ đến là cố gắng học tập, học tập thật chăm chỉ, thi đậu vào một trường cấp ba tốt hơn kiếp trước, đậu vào trường đại học tốt nhất, sau này kiếm thật nhiều tiền, để mẹ hưởng thụ hạnh phúc!
Yêu sớm cái gì, bạn trai cái gì…
Ai mà cần đâu chứ!
…
Sau khi trợ lý Vương tiễn Trịnh Vãn đi, anh ấy không vội về nhà mà suy nghĩ một chút rồi bấm số của Nghiêm Quân Thành.
Mất vài giây mới kết nối được với đầu dây bên kia, có một giọng nói trầm trầm vang lên: “Alo.”
Như thường lệ, trợ lý Vương giải thích một số vấn đề quan trọng trong công việc và nhắc nhở anh về lịch trình sáng mai.
“Nhân tiện, chủ tịch à.” Trợ lý Vương cân nhắc rồi mới nói: “Hôm nay tôi tình cờ gặp được cô Trịnh trên đường, khu vực đó rất khó bắt taxi, vậy nên tôi đã cho cô ấy đi nhờ.”
Thân là một trợ lý đặc biệt, ngay cả khi đã hiểu rõ ngọn ngành mọi chuyện, thì vẫn phải ăn nói sao cho thật khéo léo.
Từ lúc Trịnh Vãn bày tỏ sự không hài lòng của mình ra, anh ấy đã chấn chỉnh lại toàn bộ sự việc và biến nó trở thành việc không liên quan gì đến chủ tịch Nghiêm, biến thành “tất cả là do anh ấy chủ động làm sau lưng chủ tịch”.
Ngay cả khi đối mặt với chủ tịch Nghiêm, anh ấy cũng phải tỏ rõ thái độ như vậy.
“Chủ tịch, tôi xin lỗi, tôi nói chuyện không có chừng mực nên đã chọc giận cô Trịnh.” Trợ lý Vương chân thành xin lỗi: “Là tôi tự cho mình là thông minh, cứ bắt chuyện rồi hỏi về Trần Đoan mãi. Lúc đầu cô Trịnh có hơi tức giận bởi vì cô ấy nói rằng, cô ấy và Trần Đoan không phải là bạn bè, lần đó là lần đầu tiên họ gặp nhau, và chỉ định gặp nhau một lần duy nhất, hành vi của tôi đã khiến cô ấy không vui, tôi đã giải thích với cô ấy, sau đó thì cô Trịnh vô cùng rộng lượng, cô ấy đã chấp nhận tha thứ cho tôi.”
Giọng của Nghiêm Quân Thành trầm trầm, anh nói: “Không cần để ý đến những chuyện nằm ngoài phạm vi công việc.”
Trợ lý Vương nhanh chóng đáp: “Vâng thưa chủ tịch.”
“Nếu đã là hiểu lầm, thì chỉ cần giải thích rõ ràng ngay là được.”
Trợ lý Vương: “Vâng, đã giải thích rõ ràng rồi ạ.”
Trông Nghiêm Quân Thành như không quan tâm đến vấn đề này, như thể đó chỉ là một chuyện rất đỗi bình thường đối với anh.
Cũng nhanh chóng cúp điện thoại.
…
Ở một bên khác, Trần Đoan rất sửng sốt sau khi nghe những gì Dương Mậu nói.
Trịnh Vãn biết chủ tịch Nghiêm ư?
Sao lại như thế cho được?
Anh ấy không tin, không tin một chút nào.
Sau khi đuổi Dương Mậu đi, Trần Đoan rất muốn liên lạc lại với Trịnh Vãn, anh ấy đã chỉnh sửa nội dung tin nhắn rất nhiều lần, nhưng rồi, vẫn không đủ can đảm để gửi nó đi.
Anh ấy đã kìm nén đến mức dần thấy bất ổn…
Việc Trịnh Vãn từ chối đã nằm ngoài dự đoán của anh ấy.
Khiến tâm trạng của anh ấy cứ lên lên rồi lại xuống xuống suốt cả ngày hôm nay.
Anh ấy đã nghĩ về chuyện này rất rất nhiều, anh ấy cũng cảm thấy, chắc chắn con gái của Trịnh Vãn không phải là vấn đề.
Sau khi hạ quyết tâm, anh ấy ước gì mình có thể đi tới chỗ cô ngay và nói với cô như một anh chàng trẻ tuổi, rằng: Tôi không ngại chuyện con gái của cô, tôi sẽ chia sẻ trách nhiệm chăm sóc con gái cùng với cô.
Kết quả là, Dương Mậu lại đến và báo cho anh ấy một tin khiến anh ấy không thể nào ngờ được.
Sao lại có thể như thế?
Dường như chính căn hộ nhỏ hẹp này đã khiến cho anh ấy thấy ngạt thở, anh ấy không thể chịu đựng được nữa, bèn cầm chìa khóa đi ra ngoài, khi chợt tỉnh táo lại thì trông thấy mình đã ở bên ngoài khu nhà của Trịnh Vãn.
Cô và cô họ ở cùng một khu, anh ấy cũng đã từng qua đây vài lần nên vẫn còn nhớ.
Khi anh ấy vẫn còn đang chìm trong sự lơ đễnh và do dự, thì tiếng còi xe đưa anh ấy trở về thực tại.
Bóng đêm bao trùm và đèn cốt của chiếc xe màu đen được bật lên.
Tài xế bấm còi vài lần để nhắc nhở bảo vệ khu.
Bảo vệ đi đến…
Nói chung là trước lạ sau quen, tài xế mở cửa kính xe, đưa một tờ tiền giấy cho bảo vệ: “Lần trước tôi đã tới đây rồi, tôi biết các anh phải thu tiền xe bên ngoài.”
Nhân viên bảo vệ mỉm cười và nhận lấy: “Cảm ơn, để tôi mở cổng.”
Không có quy định chính thức nào trong một khu nhà cũ như thế này.
Phí gửi xe cũng được bảo vệ thu tùy theo khả năng của họ, khi gặp những người khó tính thì họ sẽ không nhận một đồng một cắc phí gửi xe nào.
Nhưng nếu may mắn, thì họ sẽ được giữ lại khoản phí gửi xe này.
Tài xế mở cửa sổ xe ra, từ góc độ của Trần Đoan, anh ấy chỉ có thể trông thấy hàng ghế sau.
Dưới ánh đèn lờ mờ, người đàn ông ngẩng đầu, mặt người nọ không có biểu cảm giác, ánh mắt sắc bén như dao, khiến người ta cảm thấy thân thể mình ớn lạnh.
Rồi cửa sổ xe từ từ được nâng lên, Trần Đoan ngẩn người, chiếc xe cũng lao thẳng đi ngay trước mặt anh ấy.
…
Trong khu nhà cũ kỹ, chỉ có mấy ngọn đèn đường đã hỏng phát ra thứ ánh sáng yếu ớt.
Nghiêm Quân Thành ngồi trong xe, anh không nói lời nào, tài xế đã theo anh nhiều năm nay, anh ta cũng đã quen rồi, bây giờ anh ta chỉ coi mình như là không khí.
Ấy là một sự yên lặng, yên lặng đến đáng sợ.
Người tài xế lái xe nhìn chằm chằm vào lối vào của tòa nhà của khu dân cư này. Không biết là đã qua bao lâu, giọng nói của Nghiêm Quân Thành truyền đến từ phía sau: “Đi xử lý đi.”
Tất cả những điều này giống như một bộ phim điện ảnh không lời vậy, người tài xế lái xe luôn giữ được sự tỉnh táo, tất nhiên là anh ta biết được sự chú ý của Nghiêm Quân Thành đang đặt ở đâu.
Một khu nhà cũ kỹ không có quy định chính thức gì, vậy nên có rất nhiều rác thải xây dựng không được xử lý kịp thời.
Có rất nhiều mảnh vỡ nằm ở ngay bên ngoài tòa nhà. Từ sau khi tiết trời Đông Thành đi vào độ cuối thu, trời tối sớm lắm, mới sáu hay bảy giờ mà trời đã tối, đèn đường ở đây không đủ sáng, nếu không chú ý dưới chân thì sẽ dễ vấp phải những mảnh vỡ này.
“Vâng.”
Người tài xế vội trả lời rồi nhanh chóng đi xuống xe.
Đống mảnh vụn này rất nguy hiểm, bên trong có mấy tấm ván gỗ, trên tấm ván gỗ còn cắm mấy chiếc đinh sắt đã rỉ sét.
Trong tay anh ta không có dụng cụ nên bèn suy tư một lát rồi chạy đến bên xe, cửa sổ xe từ từ hạ xuống, anh ta nói: “Chủ tịch Nghiêm, tôi đi hỏi bác bảo vệ xem thử xem họ có một cây chổi hay không.”
Nghiêm Quân Thành gật đầu.
Sau khi người tài xế đã rời đi, Nghiêm Quân Thành không đóng cửa sổ lại, anh cứ để cho cơn gió thu mát mẻ tràn vào trong xe.
Thỉnh thoảng ngước nhìn lên, có thể trông thấy đèn trong cửa sổ đó đang sáng.
Trịnh Vãn dọn dẹp sạch sẽ xong hết thì ngồi trên ghế sô pha trong phòng khách, nghiêm túc lật giở cuốn sổ ghi chép của mình. Cô không thông minh, trí nhớ cũng không tốt cho lắm, vậy nên cô chỉ có thể viết ra nhiều thứ quan trọng, cuốn sổ này ghi lại ngày sinh nhật, sở thích của khách hàng trong những năm qua.
Cuốn lịch treo trên tường cũng có những dấu tích khoanh tròn bằng bút màu.
Một trí nhớ tốt chẳng bằng một cây bút đã cùn.
Cô không có khả năng vừa nhìn một cái là đã ghi nhớ, đôi khi, cô còn quên cả sinh nhật của chính mình. Đã theo nghề này mấy năm nay, cô không bỏ sót bất kỳ một vị khách hàng nào, vào những dịp lễ tết, cô sẽ đặc biệt soạn tin nhắn và gửi một số món quà không quá đắt tiền nhưng thiết thực đến cho họ.
Theo thời gian, khách hàng cứ được tích lũy dần dần.
Trịnh Tư Vận rất hiểu chuyện, cô ấy biết ngày nào mẹ mình cũng bận rộn, chỉ cần có việc gì cô ấy có thể làm thì cô ấy sẽ chủ động làm, giống như lúc này vậy, cô ấy không muốn sáng mai mẹ mình thức dậy phải lau sàn, nên bây giờ cô ấy đang cầm cây lau nhà để lau nhà cho sạch sẽ.
“Mau đi ngủ đi, những việc này để mẹ làm sau.” Trịnh Vãn nói.
“Bây giờ con có nằm ở trên giường thì con cũng không ngủ được!” Trịnh Tư Vận cười toe toét: “Mà con làm bài tập mấy tiếng đồng hồ rồi, đầu óc cũng cần phải nghỉ ngơi mà mẹ, vừa hay tìm cái gì đó để làm ấy mà.”
Trịnh Vãn không từ chối nữa.
Không khí trong ngôi nhà yên tĩnh và ấm áp vô cùng.
Thi thoảng Trịnh Tư Vận ngừng lại để nhìn mẹ mình dưới ánh đèn.
Nhớ lại cuộc trò chuyện hôm nay với mẹ, cô ấy bỗng thấy tò mò, sau khi rửa sạch và treo cây lau nhà lên, cô ấy bèn ngồi trên ghế sô pha tám chuyện với mẹ mình: “Mẹ, khi nãy mẹ vừa nói, lúc mẹ ở độ tuổi của con… À lúc mẹ mười lăm, mười sáu tuổi ấy, mẹ có thích ai không?”
Trịnh Vãn đậy nắp bút lại rồi cười: “Nói như thế nào đây nhỉ?”
“Khi mười lăm, mười sáu tuổi thì chắc là không.”
“Chắc là?” Trịnh Tư Vận không tin cho lắm: “Mẹ, mẹ đừng lừa con mà.”
“Không lừa con đâu, bởi vì, đối với mẹ mà nói, chuyện đã qua hơn hai mươi năm rồi, cho nên mẹ cũng không nhớ rõ nữa.”
“Vậy mẹ chỉ cần kể những chuyện mà mẹ vẫn còn nhớ thôi.” Trịnh Tư Vận suy nghĩ một chút, sau đó trịnh trọng bổ sung thêm: “Đừng kể chuyện về ba nữa, con đã nghe nói về chuyện hai người yêu nhau không biết bao nhiêu lần rồi, con muốn nghe cái gì đó mới mẻ hơn cơ.”
Trịnh Vãn sửng sốt một chút, nhưng cô cũng khôi phục lại trạng thái tinh thần rất nhanh: “Vậy con muốn nghe cái gì?”
“Mối tình đầu của mẹ.”
Trịnh Vãn không biết mình nên nói gì nữa.
Cô nghĩ, nếu không gặp lại Nghiêm Quân Thành, cô nghĩ là cô sẽ thoải mái mà nhớ lại từng chút rồi lại từng chút ký ức của năm đó.
Sự rụt rè của cô.
Sự dũng cảm của cô, sự yếu đuối của cô, và cả sự ích kỷ của cô.
Nhưng khuôn mặt uy nghiêm của Nghiêm Quân Thành của hiện tại đã in hằn sâu trong tâm trí cô, để giờ đây, khi cô nhớ đến anh, bức màn năm tháng đã không thể xoá nhoà đi nữa, rõ ràng là khuôn mặt anh vẫn như thế, cô vẫn còn nhớ rõ từng tiếng bước chân của anh cứ dần xa cách, rồi lại dần đến gần.
Lớp màn đó được vén lên, đến cả những hồi ức ấy cũng trở nên phức tạp.
Thấy mẹ mình im lặng, dường như Trịnh Tư Vận đang suy nghĩ gì đó, thế là cô ấy nói với giọng điệu nghịch ngợm: “Mẹ lo lắng là ba sẽ nghe lén à?”
Chẳng đợi Trịnh Vãn trả lời, cô ấy lại nói với không khí: “Ba ơi, con có tâm sự nho nhỏ muốn nói với mẹ, tạm thời xin ba hãy tránh đi chỗ khác nhé.”
“Được rồi.” Trịnh Tư Vận nắm lấy tay của Trịnh Vãn rồi nũng nịu: “Bây giờ ba không nghe lén mẹ con mình nói chuyện nữa đâu, mẹ có thể yên tâm được rồi, con rất kín miệng và con cũng sẽ không bao giờ nói cho người khác biết đâu.”
Trịnh Vãn không nhịn được mà bật cười.
Khoảng thời gian gần đây, tính cách của con gái cô đã dần hoạt bát hơn, điều này khiến cho cô cảm thấy, có lẽ, xa cách ngàn dặm để chuyển đến Đông Thành cũng là một chuyện tốt.
“Mẹ phải bắt đầu từ đâu đây?” Cô cố gắng thay đổi tâm trạng và hồi tưởng về quá khứ: “Chú ấy là một người rất thông minh.”
“Thông minh hơn cả ba luôn ạ?” Trịnh Tư Vận hỏi.
Câu hỏi này khiến Trịnh Vãn lâm vào thế khó.
Cô chần chừ một hồi rồi đáp: “… Chắc là vậy.”
Trịnh Tư Vận: “?”
“Thật không mẹ?” Trịnh Tư Vận vui hẳn lên: “Cũng là học sinh giỏi hả mẹ?”
“Ừ.” Trịnh Vãn khẽ gật đầu: “Khi mẹ chưa lên cấp ba thì mẹ đã nghe người ta nói rằng, chú ấy đứng thứ nhất toàn thành phố trong kỳ thi tuyển sinh cấp ba.”
“Ôi ~”
“Năm lớp mười, mẹ và chú ấy không học cùng một lớp, mỗi lần đi ngang qua lớp của mẹ, mọi người đều nhìn ra ngoài hành lang.”
Trịnh Tư Vận suy nghĩ một lúc rồi hỏi: “Vậy thì chắc là chú ấy rất rất đẹp trai, phải không ạ?”
Một học sinh đứng đầu với vẻ ngoài bình thường thì tất nhiên là cũng có một số nét hấp dẫn, nhưng, một người có thể thu hút mọi sự chú ý của các thành viên lớp khác chỉ bằng việc đi ngang qua hành lang, thì ắt hẳn là người nọ phải vô cùng đẹp trai.
Trịnh Vãn mỉm cười gật đầu.
“So với ba thì sao?” Đôi mắt của Trịnh Tư Vận chuyển sang những bức ảnh trên tường.
Đó là bức ảnh của cả gia đình họ.
Ông bà ngồi phía trước ôm một cô bé mũm mĩm.
Có một đôi nam nữ trẻ trung, tươi sáng đứng ngay phía sau, người đàn ông có khí chất dịu dàng điềm đạm ôm lấy người phụ nữ xinh đẹp tươi sáng.
Trịnh Vãn nhìn bức ảnh ấy đến thất thần.
“Rất khó để so sánh.” Cô nói thế.
Vì mỗi người lại “đẹp” theo một kiểu khác nhau, một người dịu dàng, còn một người thì lạnh lùng.
Dưới tầng.
Nghiêm Quân Thành đang dựa vào cửa xe, có một điếu thuốc nằm trên tay anh, chấm đỏ tươi cứ nhấp nháy và khói từ ngọn lửa tan biến rất nhanh trong màn đêm giá lạnh này.
“Vậy khi đó thì sao ạ?”
“Khi đó, chú ấy luôn ở dưới tầng đứng đợi.” Trịnh Vãn cười nói: “Người khác yêu đương thì chắc chắn là sẽ che giấu thật kỹ càng, không muốn bị giáo viên và phụ huynh phát hiện ra, còn chú ấy, hình như là chú ấy không có mối bận tâm nào như vậy.”
Trịnh Tư Vận nói: “Có thể một người rất thông minh sẽ không quan tâm đến những gì người khác nghĩ về mình, tất nhiên là chú ấy thích làm bất cứ điều gì mà chú ấy muốn. Vì vậy, con thấy người ta thường hay nói rằng, một học sinh giỏi có IQ cao thì sẽ có EQ thấp, nhưng con lại thấy điều này hoàn toàn sai lầm. Chỉ là vì chú ấy không thèm quan tâm đến người khác mà thôi.”
“Đúng vậy, nhưng mẹ lại vô cùng quan tâm đến những gì người khác nghĩ về mẹ.” Trịnh Vãn thở dài: “Giáo viên gọi mẹ đến văn phòng, nhưng chú ấy lại đi theo mẹ và đợi ở cửa, đến cả giáo viên cũng không thể làm gì chú ấy.”
Trịnh Tư Vận nhận xét: “… Có thể kiêu ngạo đến mức này, vậy chắc chắn chú ấy phải cực kỳ giỏi giang.”
“Nhưng làm vậy cũng là sai.” Trịnh Vãn nhìn con gái mình: “Là một học sinh thì chúng ta nên tôn trọng giáo viên của mình. Đúng, dù con có thông minh đến đâu đi chăng nữa, nhưng chỉ cần con vẫn còn ở trong trường, thì đó vẫn sẽ là mối quan hệ giữa học sinh và giáo viên. Chỉ cần không xảy ra chuyện gì quá đáng, thì, nếu sau này con có sự nghiệp thành công và danh tiếng vang dội, chẳng phải lúc con đi trên đường thì con vẫn phải gọi một tiếng thầy cô hay sao? Bất kể mục đích ban đầu là gì, thì con cũng đừng nghĩ đến việc khiêu khích giáo viên, và con cũng đừng cho rằng đó là hành vi đúng đắn.”
Trịnh Tư Vận cười phá lên: “Vâng, vâng… vậy thì, người mẹ kính trọng giáo viên của con ơi, tại sao mẹ lại chọc giận giáo viên và tại sao mẹ lại yêu một người kiêu ngạo vậy ạ?”
Trịnh Vãn bị con gái mình trêu chọc như thế này nên cô cũng không biết phải trả lời thế nào nữa.
Cuối cùng, cô cúi đầu: “Bởi vì mẹ cũng gặp phải một vấn đề lớn.”
Tài xế thở hồng hộc chạy tới bên xe: “Chủ tịch Nghiêm, xử lý xong rồi.”
Nghiêm Quân Thành như không nghe thấy gì, một lúc sau, điếu thuốc đã cháy hết, suýt chút nữa là anh đã bị bỏng, anh định thần lại rồi nhìn sang người lái xe, và anh nhẹ nhàng nói rằng: “Cảm ơn, anh đã vất vả rồi.”
Tài xế vội vã nói: “Không, không, việc nên làm mà.”
Chủ tịch Nghiêm không hề hà khắc với nhân viên của mình, ngược lại, mặc dù anh không nói năng gì nhiều, nhưng anh lại cho họ rất nhiều lợi ích và phúc lợi.
Đây cũng là nguyên nhân tại sao tất cả những người làm việc cùng với anh đều muốn ở lại lâu dài.
“Chú ấy không kiêu ngạo đâu.” Trịnh Vãn nhớ lại: “Lời này không chính xác cho lắm.”
“Vậy thì chú ấy là một người đàn ông có trái tim ấm áp ạ?”
Trịnh Vãn cũng thấy buồn cười, từ này trái ngược hoàn toàn với Nghiêm Quân Thành.
“Vậy thì tại sao hai người lại chia tay vậy ạ?” Cuối cùng Trịnh Tư Vận cũng hỏi câu này.
Nụ cười trên gương mặt Trịnh Vãn vụt tắt, trông cô có vẻ hơi bất lực, ngón tay cô đặt trên đầu gối.
Có rất nhiều trường hợp, con người ta bị đẩy vào tình thế không thể không nói dối.
Ngay cả khi đối mặt với chồng của mình, Trần Mục cũng đã từng hỏi câu hỏi tương tự, nhưng cô cũng có suy nghĩ của riêng mình, cô không muốn những từ như “vô cảm” và “thờ ơ” dính vào mình.
Chưa bao giờ gặp phải khó khăn, cũng chẳng có hiểu lầm nào.
Không phải vì những gì mà người nhà của Nghiêm Quân Thành đã làm hay đã nói, cũng không phải vì ham muốn kiểm soát đến ngột ngạt của anh trong mắt người khác.
Dường như là cô đã quen với điều đó.
Cô không có chính kiến, luôn dựa vào những người thân thiết của mình, người ta nói gì thì chính là như thế đó.
“Có thể là…” Cô dừng lại trong thoáng chốc, ánh mắt trong veo như hồ nước mùa thu: “Mẹ không thích chú ấy nhiều đến vậy.”
Nghiêm Quân Thành lên xe.
Có hai thế giới, bên trong và bên ngoài xe.
Anh dời ánh mắt đi, như cảm nhận được điều gì đó, chợt cúi đầu, như mơ hồ trông thấy làn váy khẽ cọ vào đôi giày da.
——————
Tác giả có điều muốn nói:
Tiếp tục cho đến một trăm phong lì xì nho nhỏ màu đỏ ~