Chương : 47
Lúc men theo con đường, Abbie thấy lòng bàn tay càng lúc càng ướt. Thật nực cười; đây là nhà cô, cô được phép lấy đi bất cứ cái gì cô muốn, và có những thứ cô thực sự đang cần. Nhưng cô phải chờ đến lúc cô biết không có ai ở nhà. Tom đang đi làm và cô vừa thấy Georgia lái xe tải đi hai mươi phút trước.
Được rồi, gần tới nơi rồi. Cô phải lấy hộp đồ khâu và cái cân bàn - vì Cleo không có cái nào - và thêm vài chiếc đĩa hiệu Pyrex nữa. Ngoài ra, cô sẽ lấy cây đèn bàn có chụp viền lông đà điểu bởi nó là của cô và cô thích nó.
Không có cái xe nào trên lối vào, tốt. Có vẻ bất ổn sao đó khi nhìn từ bên ngoài ngôi nhà trông vẫn y hệt như vậy trong khi thế giới của cô đã thay đổi hoàn toàn. Lấy hết can đảm, Abbie tra chìa khoá vào ổ mở cửa. Cô cá là bên trong sẽ bừa bộn hơn; Tom chưa bao giờ thích dọn dẹp nhà cửa. Và sẽ có hàng túi quần áo chờ được Georgia là, quần áo là rồi treo khắp trên giá treo tranh, hay những cốc cà phê nằm chỏng chơ khắp nơi...
“Ôi trời đất.” Sau khi mở cửa phòng khách, đầu gối cô gần như khuỵu xuống. Không hề muốn gặp ai nằm trên sofa đã là quá mức. Nhìn thấy người đang ngự trên sofa khiến cho phổi cô như cạn kiệt không khí, còn khó thở hơn cả bị người ta dùng gậy khúc côn cầu nện cho một cú.
“Ôi trời đất, nhìn cô kìa! Xin chào!” Gỡ đôi chân đang bắt chéo ra và tháo tai nghe iPod khỏi tai, Patty Summers đặt tờ tạp chí Heat đang đọc xuống. “Lâu lắm rồi mới gặp cô!”
Tiếng tạp âm nhiễu loạn ong ong trong tai Abbie. Cô nhìn chằm chằm vào Patty, da rám nắng, tóc vàng và đang mặc chiếc áo khoác ngủ xa tanh màu trắng. Chiếc áo ngủ xa tanh trắng của cô. Cuối cùng cô cũng có thể lắp bắp, “Ch... chị làm gì ở đây thế?”
“Ối chà, chuyện dài lắm!” Patty lắc đầu nói, “Về cơ bản thì chuyện giữa tôi và Ted xong rồi. Georgia có kể gì với cô về Ted không? Hoá ra anh ta là gã vô dụng. Tất cả chuyện chơi golf với đám bạn của anh ta... làm tôi phát điên. Rồi cuối cùng chúng tôi cũng cãi nhau đôi chút về chuyện đó nên anh ta đá tôi. Bọn đàn ông là một lũ thối nát, phải không? Tôi nghĩ chắc mình phải quay lại nước Anh xem đứa con gái xinh đẹp của mình hoà hợp với bố nó thế nào! Nó kể với tôi về chuyện cô chuyển ra ngoài, nên tôi biết nếu tôi muốn ở lại vài bữa thì cũng có phòng trống. Nên thế này đây, vậy thôi, thật đấy. Giờ tôi đang ở đây!”
Im lặng. Abbie chằm chằm nhìn Patty trên sofa. Cuối cùng cô nói, “Đó là áo ngủ của tôi.”
“Tôi biết, Georgia bảo tôi mặc nó vì tôi không mang theo. Nhìn này, nó quá rộng so với tôi!”
Cô ta là người đời chắc? “Bởi vì đó là của tôi.”
“Cô nói gì cơ? Cô định đòi lại à?” Đôi mày vàng của cô ta nhướng lên. “Cô muốn tôi cởi ra bây giờ à?”
Cô ta có mặc cái gì bên dưới không vậy? Có khi là không. Da Abbie râm ran vì giận dữ.
Patty đọc được nét mặt cô bèn nói, “Ồ, tôi hiểu rồi, cô vẫn giận tôi về chuyện đứa trẻ. Đáng ra phải bỏ qua rồi chứ?”
Tiếng ong ong càng lớn hơn. “Tại sao lại bỏ qua?”
“Bởi vì chuyện đó xảy ra gần hai mươi năm trước rồi.”
“Chị cướp con của tôi.” Vừa nói xong, lệ dâng lên mắt Abbie.
“Không hề. Con bé là con tôi. Tôi giữ nó lại vì tôi yêu nó.”
“Tôi đã rất muốn có nó.”
“Thì giờ cô có nó rồi còn gì! Nó xuất hiện và chuyển về ở với cô, thế mà cô lại chuyển đi! Nghe này, tôi xin lỗi nếu tôi làm hỏng kế hoạch của cô lúc đó, nhưng cô không thể đổ hết tội lên đầu tôi cho cái đống lộn xộn cô gây ra trong phần đời còn lại của cô được.” Mắt Patty long lên khi cô ta nói. “Tôi nghe hết chuyện cô với ông sếp cô rồi, nên đừng có tỏ vẻ nai vàng ngơ ngác nữa đi.”
Abbie tập trung hít thở. Giờ Patty Summers sống trong nhà cô với chồng cô và con cô. Cô ta thậm chí còn mặc chiếc áo ngủ xa tanh đẹp nhất của cô. Nỗi đau đớn, nhức buốt và xót xa dâng lên trong ngực cô; bao lâu nữa thì Patty sẽ nằm chung giường với Tom, hay chuyện đó đã xảy ra rồi? Ôi trời, đừng nghĩ về chuyện đó, đừng nghĩ về chuyện đó.
“Mà thôi, cô làm gì ở đây thế? Đến dọn bếp à? Vì để tôi bảo cô nhé,” Patty nhơn nhơn nói, “cái bếp cần được dọn dẹp lắm.”
Nhưng rõ ràng là chưa đủ bừa bộn đến mức khiến cô ta phải đứng dậy khỏi sofa mà tự làm chuyện đó.
“Tôi về lấy vài thứ thôi.” Đi sang bên kia phòng rút dây chiếc đèn viền lông chim, Abbie phát hiện ra là một trong mấy cành gốm khắc cầu kỳ đã bị gãy và cái chụp đã bị rách.
“Tôi có thấy cái đó,” Patty nói. “Là Georgia đó, nó làm rơi xuống đất.”
Abbie đặt cái đèn yêu thích xuống. Đâu còn gì là đồ đạc quý nữa.
Mười phút sau, cô gom xong những đồ vật khác cô đến để lấy.
“Tôi sẽ bảo Tom là cô có qua đây,” Patty nói.
“Được thôi.”
“Hai người đó hợp nhau nhỉ? Tom và Georgia ấy.”
“Ồ đúng.” Abbie chỉ muốn đi.
“Tôi rất mừng cho con bé là nó tìm được anh ấy. Và anh ấy nói con bé đã làm cuộc sống của anh ấy thay đổi.” Ngưng lại, Patty chỉ vào cái chìa khoá có thể nhìn thấy được qua túi áo cốt tông của Abbie. “Cô còn cần cái chìa khoá đó không? Vì Tom không có chìa sơ cua mà tôi thì đang cần một cái.”
Con đàn bà hỗn láo. Nhưng nếu từ chối thì trẻ con quá. Và sau ngày hôm nay thì tại sao cô còn muốn quay lại nữa chứ? Abbie lấy chìa khoá cửa trước ra khỏi túi đặt cạch xuống bàn kính.
Patty nói, “Cảm ơn!”
Đứa con. Chồng. Nhà. Áo ngủ. Chìa khoá. Liệu cô ta còn cần một trái tim, vừa giật ra từ lồng ngực vỡ của đối thủ để giẫm đạp lên không?
Với cục nghẹn to bằng quả trứng trong họng, Abbie nói, “Không có gì.”
Hôm nay sẽ là một ngày đẹp, nhưng ngay lúc này thì chưa đẹp đến thế. Thoát khỏi Abbie ở nhà khiến cô có cảm giác khuây khoả nhưng vẫn thấy hơi áy náy. Tinh thần Cleo lên cao khi cô sang Hollybush vào bữa trưa Chủ nhật. Khuôn mặt của cô đã gần như lành hẳn, đây là lần đầu tiên ra ngoài mà không mang theo nẹp cổ, và cô thực sự trông đã bình thường trở lại. Hơn nữa, mặt trời đang ló dạng và nhiệt độ đã lên tới khoảng hơn hai mươi độ, nên tất cả mọi người đều cảm thấy dễ chịu hơn. Chà, trừ Abbie lúc này đang cọ rửa phòng kho, tự làm mình bận rộn bằng cách dọn vệ sinh tới mức đạt tiêu chuẩn phòng vô trùng.
Nên niềm hy vọng lớn của Cleo có phần sụp đổ bởi dù Honor Donaldson rõ ràng là đang vui vẻ, thích nói chuyện và thực sự là người dễ chịu, thì chuyện cô ta và Johnny hạnh phúc ngất ngây đến mức nào không hẳn là điều cô thực sự muốn nghe.
“Ý em là, đầu tiên là lỗi của em. Khi nhìn lại, em không thể tin được là mình đã ngu ngốc đến thế. Nhưng chúng ta là vậy mà, phải không? Chuyện xảy ra và chúng ta cứ bị cuốn theo. Một anh chàng khác xuất hiện và em thấy, kiểu như là, chà, tuyệt vời thật, vì anh ta toàn tâm toàn ý với em và anh ta vui lắm ấy. Anh ta lại còn là nhà sản xuất phim, điều này càng làm em mờ mắt. Anh ta biết tất cả mọi người, những nhân vật hạng A. Điều đó khiến em trở thành người khủng khiếp phải không chị? Em không lấy gì làm vẻ vang, nhưng lúc đó em thực sự nghĩ là em yêu anh ta. Nên em bỏ Johnny, chỉ vậy thôi. Làm tan vỡ trái tim anh ấy. Và anh ấy cực kỳ đau khổ.” Honor buồn bã lắc đầu khi khơi dậy mớ ký ức. “Em cảm thấy rất tệ, tất nhiên rồi, nhưng em quá say sưa trong mối quan hệ mới đến nỗi tự nhủ là mình đang làm đúng.”
Cô ta dừng lại, chờ phản ứng của Cleo. Buộc phải chiều theo, Cleo nói, “Nhưng thực ra không phải?”
“Dĩ nhiên là không rồi! Gã đó thực là một cơn ác mộng, muốn sở hữu tất cả, hoang tưởng và bạo lực. Em nhận ra là mình đã mắc sai lầm lớn nhất trong đời. Ý em là anh ta có mua đồ cho em, vòng kim cương, một chiếc xe Maybach, một bức hoạ của Picasso... nhưng anh ta không làm em hạnh phúc. Rồi những bữa tiệc bọn em tới nữa chứ. Chúng đều rất buồn tẻ. Nên hồi đó em rất nhớ Johnny, nhưng em tự chủ không nên liên lạc với anh ấy. Em sẽ làm cho anh ấy buồn lắm, anh ấy xứng đáng có cơ hội xây dựng lại cuộc đời. Rồi trong một buổi khai mạc triển lãm em gặp lại đại diện của anh ấy ở New York và được nghe kể về bà cô của anh ấy. Chuyện là thế đấy.” Honor ấn chặt nắm tay vào ngực mình nói, “Em không thể chịu được nữa; em biết mình phải gọi điện cho anh ấy. Ôi trời, rồi lúc em được nghe giọng anh ấy lần nữa, em biết mình phải làm gì. Anh ấy đang ở Norfolk một mình và em không thể chịu nổi. Em đóng gói đồ đạc, ra thẳng sân bay đón chuyến đầu tiên tới London. Chị biết làm sao em biết là em thực sự yêu anh ấy không?”
“Ờ... không.”
“Họ chẳng còn ghế trống nào ở khoang hạng nhất hay hạng doanh nhân.” Honor nói rất tự hào, “Nên em bay hạng phổ thông.”
Cleo lắc đầu. Nỗi kinh hoàng ngoài sức tưởng tượng.
“Nhưng thật xứng đáng. Em bắt taxi tới Norfolk và xuất hiện ở khách sạn của Johnny. Rồi em nhờ quản lý gọi điện cho Johnny xuống sảnh... ôi, chà, cứ như là ở trong phim ấy.” Mắt long lanh, Honor nói, “Ai nấy đều nhìn khi Johnny đi từ cầu thang xuống. Em đưa tay ra nói, ‘Ôi anh yêu, em nhớ anh lắm! Em đã tới đây với anh rồi.’ Và khách du lịch đều kêu lên ‘À à à,’ và đó là thời điểm lãng mạn nhất... ôi, chà, nhìn em này, nghĩ đến chuyện đó là em lại xốn xang!”
Cô cũng thấy vậy. Theo một cách đẹp nhất có thể. Ngay cả lòng trắng trong mắt cô ta cũng trắng như bột giặt. Cleo quan sát khi Honor nửa cười nửa khóc lau giọt nước mắt trong vắt như pha lê Swarovski. “Nếu tôi làm thế thì mọi việc sẽ đổ bể hết cả. Tôi xuất hiện ở đó và anh chàng của tôi sẽ nói, ‘Xin lỗi em, hơi muộn rồi, anh đang hẹn hò người khác rồi.’ “
Honor nói tự tin, “Ồ, em biết là chưa có chuyện đó.”
“Vậy à?” Cleo thấy buồn nôn. “Bằng cách nào?”
“Em tìm hiểu về anh ấy trên Google. Gõ tên anh ấy với bạn gái mới.” Honor nhún vai như thể đó là điều hiển nhiên. “Chả có bóng ai.”
“Thế nhỡ cậu ta đang bí mật gặp gỡ ai đó thì sao?” Trời đất, mình có phải người thích khổ dâm hay không đấy?
“Không sao, em có kiểm tra lại rồi.” Honor cười nói, “Em tự hỏi anh ấy rồi. Không có ai khác cả. Và giờ khi bọn em quay lại với nhau thì sẽ không có ai khác đâu, em có thể đảm bảo với chị như vậy!”
Vậy đúng là khổ dâm rồi.
Vài phút sau sự giải thoát đến trong hình dạng Johnny, đến đón Honor đi. Họ sẽ lái xe quay lại Norfolk trước đám tang ngày mai. Duyên dáng trượt xuống khỏi ghế đẩu, Honor đặt một nụ hôn lưu luyến lên môi hắn. “Bọn em vừa nói chuyện về anh xong.”
Miệng Cleo khô khốc; được Johnny hôn thì sẽ thế nào nhỉ? Cô sẽ chẳng bao giờ biết được. Mà nhìn hai người kìa; họ hợp thành một đôi hoàn hảo. Honor thật tuyệt vời trong chiếc váy quây màu tím thạch anh với nữ trang bạc. Johnny mặc áo xám nhạt và quần đen. Họ sẽ tới thăm cô Clarice trong nhà dưỡng lão và chuẩn bị những khâu cuối cùng cho buổi lễ. Trong một thoáng mắt hắn chạm mắt Cleo và tim cô như thắt lại.
“Cậu đang lành rồi đấy. Nhìn khá hơn rồi. Cái cổ thì sao?”
“Tốt rồi, cảm ơn cậu.” Cô gật đầu để chứng minh, qua cửa sổ một chiếc Fiat màu ngọc lam đỗ vào bãi. Shelley và Saskia đã tới rồi.
“Tuyệt lắm. Ta phải đi thôi.” Hắn lắc cái chìa khoá ra hiệu cho Honor.
“Hy vọng đám tang ngày mai sẽ ổn.” Nói ra điều đó có nực cười không? Nhưng còn cách nào khác nữa?
“Cảm ơn cậu. Tạm biệt.” Tay Johnny đặt trên eo Honor khi hắn đẩy cô ta ra ngoài. Cô nhớ cảm giác đó như thế nào...
“Hẹn gặp chị khi bọn em quay lại nhé!” Honor vẫy tay qua vai.
Fia, làm xong việc trong bếp, nói vẻ cam chịu, “Cô ấy thật dễ chịu nhỉ? Tôi nghĩ rồi kiểu gì anh ấy cũng sẽ tìm được một người như thế.”
“Tôi cũng nghĩ vậy,” Cleo lầm bầm.
Johnny và Honor đi rồi, còn Saskia và Shelley bước vào. Vui mừng vì sự có mặt của hai mẹ con có thể làm cô quên đi chuyện đôi kia, Cleo giơ hai tay ra.
“Mẹ bảo cháu là cô vừa bị tai nạn và cấm cháu không được nói gì nếu trông cô có buồn cười thế nào.” Saskia ôm hôn Cleo. “Nhưng trông cô không đến nỗi.”
“Tuần trước trông cô tệ hơn nhiều,” Cleo cam đoan.
Mặt Saskia xịu xuống. “Ôi, ước gì cháu được thấy cô lúc đấy. Có nhiều máu lắm không ạ?”
“Lênh láng luôn.”
“Cháu thích máu lắm! Một lần cháu bị ngã từ trên khung cửa xuống, chảy bao nhiêu là máu mũi!” Lắc đầu như một chuyên gia lão luyện, Saskia nói, “Bác sĩ ở bệnh viện bảo là cháu rất dũng cảm.”
Cleo nghiêm trang gật đầu. “Cô nhớ lúc đó đấy.” Đằng sau Saskia, Shelly đảo mắt; Saskia có thể nghĩ nó can đảm nhưng thực ra nó đã hét kinh thiên động địa. “Này, đây là bạn của cô, Fia, và cô ấy cũng đến chỗ Truy tìm Kho báu đấy.” OK, hơi kỳ cục khi gọi Fia là bạn, nhưng cô còn biết nói thế nào? Và đây là Fia, cô đã đi lại với chồng cô ấy khiến hôn nhân của người ta tan vỡ à?
Shelley đi khỏi. Mấy phút sau, Will lái xe vào bãi cùng Rob và Molly. Fia ra ngoài đón hai đứa trẻ đã năm tháng rồi cô chưa gặp và chúng cũng có vẻ vui mừng đến cảm động khi gặp cô.
Rồi đến lượt Cleo đưa Saskia ra gặp chúng.
Được rồi, gần tới nơi rồi. Cô phải lấy hộp đồ khâu và cái cân bàn - vì Cleo không có cái nào - và thêm vài chiếc đĩa hiệu Pyrex nữa. Ngoài ra, cô sẽ lấy cây đèn bàn có chụp viền lông đà điểu bởi nó là của cô và cô thích nó.
Không có cái xe nào trên lối vào, tốt. Có vẻ bất ổn sao đó khi nhìn từ bên ngoài ngôi nhà trông vẫn y hệt như vậy trong khi thế giới của cô đã thay đổi hoàn toàn. Lấy hết can đảm, Abbie tra chìa khoá vào ổ mở cửa. Cô cá là bên trong sẽ bừa bộn hơn; Tom chưa bao giờ thích dọn dẹp nhà cửa. Và sẽ có hàng túi quần áo chờ được Georgia là, quần áo là rồi treo khắp trên giá treo tranh, hay những cốc cà phê nằm chỏng chơ khắp nơi...
“Ôi trời đất.” Sau khi mở cửa phòng khách, đầu gối cô gần như khuỵu xuống. Không hề muốn gặp ai nằm trên sofa đã là quá mức. Nhìn thấy người đang ngự trên sofa khiến cho phổi cô như cạn kiệt không khí, còn khó thở hơn cả bị người ta dùng gậy khúc côn cầu nện cho một cú.
“Ôi trời đất, nhìn cô kìa! Xin chào!” Gỡ đôi chân đang bắt chéo ra và tháo tai nghe iPod khỏi tai, Patty Summers đặt tờ tạp chí Heat đang đọc xuống. “Lâu lắm rồi mới gặp cô!”
Tiếng tạp âm nhiễu loạn ong ong trong tai Abbie. Cô nhìn chằm chằm vào Patty, da rám nắng, tóc vàng và đang mặc chiếc áo khoác ngủ xa tanh màu trắng. Chiếc áo ngủ xa tanh trắng của cô. Cuối cùng cô cũng có thể lắp bắp, “Ch... chị làm gì ở đây thế?”
“Ối chà, chuyện dài lắm!” Patty lắc đầu nói, “Về cơ bản thì chuyện giữa tôi và Ted xong rồi. Georgia có kể gì với cô về Ted không? Hoá ra anh ta là gã vô dụng. Tất cả chuyện chơi golf với đám bạn của anh ta... làm tôi phát điên. Rồi cuối cùng chúng tôi cũng cãi nhau đôi chút về chuyện đó nên anh ta đá tôi. Bọn đàn ông là một lũ thối nát, phải không? Tôi nghĩ chắc mình phải quay lại nước Anh xem đứa con gái xinh đẹp của mình hoà hợp với bố nó thế nào! Nó kể với tôi về chuyện cô chuyển ra ngoài, nên tôi biết nếu tôi muốn ở lại vài bữa thì cũng có phòng trống. Nên thế này đây, vậy thôi, thật đấy. Giờ tôi đang ở đây!”
Im lặng. Abbie chằm chằm nhìn Patty trên sofa. Cuối cùng cô nói, “Đó là áo ngủ của tôi.”
“Tôi biết, Georgia bảo tôi mặc nó vì tôi không mang theo. Nhìn này, nó quá rộng so với tôi!”
Cô ta là người đời chắc? “Bởi vì đó là của tôi.”
“Cô nói gì cơ? Cô định đòi lại à?” Đôi mày vàng của cô ta nhướng lên. “Cô muốn tôi cởi ra bây giờ à?”
Cô ta có mặc cái gì bên dưới không vậy? Có khi là không. Da Abbie râm ran vì giận dữ.
Patty đọc được nét mặt cô bèn nói, “Ồ, tôi hiểu rồi, cô vẫn giận tôi về chuyện đứa trẻ. Đáng ra phải bỏ qua rồi chứ?”
Tiếng ong ong càng lớn hơn. “Tại sao lại bỏ qua?”
“Bởi vì chuyện đó xảy ra gần hai mươi năm trước rồi.”
“Chị cướp con của tôi.” Vừa nói xong, lệ dâng lên mắt Abbie.
“Không hề. Con bé là con tôi. Tôi giữ nó lại vì tôi yêu nó.”
“Tôi đã rất muốn có nó.”
“Thì giờ cô có nó rồi còn gì! Nó xuất hiện và chuyển về ở với cô, thế mà cô lại chuyển đi! Nghe này, tôi xin lỗi nếu tôi làm hỏng kế hoạch của cô lúc đó, nhưng cô không thể đổ hết tội lên đầu tôi cho cái đống lộn xộn cô gây ra trong phần đời còn lại của cô được.” Mắt Patty long lên khi cô ta nói. “Tôi nghe hết chuyện cô với ông sếp cô rồi, nên đừng có tỏ vẻ nai vàng ngơ ngác nữa đi.”
Abbie tập trung hít thở. Giờ Patty Summers sống trong nhà cô với chồng cô và con cô. Cô ta thậm chí còn mặc chiếc áo ngủ xa tanh đẹp nhất của cô. Nỗi đau đớn, nhức buốt và xót xa dâng lên trong ngực cô; bao lâu nữa thì Patty sẽ nằm chung giường với Tom, hay chuyện đó đã xảy ra rồi? Ôi trời, đừng nghĩ về chuyện đó, đừng nghĩ về chuyện đó.
“Mà thôi, cô làm gì ở đây thế? Đến dọn bếp à? Vì để tôi bảo cô nhé,” Patty nhơn nhơn nói, “cái bếp cần được dọn dẹp lắm.”
Nhưng rõ ràng là chưa đủ bừa bộn đến mức khiến cô ta phải đứng dậy khỏi sofa mà tự làm chuyện đó.
“Tôi về lấy vài thứ thôi.” Đi sang bên kia phòng rút dây chiếc đèn viền lông chim, Abbie phát hiện ra là một trong mấy cành gốm khắc cầu kỳ đã bị gãy và cái chụp đã bị rách.
“Tôi có thấy cái đó,” Patty nói. “Là Georgia đó, nó làm rơi xuống đất.”
Abbie đặt cái đèn yêu thích xuống. Đâu còn gì là đồ đạc quý nữa.
Mười phút sau, cô gom xong những đồ vật khác cô đến để lấy.
“Tôi sẽ bảo Tom là cô có qua đây,” Patty nói.
“Được thôi.”
“Hai người đó hợp nhau nhỉ? Tom và Georgia ấy.”
“Ồ đúng.” Abbie chỉ muốn đi.
“Tôi rất mừng cho con bé là nó tìm được anh ấy. Và anh ấy nói con bé đã làm cuộc sống của anh ấy thay đổi.” Ngưng lại, Patty chỉ vào cái chìa khoá có thể nhìn thấy được qua túi áo cốt tông của Abbie. “Cô còn cần cái chìa khoá đó không? Vì Tom không có chìa sơ cua mà tôi thì đang cần một cái.”
Con đàn bà hỗn láo. Nhưng nếu từ chối thì trẻ con quá. Và sau ngày hôm nay thì tại sao cô còn muốn quay lại nữa chứ? Abbie lấy chìa khoá cửa trước ra khỏi túi đặt cạch xuống bàn kính.
Patty nói, “Cảm ơn!”
Đứa con. Chồng. Nhà. Áo ngủ. Chìa khoá. Liệu cô ta còn cần một trái tim, vừa giật ra từ lồng ngực vỡ của đối thủ để giẫm đạp lên không?
Với cục nghẹn to bằng quả trứng trong họng, Abbie nói, “Không có gì.”
Hôm nay sẽ là một ngày đẹp, nhưng ngay lúc này thì chưa đẹp đến thế. Thoát khỏi Abbie ở nhà khiến cô có cảm giác khuây khoả nhưng vẫn thấy hơi áy náy. Tinh thần Cleo lên cao khi cô sang Hollybush vào bữa trưa Chủ nhật. Khuôn mặt của cô đã gần như lành hẳn, đây là lần đầu tiên ra ngoài mà không mang theo nẹp cổ, và cô thực sự trông đã bình thường trở lại. Hơn nữa, mặt trời đang ló dạng và nhiệt độ đã lên tới khoảng hơn hai mươi độ, nên tất cả mọi người đều cảm thấy dễ chịu hơn. Chà, trừ Abbie lúc này đang cọ rửa phòng kho, tự làm mình bận rộn bằng cách dọn vệ sinh tới mức đạt tiêu chuẩn phòng vô trùng.
Nên niềm hy vọng lớn của Cleo có phần sụp đổ bởi dù Honor Donaldson rõ ràng là đang vui vẻ, thích nói chuyện và thực sự là người dễ chịu, thì chuyện cô ta và Johnny hạnh phúc ngất ngây đến mức nào không hẳn là điều cô thực sự muốn nghe.
“Ý em là, đầu tiên là lỗi của em. Khi nhìn lại, em không thể tin được là mình đã ngu ngốc đến thế. Nhưng chúng ta là vậy mà, phải không? Chuyện xảy ra và chúng ta cứ bị cuốn theo. Một anh chàng khác xuất hiện và em thấy, kiểu như là, chà, tuyệt vời thật, vì anh ta toàn tâm toàn ý với em và anh ta vui lắm ấy. Anh ta lại còn là nhà sản xuất phim, điều này càng làm em mờ mắt. Anh ta biết tất cả mọi người, những nhân vật hạng A. Điều đó khiến em trở thành người khủng khiếp phải không chị? Em không lấy gì làm vẻ vang, nhưng lúc đó em thực sự nghĩ là em yêu anh ta. Nên em bỏ Johnny, chỉ vậy thôi. Làm tan vỡ trái tim anh ấy. Và anh ấy cực kỳ đau khổ.” Honor buồn bã lắc đầu khi khơi dậy mớ ký ức. “Em cảm thấy rất tệ, tất nhiên rồi, nhưng em quá say sưa trong mối quan hệ mới đến nỗi tự nhủ là mình đang làm đúng.”
Cô ta dừng lại, chờ phản ứng của Cleo. Buộc phải chiều theo, Cleo nói, “Nhưng thực ra không phải?”
“Dĩ nhiên là không rồi! Gã đó thực là một cơn ác mộng, muốn sở hữu tất cả, hoang tưởng và bạo lực. Em nhận ra là mình đã mắc sai lầm lớn nhất trong đời. Ý em là anh ta có mua đồ cho em, vòng kim cương, một chiếc xe Maybach, một bức hoạ của Picasso... nhưng anh ta không làm em hạnh phúc. Rồi những bữa tiệc bọn em tới nữa chứ. Chúng đều rất buồn tẻ. Nên hồi đó em rất nhớ Johnny, nhưng em tự chủ không nên liên lạc với anh ấy. Em sẽ làm cho anh ấy buồn lắm, anh ấy xứng đáng có cơ hội xây dựng lại cuộc đời. Rồi trong một buổi khai mạc triển lãm em gặp lại đại diện của anh ấy ở New York và được nghe kể về bà cô của anh ấy. Chuyện là thế đấy.” Honor ấn chặt nắm tay vào ngực mình nói, “Em không thể chịu được nữa; em biết mình phải gọi điện cho anh ấy. Ôi trời, rồi lúc em được nghe giọng anh ấy lần nữa, em biết mình phải làm gì. Anh ấy đang ở Norfolk một mình và em không thể chịu nổi. Em đóng gói đồ đạc, ra thẳng sân bay đón chuyến đầu tiên tới London. Chị biết làm sao em biết là em thực sự yêu anh ấy không?”
“Ờ... không.”
“Họ chẳng còn ghế trống nào ở khoang hạng nhất hay hạng doanh nhân.” Honor nói rất tự hào, “Nên em bay hạng phổ thông.”
Cleo lắc đầu. Nỗi kinh hoàng ngoài sức tưởng tượng.
“Nhưng thật xứng đáng. Em bắt taxi tới Norfolk và xuất hiện ở khách sạn của Johnny. Rồi em nhờ quản lý gọi điện cho Johnny xuống sảnh... ôi, chà, cứ như là ở trong phim ấy.” Mắt long lanh, Honor nói, “Ai nấy đều nhìn khi Johnny đi từ cầu thang xuống. Em đưa tay ra nói, ‘Ôi anh yêu, em nhớ anh lắm! Em đã tới đây với anh rồi.’ Và khách du lịch đều kêu lên ‘À à à,’ và đó là thời điểm lãng mạn nhất... ôi, chà, nhìn em này, nghĩ đến chuyện đó là em lại xốn xang!”
Cô cũng thấy vậy. Theo một cách đẹp nhất có thể. Ngay cả lòng trắng trong mắt cô ta cũng trắng như bột giặt. Cleo quan sát khi Honor nửa cười nửa khóc lau giọt nước mắt trong vắt như pha lê Swarovski. “Nếu tôi làm thế thì mọi việc sẽ đổ bể hết cả. Tôi xuất hiện ở đó và anh chàng của tôi sẽ nói, ‘Xin lỗi em, hơi muộn rồi, anh đang hẹn hò người khác rồi.’ “
Honor nói tự tin, “Ồ, em biết là chưa có chuyện đó.”
“Vậy à?” Cleo thấy buồn nôn. “Bằng cách nào?”
“Em tìm hiểu về anh ấy trên Google. Gõ tên anh ấy với bạn gái mới.” Honor nhún vai như thể đó là điều hiển nhiên. “Chả có bóng ai.”
“Thế nhỡ cậu ta đang bí mật gặp gỡ ai đó thì sao?” Trời đất, mình có phải người thích khổ dâm hay không đấy?
“Không sao, em có kiểm tra lại rồi.” Honor cười nói, “Em tự hỏi anh ấy rồi. Không có ai khác cả. Và giờ khi bọn em quay lại với nhau thì sẽ không có ai khác đâu, em có thể đảm bảo với chị như vậy!”
Vậy đúng là khổ dâm rồi.
Vài phút sau sự giải thoát đến trong hình dạng Johnny, đến đón Honor đi. Họ sẽ lái xe quay lại Norfolk trước đám tang ngày mai. Duyên dáng trượt xuống khỏi ghế đẩu, Honor đặt một nụ hôn lưu luyến lên môi hắn. “Bọn em vừa nói chuyện về anh xong.”
Miệng Cleo khô khốc; được Johnny hôn thì sẽ thế nào nhỉ? Cô sẽ chẳng bao giờ biết được. Mà nhìn hai người kìa; họ hợp thành một đôi hoàn hảo. Honor thật tuyệt vời trong chiếc váy quây màu tím thạch anh với nữ trang bạc. Johnny mặc áo xám nhạt và quần đen. Họ sẽ tới thăm cô Clarice trong nhà dưỡng lão và chuẩn bị những khâu cuối cùng cho buổi lễ. Trong một thoáng mắt hắn chạm mắt Cleo và tim cô như thắt lại.
“Cậu đang lành rồi đấy. Nhìn khá hơn rồi. Cái cổ thì sao?”
“Tốt rồi, cảm ơn cậu.” Cô gật đầu để chứng minh, qua cửa sổ một chiếc Fiat màu ngọc lam đỗ vào bãi. Shelley và Saskia đã tới rồi.
“Tuyệt lắm. Ta phải đi thôi.” Hắn lắc cái chìa khoá ra hiệu cho Honor.
“Hy vọng đám tang ngày mai sẽ ổn.” Nói ra điều đó có nực cười không? Nhưng còn cách nào khác nữa?
“Cảm ơn cậu. Tạm biệt.” Tay Johnny đặt trên eo Honor khi hắn đẩy cô ta ra ngoài. Cô nhớ cảm giác đó như thế nào...
“Hẹn gặp chị khi bọn em quay lại nhé!” Honor vẫy tay qua vai.
Fia, làm xong việc trong bếp, nói vẻ cam chịu, “Cô ấy thật dễ chịu nhỉ? Tôi nghĩ rồi kiểu gì anh ấy cũng sẽ tìm được một người như thế.”
“Tôi cũng nghĩ vậy,” Cleo lầm bầm.
Johnny và Honor đi rồi, còn Saskia và Shelley bước vào. Vui mừng vì sự có mặt của hai mẹ con có thể làm cô quên đi chuyện đôi kia, Cleo giơ hai tay ra.
“Mẹ bảo cháu là cô vừa bị tai nạn và cấm cháu không được nói gì nếu trông cô có buồn cười thế nào.” Saskia ôm hôn Cleo. “Nhưng trông cô không đến nỗi.”
“Tuần trước trông cô tệ hơn nhiều,” Cleo cam đoan.
Mặt Saskia xịu xuống. “Ôi, ước gì cháu được thấy cô lúc đấy. Có nhiều máu lắm không ạ?”
“Lênh láng luôn.”
“Cháu thích máu lắm! Một lần cháu bị ngã từ trên khung cửa xuống, chảy bao nhiêu là máu mũi!” Lắc đầu như một chuyên gia lão luyện, Saskia nói, “Bác sĩ ở bệnh viện bảo là cháu rất dũng cảm.”
Cleo nghiêm trang gật đầu. “Cô nhớ lúc đó đấy.” Đằng sau Saskia, Shelly đảo mắt; Saskia có thể nghĩ nó can đảm nhưng thực ra nó đã hét kinh thiên động địa. “Này, đây là bạn của cô, Fia, và cô ấy cũng đến chỗ Truy tìm Kho báu đấy.” OK, hơi kỳ cục khi gọi Fia là bạn, nhưng cô còn biết nói thế nào? Và đây là Fia, cô đã đi lại với chồng cô ấy khiến hôn nhân của người ta tan vỡ à?
Shelley đi khỏi. Mấy phút sau, Will lái xe vào bãi cùng Rob và Molly. Fia ra ngoài đón hai đứa trẻ đã năm tháng rồi cô chưa gặp và chúng cũng có vẻ vui mừng đến cảm động khi gặp cô.
Rồi đến lượt Cleo đưa Saskia ra gặp chúng.