Chương 19
Edit: Mạc Tử Thiên (Chỉ có trên wattpad.com)
Sau khi trúng đích, Thiệu Dĩ Ninh còn liên tục há to miệng, theo bản năng phát ra khè về hướng Đa Luân.
Đây là tư thái khi nhóm động vật họ mèo gặp phải địch nhân. Ý là, ta không thích ngươi, ngươi mau tránh ra!
Nhưng mà...
Đa Luân đối diện không hề tự giác, không biết vì sao mà đứng ngốc lăng ở đó, không nhúc nhích.
Trên mũi có một chút tơ máu, lúng ta lúng túng treo ở đó, rất giống một đứa ngốc to xác.
Thiệu Dĩ Ninh:... A? Uy lực của miêu quyền mạnh đến vậy sao? Đánh Đa Luân đến choáng váng?
Cậu nghi hoặc nghiêng đầu, đợi trong chốc lát, đối diện vẫn không có phản ứng. Vì thế mèo con nhịn không được mà nhắm mắt theo đuôi lại gần, móng vuốt nhỏ phấn nộn vung lên trước mặt thiếu niên sói ---
"Đa Luân?"
Đa Luân đột nhiên hồi phục tinh thần, ấp úng nói: "Ngươi..."
"Tôi..."
Mèo con nâng cằm lên, nỗ lực tạo hiệu quả như đang nhìn xuống: "Cậu cậu cậu, cậu rốt cuộc muốn làm gì?"
Hắn...
Hắn muốn làm gì.
Đa Luân cười mỉa: "Cái kia, ta nghe nói..."
Nghe nói đêm qua, mèo con có hành động vĩ đại.
Kerry xám xịt trở về, vì tránh để bị tính sổ sau này, hắn đã trộm tìm thiếu tộc trưởng Đa Luân, thành thật báo lại việc đã xảy ra.
Ngay lúc đó, tâm tình của Đa Luân sau khi nghe xong... cực kỳ khó chịu!
Vì cái gì? Vì cái gì ai cũng được nghe, mà hắn là nửa đương sự lại không nghe được?
Tuy, tuy rằng Kerry tự cho là đúng, có chút mê sảng, nhưng cũng có một chút sự thật, đó chính là từ ngày nhìn thấy mèo con trên cây, Đa Luân đúng là có nhớ mãi không quên.
Hắn ma xui quỷ khiến đi đến nơi họ gặp rất nhiều lần, cũng không chờ được mèo con. Vì thế hắn chần chừ mãi, lén dặn dò mấy con sói tuần tra biên cảnh, bảo bọn họ chú ý tới động tĩnh của mèo con.
Nếu... nếu gặp, liền truyền lời hộ.
... Nhưng không phải là loại truyền lời trước công chúng, tất cả mọi người đều biết đến!
Hắn đường đường là thiếu tộc trưởng của ngao ô tộc, si mê một ấu tể của miêu ô tộc cái gì, không liên quan gì đến hắn!
Sau đó, sau đó Đa Luân liền nhịn không được, lúc trời sáng ngời liền đi lại đây.
Hắn muốn biết, tiểu miêu nhãi con có chán ghét hắn hay không.
Nếu có thể thích hắn, vậy càng tốt.
Đương nhiên, loại thích này không giống với loại thích kia, chúng không phải một loại, hiện giờ Đa Luân chỉ là đơn thuần muốn thân cận với tiểu miêu nhãi con.
Hắn không có tâm tư nhiều hơn.
Bị cào như vậy, tâm tình của Đa Luân cũng khá phức tạp.
Tiểu miêu nhãi con... chán ghét mình đến thế?
Ánh mắt hắn lóe lóe, mặt dày nói: "Ta... ta muốn nghe một tiếng miêu ô."
"Bọn họ đều nghe được," hắn bổ sung, "...Ta cũng muốn nghe."
Thiệu Dĩ Ninh:??? Đến cả Đa Luân cũng???
Cậu ngàn vạn lần không nghĩ tới, bất quá cũng ngay tại lúc này, Thiệu Dĩ Ninh bỗng nghĩ ra một chủ ý.
Biểu tình của mèo con bỗng trở nên rất nghiêm túc. Đôi mắt xanh thẳm gắt gao nhìn sói xám, gằn từng chữ một nói: "Cậu nói cho tôi biết, trăng máu đến tột cùng là cái gì?"
"Cái này..."
Đa Luân bỗng nhiên dời tầm mắt, nhè nhẹ nói: "Ngươi còn chưa lớn lên, ta không thể nói."
Chưa trưởng thành? Đây là lí do gì?
Thiệu Dĩ Ninh muốn phản bác, nhưng hậu tri hậu giác nhớ tới, thân thể này vẫn là mèo con, đúng là chưa trưởng thành.
Cậu có chút không phục, ngẩng đầu lên: "Vậy còn cậu?"
Đa Luân thoạt nhìn, cũng chưa trưởng thành hoàn toàn? Vẫn là thiếu niên choai choai.
Vấn đề này cũng không khó trả lời, Đa Luân mắt cũng không chớp nói: "Khụ, ta nghe lén được."
"... Cũng không quá hoàn chỉnh."
Mấy chữ cuối cùng này, hắn hàm hồ, miễn cưỡng nói ra.
Ở trước mặt tiểu miêu nhãi con, hắn không muốn thừa nhận mình không biết gì đó.
Thiệu Dĩ Ninh suy nghĩ.
Hiện tại xem ra, mọi người cũng không cố ý lừa gạt cậu, mà là trên thảo nguyên có một ước định.
Có lẽ đây là một loại bảo hộ với các ấu tể.
Nghĩ như vậy, Thiệu Dĩ Ninh liền bình tĩnh hơn nhiều. Tuy trong lòng cậu có nhiều băn khoăn, nhưng tóm lại mình sẽ trưởng thành, nỗi băn khoăn kia sẽ có ngày được cởi bỏ.
Vì thế, cậu không quá tò mò, vung cái đuôi, xoay người rời đi.
"Này!"
Đa Luân tức khắc nóng nảy, nhảy một phát đến trước mặt cậu: "Sao ngươi đi rồi?"
Mèo con ngẩng đầu, chòm râu run run, rất rụt rè nói: "Cậu là ngao ô tộc, tôi là miêu ô tộc."
"A ba nói, miêu ô tộc không cần giao tiếp với ngao ô tộc."
"Gì?"
Đa Luân lập tức không cao hứng, tròng mắt hắn chuyển động, bỗng nhiên nói: "Nhưng không phải người nói, mình là mèo cái gì sao?"
Thiệu Dĩ Ninh không còn sợ vấn đề này, cậu tự nhiên nói: "Mèo cũng thuộc về miêu ô tộc."
Hừ hừ, để xem ngươi còn nói được gì?
Đa Luân chạm vào cái đinh mềm, lỗ tai gục xuống dưới, có chút không nghĩ ra.
Đa Luân lập tức thay đổi sách lược, ý đồ dụ dỗ để tiếp cận mèo con: "Vậy ngươi muốn đi đâu nè?"
Hắn không tin, hắn không thể làm tiểu miêu nhãi con liếc mình nhiều thêm một cái?
Đáng giận, đều là do Kerry ngu ngốc, bản thân mình trộm chạy ra, mà còn chơi đùa mù quáng. Tối hôm qua hắn đánh một trận mà còn chưa thấy hả giận.
Nhưng mà, mèo con không muốn để ý đến hắn.
Tròng mắt Thiệu Dĩ Ninh quay tròn loạn xạ, cố ý nói: "Tôi muốn đi tìm Già Lâu."
Ngày đó, dưới tàng cây, Đa Luân hình như rất kiêng kị Già Lâu, cho nên nếu nhắc tới Già Lâu, nói không chừng Đa Luân sẽ không đi theo cậu nữa?
Đa Luân rất buồn bực.
Báo đen hắn đánh không lại... A a a, thật phiền não!
Vì sao hắn không thể nhanh lớn lên, nhanh trở nên cường tráng chứ?
Đa Luân vung đuôi, lần đầu tiên cảm nhận được cảm giác rầu rĩ không vui.
Đầu hắn rũ xuống, uể oải ỉu xìu ngồi xổm một hồi lâu. Mèo con đã đi xa, hắn không thể lề mề thêm, gãi đầu định trở về.
... Hắn chuồn êm ra, nếu như bị lão ba phát hiện, sẽ rất thảm.
Ngay lúc này, trong bụi cỏ truyền ra một thanh âm nho nhỏ.
"Là... thiếu tộc trưởng Đa Luân sao?"
Đa Luân đột nhiên quay đầu.
.......
Mà bên kia, Thiệu Dĩ Ninh lạch lạch lạch bạch chạy thật xa, mãi cho đến khi xác nhận Đa Luân không theo kịp thì mới dừng lại.
Đi được xa, cậu thả chậm bước chân, chính mình nhịn không được mà vui vẻ.
Đa Luân không hư như cậu tưởng.
Nơi này cách đàn sư tử không xa, cậu cũng không nóng nảy trở về. Mèo con đi dạo trên thảo nguyên một lát, rốt cuộc cũng tìm được nơi thích hợp.
Đó là một thân cây cao. Trải qua mưa to gió táp, đã đắp nặn thành một cái ổ nhỏ, vừa vặn để cậu thoải mái dễ chịu cuộn tròn ở bên trong. Thiệu Dĩ Ninh suy nghĩ một lát, quyết đoán bò lên, đắc ý cuộn tròn thân thể, run run lỗ tai, tắm gội trong ánh mặt trời từ khe hở của lá cây, chớp chớp mắt.
Độ cao, góc độ đều vừa đúng. Vừa có thể phơi nắng, cũng không quá nóng nực, còn rất an toàn! Cậu đúng là một thiên tài!
Thiệu Dĩ Ninh dàn xếp tốt, liền bắt đầu mệt rã rời, đầu nhỏ gật gật, nói không chừng một giây sau sẽ rơi vào giấc ngủ. Nhưng ngay lúc này, dưới tàng cây bỗng hiện lên một hình bóng quen thuộc.
Nhìn, có chút giống... Barkley?
Thiệu Dĩ Ninh hơi sửng sốt.
Không có khả năng đi? Buổi sáng còn nghe Mẫu Sư nói qua, a ba Barkley bị đuổi tới biên cảnh, trong khoảng thời gian ngắn sẽ không trở về.
Biên cảnh của miêu ô tộc, kỳ thật chính là con sông lớn chảy ngang qua thảo nguyên. Sông lớn xuất phát từ núi tuyết, một đường chảy róc rách, cuối cùng biến mất ở sâu trong rừng rậm. Cách đại bản doanh của sư tử vài km.
Tính như vậy, là rất xa.
Mỗi năm vào lúc này, Barkley đều sẽ đóng quân bên kia --- càng không thể xuất hiện ở đây, vào lúc này.
Thiệu Dĩ Ninh có chút do dự.
Cậu với trình độ "nhận động vật" của mình có chút không tin tưởng. Lần trước còn nhận sai Ba Ân, cho rằng Ba Ân lạc trong rừng rậm. Lúc này, có phải cậu nhìn nhầm rồi?
Sư tử đực thành niên đều lớn lên không khác nhau lắm, hình thể cùng màu lông đều không sai biệt lắm, chỉ nhìn bóng dáng thì rất dễ nhận sai.
Rốt cuộc, chỉ cần màu lông giống nhau, mèo đều sẽ bị nhận sai.
Cậu chần chừ một lát, cơn buồn ngủ hoàn toàn bay đi. Vì thế Thiệu Dĩ Ninh nhìn xung quanh, cư nhiên nhìn thấy một thân ảnh quen thuộc.
Là Đa Luân.
Lông tóc màu xám bạc, so với các con sói khác thì bắt mắt và độc đáo hơn, không có khả năng bị nhận nhầm. Bởi vì còn chưa hoàn toàn trưởng thành, thân thể so với sói thành niên nhỏ hơn một chút, là một thân hình dễ phân biệt.
Đa Luân không thấy được mèo con trên cây, chỉ lo đi theo phương hướng của "Barkley", đi vào sâu trong rừng rậm.
Thiệu Dĩ Ninh:...Cho nên, bọn họ đang làm gì?
Không biết có phải do hiện tại cậu chỉ là mèo con, lòng hiếu kỳ của Thiệu Dĩ Ninh phá lệ nặng, phảng phất như có một trăm móng vuốt nhỏ cào trong tim, câu đến mức cậu không kiềm chế được. Cậu chỉ tạm dừng một lát, liền bỗng nhiên đứng dậy, nắm tuyết nhẹ nhàng chạy qua đám lá cây, không bao lâu liền nhảy xuống khỏi cây, móng vuốt nhỏ phấn nộn đạp lên trên cỏ, là một tư thế tiếp đất xinh đẹp.
Muốn đi xem, thật sự muốn.
Đa Luân cũng có thể đi vào, mình cũng không sao nhỉ?
... Hừ hừ, lừa cậu cái gì mà vị thành niên không được vào, nơi này là đại thảo nguyên a, lại không phải là tiết mục ngại ngùng không cho trẻ dưới 18.
Giống như có một thanh âm, không ngừng bồi hồi trong đầu cậu, ở bên tai cậu thúc giục, mê hoặc cậu.
Xem một chút đi, không sao đâu.
Vì thế, mèo con thử thăm dò, dũng cảm thăm dò... Không kiềm được mà bước ra bước đầu tiên.
Sau đó, cậu mới đi được vài mét, liền thấy người quen thứ ba trong ngày hôm nay --- nga không, động vật quen.
Dưới bóng cây, thân thể mạnh mẽ hô hấp hơi phập phồng, hòa hợp với bóng tối, nhìn không rõ. Anh tựa hồ không phát hiện cậu đã đến, chỉ an tĩnh nằm ở đó. Đồng thời, trong không khí chậm rãi tràn ngập mùi quen thuộc.
Là máu.
Thiệu Dĩ Ninh nao nao, chân nhanh hơn não, theo bản năng chạy qua, mắt của mèo con trợn tròn, đôi mắt xanh thẳm khó có thể tin được điều mình đang thấy.
Trời ạ, Già Lâu bị thương?
... Là ai? Hoặc là cái gì? Thế nhưng làm thương anh?
Sau khi trúng đích, Thiệu Dĩ Ninh còn liên tục há to miệng, theo bản năng phát ra khè về hướng Đa Luân.
Đây là tư thái khi nhóm động vật họ mèo gặp phải địch nhân. Ý là, ta không thích ngươi, ngươi mau tránh ra!
Nhưng mà...
Đa Luân đối diện không hề tự giác, không biết vì sao mà đứng ngốc lăng ở đó, không nhúc nhích.
Trên mũi có một chút tơ máu, lúng ta lúng túng treo ở đó, rất giống một đứa ngốc to xác.
Thiệu Dĩ Ninh:... A? Uy lực của miêu quyền mạnh đến vậy sao? Đánh Đa Luân đến choáng váng?
Cậu nghi hoặc nghiêng đầu, đợi trong chốc lát, đối diện vẫn không có phản ứng. Vì thế mèo con nhịn không được mà nhắm mắt theo đuôi lại gần, móng vuốt nhỏ phấn nộn vung lên trước mặt thiếu niên sói ---
"Đa Luân?"
Đa Luân đột nhiên hồi phục tinh thần, ấp úng nói: "Ngươi..."
"Tôi..."
Mèo con nâng cằm lên, nỗ lực tạo hiệu quả như đang nhìn xuống: "Cậu cậu cậu, cậu rốt cuộc muốn làm gì?"
Hắn...
Hắn muốn làm gì.
Đa Luân cười mỉa: "Cái kia, ta nghe nói..."
Nghe nói đêm qua, mèo con có hành động vĩ đại.
Kerry xám xịt trở về, vì tránh để bị tính sổ sau này, hắn đã trộm tìm thiếu tộc trưởng Đa Luân, thành thật báo lại việc đã xảy ra.
Ngay lúc đó, tâm tình của Đa Luân sau khi nghe xong... cực kỳ khó chịu!
Vì cái gì? Vì cái gì ai cũng được nghe, mà hắn là nửa đương sự lại không nghe được?
Tuy, tuy rằng Kerry tự cho là đúng, có chút mê sảng, nhưng cũng có một chút sự thật, đó chính là từ ngày nhìn thấy mèo con trên cây, Đa Luân đúng là có nhớ mãi không quên.
Hắn ma xui quỷ khiến đi đến nơi họ gặp rất nhiều lần, cũng không chờ được mèo con. Vì thế hắn chần chừ mãi, lén dặn dò mấy con sói tuần tra biên cảnh, bảo bọn họ chú ý tới động tĩnh của mèo con.
Nếu... nếu gặp, liền truyền lời hộ.
... Nhưng không phải là loại truyền lời trước công chúng, tất cả mọi người đều biết đến!
Hắn đường đường là thiếu tộc trưởng của ngao ô tộc, si mê một ấu tể của miêu ô tộc cái gì, không liên quan gì đến hắn!
Sau đó, sau đó Đa Luân liền nhịn không được, lúc trời sáng ngời liền đi lại đây.
Hắn muốn biết, tiểu miêu nhãi con có chán ghét hắn hay không.
Nếu có thể thích hắn, vậy càng tốt.
Đương nhiên, loại thích này không giống với loại thích kia, chúng không phải một loại, hiện giờ Đa Luân chỉ là đơn thuần muốn thân cận với tiểu miêu nhãi con.
Hắn không có tâm tư nhiều hơn.
Bị cào như vậy, tâm tình của Đa Luân cũng khá phức tạp.
Tiểu miêu nhãi con... chán ghét mình đến thế?
Ánh mắt hắn lóe lóe, mặt dày nói: "Ta... ta muốn nghe một tiếng miêu ô."
"Bọn họ đều nghe được," hắn bổ sung, "...Ta cũng muốn nghe."
Thiệu Dĩ Ninh:??? Đến cả Đa Luân cũng???
Cậu ngàn vạn lần không nghĩ tới, bất quá cũng ngay tại lúc này, Thiệu Dĩ Ninh bỗng nghĩ ra một chủ ý.
Biểu tình của mèo con bỗng trở nên rất nghiêm túc. Đôi mắt xanh thẳm gắt gao nhìn sói xám, gằn từng chữ một nói: "Cậu nói cho tôi biết, trăng máu đến tột cùng là cái gì?"
"Cái này..."
Đa Luân bỗng nhiên dời tầm mắt, nhè nhẹ nói: "Ngươi còn chưa lớn lên, ta không thể nói."
Chưa trưởng thành? Đây là lí do gì?
Thiệu Dĩ Ninh muốn phản bác, nhưng hậu tri hậu giác nhớ tới, thân thể này vẫn là mèo con, đúng là chưa trưởng thành.
Cậu có chút không phục, ngẩng đầu lên: "Vậy còn cậu?"
Đa Luân thoạt nhìn, cũng chưa trưởng thành hoàn toàn? Vẫn là thiếu niên choai choai.
Vấn đề này cũng không khó trả lời, Đa Luân mắt cũng không chớp nói: "Khụ, ta nghe lén được."
"... Cũng không quá hoàn chỉnh."
Mấy chữ cuối cùng này, hắn hàm hồ, miễn cưỡng nói ra.
Ở trước mặt tiểu miêu nhãi con, hắn không muốn thừa nhận mình không biết gì đó.
Thiệu Dĩ Ninh suy nghĩ.
Hiện tại xem ra, mọi người cũng không cố ý lừa gạt cậu, mà là trên thảo nguyên có một ước định.
Có lẽ đây là một loại bảo hộ với các ấu tể.
Nghĩ như vậy, Thiệu Dĩ Ninh liền bình tĩnh hơn nhiều. Tuy trong lòng cậu có nhiều băn khoăn, nhưng tóm lại mình sẽ trưởng thành, nỗi băn khoăn kia sẽ có ngày được cởi bỏ.
Vì thế, cậu không quá tò mò, vung cái đuôi, xoay người rời đi.
"Này!"
Đa Luân tức khắc nóng nảy, nhảy một phát đến trước mặt cậu: "Sao ngươi đi rồi?"
Mèo con ngẩng đầu, chòm râu run run, rất rụt rè nói: "Cậu là ngao ô tộc, tôi là miêu ô tộc."
"A ba nói, miêu ô tộc không cần giao tiếp với ngao ô tộc."
"Gì?"
Đa Luân lập tức không cao hứng, tròng mắt hắn chuyển động, bỗng nhiên nói: "Nhưng không phải người nói, mình là mèo cái gì sao?"
Thiệu Dĩ Ninh không còn sợ vấn đề này, cậu tự nhiên nói: "Mèo cũng thuộc về miêu ô tộc."
Hừ hừ, để xem ngươi còn nói được gì?
Đa Luân chạm vào cái đinh mềm, lỗ tai gục xuống dưới, có chút không nghĩ ra.
Đa Luân lập tức thay đổi sách lược, ý đồ dụ dỗ để tiếp cận mèo con: "Vậy ngươi muốn đi đâu nè?"
Hắn không tin, hắn không thể làm tiểu miêu nhãi con liếc mình nhiều thêm một cái?
Đáng giận, đều là do Kerry ngu ngốc, bản thân mình trộm chạy ra, mà còn chơi đùa mù quáng. Tối hôm qua hắn đánh một trận mà còn chưa thấy hả giận.
Nhưng mà, mèo con không muốn để ý đến hắn.
Tròng mắt Thiệu Dĩ Ninh quay tròn loạn xạ, cố ý nói: "Tôi muốn đi tìm Già Lâu."
Ngày đó, dưới tàng cây, Đa Luân hình như rất kiêng kị Già Lâu, cho nên nếu nhắc tới Già Lâu, nói không chừng Đa Luân sẽ không đi theo cậu nữa?
Đa Luân rất buồn bực.
Báo đen hắn đánh không lại... A a a, thật phiền não!
Vì sao hắn không thể nhanh lớn lên, nhanh trở nên cường tráng chứ?
Đa Luân vung đuôi, lần đầu tiên cảm nhận được cảm giác rầu rĩ không vui.
Đầu hắn rũ xuống, uể oải ỉu xìu ngồi xổm một hồi lâu. Mèo con đã đi xa, hắn không thể lề mề thêm, gãi đầu định trở về.
... Hắn chuồn êm ra, nếu như bị lão ba phát hiện, sẽ rất thảm.
Ngay lúc này, trong bụi cỏ truyền ra một thanh âm nho nhỏ.
"Là... thiếu tộc trưởng Đa Luân sao?"
Đa Luân đột nhiên quay đầu.
.......
Mà bên kia, Thiệu Dĩ Ninh lạch lạch lạch bạch chạy thật xa, mãi cho đến khi xác nhận Đa Luân không theo kịp thì mới dừng lại.
Đi được xa, cậu thả chậm bước chân, chính mình nhịn không được mà vui vẻ.
Đa Luân không hư như cậu tưởng.
Nơi này cách đàn sư tử không xa, cậu cũng không nóng nảy trở về. Mèo con đi dạo trên thảo nguyên một lát, rốt cuộc cũng tìm được nơi thích hợp.
Đó là một thân cây cao. Trải qua mưa to gió táp, đã đắp nặn thành một cái ổ nhỏ, vừa vặn để cậu thoải mái dễ chịu cuộn tròn ở bên trong. Thiệu Dĩ Ninh suy nghĩ một lát, quyết đoán bò lên, đắc ý cuộn tròn thân thể, run run lỗ tai, tắm gội trong ánh mặt trời từ khe hở của lá cây, chớp chớp mắt.
Độ cao, góc độ đều vừa đúng. Vừa có thể phơi nắng, cũng không quá nóng nực, còn rất an toàn! Cậu đúng là một thiên tài!
Thiệu Dĩ Ninh dàn xếp tốt, liền bắt đầu mệt rã rời, đầu nhỏ gật gật, nói không chừng một giây sau sẽ rơi vào giấc ngủ. Nhưng ngay lúc này, dưới tàng cây bỗng hiện lên một hình bóng quen thuộc.
Nhìn, có chút giống... Barkley?
Thiệu Dĩ Ninh hơi sửng sốt.
Không có khả năng đi? Buổi sáng còn nghe Mẫu Sư nói qua, a ba Barkley bị đuổi tới biên cảnh, trong khoảng thời gian ngắn sẽ không trở về.
Biên cảnh của miêu ô tộc, kỳ thật chính là con sông lớn chảy ngang qua thảo nguyên. Sông lớn xuất phát từ núi tuyết, một đường chảy róc rách, cuối cùng biến mất ở sâu trong rừng rậm. Cách đại bản doanh của sư tử vài km.
Tính như vậy, là rất xa.
Mỗi năm vào lúc này, Barkley đều sẽ đóng quân bên kia --- càng không thể xuất hiện ở đây, vào lúc này.
Thiệu Dĩ Ninh có chút do dự.
Cậu với trình độ "nhận động vật" của mình có chút không tin tưởng. Lần trước còn nhận sai Ba Ân, cho rằng Ba Ân lạc trong rừng rậm. Lúc này, có phải cậu nhìn nhầm rồi?
Sư tử đực thành niên đều lớn lên không khác nhau lắm, hình thể cùng màu lông đều không sai biệt lắm, chỉ nhìn bóng dáng thì rất dễ nhận sai.
Rốt cuộc, chỉ cần màu lông giống nhau, mèo đều sẽ bị nhận sai.
Cậu chần chừ một lát, cơn buồn ngủ hoàn toàn bay đi. Vì thế Thiệu Dĩ Ninh nhìn xung quanh, cư nhiên nhìn thấy một thân ảnh quen thuộc.
Là Đa Luân.
Lông tóc màu xám bạc, so với các con sói khác thì bắt mắt và độc đáo hơn, không có khả năng bị nhận nhầm. Bởi vì còn chưa hoàn toàn trưởng thành, thân thể so với sói thành niên nhỏ hơn một chút, là một thân hình dễ phân biệt.
Đa Luân không thấy được mèo con trên cây, chỉ lo đi theo phương hướng của "Barkley", đi vào sâu trong rừng rậm.
Thiệu Dĩ Ninh:...Cho nên, bọn họ đang làm gì?
Không biết có phải do hiện tại cậu chỉ là mèo con, lòng hiếu kỳ của Thiệu Dĩ Ninh phá lệ nặng, phảng phất như có một trăm móng vuốt nhỏ cào trong tim, câu đến mức cậu không kiềm chế được. Cậu chỉ tạm dừng một lát, liền bỗng nhiên đứng dậy, nắm tuyết nhẹ nhàng chạy qua đám lá cây, không bao lâu liền nhảy xuống khỏi cây, móng vuốt nhỏ phấn nộn đạp lên trên cỏ, là một tư thế tiếp đất xinh đẹp.
Muốn đi xem, thật sự muốn.
Đa Luân cũng có thể đi vào, mình cũng không sao nhỉ?
... Hừ hừ, lừa cậu cái gì mà vị thành niên không được vào, nơi này là đại thảo nguyên a, lại không phải là tiết mục ngại ngùng không cho trẻ dưới 18.
Giống như có một thanh âm, không ngừng bồi hồi trong đầu cậu, ở bên tai cậu thúc giục, mê hoặc cậu.
Xem một chút đi, không sao đâu.
Vì thế, mèo con thử thăm dò, dũng cảm thăm dò... Không kiềm được mà bước ra bước đầu tiên.
Sau đó, cậu mới đi được vài mét, liền thấy người quen thứ ba trong ngày hôm nay --- nga không, động vật quen.
Dưới bóng cây, thân thể mạnh mẽ hô hấp hơi phập phồng, hòa hợp với bóng tối, nhìn không rõ. Anh tựa hồ không phát hiện cậu đã đến, chỉ an tĩnh nằm ở đó. Đồng thời, trong không khí chậm rãi tràn ngập mùi quen thuộc.
Là máu.
Thiệu Dĩ Ninh nao nao, chân nhanh hơn não, theo bản năng chạy qua, mắt của mèo con trợn tròn, đôi mắt xanh thẳm khó có thể tin được điều mình đang thấy.
Trời ạ, Già Lâu bị thương?
... Là ai? Hoặc là cái gì? Thế nhưng làm thương anh?