Chương : 1
Liên Trạm vừa đến trường học mới, đã bị học sinh khiêu khích.
Đàm Tiểu Hữu là một học sinh cá biệt nổi tiếng trong trường, lên lớp không nghe giảng bài, thành tích thi bình thường, thích chòng ghẹo giáo viên và bạn học. Nhưng giáo viên khác đều nói cậu chưa thành niên nên phản nghịch, hy vọng thầy Liên có thể quan tâm cậu nhiều hơn quản nhiều hơn, đừng để cậu lại trốn tiết học chạy đến cửa lớp khác ăn đồ ăn nhem nhem người, học sinh lớp họ đều không có tâm tư lên lớp!
Tính cách Liên Trạm lạnh lùng, chỉ gật đầu xác nhận, quay đầu cũng lười quản.
Hắn đến trường học mới cùng lắm là vì tránh né phiền phức, trường học trước đã ở được mười năm, cũng là thời điểm đổi thân phận mới.
Hắn chỉ muốn mai danh ẩn tích, đối với chuyện làm một giáo viên cũng không có chấp niệm quá lớn, tốt nhất là ngay cả gặp nhau với học sinh cũng đừng xảy ra.
Thân phận đại yêu như hắn này, sống lâu, gặp nhiều người, tính cách tự nhiên cứ vậy sẽ trở nên bình tĩnh.
Sau một tuần giáo viên mới đến Đàm Tiểu Hữu mới phát hiện ra, giáo viên này, không nhận sự khiêu khích của mình.
Bỏ mấy viên đường phèn vào trong tách trà của hắn, hắn sẽ dứt khoát đổ hết trà đi; bẻ phấn viết trong hộp thành mẩu nhỏ, hắn cũng chỉ bình tĩnh dùng; cố ý phá đám trong giờ học của hắn, hắn cũng chỉ tùy ý liếc mắt, coi như không nhìn thấy.
Đàm Tiểu Hữu không cha không mẹ, lại còn là thời kỳ trung nhị*. Lúc học cấp hai đã bị học sinh xấu bắt nạt, không có giáo viên quản thậm chí không có giáo viên quan tâm, cậu dứt khoát cũng muốn mình làm một học sinh xấu, làm xằng làm bậy.
thời kỳ trung nhị (Chuunibyou): căn bệnh của những học sinh năm thứ hai trung học, hội chứng tuổi teen hay ảo tưởng sức mạnh.
Trông thấy dáng vẻ người khác buồn phiền tức giận vì mình, lại không thể làm gì mình, cậu đã cảm thấy nở mày nở mặt. Nhưng lúc các giáo viên khác lời nói thấm thía lời hay khuyên bảo, cậu lại rất có một tí chột dạ, cảm thấy thật mất mặt, lại chỉ có thể bày ra dáng vẻ mình không chột dạ chút nào, không cam lòng không muốn gật đầu tiếp thu dạy bảo.
—- dù sao bình thường mà nói, không dám làm chuyện xấu quá mức, cũng là dáng vẻ đùa dai hơi ngây thơ.
Lần đầu đụng phải giáo viên Liên Trạm hoàn toàn không để ý tới mình, cậu còn có một chút bất mãn bị xem nhẹ, làm mưa làm gió càng táo tợn hơn.
Đàm Tiểu Hữu là một học sinh cá biệt nổi tiếng trong trường, lên lớp không nghe giảng bài, thành tích thi bình thường, thích chòng ghẹo giáo viên và bạn học. Nhưng giáo viên khác đều nói cậu chưa thành niên nên phản nghịch, hy vọng thầy Liên có thể quan tâm cậu nhiều hơn quản nhiều hơn, đừng để cậu lại trốn tiết học chạy đến cửa lớp khác ăn đồ ăn nhem nhem người, học sinh lớp họ đều không có tâm tư lên lớp!
Tính cách Liên Trạm lạnh lùng, chỉ gật đầu xác nhận, quay đầu cũng lười quản.
Hắn đến trường học mới cùng lắm là vì tránh né phiền phức, trường học trước đã ở được mười năm, cũng là thời điểm đổi thân phận mới.
Hắn chỉ muốn mai danh ẩn tích, đối với chuyện làm một giáo viên cũng không có chấp niệm quá lớn, tốt nhất là ngay cả gặp nhau với học sinh cũng đừng xảy ra.
Thân phận đại yêu như hắn này, sống lâu, gặp nhiều người, tính cách tự nhiên cứ vậy sẽ trở nên bình tĩnh.
Sau một tuần giáo viên mới đến Đàm Tiểu Hữu mới phát hiện ra, giáo viên này, không nhận sự khiêu khích của mình.
Bỏ mấy viên đường phèn vào trong tách trà của hắn, hắn sẽ dứt khoát đổ hết trà đi; bẻ phấn viết trong hộp thành mẩu nhỏ, hắn cũng chỉ bình tĩnh dùng; cố ý phá đám trong giờ học của hắn, hắn cũng chỉ tùy ý liếc mắt, coi như không nhìn thấy.
Đàm Tiểu Hữu không cha không mẹ, lại còn là thời kỳ trung nhị*. Lúc học cấp hai đã bị học sinh xấu bắt nạt, không có giáo viên quản thậm chí không có giáo viên quan tâm, cậu dứt khoát cũng muốn mình làm một học sinh xấu, làm xằng làm bậy.
thời kỳ trung nhị (Chuunibyou): căn bệnh của những học sinh năm thứ hai trung học, hội chứng tuổi teen hay ảo tưởng sức mạnh.
Trông thấy dáng vẻ người khác buồn phiền tức giận vì mình, lại không thể làm gì mình, cậu đã cảm thấy nở mày nở mặt. Nhưng lúc các giáo viên khác lời nói thấm thía lời hay khuyên bảo, cậu lại rất có một tí chột dạ, cảm thấy thật mất mặt, lại chỉ có thể bày ra dáng vẻ mình không chột dạ chút nào, không cam lòng không muốn gật đầu tiếp thu dạy bảo.
—- dù sao bình thường mà nói, không dám làm chuyện xấu quá mức, cũng là dáng vẻ đùa dai hơi ngây thơ.
Lần đầu đụng phải giáo viên Liên Trạm hoàn toàn không để ý tới mình, cậu còn có một chút bất mãn bị xem nhẹ, làm mưa làm gió càng táo tợn hơn.