Chương : 148
Khi đó, quanh sân bỗng xuất hiện rất nhiều cung, đao, tên; Liên Nỗ doanh ùa tới như châu chấu, Tào Đức Bảo dẫn đầu, hả hê nói: “Bày trận, tróc nã phản tặc!”. Mà không thèm nghĩ tới ngày thường người của Liên Nỗ doanh vừa gặp Thất Tinh đã như chuột thấy mèo.
Tiểu Thất hao tổn biết bao sức lực cũng không thể giải độc cho ta, nhưng từ khi vào vương phủ, dường như thân thể khá hẳn lên. Thứ nhất là loại rượu không biết An Dật vương kiếm đâu ra, thứ hai là phương pháp truyền nội lực của Hạ Hầu Thương.
Ai biết cách giải loại độc này? Trừ người hạ độc, liệu còn ai vào đây nữa?
Ta nghĩ bụng: Nếu truyền tin thân thể ta đã chuyển biến tốt đẹp, không cần Hạ Hầu Thương truyền nội lực nữa, liệu có khiến người đó luống cuống tay chân không?
Nhưng người có thể giúp ta chỉ có Tiểu Thất mà thôi, giờ này khắc này, ta rất mong Tiểu Thất mau mau tới.
Hắn đợi mãi không thấy ta trả lời thì giật mình hoảng hốt, bật người dậy cúi đầu nhìn ta, khẽ hỏi: “Sao thế?”.
“Giờ nào rồi?”.
“Canh tư. Trời sắp sáng rồi, sao thế?”.
“Vương gia, chàng hãy nghe thiếp nói. Sở dĩ thiếp có thể nói cũng bởi có Tiểu Thất ở đây, nói về chuyện ngày xưa… Trời vừa sáng, chàng lập tức phái người tìm hắn cho thiếp được không… Thần thiếp cảm thấy ngón tay có thể cử động đôi chút, y thuật của Tiểu Thất cao siêu, có lẽ hắn có thể giúp thiếp”.
“Tiểu Thất ở đây… là có thể giúp nàng sao?”. Ngoài sự mừng rỡ hắn còn hơi phiền muộn, “Còn ta thì không được sao?”.
Những lời hắn nói khiến ta nhớ lại sự thân mật giữa ta và hắn trước đó. Nếu mặt ta có thể đỏ thì chắc chắn nó sẽ đỏ ngay và luôn. Ta tỏ vẻ kinh ngạc nói: “Vương gia cũng biết y thuật ư?”.
Giọng hắn chợt lúng túng: “Không phải, không phải, vậy ta đi truyền lệnh ngay đây”.
Hắn vội vàng rời giường, đi được hai bước, nhớ ra chăn không đắp kín người ta thì lại chạy về dém chăn cẩn thận, bấy giờ mới ra ngoài.
Ta nghe tiếng ghế đổ, hắn luống cuống rồi.
Trời vừa tảng sáng Tiểu Thất đã tới. Ta nghe hắn chậm rãi tiến vào, tiếng váy lụa quết trên nền đất, tiếng trâm cài ngọc bội đinh đang... Chắc hắn lại mặc nữ trang.
Ta quyết định làm cho Hạ Hầu Thương tự động tránh mặt, lên tiếng: “Tiểu Thất, ngươi tới rồi hả? Không biết làm sao mà tối qua ta nằm mơ…”.
Tiểu Thất bước mấy bước tới gần, không may giẫm phải váy lụa, hắn bị vướng suýt nữa ngã bổ nhào. Lại nghe thấy: “Soạt!”, xem ra chiếc váy lụa này không bền cho lắm, không biết bị rách ở đâu?
Sau một phen rối ren, cuối cùng hắn cũng lết được đến trước giường ta, nói: “Người mơ gì thế?”.
“Ta mơ thấy Vương gia..”.
“Vương gia ở đây mà”. Tiểu Thất không hiểu ra sao, mơ thấy Vương gia sao lại nói với mình?
Hạ Hầu Thương cũng hớn hở nói: “Nàng nằm mơ thấy ta à?”.
Hắn chờ ở đó, ngẫm nghĩ xem rốt cuộc ta mơ gì về hắn.
Ta im lặng hồi lâu mới nói: “Thiếp mơ thấy Vương gia truyền nội lực cho thiếp, truyền nội lực xong rồi…”.
Hắn hốt hoảng tiếp lời: “Bổn vương đi trước đây, Tiểu Thất, ngươi chăm sóc Triển Ngọc nhé”.
Hắn lao nhanh ra ngoài, ta lại nghe thấy tiếng ghế dài đổ xuống đất.
“Vương gia sao thế?”. Tiểu Thất vẫn u mê, “Rốt cuộc người mơ thấy gì mà làm Vương gia sợ như vậy?”.
“Ồ, mơ thấy hắn cho ta ăn một quả cam, nhưng trong quả cam có sâu... Không nói nữa, Tiểu Thất, ngươi điều động tất cả lực lượng giúp ta điều tra…”.
Hắn gật đầu đồng ý. Giữa bọn ta có sự ăn ý nên không cần nhiều lời hắn đã hiểu ý, vô cùng kinh hoàng: “Người nghi ngờ...?”.
“Đúng vậy, nếu không phải như thế, vì sao năm đó lại xảy ra biến cố ấy, hơn nữa, Thanh phi kia…”.
“Không đâu, không đâu…”. Tuy nói hai tiếng không đâu, nhưng giọng hắn tràn đầy sự chần chừ, ta liền hiểu, hắn cũng không tin.
“Người đó náu mình rất kĩ, có lẽ chỉ làm vậy mới có thể làm cho người đó lộ diện”.
“Nhưng, hiện giờ thân thể người thế này...?”.
“Mặc kệ, không phải ta có thể nói rồi sao? Mau tung tin đi!”.
“Lẽ nào bởi vì Vương gia...?”. Hắn ấp a ấp úng.
“Ngươi nói cho ta biết, rốt cuộc bây giờ hắn thế nào rồi hả?”.
“Thật ra người không cần phải lo đâu, mặc dù Vương gia hao tổn rất nhiều nội lực cho người, nhưng thoạt nhìn tràn đầy sức sống, chỉ hơi gầy thôi…”.
“Ngươi bắt mạch cho hắn rồi?”.
“Không ạ, quan sát thấy sắc mặt Vương gia hơi tái, khí huyết suy nhược, có lẽ hơi mệt, tinh thần không tốt lắm, nhưng hoàn toàn bình thường”.
Ta hừ lạnh hai tiếng từ cổ họng: “Có phải hắn bảo ngươi nói vậy không?”.
Hắn mãi không nói tiếng nào, lát sau lầu bầu: “Biết thừa không lừa được người... Vương gia, quả thực không ổn cho lắm”. Hắn ấp a ấp úng nói. “Màu da vốn khỏe mạnh trở nên xanh xao, bước chân không ổn định, mắt hiện tơ đỏ. Theo ta thấy, tinh thần sức lực của Vương gia chịu hao tổn rất lớn..”.
Ta thở dài nói: “Nhanh chóng bố trí, thứ nên chuẩn bị hãy chuẩn bị cho ta đi”.
Hắn gật đầu, đáp: “Có cần nói cho Vương gia không?”.
“Ta sẽ tìm cơ hội nói với hắn, nếu hắn không phối hợp, kế hoạch sao có thể tiếp tục được nữa?”.
Đương nhiên Tiểu Thất đi bố trí trước.
......
Trước mắt vẫn tối đen, không thể thấy bất cứ thứ gì, tay chân vẫn không thể động đậy. Nhưng ta nghĩ, dù thế này cũng có sao?
Ta không phải là người mặc cho kẻ khác định đoạt, chưa bao giờ như vậy.
Tiếng cửa phòng vang lên, ta nghe thấy hắn bước tới, thứ ùa về phía ta lại mà hương lan thoang thoảng, liền nói: “Vương gia, là huệ lan sao? Không ngờ đã đến mùa xuân rồi, không biết ngoài kia trăm hoa có đua nở chăng?”.
Chậu hoa được đặt lên giá gỗ. Hắn cười nói: “Có chứ, ngoài kia hoa đã nở rộ, có điều nàng…”.
“Không biết đã đến giờ nào rồi? Thần thiếp muốn ra ngoài, lâu lắm rồi không được thưởng hương hoa…”.
Đương nhiên hắn không đành lòng cự tuyệt yêu cầu nhỏ nhẹ của ta, nói: “Vậy ta bế nàng ra ngoài nhé?”.
“Vương gia, ở trong cung, sao có thể như thế? Người ta sẽ chê cười đấy, hơn nữa, thần thiếp muốn ngồi lâu một lát. Hay là chàng cho người chuẩn bị bộ liễn đi. Thần thiếp dựa vào người Vương gia là được rồi..”.
Hắn mừng rỡ chạy ra ngoài bảo người chuẩn bị bộ liễn. Bởi vì sợ gió nên sai người lấy lấy mũ che mặt tới, đeo lên cho ta, lúc này mới ôm ta ra ngoài, đặt lên bộ liễn.
Ta tựa lên người hắn, cảm thấy bộ liễn được nâng lên, sau vài chục bước, ta ngửi thấy một hương thơm thanh nhã, liền cười nói: “Vương gia, đó là lan tử ngọc, thần thiếp thích mùi hương này. Chi bằng gọi người ở cục Ti Chế hái hoa, chế chút tinh dầu cho thiếp. Thần thiếp ở trong phòng suốt ngày, chàng lại không để thần thiếp ra ngoài, ngửi mùi hương này, tinh thần cũng sẽ khá hơn chút”.
“Được, nàng muốn bao nhiêu cũng được... Không nghe Vương phi nói gì sao? Còn không nhổ lan tử ngọc kia lên…”.
Ta cười nói: “Vương gia, mấy bông lan tử ngọc gần hoa quỳnh góc nam đó nở đẹp nhất, lấy mấy cành là được, không cần cái khác”.
Hắn hơi ngạc nhiên, bàn tay ôm ta khẽ run rẩy: “Nàng nhìn thấy rồi ư?”.
“Dạ, Vương gia…”.
Hắn ôm siết lấy ta, đầu tựa vào cổ ta: “Nàng nhìn thấy rồi, nhìn thấy rồi…”.
“Đúng vậy, hơi mờ một chút... Xem ra ngoài này ánh sáng rực rỡ nên thiếp mới có thể thấy lờ mờ”.
Bộ liễn được khiêng vững vàng đi giữa những khóm hoa thấp thoáng, giá đỡ bằng gỗ rắn chắc, có tiếng cành hoa lả lướt, kiệu nhỏ dòng đưa, mùi hoa phảng phất. Xem chừng nhóm người bọn ta khá gây chú ý giữa chốn cung nghiêm này thì phải?
Tiểu Thất hao tổn biết bao sức lực cũng không thể giải độc cho ta, nhưng từ khi vào vương phủ, dường như thân thể khá hẳn lên. Thứ nhất là loại rượu không biết An Dật vương kiếm đâu ra, thứ hai là phương pháp truyền nội lực của Hạ Hầu Thương.
Ai biết cách giải loại độc này? Trừ người hạ độc, liệu còn ai vào đây nữa?
Ta nghĩ bụng: Nếu truyền tin thân thể ta đã chuyển biến tốt đẹp, không cần Hạ Hầu Thương truyền nội lực nữa, liệu có khiến người đó luống cuống tay chân không?
Nhưng người có thể giúp ta chỉ có Tiểu Thất mà thôi, giờ này khắc này, ta rất mong Tiểu Thất mau mau tới.
Hắn đợi mãi không thấy ta trả lời thì giật mình hoảng hốt, bật người dậy cúi đầu nhìn ta, khẽ hỏi: “Sao thế?”.
“Giờ nào rồi?”.
“Canh tư. Trời sắp sáng rồi, sao thế?”.
“Vương gia, chàng hãy nghe thiếp nói. Sở dĩ thiếp có thể nói cũng bởi có Tiểu Thất ở đây, nói về chuyện ngày xưa… Trời vừa sáng, chàng lập tức phái người tìm hắn cho thiếp được không… Thần thiếp cảm thấy ngón tay có thể cử động đôi chút, y thuật của Tiểu Thất cao siêu, có lẽ hắn có thể giúp thiếp”.
“Tiểu Thất ở đây… là có thể giúp nàng sao?”. Ngoài sự mừng rỡ hắn còn hơi phiền muộn, “Còn ta thì không được sao?”.
Những lời hắn nói khiến ta nhớ lại sự thân mật giữa ta và hắn trước đó. Nếu mặt ta có thể đỏ thì chắc chắn nó sẽ đỏ ngay và luôn. Ta tỏ vẻ kinh ngạc nói: “Vương gia cũng biết y thuật ư?”.
Giọng hắn chợt lúng túng: “Không phải, không phải, vậy ta đi truyền lệnh ngay đây”.
Hắn vội vàng rời giường, đi được hai bước, nhớ ra chăn không đắp kín người ta thì lại chạy về dém chăn cẩn thận, bấy giờ mới ra ngoài.
Ta nghe tiếng ghế đổ, hắn luống cuống rồi.
Trời vừa tảng sáng Tiểu Thất đã tới. Ta nghe hắn chậm rãi tiến vào, tiếng váy lụa quết trên nền đất, tiếng trâm cài ngọc bội đinh đang... Chắc hắn lại mặc nữ trang.
Ta quyết định làm cho Hạ Hầu Thương tự động tránh mặt, lên tiếng: “Tiểu Thất, ngươi tới rồi hả? Không biết làm sao mà tối qua ta nằm mơ…”.
Tiểu Thất bước mấy bước tới gần, không may giẫm phải váy lụa, hắn bị vướng suýt nữa ngã bổ nhào. Lại nghe thấy: “Soạt!”, xem ra chiếc váy lụa này không bền cho lắm, không biết bị rách ở đâu?
Sau một phen rối ren, cuối cùng hắn cũng lết được đến trước giường ta, nói: “Người mơ gì thế?”.
“Ta mơ thấy Vương gia..”.
“Vương gia ở đây mà”. Tiểu Thất không hiểu ra sao, mơ thấy Vương gia sao lại nói với mình?
Hạ Hầu Thương cũng hớn hở nói: “Nàng nằm mơ thấy ta à?”.
Hắn chờ ở đó, ngẫm nghĩ xem rốt cuộc ta mơ gì về hắn.
Ta im lặng hồi lâu mới nói: “Thiếp mơ thấy Vương gia truyền nội lực cho thiếp, truyền nội lực xong rồi…”.
Hắn hốt hoảng tiếp lời: “Bổn vương đi trước đây, Tiểu Thất, ngươi chăm sóc Triển Ngọc nhé”.
Hắn lao nhanh ra ngoài, ta lại nghe thấy tiếng ghế dài đổ xuống đất.
“Vương gia sao thế?”. Tiểu Thất vẫn u mê, “Rốt cuộc người mơ thấy gì mà làm Vương gia sợ như vậy?”.
“Ồ, mơ thấy hắn cho ta ăn một quả cam, nhưng trong quả cam có sâu... Không nói nữa, Tiểu Thất, ngươi điều động tất cả lực lượng giúp ta điều tra…”.
Hắn gật đầu đồng ý. Giữa bọn ta có sự ăn ý nên không cần nhiều lời hắn đã hiểu ý, vô cùng kinh hoàng: “Người nghi ngờ...?”.
“Đúng vậy, nếu không phải như thế, vì sao năm đó lại xảy ra biến cố ấy, hơn nữa, Thanh phi kia…”.
“Không đâu, không đâu…”. Tuy nói hai tiếng không đâu, nhưng giọng hắn tràn đầy sự chần chừ, ta liền hiểu, hắn cũng không tin.
“Người đó náu mình rất kĩ, có lẽ chỉ làm vậy mới có thể làm cho người đó lộ diện”.
“Nhưng, hiện giờ thân thể người thế này...?”.
“Mặc kệ, không phải ta có thể nói rồi sao? Mau tung tin đi!”.
“Lẽ nào bởi vì Vương gia...?”. Hắn ấp a ấp úng.
“Ngươi nói cho ta biết, rốt cuộc bây giờ hắn thế nào rồi hả?”.
“Thật ra người không cần phải lo đâu, mặc dù Vương gia hao tổn rất nhiều nội lực cho người, nhưng thoạt nhìn tràn đầy sức sống, chỉ hơi gầy thôi…”.
“Ngươi bắt mạch cho hắn rồi?”.
“Không ạ, quan sát thấy sắc mặt Vương gia hơi tái, khí huyết suy nhược, có lẽ hơi mệt, tinh thần không tốt lắm, nhưng hoàn toàn bình thường”.
Ta hừ lạnh hai tiếng từ cổ họng: “Có phải hắn bảo ngươi nói vậy không?”.
Hắn mãi không nói tiếng nào, lát sau lầu bầu: “Biết thừa không lừa được người... Vương gia, quả thực không ổn cho lắm”. Hắn ấp a ấp úng nói. “Màu da vốn khỏe mạnh trở nên xanh xao, bước chân không ổn định, mắt hiện tơ đỏ. Theo ta thấy, tinh thần sức lực của Vương gia chịu hao tổn rất lớn..”.
Ta thở dài nói: “Nhanh chóng bố trí, thứ nên chuẩn bị hãy chuẩn bị cho ta đi”.
Hắn gật đầu, đáp: “Có cần nói cho Vương gia không?”.
“Ta sẽ tìm cơ hội nói với hắn, nếu hắn không phối hợp, kế hoạch sao có thể tiếp tục được nữa?”.
Đương nhiên Tiểu Thất đi bố trí trước.
......
Trước mắt vẫn tối đen, không thể thấy bất cứ thứ gì, tay chân vẫn không thể động đậy. Nhưng ta nghĩ, dù thế này cũng có sao?
Ta không phải là người mặc cho kẻ khác định đoạt, chưa bao giờ như vậy.
Tiếng cửa phòng vang lên, ta nghe thấy hắn bước tới, thứ ùa về phía ta lại mà hương lan thoang thoảng, liền nói: “Vương gia, là huệ lan sao? Không ngờ đã đến mùa xuân rồi, không biết ngoài kia trăm hoa có đua nở chăng?”.
Chậu hoa được đặt lên giá gỗ. Hắn cười nói: “Có chứ, ngoài kia hoa đã nở rộ, có điều nàng…”.
“Không biết đã đến giờ nào rồi? Thần thiếp muốn ra ngoài, lâu lắm rồi không được thưởng hương hoa…”.
Đương nhiên hắn không đành lòng cự tuyệt yêu cầu nhỏ nhẹ của ta, nói: “Vậy ta bế nàng ra ngoài nhé?”.
“Vương gia, ở trong cung, sao có thể như thế? Người ta sẽ chê cười đấy, hơn nữa, thần thiếp muốn ngồi lâu một lát. Hay là chàng cho người chuẩn bị bộ liễn đi. Thần thiếp dựa vào người Vương gia là được rồi..”.
Hắn mừng rỡ chạy ra ngoài bảo người chuẩn bị bộ liễn. Bởi vì sợ gió nên sai người lấy lấy mũ che mặt tới, đeo lên cho ta, lúc này mới ôm ta ra ngoài, đặt lên bộ liễn.
Ta tựa lên người hắn, cảm thấy bộ liễn được nâng lên, sau vài chục bước, ta ngửi thấy một hương thơm thanh nhã, liền cười nói: “Vương gia, đó là lan tử ngọc, thần thiếp thích mùi hương này. Chi bằng gọi người ở cục Ti Chế hái hoa, chế chút tinh dầu cho thiếp. Thần thiếp ở trong phòng suốt ngày, chàng lại không để thần thiếp ra ngoài, ngửi mùi hương này, tinh thần cũng sẽ khá hơn chút”.
“Được, nàng muốn bao nhiêu cũng được... Không nghe Vương phi nói gì sao? Còn không nhổ lan tử ngọc kia lên…”.
Ta cười nói: “Vương gia, mấy bông lan tử ngọc gần hoa quỳnh góc nam đó nở đẹp nhất, lấy mấy cành là được, không cần cái khác”.
Hắn hơi ngạc nhiên, bàn tay ôm ta khẽ run rẩy: “Nàng nhìn thấy rồi ư?”.
“Dạ, Vương gia…”.
Hắn ôm siết lấy ta, đầu tựa vào cổ ta: “Nàng nhìn thấy rồi, nhìn thấy rồi…”.
“Đúng vậy, hơi mờ một chút... Xem ra ngoài này ánh sáng rực rỡ nên thiếp mới có thể thấy lờ mờ”.
Bộ liễn được khiêng vững vàng đi giữa những khóm hoa thấp thoáng, giá đỡ bằng gỗ rắn chắc, có tiếng cành hoa lả lướt, kiệu nhỏ dòng đưa, mùi hoa phảng phất. Xem chừng nhóm người bọn ta khá gây chú ý giữa chốn cung nghiêm này thì phải?