Chương : 182
Chương 182
Huỳnh “Ngay cả con của mình khóc đến như vậy cũng không biết dỗ, làm bố gì chứ? Tôi lầm bẩm một tiếng, quản gia cũng không hề tức giận mà chỉ cười nói: “Tối nay cậu chủ nhỏ phải làm phiền cô Bảo Nhi rồi, nếu như có chuyện gì thì có thể nhấn chuông gọi chúng tôi a.” “Được rồi.”
Sau khi đưa mắt nhìn quản gia đi khỏi thì tôi lập tức vén chăn lên rồi nằm lên giường.
Mặc dù đây là một chiếc giường giành cho trẻ sơ sinh nhưng cũng rất lớn, tôi nằm chung nhưng chiếc giường không hề bị chật chội. Tôi ôm đứa trẻ vào trong ngực, cúi đầu hôn lên trán đứa bé rồi nhẹ giọng nói: “Ngủ ngon nhé, Bánh Gạo” “Cót két.”
Nửa đêm tôi đang mơ màng ngủ thì nghe thấy có tiếng mở cửa, tôi không khỏi cau mày lại, trong đầu nghĩ thầm không biết đã trễ thế này mà ai lại vào đây, chẳng lẽ là quản gia sao?
Nhưng mà ngay sau đó tôi lập tức bác bỏ suy nghĩ của mình, bởi vì tôi cảm thấy người đó đi đến bên mép giường rồi dừng lại rất lâu mà không hề có dấu hiệu muốn rời đi.
Một lúc lâu sau, tôi nghe thấy tiếng thở dài rất nhẹ, sau đó tôi cảm giác có một bản tay ấm áp ôm tôi vào ngực thật chặt. “Huỳnh Bảo Nhi, tôi vẫn… không buông bỏ được… làm sao đây?”
Âm thanh trầm thấp dễ nghe này, là Trần Thanh Vũ đúng không? Tôi cố gắng muốn mở mắt ra nhưng bởi vì quá mệt mỏi nên mí mắt cứ như bị dán keo vậy, cho dù tôi cố gắng thể nào cũng không thể mở ra được.
Hơi thở ấm áp bao quanh cơ thể tôi, khiến cho tôi sinh ra một cảm giác lưu luyến không rời.
Thật là ấm áp… “Um ưm.” Hôm sau, tôi bị cảm giác nhột nhột trên mặt đánh thức.
Vừa mở mắt ra tôi đã nhìn thấy đứa năm nhoài trên người tôi. Tôi kinh ngạc đến mức tròng mắt suýt nữa đã bay ra ngoài.
Tôi nhìn đứa bé cứ ở trên người tôi mà ngọ nguậy, hơi bất đắc dĩ bật cười một tiếng rồi ôm cả người đứa bé lên và nói: “Bánh Gạo, làm gì thế này?” “Đói.” Bánh Gạo bẹp bẹp miệng nói với tôi, trông có vẻ vô cùng tủi thân.
Nhìn thấy Bánh Gạo cứ luôn cọ cọ vào ngực tôi, nước bọt làm ướt hết cả chiếc áo bên ngoài, hai gò má tôi bất giác nóng lên. Cái tên Bánh Gạo này…
Thiệt là…
Bỗng chốc gương mặt tôi đỏ bừng lên, bất đắc dĩ phải cởi áo ra. Đang lúc tôi định cho Bánh Gạo ngậm một chút thì không ngờ cửa phòng ngủ lại bị mở ra.
Tôi vô cùng hoảng sợ, lập tức dùng vạt áo để che giấu cảnh nóng bên trong. “Cô Bảo Nhi, chào buổi sáng.” Quản gia dẫn theo mấy người giúp việc phía sau lưng đi tới, ông ấy nhìn tôi rồi mim cười nói.
Tôi ôm Bánh Gạo trong lòng, lúng túng nói: “Chào buổi sáng. Cũng may tôi không hoàn toàn cởi hết áo ra, chứ nếu không thì quá mất mặt rồi.
Nhưng mà Bánh Gạo lại không hề phối hợp, cơ thể mập mạp cứ nhích tới nhích lui, sau đó bàn tay nhỏ bé kia không ngừng nằm lấy ngực tôi.
Tôi bị động tác của Bánh Gạo khiến cho khóc không ra nước mắt, lập tức nằm lấy bàn tay đang làm loạn của Bánh Gạo lại rồi trấn an: “Đừng quậy nữa có được không?” “Đói” Bánh Gạo mở một đôi mắt vừa xinh đẹp vừa đáng thương tủi thân nhìn tôi.
Bị Bánh Gạo nhìn bằng ánh mắt này, tôi thật sự cảm thấy… trong lòng hơi chua xót.
Tôi bất đắc dĩ lắc đầu một cái rồi cúi đầu xuống hôn lên trán Bánh Gạo: “Ngoan, chờ một lát sẽ có sữa bò cho con uống” “Cô Bảo Nhi đến ăn sáng đi, cậu chủ nhỏ có tôi chăm sóc là được rồi.”
Quản gia vừa nói xong thì lập tức đến bế Bánh Gạo lên. Nhưng mà Bánh Gạo nắm lấy tôi không buông, còn không ngừng oa oa khóc lớn. “Mẹ..”
Nghe Bánh Gạo gọi như thế, trong lòng tôi gần như muốn tan nát.
Tôi căng thẳng nhìn quản gia rồi nói: “Hay là cứ đưa thằng bé cho tôi đi, nếu không lát nữa thằng bé sẽ lại khóc quấy nữa cho mà xem.” “Vậy… làm phiền cô Bảo Nhi đút sữa cho cậu chủ nhỏ ạ.”
Sau khi quản gia suy nghĩ một chút thì bảo người giúp việc đưa bình sữa đến cho tôi.
Tôi cầm lấy bình sữa rồi đưa đến miệng Bánh Gạo.
Bánh Gạo mở đôi mắt to tròn kia nhìn tôi nhưng vẫn không há miệng, thằng bé chỉ giãy giụa cơ thể rồi quay mặt đi.
Tôi thấy dáng vẻ của Bánh Gạo như vậy thì quay sang nhìn quản gia với vẻ mặt khó xử. “Hình như thằng bé không thích sữa bình cho lắm thì phải.” “Làm sao có thể chứ? Trước đây cậu chủ nhỏ thích uống sữa tươi này nhất mà.” Dường như quản gia cũng hơi kinh ngạc, vẻ mặt ông ấy buồn rầu nhìn về phía tôi. “Bánh Gạo ngoan, đây là sữa bò con thích nhất mà, không muốn uống nữa sao? Tôi dụ dỗ Bánh Gạo.
Nhưng mà Bánh Gạo chỉ mở cặp mắt xinh đẹp kia nhìn tôi rồi tỏ ra vẻ đáng thương. Thấy Bánh Gạo dùng ánh mặt tủi thân như vậy, trong lòng tôi cảm thấy hơi khó chịu. “Bánh Gạo” “Cậu chủ nhỏ được sinh non, mấy ngày đầu suýt chút nữa đã không thể sống được, nhưng về sau lại càng ngày càng tốt hơn, cơ thể cũng khỏe dân lên. Bởi vì ông chủ không thích để người phụ nữ khác nuôi cậu chủ nhỏ nên bảo người đặt loại sữa bò này cho cậu chủ nhỏ uống. Từ trước đến nay cậu chủ nhỏ vẫn rất thích loại sữa bò này, nhưng không hiểu tại sao gần đây hình như cậu chủ nhỏ dần không thích nữa.”
Quản gia giải thích với tôi.
Tôi vừa nghe xong thì hai tai cảm thấy nóng lên.
Không phải là bởi vì Bánh Gạo uống sữa của tôi nên no rồi chứ? Nhưng mà… rõ ràng tôi không có sữa cho thằng bé uống mà?
Tôi không biết phải làm sao nhưng cứ có cảm giác Bánh Gạo đang nằm trong lòng vẫn luôn dùng miệng cọ vào ngực tôi.
Tôi sầm mặt xuống, muốn kéo Bánh Gạo ra nhưng mà vừa nhìn thấy khuôn mặt đẹp để tinh xảo trước mắt thì làm sao cũng không xuống tay được. “Cô Bảo Nhi” Có lẽ quản gia cũng nhìn thấy sắc mặt tôi vô cùng khó coi nên hơi lo lắng gọi tôi một tiếng.
Tôi lấy lại tinh thần rồi liếc nhìn quản gia, sau đó thì gật đầu nói: “Không sao, để tôi cho thắng bé uống sữa là được rồi, mọi người ra ngoài trước đi.” “Vâng ạ.”
Sau khi quản gia nhìn tôi một lúc thì dẫn những người giúp việc sau lưng rời đi.
Đến khi mọi người đã đi hết, trong phòng chỉ còn tôi và Bánh Gạo thì tôi không khỏi thở phào nhẹ nhõm một hơi, sau đó tôi nhéo lỗ tai Bánh Gạo rồi nói: “Tên nhóc kia, bộ tính hút ra sữa thiệt hả?”
Trong nháy mắt, Bánh Gạo chớp chớp đôi mắt xinh đẹp kia mấy lần tựa như không nghe hiểu tôi đang nói gì.
Tôi thở dài một hơi rồi cởi áo ngoài ra, đỏ mặt nói: “Nhanh lên, thật không biết tại sao lại thích hút như vậy nữa.”
Rõ ràng không có gì cả mà? Có thể hút ra được gì cơ chứ? Sau khi Bánh Gạo thỏa mãn xong thì lại lăn qua lăn lại trên người tôi, tôi đút thằng bé uống sữa tươi thì thằng bé cũng không từ chối nữa.
Nhìn thấy Bánh Gạo ở trong ngực tôi cọ tới cọ lui, tôi không nhịn được cười rộ lên.
Vào lúc tôi đang ôm Bánh Gạo chơi đùa thì nhận được điện thoại của Diệu Hoa. “Bảo Nhi… cậu đưa Nguyễn Mỹ và Huỳnh Sang đến đồn công an rồi hả?” “Cậu cũng nghe nói chuyện này rồi sao?” Tôi nắm lấy gương mặt của Bánh Gạo, nhàn nhạt hỏi cô ấy. “Hiện giờ khắp thành phố đều lan truyền chuyện này, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy? Tại sao cậu lại kiện Nguyễn Mỹ và Huỳnh Sang ra tòa thế?” “Chuyện này chờ đến khi mình trở về rồi nói sau đi.”
Vào lúc Diệu Hoa đang nhiều chuyện, cô ấy còn muốn hỏi gì đó nữa nhưng tôi dứt khoát cúp máy.
Lần này chứng cứ rất xác thực, tôi tin rằng ngay cả Nguyễn Trung Quân cũng không thể nào đưa Nguyễn Mỹ ra khỏi đó được. Tôi sẽ không dễ dàng để Nguyễn Mỹ rời khỏi nhà giam đó đâu. “Cô Bảo Nhi phải đi rồi sao?
Sau khi tôi trêu đùa với Bánh Gạo cả một buổi sáng thì định đến nhà họ Nguyễn một chuyến
Tôi giao Bánh Gạo cho quản gia, vào lúc tôi muốn rời đi thì quản gia hơi kinh ngạc hỏi tôi. “Ừ, tôi còn một chút việc cần giải quyết.”
Vừa nói xong thì tôi đưa Bánh Gạo cho quản gia, ông ấy định ôm Bánh Gạo vào lòng nhưng thằng bé lại nghiêng người đi rồi nắm lấy tóc của tôi, vẫn luôn miệng gọi a a. “Bánh Gạo ngoan, khi nào cô rảnh sẽ đến thăm con nhé.”
Tôi sờ đầu Bánh Gạo rồi nhàn nhạt nói. “Oa oa oa…”
Đột nhiên Bánh Gạo lại chép miệng khóc lớn. “Ui, cậu chủ nhỏ đừng khóc. Cô Bảo Nhi chỉ đi xử lý một chút chuyện thôi, sẽ trở lại nhanh thôi mà”
Quản gia luống cuống tay chân an ủi Bánh Gạo, nhưng mà
Bánh Gạo vẫn luôn gân cổ mà khóc, cơ thể nho nhỏ không ngừng run rẩy.
Nhìn dáng vẻ đáng thương của Bánh Gạo, trong lòng tôi cũng dâng lên một nổi đau xót khó hình dung. Tôi cũng không rời xa Bánh Gạo được, nhưng mà bây giờ quả “Bánh Gạo.” thật tôi có chuyện cần phải làm, không thể cứ ở đây mà chơi đùa cùng với Bánh Gạo mãi được. “Két.” Vào lúc tôi nhìn vào gò má của Bánh Gạo đã khóc đến mức hồng hồng thì bên ngoài truyền đến âm thanh thắng xe. Ông chủ? Tổng giám đốc của tập đoàn Phú Quốc sao? “Là ông chủ đã trở lại?”
Lần này, cuối cùng tôi cũng có thể nhìn thấy trực diện người đàn ông kia rồi sao/
Quản gia ôm lấy Bánh Gạo rồi cùng tôi đi ra ngoài cửa, ngay lập tức chúng tôi nhìn thấy một người đàn ông bị đẩy từ trên xe xuống.
Sau khi nhìn thấy khuôn mặt của người đàn ông kia thì cả người tôi run rẩy..
Trần Thanh Vũ… “Trần Thanh Vũ..” Tôi không để ý đến gì nữa cả, chỉ đỏ mắt xông tới bên cạnh người đàn ông kia.
Tôi ôm Trần Thanh Vũ rồi lớn tiếng khóc. “Cô Bảo Nhi” Vào lúc tôi đang khóc lóc lớn tiếng thì có một âm thanh lạnh lùng trầm thấp vang qua bên tai tôi. Tôi không hiểu anh đang nói gì, ngôn ngữ anh nói không phải là tiếng Việt mà giống như là tiếng Pháp. “Cô Bảo Nhi, mời cô buông ông chủ của chúng tôi ra.” Một người vệ sĩ đứng sau lưng người đàn ông kia nhìn tôi rồi nói. Sau khi tôi kinh ngạc nhìn người vệ sĩ kia thì cúi đầu xuống nhìn vào người đang bị tôi lấy.
Khuôn mắt của anh giống y như đúc với Trần Thanh Vũ, nhưng mà lại lạnh lùng hơn Trần Thanh Vũ rất nhiều. Anh nhàn nhạt nhìn tôi, tay anh ta mang một đôi bao tay màu trắng, đặt ngay bụng. “Tôi tên là Jetedeteste, tên tiếng Việt là Thanh.” Anh đưa tay ra rồi lãnh đạm nói với tôi.
Anh… đang nói gì vậy? Rõ ràng anh tên là Trần Thanh Vũ cơ mà, tại sao phải nói bản thân tên là Jetedeteste cái quỷ gì chứ? “Trần Thanh Vũ, anh làm sao vậy? Tôi là Huỳnh Bảo Nhi mà, anh nhìn kỹ lại xem, tôi chính là Huỳnh Bảo Nhi mà.” Tôi bắt lấy cánh tay anh rồi căng thẳng nói.
Nhưng mà anh ta chỉ lạnh lùng hất tay tôi ra, sau đó nhàn nhạt trả lời tôi: “Jetedeteste hoặc là Thanh, tên của tôi không phải là Trần Thanh Vũ, cô Bảo Nhi mắc chứng ảo tưởng gì sao?” “Không… anh là Trần Thanh Vũ, tại sao lại không thừa nhận chứ.”
Tôi nắm chặt quả đấm trong tay, lắc đầu hét lớn về phía anh. Dường như Thanh hơi chán ghét nhìn tôi, anh chỉ đưa tay ra chỉ vào quản gia phía sau tôi rồi nói: “Bánh Gạo lại khóc rồi.”
Tôi che miệng, khóc nấc mà ngôi xổm xuống rồi nói: “Trần Thanh Vũ… anh nhớ mà đúng không? Anh nhớ em có đúng không? Năm mười hai tuổi ấy… là em đã cứu anh, anh vẫn còn nhớ phải không? Anh còn đang tức giận sao? Giận em đã ngu xuẩn như vậy, bị Lê Minh Quang lợi dụng cho nên anh mới không muốn nhận là có quen biết với em có đúng không?”
Chương 182
Huỳnh “Ngay cả con của mình khóc đến như vậy cũng không biết dỗ, làm bố gì chứ? Tôi lầm bẩm một tiếng, quản gia cũng không hề tức giận mà chỉ cười nói: “Tối nay cậu chủ nhỏ phải làm phiền cô Bảo Nhi rồi, nếu như có chuyện gì thì có thể nhấn chuông gọi chúng tôi a.” “Được rồi.”
Sau khi đưa mắt nhìn quản gia đi khỏi thì tôi lập tức vén chăn lên rồi nằm lên giường.
Mặc dù đây là một chiếc giường giành cho trẻ sơ sinh nhưng cũng rất lớn, tôi nằm chung nhưng chiếc giường không hề bị chật chội. Tôi ôm đứa trẻ vào trong ngực, cúi đầu hôn lên trán đứa bé rồi nhẹ giọng nói: “Ngủ ngon nhé, Bánh Gạo” “Cót két.”
Nửa đêm tôi đang mơ màng ngủ thì nghe thấy có tiếng mở cửa, tôi không khỏi cau mày lại, trong đầu nghĩ thầm không biết đã trễ thế này mà ai lại vào đây, chẳng lẽ là quản gia sao?
Nhưng mà ngay sau đó tôi lập tức bác bỏ suy nghĩ của mình, bởi vì tôi cảm thấy người đó đi đến bên mép giường rồi dừng lại rất lâu mà không hề có dấu hiệu muốn rời đi.
Một lúc lâu sau, tôi nghe thấy tiếng thở dài rất nhẹ, sau đó tôi cảm giác có một bản tay ấm áp ôm tôi vào ngực thật chặt. “Huỳnh Bảo Nhi, tôi vẫn… không buông bỏ được… làm sao đây?”
Âm thanh trầm thấp dễ nghe này, là Trần Thanh Vũ đúng không? Tôi cố gắng muốn mở mắt ra nhưng bởi vì quá mệt mỏi nên mí mắt cứ như bị dán keo vậy, cho dù tôi cố gắng thể nào cũng không thể mở ra được.
Hơi thở ấm áp bao quanh cơ thể tôi, khiến cho tôi sinh ra một cảm giác lưu luyến không rời.
Thật là ấm áp… “Um ưm.” Hôm sau, tôi bị cảm giác nhột nhột trên mặt đánh thức.
Vừa mở mắt ra tôi đã nhìn thấy đứa năm nhoài trên người tôi. Tôi kinh ngạc đến mức tròng mắt suýt nữa đã bay ra ngoài.
Tôi nhìn đứa bé cứ ở trên người tôi mà ngọ nguậy, hơi bất đắc dĩ bật cười một tiếng rồi ôm cả người đứa bé lên và nói: “Bánh Gạo, làm gì thế này?” “Đói.” Bánh Gạo bẹp bẹp miệng nói với tôi, trông có vẻ vô cùng tủi thân.
Nhìn thấy Bánh Gạo cứ luôn cọ cọ vào ngực tôi, nước bọt làm ướt hết cả chiếc áo bên ngoài, hai gò má tôi bất giác nóng lên. Cái tên Bánh Gạo này…
Thiệt là…
Bỗng chốc gương mặt tôi đỏ bừng lên, bất đắc dĩ phải cởi áo ra. Đang lúc tôi định cho Bánh Gạo ngậm một chút thì không ngờ cửa phòng ngủ lại bị mở ra.
Tôi vô cùng hoảng sợ, lập tức dùng vạt áo để che giấu cảnh nóng bên trong. “Cô Bảo Nhi, chào buổi sáng.” Quản gia dẫn theo mấy người giúp việc phía sau lưng đi tới, ông ấy nhìn tôi rồi mim cười nói.
Tôi ôm Bánh Gạo trong lòng, lúng túng nói: “Chào buổi sáng. Cũng may tôi không hoàn toàn cởi hết áo ra, chứ nếu không thì quá mất mặt rồi.
Nhưng mà Bánh Gạo lại không hề phối hợp, cơ thể mập mạp cứ nhích tới nhích lui, sau đó bàn tay nhỏ bé kia không ngừng nằm lấy ngực tôi.
Tôi bị động tác của Bánh Gạo khiến cho khóc không ra nước mắt, lập tức nằm lấy bàn tay đang làm loạn của Bánh Gạo lại rồi trấn an: “Đừng quậy nữa có được không?” “Đói” Bánh Gạo mở một đôi mắt vừa xinh đẹp vừa đáng thương tủi thân nhìn tôi.
Bị Bánh Gạo nhìn bằng ánh mắt này, tôi thật sự cảm thấy… trong lòng hơi chua xót.
Tôi bất đắc dĩ lắc đầu một cái rồi cúi đầu xuống hôn lên trán Bánh Gạo: “Ngoan, chờ một lát sẽ có sữa bò cho con uống” “Cô Bảo Nhi đến ăn sáng đi, cậu chủ nhỏ có tôi chăm sóc là được rồi.”
Quản gia vừa nói xong thì lập tức đến bế Bánh Gạo lên. Nhưng mà Bánh Gạo nắm lấy tôi không buông, còn không ngừng oa oa khóc lớn. “Mẹ..”
Nghe Bánh Gạo gọi như thế, trong lòng tôi gần như muốn tan nát.
Tôi căng thẳng nhìn quản gia rồi nói: “Hay là cứ đưa thằng bé cho tôi đi, nếu không lát nữa thằng bé sẽ lại khóc quấy nữa cho mà xem.” “Vậy… làm phiền cô Bảo Nhi đút sữa cho cậu chủ nhỏ ạ.”
Sau khi quản gia suy nghĩ một chút thì bảo người giúp việc đưa bình sữa đến cho tôi.
Tôi cầm lấy bình sữa rồi đưa đến miệng Bánh Gạo.
Bánh Gạo mở đôi mắt to tròn kia nhìn tôi nhưng vẫn không há miệng, thằng bé chỉ giãy giụa cơ thể rồi quay mặt đi.
Tôi thấy dáng vẻ của Bánh Gạo như vậy thì quay sang nhìn quản gia với vẻ mặt khó xử. “Hình như thằng bé không thích sữa bình cho lắm thì phải.” “Làm sao có thể chứ? Trước đây cậu chủ nhỏ thích uống sữa tươi này nhất mà.” Dường như quản gia cũng hơi kinh ngạc, vẻ mặt ông ấy buồn rầu nhìn về phía tôi. “Bánh Gạo ngoan, đây là sữa bò con thích nhất mà, không muốn uống nữa sao? Tôi dụ dỗ Bánh Gạo.
Nhưng mà Bánh Gạo chỉ mở cặp mắt xinh đẹp kia nhìn tôi rồi tỏ ra vẻ đáng thương. Thấy Bánh Gạo dùng ánh mặt tủi thân như vậy, trong lòng tôi cảm thấy hơi khó chịu. “Bánh Gạo” “Cậu chủ nhỏ được sinh non, mấy ngày đầu suýt chút nữa đã không thể sống được, nhưng về sau lại càng ngày càng tốt hơn, cơ thể cũng khỏe dân lên. Bởi vì ông chủ không thích để người phụ nữ khác nuôi cậu chủ nhỏ nên bảo người đặt loại sữa bò này cho cậu chủ nhỏ uống. Từ trước đến nay cậu chủ nhỏ vẫn rất thích loại sữa bò này, nhưng không hiểu tại sao gần đây hình như cậu chủ nhỏ dần không thích nữa.”
Quản gia giải thích với tôi.
Tôi vừa nghe xong thì hai tai cảm thấy nóng lên.
Không phải là bởi vì Bánh Gạo uống sữa của tôi nên no rồi chứ? Nhưng mà… rõ ràng tôi không có sữa cho thằng bé uống mà?
Tôi không biết phải làm sao nhưng cứ có cảm giác Bánh Gạo đang nằm trong lòng vẫn luôn dùng miệng cọ vào ngực tôi.
Tôi sầm mặt xuống, muốn kéo Bánh Gạo ra nhưng mà vừa nhìn thấy khuôn mặt đẹp để tinh xảo trước mắt thì làm sao cũng không xuống tay được. “Cô Bảo Nhi” Có lẽ quản gia cũng nhìn thấy sắc mặt tôi vô cùng khó coi nên hơi lo lắng gọi tôi một tiếng.
Tôi lấy lại tinh thần rồi liếc nhìn quản gia, sau đó thì gật đầu nói: “Không sao, để tôi cho thắng bé uống sữa là được rồi, mọi người ra ngoài trước đi.” “Vâng ạ.”
Sau khi quản gia nhìn tôi một lúc thì dẫn những người giúp việc sau lưng rời đi.
Đến khi mọi người đã đi hết, trong phòng chỉ còn tôi và Bánh Gạo thì tôi không khỏi thở phào nhẹ nhõm một hơi, sau đó tôi nhéo lỗ tai Bánh Gạo rồi nói: “Tên nhóc kia, bộ tính hút ra sữa thiệt hả?”
Trong nháy mắt, Bánh Gạo chớp chớp đôi mắt xinh đẹp kia mấy lần tựa như không nghe hiểu tôi đang nói gì.
Tôi thở dài một hơi rồi cởi áo ngoài ra, đỏ mặt nói: “Nhanh lên, thật không biết tại sao lại thích hút như vậy nữa.”
Rõ ràng không có gì cả mà? Có thể hút ra được gì cơ chứ? Sau khi Bánh Gạo thỏa mãn xong thì lại lăn qua lăn lại trên người tôi, tôi đút thằng bé uống sữa tươi thì thằng bé cũng không từ chối nữa.
Nhìn thấy Bánh Gạo ở trong ngực tôi cọ tới cọ lui, tôi không nhịn được cười rộ lên.
Vào lúc tôi đang ôm Bánh Gạo chơi đùa thì nhận được điện thoại của Diệu Hoa. “Bảo Nhi… cậu đưa Nguyễn Mỹ và Huỳnh Sang đến đồn công an rồi hả?” “Cậu cũng nghe nói chuyện này rồi sao?” Tôi nắm lấy gương mặt của Bánh Gạo, nhàn nhạt hỏi cô ấy. “Hiện giờ khắp thành phố đều lan truyền chuyện này, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy? Tại sao cậu lại kiện Nguyễn Mỹ và Huỳnh Sang ra tòa thế?” “Chuyện này chờ đến khi mình trở về rồi nói sau đi.”
Vào lúc Diệu Hoa đang nhiều chuyện, cô ấy còn muốn hỏi gì đó nữa nhưng tôi dứt khoát cúp máy.
Lần này chứng cứ rất xác thực, tôi tin rằng ngay cả Nguyễn Trung Quân cũng không thể nào đưa Nguyễn Mỹ ra khỏi đó được. Tôi sẽ không dễ dàng để Nguyễn Mỹ rời khỏi nhà giam đó đâu. “Cô Bảo Nhi phải đi rồi sao?
Sau khi tôi trêu đùa với Bánh Gạo cả một buổi sáng thì định đến nhà họ Nguyễn một chuyến
Tôi giao Bánh Gạo cho quản gia, vào lúc tôi muốn rời đi thì quản gia hơi kinh ngạc hỏi tôi. “Ừ, tôi còn một chút việc cần giải quyết.”
Vừa nói xong thì tôi đưa Bánh Gạo cho quản gia, ông ấy định ôm Bánh Gạo vào lòng nhưng thằng bé lại nghiêng người đi rồi nắm lấy tóc của tôi, vẫn luôn miệng gọi a a. “Bánh Gạo ngoan, khi nào cô rảnh sẽ đến thăm con nhé.”
Tôi sờ đầu Bánh Gạo rồi nhàn nhạt nói. “Oa oa oa…”
Đột nhiên Bánh Gạo lại chép miệng khóc lớn. “Ui, cậu chủ nhỏ đừng khóc. Cô Bảo Nhi chỉ đi xử lý một chút chuyện thôi, sẽ trở lại nhanh thôi mà”
Quản gia luống cuống tay chân an ủi Bánh Gạo, nhưng mà
Bánh Gạo vẫn luôn gân cổ mà khóc, cơ thể nho nhỏ không ngừng run rẩy.
Nhìn dáng vẻ đáng thương của Bánh Gạo, trong lòng tôi cũng dâng lên một nổi đau xót khó hình dung. Tôi cũng không rời xa Bánh Gạo được, nhưng mà bây giờ quả “Bánh Gạo.” thật tôi có chuyện cần phải làm, không thể cứ ở đây mà chơi đùa cùng với Bánh Gạo mãi được. “Két.” Vào lúc tôi nhìn vào gò má của Bánh Gạo đã khóc đến mức hồng hồng thì bên ngoài truyền đến âm thanh thắng xe. Ông chủ? Tổng giám đốc của tập đoàn Phú Quốc sao? “Là ông chủ đã trở lại?”
Lần này, cuối cùng tôi cũng có thể nhìn thấy trực diện người đàn ông kia rồi sao/
Quản gia ôm lấy Bánh Gạo rồi cùng tôi đi ra ngoài cửa, ngay lập tức chúng tôi nhìn thấy một người đàn ông bị đẩy từ trên xe xuống.
Sau khi nhìn thấy khuôn mặt của người đàn ông kia thì cả người tôi run rẩy..
Trần Thanh Vũ… “Trần Thanh Vũ..” Tôi không để ý đến gì nữa cả, chỉ đỏ mắt xông tới bên cạnh người đàn ông kia.
Tôi ôm Trần Thanh Vũ rồi lớn tiếng khóc. “Cô Bảo Nhi” Vào lúc tôi đang khóc lóc lớn tiếng thì có một âm thanh lạnh lùng trầm thấp vang qua bên tai tôi. Tôi không hiểu anh đang nói gì, ngôn ngữ anh nói không phải là tiếng Việt mà giống như là tiếng Pháp. “Cô Bảo Nhi, mời cô buông ông chủ của chúng tôi ra.” Một người vệ sĩ đứng sau lưng người đàn ông kia nhìn tôi rồi nói. Sau khi tôi kinh ngạc nhìn người vệ sĩ kia thì cúi đầu xuống nhìn vào người đang bị tôi lấy.
Khuôn mắt của anh giống y như đúc với Trần Thanh Vũ, nhưng mà lại lạnh lùng hơn Trần Thanh Vũ rất nhiều. Anh nhàn nhạt nhìn tôi, tay anh ta mang một đôi bao tay màu trắng, đặt ngay bụng. “Tôi tên là Jetedeteste, tên tiếng Việt là Thanh.” Anh đưa tay ra rồi lãnh đạm nói với tôi.
Anh… đang nói gì vậy? Rõ ràng anh tên là Trần Thanh Vũ cơ mà, tại sao phải nói bản thân tên là Jetedeteste cái quỷ gì chứ? “Trần Thanh Vũ, anh làm sao vậy? Tôi là Huỳnh Bảo Nhi mà, anh nhìn kỹ lại xem, tôi chính là Huỳnh Bảo Nhi mà.” Tôi bắt lấy cánh tay anh rồi căng thẳng nói.
Nhưng mà anh ta chỉ lạnh lùng hất tay tôi ra, sau đó nhàn nhạt trả lời tôi: “Jetedeteste hoặc là Thanh, tên của tôi không phải là Trần Thanh Vũ, cô Bảo Nhi mắc chứng ảo tưởng gì sao?” “Không… anh là Trần Thanh Vũ, tại sao lại không thừa nhận chứ.”
Tôi nắm chặt quả đấm trong tay, lắc đầu hét lớn về phía anh. Dường như Thanh hơi chán ghét nhìn tôi, anh chỉ đưa tay ra chỉ vào quản gia phía sau tôi rồi nói: “Bánh Gạo lại khóc rồi.”
Tôi che miệng, khóc nấc mà ngôi xổm xuống rồi nói: “Trần Thanh Vũ… anh nhớ mà đúng không? Anh nhớ em có đúng không? Năm mười hai tuổi ấy… là em đã cứu anh, anh vẫn còn nhớ phải không? Anh còn đang tức giận sao? Giận em đã ngu xuẩn như vậy, bị Lê Minh Quang lợi dụng cho nên anh mới không muốn nhận là có quen biết với em có đúng không?”