Chương 8: Ánh trăng đêm nay thật đẹp
Tiêu Mộ Tuế rất to gan, kể từ khi Trần Dã tạm thời ở nhà cậu, cậu đã dựa vào quần áo của Trần Dã mà báo kích cỡ cho dì Tiểu Thịnh để các chị em gái trong công ty của dì làm thêm một vài bộ quần áo mới. Cậu nghĩ đến vết thương ở bắp đùi của Trần Dã nên nói các chị gái may quần thể thao là được. Quần thể thao tương đối rộng rãi, rất tiện cho anh.
Cậu cũng mua thêm rau của và vài loại thịt, nói với anh là nếu muốn tự nấu cơm thì cứ nấu, còn nếu không muốn nấu thì gọi món ăn qua số điện thoại của nhà hàng được dán trên tủ lạnh. Ngay cả Tiêu Mộ Tuế cũng không biết nhà hàng của dì Tiểu Miêu có thể nấu được món nào, cho nên cậu đã viết một tờ thực đơn, tất cả đều là những món cậu đã từng ăn khi đến nhà hàng, một vài món ăn nhẹ và món tráng miệng. Cậu viết đầy cả một tờ giấy A4, rồi dán trên tủ lạnh để cho Trần Dã tự lựa chọn.
Mỗi ngày Tiêu Mộ Tuế thức dậy đều có thể nhìn thấy Trần Dã ngồi trong phòng ăn để làm bài thi thử có sẵn trong cặp, ngoài ra còn có vài đề thi Tiêu Mộ Tuế chia sẻ cho anh. Trần Dã cũng có thể viết bằng tay trái, chỉ là có chút chậm hơn, hình dạng chữ khá thanh thoát. Tiêu Mộ Tuế lén xem cặp của anh, chữ bên trong vở đẹp hơn so với khi viết tay trái rất nhiều, rất thẳng hàng cũng rất đẹp.
Mỗi ngày đến trường, Tiêu Mộ Tuế đều lo rằng chú mèo rừng nhỏ ở nhà sẽ chạy mất, vì thế mỗi lần chuông tan học vừa vang lên, cậu đã vội vàng dọn dẹp sách vở rồi xách cặp trên vai và chạy về nhà. Đến khi cậu vừa thở dốc vừa mở cửa, cậu đều nhìn thấy Trần Dã đang nhàn nhã đọc sách hoặc vừa làm đề thi xong, lúc này cậu mới như trút được gánh nặng.
Trần Dã không chọn gọi đồ ăn mà lại tự tay nấu hết, thỉnh thoảng Tiêu Mộ Tuế cũng phụ giúp. Vài lần Tiêu Mộ Tuế nói món ăn này có hơi mặn hoặc là hơi cay, sau đó Trần Dã đã lập tức giảm lượng muối và ớt, còn tăng thêm lượng thịt nên Tiêu Mộ Tuế rất hài lòng. Việc lặp tàu chiến vào mỗi buổi tối trở nên nhanh hơn, dù sào mèo rừng nhỏ cũng đã làm rất nhiều đồ ăn cho cậu.
Trần Dã đi lại không tiện nên xin phép nghỉ ở trường, nhưng vẫn làm bài tập giáo viên giao như bình thường. Chính Tiêu Mộ Tuế chủ động nộp bài tập, cũng chính cậu mang bài tập về khu chung cư, bởi vì có Trần Dã ở nhà nên Tiêu Mộ Tuế cũng không đi đến phòng tự học.
Một lần, Khâu Hàn Sinh vô tình gặp Tiêu Mộ Tuế ở căng tin nên đã dứt khoát ngồi cùng bàn ăn với cậu, sau đó mỉm cười xấu xa và nói: "Hóa ra cậu và Dã Thần ở cùng một khu chung cư, hèn gì cậu lại muốn cùng cậu ấy chơi đàn piano."
Tiêu Mộ Tuế đưa trà sữa cậu mua cho Khâu Hàn Sinh, bắt đầu ngại ngùng: "Tôi thật sự ngưỡng mộ cậu ấy."
"Muốn cậu ấy bày cách cho tôi làm sao có thể tiến bộ nhanh chóng, rồi có thể lọt top 3."
"Vậy cậu học được gì rồi, chia sẻ cho tôi chút đi." Khâu Hàn Sinh cho Tiêu Mộ Tuế chút sườn xào chua ngọt của mình: "Dã Thần bị bệnh, vậy cậu còn có thể chơi đàn piano cùng cậu ấy không?"
Tiêu Mộ Tuế gắp một ít sườn rồi nói: "Không sao, có một mình tôi cũng có thể làm được."
Buổi tối, Tiêu Mộ Tuế ghé vào cửa hàng xiên nướng để mua vài món ăn, thêm hai bình sữa bò nóng. Lúc cậu về nhà thì phát hiện nồi canh vẫn còn sôi trên bếp nên nhanh chóng bưng nồi canh sườn ra bàn ăn, còn dọn thêm xiên nướng cậu đã mua, rồi lại đi lấy bát đũa ra. Trần Dã vẫn còn làm đề nên Tiêu Mộ Tuế tự múc canh ra, uống hơn nửa bát rồi mới bắt đầu ăn thịt.
Sườn heo hầm trong nồi canh đã rục ra, còn có củ khoai từ, Tiêu Mộ Tuế húp từng miếng canh thịt, còn Trần Dã vẫn chăm chú làm bài, hoàn toàn không để ý đến người đối diện đang nhìn mình chằm chằm không thèm chớp mắt một cái. Tiêu Mộ Tuế cảm thấy với gương mặt như vậy khiến canh trong bát càng thơm hơn, cậu muốn hôn lên đôi môi của Trần Dã, không biết mùi vị nơi đó có thơm hơn sườn trong nồi hay không.
Thứ gì đó được bọc trong quần lót chợt nhảy lên, Tiêu Mộ Tuế sặc miếng canh, lúc này Trần Dã ở phía đối diện mới ngẩng đầu lên nhìn cậu, sau đó anh đưa hộp giấy sang rồi lại tiếp tục làm đề.
Tiêu Mộ Tuế lau sạch dấu vết trên người, chậm rãi ngồi xuống múc canh cho Trần Dã, rồi lại chạy vào phòng bếp rửa hoa quả, sau đó nhỏ giọng nói lên suy nghĩ của mình: "Ở trường ai ai cũng gọi cậu là Thần, vậy Thần này, cậu có thể dạy tôi cách nâng thành tích lên không?"
Bút trong tay Trần Dã vẫn không ngừng, anh cũng không hề nhìn Tiêu Mộ Tuế một lần, chỉ lên tiếng: "Tóm tắt ý chính."
Tiêu Mộ Tuế cũng không tức giận, ngồi bên cạnh Trần Dã khiến cho cậu có cảm giác vô cùng thoải mái, ngửi được mùi hương nước giặt quần áo trên người anh giống như của mình, trong lòng lại chợt vui vẻ. Đột nhiên cậu nhớ đến chú mèo Ragdoll xinh đẹp, ánh mắt liếc nhìn tay và gương mặt Trần Dã, đây chính là thú vui khi nuôi mèo sao?
Trần Dã nói có thể lên sân khấu đánh đàn cùng với Tiêu Mộ Tuế, chỉ có điều anh chỉ chơi bằng tay trái, vốn dĩ Tiêu Mộ Tuế định cho anh ngồi bên cạnh là được rồi, nghe anh nói là muốn chơi thì cậu cũng không nhiều lời mà đưa anh đến phòng piano ở trường để luyện tập thêm vài lần.
Ông ngoại biết rõ trong phòng cậu thuê có thêm một người bạn, chắc chắn quản gia đã nói những gì mình điều tra được cho ông ấy. Nhưng ông ấy chỉ hỏi Tiêu Mộ Tuế rằng dạo này con có thấy vui không và Tiêu Mộ Tuế gật đầu. Sau đó cậu chỉnh sửa lại áo sơ mi, dán thêm hai miếng sưởi ấm, không biết cậu nghĩ gì mà lại lấy thêm hai miếng nữa rồi nhét vào túi quần, sau đó cậu tạm biệt ông ngoại để đi tìm Trần Dã.
Trần Dã đã mặc vest xong, đang ngồi trên ghế cố gắng đeo cà vạt, Tiêu Mộ Tuế đến gần và chủ động giúp anh thắt một nút thắt thật đẹp.
Trần Dã đỏ bừng đôi tai, anh nói tiếng "cảm ơn" với Tiêu Mộ Tuế.
Tiêu Mộ Tuế hơi nhướng mày, mèo rừng nhỏ của cậu đang ngượng sao? Cậu lại lấy miếng sưởi ấm trong túi quần ra và dán sau lưng Trần Dã một cái, rồi lại dán ở bụng anh một cái.
Đến lượt hai người bọn họ lên sân khấu, Tiêu Mộ Tuế đột nhiên cảm thấy lo lắng, nhưng Trần Dã vẫn luôn bình tĩnh, cho nên Tiêu Mộ Tuế hít thở sâu hai cái rồi lên sân khấu với Trần Dã.
Buổi biểu diễn có thành công hay không không quan trọng, Tiêu Mộ Tuế nhìn thấy cột đèn đơn tỏa ra một đợt ánh sáng nhạt mỏng manh bao phủ lấy cả người Trần Dã, trông anh giống như con bướm ẩn nấp trong kén, đột nhiên nó phát ra từng âm thanh bóc nhẹ nhàng, rồi một con bướm yếu đuối từ từ chui ra từ vỏ kén.
Bàn đầu Tiêu Mộ Tuế vẫn ngoan ngoãn đánh bản "Lâu Đài Trên Không", sau đó chuyển nhạc một cái, cậu khẽ cười. Còn Trần Dã dường như đã biết được cậu sẽ thay đổi từ lâu nên đã lập tức đuổi theo tiết tấu của cậu, ba khúc nhạc liên tiếp không giống nhau, cuối cùng đổi lại thành "Lâu Đài Trên Không", thời gian nhiều hơn dự kiến hai phút, cũng may chương trình đã sắp xếp chạy nhanh trước năm phút. Tiếng vỗ tay bên dưới nhiệt liệt chưa từng thấy, ánh đèn bỗng tối đi, Tiêu Mộ Tuế siết chặt bàn tay, cậu muốn hôn Trần Dã, nhưng MC đã lên sân khấu nên chỉ đành theo chân Trần Dã xuống sân khấu.
"Bé con ngoan, có lạnh không?" Bà ngoại xoa tay Tiêu Mộ Tuế, giọng điệu có chút đau lòng, bà mặc thêm áo ấm cho cậu.
Tiêu Mộ Tuế nhìn thấy bà ngoại thì không ngừng làm nũng, cậu ôm lấy cánh tay của bà rồi thân thiết nói: "Cháu có dán túi sưởi ấm rồi mà."
Bà ngoại nói với vẻ oán trách: "Vậy cũng không đủ, bộ đồ này mỏng quá!"
Tiêu Mộ Tuế lấy áo khoác che kín người, chôn cả gương mặt vào trong đó, giả vờ bản thân mình như một con đà điều, chỉ lộ ra đôi mắt to tròn. Trò này của cậu lập tức khiến cho bà lão bật cười hớn hở, bà đánh nhẹ vào lưng cậu bảo cậu đừng nghịch nữa mà mang áo lại cho đàng hoàng.
Cuối cùng, Tiêu Mộ Tuế chỉ về phía Trần Dã đang đứng lẻ loi một chỗ rồi khẽ nói với bà ngoại: "Bà ngoại, gần đây cháu có một người bạn cùng phòng, tên cậu ấy là Trần Dã."
Cậu biết mình không thể giấu được ông bà ngoại, chi bằng thẳng thắn trước sẽ tốt hơn.
Bà ngoại vỗ mu bàn tay Tiêu Mộ Tuế, giọng điệu nhẹ nhàng: "Bà biết chuyện cậu bé đó rồi, nó sống rất khổ sở, nhưng mà nếu muốn kết bạn mà vẫn không được thì cũng không nên miễn cưỡng đâu."
Tiêu Mộ Tuế gật đầu: "Cháu biết rồi, bà ngoại."
Tiêu Mộ Tuế không về khu biệt thự cùng với bà ngoại, mà lại theo Trần Dã ra khỏi trưởng và đi vào con hẻm nhỏ chật hẹp kia. Cậu cúi đầu nhìn tay trái của Trần Dã, trong lòng khó chịu muốn cầm lấy. Cả hai cùng đi thêm một đoạn dài nữa, người đi đường càng thưa hơn, hơn nữa đèn đường cũng không quá sáng, cho nên Tiêu Mộ Tuế to gan đưa tay về phía trước để nắm lấy tay Trần Dã, lúc này cậu mới phát hiện tay anh rất lạnh nên vội vã cho tay anh vào túi mình.
Trần Dã chợt dừng lại, anh muốn rút tay về nhưng đã bị Tiêu Mộ Tuế nắm lấy. Bộ vest Trần Dã mang hôm nay, cả giày da và tất đều là do Tiêu Mộ Tuế mua. Tiêu Mộ Tuế rất thích cảm giác này, tốt nhất là cả người Trần Dã đều có dấu vết của cậu.
Đi tới cửa khu chung cư Tiêu Mộ Tuế mới buông tay ra, bởi vì đèn trên đoạn đường nhỏ từ bảo vệ của khu chung cư đến công viên rất sáng, chuyện hai chàng trai nắm tay nhau vẫn không hợp lẽ, huống chi đây là do cậu cưỡng chế dắt đi.
Đi qua công viên nhỏ vẫn không nhìn thấy mấy con mèo hoang, cho nên Tiêu Mộ Tuế theo Trần Dã về tòa nhà. Lúc đi đến tầng bốn, Trần Dã chợt dừng lại, giống như đang do dự không biết có nên về nhà hay không. Trần Dã bất động nhìn cậu, anh khẽ nói với gương mặt lạnh lùng: "Cậu muốn về không?"
Mặc dù vẻ mặt Tiêu Mộ Tuế như đang nói "Nếu như cậu nói muốn thì tôi cũng không cần cậu nữa.", nhưng thật ra con quái thú bên trong cậu đang kêu gào "Cho dù là cậu có muốn hay không thì tôi cũng không thả cho cậu về đâu.". Cuối cùng Trần Dã cũng đi theo Tiêu Mộ Tuế đến tầng bảy, cho đến khi cánh cửa khép lại, Tiêu Mộ Tuế mới được yên tâm.
Tiêu Mộ Tuế có đặt một cái ghế trong phòng ăn vào phòng tắm, bởi vì trước đây chân Trần Dã bị thương cũng không tiện lau chùi. Sau đó cậu cũng cầm ghế ra và thay bằng một cái ghế cao khác, ghế cao này tương đối hợp cho Tiêu Mộ Tuế sử dụng, cậu đợi đến khi Trần Dã dùng xong phòng tắm mới vào tắm rửa.
Sau khi tắm xong, cậu định xem phim bộ một chút nên đã hỏi Trần Dã có muốn xem cùng không, Trần Dã cũng gật đầu đồng ý. Tiêu Mộ Tuế lập tức vui vẻ, vội vàng hỏi anh muốn xem phim gì, để cho anh tự chọn. Còn cậu vui vẻ dọn dẹp các linh kiện lắp tàu chiến xung quanh sô pha, rồi cậu lại đi vào bếp tìm trong tủ bát xem có đồ ăn vặt hay đồ uống gì hợp để xem phim hay không. Cậu làm rất nhiều, sau khi làm xong vẫn thấy chưa đủ nên muốn đặt đồ ăn ngoài về cho hai người.
Trần Dã ngăn chặn suy nghĩ ship đồ ăn ngoài về của cậu, anh đi vào phòng bếp làm cho cậu một phần mì xào thịt bò cà chua trứng đơn giản. Tiêu Mộ Tuế vừa ăn, thỉnh thoảng còn nhìn gương mặt Trần Dã, tâm trạng vô cùng vui vẻ. Ui chao, hình như nuôi mèo rất là vui.
Cuối cùng cậu cũng không nhớ nội dung của bộ phim điện ảnh đó là gì, chỉ biết là ánh trang đêm nay bên ngoài cửa sổ thật đẹp.
Cuối tuần, Trần Dã đang nấu cơm, còn Tiêu Mộ Tuế thì vừa dụi mắt vừa đi xuống từ phòng ngủ chính. Đêm qua cậu cố gắng lắp tàu chiến đến tối muộn, sáng nay đánh một giấc đến tận mười hai giờ. Vừa xuống đã nghe mùi thơm nên đã đi vào nhà bếp thì thấy Trần Dã đang chiên xương sườn, không nhịn được nên đã lén ăn một ít, Trần Dã liếc cậu một cái rồi nói: "Còn chưa chín."
Tiêu Mộ Tuế đành phải chép miệng đi vào phòng tắm rửa mặt, thật ra trên lầu cũng có một nhà vệ sinh nhỏ có thể đánh răng rửa mặt hoặc tắm rửa, chỉ là Tiêu Mộ Tuế thích ngâm mình nghỉ ngơi trong bồn lắm sau khi tắm bằng vòi sen. Cậu rất thích bồn tắm lớn, thích cảm giác ngâm mình. Phòng tắm ở tầng dưới có bồn tắm lớn nên cậu vẫn luôn rửa mặt ở đây.
Rửa mặt xong, Tiêu Mộ Tuế lười biếng đi vào nhà bếp, không biết vì sao mà cậu lại muốn ôm Trần Dã một chút, cơ thể cậu thẳng thắn thành thật hơn cả trái tim, hai tay cậu vòng qua eo Trần Dã. Cậu thấp hơn Trần Dã nên cậu chỉ có thể kề sát mặt mình vào lưng Trần Dã, mỗi lần hít thở đều ngửi thấy mùi hương trên quần áo của Trần Dã rất giống trên người mình, cảm giác thỏa mãn lại vô thức dâng lên.
Trần Dã không còn dư tay để kéo người ra nên đành phải để cho cậu ôm. Sau khi chiên sườn xong, anh đổi một cái nồi, múc lấy một hai thìa dầu đã chiên sườn cho vào nồi để chuẩn bị làm món sườn xào chua ngọt.
Tiêu Mộ Tuế ôm được một lát cũng thu tay về, đứng bên cạnh nhìn Trần Dã nấu ăn. Anh tạm thời chỉ có thể thao tác một tay cho nên không thể đẹp trai điên cuồng, thế nhưng đối với Trần Dã mà nói thì những chuyện này đều là khiêm tốn. Cậu thích tay Trần Dã, bàn tay rất lớn, mặc dù có chút lạnh nhưng khớp xương rất rõ ràng, ngón tay cũng rất dài.
Trần Dã làm tổng cộng bốn món ăn, một món nấm mèo xào rau, một món sườn xào chua ngọt, còn có hai món rau và không có canh. Tiêu Mộ Tuế rất nể mặt, cậu ăn hết cơm được nấu trong nồi cơm điện.
Buổi tối, Trần Dã vẫn nấu cơm, có điều anh làm thêm một món canh nấm, Tiêu Mộ Tuế không thích ăn canh, nhưng đây là món Trần Dã làm nên cậu đành phải ăn hai bát lớn.
Bộ phim điện ảnh vào buổi tối có chút thôi miên, Tiêu Mộ Tuế chỉ xem một lát đã ôm gối ngủ thiếp đi. Cậu không biết là Trần Dã đã nhìn cậu để xác nhận rất lâu mới chậm rãi đắp chăn cho cậu và tắt phim điện ảnh đi.
Cậu cũng mua thêm rau của và vài loại thịt, nói với anh là nếu muốn tự nấu cơm thì cứ nấu, còn nếu không muốn nấu thì gọi món ăn qua số điện thoại của nhà hàng được dán trên tủ lạnh. Ngay cả Tiêu Mộ Tuế cũng không biết nhà hàng của dì Tiểu Miêu có thể nấu được món nào, cho nên cậu đã viết một tờ thực đơn, tất cả đều là những món cậu đã từng ăn khi đến nhà hàng, một vài món ăn nhẹ và món tráng miệng. Cậu viết đầy cả một tờ giấy A4, rồi dán trên tủ lạnh để cho Trần Dã tự lựa chọn.
Mỗi ngày Tiêu Mộ Tuế thức dậy đều có thể nhìn thấy Trần Dã ngồi trong phòng ăn để làm bài thi thử có sẵn trong cặp, ngoài ra còn có vài đề thi Tiêu Mộ Tuế chia sẻ cho anh. Trần Dã cũng có thể viết bằng tay trái, chỉ là có chút chậm hơn, hình dạng chữ khá thanh thoát. Tiêu Mộ Tuế lén xem cặp của anh, chữ bên trong vở đẹp hơn so với khi viết tay trái rất nhiều, rất thẳng hàng cũng rất đẹp.
Mỗi ngày đến trường, Tiêu Mộ Tuế đều lo rằng chú mèo rừng nhỏ ở nhà sẽ chạy mất, vì thế mỗi lần chuông tan học vừa vang lên, cậu đã vội vàng dọn dẹp sách vở rồi xách cặp trên vai và chạy về nhà. Đến khi cậu vừa thở dốc vừa mở cửa, cậu đều nhìn thấy Trần Dã đang nhàn nhã đọc sách hoặc vừa làm đề thi xong, lúc này cậu mới như trút được gánh nặng.
Trần Dã không chọn gọi đồ ăn mà lại tự tay nấu hết, thỉnh thoảng Tiêu Mộ Tuế cũng phụ giúp. Vài lần Tiêu Mộ Tuế nói món ăn này có hơi mặn hoặc là hơi cay, sau đó Trần Dã đã lập tức giảm lượng muối và ớt, còn tăng thêm lượng thịt nên Tiêu Mộ Tuế rất hài lòng. Việc lặp tàu chiến vào mỗi buổi tối trở nên nhanh hơn, dù sào mèo rừng nhỏ cũng đã làm rất nhiều đồ ăn cho cậu.
Trần Dã đi lại không tiện nên xin phép nghỉ ở trường, nhưng vẫn làm bài tập giáo viên giao như bình thường. Chính Tiêu Mộ Tuế chủ động nộp bài tập, cũng chính cậu mang bài tập về khu chung cư, bởi vì có Trần Dã ở nhà nên Tiêu Mộ Tuế cũng không đi đến phòng tự học.
Một lần, Khâu Hàn Sinh vô tình gặp Tiêu Mộ Tuế ở căng tin nên đã dứt khoát ngồi cùng bàn ăn với cậu, sau đó mỉm cười xấu xa và nói: "Hóa ra cậu và Dã Thần ở cùng một khu chung cư, hèn gì cậu lại muốn cùng cậu ấy chơi đàn piano."
Tiêu Mộ Tuế đưa trà sữa cậu mua cho Khâu Hàn Sinh, bắt đầu ngại ngùng: "Tôi thật sự ngưỡng mộ cậu ấy."
"Muốn cậu ấy bày cách cho tôi làm sao có thể tiến bộ nhanh chóng, rồi có thể lọt top 3."
"Vậy cậu học được gì rồi, chia sẻ cho tôi chút đi." Khâu Hàn Sinh cho Tiêu Mộ Tuế chút sườn xào chua ngọt của mình: "Dã Thần bị bệnh, vậy cậu còn có thể chơi đàn piano cùng cậu ấy không?"
Tiêu Mộ Tuế gắp một ít sườn rồi nói: "Không sao, có một mình tôi cũng có thể làm được."
Buổi tối, Tiêu Mộ Tuế ghé vào cửa hàng xiên nướng để mua vài món ăn, thêm hai bình sữa bò nóng. Lúc cậu về nhà thì phát hiện nồi canh vẫn còn sôi trên bếp nên nhanh chóng bưng nồi canh sườn ra bàn ăn, còn dọn thêm xiên nướng cậu đã mua, rồi lại đi lấy bát đũa ra. Trần Dã vẫn còn làm đề nên Tiêu Mộ Tuế tự múc canh ra, uống hơn nửa bát rồi mới bắt đầu ăn thịt.
Sườn heo hầm trong nồi canh đã rục ra, còn có củ khoai từ, Tiêu Mộ Tuế húp từng miếng canh thịt, còn Trần Dã vẫn chăm chú làm bài, hoàn toàn không để ý đến người đối diện đang nhìn mình chằm chằm không thèm chớp mắt một cái. Tiêu Mộ Tuế cảm thấy với gương mặt như vậy khiến canh trong bát càng thơm hơn, cậu muốn hôn lên đôi môi của Trần Dã, không biết mùi vị nơi đó có thơm hơn sườn trong nồi hay không.
Thứ gì đó được bọc trong quần lót chợt nhảy lên, Tiêu Mộ Tuế sặc miếng canh, lúc này Trần Dã ở phía đối diện mới ngẩng đầu lên nhìn cậu, sau đó anh đưa hộp giấy sang rồi lại tiếp tục làm đề.
Tiêu Mộ Tuế lau sạch dấu vết trên người, chậm rãi ngồi xuống múc canh cho Trần Dã, rồi lại chạy vào phòng bếp rửa hoa quả, sau đó nhỏ giọng nói lên suy nghĩ của mình: "Ở trường ai ai cũng gọi cậu là Thần, vậy Thần này, cậu có thể dạy tôi cách nâng thành tích lên không?"
Bút trong tay Trần Dã vẫn không ngừng, anh cũng không hề nhìn Tiêu Mộ Tuế một lần, chỉ lên tiếng: "Tóm tắt ý chính."
Tiêu Mộ Tuế cũng không tức giận, ngồi bên cạnh Trần Dã khiến cho cậu có cảm giác vô cùng thoải mái, ngửi được mùi hương nước giặt quần áo trên người anh giống như của mình, trong lòng lại chợt vui vẻ. Đột nhiên cậu nhớ đến chú mèo Ragdoll xinh đẹp, ánh mắt liếc nhìn tay và gương mặt Trần Dã, đây chính là thú vui khi nuôi mèo sao?
Trần Dã nói có thể lên sân khấu đánh đàn cùng với Tiêu Mộ Tuế, chỉ có điều anh chỉ chơi bằng tay trái, vốn dĩ Tiêu Mộ Tuế định cho anh ngồi bên cạnh là được rồi, nghe anh nói là muốn chơi thì cậu cũng không nhiều lời mà đưa anh đến phòng piano ở trường để luyện tập thêm vài lần.
Ông ngoại biết rõ trong phòng cậu thuê có thêm một người bạn, chắc chắn quản gia đã nói những gì mình điều tra được cho ông ấy. Nhưng ông ấy chỉ hỏi Tiêu Mộ Tuế rằng dạo này con có thấy vui không và Tiêu Mộ Tuế gật đầu. Sau đó cậu chỉnh sửa lại áo sơ mi, dán thêm hai miếng sưởi ấm, không biết cậu nghĩ gì mà lại lấy thêm hai miếng nữa rồi nhét vào túi quần, sau đó cậu tạm biệt ông ngoại để đi tìm Trần Dã.
Trần Dã đã mặc vest xong, đang ngồi trên ghế cố gắng đeo cà vạt, Tiêu Mộ Tuế đến gần và chủ động giúp anh thắt một nút thắt thật đẹp.
Trần Dã đỏ bừng đôi tai, anh nói tiếng "cảm ơn" với Tiêu Mộ Tuế.
Tiêu Mộ Tuế hơi nhướng mày, mèo rừng nhỏ của cậu đang ngượng sao? Cậu lại lấy miếng sưởi ấm trong túi quần ra và dán sau lưng Trần Dã một cái, rồi lại dán ở bụng anh một cái.
Đến lượt hai người bọn họ lên sân khấu, Tiêu Mộ Tuế đột nhiên cảm thấy lo lắng, nhưng Trần Dã vẫn luôn bình tĩnh, cho nên Tiêu Mộ Tuế hít thở sâu hai cái rồi lên sân khấu với Trần Dã.
Buổi biểu diễn có thành công hay không không quan trọng, Tiêu Mộ Tuế nhìn thấy cột đèn đơn tỏa ra một đợt ánh sáng nhạt mỏng manh bao phủ lấy cả người Trần Dã, trông anh giống như con bướm ẩn nấp trong kén, đột nhiên nó phát ra từng âm thanh bóc nhẹ nhàng, rồi một con bướm yếu đuối từ từ chui ra từ vỏ kén.
Bàn đầu Tiêu Mộ Tuế vẫn ngoan ngoãn đánh bản "Lâu Đài Trên Không", sau đó chuyển nhạc một cái, cậu khẽ cười. Còn Trần Dã dường như đã biết được cậu sẽ thay đổi từ lâu nên đã lập tức đuổi theo tiết tấu của cậu, ba khúc nhạc liên tiếp không giống nhau, cuối cùng đổi lại thành "Lâu Đài Trên Không", thời gian nhiều hơn dự kiến hai phút, cũng may chương trình đã sắp xếp chạy nhanh trước năm phút. Tiếng vỗ tay bên dưới nhiệt liệt chưa từng thấy, ánh đèn bỗng tối đi, Tiêu Mộ Tuế siết chặt bàn tay, cậu muốn hôn Trần Dã, nhưng MC đã lên sân khấu nên chỉ đành theo chân Trần Dã xuống sân khấu.
"Bé con ngoan, có lạnh không?" Bà ngoại xoa tay Tiêu Mộ Tuế, giọng điệu có chút đau lòng, bà mặc thêm áo ấm cho cậu.
Tiêu Mộ Tuế nhìn thấy bà ngoại thì không ngừng làm nũng, cậu ôm lấy cánh tay của bà rồi thân thiết nói: "Cháu có dán túi sưởi ấm rồi mà."
Bà ngoại nói với vẻ oán trách: "Vậy cũng không đủ, bộ đồ này mỏng quá!"
Tiêu Mộ Tuế lấy áo khoác che kín người, chôn cả gương mặt vào trong đó, giả vờ bản thân mình như một con đà điều, chỉ lộ ra đôi mắt to tròn. Trò này của cậu lập tức khiến cho bà lão bật cười hớn hở, bà đánh nhẹ vào lưng cậu bảo cậu đừng nghịch nữa mà mang áo lại cho đàng hoàng.
Cuối cùng, Tiêu Mộ Tuế chỉ về phía Trần Dã đang đứng lẻ loi một chỗ rồi khẽ nói với bà ngoại: "Bà ngoại, gần đây cháu có một người bạn cùng phòng, tên cậu ấy là Trần Dã."
Cậu biết mình không thể giấu được ông bà ngoại, chi bằng thẳng thắn trước sẽ tốt hơn.
Bà ngoại vỗ mu bàn tay Tiêu Mộ Tuế, giọng điệu nhẹ nhàng: "Bà biết chuyện cậu bé đó rồi, nó sống rất khổ sở, nhưng mà nếu muốn kết bạn mà vẫn không được thì cũng không nên miễn cưỡng đâu."
Tiêu Mộ Tuế gật đầu: "Cháu biết rồi, bà ngoại."
Tiêu Mộ Tuế không về khu biệt thự cùng với bà ngoại, mà lại theo Trần Dã ra khỏi trưởng và đi vào con hẻm nhỏ chật hẹp kia. Cậu cúi đầu nhìn tay trái của Trần Dã, trong lòng khó chịu muốn cầm lấy. Cả hai cùng đi thêm một đoạn dài nữa, người đi đường càng thưa hơn, hơn nữa đèn đường cũng không quá sáng, cho nên Tiêu Mộ Tuế to gan đưa tay về phía trước để nắm lấy tay Trần Dã, lúc này cậu mới phát hiện tay anh rất lạnh nên vội vã cho tay anh vào túi mình.
Trần Dã chợt dừng lại, anh muốn rút tay về nhưng đã bị Tiêu Mộ Tuế nắm lấy. Bộ vest Trần Dã mang hôm nay, cả giày da và tất đều là do Tiêu Mộ Tuế mua. Tiêu Mộ Tuế rất thích cảm giác này, tốt nhất là cả người Trần Dã đều có dấu vết của cậu.
Đi tới cửa khu chung cư Tiêu Mộ Tuế mới buông tay ra, bởi vì đèn trên đoạn đường nhỏ từ bảo vệ của khu chung cư đến công viên rất sáng, chuyện hai chàng trai nắm tay nhau vẫn không hợp lẽ, huống chi đây là do cậu cưỡng chế dắt đi.
Đi qua công viên nhỏ vẫn không nhìn thấy mấy con mèo hoang, cho nên Tiêu Mộ Tuế theo Trần Dã về tòa nhà. Lúc đi đến tầng bốn, Trần Dã chợt dừng lại, giống như đang do dự không biết có nên về nhà hay không. Trần Dã bất động nhìn cậu, anh khẽ nói với gương mặt lạnh lùng: "Cậu muốn về không?"
Mặc dù vẻ mặt Tiêu Mộ Tuế như đang nói "Nếu như cậu nói muốn thì tôi cũng không cần cậu nữa.", nhưng thật ra con quái thú bên trong cậu đang kêu gào "Cho dù là cậu có muốn hay không thì tôi cũng không thả cho cậu về đâu.". Cuối cùng Trần Dã cũng đi theo Tiêu Mộ Tuế đến tầng bảy, cho đến khi cánh cửa khép lại, Tiêu Mộ Tuế mới được yên tâm.
Tiêu Mộ Tuế có đặt một cái ghế trong phòng ăn vào phòng tắm, bởi vì trước đây chân Trần Dã bị thương cũng không tiện lau chùi. Sau đó cậu cũng cầm ghế ra và thay bằng một cái ghế cao khác, ghế cao này tương đối hợp cho Tiêu Mộ Tuế sử dụng, cậu đợi đến khi Trần Dã dùng xong phòng tắm mới vào tắm rửa.
Sau khi tắm xong, cậu định xem phim bộ một chút nên đã hỏi Trần Dã có muốn xem cùng không, Trần Dã cũng gật đầu đồng ý. Tiêu Mộ Tuế lập tức vui vẻ, vội vàng hỏi anh muốn xem phim gì, để cho anh tự chọn. Còn cậu vui vẻ dọn dẹp các linh kiện lắp tàu chiến xung quanh sô pha, rồi cậu lại đi vào bếp tìm trong tủ bát xem có đồ ăn vặt hay đồ uống gì hợp để xem phim hay không. Cậu làm rất nhiều, sau khi làm xong vẫn thấy chưa đủ nên muốn đặt đồ ăn ngoài về cho hai người.
Trần Dã ngăn chặn suy nghĩ ship đồ ăn ngoài về của cậu, anh đi vào phòng bếp làm cho cậu một phần mì xào thịt bò cà chua trứng đơn giản. Tiêu Mộ Tuế vừa ăn, thỉnh thoảng còn nhìn gương mặt Trần Dã, tâm trạng vô cùng vui vẻ. Ui chao, hình như nuôi mèo rất là vui.
Cuối cùng cậu cũng không nhớ nội dung của bộ phim điện ảnh đó là gì, chỉ biết là ánh trang đêm nay bên ngoài cửa sổ thật đẹp.
Cuối tuần, Trần Dã đang nấu cơm, còn Tiêu Mộ Tuế thì vừa dụi mắt vừa đi xuống từ phòng ngủ chính. Đêm qua cậu cố gắng lắp tàu chiến đến tối muộn, sáng nay đánh một giấc đến tận mười hai giờ. Vừa xuống đã nghe mùi thơm nên đã đi vào nhà bếp thì thấy Trần Dã đang chiên xương sườn, không nhịn được nên đã lén ăn một ít, Trần Dã liếc cậu một cái rồi nói: "Còn chưa chín."
Tiêu Mộ Tuế đành phải chép miệng đi vào phòng tắm rửa mặt, thật ra trên lầu cũng có một nhà vệ sinh nhỏ có thể đánh răng rửa mặt hoặc tắm rửa, chỉ là Tiêu Mộ Tuế thích ngâm mình nghỉ ngơi trong bồn lắm sau khi tắm bằng vòi sen. Cậu rất thích bồn tắm lớn, thích cảm giác ngâm mình. Phòng tắm ở tầng dưới có bồn tắm lớn nên cậu vẫn luôn rửa mặt ở đây.
Rửa mặt xong, Tiêu Mộ Tuế lười biếng đi vào nhà bếp, không biết vì sao mà cậu lại muốn ôm Trần Dã một chút, cơ thể cậu thẳng thắn thành thật hơn cả trái tim, hai tay cậu vòng qua eo Trần Dã. Cậu thấp hơn Trần Dã nên cậu chỉ có thể kề sát mặt mình vào lưng Trần Dã, mỗi lần hít thở đều ngửi thấy mùi hương trên quần áo của Trần Dã rất giống trên người mình, cảm giác thỏa mãn lại vô thức dâng lên.
Trần Dã không còn dư tay để kéo người ra nên đành phải để cho cậu ôm. Sau khi chiên sườn xong, anh đổi một cái nồi, múc lấy một hai thìa dầu đã chiên sườn cho vào nồi để chuẩn bị làm món sườn xào chua ngọt.
Tiêu Mộ Tuế ôm được một lát cũng thu tay về, đứng bên cạnh nhìn Trần Dã nấu ăn. Anh tạm thời chỉ có thể thao tác một tay cho nên không thể đẹp trai điên cuồng, thế nhưng đối với Trần Dã mà nói thì những chuyện này đều là khiêm tốn. Cậu thích tay Trần Dã, bàn tay rất lớn, mặc dù có chút lạnh nhưng khớp xương rất rõ ràng, ngón tay cũng rất dài.
Trần Dã làm tổng cộng bốn món ăn, một món nấm mèo xào rau, một món sườn xào chua ngọt, còn có hai món rau và không có canh. Tiêu Mộ Tuế rất nể mặt, cậu ăn hết cơm được nấu trong nồi cơm điện.
Buổi tối, Trần Dã vẫn nấu cơm, có điều anh làm thêm một món canh nấm, Tiêu Mộ Tuế không thích ăn canh, nhưng đây là món Trần Dã làm nên cậu đành phải ăn hai bát lớn.
Bộ phim điện ảnh vào buổi tối có chút thôi miên, Tiêu Mộ Tuế chỉ xem một lát đã ôm gối ngủ thiếp đi. Cậu không biết là Trần Dã đã nhìn cậu để xác nhận rất lâu mới chậm rãi đắp chăn cho cậu và tắt phim điện ảnh đi.