Chương 7: 7: Mắc Nợ
Toàn bộ lời vừa rồi đều lọt vào tai Tô Tử Hà…Diệp Thi Thi hít sâu, ngẩng đầu, mở to mắt nhìn Tô Tử Hà, thành thật nói: “Anh chủ, chiếc nhẫn này…”“Không tháo được?”“Vâng…”Trong một khoảnh khắc, Diệp Thi Thi có ảo giác rằng hình như anh chủ đã lường trước được kết quả.Anh đặt chén trà trong tay xuống, giương mắt nhìn cô: “Tiểu Hoa, lấy nó ra đây.”“Vâng.”Lâm Hoa Nam cầm tài liệu trên mặt bàn đưa cho Diệp Thi Thi, ôn hòa nói: “Cô Diệp, mời cô đọc.”Diệp Thi Thi nghi hoặc nhìn tài liệu trong tay, cô hỏi: “Đây là cái gì?”Tô Tử Hà nâng cằm nhìn mèo hoang nhỏ đang ngồi trên mặt đất giương mắt nhìn anh: “Chiếc nhẫn kia giá 2800, không tháo được thì bồi thường đi.”Diệp Thi Thi trợn tròn mắt: [2800 tệ? Không ngờ lại rẻ như vậy!]“Vậy trừ thẳng vào 1 vạn tiền lương của tôi đi, anh đưa cho tôi 7200 là được.”Chú thích: 1 vạn = 10000 tệ.“2800 vạn.”“Cái… Cái gì? 2800 vạn?”Diệp Thi Thi cảm thấy tai mình có vấn đề, vô thức giơ tay ngoáy lỗ tai.“USD.”Hai mắt Diệp Thi Thi đã ngập dấu chấm hỏi vì kinh ngạc.“Cái này không phải là…”Cô lấy điện thoại di động ra tính một hồi, sau đó hoảng sợ nói: “200 triệu!”Tô Tử Hà gật nhẹ đầu, chớp chớp mắt nhìn Diệp Thi Thi, bình tĩnh phun ra một câu: “Ký đi.Để đề phòng cô mang nhẫn chạy mất thì chỉ cần nhẫn chưa được tháo xuống, cô phải xuất hiện trong tầm mắt tôi 24/24, sau khi tháo xong nhẫn cô mới có thể rời đi.”Diệp Thi Thi đứng phắt dậy, chỉ tay thẳng vào Tô Tử Hà, tức giận nói: “Anh… Anh… Anh đã sớm tỉ mỉ bày bàn mổ heo!”“Cô là heo à?”“Chắc chắn là đúng, nếu không sao lại gọi là mổ heo… Ấy! Tôi không phải heo!”“Vậy là được rồi.”“Được cái gì mà được, rõ ràng anh đã sớm có ý đồ!”“Cô có tiền không?”“Tôi không có…”“Thế tôi bày kế vì ý đồ gì?”“Ý đồ gì thì… Làm sao tôi biết được! Nói không chừng anh muốn… Muốn cơ thể tôi!”Diệp Thi Thi càng nói giọng càng nhỏ, đến ba chữ cuối thì gần như chỉ còn lí nhí trong cổ họng.Tô Tử Hà che mặt, cong miệng cười: “Muốn cơ thể cô?”Thật đúng là… Khôn vặt mà.Diệp Thi Thi lại cho rằng anh chủ đang cười nhạo mình, cô cúi đầu nhìn bản thân, cất giọng yếu ớt: “Không không… Ý tôi không phải như vậy…”Người giống như anh ấy chỉ cần vẫy tay một cái là mấy cô gái phải xếp hàng dài từ đầu đường đến cuối đường, chắc chắn không thiếu phụ nữ, làm sao có thể có ý với cô được.Tô Tử Hà hắng giọng, giả vờ nghiêm túc nói: “Chiếc nhẫn đắt như vậy nằm trong tay cô, tôi không yên tâm.Nhỡ cô làm mất thì sao? Điều này có bình thường không?”“Bình thường thì có bình thường… Nhưng mà…”“Ký đi, thỏa thuận sẽ mất hiệu lực khi tháo được nhẫn, hoặc cô có thể…”Tô Tử Hà cố tình kéo dài giọng nói, nhìn Diệp Thi Thi, lấy bút trên người đưa cho cô.Diệp Thi Thi chớp chớp mắt mong chờ phương án khác của anh.“Hoặc cô có thể… Dùng tiền mua lại nhẫn.”Mua lại? Cả đời này cũng đừng nghĩ đến chuyện mua lại, đừng hòng bán cục đá mắc tiền như vậy cho tôi!Đẹp đến mấy cũng chỉ là một cục đá, còn lâu tôi mới tiêu tiền cho nó!Từng tế bào trên cơ thể Diệp Thi Thi đều từ chối đề nghị này.Cô cầm bút Tô Tử Hà đưa, trơn tru hô lớn: “Tôi ký!”Lâm Hoa Nam nhìn thấy lão tổ Tô vừa liếc trộm cô Diệp ký tên vừa che mặt cười.Trong lòng ông ấy cũng vui lây.Chỉ Lâm Hoa Nam biết, từ lần đầu tiên gặp lão tổ Tô đến giờ, nét vui vẻ trong mắt anh, ông ấy còn chưa một lần thấy qua chứ đừng nói là nụ cười như thế này.Không ngờ lão tổ Tô còn có một mặt như thế, người này có thật sự là vị chủ nhân cao ngạo, lạnh lùng của ông không?[Bé con, ký xong em sẽ là của tôi.Đây là chiếc nhẫn pháp thuật do tôi tạo ra, trừ khi tôi tự mình tháo, nếu không, cả đời này em cũng đừng hòng trốn!].