Chương : 4
” Ta chán ghét ăn ngư, ngươi đi tìm miêu khác đi.” Bạch Dạ cho dù ngữ khí bình thản nhưng vẫn như cũ giữ vững cá tính.
Mà lúc này ngược lại làm cho người kinh ngạc chính là cá nhỏ. Hắn còn tưởng rằng lần này may mắn gặp được miêu yêu có thể giúp mình hoàn thành tâm nguyện, nhưng không ngờ lại gặp phải một con miêu yêu thật quái dị.
” Miêu không phải đều thích ăn ngư sao?” Cá nhỏ kia quay nhìn Bạch Dạ ngạc nhiên hỏi.
” Ta không thích.” Bạch Dạ cũng thực thẳng thắn trả lời hắn. Kỳ thật hắn trong lòng rất không đồng ý, sao tất cả mọi người đều muốn buộc hắn phải ăn ngư? Chẳng lẽ là vì hắn là miêu sao?
“Sao lại không thể? Hay tại người chê ta quá nhỏ nên mới không thèm ăn ta?”. Đúng rồi! Hắn chính là bởi vì bộ dạng so với những con cá khác không được “mập mạp” lại xinh đẹp, cho nên mới bị đồng loại ghét bỏ và kì thị. Nhưng điều đáng buồn nhất chính là ngay cả “kẻ thù” lớn nhất của cá là mèo cũng không muốn ăn hắn.
” Ta chán ghét ăn ngư, ta không thích ăn ngư.” Bạch Dạ không nghĩ nói thêm nữa, liền đem cá nhỏ bỏ vào trong sông. Nhưng vừa mới được thả trở lại nước không bao lâu, cá nhỏ lại lập tức biến hoá thành người.
” Ngươi không cần đi!!”
Bạch Dạ nhìn chăm chú vào thân người cá nhỏ vừa mới biến hoá xong. Đó là một thiếu niên thật đáng yêu. Hắn không có mặc quần áo, trên thân loã lồ với màu da trắng nõn, trên khuôn ngực phập phồng hai tiểu thù du đẹp đến mê người. Nửa thân dưới không phải là đôi chân người mà được thay thế bằng cái đuôi với vảy quang lấp lánh, không ngừng lắc lư phía dưới mắt cá chân của Bạch Dạ.
” Muốn chết thì kêu người khác tiễn ngươi một đoạn đường, đừng tìm ta!” Bạch Dạ đã dần dần mất đi kiên nhẫn, quay đầu chuẩn bị rời đi, hoàn toàn không để ý tới cá nhỏ.
Phản ứng này của Bạch Dạ đương nhiên làm cá nhỏ không hài lòng nên liền dùng đuôi trượt tới phía trước ôm chặt lấy hai chân của Bạch Dạ.
” Ngươi hôm nay nhất định phải đem ta ăn luôn!”
Chịu không nổi cá nhỏ như thế kiên trì, Bạch Dạ mất đi lý tính cùng bình tĩnh hướng hắn rống to” Lấy bả đao cắm vào trong người chính mình không phải tốt lắm?”
” Chính là…… ta sợ đau……”
Bạch Dạ không nói gì.
Liếc Bạch Dạ một chút phản ứng cũng không có, cá nhỏ khóc càng ngày càng lớn. Xem ra chính mình thật sự vô dụng, ngay cả dũng khí để chết cũng không có, miêu mễ cũng không thèm ăn hắn. Nghĩ đến đây, nước mắt lại bắt đầu theo hốc mắt không ngừng rơi, rơi xuống mặt đất lại hoá thành bảo thạch màu cam tươi sáng.
” Ngươi……” trông thấy bảo thạch trên mặt đất, Bạch Dạ bắt đầu nhíu mày.
Nhiều nguy hiểm!
Nước mắt của ngư tinh lại biến ảo thành bảo thạch thật là một thứ trân quý hiếm thấy, này trong nhân loại, cũng có rất nhiều chủng tộc mơ ước. Tuy rằng chính mình không phải là người có nhiều ham muốn nhưng hắn cũng không muốn bỏ mặc con cá nhỏ đơn thuần này.
” Mời ngươi ăn luôn ta…… ta thật sự không muốn sống nữa……” Cá nhỏ lại cất tiếng cầu xin, cả thân thể đều dựa sát vào người của Bạch Dạ, nước mắt vẫn không ngừng rơi.
Nhìn thấy trước mắt tình huống này, Bạch Dạ chẳng nghĩ ra được biện pháp nào nên đành miễn cưỡng nói:”Đừng khóc, ta ăn ngươi là được chứ gì.”
” Thật sự?” Cá nhỏ lấy tay nhẹ nhàng dụi mắt, vẻ mặt chờ mong hỏi.
” Ân.” Bạch Dạ không chút để ý gật đầu.
Thấy ý định muốn tự sát của mình có hy vọng được thực hiện, cá nhỏ thật vui vẻ buông Bạch Dạ ra. Tiếp theo hắn liền nằm dài trên cỏ giang rộng hai tay thành hình chữ thập. Tuy nhiên hắn vẫn cảm thấy có chút sợ hãi nên nhắm thật chặt hai mắt, ngập ngừng nói:”Kia…… vậy ngươi ăn nhanh lên, ta sẽ không phản kháng đâu, ta chuẩn bị tốt rồi.”
Nhìn bộ dáng của cá nhỏ, Bạch Dạ không tự chủ được liền quay đầu đi, nghe trái tim đập nhanh một cách kì lạ, rất không tự nhiên nói:” Không phải hiện tại.”
” A? Thế phải vào thời điểm nào?” Mắt thấy Bạch Dạ còn không ăn hắn, cá nhỏ lại đứng dậy bắt lấy mắt cá chân Bạch Dạ ngẩng đầu hỏi.
Bạch Dạ nghĩ nghĩ, nói:” Chờ đến lúc ta đói đi đã.”
” Ác.” Chính là…… ai biết khi nào miêu mễ mới đói?
Bạch Dạ đưa ra thời điểm không rõ ràng, cá nhỏ nghĩ không biết ý nguyện muốn tự sát của mình đến khi nào mới có thể thực hiện được đây?
Đương nhiên, cái đầu nhỏ đáng thương kia chưa từng nghĩ thông suốt qua một vấn đề gì.
Mà lúc này ngược lại làm cho người kinh ngạc chính là cá nhỏ. Hắn còn tưởng rằng lần này may mắn gặp được miêu yêu có thể giúp mình hoàn thành tâm nguyện, nhưng không ngờ lại gặp phải một con miêu yêu thật quái dị.
” Miêu không phải đều thích ăn ngư sao?” Cá nhỏ kia quay nhìn Bạch Dạ ngạc nhiên hỏi.
” Ta không thích.” Bạch Dạ cũng thực thẳng thắn trả lời hắn. Kỳ thật hắn trong lòng rất không đồng ý, sao tất cả mọi người đều muốn buộc hắn phải ăn ngư? Chẳng lẽ là vì hắn là miêu sao?
“Sao lại không thể? Hay tại người chê ta quá nhỏ nên mới không thèm ăn ta?”. Đúng rồi! Hắn chính là bởi vì bộ dạng so với những con cá khác không được “mập mạp” lại xinh đẹp, cho nên mới bị đồng loại ghét bỏ và kì thị. Nhưng điều đáng buồn nhất chính là ngay cả “kẻ thù” lớn nhất của cá là mèo cũng không muốn ăn hắn.
” Ta chán ghét ăn ngư, ta không thích ăn ngư.” Bạch Dạ không nghĩ nói thêm nữa, liền đem cá nhỏ bỏ vào trong sông. Nhưng vừa mới được thả trở lại nước không bao lâu, cá nhỏ lại lập tức biến hoá thành người.
” Ngươi không cần đi!!”
Bạch Dạ nhìn chăm chú vào thân người cá nhỏ vừa mới biến hoá xong. Đó là một thiếu niên thật đáng yêu. Hắn không có mặc quần áo, trên thân loã lồ với màu da trắng nõn, trên khuôn ngực phập phồng hai tiểu thù du đẹp đến mê người. Nửa thân dưới không phải là đôi chân người mà được thay thế bằng cái đuôi với vảy quang lấp lánh, không ngừng lắc lư phía dưới mắt cá chân của Bạch Dạ.
” Muốn chết thì kêu người khác tiễn ngươi một đoạn đường, đừng tìm ta!” Bạch Dạ đã dần dần mất đi kiên nhẫn, quay đầu chuẩn bị rời đi, hoàn toàn không để ý tới cá nhỏ.
Phản ứng này của Bạch Dạ đương nhiên làm cá nhỏ không hài lòng nên liền dùng đuôi trượt tới phía trước ôm chặt lấy hai chân của Bạch Dạ.
” Ngươi hôm nay nhất định phải đem ta ăn luôn!”
Chịu không nổi cá nhỏ như thế kiên trì, Bạch Dạ mất đi lý tính cùng bình tĩnh hướng hắn rống to” Lấy bả đao cắm vào trong người chính mình không phải tốt lắm?”
” Chính là…… ta sợ đau……”
Bạch Dạ không nói gì.
Liếc Bạch Dạ một chút phản ứng cũng không có, cá nhỏ khóc càng ngày càng lớn. Xem ra chính mình thật sự vô dụng, ngay cả dũng khí để chết cũng không có, miêu mễ cũng không thèm ăn hắn. Nghĩ đến đây, nước mắt lại bắt đầu theo hốc mắt không ngừng rơi, rơi xuống mặt đất lại hoá thành bảo thạch màu cam tươi sáng.
” Ngươi……” trông thấy bảo thạch trên mặt đất, Bạch Dạ bắt đầu nhíu mày.
Nhiều nguy hiểm!
Nước mắt của ngư tinh lại biến ảo thành bảo thạch thật là một thứ trân quý hiếm thấy, này trong nhân loại, cũng có rất nhiều chủng tộc mơ ước. Tuy rằng chính mình không phải là người có nhiều ham muốn nhưng hắn cũng không muốn bỏ mặc con cá nhỏ đơn thuần này.
” Mời ngươi ăn luôn ta…… ta thật sự không muốn sống nữa……” Cá nhỏ lại cất tiếng cầu xin, cả thân thể đều dựa sát vào người của Bạch Dạ, nước mắt vẫn không ngừng rơi.
Nhìn thấy trước mắt tình huống này, Bạch Dạ chẳng nghĩ ra được biện pháp nào nên đành miễn cưỡng nói:”Đừng khóc, ta ăn ngươi là được chứ gì.”
” Thật sự?” Cá nhỏ lấy tay nhẹ nhàng dụi mắt, vẻ mặt chờ mong hỏi.
” Ân.” Bạch Dạ không chút để ý gật đầu.
Thấy ý định muốn tự sát của mình có hy vọng được thực hiện, cá nhỏ thật vui vẻ buông Bạch Dạ ra. Tiếp theo hắn liền nằm dài trên cỏ giang rộng hai tay thành hình chữ thập. Tuy nhiên hắn vẫn cảm thấy có chút sợ hãi nên nhắm thật chặt hai mắt, ngập ngừng nói:”Kia…… vậy ngươi ăn nhanh lên, ta sẽ không phản kháng đâu, ta chuẩn bị tốt rồi.”
Nhìn bộ dáng của cá nhỏ, Bạch Dạ không tự chủ được liền quay đầu đi, nghe trái tim đập nhanh một cách kì lạ, rất không tự nhiên nói:” Không phải hiện tại.”
” A? Thế phải vào thời điểm nào?” Mắt thấy Bạch Dạ còn không ăn hắn, cá nhỏ lại đứng dậy bắt lấy mắt cá chân Bạch Dạ ngẩng đầu hỏi.
Bạch Dạ nghĩ nghĩ, nói:” Chờ đến lúc ta đói đi đã.”
” Ác.” Chính là…… ai biết khi nào miêu mễ mới đói?
Bạch Dạ đưa ra thời điểm không rõ ràng, cá nhỏ nghĩ không biết ý nguyện muốn tự sát của mình đến khi nào mới có thể thực hiện được đây?
Đương nhiên, cái đầu nhỏ đáng thương kia chưa từng nghĩ thông suốt qua một vấn đề gì.