Chương : 27
Liên Trạm lại gọi điện liên tục hai lần, Đàm Tiểu Hữu rửa tay sạch sẽ mới nhận, bực bội hỏi: “Làm gì?”
Cậu nghe thấy đầu kia điện thoại cười khẽ một tiếng.
“Chúc cậu ngủ ngon.” Liên Trạm nói.
Đàm Tiểu Hữu nhất thời bị trị, suy cho cùng vẫn còn nhỏ tuổi, không có tiền đồ, một câu nói cũng có thể khiến cậu mặt đỏ tim đập dồn, “thịch thịch” không ngừng. Cậu kiêu ngạo hừ một tiếng, không nói lời nào, đổi lại là Liên Trạm lại nói thêm: “Ngủ ngoan.”
“Tui vốn sắp ngủ rồi, ” Đàm Tiểu Hữu không đủ sức lực, “Đều tại anh đột nhiên gọi điện đến! Với lại tạo sao anh bỗng nhiên muốn chúc tui ngủ ngon…”
Liên Trạm trả lời: “Mấy ngày cậu ở với tôi, không có tôi ở bên cạnh sẽ ngủ không yên, tôi sợ sau khi cậu nhớ ra cũng sẽ như thế.”
Đàm Tiểu Hữu tức giận: “Sẽ không! Cũng không phải con nít ba tuổi còn cần người lớn ở bên!”
Nói xong giận giữ cúp máy, rụt vào trong chăn, vẫn đang lẩm bẩm mắng nhiếc Liên Trạm tự cho là đúng.
Kết quả cậu giống như đã được nhắc nhở, nhắm mắt, lăn qua lăn lại, trong đầu toàn là Liên Trạm. Mùi hương quen thuộc của người kia vào ban ngày, giọng nói từ tính chất đầy đầu cậu, một tiếng “ngủ ngon” ban nãy kia, thậm chí là khoảnh khắc nghe thấy giọng hắn, cảm thấy cơ thể mình cao trào…
Đàm Tiểu Hữu mất ngủ đến nửa đêm, thê thảm nhận ra, cậu thật sự không ngủ được.
Những ký ức đều chậm rãi trở về, cậu nhớ đến khoảng thời gian kia, nhất định phải có mùi của Liên Trạm ở bên, cậu mới yên tâm theo bản năng.
Nhưng bây giờ lại không phải vì an tâm.
Cậu đang nhớ Liên Trạm, giống như trong thời kỳ tơ tưởng yêu đương, có phần tham lam hết thảy của người kia.
Khi Đàm Tiểu Hữu đến lớp vào ngày hôm sau lại thay đổi mặt, kèm theo quầng thâm mắt nhàn nhạt và biểu cảm bí xị, trái ngược với trạng thái bình thường hôm qua, không để ý đến Liên Trạm lần nữa.
Thái độ của cậu luôn lật qua lật lại, trở mặt còn nhanh hơn lật sách, khi lên lớp Liên Trạm cố ý đặt câu hỏi cho cậu, cậu cũng không đứng lên, chỉ như giận dỗi nói “không biết đáp án”, khiến Liên Trạm lúng túng một hồi lâu, chỉ có thể chuyển sang gọi người khác.
Tan học mời cậu ăn cơm cậu cũng không đi, đẩy đưa nói hẹn người khác ăn cơm rồi.
Kết quả buổi chiều đến lúc tuần tra lớp, Liên Trạm phát hiện cậu đói đến nỗi nằm nhoài ra bàn, ỉu xìu, hỏi cậu cậu còn bướng bỉnh nói “Không đói không đói không cần phải để ý đến tui”.
Ngay cả mái tóc thường ngày không mềm mại lắm cũng ỉu xìu, rũ xuống, tội nghiệp.
Liên Trạm mua cho cậu ổ bánh mì và trà sữa, kêu bạn học mang đến, bản thân đành đi trước.
Hắn vẫn không quen ứng phó với Đàm Tiểu Hữu cho lắm, lúc nhóc con này bằng lòng nói chuyện với hắn, hắn đùa giỡn trêu chọc một chút cũng không khó, lúc không để ý đến người thế này, hắn cũng không biết nên làm thế nào.
Cũng may Đàm Tiểu Hữu hục hặc chưa đến hai ngày, lại chủ động đến tìm hắn.
Hai ngày này Đàm Tiểu Hữu ăn không ngon ngủ không yên, luôn nhớ hắn, khi cố sức tìm phim để xem khó lắm mới chìm vào giấc ngủ, lại nằm mộng xuân.
Kết quả trong mộng xuân, Liên Trạm vẫn là nhân vật kia. Ôm cậu, dỗ dành cậu, hôn cậu —-
Cảm giác như vậy lại khiến cậu ngủ say, buổi sáng còn phát hiện mình mộng tinh, chất lỏng màu trắng dính như hồ dính trong quần, cậu đạp rơi quần, cởi truồng lăn trong chăn, thẹn muốn chết lại cuộn tròn, trề môi thì thầm chửi Liên Trạm: “Tên này cho mình uống thuốc mê hồn gì rồi!”
Rõ ràng cậu mới là người muốn đè Liên Trạm, tại sao mình lại làm bại khí thế của mình, mơ thấy giấc mơ đó!
Liên Trạm lại bị cậu tìm để gây rối lần nữa, buồn cười nhìn cậu. Cậu thì đứng thẳng sống lưng, lắp bắp yêu cầu: “Anh, tui, tui muốn đến chỗ anh ở hai ngày!”
“Tại sao, không phải cậu sống ở ký túc xá rất tốt sao?”
Đàm Tiểu Hữu nguýt hắn một cái: “Bây giờ sống không tốt!”
Liên Trạm hỏi: “Cảm thấy nhỏ quá hay điều kiện ở đó kém quá?”
Mặt Đàm Tiểu Hữu đỏ lên, mới trả lời: “Không ngủ được.”
Liên Trạm nhướng mày nhìn cậu.
“Cũng tại cái miệng quạ đen nhà anh, anh là quạ đen tinh chứ gì!” Đàm Tiểu Hữu nghiêng đầu sang chỗ khác, “Tui, tui muốn anh ngủ với tui…” Cậu sợ mình rụt rè, lại thẳng eo lên lần nữa, nói rõ to, “Coi như làm sẵn màn dạo đầu, trước tiên ngủ cùng nhau hai ngày bồi dưỡng bầu không khí một chút! Buổi tối anh không được ôm tui, đổi thành tui ôm anh!”
Liên Trạm nhìn cậu càn quấy mạnh miệng, mỗi lần đều cảm thấy không biết nên khóc hay nên cười, cũng chỉ đành gật đầu đồng ý.
Đàm Tiểu Hữu cứu vãn được chút mặt mũi, Liên Trạm lại ngoắc ngoắc ngón tay với cậu.
“Làm gì?” Đàm Tiểu Hữu đưa mặt lại gần.
Liên Trạm thừa dịp cậu không chú ý, nhéo mũi cậu, nói: “Con nít ba tuổi.”
Cậu nghe thấy đầu kia điện thoại cười khẽ một tiếng.
“Chúc cậu ngủ ngon.” Liên Trạm nói.
Đàm Tiểu Hữu nhất thời bị trị, suy cho cùng vẫn còn nhỏ tuổi, không có tiền đồ, một câu nói cũng có thể khiến cậu mặt đỏ tim đập dồn, “thịch thịch” không ngừng. Cậu kiêu ngạo hừ một tiếng, không nói lời nào, đổi lại là Liên Trạm lại nói thêm: “Ngủ ngoan.”
“Tui vốn sắp ngủ rồi, ” Đàm Tiểu Hữu không đủ sức lực, “Đều tại anh đột nhiên gọi điện đến! Với lại tạo sao anh bỗng nhiên muốn chúc tui ngủ ngon…”
Liên Trạm trả lời: “Mấy ngày cậu ở với tôi, không có tôi ở bên cạnh sẽ ngủ không yên, tôi sợ sau khi cậu nhớ ra cũng sẽ như thế.”
Đàm Tiểu Hữu tức giận: “Sẽ không! Cũng không phải con nít ba tuổi còn cần người lớn ở bên!”
Nói xong giận giữ cúp máy, rụt vào trong chăn, vẫn đang lẩm bẩm mắng nhiếc Liên Trạm tự cho là đúng.
Kết quả cậu giống như đã được nhắc nhở, nhắm mắt, lăn qua lăn lại, trong đầu toàn là Liên Trạm. Mùi hương quen thuộc của người kia vào ban ngày, giọng nói từ tính chất đầy đầu cậu, một tiếng “ngủ ngon” ban nãy kia, thậm chí là khoảnh khắc nghe thấy giọng hắn, cảm thấy cơ thể mình cao trào…
Đàm Tiểu Hữu mất ngủ đến nửa đêm, thê thảm nhận ra, cậu thật sự không ngủ được.
Những ký ức đều chậm rãi trở về, cậu nhớ đến khoảng thời gian kia, nhất định phải có mùi của Liên Trạm ở bên, cậu mới yên tâm theo bản năng.
Nhưng bây giờ lại không phải vì an tâm.
Cậu đang nhớ Liên Trạm, giống như trong thời kỳ tơ tưởng yêu đương, có phần tham lam hết thảy của người kia.
Khi Đàm Tiểu Hữu đến lớp vào ngày hôm sau lại thay đổi mặt, kèm theo quầng thâm mắt nhàn nhạt và biểu cảm bí xị, trái ngược với trạng thái bình thường hôm qua, không để ý đến Liên Trạm lần nữa.
Thái độ của cậu luôn lật qua lật lại, trở mặt còn nhanh hơn lật sách, khi lên lớp Liên Trạm cố ý đặt câu hỏi cho cậu, cậu cũng không đứng lên, chỉ như giận dỗi nói “không biết đáp án”, khiến Liên Trạm lúng túng một hồi lâu, chỉ có thể chuyển sang gọi người khác.
Tan học mời cậu ăn cơm cậu cũng không đi, đẩy đưa nói hẹn người khác ăn cơm rồi.
Kết quả buổi chiều đến lúc tuần tra lớp, Liên Trạm phát hiện cậu đói đến nỗi nằm nhoài ra bàn, ỉu xìu, hỏi cậu cậu còn bướng bỉnh nói “Không đói không đói không cần phải để ý đến tui”.
Ngay cả mái tóc thường ngày không mềm mại lắm cũng ỉu xìu, rũ xuống, tội nghiệp.
Liên Trạm mua cho cậu ổ bánh mì và trà sữa, kêu bạn học mang đến, bản thân đành đi trước.
Hắn vẫn không quen ứng phó với Đàm Tiểu Hữu cho lắm, lúc nhóc con này bằng lòng nói chuyện với hắn, hắn đùa giỡn trêu chọc một chút cũng không khó, lúc không để ý đến người thế này, hắn cũng không biết nên làm thế nào.
Cũng may Đàm Tiểu Hữu hục hặc chưa đến hai ngày, lại chủ động đến tìm hắn.
Hai ngày này Đàm Tiểu Hữu ăn không ngon ngủ không yên, luôn nhớ hắn, khi cố sức tìm phim để xem khó lắm mới chìm vào giấc ngủ, lại nằm mộng xuân.
Kết quả trong mộng xuân, Liên Trạm vẫn là nhân vật kia. Ôm cậu, dỗ dành cậu, hôn cậu —-
Cảm giác như vậy lại khiến cậu ngủ say, buổi sáng còn phát hiện mình mộng tinh, chất lỏng màu trắng dính như hồ dính trong quần, cậu đạp rơi quần, cởi truồng lăn trong chăn, thẹn muốn chết lại cuộn tròn, trề môi thì thầm chửi Liên Trạm: “Tên này cho mình uống thuốc mê hồn gì rồi!”
Rõ ràng cậu mới là người muốn đè Liên Trạm, tại sao mình lại làm bại khí thế của mình, mơ thấy giấc mơ đó!
Liên Trạm lại bị cậu tìm để gây rối lần nữa, buồn cười nhìn cậu. Cậu thì đứng thẳng sống lưng, lắp bắp yêu cầu: “Anh, tui, tui muốn đến chỗ anh ở hai ngày!”
“Tại sao, không phải cậu sống ở ký túc xá rất tốt sao?”
Đàm Tiểu Hữu nguýt hắn một cái: “Bây giờ sống không tốt!”
Liên Trạm hỏi: “Cảm thấy nhỏ quá hay điều kiện ở đó kém quá?”
Mặt Đàm Tiểu Hữu đỏ lên, mới trả lời: “Không ngủ được.”
Liên Trạm nhướng mày nhìn cậu.
“Cũng tại cái miệng quạ đen nhà anh, anh là quạ đen tinh chứ gì!” Đàm Tiểu Hữu nghiêng đầu sang chỗ khác, “Tui, tui muốn anh ngủ với tui…” Cậu sợ mình rụt rè, lại thẳng eo lên lần nữa, nói rõ to, “Coi như làm sẵn màn dạo đầu, trước tiên ngủ cùng nhau hai ngày bồi dưỡng bầu không khí một chút! Buổi tối anh không được ôm tui, đổi thành tui ôm anh!”
Liên Trạm nhìn cậu càn quấy mạnh miệng, mỗi lần đều cảm thấy không biết nên khóc hay nên cười, cũng chỉ đành gật đầu đồng ý.
Đàm Tiểu Hữu cứu vãn được chút mặt mũi, Liên Trạm lại ngoắc ngoắc ngón tay với cậu.
“Làm gì?” Đàm Tiểu Hữu đưa mặt lại gần.
Liên Trạm thừa dịp cậu không chú ý, nhéo mũi cậu, nói: “Con nít ba tuổi.”