Chương : 184
Chương 184
“Bảo Nhi, mẹ cầu xin con, con muốn trừng phạt thì cứ trừng phạt mẹ là được. Mẹ cầu xin con đừng đến nhà họ Nguyễn nói ra thân phận của Mỹ, đừng cướp đi hạnh phúc của Mỹ Tôi cúi đầu nhìn Trương Mỹ Phân đang ôm chặt hai chân mình, khẽ nhếch khóe môi mỉa mai nói: “Hạnh phúc của Nguyễn Mỹ hình
Trương Mỹ Phân ôm lấy đùi tôi, tha thiết nói với tôi. thành trên nỗi đau của tôi, bà cảm thấy tôi sẽ buông tha cho
Nguyễn Mỹ đơn giản như vậy sao? Tôi muốn cho Nguyễn Mỹ biết hạnh phúc của cô ta sẽ không còn lâu nữa đâu.” “Không được, không thể, không thể cướp hạnh phúc của Mỹ đi được. Huỳnh Bảo Nhi, nếu cô thật sự muốn làm vậy, tôi tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho cô, tuyệt đối sẽ không.” Đột nhiên Trương Mỹ Phân đứng dậy điên cuồng đánh tôi.
Tôi bị bà đẩy vào rào tre ở một bên, đau đến nỗi phải hít một ngụm khí lạnh.
Bà nhặt một cây gậy gỗ trên mặt đất lên, ánh mắt điên cuồng lạnh lùng nói với tôi: “Nếu cô dám vạch trần thân phận của Mỹ thì tôi sẽ giết cô, nếu giết cô rồi thì mãi mãi sẽ không có ai biết được chuyện này.”
Nghe Trương Mỹ Phân nói, cả người tôi lạnh bắng. Bà thật sự điên rồi, vì không cho tôi nói ra thân phận của
Nguyễn Mỹ mà phải xuống tay với tôi sao? Tôi nuốt nước miếng, nhìn dáng vẻ điên loạn của Trương Mỹ Phân thì cảm thấy lạnh đến thấu xương. “Tôi phải giết cô, tôi không thể để cô hủy diệt Mỹ được.”
Lúc cây gậy gỗ trong tay Trương Mỹ Phân chuẩn bị vung về phía tôi thì có một bóng đen đột nhiên xuất hiện chặn Trương Mỹ Phân lại. “Huỳnh Bảo Nhi, em bị ngốc à? Không phải lúc ở với tôi đều rất hung dữ sao?” Một giọng nói lãnh khốc chợt vang lên bên tai tôi, tôi giật mình ngẩng đầu lên thì nhìn thấy khuôn mặt gian xảo của Phan Huỳnh Đức.
Anh ta bắt lấy tay Trương Mỹ Phân, đôi mắt màu xanh tràn đầy vẻ lạnh lùng nhìn Trương Mỹ Phân đang không ngừng vặn vẹo. “Bà dám đụng vào người con gái của tôi, muốn chết sao?”
Này này..
Tôi là người con gái của anh ta khi nào chứ? Đầu óc người đàn ông này có vấn đề rồi sao? “Victor, trói người này lại cho tôi.”
Trương Mỹ Phân mở to mắt, cố gắng giãy giụa muốn tránh khỏi nhưng lại bị Phan Huỳnh Đức ném về phía Victor.
Victor lạnh lùng kêu người trói Trương Mỹ Phân lại. “Sao rồi? Có bị thương không?” Phan Huỳnh Đức đi đến bên cạnh tôi, nhìn vết thương trên cánh tay tôi rồi hỏi.
“Không… không sao, chỉ hơi đau thôi.” Tôi đứng lên nhìn cánh tay của mình, lớp da bên ngoài đã bị trầy, nóng rát rất đau.
“Em có ngốc không? Người ta cầm gậy đánh em mà em còn ngẩn ngơ đứng đó cho người ta đánh sao? Không phải bình thường em rất mạnh mẽ à?” Phan Huỳnh Đức không vui liếc nhìn tôi một cái rồi chọc vào trán tôi nói.
“Phan Huỳnh Đức, anh đừng quá đáng”
Tôi bị Phan Huỳnh Đức đối xử như vậy thì nổi giận đùng đùng. “Hừ” Phan Huỳnh Đức khẽ liếc nhìn tôi rồi bế tôi lên. “Này, anh làm gì vậy?”
Đột nhiên bị Phan Huỳnh Đức bế lên như vậy, tôi khẽ vặn người muốn thoát khỏi nhưng lại bị anh ta đè eo lại. “Yên lặng cho tôi, nếu không em sẽ phải chịu thiệt đấy.” Phan Huỳnh Đức sầm mặt xuống, không vui bóp mặt tôi rồi nói.
Tên khốn này, vô liêm sỉ…
Tôi thở phì phì trợn mắt với Phan Huỳnh Đức, chỉ có thể ngoan ngoãn để anh ta bế. “Huỳnh Bảo Nhi… nếu cô dám nói cho người khác biết thì tôi sẽ không tha cho cô.”
Lúc Phan Huỳnh Đức bế tôi tới cửa, tôi nghe thấy tiếng thét thê lương chói tai của Trương Mỹ Phân, tôi có cảm giác như màng nhĩ của mình đã bị Trương Mỹ Phân kích thích
Tôi rũ mi mắt xuống rồi quay đầu lại nhìn Trương Mỹ Phân, nhìn dáng vẻ điên cuồng dữ tợn của bà, tôi lạnh lùng nói: “Trước nay bà có bao giờ buông tha tôi đâu.”
Bà đã làm rất nhiều chuyện vì Nguyễn Mỹ, vì Nguyễn Mỹ mà đã làm tôi tổn thương bao nhiêu lần chứ?
Vì sao lại có người có tâm địa xấu xa như vậy? “Trương Mỹ Phân, bà biết không? Cho dù trước kia bà có đối xử không tốt với tôi như thế nào thì tôi vẫn luôn xem bà là mẹ, nhưng tôi thật không ngờ vì muốn tốt cho con mình mà bà lại đối xử với tôi như vậy, Là một người làm mẹ, tôi có thể hiểu cho suy nghĩ của bà, nhưng giả chính là giả, hạnh phúc trộm được sẽ không thể lâu dài.”
Tôi liếc nhìn Trương Mỹ Phân một cái rồi cười lạnh, để Phan Huỳnh Đức đưa tôi rời đi.
Lúc rời đi, tôi còn nghe được tiếng gào thét của Trương Mỹ
Phân.
Có nợ thì phải trả, giống như bây giờ vậy, Nguyễn Mỹ đang nợ tôi, cô ta nhất định phải trả lại cho tôi. “Anh không hỏi tôi đã xảy ra chuyện gì à?” Ngồi trong xe Phan Huỳnh Đức, tôi nhìn vết thương đã được băng bó của mình rồi nhướng mày hỏi anh ta.
Phan Huỳnh Đức nhìn tôi bằng ánh mắt sâu thẳm nói: “Em muốn nói với tôi sao?” “.” Tôi liếc Phan Huỳnh Đức một cái rồi mệt mỏi dựa lên ghế. Ngày mai tôi sẽ nói ra thân phận của mình với Trịnh Phương Thảo và Nguyễn Trung Quân, cô ta đã chiếm thân phận của tôi và cha mẹ tôi quá lâu rồi, đây là lúc cô ta phải trả lại cho tôi. “Huỳnh Bảo Nhi, làm người con gái của tôi đi.”
Lúc tôi đang mơ màng sắp ngủ thì nghe thấy giọng nói nặng nề của Phan Huỳnh Đức.
Nghe Phan Huỳnh Đức nói, tôi suýt nữa đã phun ra một ngụm máu.
Tôi mở to mắt, nhìn khuôn mặt quái dị đang dí sát vào mặt mình, khóe miệng căng thẳng cứng đờ. “À.. Anh nói gì vậy?” Tôi không nghe lầm chứ? “Làm người yêu tôi đi, tôi sẽ không bạc đãi em, những gì Trần Thanh Vũ có thể cho em, tôi đều có thể cho em gấp đôi” Phan Huỳnh Đức dí sát vào tôi, năm lấy cằm tôi rồi nói.
Tôi nghe xong, khóe mắt giật giật, một lúc lâu sau tôi mới sầm mặt nói: “Không cần thương lượng.” “Vậy đêm hôm đó em nợ tôi thì tính như thế nào?” Phan Huỳnh Đức không tức giận, anh ta chỉ càng dựa gần vào tôi.
Tôi bị sự gần gũi của Phan Huỳnh Đức chọc tức, vành tai nóng lên. “Khụ khụ khụ… Chuyện kia đã qua lâu rồi, sao anh vẫn còn nhớ chứ.” “Đừng nói với tôi rằng em là một người không giữ lời hứa, Huỳnh Bảo Nhi” Phan Huỳnh Đức vươn tay nắm lấy cằm tôi, lạnh lùng nói với tôi.
Dù sao lúc trước tôi cũng đã đồng ý với Phan Huỳnh Đức, bây giờ bị Phan Huỳnh Đức nói như vậy, tôi cảm thấy da đầu tê dại: “Tôi… sẽ tìm cho anh một người anh thích, thế nào?”
Không phải Phan Huỳnh Đức rất háo sắc sao? Nếu vậy thì tôi sẽ tìm cho anh ta một người vô cùng đẹp, như vậy cũng làm tròn trách nhiệm rồi đúng không? “Huỳnh Bảo Nhi, tôi chỉ cần em.”
Phan Huỳnh Đức nói xong thì lập tức đè lên người tôi, tôi bị hành động của Phan Huỳnh Đức dọa sợ nên hét lên một tiếng chói tai rồi không hề nghĩ ngợi mà giơ chân lên đá vào người Phan Huỳnh Đức.
Phan Huỳnh Đức không kịp phòng ngừa, cả người đều ngả ra sau, đầu đập vào kính cửa sổ.
Nhìn dáng vẻ chật vật của Phan Huỳnh Đức, tôi nói: “Đừng trách tôi, muốn trách thì trách chính anh, ai bảo anh làm vậy với tôi, đáng đời” “Huỳnh Bảo Nhi” Khuôn mặt Phan Huỳnh Đức sầm xuống, giọng điệu lạnh băng gầm nhẹ với tôi. Tôi bị anh ta rồng đến nỗi đầu óc tê dại, nhịn không được rụt cổ lại. Khí thế của Phan Huỳnh Đức thật sự quá lớn mạnh, tôi thật đúng là đã bị dọa sợ rồi. “Đáng chết, tôi nhất định sẽ trừng trị em.”
Phan Huỳnh Đức lạnh lùng nhìn chằm chằm vào tôi, lời nói vô cùng hung ác nhưng lại không làm gì tôi cả.
Nhìn Phan Huỳnh Đức như vậy, tôi nhịn không được thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Tuy rằng Phan Huỳnh Đức là một người đàn ông khá xấu xa, nhưng nghĩ lại thì anh ta cũng chưa từng làm ra chuyện gì hung ác đúng không?
Nghĩ vậy, trong lòng tôi càng thả lỏng hơn. “Tới rồi.” Sau khi xe đã tới nhà tôi, Phan Huỳnh Đức không vui “Cảm ơn.” Từ sau khi Phan Huỳnh Đức có ý đồ làm chuyện đó nói với tôi. với tôi, khoảng thời gian sau đó anh ta đều vô cùng thành thật, tôi không thể không thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Lúc xuống xe tôi khẽ gật đầu nói với Phan Huỳnh Đức. Phan Huỳnh Đức chỉ nhếch môi nhìn tôi rồi kêu người lái xe rời đi.
Tôi nhìn theo xe Phan Huỳnh Đức rời đi, xoay người đi vào nhà. Tôi đóng cửa lại, vừa tắm rửa xong định đi ngủ thì có một tiếng khóc quen thuộc vang lên từ ngoài cửa “Oa oa oa…” “Đừng khóc nữa.” “Oa oa oa.”
Tôi nghe vậy thì lập tức bò dậy khỏi giường. Tôi nhìn lên đồng hồ, đã bảy giờ tối rồi sao? Chẳng lẽ là Bánh Gạo đến đây?
Tôi hoảng loạn đi dép lê vào rồi chạy ra khỏi phòng ngủ, mở cửa ra. Quả nhiên, tôi nhìn thấy Trần Thanh Vũ đang bế Bánh Gạo khóc đến nỗi mặt đỏ tai hồng.
Khuôn mặt đẹp trai của anh mang theo một chút khí lạnh, môi mỏng mím thành một đường. “Bánh Gạo.” Tôi há to miệng, nhìn Bánh Gạo khóc đến nỗi cả người đều run rẩy, nhịn không được vươn tay ôm lấy Bánh Gạo. “Mẹ” Bánh Gạo ôm cổ tôi, khóc thút thít gọi tôi.
Tôi nhìn khuôn mặt đầy nước mắt của Bánh Gạo thì vô cùng đau lòng, chỉ có thể ôm chặt Bánh Gạo vào trong lòng, nhẹ nhàng vỗ tay bé rồi an ủi nói: “Mẹ đây, đừng khóc.” “Đói.” Bánh Gạo vùi mặt vào trong lòng ngực tôi, chu cái miệng ướt át về phía ngực tôi.
Hành động của Bánh Gạo làm người tôi khẽ run lên.
Tôi ngẩng đầu, nhìn sắc mặt lạnh lùng của Trần Thanh Vũ. “Trần Thanh Vũ, anh cũng vào đi.”
Tuy rằng anh vẫn luôn nói mình không phải Trần Thanh Vũ nhưng tôi chắc chắn anh chính là Trần Thanh Vũ. Tôi sẽ làm cho anh thừa nhận thân phận của mình. “Thanh.” Anh nhíu mày liếc nhìn tôi rồi phun ra một chữ.
Tôi bắt được nhược điểm tiếng Việt của anh, giả vờ kinh ngạc nói: “Không phải quản gia của anh nói anh không biết tiếng Việt sao? Vừa rồi tôi nghe thấy anh nói tiếng Việt đấy. Trần Thanh Vũ, lừa tôi rất vui sao?”
Anh mấp máy môi, không nói gì, trên mặt vẫn không có biểu cảm dư thừa như cũ.
Vệ sĩ ở phía sau đẩy anh vào nhà tôi rồi rời đi.
Tôi pha sữa bò rồi đưa bình sữa tới miệng Bánh Gạo. Lần trước Bánh Gạo ở nhà tôi một thời gian nên tôi có chuẩn bị bình sữa.
Lúc này Bánh Gạo không khóc nữa, thằng bé mở miệng ngậm lấy bình sữa mút mút trông rất đáng yêu.
Nhìn Bánh Gạo như vậy, tôi nhịn không được nở nụ cười. Lúc tôi đang ngẩn ngơ nhìn Bánh Gạo thì có một tầm mắt dừng lại trên cánh tay tôi.
Tôi quay đầu lại nhìn anh thì lại phát hiện ánh mắt anh đang dừng trên cánh tay của tôi. Tôi ngẩn ngơ nhìn anh, ẩm áp cười nói: “Tôi không sao, hôm nay chỉ bị thương nhẹ một chút thôi.”