Chương : 2
” Nhị ca! tuy rằng ta biết ngươi không thích ăn cá, nhưng đây là ta bắt đưa cho ngươi da ~ ngươi liền ăn thôi……”
Bạch Thước cơ hồ đem cả thân thể đều dựa vào trong khuôn ngực rộng lớn của Bạch Dạ. Tay trái hắn cầm cái đuôi của con cá ở trước mặt Bạch Dạ mà lắc lắc, như là một hiến vật quý giá, kia bộ dáng thật đáng yêu, làm cho người ta không thể cự tuyệt, nhưng Bạch Dạ dáng vẻ tựa hồ không muốn ăn.
” Lấy đi!” Bạch Dạ nói chuyện, thanh âm rất êm tai, nhưng ngữ điệu lạnh lùng.
” Ngư thật sự ăn tốt lắm, không cần như vậy thôi.” Mặc dù có điểm thất bại, nhưng Bạch Thước vẫn như cũ cố gắng không ngừng khuyên trứ, một bàn tay đặt ở trên ngực Bạch Dạ bắt đầu ngọ nguậy, cái đuôi cũng bắt đầu ngoe nguẩy trên người Bạch Dạ dụ dỗ.
Tựa hồ là đã quen với cái cách mà Bạch Thước tán tỉnh nên Bạch Dạ cũng không có nhiều phản ứng, chính là lạnh lùng đem con cá trước mặt dời đi đồng thời cũng đẩy Bạch Thước tránh xa mình ra một chút..
” Thước nhi, ta phải đi ra ngoài đi một chút.” Bạch Dạ bắt đầu nói sang chuyện khác.
” Ăn ngư xong rồi hẳn đi!” Bạch Thước thật kiên trì.
Một gã nam tử lửng thửng đi tới nhằm khuyên can cuộc giằng co giữa hai người. Nam tử này tuy rằng so với Bạch Dạ không xinh đẹp bằng nhưng vẫn có cái dáng cao gầy của nam tử. Trái ngược với Bạch Dạ lạnh lùng cùng Bạch Thước yêu mị, nam tử này có khuôn mặt cùng khí chất làm cho người ta có một cảm giác thật ôn hoà.
Hắn nhíu mày, nói ” Các ngươi a…… Thước nhi, ta khuyên ngươi tốt nhất buông tha cho. Còn có Nhị đệ ngươi, xem như là nếm thử được không? Nếu không ăn thịt, ngươi sau này thân thể sẽ kém đi, hiện tại ngươi còn trẻ không cảm giác, nhưng khó giữ được chứng sau khi……”
” Dự!”
Bạch Dạ vừa mở miệng thì Bạch Dự cũng im không nói nữa. Nhưng hắn liền thấy hối hận, sao lại như vậy? Hắn là đại ca, sao mà khi đối mặt với Bạch Dạ lại không có chút tôn nghiêm? Còn tuỳ ý Nhị đệ gọi hắn đích danh? Thật sự là không coi ai ra gì!
” Dự…… ngươi mở lại khẩu khuyên nhủ Nhị ca đi……” Bạch Thước đi lại phía Bạch Dự nắm tay hắn làm nũng.
” Vô dụng thôi!” Bạch Dạ nói chuyện với Bạch Dự rất ăn ý nên cũng đánh vỡ hy vọng duy nhất của Bạch Thước.
Bạch Dạ nói xong liền xoay người rời đi, nhìn bóng dáng của hắn, Bạch Thước rất không hài lòng, khoát tay đã nghĩ đem ngư ném trên mặt đất, chính là lại bị Bạch Dự ngăn cản.
” Thước nhi đừng nóng giận, Nhị ca ngươi không ăn ta ăn, được không?”
Bạch Dự ngữ điệu rất mềm mỏng, đầy yêu thương nhưng Bạch Thước lại tựa hồ không có chú ý tới. Hai mắt hắn vẫn nhìn chằm chằm theo bóng dáng của Bạch Dạ.
Bạch Thước cơ hồ đem cả thân thể đều dựa vào trong khuôn ngực rộng lớn của Bạch Dạ. Tay trái hắn cầm cái đuôi của con cá ở trước mặt Bạch Dạ mà lắc lắc, như là một hiến vật quý giá, kia bộ dáng thật đáng yêu, làm cho người ta không thể cự tuyệt, nhưng Bạch Dạ dáng vẻ tựa hồ không muốn ăn.
” Lấy đi!” Bạch Dạ nói chuyện, thanh âm rất êm tai, nhưng ngữ điệu lạnh lùng.
” Ngư thật sự ăn tốt lắm, không cần như vậy thôi.” Mặc dù có điểm thất bại, nhưng Bạch Thước vẫn như cũ cố gắng không ngừng khuyên trứ, một bàn tay đặt ở trên ngực Bạch Dạ bắt đầu ngọ nguậy, cái đuôi cũng bắt đầu ngoe nguẩy trên người Bạch Dạ dụ dỗ.
Tựa hồ là đã quen với cái cách mà Bạch Thước tán tỉnh nên Bạch Dạ cũng không có nhiều phản ứng, chính là lạnh lùng đem con cá trước mặt dời đi đồng thời cũng đẩy Bạch Thước tránh xa mình ra một chút..
” Thước nhi, ta phải đi ra ngoài đi một chút.” Bạch Dạ bắt đầu nói sang chuyện khác.
” Ăn ngư xong rồi hẳn đi!” Bạch Thước thật kiên trì.
Một gã nam tử lửng thửng đi tới nhằm khuyên can cuộc giằng co giữa hai người. Nam tử này tuy rằng so với Bạch Dạ không xinh đẹp bằng nhưng vẫn có cái dáng cao gầy của nam tử. Trái ngược với Bạch Dạ lạnh lùng cùng Bạch Thước yêu mị, nam tử này có khuôn mặt cùng khí chất làm cho người ta có một cảm giác thật ôn hoà.
Hắn nhíu mày, nói ” Các ngươi a…… Thước nhi, ta khuyên ngươi tốt nhất buông tha cho. Còn có Nhị đệ ngươi, xem như là nếm thử được không? Nếu không ăn thịt, ngươi sau này thân thể sẽ kém đi, hiện tại ngươi còn trẻ không cảm giác, nhưng khó giữ được chứng sau khi……”
” Dự!”
Bạch Dạ vừa mở miệng thì Bạch Dự cũng im không nói nữa. Nhưng hắn liền thấy hối hận, sao lại như vậy? Hắn là đại ca, sao mà khi đối mặt với Bạch Dạ lại không có chút tôn nghiêm? Còn tuỳ ý Nhị đệ gọi hắn đích danh? Thật sự là không coi ai ra gì!
” Dự…… ngươi mở lại khẩu khuyên nhủ Nhị ca đi……” Bạch Thước đi lại phía Bạch Dự nắm tay hắn làm nũng.
” Vô dụng thôi!” Bạch Dạ nói chuyện với Bạch Dự rất ăn ý nên cũng đánh vỡ hy vọng duy nhất của Bạch Thước.
Bạch Dạ nói xong liền xoay người rời đi, nhìn bóng dáng của hắn, Bạch Thước rất không hài lòng, khoát tay đã nghĩ đem ngư ném trên mặt đất, chính là lại bị Bạch Dự ngăn cản.
” Thước nhi đừng nóng giận, Nhị ca ngươi không ăn ta ăn, được không?”
Bạch Dự ngữ điệu rất mềm mỏng, đầy yêu thương nhưng Bạch Thước lại tựa hồ không có chú ý tới. Hai mắt hắn vẫn nhìn chằm chằm theo bóng dáng của Bạch Dạ.