Chương : 6
Bắt đầu buổi quay phim chính thức đầu tiên.
Hạ Tinh Trình đứng trên cầu thang, nhắm mắt lại hít một hơi thật sâu, nghe thấy tiếng đạo diễn hô bắt đầu, cậu nhẹ bước chân chạy lên cầu thang.
Dương Du Minh đứng trên đầu cầu thang nhìn cậu.
Sau khi Hạ Tinh Trình nhìn thấy anh, cậu dừng lại một chút sau đó định đi ngang qua anh luôn.
Xung quanh rất yên tĩnh, toàn bộ staff đều đứng ở nơi camera không quay tới, không gây ra chút tiếng động nào.
Trong lòng Hạ Tinh Trình rất căng thẳng, dung hợp hoàn hảo với tâm trạng căng thẳng của Phương Tiệm Viễn lúc này.
Lúc cậu đi ngang qua Dương Du Minh, thậm chí còn cố gắng hết sức tránh đụng chạm cơ thể với anh.
Tiếp đó Dương Du Minh có hành động, anh nắm lấy cánh tay Hạ Tinh Trình rồi đặt cậu lên vách tường hành lang.
Hạ Tinh Trình trợn tròn mắt nhìn Dương Du Minh.
Dương Du Minh nói: "Ra ngoài chơi hả?" Giọng anh còn trầm thấp hơn cả ban nãy nữa.
Hạ Tinh Trình không trả lời.
Dương Du Minh ngẩng đầu, dùng ngón tay vén tóc trước trán cậu lên: "Đi chơi cùng bạn ư? Em xem em toát hết cả mồ hôi rồi này."
Lời thoại và động tác đều giống như ban nãy, nhưng Hạ Tinh Trình lại cảm thấy ngột ngạt hơn, cậu cố gắng nói với bản thân, giờ người này không phải là Dương Du Minh, mà là Dư Hải Dương.
Hạ Tinh Trình muốn đẩy anh ra, nhưng khi động tác này chưa kịp hoàn thành, môi Dương Du Minh đã dán vào.
Đây không phải là lần đầu tiên Hạ Tinh Trình quay cảnh hôn, nhưng lại là lần đầu tiên cậu được một người đàn ông hôn, cũng là lần đầu tiên không phải chạm môi mà là hôn sâu môi lưỡi giao nhau ở trước ống kính.
Nụ hôn của Dương Du Minh và Hạ Tinh Trình không giống với bất cứ người phụ nữ nào mà cậu từng hôn, không phải là một nụ hôn mềm mại, mà là nụ hôn nam tính vừa nóng bỏng vừa mạnh mẽ. Hạ Tinh Trình mở to hai mắt, ngoại trừ tiếng máy móc chuyển động nhỏ xíu, cũng chỉ có thể nghe thấy tiếng họ hôn nhau, việc này khiến cậu bắt đầu dần dần không chống đỡ được, nụ hôn này hoàn toàn bị Dương Du Minh dẫn dắt, thân thể cậu không thể nói là bài xích, nhưng trong lòng cậu ngày càng sợ hãi hơn.
Hạ Tinh Trình bắt đầu trốn sang một bên, đồng thời hơi từ chối Dương Du Minh, cậu tưởng Hà Chinh sẽ kêu dừng lại, nhưng Hà Chinh lại chẳng nói gì.
Bản thân Hạ Tinh Trình rất muốn hô dừng.
Lúc này, Dương Du Minh lại chủ động lùi ra, anh vùi đầu vào cổ Hạ Tinh Trình, hô hấp nặng nề thở hổn hển.
Hạ Tinh Trình không biết có phải anh đang diễn hay không, nếu như là diễn thật thì cũng quá chân thật rồi. Còn nếu không phải là diễn, thì tình huống này sẽ khiến Hạ Tinh Trình cảm thấy cực kỳ lúng túng.
Ngay sau đó, Dương Du Minh hôn lên cổ Hạ Tinh Trình.
Xúc cảm nóng ướt của đôi môi lập tức khiến da đầu Hạ Tinh Trình tê dại, cậu có thể cảm nhận được toàn bộ khuôn mặt mình đang ngày càng nóng lên, không biết trong ống kính có thể nhìn ra không, nhưng staff ở hiện trường chắc chắn đều nhìn ra giờ cậu đã đỏ hết cả mặt rồi.
Dương Du Minh vẫn đang tiếp tục, anh hôn lên cái cổ cứng đờ của Hạ Tinh Trình, lần này anh không dùng nhiều sức, có lẽ là không muốn để lại dấu vết trên làn da trắng ngần của cậu.
Hạ Tinh Trình ngẩng đầu lên, trên đỉnh đầu là hệ thống dây điện hơi ngổn ngang của studio, tầm mắt của cậu khó mà tập trung được, lúc cảm nhận được Dương Du Minh đang vén vạt áo mình lên, toàn thân cậu run rẩy.
Dương Du Minh chắc cũng nhận ra, anh hôn lên hầu kết đang nhẹ run của cậu, rồi buông cậu ra đứng thẳng người dậy.
Tầm mắt Hạ Tinh Trình rơi trên mặt Dương Du Minh, Dương Du Minh đang nhìn cậu, vừa dịu dàng vừa mang theo chút trìu mến.
Tiếp đó Dương Du Minh sờ sờ mặt cậu, dịu dàng nói: "Đừng sợ."
Lời thoại này không có trong kịch bản, Hạ Tinh Trình không biết có nên trả lời hay không, ngay sau đó Dương Du Minh kéo tay cậu đi vào trong phòng.
Lúc dịch chuyển bước chân, Hạ Tinh Trình mới nhận ra rằng mình hơi run chân.
Khoảnh khắc Hạ Tinh Trình đi vào phòng, đạo diễn hô ngừng.
Bàn tay đang nắm chặt lấy tay cậu của Dương Du Minh lập tức buông ra, Hạ Tinh Trình cảm nhận được có một cơn gió thổi qua, trên lưng dường như rất mát mẻ, nhưng lại đổ một thân mồ hôi làm phía sau lưng bị ướt hết.
Cậu dựa vào cánh cửa, che giấu đi sự mệt mỏi của cơ thể, đồng thời nhìn Dương Du Minh.
Sự dịu dàng trìu mến nơi đáy mắt Dương Du Minh đã hoàn toàn biến mất chẳng còn tăm hơi, anh cũng chẳng còn thở hổn hển nữa, mọi thứ đều ôn hòa và yên tĩnh, anh quay người đi tới bên cạnh Hà Chinh, cùng hắn xem lại cảnh quay qua camera giám sát.
Chỉ còn Hạ Tinh Trình vẫn đứng ở đó, cúi đầu muốn che giấu tâm trạng thất thố của mình, cậu đặt tay lên mặt, cảm thấy mặt mình vẫn nóng khủng khiếp.
Hoàng Kế Tân đi tới bên cạnh, hỏi cậu: "Vẫn ổn chứ?"
Hạ Tinh Trình nhỏ giọng nói: "Em không muốn diễn nữa."
Hạ Tinh Trình đứng trên cầu thang, nhắm mắt lại hít một hơi thật sâu, nghe thấy tiếng đạo diễn hô bắt đầu, cậu nhẹ bước chân chạy lên cầu thang.
Dương Du Minh đứng trên đầu cầu thang nhìn cậu.
Sau khi Hạ Tinh Trình nhìn thấy anh, cậu dừng lại một chút sau đó định đi ngang qua anh luôn.
Xung quanh rất yên tĩnh, toàn bộ staff đều đứng ở nơi camera không quay tới, không gây ra chút tiếng động nào.
Trong lòng Hạ Tinh Trình rất căng thẳng, dung hợp hoàn hảo với tâm trạng căng thẳng của Phương Tiệm Viễn lúc này.
Lúc cậu đi ngang qua Dương Du Minh, thậm chí còn cố gắng hết sức tránh đụng chạm cơ thể với anh.
Tiếp đó Dương Du Minh có hành động, anh nắm lấy cánh tay Hạ Tinh Trình rồi đặt cậu lên vách tường hành lang.
Hạ Tinh Trình trợn tròn mắt nhìn Dương Du Minh.
Dương Du Minh nói: "Ra ngoài chơi hả?" Giọng anh còn trầm thấp hơn cả ban nãy nữa.
Hạ Tinh Trình không trả lời.
Dương Du Minh ngẩng đầu, dùng ngón tay vén tóc trước trán cậu lên: "Đi chơi cùng bạn ư? Em xem em toát hết cả mồ hôi rồi này."
Lời thoại và động tác đều giống như ban nãy, nhưng Hạ Tinh Trình lại cảm thấy ngột ngạt hơn, cậu cố gắng nói với bản thân, giờ người này không phải là Dương Du Minh, mà là Dư Hải Dương.
Hạ Tinh Trình muốn đẩy anh ra, nhưng khi động tác này chưa kịp hoàn thành, môi Dương Du Minh đã dán vào.
Đây không phải là lần đầu tiên Hạ Tinh Trình quay cảnh hôn, nhưng lại là lần đầu tiên cậu được một người đàn ông hôn, cũng là lần đầu tiên không phải chạm môi mà là hôn sâu môi lưỡi giao nhau ở trước ống kính.
Nụ hôn của Dương Du Minh và Hạ Tinh Trình không giống với bất cứ người phụ nữ nào mà cậu từng hôn, không phải là một nụ hôn mềm mại, mà là nụ hôn nam tính vừa nóng bỏng vừa mạnh mẽ. Hạ Tinh Trình mở to hai mắt, ngoại trừ tiếng máy móc chuyển động nhỏ xíu, cũng chỉ có thể nghe thấy tiếng họ hôn nhau, việc này khiến cậu bắt đầu dần dần không chống đỡ được, nụ hôn này hoàn toàn bị Dương Du Minh dẫn dắt, thân thể cậu không thể nói là bài xích, nhưng trong lòng cậu ngày càng sợ hãi hơn.
Hạ Tinh Trình bắt đầu trốn sang một bên, đồng thời hơi từ chối Dương Du Minh, cậu tưởng Hà Chinh sẽ kêu dừng lại, nhưng Hà Chinh lại chẳng nói gì.
Bản thân Hạ Tinh Trình rất muốn hô dừng.
Lúc này, Dương Du Minh lại chủ động lùi ra, anh vùi đầu vào cổ Hạ Tinh Trình, hô hấp nặng nề thở hổn hển.
Hạ Tinh Trình không biết có phải anh đang diễn hay không, nếu như là diễn thật thì cũng quá chân thật rồi. Còn nếu không phải là diễn, thì tình huống này sẽ khiến Hạ Tinh Trình cảm thấy cực kỳ lúng túng.
Ngay sau đó, Dương Du Minh hôn lên cổ Hạ Tinh Trình.
Xúc cảm nóng ướt của đôi môi lập tức khiến da đầu Hạ Tinh Trình tê dại, cậu có thể cảm nhận được toàn bộ khuôn mặt mình đang ngày càng nóng lên, không biết trong ống kính có thể nhìn ra không, nhưng staff ở hiện trường chắc chắn đều nhìn ra giờ cậu đã đỏ hết cả mặt rồi.
Dương Du Minh vẫn đang tiếp tục, anh hôn lên cái cổ cứng đờ của Hạ Tinh Trình, lần này anh không dùng nhiều sức, có lẽ là không muốn để lại dấu vết trên làn da trắng ngần của cậu.
Hạ Tinh Trình ngẩng đầu lên, trên đỉnh đầu là hệ thống dây điện hơi ngổn ngang của studio, tầm mắt của cậu khó mà tập trung được, lúc cảm nhận được Dương Du Minh đang vén vạt áo mình lên, toàn thân cậu run rẩy.
Dương Du Minh chắc cũng nhận ra, anh hôn lên hầu kết đang nhẹ run của cậu, rồi buông cậu ra đứng thẳng người dậy.
Tầm mắt Hạ Tinh Trình rơi trên mặt Dương Du Minh, Dương Du Minh đang nhìn cậu, vừa dịu dàng vừa mang theo chút trìu mến.
Tiếp đó Dương Du Minh sờ sờ mặt cậu, dịu dàng nói: "Đừng sợ."
Lời thoại này không có trong kịch bản, Hạ Tinh Trình không biết có nên trả lời hay không, ngay sau đó Dương Du Minh kéo tay cậu đi vào trong phòng.
Lúc dịch chuyển bước chân, Hạ Tinh Trình mới nhận ra rằng mình hơi run chân.
Khoảnh khắc Hạ Tinh Trình đi vào phòng, đạo diễn hô ngừng.
Bàn tay đang nắm chặt lấy tay cậu của Dương Du Minh lập tức buông ra, Hạ Tinh Trình cảm nhận được có một cơn gió thổi qua, trên lưng dường như rất mát mẻ, nhưng lại đổ một thân mồ hôi làm phía sau lưng bị ướt hết.
Cậu dựa vào cánh cửa, che giấu đi sự mệt mỏi của cơ thể, đồng thời nhìn Dương Du Minh.
Sự dịu dàng trìu mến nơi đáy mắt Dương Du Minh đã hoàn toàn biến mất chẳng còn tăm hơi, anh cũng chẳng còn thở hổn hển nữa, mọi thứ đều ôn hòa và yên tĩnh, anh quay người đi tới bên cạnh Hà Chinh, cùng hắn xem lại cảnh quay qua camera giám sát.
Chỉ còn Hạ Tinh Trình vẫn đứng ở đó, cúi đầu muốn che giấu tâm trạng thất thố của mình, cậu đặt tay lên mặt, cảm thấy mặt mình vẫn nóng khủng khiếp.
Hoàng Kế Tân đi tới bên cạnh, hỏi cậu: "Vẫn ổn chứ?"
Hạ Tinh Trình nhỏ giọng nói: "Em không muốn diễn nữa."