Chương : 185
Bà ngước mắt nhìn Quân Sở Hòa, cuối cùng trong đôi mắt cũng vơi bớt niềm thương cảm, toát lên vẻ vui sướng thoáng qua, nét mặt hoài niệm, đương nhiên ta thấy mừng thay cho bà: “Sau đó, người chung sống với cha con?”.
“Đúng, năm đó ông ấy còn chưa làm gia chủ Quân gia, nhưng Quân gia từ trước đến nay luôn đảm đương trọng trách tề gia vệ quốc, vẫn luôn là trọng thần đại tướng của Thiên Triều, nhưng khác với Tử Xương, ông ấy nói ông ấy có thể buông bỏ tất cả, cùng ta làm đôi vợ chồng bình thường. Ta vốn đã nản lòng thoái chí nhưng được ông ấy sưởi ấm trái tim. Tuy ta muốn trở về Tây Di, nhớ thương người thân nhưng ta biết, nếu ta trở về, ông ấy ắt cũng về theo ta; vậy ông ấy phải ăn nói với người nhà của mình thế nào đây? Khi ấy, chính là lúc Tây Di và Thiên Triều giao chiến gay gắt, tất cả các vị ca ca của ông ấy đều là tướng lĩnh Thiên Triều, nếu biết đệ đệ lại gặp gỡ công chúa Tây Di, ông ấy ắt sẽ không được ở trong gia tộc nữa, hai chúng ta đều khó xử. Đến cuối cùng mới quyết định ẩn cư, không giúp đỡ đôi bên, làm đôi vợ chồng bình thường. Những ngày ấy, e là những ngày bình dị nhất trong cuộc đời bọn ta, cho đến khi…”. Bà ngước mắt nhìn Quân Sở Hòa, ánh mắt bình tĩnh, lông mi dài hơi cong lặng yên không chớp, ngón tay nắm chặt váy, dường như không biết phải kể tiếp thế nào, trong phòng chỉ có tiếng thở khe khẽ và tiếng đèn cầy đôm đốp.
Gió thổi qua song cửa sổ, làm cửa sổ gỗ lim kêu kẽo kẹt, bấy giờ mới khiến bà giật mình tỉnh lại, cuối cùng dời mắt khỏi Quân Sở Hòa, nói tiếp: “Đến khi ta có bầu, sinh ra con cũng chưa từng nghĩ, thích khách Thiên Triều đã đuổi tới tận nơi này. Những ngày ấy, ông nội con bị thương nặng, khi hấp hối, Quân gia thả bồ câu đưa tin tìm kiếm tung tích của ông ấy, ông ấy phải trở về gặp mặt ông nội con lần cuối cùng. Khi ấy trong nhà chỉ còn lại mình ta và vài thị tỳ, thích khách Thiên Triều nhân cơ hội tới giết. Dưới sự bảo vệ của hai hộ vệ, ta bế con chạy trốn nhưng bị chặn lại giữa đường. Ta tuyệt không ngờ rằng người chặn giết ta hóa ra lại là Tử Xương; thì ra chuyện của ông ấy đã bị Ninh Hoàng hậu biết rồi, khiến bà ta tức giận, muốn phế truất ngôi vị Thái tử của ông ta, ông ta chỉ có thể chuộc tội… Lúc ấy, ông ta muốn giết ta thật, ta bị chúng dồn đến rìa vách đá, khi ấy ta nghĩ, cho dù ta và con có chết cũng muốn khiến ông ta hối hận không kịp, cho nên ta nói cho ông ta biết đứa trẻ trên tay ta là con của ông ta! Ta thấy rõ vẻ khiếp sợ và khó tin trong mắt ông ta… Ta liền ôm con lăn xuống vách núi. Đến khi ta được cứu lên, con đã mất tích rồi. Ta được Nhị ca cứu đưa về Tây Di, theo lời Nhị ca, lúc ấy trong tay ta không hề có đứa bé nào, họ biết được tin tức của ta từ bọn mật thám, vẫn luôn tìm kiếm ta. Sau khi biết hành tung của Tử Xương bèn theo dõi dọc đường tới đây, nhưng không ngờ vẫn muộn một bước… Ta vẫn luôn nghĩ rằng, e là đứa bé ấy bị ngã đã chết rồi, ngay cả thi thể cũng bị dã thú tha đi. Nhưng không ngờ, con còn sống, mà còn sống rất tốt bên cạnh cha con…”.
Quân Sở Hòa đứng dậy, bước thong thả vài bước trên nền đất, nói: “Khi cha chạy về nhà, đám vú già đã chết hết. Cha điên loạn tìm kiếm khắp nơi, nhìn thấy mảnh khăn rách treo trên nhánh cây ở vách núi nơi mẹ con nhảy xuống. Cha tìm khắp sườn núi ấy năm lần, cuối cùng vẫn không thấy bóng dáng của hai người, nhất thời không còn hy vọng, hận không thể nhảy xuống cùng hai mẹ con. Cha ngồi bên vách núi đến tận nửa đêm, nghe thấy sau lưng có tiếng dã thú đến gần mới chợt nhận ra, mình lại bị một đám sói vây quanh. Mà điều khiến ta không thể tin nổi chính là, ta lại nhìn thấy một đứa bé cưỡi trên mình một con sói, trên tay ôm một bọc tã, thế mà lại là con…”.
Cuối cùng ta lớn tiếng thốt lên: “Là Tiểu Thất sao?”.
Thì ra ta đã quen biết hắn từ rất lâu rồi, từ lúc ta chưa biết chuyện đời đã từng nằm trong ngực hắn sao?
“Đúng, là Tiểu Thất… Để cứu con, ta giết liền trên trăm con sói mới đến được trước mặt đứa bé kia, đôi mắt hắn mang vẻ kinh hoàng nhưng không muốn vứt con bỏ chạy, đành mặc vua sói cõng hắn chạy thục mạng. Chứng kiến các con chạy càng lúc càng xa, mà ta sức cùng lực kiệt, trong lúc quýnh quáng không quan tâm đến gì nữa, phóng ám tiễn làm tay hắn bị thương, khiến hắn tuột tay. Lúc bấy giờ mới phi thân qua đỡ con, may mà con bình yên vô sự…”.
Ông nhớ lại quá khứ, lúc này đây, nét mặt đượm vẻ mừng vui khi tìm lại báu vật đã mất, mặt mày từ ái vô cùng. Dưới ánh đèn mờ ảo, khuôn mặt ấy mang theo chút ấm áp, ta không khỏi khẽ nói: “Nếu không có cha, e rằng con không còn sống trên đời nữa rồi…”.
Thế nhưng ông lại cười ha ha: “E rằng trên đời này sẽ có hai đứa trẻ sói. Cha nhìn thấy, khi đó Tiểu Thất ngồi trên người vua sói rất trân trọng con. Lúc thất thủ làm mất con, đôi mắt thấm đẫm vẻ hoang mang và thương tiếc, phớt lờ cánh tay chảy máu định nhảy xuống lưng sói. Xem chừng Vua sói kia cũng hiểu sơ tính người, rống to một tiếng rồi nhảy vài phát đưa hắn đi, hắn mới không tụt xuống được”.
Ta vốn tưởng rằng sự căm ghét của Tiểu Thất đối với ta hồi đầu chuyển thành tình hữu nghị do ảnh hưởng bởi nhân tính của hắn, nhưng thì ra không chỉ như thế. Ngay từ thuở đầu còn nằm trong tã lót, bọn ta đã quen biết nhau. Chẳng qua thời ấy còn bé xíu, e là hắn đã quên mất người bạn chơi đùa hắn muốn hồi đó rồi. Nếu trên đời này ta có thể không tin lời của bất cứ ai, nhưng ta lại chắc chắn tin tưởng lời Tiểu Thất. Ông ấy nhắc đến chuyện năm xưa, còn gắn với Tiểu Thất, bởi sợ ta không tin ư?
Ta khẽ nói: “Chính vì có ngọn nguồn như thế nên cha mới lặng lẽ sắp đặt?”.
Khóe miệng Quân Sở Hòa nở nụ cười cay đắng: “A Ngọc, cha không muốn đứng chức chỉ huy, không muốn cống hiến cho ông ta. Ông ta hại chết vợ ta, suýt chút nữa hại chết con. Ta vốn không muốn phản bội Thiên Triều, nhưng họ ép ta quá gấp gáp, cuối cùng ta biết được tin tức của mẹ con, bèn lén gặp Ô Mộc Tề, đưa ra điều kiện với hắn, muốn để mẹ con trở lại bên ta, thậm chí ta từng nghĩ, muốn từ quan ở ẩn, dẫn con và mẹ con rời đi. Nhưng ai ngờ mới như vậy thôi đã bị trinh sát của Ninh Vương thăm dò được, hơn nữa Xá Thiết Mộc nhân cơ hội tung tin đồn không hay, triều đình liền mù quáng bất chấp tất cả muốn dồn Quân gia vào chỗ chết. Nhưng lỗi do một mình ta đã làm liên lụy tới cả Quân gia… Triển Ngọc, ta biết ta có lỗi với mọi người, nhưng càng có lỗi với mọi người hơn chính là triều đình ấy. Chiến công to lớn bao năm tháng, còn thua một lời đồn nhảm”.
Vẻ mặt ta hơi u uất, đứng dậy đi tới bên cạnh Trưởng Công chúa, khẽ vịn bả vai bà, khom lưng xuống. Lúc tựa đầu vào cổ bà, tay trái vén lọn tóc rũ trước ngực bà về phía sau, khẽ nói: “Sau này, chúng ta sẽ không chia xa, có được hay không?”.
Hai tay kéo lại, siết chặt sợi tơ dẻo quấn trên cổ bà. Chẳng tốn bao nhiêu sức lực, sợi tơ dẻo kia đã siết sâu vào da thịt bà, chiếc cổ trắng ngần như đồ sứ nổi gân xanh.
Bà sửng sốt muốn quay mặt lại nhưng không thể được, giơ tay lên ôm lấy cổ, lại ho khan thở gấp như không thở nổi, nói: “A Ngọc, con làm gì vậy?”.
“Trưởng Công chúa, người đừng giãy giụa, càng giãy giụa, thứ quấn trên cổ người bây giờ sẽ càng siết chặt đấy”. Ta gỡ chiếc lá xanh ở dưới đóa phù dung trên đầu xuống, kề sát làn da trắng muốt lộ ra ngoài cổ áo bà, đột ngột tập kích, nói với Quân Sở Hòa sắp sửa vọt qua bên này: “Cha, cha có tin chiếc lá xanh này có thể dễ dàng cắt đứt cổ họng Trưởng Công chúa không?”.
“Con làm gì vậy? Ta đúng là nuôi một đứa con gái tốt mà!”. Sắc mặt Quân Sở Hòa rồi cũng biến thành màu tái mét, nhưng ông biết, ta luôn nói được thì làm được, cũng không dám tiến lên.
Tuy cổ Trưởng Công chúa bị ghìm chặt nhưng vẫn có thể thốt lên lời: “A Ngọc, tại sao con phải đối xử với ta như thế, con không tin ta là mẹ của con ư? Vậy…”.
Giọng bà bi thương và tuyệt vọng, khiến người nghe thương tâm, rơi lệ. Đến tấm lụa mỏng che cánh cửa cũng phất phơ như thể nghe thấy tiếng gió sầu thương.
Nhưng ta nhìn thẳng vào mắt Quân Sở Hòa, thấy tay ông khẽ động đậy, bèn dùng chiếc lá xanh xẹt qua chiếc váy thêu hoa sen của Trưởng Công chúa, mảnh vải thêu kia dễ dàng bị rách, để lộ làn da trắng nõn của bà. Sắc mặt Quân Sở Hòa âm hiểm đông cứng lại, mắt muốn bùng cháy, vẻ mặt tựa như muốn nuốt chửng người khác. Ta lại đặt chiếc lá làm thành từ tinh chất vàng sắt bên cổ Trưởng Công chúa, cười nói: “Con tin, hai người là cha và mẹ của con, là người sinh ra con. Nhưng không hề đại biểu cho việc con sẽ bị hai người lợi dụng, dốc hết tất cả vì hai người, xem nhẹ huynh đệ tướng lĩnh bên mình”.
Quân Sở Hòa chợt cười vang, xem chừng rất tức giận: “Con… Bọn ta đã bắt con làm gì chưa? Chẳng qua trong lòng con có nỗi oán hận tự tưởng tượng, cha muốn nói cho con biết, tất cả những điều cha làm đều là bất đắc dĩ. Mà con, trong người có huyết thống Tây Di, chẳng lẽ còn muốn về bên Hạ Hầu Thương? Họ có chấp nhận con không? Con muốn rơi vào kết cục như Diên Thanh năm đó?”.
“Đúng, năm đó ông ấy còn chưa làm gia chủ Quân gia, nhưng Quân gia từ trước đến nay luôn đảm đương trọng trách tề gia vệ quốc, vẫn luôn là trọng thần đại tướng của Thiên Triều, nhưng khác với Tử Xương, ông ấy nói ông ấy có thể buông bỏ tất cả, cùng ta làm đôi vợ chồng bình thường. Ta vốn đã nản lòng thoái chí nhưng được ông ấy sưởi ấm trái tim. Tuy ta muốn trở về Tây Di, nhớ thương người thân nhưng ta biết, nếu ta trở về, ông ấy ắt cũng về theo ta; vậy ông ấy phải ăn nói với người nhà của mình thế nào đây? Khi ấy, chính là lúc Tây Di và Thiên Triều giao chiến gay gắt, tất cả các vị ca ca của ông ấy đều là tướng lĩnh Thiên Triều, nếu biết đệ đệ lại gặp gỡ công chúa Tây Di, ông ấy ắt sẽ không được ở trong gia tộc nữa, hai chúng ta đều khó xử. Đến cuối cùng mới quyết định ẩn cư, không giúp đỡ đôi bên, làm đôi vợ chồng bình thường. Những ngày ấy, e là những ngày bình dị nhất trong cuộc đời bọn ta, cho đến khi…”. Bà ngước mắt nhìn Quân Sở Hòa, ánh mắt bình tĩnh, lông mi dài hơi cong lặng yên không chớp, ngón tay nắm chặt váy, dường như không biết phải kể tiếp thế nào, trong phòng chỉ có tiếng thở khe khẽ và tiếng đèn cầy đôm đốp.
Gió thổi qua song cửa sổ, làm cửa sổ gỗ lim kêu kẽo kẹt, bấy giờ mới khiến bà giật mình tỉnh lại, cuối cùng dời mắt khỏi Quân Sở Hòa, nói tiếp: “Đến khi ta có bầu, sinh ra con cũng chưa từng nghĩ, thích khách Thiên Triều đã đuổi tới tận nơi này. Những ngày ấy, ông nội con bị thương nặng, khi hấp hối, Quân gia thả bồ câu đưa tin tìm kiếm tung tích của ông ấy, ông ấy phải trở về gặp mặt ông nội con lần cuối cùng. Khi ấy trong nhà chỉ còn lại mình ta và vài thị tỳ, thích khách Thiên Triều nhân cơ hội tới giết. Dưới sự bảo vệ của hai hộ vệ, ta bế con chạy trốn nhưng bị chặn lại giữa đường. Ta tuyệt không ngờ rằng người chặn giết ta hóa ra lại là Tử Xương; thì ra chuyện của ông ấy đã bị Ninh Hoàng hậu biết rồi, khiến bà ta tức giận, muốn phế truất ngôi vị Thái tử của ông ta, ông ta chỉ có thể chuộc tội… Lúc ấy, ông ta muốn giết ta thật, ta bị chúng dồn đến rìa vách đá, khi ấy ta nghĩ, cho dù ta và con có chết cũng muốn khiến ông ta hối hận không kịp, cho nên ta nói cho ông ta biết đứa trẻ trên tay ta là con của ông ta! Ta thấy rõ vẻ khiếp sợ và khó tin trong mắt ông ta… Ta liền ôm con lăn xuống vách núi. Đến khi ta được cứu lên, con đã mất tích rồi. Ta được Nhị ca cứu đưa về Tây Di, theo lời Nhị ca, lúc ấy trong tay ta không hề có đứa bé nào, họ biết được tin tức của ta từ bọn mật thám, vẫn luôn tìm kiếm ta. Sau khi biết hành tung của Tử Xương bèn theo dõi dọc đường tới đây, nhưng không ngờ vẫn muộn một bước… Ta vẫn luôn nghĩ rằng, e là đứa bé ấy bị ngã đã chết rồi, ngay cả thi thể cũng bị dã thú tha đi. Nhưng không ngờ, con còn sống, mà còn sống rất tốt bên cạnh cha con…”.
Quân Sở Hòa đứng dậy, bước thong thả vài bước trên nền đất, nói: “Khi cha chạy về nhà, đám vú già đã chết hết. Cha điên loạn tìm kiếm khắp nơi, nhìn thấy mảnh khăn rách treo trên nhánh cây ở vách núi nơi mẹ con nhảy xuống. Cha tìm khắp sườn núi ấy năm lần, cuối cùng vẫn không thấy bóng dáng của hai người, nhất thời không còn hy vọng, hận không thể nhảy xuống cùng hai mẹ con. Cha ngồi bên vách núi đến tận nửa đêm, nghe thấy sau lưng có tiếng dã thú đến gần mới chợt nhận ra, mình lại bị một đám sói vây quanh. Mà điều khiến ta không thể tin nổi chính là, ta lại nhìn thấy một đứa bé cưỡi trên mình một con sói, trên tay ôm một bọc tã, thế mà lại là con…”.
Cuối cùng ta lớn tiếng thốt lên: “Là Tiểu Thất sao?”.
Thì ra ta đã quen biết hắn từ rất lâu rồi, từ lúc ta chưa biết chuyện đời đã từng nằm trong ngực hắn sao?
“Đúng, là Tiểu Thất… Để cứu con, ta giết liền trên trăm con sói mới đến được trước mặt đứa bé kia, đôi mắt hắn mang vẻ kinh hoàng nhưng không muốn vứt con bỏ chạy, đành mặc vua sói cõng hắn chạy thục mạng. Chứng kiến các con chạy càng lúc càng xa, mà ta sức cùng lực kiệt, trong lúc quýnh quáng không quan tâm đến gì nữa, phóng ám tiễn làm tay hắn bị thương, khiến hắn tuột tay. Lúc bấy giờ mới phi thân qua đỡ con, may mà con bình yên vô sự…”.
Ông nhớ lại quá khứ, lúc này đây, nét mặt đượm vẻ mừng vui khi tìm lại báu vật đã mất, mặt mày từ ái vô cùng. Dưới ánh đèn mờ ảo, khuôn mặt ấy mang theo chút ấm áp, ta không khỏi khẽ nói: “Nếu không có cha, e rằng con không còn sống trên đời nữa rồi…”.
Thế nhưng ông lại cười ha ha: “E rằng trên đời này sẽ có hai đứa trẻ sói. Cha nhìn thấy, khi đó Tiểu Thất ngồi trên người vua sói rất trân trọng con. Lúc thất thủ làm mất con, đôi mắt thấm đẫm vẻ hoang mang và thương tiếc, phớt lờ cánh tay chảy máu định nhảy xuống lưng sói. Xem chừng Vua sói kia cũng hiểu sơ tính người, rống to một tiếng rồi nhảy vài phát đưa hắn đi, hắn mới không tụt xuống được”.
Ta vốn tưởng rằng sự căm ghét của Tiểu Thất đối với ta hồi đầu chuyển thành tình hữu nghị do ảnh hưởng bởi nhân tính của hắn, nhưng thì ra không chỉ như thế. Ngay từ thuở đầu còn nằm trong tã lót, bọn ta đã quen biết nhau. Chẳng qua thời ấy còn bé xíu, e là hắn đã quên mất người bạn chơi đùa hắn muốn hồi đó rồi. Nếu trên đời này ta có thể không tin lời của bất cứ ai, nhưng ta lại chắc chắn tin tưởng lời Tiểu Thất. Ông ấy nhắc đến chuyện năm xưa, còn gắn với Tiểu Thất, bởi sợ ta không tin ư?
Ta khẽ nói: “Chính vì có ngọn nguồn như thế nên cha mới lặng lẽ sắp đặt?”.
Khóe miệng Quân Sở Hòa nở nụ cười cay đắng: “A Ngọc, cha không muốn đứng chức chỉ huy, không muốn cống hiến cho ông ta. Ông ta hại chết vợ ta, suýt chút nữa hại chết con. Ta vốn không muốn phản bội Thiên Triều, nhưng họ ép ta quá gấp gáp, cuối cùng ta biết được tin tức của mẹ con, bèn lén gặp Ô Mộc Tề, đưa ra điều kiện với hắn, muốn để mẹ con trở lại bên ta, thậm chí ta từng nghĩ, muốn từ quan ở ẩn, dẫn con và mẹ con rời đi. Nhưng ai ngờ mới như vậy thôi đã bị trinh sát của Ninh Vương thăm dò được, hơn nữa Xá Thiết Mộc nhân cơ hội tung tin đồn không hay, triều đình liền mù quáng bất chấp tất cả muốn dồn Quân gia vào chỗ chết. Nhưng lỗi do một mình ta đã làm liên lụy tới cả Quân gia… Triển Ngọc, ta biết ta có lỗi với mọi người, nhưng càng có lỗi với mọi người hơn chính là triều đình ấy. Chiến công to lớn bao năm tháng, còn thua một lời đồn nhảm”.
Vẻ mặt ta hơi u uất, đứng dậy đi tới bên cạnh Trưởng Công chúa, khẽ vịn bả vai bà, khom lưng xuống. Lúc tựa đầu vào cổ bà, tay trái vén lọn tóc rũ trước ngực bà về phía sau, khẽ nói: “Sau này, chúng ta sẽ không chia xa, có được hay không?”.
Hai tay kéo lại, siết chặt sợi tơ dẻo quấn trên cổ bà. Chẳng tốn bao nhiêu sức lực, sợi tơ dẻo kia đã siết sâu vào da thịt bà, chiếc cổ trắng ngần như đồ sứ nổi gân xanh.
Bà sửng sốt muốn quay mặt lại nhưng không thể được, giơ tay lên ôm lấy cổ, lại ho khan thở gấp như không thở nổi, nói: “A Ngọc, con làm gì vậy?”.
“Trưởng Công chúa, người đừng giãy giụa, càng giãy giụa, thứ quấn trên cổ người bây giờ sẽ càng siết chặt đấy”. Ta gỡ chiếc lá xanh ở dưới đóa phù dung trên đầu xuống, kề sát làn da trắng muốt lộ ra ngoài cổ áo bà, đột ngột tập kích, nói với Quân Sở Hòa sắp sửa vọt qua bên này: “Cha, cha có tin chiếc lá xanh này có thể dễ dàng cắt đứt cổ họng Trưởng Công chúa không?”.
“Con làm gì vậy? Ta đúng là nuôi một đứa con gái tốt mà!”. Sắc mặt Quân Sở Hòa rồi cũng biến thành màu tái mét, nhưng ông biết, ta luôn nói được thì làm được, cũng không dám tiến lên.
Tuy cổ Trưởng Công chúa bị ghìm chặt nhưng vẫn có thể thốt lên lời: “A Ngọc, tại sao con phải đối xử với ta như thế, con không tin ta là mẹ của con ư? Vậy…”.
Giọng bà bi thương và tuyệt vọng, khiến người nghe thương tâm, rơi lệ. Đến tấm lụa mỏng che cánh cửa cũng phất phơ như thể nghe thấy tiếng gió sầu thương.
Nhưng ta nhìn thẳng vào mắt Quân Sở Hòa, thấy tay ông khẽ động đậy, bèn dùng chiếc lá xanh xẹt qua chiếc váy thêu hoa sen của Trưởng Công chúa, mảnh vải thêu kia dễ dàng bị rách, để lộ làn da trắng nõn của bà. Sắc mặt Quân Sở Hòa âm hiểm đông cứng lại, mắt muốn bùng cháy, vẻ mặt tựa như muốn nuốt chửng người khác. Ta lại đặt chiếc lá làm thành từ tinh chất vàng sắt bên cổ Trưởng Công chúa, cười nói: “Con tin, hai người là cha và mẹ của con, là người sinh ra con. Nhưng không hề đại biểu cho việc con sẽ bị hai người lợi dụng, dốc hết tất cả vì hai người, xem nhẹ huynh đệ tướng lĩnh bên mình”.
Quân Sở Hòa chợt cười vang, xem chừng rất tức giận: “Con… Bọn ta đã bắt con làm gì chưa? Chẳng qua trong lòng con có nỗi oán hận tự tưởng tượng, cha muốn nói cho con biết, tất cả những điều cha làm đều là bất đắc dĩ. Mà con, trong người có huyết thống Tây Di, chẳng lẽ còn muốn về bên Hạ Hầu Thương? Họ có chấp nhận con không? Con muốn rơi vào kết cục như Diên Thanh năm đó?”.