Chương : 165
Thì ra là vậy. Nàng hận ta đến thế, lúc ta gặp nạn, nàng không bỏ đá xuống giếng đã tốt lắm rồi, nhưng không ngờ lúc ta đơn độc phi ngựa trăm dặm, sau lưng là hàng vạn truy binh, nàng lại cứu ta.
“Thật ra bổn vương vốn không thích đồ ngọt, vẫn cho rằng rượu sữa ngựa của Tây Di ngon hơn. Bởi vì mùi vị thuần khiết, kích thích đầu lưỡi, chỉ ngửi thấy mùi chua cay, không bị hỗn tạp bởi bất cứ thứ gì, đậm đà mà nồng liệt. Nhưng Tướng quân lại khác hẳn, trà và điểm tâm đều thích mùi vị mật ong ngọt ngào…”.
“Đời người trăm điều khác biệt, Hoàng tử lại mong đợi ta giống ngài sao?”.
Y cười ha ha: “Tướng quân tự có đặc điểm của Tướng quân, bổn vương nào dám tương cầu? Bổn vương chẳng qua chỉ đàm luận thức ăn với người mà thôi, Tướng quân nghĩ đi đâu thế? Có điều Quân tướng quân, người có biết không, loại trà bánh trộn lẫn với mùi vị khác như vậy, tuy ngọt ngào thơm nức, vào miệng thơm ngon, nhưng dễ dàng trộn lẫn những thứ không tinh khiết khác, lại làm cho đầu lưỡi mất sự nhạy cảm vốn có”.
Trái tim ta giật thót, nhưng chỉ cười nói: “Thiếp thân hơi chậm chạp, không biết hoàng tử thêm thứ gì vào hai món này để chiêu đãi thiếp đây?”.
Ô Mộc Tề mỉm cười không nói, dưới ánh đèn soi rọi, tròng mắt y thấp thoáng sắc xanh.
Quân Sở Hòa nói: “A Ngọc, có cha ở đây, con cho rằng hoàng tử sẽ hại con sao?”.
Ta âm thầm vận khí, lại vui mừng phát hiện nội tức vốn trống rỗng lại có luồng khí chậm rãi di chuyển trong kinh lạc, từ từ ngưng tụ lại. Sau lúc vui mừng, lòng ta lại trầm xuống. Ngay cả ta còn không thể phát hiện ra mùi vị khác biệt trong trà và điểm tâm này, còn ăn trà bánh có giải dược. Trà bánh này đến từ trong cung, đặc biệt là lá trà, gần như không bao giờ lọt ra ngoài, nhưng Ô Mộc Tề lại có cách đoạt về tay… Đúng như lời phụ thân nói, nếu y muốn giở trò thì cần phải bố trí chu đáo mới được.
Y là kẻ có chí lớn, từ một đứa con trai của nữ nô thấp hèn, bái thần linh trở thành Khả hãn tương lai của Tây Di, tâm tư tỉ mỉ đến mức có lúc ngay cả ta cũng cực kỳ bội phục. Năm đó Xá Thiết Mộc nắm giữ tám phần thiết kỵ của Tây Di, còn y lập mưu xâm chiếm từng bước một, chỉ vì nguyên khí tổn thương nặng nề mới bất đắc dĩ phải kết làm đồng minh với bổn triều. Chưa đến ba năm, y lại có dã tâm làm chủ Trung Nguyên?
Ta nhớ tới Thanh phi, ở trong hoàng cung, còn có bao nhiêu người được y mượn lý do hợp tình hợp lý, bất tri bất giác đưa đến bên Hoàng đế như Thanh phi chứ?
Y đang dùng trà bánh này cho ta thấy thực lực của y, thực lực có thể làm người ta chết đi cũng có thể giúp người ta sống lại!
“A Ngọc, mặc dù thuốc này không thể trừ tận gốc độc trong cơ thể con, nhưng cũng có thể bảo vệ con bình an vô sự, chỉ cần cách một tháng dùng trà và điểm tâm này một lần, con sẽ khỏe mạnh như người bình thường”.
“Phụ thân quả nhiên hiểu lòng người, e rằng phụ thân giỏi nhất việc thay mận đổi đào, coi người là thịt cá nhỉ? Để con nghĩ thử coi, ngày con thành thân, vốn tưởng rằng thứ con uống là rượu độc, nhưng về sau vẫn giữ được cái mạng này, vốn tưởng rằng có liên quan đến viên Đại Hoàn đan kia, hôm nay nghĩ lại, thuốc đó tuy cực kỳ trân quý, nhưng vẫn không có thể cứu người chết đã hóa xương trắng… Trong chuyện này, cũng có công lao của phụ thân nhỉ?”.
Ông nói: “Quả thật vẫn bị con nhìn thấu…”. Tròng mắt ông lạnh băng, “A Ngọc, thân thể, tóc và làn da là cha mẹ cho con, tại sao ta có thể mặc con giày vò bản thân như vậy?”.
“Đúng vậy, A Ngọc mà người gọi vẫn còn có tác dụng mà!”. Ta khẽ mỉm cười, “Nhưng không biết, vì cớ gì mà người đối xử với con tốt đến thế?”.
Từ nhỏ đến lớn, ta luôn dùng trò bướng bỉnh để khiến ông phải chú ý đến mình, đến khi cực kỳ thất vọng muốn bỏ nhà ra đi thì ông lại cho ta hy vọng. Vốn tưởng rằng chỉ cần làm theo yêu cầu của ông thì cuối cùng sẽ có một ngày ông nhìn ta bằng ánh mắt tán thưởng, tai ta cũng có thể nghe những lời khen ngợi của ông. Nhưng ông che giấu cảm xúc quá cẩn mật, ta không thể nào hiểu rõ, lời khen ngợi mà ông nói là thật hay giả, vì vậy, ta càng cố gắng làm tốt hơn, nhưng không ngờ tốt đến mức khiến ông nảy sinh hiềm khích, trở thành viên đá cản đường, cuối cùng bị ông vứt bỏ.
Ông nhìn ta bằng ánh mắt thâm trầm: “A Ngọc, con coi cha là kiểu người gì thế? Con là con gái của ta, sao ta có thể hại con được?”.
Ta vươn tay cầm lấy ly trà rót đầy một nửa trên bàn, uống một hớp, khẽ nói: “Như vậy, đương nhiên phụ thân sẽ không khiến con gái chưa thành thân được bao lâu đã phải thủ tiết chứ?”.
“Đương nhiên không, con gái của ta sao lại thủ tiết được?”. Ông vươn tay chỉnh lại cây trâm xanh trên đầu ta, “Nhưng bao nhiêu năm nay cha phải nhờ vào sự giúp đỡ của Hoàng tử Ô Mộc Tề mới miễn cưỡng giữ được tính mạng này. Tục ngữ nói đúng, có nợ thì phải trả, cha không có khả năng hoàn trả, chỉ có thể kỳ vọng vào con thôi”.
Ta khẽ cười một tiếng, chỉnh lại chiếc trâm ngọc kia, mỉm cười với Ô Mộc Tề: “Vậy cũng đúng, dầu sao Hoàng tử cũng đã cứu phụ soái, không biết Hoàng tử muốn trả ơn thế này đây?”.
Quân Sở Hòa và Ô Mộc Tề nhìn nhau cười một tiếng, Quân Sở Hòa nói: “Ngọc nhi, con nghĩ nhầm rồi, cha không có ý bảo con trả nợ giúp ta, giữa chúng ta không tồn tại thứ gọi là cha nợ con trả. Ý của Hoàng tử Ô Mộc Tề là trả lại món nợ của con năm ấy”.
Ta có điều không rõ lắm, năm đó y và ta là kẻ địch một sống một chết, lúc đánh trận máu me đầy mặt cũng phải phân thắng bại, hôm nay Tây Di và bản triều đã ký hiệp ước hữu hảo, chẳng lẽ y vẫn nhớ dai đến thế?
“Vậy ư? Không biết năm nó Hoàng tử đã tổn thất bao nhiêu binh mã, tổn hại bao nhiêu thuộc cấp, muốn ta chiêu mộ người giúp Hoàng tử sao?”.
Hai người họ lại liếc mắt nhìn nhau, Ô Mộc Tề cười to hơn nữa: “Tướng quân ơi là Tướng quân, hai quân giao chiến, cái chết là điều không thể tránh khỏi. Trong lòng người, ta là kẻ thù hằn như vậy sao. Chẳng qua ta chỉ muốn đòi lại một người vợ mà thôi. Người quên chuyện đoạt vợ ngày ta thành thân năm đó rồi ư? Cho đến hôm nay, bổn vương vẫn cô đơn lẻ bóng, người nói xem, có phải kẻ dẫn người đoạt vợ năm đó nên đền cho bổn vương một người khác không?”.
Ta ngạc nhiên ngẩng đầu lên, lại thấy trong mắt y thoáng vẻ độc đoán, không khỏi nói: “Hoàng tử cơ thiếp vô số, lại tự xưng là người cô đơn. Hôn lễ năm đó chẳng qua chỉ là trò đùa, làm loạn xong rồi thôi. Ta tin nếu Hoàng tử muốn lấy vợ, e rằng các cô nương bằng lòng gả nhiều đến mức có thể nắm tay nhau bao thành một vòng xung quanh thảo nguyên, đâu phải canh cánh trong lòng vì chuyện năm đó chứ?”.
Ánh mắt của y từ lạnh lẽo trở nên nóng bỏng, nói: “Năm đó bổn vương và Vương tỷ phụng ý chỉ của Khả hãn cùng thành thân một ngày, nhưng không ngờ trên đường rước dâu tân nương lại bị cướp mất, Vương tỷ cũng đồng thời mất tích. Ngày hôm sau phát hiện tân nương ở trong phòng Phò mã, còn Vương tỷ lại bị người đưa tới phòng ta. Vương tỷ cùng ta là tỷ đệ, tự nhiên không ảnh hưởng tới danh tiết, nhưng tân nương ở trong phòng Phò mã một đêm, bổn vương sao có thể muốn cô ta được nữa, nên đành phải thuận tay đẩy thuyền, tặng cho Phò mã làm vợ. Tiếc thay, Vương tỷ và Phò mã vốn là một đôi uyên ương, nhưng vô duyên vô cớ xuất hiện một tiểu thiếp, chẳng những khiến bổn vương đau lòng vì mất đi Vương phi, mà còn làm cho Vương tỷ và Phò mã bất hòa bấy lâu nay. Người nói xem, người có nên trả lại món nợ năm đó không?”.
Trong mắt y như có ngọn lửa thiêu đốt, nhìn chằm chằm vào ta, như muốn thiêu cháy ta vậy. Ta không ngờ y lại đưa ra điều kiện như thế, năm đó Tây Di đối địch với ta, dĩ nhiên ta phải nghĩ trăm phương ngàn kế để đối phó y rồi. Nghe nói Tây Di huênh hoang tổ chức hôn lễ, ta cùng Thất Tinh lẻn vào, thần không biết quỷ không hay cướp hai tân nương, vốn chỉ muốn Ô Mộc Tề mất mặt, ngờ đâu khi y phát hiện ra có chuyện bất thường, bỏ hôn lễ đó không lo, vây thành Bố Nhĩ Tháp như thùng sắt, suýt nữa ta và Thất Tinh không lẻn ra được. Cuối cùng, may mà có Tiểu Tam mặt trẻ con nghĩ ra cách, bọn ta mới có thể thong dong tràn ra... Mặc dù chuyện đoạt tân nương là bọn ta không đúng, nhưng lúc đó bọn ta cũng lo lắng hãi hùng mà!
“Thật ra bổn vương vốn không thích đồ ngọt, vẫn cho rằng rượu sữa ngựa của Tây Di ngon hơn. Bởi vì mùi vị thuần khiết, kích thích đầu lưỡi, chỉ ngửi thấy mùi chua cay, không bị hỗn tạp bởi bất cứ thứ gì, đậm đà mà nồng liệt. Nhưng Tướng quân lại khác hẳn, trà và điểm tâm đều thích mùi vị mật ong ngọt ngào…”.
“Đời người trăm điều khác biệt, Hoàng tử lại mong đợi ta giống ngài sao?”.
Y cười ha ha: “Tướng quân tự có đặc điểm của Tướng quân, bổn vương nào dám tương cầu? Bổn vương chẳng qua chỉ đàm luận thức ăn với người mà thôi, Tướng quân nghĩ đi đâu thế? Có điều Quân tướng quân, người có biết không, loại trà bánh trộn lẫn với mùi vị khác như vậy, tuy ngọt ngào thơm nức, vào miệng thơm ngon, nhưng dễ dàng trộn lẫn những thứ không tinh khiết khác, lại làm cho đầu lưỡi mất sự nhạy cảm vốn có”.
Trái tim ta giật thót, nhưng chỉ cười nói: “Thiếp thân hơi chậm chạp, không biết hoàng tử thêm thứ gì vào hai món này để chiêu đãi thiếp đây?”.
Ô Mộc Tề mỉm cười không nói, dưới ánh đèn soi rọi, tròng mắt y thấp thoáng sắc xanh.
Quân Sở Hòa nói: “A Ngọc, có cha ở đây, con cho rằng hoàng tử sẽ hại con sao?”.
Ta âm thầm vận khí, lại vui mừng phát hiện nội tức vốn trống rỗng lại có luồng khí chậm rãi di chuyển trong kinh lạc, từ từ ngưng tụ lại. Sau lúc vui mừng, lòng ta lại trầm xuống. Ngay cả ta còn không thể phát hiện ra mùi vị khác biệt trong trà và điểm tâm này, còn ăn trà bánh có giải dược. Trà bánh này đến từ trong cung, đặc biệt là lá trà, gần như không bao giờ lọt ra ngoài, nhưng Ô Mộc Tề lại có cách đoạt về tay… Đúng như lời phụ thân nói, nếu y muốn giở trò thì cần phải bố trí chu đáo mới được.
Y là kẻ có chí lớn, từ một đứa con trai của nữ nô thấp hèn, bái thần linh trở thành Khả hãn tương lai của Tây Di, tâm tư tỉ mỉ đến mức có lúc ngay cả ta cũng cực kỳ bội phục. Năm đó Xá Thiết Mộc nắm giữ tám phần thiết kỵ của Tây Di, còn y lập mưu xâm chiếm từng bước một, chỉ vì nguyên khí tổn thương nặng nề mới bất đắc dĩ phải kết làm đồng minh với bổn triều. Chưa đến ba năm, y lại có dã tâm làm chủ Trung Nguyên?
Ta nhớ tới Thanh phi, ở trong hoàng cung, còn có bao nhiêu người được y mượn lý do hợp tình hợp lý, bất tri bất giác đưa đến bên Hoàng đế như Thanh phi chứ?
Y đang dùng trà bánh này cho ta thấy thực lực của y, thực lực có thể làm người ta chết đi cũng có thể giúp người ta sống lại!
“A Ngọc, mặc dù thuốc này không thể trừ tận gốc độc trong cơ thể con, nhưng cũng có thể bảo vệ con bình an vô sự, chỉ cần cách một tháng dùng trà và điểm tâm này một lần, con sẽ khỏe mạnh như người bình thường”.
“Phụ thân quả nhiên hiểu lòng người, e rằng phụ thân giỏi nhất việc thay mận đổi đào, coi người là thịt cá nhỉ? Để con nghĩ thử coi, ngày con thành thân, vốn tưởng rằng thứ con uống là rượu độc, nhưng về sau vẫn giữ được cái mạng này, vốn tưởng rằng có liên quan đến viên Đại Hoàn đan kia, hôm nay nghĩ lại, thuốc đó tuy cực kỳ trân quý, nhưng vẫn không có thể cứu người chết đã hóa xương trắng… Trong chuyện này, cũng có công lao của phụ thân nhỉ?”.
Ông nói: “Quả thật vẫn bị con nhìn thấu…”. Tròng mắt ông lạnh băng, “A Ngọc, thân thể, tóc và làn da là cha mẹ cho con, tại sao ta có thể mặc con giày vò bản thân như vậy?”.
“Đúng vậy, A Ngọc mà người gọi vẫn còn có tác dụng mà!”. Ta khẽ mỉm cười, “Nhưng không biết, vì cớ gì mà người đối xử với con tốt đến thế?”.
Từ nhỏ đến lớn, ta luôn dùng trò bướng bỉnh để khiến ông phải chú ý đến mình, đến khi cực kỳ thất vọng muốn bỏ nhà ra đi thì ông lại cho ta hy vọng. Vốn tưởng rằng chỉ cần làm theo yêu cầu của ông thì cuối cùng sẽ có một ngày ông nhìn ta bằng ánh mắt tán thưởng, tai ta cũng có thể nghe những lời khen ngợi của ông. Nhưng ông che giấu cảm xúc quá cẩn mật, ta không thể nào hiểu rõ, lời khen ngợi mà ông nói là thật hay giả, vì vậy, ta càng cố gắng làm tốt hơn, nhưng không ngờ tốt đến mức khiến ông nảy sinh hiềm khích, trở thành viên đá cản đường, cuối cùng bị ông vứt bỏ.
Ông nhìn ta bằng ánh mắt thâm trầm: “A Ngọc, con coi cha là kiểu người gì thế? Con là con gái của ta, sao ta có thể hại con được?”.
Ta vươn tay cầm lấy ly trà rót đầy một nửa trên bàn, uống một hớp, khẽ nói: “Như vậy, đương nhiên phụ thân sẽ không khiến con gái chưa thành thân được bao lâu đã phải thủ tiết chứ?”.
“Đương nhiên không, con gái của ta sao lại thủ tiết được?”. Ông vươn tay chỉnh lại cây trâm xanh trên đầu ta, “Nhưng bao nhiêu năm nay cha phải nhờ vào sự giúp đỡ của Hoàng tử Ô Mộc Tề mới miễn cưỡng giữ được tính mạng này. Tục ngữ nói đúng, có nợ thì phải trả, cha không có khả năng hoàn trả, chỉ có thể kỳ vọng vào con thôi”.
Ta khẽ cười một tiếng, chỉnh lại chiếc trâm ngọc kia, mỉm cười với Ô Mộc Tề: “Vậy cũng đúng, dầu sao Hoàng tử cũng đã cứu phụ soái, không biết Hoàng tử muốn trả ơn thế này đây?”.
Quân Sở Hòa và Ô Mộc Tề nhìn nhau cười một tiếng, Quân Sở Hòa nói: “Ngọc nhi, con nghĩ nhầm rồi, cha không có ý bảo con trả nợ giúp ta, giữa chúng ta không tồn tại thứ gọi là cha nợ con trả. Ý của Hoàng tử Ô Mộc Tề là trả lại món nợ của con năm ấy”.
Ta có điều không rõ lắm, năm đó y và ta là kẻ địch một sống một chết, lúc đánh trận máu me đầy mặt cũng phải phân thắng bại, hôm nay Tây Di và bản triều đã ký hiệp ước hữu hảo, chẳng lẽ y vẫn nhớ dai đến thế?
“Vậy ư? Không biết năm nó Hoàng tử đã tổn thất bao nhiêu binh mã, tổn hại bao nhiêu thuộc cấp, muốn ta chiêu mộ người giúp Hoàng tử sao?”.
Hai người họ lại liếc mắt nhìn nhau, Ô Mộc Tề cười to hơn nữa: “Tướng quân ơi là Tướng quân, hai quân giao chiến, cái chết là điều không thể tránh khỏi. Trong lòng người, ta là kẻ thù hằn như vậy sao. Chẳng qua ta chỉ muốn đòi lại một người vợ mà thôi. Người quên chuyện đoạt vợ ngày ta thành thân năm đó rồi ư? Cho đến hôm nay, bổn vương vẫn cô đơn lẻ bóng, người nói xem, có phải kẻ dẫn người đoạt vợ năm đó nên đền cho bổn vương một người khác không?”.
Ta ngạc nhiên ngẩng đầu lên, lại thấy trong mắt y thoáng vẻ độc đoán, không khỏi nói: “Hoàng tử cơ thiếp vô số, lại tự xưng là người cô đơn. Hôn lễ năm đó chẳng qua chỉ là trò đùa, làm loạn xong rồi thôi. Ta tin nếu Hoàng tử muốn lấy vợ, e rằng các cô nương bằng lòng gả nhiều đến mức có thể nắm tay nhau bao thành một vòng xung quanh thảo nguyên, đâu phải canh cánh trong lòng vì chuyện năm đó chứ?”.
Ánh mắt của y từ lạnh lẽo trở nên nóng bỏng, nói: “Năm đó bổn vương và Vương tỷ phụng ý chỉ của Khả hãn cùng thành thân một ngày, nhưng không ngờ trên đường rước dâu tân nương lại bị cướp mất, Vương tỷ cũng đồng thời mất tích. Ngày hôm sau phát hiện tân nương ở trong phòng Phò mã, còn Vương tỷ lại bị người đưa tới phòng ta. Vương tỷ cùng ta là tỷ đệ, tự nhiên không ảnh hưởng tới danh tiết, nhưng tân nương ở trong phòng Phò mã một đêm, bổn vương sao có thể muốn cô ta được nữa, nên đành phải thuận tay đẩy thuyền, tặng cho Phò mã làm vợ. Tiếc thay, Vương tỷ và Phò mã vốn là một đôi uyên ương, nhưng vô duyên vô cớ xuất hiện một tiểu thiếp, chẳng những khiến bổn vương đau lòng vì mất đi Vương phi, mà còn làm cho Vương tỷ và Phò mã bất hòa bấy lâu nay. Người nói xem, người có nên trả lại món nợ năm đó không?”.
Trong mắt y như có ngọn lửa thiêu đốt, nhìn chằm chằm vào ta, như muốn thiêu cháy ta vậy. Ta không ngờ y lại đưa ra điều kiện như thế, năm đó Tây Di đối địch với ta, dĩ nhiên ta phải nghĩ trăm phương ngàn kế để đối phó y rồi. Nghe nói Tây Di huênh hoang tổ chức hôn lễ, ta cùng Thất Tinh lẻn vào, thần không biết quỷ không hay cướp hai tân nương, vốn chỉ muốn Ô Mộc Tề mất mặt, ngờ đâu khi y phát hiện ra có chuyện bất thường, bỏ hôn lễ đó không lo, vây thành Bố Nhĩ Tháp như thùng sắt, suýt nữa ta và Thất Tinh không lẻn ra được. Cuối cùng, may mà có Tiểu Tam mặt trẻ con nghĩ ra cách, bọn ta mới có thể thong dong tràn ra... Mặc dù chuyện đoạt tân nương là bọn ta không đúng, nhưng lúc đó bọn ta cũng lo lắng hãi hùng mà!