Chương : 167
Chương 167
Tôi hôn lên gương mặt Bánh Gạo một cái, sau đó giao bé cho Diệu Hoa, bây giờ Bánh Gạo không còn kháng cự nữa. Tôi nhìn Bánh Gạo nhu nhuận, không nhịn được thở dài một hơi rồi phất tay với Diệu Hoa, sau đó đi lên sân đấu.
Không biết có phải gần đây có thêm Bánh Gạo làm bạn hay không mà hôm nay tâm trạng tôi tốt vô cùng.
Ngay cả khi đụng mặt với Lê Minh Quang thì tôi cũng không đối chọi gay gắt với anh ta nữa.
“Xem ra hôm nay tâm trạng của em rất tốt nhỉ.” Lê Minh Quang nhìn tôi đầy khiêu khích.
“Đương nhiên, tôi sẽ nhanh chóng chứng kiến được bộ dạng khóc lóc của anh, sao tâm trạng có thể không tốt được chứ.” Tôi liếc nhìn Lê Minh Quang, châm chọc nói.
Lê Minh Quang chỉ mỉm cười lịch sự, dường như anh ta đang cười nhạo tôi không biết tự lượng sức mình.
“Muốn thấy tôi khóc ư? Chúng ta chờ xem rốt cuộc ai mới là người phải khóc.” Lê Minh Quang gian xảo liếc nhìn tôi, sau đó dẫn người của mình đi.
Tôi làm mặt quỷ với Lê Minh Quang rồi khẽ hừ một tiếng, sau đó cũng đi đến vị trí của mình. Rất nhanh sau đó vòng đấu loại bắt đầu, màn che được kéo ra, tôi và những tuyển thủ thi đấu khác rút thăm để quyết định thứ tự lên sân khấu. Điều khiến tôi bất ngờ chính là, tôi rút trúng số một… là người đầu tiên lên sân khấu.
Tôi nhìn mẫu thăm trong tay, đành phải bất chấp lên sân khấu, tôi mang máy tính của mình lên rồi đứng trước mặt cánh truyền thông nói về tác phẩm của mình. Tên chủ đề mà tôi dự thi là “Bươm bướm không bay qua được biển cả”.
“Cô Bảo Nhi, xin hỏi tại sao cô lại chọn một cái tên nghe bi thương như vậy?” Sau khi nghe thấy tên chủ đề của tôi thì một vị giám khảo chợt nổi lên hứng thú với tác phẩm của tôi.
Tôi kìm nén sự chua xót trong lòng, chân thành nói với vị giám khảo kia: “Bởi vì tình yêu vốn dĩ là một quá trình đầy ngọt ngào, tuy nhiên trong ngọt ngào lại có đau thương. Qua tác phẩm này tôi muốn cho mọi người thấy quá trình của tình yêu, cho dù bươm bướm kia có cố gắng như thế nào cũng không thể bay qua được biển cả bởi vì tim nó đã bị thất lạc giữa biển khơi mênh mông rồi, không thể nào bay ra ngoài được nữa. Tình yêu cũng giống như thế, khi đang yêu một người, chúng ta sẽ cảm nhận được ngọt ngào, hạnh phúc, đau thương lẫn tuyệt vọng, nhưng dù thế nào đi nữa thì kết quả cuối cùng của tình yêu vẫn là ngọt ngào và hạnh phúc.”
“Giải thích rất tốt.” Vị giám khảo ấy tán thưởng tôi.
Tôi khiêm tốn nói: “Xin cảm ơn.”
“Áo cưới của cô Bảo Nhi thiết kế vô cùng đặc biệt, xin hỏi cô lấy nguồn cảm hứng từ đâu?” Một vị giám khảo khác hỏi tôi.
Thông qua câu hỏi đầu tiên thì những câu sau tôi bình thản hơn rất nhiều, tôi mỉm cười tự tin mà chân thành nói: “Từ yêu, nguồn cảm hứng của tôi đến từ người tôi yêu.”
“Người cô Bảo Nhi yêu là người như thế nào?”
“Anh ấy… rất ngang ngược, cũng không dịu dàng, thậm chí rất hay ghen tuông, ham muốn chiếm giữ lại mạnh mẽ, thường xuyên nóng nảy không thôi.” Trước mắt tôi hiện lên dáng vẻ của Trần Thanh Vũ.
Tuy rằng chúng tôi đã từng giày vò nhau, đấu đá lẫn nhau nhưng tôi không thể phủ nhận mình mãi mãi không quên được Trần Thanh Vũ, dù có cố gắng cách mấy thì tôi vẫn yêu anh.
“Thế nhưng dù như thế tôi vẫn yêu anh ấy.” Sau đó tôi nhìn ban giám khảo, siết chặt nắm tay, kiên định nói.
“Bốp bốp bốp.” Không ngờ câu trả lời của tôi lại khiến toàn bộ hội trường vỗ tay nhiệt liệt như thế, tôi nhìn những ánh mắt tán thưởng của họ. Đột nhiên cảm thấy tất cả những việc mình làm hôm nay đều đáng giá.
Tôi muốn đứng trên sàn đấu thiết kế này nói cho tất cả mọi người biết rằng Huỳnh Bảo Nhi tôi có thể làm được.
“Cảm ơn quý vị.” Tôi che giấu đi những giọt nước mắt, cúi đầu với ban giám khảo.
“Bảo Nhi, vừa nãy cậu giỏi quá. Còn nữa, chiếc áo cưới kia thật đẹp, sao cậu làm được vậy? Ngay cả cái tên nghe cũng hay nữa.” Lúc tôi đi đến phòng chờ thì Diệu Hoa vô cùng hưng phấn chạy đến nắm tay tôi, gấp gáp hỏi.
Tôi ôm lấy Bánh Gạo rồi thản nhiên nói: “Chiếc áo cưới kia là mình thiết kế cho bản thân.” Nói đúng hơn là vì tình yêu của tôi và Trần Thanh Vũ mà thiết kế.
Đây là tác phẩm mà tôi hài lòng nhất cho đến tận bây giờ, tôi tin tưởng tác phẩm của mình có thể đoạt giải nhất.
Sau đó chúng tôi yên tĩnh ngồi chờ kết quả, giữa trưa chúng tôi đến dùng bữa tại nhà ăn của hội trường, sau đó tiếp tục theo dõi trận đấu.
Buổi trưa tôi cho Bánh Gạo uống một chút sữa bò, lúc này bé thật ngoan, không hề quậy phá gì cả, bé cứ mãi ôm tôi, a a ê ê không biết đang nói cái gì.
“Bánh Gạo, còn muốn ăn nho à?” Tôi cầm một quả nho lên đưa đến bên miệng Bánh Gạo, bé quay sang nhìn tôi bằng cặp mắt xinh đẹp rồi uốn éo cái mông mà không chịu hé miệng.
Tôi nhìn dáng vẻ này của Bánh Gạo thì vô cùng buồn cười.
“Huỳnh Bảo Nhi, không ngờ em lại có bản lĩnh như thế, có thể khiến mười vị giám khảo mỏi mắt trông chờ.” Lúc tôi định đưa quả nho vào miệng Bánh
Gạo thì đột nhiên nghe thấy giọng nói âm u lạnh lẽo của Lê Minh Quang.
Nghe anh ta nói vậy, tôi thả quả nho trong tay ra rồi quay đầu lại nhìn gương mặt lạnh lùng tăm tối đầy phiền muộn của anh ta, xem ra Lê Minh Quang cũng rất rốt ruột nhỉ?
Tôi ôm Bánh Gạo trong ngực, hất cằm lên nhìn chằm chằm vào đôi mắt phiền muộn của Lê Minh Quang và nói: “Tổng giám đốc Quang lo lắng à?”
“Lo lắng? Em cho rằng chỉ bằng chút bản lĩnh này của em mà có thể đánh bại tôi sao?” Lê Minh Quang nhìn tôi chằm chằm, đôi mắt lạnh lẽo như muốn ăn tươi nuốt sống tôi. Tôi bị ánh mắt của Lê Minh Quang nhìn đến mức cơ thể không nhịn được run nhè nhẹ.
Tôi chậm rãi thở ra một hơi, lạnh lùng trào phúng nói: “Vậy sao? Nếu thế thì tại sao tổng giám đốc Quang lại tới đây nói với tôi những lời như vậy làm gì?”
“Huỳnh Bảo Nhi, nếu em chịu buông tay mà giao tập đoàn Trần Thăng cho tôi, trở lại bên cạnh tôi thì tôi có thể bỏ qua mọi chuyện cũ.” Ảnh mắt âm u của Lê Minh Quang nhìn tôi chằm chằm, đột nhiên nói với tôi những lời đó.
Dường như tôi nghe được một câu chuyện hài nhất thế kỷ vậy, không nhịn được mà cười nhạo Lê Minh Quang.
Nghe tiếng cười của tôi, mặt Lê Minh Quang lập tức sầm xuống.
“Huỳnh Bảo Nhi, nếu em muốn chết thì tôi sẽ không quan tâm, đến lúc đó em đừng trách tôi xuống tay vô tình.”
“Tôi sẽ chờ xem.” Cười xong, tôi khinh miệt nhìn Lê Minh Quang.
“Đứa bé này?” Lê Minh Quang vừa định nổi điên thì thấy đứa bé trong ngực tôi, anh ta nheo mắt lại, kỳ quái nhìn Bánh Gạo.
Tôi thấy ánh mắt kỳ quái của anh ta nhìn Bánh Gạo đang nằm trong lòng mình thì tôi không khỏi nổi lên cảnh giác nói: “Đây là Bánh Gạo nhà tôi, anh muốn làm gì?”
“Hừ.” Lê Minh Quang chỉ hừ một tiếng, dường như có hơi khinh miệt.
“Huỳnh Bảo Nhi, con của em đã chết thì lại đi nhận nuôi một đứa trẻ khác à? Nhưng mà với mức sống hiện tại của em thì có thể nuôi sống mình và đứa bé ư?” Lê Minh Quang tỏ vẻ quái gở, cười nhạo tôi.
Tôi nghe xong những lời anh ta nói thì hơi tức giận: “Đây là chuyện của tôi, mắc mớ gì đến anh, có nuôi được hay không là chuyện của tôi, không cần anh phải nhọc lòng quan tâm. Anh vẫn nên suy nghĩ xem làm sao để chuyển bại thành thắng đi, tôi cảnh cáo anh, tôi sẽ không nhẹ tay hay nhường anh đâu.”
“Em cho rằng chỉ dựa vào em mà có thể đánh bại tôi ư?”
“Có được hay không thì anh cứ chống mắt lên mà xem.” Tôi hất cằm, lạnh lùng cười nhạo Lê Minh Quang.
Lê Minh Quang ổn định tâm trạng lại, liếc nhìn tôi một cái rồi rời đi.
Tôi nhìn bóng lưng của Lê Minh Quang thì không khói nhíu mày, thấp giọng mắng anh ta một tiếng đồ tâm thần rồi sau đó ôm Bánh Gạo ra khỏi nhà ăn.
Buổi chiều là kết thúc vòng đấu loại, sau đó chỉ cần chờ đến ngày mai là sẽ có kết quả.
Chúng tôi ra khỏi hội trường, cảm giác bất an trong lòng tôi chợt trỗi dậy. Không biết tại sao tôi lại có cảm giác bất an như thế, vừa rồi lúc đi lướt qua Lê Minh Quang, dường như tôi thấy anh ta liếc tôi một cái, ánh mắt này tự nhiên khiến tôi cảm thấy khiếp sợ.
Tôi cảm thấy dáng vẻ này của anh ta giống như đang muốn làm chuyện đó, từ trước đến giờ, những chuyện mà Lê Minh Quang làm đều là vì để đạt được mục đích của anh ta mà không từ thủ đoạn, tôi nhất định phải đề phòng Lê Minh Quang mới được.
“Diệu Hoa, cậu giúp tớ để ý bên phía công xưởng chế tạo một chút, nhất định không được để xảy ra chuyện gì. Còn nữa, phải bảo vệ kỹ áo cưới, đây là tác phẩm thắng giải của chúng ta, tuyệt đối không thể để xảy ra bất kỳ sơ xuất nào.” Sau khi trở về, tôi lập tức nói với Diệu Hoa.
“Cậu yên tâm đi, mình đã sắp xếp xong tất cả mọi thứ rồi, mình sẽ bảo vệ thật tốt tác phẩm dự thi, cậu đừng lo lắng quá.” Diệu Hoa vỗ ngực cam đoan với tôi.
Tôi gật đầu đi vô siêu thị mua nguyên liệu nấu ăn với Diệu Hoa, sau khi trở về tôi nhìn thấy một chiếc Rolls-Roy màu đen dừng trước cửa sân nhà tôi. Nhìn thấy chiếc xe sang trọng này, trong lòng tôi lại hoảng sợ. Chỉ sợ thân phận của người lái chiếc xe này không hề phải đơn giản, nhưng mà… rốt cuộc là ai đây? Chẳng lẽ là cái tên biến thái Phan Huỳnh Đức kia? Có lẽ… không phải đâu nhỉ?
Từ sau lần Phan Huỳnh Đức cứu tôi và Trần Thanh Vũ, tôi còn đồng ý điều kiện của anh ta thì sau đó anh ta không xuất hiện trước mặt tôi nữa, chắc có lẽ anh ta đã quên chuyện này rồi, tôi cũng thở phào nhẹ nhõm một hơi. Nếu Phan Huỳnh Đức xuất hiện muốn tôi thực hiện lời hứa thì tôi cũng không biết phải làm sao nữa.
“Bảo Nhi, đây là xe của ai vậy? Ngầu ghê, chắc chắn là một người giàu có.” Diệu Hoa giật áo tôi, nhỏ giọng nói.
Tôi chớp mắt một cái, hơi không biết phải làm sao mà xoa xoa huyệt thái dương đang đau nhức, nói: “Mình cũng không biết là ai nữa.”
Tôi chưa từng thấy chiếc xe này bao giờ, cũng không biết rốt cuộc là ai đến tìm tôi.
“Cạch.” Lúc tôi và Diệu Hoa đứng ngẩn ra nhìn chiếc xe sang trọng trước mắt thì đột nhiên cửa xe mở ra.
“Cô là cô Bảo Nhi, Huỳnh Bảo Nhi phải không?” Một người đàn ông ăn mặc lịch thiệp đến trước mặt tôi, ông ấy giống như quản gia của một gia đình giàu có.
Tôi thấy người này biết rõ tên tôi thì không khỏi giật mình nói: “Đúng vậy, tôi là Huỳnh Bảo Nhi, xin hỏi ông là ai?”
Tôi gãi đầu tỏ vẻ không hiểu nhìn người nọ, người kia liếc mắt nhìn tôi một cái rồi vô cùng lịch sự nói với tôi: “Tôi là quản gia của trang viên Phú Quốc, tôi tên Hoàng.”
“À, xin hỏi ông tìm tôi có việc gì không?”
Tập đoàn Phú Quốc, tôi nhớ ra rồi, hình như gần đây tập đoàn này quật khởi lên từ một công ty. Người quản gia của công ty này tới tìm tôi làm gì? Tôi không nhớ mình có hợp tác làm ăn gì với tập đoàn đó.
“Tôi đến đón cậu chủ nhỏ, tôi điều tra được cậu chủ nhỏ hiện đang ở đây với cô.” Quản gia Hoàng vô cùng lễ phép nói với tôi.
Cậu chủ nhỏ…a
Chương 167
Tôi hôn lên gương mặt Bánh Gạo một cái, sau đó giao bé cho Diệu Hoa, bây giờ Bánh Gạo không còn kháng cự nữa. Tôi nhìn Bánh Gạo nhu nhuận, không nhịn được thở dài một hơi rồi phất tay với Diệu Hoa, sau đó đi lên sân đấu.
Không biết có phải gần đây có thêm Bánh Gạo làm bạn hay không mà hôm nay tâm trạng tôi tốt vô cùng.
Ngay cả khi đụng mặt với Lê Minh Quang thì tôi cũng không đối chọi gay gắt với anh ta nữa.
“Xem ra hôm nay tâm trạng của em rất tốt nhỉ.” Lê Minh Quang nhìn tôi đầy khiêu khích.
“Đương nhiên, tôi sẽ nhanh chóng chứng kiến được bộ dạng khóc lóc của anh, sao tâm trạng có thể không tốt được chứ.” Tôi liếc nhìn Lê Minh Quang, châm chọc nói.
Lê Minh Quang chỉ mỉm cười lịch sự, dường như anh ta đang cười nhạo tôi không biết tự lượng sức mình.
“Muốn thấy tôi khóc ư? Chúng ta chờ xem rốt cuộc ai mới là người phải khóc.” Lê Minh Quang gian xảo liếc nhìn tôi, sau đó dẫn người của mình đi.
Tôi làm mặt quỷ với Lê Minh Quang rồi khẽ hừ một tiếng, sau đó cũng đi đến vị trí của mình. Rất nhanh sau đó vòng đấu loại bắt đầu, màn che được kéo ra, tôi và những tuyển thủ thi đấu khác rút thăm để quyết định thứ tự lên sân khấu. Điều khiến tôi bất ngờ chính là, tôi rút trúng số một… là người đầu tiên lên sân khấu.
Tôi nhìn mẫu thăm trong tay, đành phải bất chấp lên sân khấu, tôi mang máy tính của mình lên rồi đứng trước mặt cánh truyền thông nói về tác phẩm của mình. Tên chủ đề mà tôi dự thi là “Bươm bướm không bay qua được biển cả”.
“Cô Bảo Nhi, xin hỏi tại sao cô lại chọn một cái tên nghe bi thương như vậy?” Sau khi nghe thấy tên chủ đề của tôi thì một vị giám khảo chợt nổi lên hứng thú với tác phẩm của tôi.
Tôi kìm nén sự chua xót trong lòng, chân thành nói với vị giám khảo kia: “Bởi vì tình yêu vốn dĩ là một quá trình đầy ngọt ngào, tuy nhiên trong ngọt ngào lại có đau thương. Qua tác phẩm này tôi muốn cho mọi người thấy quá trình của tình yêu, cho dù bươm bướm kia có cố gắng như thế nào cũng không thể bay qua được biển cả bởi vì tim nó đã bị thất lạc giữa biển khơi mênh mông rồi, không thể nào bay ra ngoài được nữa. Tình yêu cũng giống như thế, khi đang yêu một người, chúng ta sẽ cảm nhận được ngọt ngào, hạnh phúc, đau thương lẫn tuyệt vọng, nhưng dù thế nào đi nữa thì kết quả cuối cùng của tình yêu vẫn là ngọt ngào và hạnh phúc.”
“Giải thích rất tốt.” Vị giám khảo ấy tán thưởng tôi.
Tôi khiêm tốn nói: “Xin cảm ơn.”
“Áo cưới của cô Bảo Nhi thiết kế vô cùng đặc biệt, xin hỏi cô lấy nguồn cảm hứng từ đâu?” Một vị giám khảo khác hỏi tôi.
Thông qua câu hỏi đầu tiên thì những câu sau tôi bình thản hơn rất nhiều, tôi mỉm cười tự tin mà chân thành nói: “Từ yêu, nguồn cảm hứng của tôi đến từ người tôi yêu.”
“Người cô Bảo Nhi yêu là người như thế nào?”
“Anh ấy… rất ngang ngược, cũng không dịu dàng, thậm chí rất hay ghen tuông, ham muốn chiếm giữ lại mạnh mẽ, thường xuyên nóng nảy không thôi.” Trước mắt tôi hiện lên dáng vẻ của Trần Thanh Vũ.
Tuy rằng chúng tôi đã từng giày vò nhau, đấu đá lẫn nhau nhưng tôi không thể phủ nhận mình mãi mãi không quên được Trần Thanh Vũ, dù có cố gắng cách mấy thì tôi vẫn yêu anh.
“Thế nhưng dù như thế tôi vẫn yêu anh ấy.” Sau đó tôi nhìn ban giám khảo, siết chặt nắm tay, kiên định nói.
“Bốp bốp bốp.” Không ngờ câu trả lời của tôi lại khiến toàn bộ hội trường vỗ tay nhiệt liệt như thế, tôi nhìn những ánh mắt tán thưởng của họ. Đột nhiên cảm thấy tất cả những việc mình làm hôm nay đều đáng giá.
Tôi muốn đứng trên sàn đấu thiết kế này nói cho tất cả mọi người biết rằng Huỳnh Bảo Nhi tôi có thể làm được.
“Cảm ơn quý vị.” Tôi che giấu đi những giọt nước mắt, cúi đầu với ban giám khảo.
“Bảo Nhi, vừa nãy cậu giỏi quá. Còn nữa, chiếc áo cưới kia thật đẹp, sao cậu làm được vậy? Ngay cả cái tên nghe cũng hay nữa.” Lúc tôi đi đến phòng chờ thì Diệu Hoa vô cùng hưng phấn chạy đến nắm tay tôi, gấp gáp hỏi.
Tôi ôm lấy Bánh Gạo rồi thản nhiên nói: “Chiếc áo cưới kia là mình thiết kế cho bản thân.” Nói đúng hơn là vì tình yêu của tôi và Trần Thanh Vũ mà thiết kế.
Đây là tác phẩm mà tôi hài lòng nhất cho đến tận bây giờ, tôi tin tưởng tác phẩm của mình có thể đoạt giải nhất.
Sau đó chúng tôi yên tĩnh ngồi chờ kết quả, giữa trưa chúng tôi đến dùng bữa tại nhà ăn của hội trường, sau đó tiếp tục theo dõi trận đấu.
Buổi trưa tôi cho Bánh Gạo uống một chút sữa bò, lúc này bé thật ngoan, không hề quậy phá gì cả, bé cứ mãi ôm tôi, a a ê ê không biết đang nói cái gì.
“Bánh Gạo, còn muốn ăn nho à?” Tôi cầm một quả nho lên đưa đến bên miệng Bánh Gạo, bé quay sang nhìn tôi bằng cặp mắt xinh đẹp rồi uốn éo cái mông mà không chịu hé miệng.
Tôi nhìn dáng vẻ này của Bánh Gạo thì vô cùng buồn cười.
“Huỳnh Bảo Nhi, không ngờ em lại có bản lĩnh như thế, có thể khiến mười vị giám khảo mỏi mắt trông chờ.” Lúc tôi định đưa quả nho vào miệng Bánh
Gạo thì đột nhiên nghe thấy giọng nói âm u lạnh lẽo của Lê Minh Quang.
Nghe anh ta nói vậy, tôi thả quả nho trong tay ra rồi quay đầu lại nhìn gương mặt lạnh lùng tăm tối đầy phiền muộn của anh ta, xem ra Lê Minh Quang cũng rất rốt ruột nhỉ?
Tôi ôm Bánh Gạo trong ngực, hất cằm lên nhìn chằm chằm vào đôi mắt phiền muộn của Lê Minh Quang và nói: “Tổng giám đốc Quang lo lắng à?”
“Lo lắng? Em cho rằng chỉ bằng chút bản lĩnh này của em mà có thể đánh bại tôi sao?” Lê Minh Quang nhìn tôi chằm chằm, đôi mắt lạnh lẽo như muốn ăn tươi nuốt sống tôi. Tôi bị ánh mắt của Lê Minh Quang nhìn đến mức cơ thể không nhịn được run nhè nhẹ.
Tôi chậm rãi thở ra một hơi, lạnh lùng trào phúng nói: “Vậy sao? Nếu thế thì tại sao tổng giám đốc Quang lại tới đây nói với tôi những lời như vậy làm gì?”
“Huỳnh Bảo Nhi, nếu em chịu buông tay mà giao tập đoàn Trần Thăng cho tôi, trở lại bên cạnh tôi thì tôi có thể bỏ qua mọi chuyện cũ.” Ảnh mắt âm u của Lê Minh Quang nhìn tôi chằm chằm, đột nhiên nói với tôi những lời đó.
Dường như tôi nghe được một câu chuyện hài nhất thế kỷ vậy, không nhịn được mà cười nhạo Lê Minh Quang.
Nghe tiếng cười của tôi, mặt Lê Minh Quang lập tức sầm xuống.
“Huỳnh Bảo Nhi, nếu em muốn chết thì tôi sẽ không quan tâm, đến lúc đó em đừng trách tôi xuống tay vô tình.”
“Tôi sẽ chờ xem.” Cười xong, tôi khinh miệt nhìn Lê Minh Quang.
“Đứa bé này?” Lê Minh Quang vừa định nổi điên thì thấy đứa bé trong ngực tôi, anh ta nheo mắt lại, kỳ quái nhìn Bánh Gạo.
Tôi thấy ánh mắt kỳ quái của anh ta nhìn Bánh Gạo đang nằm trong lòng mình thì tôi không khỏi nổi lên cảnh giác nói: “Đây là Bánh Gạo nhà tôi, anh muốn làm gì?”
“Hừ.” Lê Minh Quang chỉ hừ một tiếng, dường như có hơi khinh miệt.
“Huỳnh Bảo Nhi, con của em đã chết thì lại đi nhận nuôi một đứa trẻ khác à? Nhưng mà với mức sống hiện tại của em thì có thể nuôi sống mình và đứa bé ư?” Lê Minh Quang tỏ vẻ quái gở, cười nhạo tôi.
Tôi nghe xong những lời anh ta nói thì hơi tức giận: “Đây là chuyện của tôi, mắc mớ gì đến anh, có nuôi được hay không là chuyện của tôi, không cần anh phải nhọc lòng quan tâm. Anh vẫn nên suy nghĩ xem làm sao để chuyển bại thành thắng đi, tôi cảnh cáo anh, tôi sẽ không nhẹ tay hay nhường anh đâu.”
“Em cho rằng chỉ dựa vào em mà có thể đánh bại tôi ư?”
“Có được hay không thì anh cứ chống mắt lên mà xem.” Tôi hất cằm, lạnh lùng cười nhạo Lê Minh Quang.
Lê Minh Quang ổn định tâm trạng lại, liếc nhìn tôi một cái rồi rời đi.
Tôi nhìn bóng lưng của Lê Minh Quang thì không khói nhíu mày, thấp giọng mắng anh ta một tiếng đồ tâm thần rồi sau đó ôm Bánh Gạo ra khỏi nhà ăn.
Buổi chiều là kết thúc vòng đấu loại, sau đó chỉ cần chờ đến ngày mai là sẽ có kết quả.
Chúng tôi ra khỏi hội trường, cảm giác bất an trong lòng tôi chợt trỗi dậy. Không biết tại sao tôi lại có cảm giác bất an như thế, vừa rồi lúc đi lướt qua Lê Minh Quang, dường như tôi thấy anh ta liếc tôi một cái, ánh mắt này tự nhiên khiến tôi cảm thấy khiếp sợ.
Tôi cảm thấy dáng vẻ này của anh ta giống như đang muốn làm chuyện đó, từ trước đến giờ, những chuyện mà Lê Minh Quang làm đều là vì để đạt được mục đích của anh ta mà không từ thủ đoạn, tôi nhất định phải đề phòng Lê Minh Quang mới được.
“Diệu Hoa, cậu giúp tớ để ý bên phía công xưởng chế tạo một chút, nhất định không được để xảy ra chuyện gì. Còn nữa, phải bảo vệ kỹ áo cưới, đây là tác phẩm thắng giải của chúng ta, tuyệt đối không thể để xảy ra bất kỳ sơ xuất nào.” Sau khi trở về, tôi lập tức nói với Diệu Hoa.
“Cậu yên tâm đi, mình đã sắp xếp xong tất cả mọi thứ rồi, mình sẽ bảo vệ thật tốt tác phẩm dự thi, cậu đừng lo lắng quá.” Diệu Hoa vỗ ngực cam đoan với tôi.
Tôi gật đầu đi vô siêu thị mua nguyên liệu nấu ăn với Diệu Hoa, sau khi trở về tôi nhìn thấy một chiếc Rolls-Roy màu đen dừng trước cửa sân nhà tôi. Nhìn thấy chiếc xe sang trọng này, trong lòng tôi lại hoảng sợ. Chỉ sợ thân phận của người lái chiếc xe này không hề phải đơn giản, nhưng mà… rốt cuộc là ai đây? Chẳng lẽ là cái tên biến thái Phan Huỳnh Đức kia? Có lẽ… không phải đâu nhỉ?
Từ sau lần Phan Huỳnh Đức cứu tôi và Trần Thanh Vũ, tôi còn đồng ý điều kiện của anh ta thì sau đó anh ta không xuất hiện trước mặt tôi nữa, chắc có lẽ anh ta đã quên chuyện này rồi, tôi cũng thở phào nhẹ nhõm một hơi. Nếu Phan Huỳnh Đức xuất hiện muốn tôi thực hiện lời hứa thì tôi cũng không biết phải làm sao nữa.
“Bảo Nhi, đây là xe của ai vậy? Ngầu ghê, chắc chắn là một người giàu có.” Diệu Hoa giật áo tôi, nhỏ giọng nói.
Tôi chớp mắt một cái, hơi không biết phải làm sao mà xoa xoa huyệt thái dương đang đau nhức, nói: “Mình cũng không biết là ai nữa.”
Tôi chưa từng thấy chiếc xe này bao giờ, cũng không biết rốt cuộc là ai đến tìm tôi.
“Cạch.” Lúc tôi và Diệu Hoa đứng ngẩn ra nhìn chiếc xe sang trọng trước mắt thì đột nhiên cửa xe mở ra.
“Cô là cô Bảo Nhi, Huỳnh Bảo Nhi phải không?” Một người đàn ông ăn mặc lịch thiệp đến trước mặt tôi, ông ấy giống như quản gia của một gia đình giàu có.
Tôi thấy người này biết rõ tên tôi thì không khỏi giật mình nói: “Đúng vậy, tôi là Huỳnh Bảo Nhi, xin hỏi ông là ai?”
Tôi gãi đầu tỏ vẻ không hiểu nhìn người nọ, người kia liếc mắt nhìn tôi một cái rồi vô cùng lịch sự nói với tôi: “Tôi là quản gia của trang viên Phú Quốc, tôi tên Hoàng.”
“À, xin hỏi ông tìm tôi có việc gì không?”
Tập đoàn Phú Quốc, tôi nhớ ra rồi, hình như gần đây tập đoàn này quật khởi lên từ một công ty. Người quản gia của công ty này tới tìm tôi làm gì? Tôi không nhớ mình có hợp tác làm ăn gì với tập đoàn đó.
“Tôi đến đón cậu chủ nhỏ, tôi điều tra được cậu chủ nhỏ hiện đang ở đây với cô.” Quản gia Hoàng vô cùng lễ phép nói với tôi.
Cậu chủ nhỏ…a