Chương : 197
Ta hiểu chàng đang trấn an ta, nơi này vẫn thuộc phạm vi Lâm Tang, trái lại dễ đề phòng hành động của đối phương, nhưng sự im hơi lặng tiếng lúc này lại khiến người ta cảm thấy khủng hoảng khó hiểu.
“Đúng rồi, sao chàng lại nghĩ đến thay thế dũng sĩ Bột Nhĩ Khắc tham gia đại hội Y Mộ Đạt?”.
Chàng nói: “Sau khi Cơ Vương hậu bị phế truất, tộc trưởng tộc Bột Nhĩ Khắc bị đuổi giết, vừa lúc được bọn ta cứu nên nợ ta một ân huệ”.
Ta cười: “Thì ra là vậy, đúng là tự gây nghiệt không thể sống”.
“Chưa chắc đâu”. Hạ Hầu Thương thản nhiên nói, “Không chừng y đã biết từ lúc đó rồi”.
Lúc nói chuyện, ta cẩn thận quan sát Ô Mộc Tề, quả nhiên lưng y hơi cứng lại, muốn quay đầu nhưng bị Tiểu Thất đá vào buồng xe.
Ta nói: “Tiểu Thất, y muốn nói thì để y nói”.
Lúc này Tiểu Thất mới duỗi chân, xoay y lại rồi rút miếng vải khỏi miệng y.
Vừa lấy ra, y thở hổn hển vài hơi rồi nói: “Tiểu Thất, đã mấy ngày ngươi chưa tắm rồi? Mùi của quần áo ngoài còn tởm như vậy, ngậm thời gian ngắn không cảm thấy, sau thời gian dài mùi càng nồng hơn”.
Ta nhìn y đầy ghét bỏ, nhưng không thể không thừa nhận, e rằng người này là địch thủ lớn nhất của bọn ta, không tuân thủ đạo đức nhân nghĩa, không đâu không lợi dụng, gần như không có sơ hở.
Hai tay bị trói, y nằm nghiêng người, vốn chật vật vô cùng nhưng y vẫn cười thành tiếng: “Hạ Hầu vương gia, công lực của Vương gia đã khôi phục mấy phần rồi? Quãng đường sau này còn dài, ngộ nhỡ…”. Y nhìn ta, “Ta nói ngộ nhỡ… gặp phải đàn sói gì đó, ngài ăn thịt trâu rừng luyện da thịt suốt thời gian dài, ngược lại nhai cực dai cực đã, vừa hay đúng độ”.
Ta liếc mắt nhìn Tiểu Thất, hắn tát một phát lên mặt y, cười nói: “Thịt của Hoàng tử Ô Mộc Tề mới đủ dinh dưỡng chứ, ăn nhiều sơn hào hải vị như vậy, chắc sói thích lắm”.
Y không tránh không né, mắt không hề xấu hổ cũng không tức giận: “Ta may mắn lắm, cộng thêm da dày thịt béo, chạy lại nhanh, e rằng chúng không đuổi kịp”.
Sao y biết Hạ Hầu Thương ăn thịt trâu rừng? Ta nhìn Hạ Hầu Thương, chàng vẫn không hề ngạc nhiên, là nội ứng trong tộc Bột Nhĩ Khắc hay là Bát Tuấn?
Tâm tư Hạ Hầu Thương tỉ mỉ, năm đó tra xét vụ của Quân Sở Hòa mà không ai biết, chuyện lớn thế này, nhất định chàng gia tăng đề phòng, vô cùng cẩn thận.
Nếu người ngay dưới mí mắt còn bị gài, vậy mức độ đáng sợ của Ô Mộc Tề không chỉ dừng lại ở mức đó.
“Hay là thả ta ở đây đi. Các ngươi nhìn xem, ta là người giữ chí tín, không cho ai đuổi theo đâu. Sau không truy binh, trước không ngăn giết, con đường sau này, trừ đàn sói ra, tuyệt đối không có ai quấy rầy hai người cả”.
“Ngươi nói nhảm gì thế, lúc cần thả đương nhiên sẽ thả”.
“A Ngọc, nàng ở chỗ ta lâu như vậy, ta đã từng làm khó nàng chưa? Chưa từng phải không? Hãy niệm tình ta tiếp đón nàng chu đáo mà thả ta đi”.
Ô Mộc Tề thiếu điều đứng dậy, tuy cầu xin khoan thứ nhưng khóe miệng nhếch cười, ánh mắt không hề hèn mọn, như thể đang nói về việc quê nhà.
Y chắc chắn như vậy, là giả hay là bản tính vốn có?
Lòng ta lại bắt đầu thấp thỏm rồi.
Lúc ấy xe ngựa bỗng dừng lại, Tiểu Lục ở bên ngoài nói: “Ai thế?”.
Vừa dứt lời, đã nghe thấy tiếng vó ngựa vọng tới từ đằng xa. Tim ta giật thót, không nghe rõ có bao nhiêu con ngựa, vừa định vén rèm ra ngoài, Hạ Hầu Thương đã giữ ta lại: “Là Bát Tuấn”.
Đúng vậy, là Bát Tuấn, tám con ngựa nện bước giữa đường, dù rằng bởi vì đường núi nên nhịp chân không đều bước, nhưng sự hài hòa đến bất ngờ ấy không phải con ngựa nào cũng làm được.
“Chúc mừng Vương gia có người tới tiếp ứng, nên thả ta ra rồi chứ?”. Ô Mộc Tề cười nói.
Tiểu Thất không kiềm được nữa mà cầm mảnh vải dưới sàn nhét vào miệng y.
“Lục đệ?”. Là giọng Lục Nhĩ.
Nghe thấy giọng hắn, ta mới thật sự thở phào nhẹ nhõm.
Tiểu Lục sớm biết Lục Nhĩ là Lão Tứ, liền ôn hoà nói: “Đừng gọi thân thiết như thế, ai là đệ của ngươi?”.
Ta vén rèm ra ngoài, Bát Tuấn ngồi trên lưng ngựa, ai ai cũng che mặt, trừ Lục Nhĩ vô cùng lúng túng nhảy xuống ngựa, mặt nạ rơi trên cổ. Xem ra hắn rất muốn nhận mặt Tiểu Lục, nhưng Tiểu Lục không chịu nể nang.
Thấy ta đi ra, Bát Tuấn đồng thời xuống ngựa, ôm quyền hành lễ: “Vương phi nương nương”.
Hạ Hầu Thương ló đầu ra ngoài, họ lại dậy tiếng ầm vang: “Vương gia.”…
“Được rồi, các ngươi đã do thám địa hình xung quanh, có phát hiện ra điều gì dị thường không?”. Hạ Hầu Thương khoát tay nói.
Ta nghĩ tới một chuyện, nói với Lục Nhĩ: “Lão Tứ, ngươi điểm huyệt khắp người Ô Mộc Tề đi”.
Nghe ta gọi Lão Tứ, Lục Nhĩ vui lắm, có phần đắc ý liếc nhìn Lão Lục, hớn hở nhảy vào buồng xe.
Tiểu Lục khịt mũi: “Tên nội ứng chết giẫm”.
Lão Tứ phớt lờ, một lát sau ra khỏi buồng xe, nói: “Huyệt đạo của y không có vấn đề gì cả, thuộc hạ đã điểm lại một lần rồi, bây giờ y hoàn toàn bất động”.
Ta gật đầu, yên lòng hơn chút.
Sau khi tiến vào dãy núi Đoạn Nghĩa, xe ngựa chạy không tiện, bọn ta bèn bỏ xe ngựa, chỉ để lại tám con tuấn mã đi men theo đường núi. Phần lớn dãy Đoạn Nghĩa là nham thạch, cây cối thấp lùn nhưng cứng cáp, rễ găm sâu xuống đất. Có lú bọn ta xuyên qua khe núi, những bụi cây tươi tốt ấy bao hết bề mặt núi đá, um tùm như mạng nhện bao trùm mặt người, vừa thấy đã gợi lên cảm giác ớn lạnh.
Mỗi khi đến nơi có thế núi hiểm trở thế này, ta luôn bảo Tiểu Thất chuẩn bị một con ngựa, trói Ô Mộc Tề lên đá, đi cùng một con ngựa không để y dò đường. Nhưng đi một hồi vẫn không thấy kẻ địch ló mặt.
Không có xe ngựa, Ô Mộc Tề bị đặt ngang lên lưng ngựa, quả thật khổ hết chỗ nói. Mỗi khi nghỉ ngơi, giải huyệt câm cho y, y có vẻ mệt mỏi vô cùng, mặt xanh mét, không còn sức đâu để lải nhải nữa. Ta nghĩ, nếu bản thân y không gắng gượng nổi thì không thể trách ta được.
Tay chân Hạ Hầu Thương đều có vết thương, để tránh vết thương của chàng chuyển biến xấu, bọn ta đi khá chậm. Mà Hạ Hầu Thương lại bận tâm cho thân thể ta, đôi khi tay chân không có vấn đề gì vẫn yêu cầu nghỉ ngơi, ta đành phải mặc chàng. May có Tiểu Thất hái thảo dược trên đường chữa thương cho chàng. Thấy vết thương của chàng lên thịt dần, không hề nhiễm trùng, ta yên tâm hơn chút.
Nếu vào lúc bình thường, cưỡi ngựa qua dãy Đoạn Nghĩa chỉ mất ba ngày, nhưng hôm nay, bọn ta tốn ba ngày mới đi được hơn nửa quãng đường, nhưng đã qua rất nhiều nơi hiểm ác. Hai ngày kế tiếp đi qua một sơn cốc rộng lớn tên Song Tỉnh. Vượt qua dãy Đoạn Nghĩa, thấy vật cản lớn nhất để rời khỏi Lâm Tang này, bọn ta đều thở phào nhẹ nhõm. Chỉ cần thoát khỏi nơi đây, đến thảo nguyên lớn, Tây Di có phái binh đuổi theo, bằng kinh nghiệm tác chiến với Tây Di nhiều năm qua, đọ sức với chúng để giữ được tính mạng là việc không hề khó khăn gì.
“Đúng rồi, sao chàng lại nghĩ đến thay thế dũng sĩ Bột Nhĩ Khắc tham gia đại hội Y Mộ Đạt?”.
Chàng nói: “Sau khi Cơ Vương hậu bị phế truất, tộc trưởng tộc Bột Nhĩ Khắc bị đuổi giết, vừa lúc được bọn ta cứu nên nợ ta một ân huệ”.
Ta cười: “Thì ra là vậy, đúng là tự gây nghiệt không thể sống”.
“Chưa chắc đâu”. Hạ Hầu Thương thản nhiên nói, “Không chừng y đã biết từ lúc đó rồi”.
Lúc nói chuyện, ta cẩn thận quan sát Ô Mộc Tề, quả nhiên lưng y hơi cứng lại, muốn quay đầu nhưng bị Tiểu Thất đá vào buồng xe.
Ta nói: “Tiểu Thất, y muốn nói thì để y nói”.
Lúc này Tiểu Thất mới duỗi chân, xoay y lại rồi rút miếng vải khỏi miệng y.
Vừa lấy ra, y thở hổn hển vài hơi rồi nói: “Tiểu Thất, đã mấy ngày ngươi chưa tắm rồi? Mùi của quần áo ngoài còn tởm như vậy, ngậm thời gian ngắn không cảm thấy, sau thời gian dài mùi càng nồng hơn”.
Ta nhìn y đầy ghét bỏ, nhưng không thể không thừa nhận, e rằng người này là địch thủ lớn nhất của bọn ta, không tuân thủ đạo đức nhân nghĩa, không đâu không lợi dụng, gần như không có sơ hở.
Hai tay bị trói, y nằm nghiêng người, vốn chật vật vô cùng nhưng y vẫn cười thành tiếng: “Hạ Hầu vương gia, công lực của Vương gia đã khôi phục mấy phần rồi? Quãng đường sau này còn dài, ngộ nhỡ…”. Y nhìn ta, “Ta nói ngộ nhỡ… gặp phải đàn sói gì đó, ngài ăn thịt trâu rừng luyện da thịt suốt thời gian dài, ngược lại nhai cực dai cực đã, vừa hay đúng độ”.
Ta liếc mắt nhìn Tiểu Thất, hắn tát một phát lên mặt y, cười nói: “Thịt của Hoàng tử Ô Mộc Tề mới đủ dinh dưỡng chứ, ăn nhiều sơn hào hải vị như vậy, chắc sói thích lắm”.
Y không tránh không né, mắt không hề xấu hổ cũng không tức giận: “Ta may mắn lắm, cộng thêm da dày thịt béo, chạy lại nhanh, e rằng chúng không đuổi kịp”.
Sao y biết Hạ Hầu Thương ăn thịt trâu rừng? Ta nhìn Hạ Hầu Thương, chàng vẫn không hề ngạc nhiên, là nội ứng trong tộc Bột Nhĩ Khắc hay là Bát Tuấn?
Tâm tư Hạ Hầu Thương tỉ mỉ, năm đó tra xét vụ của Quân Sở Hòa mà không ai biết, chuyện lớn thế này, nhất định chàng gia tăng đề phòng, vô cùng cẩn thận.
Nếu người ngay dưới mí mắt còn bị gài, vậy mức độ đáng sợ của Ô Mộc Tề không chỉ dừng lại ở mức đó.
“Hay là thả ta ở đây đi. Các ngươi nhìn xem, ta là người giữ chí tín, không cho ai đuổi theo đâu. Sau không truy binh, trước không ngăn giết, con đường sau này, trừ đàn sói ra, tuyệt đối không có ai quấy rầy hai người cả”.
“Ngươi nói nhảm gì thế, lúc cần thả đương nhiên sẽ thả”.
“A Ngọc, nàng ở chỗ ta lâu như vậy, ta đã từng làm khó nàng chưa? Chưa từng phải không? Hãy niệm tình ta tiếp đón nàng chu đáo mà thả ta đi”.
Ô Mộc Tề thiếu điều đứng dậy, tuy cầu xin khoan thứ nhưng khóe miệng nhếch cười, ánh mắt không hề hèn mọn, như thể đang nói về việc quê nhà.
Y chắc chắn như vậy, là giả hay là bản tính vốn có?
Lòng ta lại bắt đầu thấp thỏm rồi.
Lúc ấy xe ngựa bỗng dừng lại, Tiểu Lục ở bên ngoài nói: “Ai thế?”.
Vừa dứt lời, đã nghe thấy tiếng vó ngựa vọng tới từ đằng xa. Tim ta giật thót, không nghe rõ có bao nhiêu con ngựa, vừa định vén rèm ra ngoài, Hạ Hầu Thương đã giữ ta lại: “Là Bát Tuấn”.
Đúng vậy, là Bát Tuấn, tám con ngựa nện bước giữa đường, dù rằng bởi vì đường núi nên nhịp chân không đều bước, nhưng sự hài hòa đến bất ngờ ấy không phải con ngựa nào cũng làm được.
“Chúc mừng Vương gia có người tới tiếp ứng, nên thả ta ra rồi chứ?”. Ô Mộc Tề cười nói.
Tiểu Thất không kiềm được nữa mà cầm mảnh vải dưới sàn nhét vào miệng y.
“Lục đệ?”. Là giọng Lục Nhĩ.
Nghe thấy giọng hắn, ta mới thật sự thở phào nhẹ nhõm.
Tiểu Lục sớm biết Lục Nhĩ là Lão Tứ, liền ôn hoà nói: “Đừng gọi thân thiết như thế, ai là đệ của ngươi?”.
Ta vén rèm ra ngoài, Bát Tuấn ngồi trên lưng ngựa, ai ai cũng che mặt, trừ Lục Nhĩ vô cùng lúng túng nhảy xuống ngựa, mặt nạ rơi trên cổ. Xem ra hắn rất muốn nhận mặt Tiểu Lục, nhưng Tiểu Lục không chịu nể nang.
Thấy ta đi ra, Bát Tuấn đồng thời xuống ngựa, ôm quyền hành lễ: “Vương phi nương nương”.
Hạ Hầu Thương ló đầu ra ngoài, họ lại dậy tiếng ầm vang: “Vương gia.”…
“Được rồi, các ngươi đã do thám địa hình xung quanh, có phát hiện ra điều gì dị thường không?”. Hạ Hầu Thương khoát tay nói.
Ta nghĩ tới một chuyện, nói với Lục Nhĩ: “Lão Tứ, ngươi điểm huyệt khắp người Ô Mộc Tề đi”.
Nghe ta gọi Lão Tứ, Lục Nhĩ vui lắm, có phần đắc ý liếc nhìn Lão Lục, hớn hở nhảy vào buồng xe.
Tiểu Lục khịt mũi: “Tên nội ứng chết giẫm”.
Lão Tứ phớt lờ, một lát sau ra khỏi buồng xe, nói: “Huyệt đạo của y không có vấn đề gì cả, thuộc hạ đã điểm lại một lần rồi, bây giờ y hoàn toàn bất động”.
Ta gật đầu, yên lòng hơn chút.
Sau khi tiến vào dãy núi Đoạn Nghĩa, xe ngựa chạy không tiện, bọn ta bèn bỏ xe ngựa, chỉ để lại tám con tuấn mã đi men theo đường núi. Phần lớn dãy Đoạn Nghĩa là nham thạch, cây cối thấp lùn nhưng cứng cáp, rễ găm sâu xuống đất. Có lú bọn ta xuyên qua khe núi, những bụi cây tươi tốt ấy bao hết bề mặt núi đá, um tùm như mạng nhện bao trùm mặt người, vừa thấy đã gợi lên cảm giác ớn lạnh.
Mỗi khi đến nơi có thế núi hiểm trở thế này, ta luôn bảo Tiểu Thất chuẩn bị một con ngựa, trói Ô Mộc Tề lên đá, đi cùng một con ngựa không để y dò đường. Nhưng đi một hồi vẫn không thấy kẻ địch ló mặt.
Không có xe ngựa, Ô Mộc Tề bị đặt ngang lên lưng ngựa, quả thật khổ hết chỗ nói. Mỗi khi nghỉ ngơi, giải huyệt câm cho y, y có vẻ mệt mỏi vô cùng, mặt xanh mét, không còn sức đâu để lải nhải nữa. Ta nghĩ, nếu bản thân y không gắng gượng nổi thì không thể trách ta được.
Tay chân Hạ Hầu Thương đều có vết thương, để tránh vết thương của chàng chuyển biến xấu, bọn ta đi khá chậm. Mà Hạ Hầu Thương lại bận tâm cho thân thể ta, đôi khi tay chân không có vấn đề gì vẫn yêu cầu nghỉ ngơi, ta đành phải mặc chàng. May có Tiểu Thất hái thảo dược trên đường chữa thương cho chàng. Thấy vết thương của chàng lên thịt dần, không hề nhiễm trùng, ta yên tâm hơn chút.
Nếu vào lúc bình thường, cưỡi ngựa qua dãy Đoạn Nghĩa chỉ mất ba ngày, nhưng hôm nay, bọn ta tốn ba ngày mới đi được hơn nửa quãng đường, nhưng đã qua rất nhiều nơi hiểm ác. Hai ngày kế tiếp đi qua một sơn cốc rộng lớn tên Song Tỉnh. Vượt qua dãy Đoạn Nghĩa, thấy vật cản lớn nhất để rời khỏi Lâm Tang này, bọn ta đều thở phào nhẹ nhõm. Chỉ cần thoát khỏi nơi đây, đến thảo nguyên lớn, Tây Di có phái binh đuổi theo, bằng kinh nghiệm tác chiến với Tây Di nhiều năm qua, đọ sức với chúng để giữ được tính mạng là việc không hề khó khăn gì.