Chương : 30
Hiệu suất của y thật sự cao, chỉ chốc lát sau liền nghe thấy từ xa truyền đến tiếng khôi giáp chạm nhau, tiếng chạy nhịp bước đều của bọn binh sĩ khiến sàn nhà hoàng mộc khẽ chấn động, hoa mộc cận run rinh rơi rớt vài cánh.
Bọn thị tỳ hiện ra vẻ chưa từng thấy cảnh tượng thế này, trên mặt có vẻ kinh hoàng, chỉ cho rằng vương phủ bị người ta điều trọng binh bao vây.
Một lát sau tiếng chạy bộ liên miên không dứt của binh sĩ chia thành hai nhóm chạy đến từ cuối vườn hoa, thủ lĩnh thị vệ với một gã tướng quân mặt tròn và một vị thiếu niên mặc áo bào xanh đi ở phía trước.
Người tướng quân mặt tròn vung tay lên, bọn binh sĩ liền ngừng bước chân ở quảng trường, tự động xếp thành bốn hàng dọc. Ta đếm thử, hay thật, e là có ba trăm người, hơn nữa mọi người mang tinh thần hăng hái, chắc binh lính này là người của doanh trại Thần Sách nổi tiếng trú đóng đã lâu ở kinh thành.
Người của doanh trại Thần Sách chuyên chức bảo vệ kinh đô, đảm nhiệm tướng lãnh phần lớn là con nhà giàu có hoàng thân quốc thích, chức quan tuy nhỏ nhưng quan uy lớn, không nghĩ rằng bọn họ cũng đến đây tham gia náo nhiệt.
Nhìn vị thiếu niên áo bào xanh phong thái tuấn tú một cái, ta vội rủ mi mắt, kỹ thuật hóa trang của người này quá kém, mặc dù mặc áo bào xanh, kim quan cột trên tóc, hiển lộ tư thế oai hùng, nhưng mắt hạnh hàm xuân, trong lúc đi lại không khỏi hiện lên tư thế yêu kiều của nữ nhi, ta thấy thế liền biết đây cũng là một vị nữ tử rồi! Nói về nữ giả làm nam thì ta phải là lão tổ trong đó.
Oanh Nhi khom lưng rót thêm chút nước trà cho ta, khẽ nói: “Chủ tử, cẩn thận một chút.”
Đến khi ta ngẩng đầu nhìn về phía Oanh Nhi, Oanh Nhi lại đứng thẳng người, mắt nhìn mũi không chớp, thần thái kinh cẩn vâng lời, khiến ta thầm sinh cảnh giác, nàng ta là ai?
Sắc mặt tướng quân mặt tròn hơi lúng túng, nhìn thiếu niên áo bào xanh một cái, lại nhìn về Ninh Vương, lúc này mới nói: “Vương gia, dàn trận chưa ạ?”
Thiếu niên áo bào xanh kia sớm bước lên nhìn vẻ mặt không tốt của Ninh Vương, chắp tay nói: “Biểu ca, nghe nói huynh lại có thứ tốt. Ta cũng đến thử xem.”
Sắc mặt Ninh Vương vốn lạnh lùng, bây giờ lại càng lạnh hơn. Nhưng thiếu niên áo bào xanh kia vẫn tự nhiên không nhìn thấy, hăng hái bừng bừng cùng nhau tiến lên, đánh giá Ninh Vương từ trên xuống dưới: “Biểu ca, đây chính là áo giáp bạc hàn tằm trong phủ vừa mới làm xong à?”
Đối với nữ tử da mặt dày thế này, hiển nhiên Ninh Vương cũng chẳng có cách nào, chỉ nói: “Quận chúa cẩn thận nhé.”
Nàng gọi y là biểu ca, nhưng y lại nghiêm cẩn thủ lễ, nóng lòng phân rõ quan hệ song phương. Tình trạng này cũng khiến ta cảm thấy hứng thú, nhưng ta nhớ lại câu nhắc nhở “cẩn thận” kia của Oanh Nhi, nên chỉ dừng ánh mắt chăm chú vào dưới chân, đứng ngoan ngoãn.
Thấy Ninh Vương không nói, ánh mắt của nàng liền quét về phía ta, cười nói: “Biểu ca, vị này chính là mỹ nhân mới dâng của huynh à?”
Giọng nói của nàng hòa nhã thân thiết khiến người ta như uống rượu nguyên chất. Nhưng ta biết những kẻ đã chìm đắm nhiều năm trong hào môn thế gia sẽ không để tư tưởng riêng hiện lên mặt, cho nên ta chỉ cúi đầu không nói.
Ninh Vương cũng không đáp lời nàng, nói với vị tướng quân mặt tròn: “Tuế Xương, sao ngươi rảnh rỗi vậy?”
Vị tướng quân mặt tròn kia chắp tay cười nói với y: “Đang dẫn binh đổi phiên gác, nghe thấy trong phủ ngài cần người thử giáp, ta cũng đã lâu không tỷ võ với ngài, cơ hội tốt thế này nếu ta bỏ qua thì sau này sẽ hối hận chết mất.”
Ninh Vương cười thản nhiên một tiếng, cũng không nhiều lời: “Đến đây đi.”
Vào lúc này ta lại không khéo cảm thấy cổ họng hơi ngứa, nghĩ chắc vừa rồi đã ăn nhiều bánh đậu xanh, lại liên tiếp gặp người đến nên chưa kịp uống trà, vì vậy khẽ ho một tiếng, không nghĩ rằng có người sẽ nghe thấy, lại phát hiện hai ánh mắt nhìn qua đỉnh đầu, ngẩng đầu nhìn xem lại thấy Ninh Vương cau mày nhìn ta: “Chuyện gì?”
Ta ngẩn người, nghĩ thầm không có việc gì cả, ta không có gọi chàng, trong lòng bỗng giật mình, sợ là y cho rằng tiếng ho khan kia là nói với y. Nhưng ta không thể để cho y lại làm trăng sáng soi bờ mương nữa, vội nói: “Vương gia, thiếp biết ngài võ công cái thế, nhưng hôm nay là thí luyện khôi giáp…”
Ý chính là bảo y kiềm chế một chút, ít nhiều để cho các tướng sĩ thể hiện, để kiếm thương đâm hai cái, xem thử khôi giáp này rốt cuộc có chắc chắn không.
Lời vừa ra khỏi miệng, ngay cả Mị Nguyệt không hiểu phong tình cũng len lén kéo góc áo của ta, ta liền hối hận vội nói: “Vương gia, ngài cũng cẩn thận một chút, nếu không đội thử mũ giáp lên nhé?”
Lời này hơi trễ, ánh mắt của y hiện lên sự phức tạp, trong lúc nhất thời mây mù che lại tròng mắt, phảng phất như mạch nước ngầm sâu, phát ra sự lạnh lùng vô cùng.
Trên mặt quận chúa kia cũng không còn nụ cười, nhìn ta một cách sâu xa.
Trên mặt ta tuy có nụ cười, nhưng cảm giác gió mát trận trận thổi qua.
Y không đáp lời ta, nói với quận chúa kia: “Muội ngồi một bên làm khán giả.”
Quận chúa kia liền cười một tiếng rồi nói: “Biểu ca, hôm nay Chi Nhi được mở rộng tầm mắt… Yên tâm đi biểu ca, ta không quấy rối đâu!”
Ninh vương nhếch nhếch khóe môi, cũng không trả lời, liền sải bước đi đến trường đấu.
Với kinh nghiệm của ta tuy miệng chưa nói ra gì, nhưng trong lòng nhất định nghĩ đến viện cớ thế nào. Cho nên ta lén lút lui về sau một bước, chủ yếu chính là nha đầu Oanh Nhi này mặc dù không dám chuyển bước, nhưng dáng vẻ nàng cúi đầu sắc mặt trắng bệt, rất muốn trốn đi thật xa đây mà.
Quận chúc khẽ xoay eo ngồi lên chiếc ghế vốn của ta, cũng không nhìn bọn ta, chỉ thản nhiên nói: “Châm trà.”
Oanh Nhi liền đi đến rót cho nàng chén trà, lại đứng ở phía sau ta.
Không có Ninh Vương bên cạnh, nàng cũng không cần thiết giả bộ thân mật nữa, cảm giác trong giọng nói thấp thoáng toát lên sự ưu việt. Với lại với mức độ nàng hiểu rõ Ninh vương, càng không cần thiết khách sáo với cấp mỹ nhân như ta. Cho nên nàng vô tình hay cố ý liếc nhìn ta một cái, vươn ngón tay ngọc thon dài cầm lấy quả hạch đào chưa mở ở trên bàn, xoay hai vòng trong tay: “Đây là quả hạch đào ở Dạng Tị – Vân Nam à? Không ngờ ở chỗ biểu ca có, năm nay bổn quận chúa vẫn chưa thưởng thức qua nữa…”
Ta hiểu ý nàng, nếu như nàng gả cho Ninh vương thì ít nhất cũng sẽ được phong hào từ nhị phẩm trắc phi, đẳng cấp thân phận mỹ nhân của ta cũng chỉ là cao hơn thị tỳ bình thường phải đi đến nịnh bợ rồi. Cho dù không gả cho Ninh vương, với thân phận quận chúa của nàng, vì cầu sinh kế, chỉ bằng một ánh mắt của nàng thôi thì mỹ nhân trước kia cũng sẽ thức thời. Cho nên ta ho một tiếng: “Oanh Nhi, còn không đến hầu quận chúa à?”
Nếu nhi muốn Oanh Nhi ra tay, Oanh Nhi đã sớm đi. Xem ra Oanh Nhi biết ý nghĩ của nàng, cho nên đứng ở phía sau ta không nhúc nhích, thấy ta gọi nàng chỉ cúi đầu đáp lại một tiếng, tiến lên cầm cây kìm đồng kẹp quả hạch đào, nhìn thấy ánh mắt lạnh lùng của quận chúa nhìn về phía ta, ta chỉ vờ làm như không biết.
Muốn sai ta đích thân hầu hạ cô à, chỉ sợ là cô không đảm đương nổi thôi. Rồi hãy nói bát tự cô còn chưa xem, có gả cho Hà Hậu Thương hay không còn phải bàn bạc sau. Ta đã sớm nhìn ra tính cách nàng ta kích động, cũng không phải là người khôn ngoan, còn thua cả Lâm mỹ nhân kia, khó thành châu báu cũng không đủ trình độ uy hiếp, ta chẳng bao giờ muốn làm chuyện vô vị!
Oanh Nhi run run hoảng sợ dùng cây kìm kẹp hạch đào, lại dùng thìa bạc lấy thịt hạch đào ra, đặt vào dĩa sứ trắng nõn trên bàn. Nhưng mặt quận chúa lại tức giận, cũng không hề đụng đến thịt quả hạch đào.
Bọn thị tỳ hiện ra vẻ chưa từng thấy cảnh tượng thế này, trên mặt có vẻ kinh hoàng, chỉ cho rằng vương phủ bị người ta điều trọng binh bao vây.
Một lát sau tiếng chạy bộ liên miên không dứt của binh sĩ chia thành hai nhóm chạy đến từ cuối vườn hoa, thủ lĩnh thị vệ với một gã tướng quân mặt tròn và một vị thiếu niên mặc áo bào xanh đi ở phía trước.
Người tướng quân mặt tròn vung tay lên, bọn binh sĩ liền ngừng bước chân ở quảng trường, tự động xếp thành bốn hàng dọc. Ta đếm thử, hay thật, e là có ba trăm người, hơn nữa mọi người mang tinh thần hăng hái, chắc binh lính này là người của doanh trại Thần Sách nổi tiếng trú đóng đã lâu ở kinh thành.
Người của doanh trại Thần Sách chuyên chức bảo vệ kinh đô, đảm nhiệm tướng lãnh phần lớn là con nhà giàu có hoàng thân quốc thích, chức quan tuy nhỏ nhưng quan uy lớn, không nghĩ rằng bọn họ cũng đến đây tham gia náo nhiệt.
Nhìn vị thiếu niên áo bào xanh phong thái tuấn tú một cái, ta vội rủ mi mắt, kỹ thuật hóa trang của người này quá kém, mặc dù mặc áo bào xanh, kim quan cột trên tóc, hiển lộ tư thế oai hùng, nhưng mắt hạnh hàm xuân, trong lúc đi lại không khỏi hiện lên tư thế yêu kiều của nữ nhi, ta thấy thế liền biết đây cũng là một vị nữ tử rồi! Nói về nữ giả làm nam thì ta phải là lão tổ trong đó.
Oanh Nhi khom lưng rót thêm chút nước trà cho ta, khẽ nói: “Chủ tử, cẩn thận một chút.”
Đến khi ta ngẩng đầu nhìn về phía Oanh Nhi, Oanh Nhi lại đứng thẳng người, mắt nhìn mũi không chớp, thần thái kinh cẩn vâng lời, khiến ta thầm sinh cảnh giác, nàng ta là ai?
Sắc mặt tướng quân mặt tròn hơi lúng túng, nhìn thiếu niên áo bào xanh một cái, lại nhìn về Ninh Vương, lúc này mới nói: “Vương gia, dàn trận chưa ạ?”
Thiếu niên áo bào xanh kia sớm bước lên nhìn vẻ mặt không tốt của Ninh Vương, chắp tay nói: “Biểu ca, nghe nói huynh lại có thứ tốt. Ta cũng đến thử xem.”
Sắc mặt Ninh Vương vốn lạnh lùng, bây giờ lại càng lạnh hơn. Nhưng thiếu niên áo bào xanh kia vẫn tự nhiên không nhìn thấy, hăng hái bừng bừng cùng nhau tiến lên, đánh giá Ninh Vương từ trên xuống dưới: “Biểu ca, đây chính là áo giáp bạc hàn tằm trong phủ vừa mới làm xong à?”
Đối với nữ tử da mặt dày thế này, hiển nhiên Ninh Vương cũng chẳng có cách nào, chỉ nói: “Quận chúa cẩn thận nhé.”
Nàng gọi y là biểu ca, nhưng y lại nghiêm cẩn thủ lễ, nóng lòng phân rõ quan hệ song phương. Tình trạng này cũng khiến ta cảm thấy hứng thú, nhưng ta nhớ lại câu nhắc nhở “cẩn thận” kia của Oanh Nhi, nên chỉ dừng ánh mắt chăm chú vào dưới chân, đứng ngoan ngoãn.
Thấy Ninh Vương không nói, ánh mắt của nàng liền quét về phía ta, cười nói: “Biểu ca, vị này chính là mỹ nhân mới dâng của huynh à?”
Giọng nói của nàng hòa nhã thân thiết khiến người ta như uống rượu nguyên chất. Nhưng ta biết những kẻ đã chìm đắm nhiều năm trong hào môn thế gia sẽ không để tư tưởng riêng hiện lên mặt, cho nên ta chỉ cúi đầu không nói.
Ninh Vương cũng không đáp lời nàng, nói với vị tướng quân mặt tròn: “Tuế Xương, sao ngươi rảnh rỗi vậy?”
Vị tướng quân mặt tròn kia chắp tay cười nói với y: “Đang dẫn binh đổi phiên gác, nghe thấy trong phủ ngài cần người thử giáp, ta cũng đã lâu không tỷ võ với ngài, cơ hội tốt thế này nếu ta bỏ qua thì sau này sẽ hối hận chết mất.”
Ninh Vương cười thản nhiên một tiếng, cũng không nhiều lời: “Đến đây đi.”
Vào lúc này ta lại không khéo cảm thấy cổ họng hơi ngứa, nghĩ chắc vừa rồi đã ăn nhiều bánh đậu xanh, lại liên tiếp gặp người đến nên chưa kịp uống trà, vì vậy khẽ ho một tiếng, không nghĩ rằng có người sẽ nghe thấy, lại phát hiện hai ánh mắt nhìn qua đỉnh đầu, ngẩng đầu nhìn xem lại thấy Ninh Vương cau mày nhìn ta: “Chuyện gì?”
Ta ngẩn người, nghĩ thầm không có việc gì cả, ta không có gọi chàng, trong lòng bỗng giật mình, sợ là y cho rằng tiếng ho khan kia là nói với y. Nhưng ta không thể để cho y lại làm trăng sáng soi bờ mương nữa, vội nói: “Vương gia, thiếp biết ngài võ công cái thế, nhưng hôm nay là thí luyện khôi giáp…”
Ý chính là bảo y kiềm chế một chút, ít nhiều để cho các tướng sĩ thể hiện, để kiếm thương đâm hai cái, xem thử khôi giáp này rốt cuộc có chắc chắn không.
Lời vừa ra khỏi miệng, ngay cả Mị Nguyệt không hiểu phong tình cũng len lén kéo góc áo của ta, ta liền hối hận vội nói: “Vương gia, ngài cũng cẩn thận một chút, nếu không đội thử mũ giáp lên nhé?”
Lời này hơi trễ, ánh mắt của y hiện lên sự phức tạp, trong lúc nhất thời mây mù che lại tròng mắt, phảng phất như mạch nước ngầm sâu, phát ra sự lạnh lùng vô cùng.
Trên mặt quận chúa kia cũng không còn nụ cười, nhìn ta một cách sâu xa.
Trên mặt ta tuy có nụ cười, nhưng cảm giác gió mát trận trận thổi qua.
Y không đáp lời ta, nói với quận chúa kia: “Muội ngồi một bên làm khán giả.”
Quận chúa kia liền cười một tiếng rồi nói: “Biểu ca, hôm nay Chi Nhi được mở rộng tầm mắt… Yên tâm đi biểu ca, ta không quấy rối đâu!”
Ninh vương nhếch nhếch khóe môi, cũng không trả lời, liền sải bước đi đến trường đấu.
Với kinh nghiệm của ta tuy miệng chưa nói ra gì, nhưng trong lòng nhất định nghĩ đến viện cớ thế nào. Cho nên ta lén lút lui về sau một bước, chủ yếu chính là nha đầu Oanh Nhi này mặc dù không dám chuyển bước, nhưng dáng vẻ nàng cúi đầu sắc mặt trắng bệt, rất muốn trốn đi thật xa đây mà.
Quận chúc khẽ xoay eo ngồi lên chiếc ghế vốn của ta, cũng không nhìn bọn ta, chỉ thản nhiên nói: “Châm trà.”
Oanh Nhi liền đi đến rót cho nàng chén trà, lại đứng ở phía sau ta.
Không có Ninh Vương bên cạnh, nàng cũng không cần thiết giả bộ thân mật nữa, cảm giác trong giọng nói thấp thoáng toát lên sự ưu việt. Với lại với mức độ nàng hiểu rõ Ninh vương, càng không cần thiết khách sáo với cấp mỹ nhân như ta. Cho nên nàng vô tình hay cố ý liếc nhìn ta một cái, vươn ngón tay ngọc thon dài cầm lấy quả hạch đào chưa mở ở trên bàn, xoay hai vòng trong tay: “Đây là quả hạch đào ở Dạng Tị – Vân Nam à? Không ngờ ở chỗ biểu ca có, năm nay bổn quận chúa vẫn chưa thưởng thức qua nữa…”
Ta hiểu ý nàng, nếu như nàng gả cho Ninh vương thì ít nhất cũng sẽ được phong hào từ nhị phẩm trắc phi, đẳng cấp thân phận mỹ nhân của ta cũng chỉ là cao hơn thị tỳ bình thường phải đi đến nịnh bợ rồi. Cho dù không gả cho Ninh vương, với thân phận quận chúa của nàng, vì cầu sinh kế, chỉ bằng một ánh mắt của nàng thôi thì mỹ nhân trước kia cũng sẽ thức thời. Cho nên ta ho một tiếng: “Oanh Nhi, còn không đến hầu quận chúa à?”
Nếu nhi muốn Oanh Nhi ra tay, Oanh Nhi đã sớm đi. Xem ra Oanh Nhi biết ý nghĩ của nàng, cho nên đứng ở phía sau ta không nhúc nhích, thấy ta gọi nàng chỉ cúi đầu đáp lại một tiếng, tiến lên cầm cây kìm đồng kẹp quả hạch đào, nhìn thấy ánh mắt lạnh lùng của quận chúa nhìn về phía ta, ta chỉ vờ làm như không biết.
Muốn sai ta đích thân hầu hạ cô à, chỉ sợ là cô không đảm đương nổi thôi. Rồi hãy nói bát tự cô còn chưa xem, có gả cho Hà Hậu Thương hay không còn phải bàn bạc sau. Ta đã sớm nhìn ra tính cách nàng ta kích động, cũng không phải là người khôn ngoan, còn thua cả Lâm mỹ nhân kia, khó thành châu báu cũng không đủ trình độ uy hiếp, ta chẳng bao giờ muốn làm chuyện vô vị!
Oanh Nhi run run hoảng sợ dùng cây kìm kẹp hạch đào, lại dùng thìa bạc lấy thịt hạch đào ra, đặt vào dĩa sứ trắng nõn trên bàn. Nhưng mặt quận chúa lại tức giận, cũng không hề đụng đến thịt quả hạch đào.