Chương : 7
Ngay lúc nhìn thấy Saskia và Shelley bước vào quán rượu lúc ba giờ, Cleo biết phần còn lại của buổi chiều Chủ nhật cô sẽ làm gì.
Làm sao cô có thể nghĩ rằng một đứa trẻ sáu tuổi kiên định sẽ quên một lời hứa suông chứ?
“Cleo!” Saskia chạy nhào tới cô, đôi găng tay nối nhau bằng sợi dây quăng mạnh khi cô bé vung hai tay ra.
“Sass! Cháu đến rồi à!” Cleo nhấc bổng cô bé lên xoay một vòng trên không trung, giả vờ loạng choạng. “Ối, cháu còn nặng hơn cả cái nhà.”
“Không đúng. Cô thì có.” Saskia giống mẹ ở dáng nhỏ gọn, đôi mắt xanh lục long lanh và tiếng cười khúc khích dễ lan truyền qua người khác. “Khi nào ta đi ạ? Đi ngay nhé?”
“Xin lỗi, xin lỗi em nhé.” Shelly, mẹ cô bé, vuốt nhẹ mái tóc đen buộc gọn, lộ rõ vẻ ngại ngùng. “Nó không ngừng nói về chuyện này cả hai ngày nay rồi. Em có chắc là không phiền không?”
Tất nhiên cô không thấy phiền. Cleo biết cô nợ Shelley nhiều chừng nào. Sau hàng loạt những công việc chẳng hay ho gì - hầu bàn, văn phòng, hướng dẫn viên - ba năm trước cô đã rất muốn đổi việc khi cô nghe người bạn của bạn mình nói rằng Henleaze Limos đang cần lái xe. Graham Cáu kỉnh, chủ công ty và có văn phòng tại gia bé tí xíu ngay trên đường Henleaze ở phía Bắc Bristol, muốn thuê một lái xe nam khác. Shelley, gần bốn mươi tuổi và đã ly dị, thuyết phục Graham nhận Cleo. Cô ấy chính là người dẫn đường chỉ lối cho cô đối phó với Graham Cáu kỉnh. Cô và Shelley đã hợp nhau từ lúc bắt đầu nói chuyện, và Saskia – lúc đó mới ba tuổi rưỡi, bây giờ là sáu tuổi – là ánh sáng cuộc đời Shelley. Cô bé cũng có trí nhớ của voi. Mấy tháng trước, Cleo có nói qua loa rằng dịp Giáng sinh năm này, Saskia có thể tới vườn ươm Marcombe nơi có một con đường thắp sáng xuyên qua rừng tới một căn lều nhỏ ở khoảng rừng thưa phủ đầy tuyết mà những bé ngoan có thể gặp ông già Noel. Khi cô nói, “Cháu xin mẹ đưa đến đó xem,” Saskia mừng rỡ trả lời, “Hay cô đưa cháu đi nhé,” Rồi khi cô lơ đãng nói, “Cũng được, nhưng cô nghĩ mẹ cháu cũng muốn đưa cháu đi.” Saskia liền thay đổi chiến thuật khéo léo, “Hay cả cô và cháu cùng đi đi, như vậy có được không ạ?”
Mấy năm nữa, nếu nghề bán cửa kính hai lớp thành một môn thi đấu Olympic, thì Saskia với ý chí quyết tâm đó chắc chắn sẽ mang về huy chương vàng, bạc và cả đồng nữa.
Quả vậy, con bé xoay xở khá tốt. Ngay khi Shelley nói rằng cô phải lên sân bay Healthrow để đón khách vào chiều Chủ nhật, Saskia nói không chút do dự, “Không sao, cô Cleo sẽ đưa con tới chỗ có cây đó để gặp ông già Noel.”
Nhưng không sao, vì mọi chuyện sẽ ổn. Saskia luôn vui vẻ và cô với con bé sẽ có một buổi chiều thật đẹp. Sẽ rất kỳ diệu.
“Em đúng là ngôi sao,” Shelley nói, đi về phía cửa. “Chị sẽ đến đón con bé lúc bảy giờ nhé, được không?”
“Tuyệt.”
“Con chào mẹ. Hẹn gặp mẹ sau nhé!” Nắm lấy tay Cleo và uống nốt chai Coca ít đường, Saskia háo hức nói, “Đi nào, nhanh lên, đi thôi cô.”
Quả thực là lúc hai cô cháu tới Marcombe, đỗ xe bên ngoài bãi để xe của vườn ươm và đi dọc theo con đường ngoằn ngoèo được thắp sáng xuyên qua rừng, khung cảnh đúng là tuyệt diệu. Phải đi bao nhiêu dặm đường mới đến được đây, và cũng phải mất rất nhiều công sức để nơi này trở nên đáng nhớ như vậy. Những chiếc đèn chiếu hắt lên trên được đặt thật khéo để chiếu nhiều màu sắc khác nhau lên cây, những cành cây khác lủng lẳng vòng sao trắng lung linh, máy tạo tuyết được dùng để phun một lớp tuyết có thể phân hủy sinh học mang đầy màu sắc lễ hội kín cả khoảng rừng thưa.
“Có thật ông ấy ở trong đó không cô?” Saskia thở ra, sửng sốt nhìn chăm chú vào căn lều gỗ kiểu dáng chàng bánh gừng, bên ngoài có những cô cậu giúp việc của ông già Noel canh gác và một đôi tuần lộc đang được mấy gia đình đứng đầu hàng vuốt ve nô đùa.
“Đúng đấy.” Nắm chặt tay Saskia đang đeo găng, Cleo thấy mắt mình rưng rưng xúc động. Có thể cảm nhận rõ ràng không khí lễ hội ở đây. Đấy đúng là thứ Giáng sinh mang lại, phải không? Mang tới những kỷ niệm tuyệt vời cho trẻ con khi chúng còn quá nhỏ và quá ngây thơ nên vẫn tin vào ông già Noel. Xung quanh hai cô cháu, các gia đình khác hạnh phúc đang vui cười nói chuyện, hơi nước bay ra từ miệng họ khi họ giậm giậm chân và xoa hai tay vào nhau.
“Cháu có lạnh không, cháu yêu?”
“Không ạ.” Saskia vừa nhặt những mẩu giấy bồi trắng nhỏ xíu ra khỏi đôi ủng hoa màu hồng vừa nói, “Đây không phải là tuyết thật.”
“Nó còn đẹp hơn cả tuyết thật. Nó không tan.”
“Nhưng ông già Noel là thật chứ?”
“Ồ, tất nhiên, chắc chắn là ông già Noel thật.”
Saskia nhảy cẫng lên sung sướng. “Mình đến gặp ông ấy bây giờ được không cô?”
“Sắp rồi cháu yêu. Chúng ta phải xếp hàng.” Thực ra hàng người khá dài, họ sẽ phải ở đây khá lâu. “Đi nào, chúng ta đứng vào hàng đi. Ồ, nhìn những chiếc đèn chiếu thẳng lên trời kìa.”
Trong khi Saskia đang bận xoay xung quanh và chăm chú nhìn lên trời, Cleo thoáng thấy ai đó khiến cô giật mình. Cách cô vài mét, ai đó đang mặc chiếc áo da màu nâu giống hệt của Will, anh ta giơ tay lên trong thoáng chốc và ở góc nhìn này anh ta trông còn giống Will hơn, thật kỳ quặc. Chờ xem đến lúc cô kể cho anh nghe cô tưởng nhìn thấy anh cùng hai đứa trẻ xếp hàng vào hang động gặp ông già Noel ngay trước mặt cô đi.
Trừ khi…
Ôi…
Ôi Chúa ơi, chắc chắn là không.
Nhưng tất nhiên đó chính là anh. Chính là Will, bạn trai cô, không phải ở Manchester chuẩn bị cho cuộc họp ngày mai. Thay vào đó, thật không thể tin nổi, anh đang ở đây, cách cô không đầy ba mét, đang chờ vào thăm ông già Noel.
Tim Cleo đập mạnh vào mạng sườn tới mức cô gần như không nghe được tiếng động khác nhau xung quanh mình. Tai cô đầy ắp tiếng lùng bùng. Will chưa có gia đình và anh chưa có con nhưng bằng cách nào đó, không giải thích được, cô bé con mặc áo khoác hồng và đội chiếc mũ nồi lóng lánh màu tím đang đu người trên tay anh còn bé trai khoảng sáu hay bảy tuổi đằng sau đang lén lút nhét đầy bông tuyết giả vào túi áo khoác cô bé.
Cleo cảm thấy ai đó kéo tay cô. Saskia đang nói hối thúc, “Cháu được xin bao nhiêu món quà hả cô? Cháu xin sáu món quà được không ạ?”
“Ừm…” Tiếng trống diễu hành của đội cận vệ Coldstream vẫn choán hết tâm trí cô. Cô không thể tập trung được. “Không, chỉ một thôi.”
Thôi được, hãy giải thích cho có lý. Cô đang ở đây với Saskia, nhưng không có nghĩa cô là mẹ cô bé. Tất nhiên là không rồi. Cho nên điều đó cũng đúng với Will. Anh chỉ đang giúp một người bạn, mang hai đứa trẻ tới vườn ươm này chỉ vì lòng tốt và…
“Mẹ ơi? Mẹ!” Cậu bé mặc chiếc áo khoác Postman Pat tức giận chỉ ngón tay vào Cleo. “Cô kia nói rằng chỉ được xin ông già Noel MỘT món quà thôi! Sao mẹ nói có thể xin BA món!”
Ôi trời đất, xin hãy đưa tôi ra khỏi đây. Ngay lập tức, đầy hối lỗi, Cleo lắp bắp, “Cô xin lỗi, cô sai rồi… ba món mới đúng.”
“Hà.” Thằng bé nhìn Saskia đắc thắng.
“Ba món ạ?” Saskia ngước lên nhìn Cleo. “Ba món quà to ạ?”
Bị mất tập trung, Cleo gật đầu. Được rồi, sẽ thật tốt nếu Will quay lại lúc này, nhìn thấy cô và nở nụ cười tươi rạng rỡ. Anh sẽ kêu lên, “Không thể tin được, em cũng bị trói à?” sau đó giải thích là cuộc họp ở Manchester đã bị rời lại vào phút cuối và sếp đã nhờ anh làm việc này và xem này, có phải quá tuyệt không, giờ tất cả chúng ta có thể xếp hàng cùng nhau…
“Máy chơi game X-box thì được coi là món quà nhỏ hay to ạ?”
“Hả? Ừm… to.” Lấy điện thoại ra, Cleo rời mắt khỏi lưng Will tìm số của anh. Cô nhấn nút gọi. Theo dõi chuông điện thoại của anh reo mà miệng khô khốc. Thấy Will rút điện thoại ra khỏi túi, nhìn màn hình, và bình tĩnh tắt đi.
Căng tai ra, Cleo nghe thấy con bé cầm tay anh hỏi, “Ai đó bố?”
Will nhìn xuống cười. “Không ai cả bé con. Công việc của bố thôi.”
Chỉ là công việc thôi.
Theo kiểu công việc ngoài giờ.
Cleo ít khi bối rối, nhưng nhìn ba người bọn họ, cô không thể nào nghĩ ra được nên làm gì lúc này. Nếu ở đây chỉ có Will và cô, cô sẽ phải đối mặt với anh, dĩ nhiên. Nhưng làm sao cô có thể làm vậy khi con anh ở đó.
Nên kế đối mặt coi như bỏ.
Giết người cũng vậy, bỏ. Đáng buồn thay.
Mà cô cũng không bỏ đi được, vì cô sẽ làm tan vỡ trái tim Saskia.
Nên đơn giản là, cô bị tắc ở đây, trong khi tiếng nhạc Giáng sinh đang được những người núp trong các lùm cây ngân lên và tuyết giả đang rơi, theo dõi gã đàn ông giả dối chết tiệt cho đến chiều nay vẫn còn là bạn trai đáng yêu của cô… nhưng mà, chờ đã, có lẽ nào anh nói dối nhưng không phải là người không chung thủy? Nghĩ rất nhanh, Cleo thấy có thể anh vẫn độc thân, có thể anh vẫn chưa đủ can đảm để nói với cô về những đứa con anh có từ cuộc hôn nhân trước đó, nhỡ đâu cô sẽ thất vọng. Bởi vì nếu đúng như thế thì phát hiện sự thật vào hoàn cảnh này thực ra rất ngọt ngào và lãng mạn, giống như kết thúc ấm áp của những bộ phim ủy mị chỉ có trên ti vi dịp Giáng sinh.
Đó là một ý tưởng tuyệt vời, bị xua tan trong thoáng chốc khi một người phụ nữ khoảng ba mươi tuổi lách qua, tay áo màu xanh hải quân của cô trượt qua tay Cleo. Người đàn bà đó lẩm bẩm, “Xin lỗi… cho tôi qua…” rồi đi tới chỗ Will và hai đứa trẻ.
“A, mẹ đi tè về rồi,” cô bé reo lên, cười tươi với cô ta.
“Phải rồi, cảm ơn đã thông báo cho mọi người cùng biết.” Cô ta hướng ánh mắt ý nhị với hai người đứng trước. “Mẹ chắc là ai cũng muốn biết mẹ vừa ở đâu về.”
“Lúc nào mẹ cũng đi vệ sinh,” bé trai hùa vào. “Lúc nào mình đi chơi cũng thế, bố nhỉ?”
“Lúc nào cũng vậy,” cô bé đồng tình.
“Phải rồi.” Will gật đầu nghiêm trang.
Người phụ nữ làm bộ giận dữ và giả vờ đánh anh. Will né người dùng con trai đỡ đòn. Mọi người đứng quanh đều cười. Một gia đình hoàn hảo trong một thời điểm hoàn hảo, với tuyết giả rơi la đà, đèn thần tiên lung linh trên cây, và tiếng nhạc Giáng sinh ngân vang, tạo nên không khí lễ hội hoàn hảo.
“Si-lent night, ho-ly night…” Saskia hát theo, giọng con bé trong và cao như khí hê li.
Ha, chẳng có dịp rồi. Cleo tự hỏi Will sẽ phản ứng thế nào nếu cô đi tới chỗ anh và gia đình đang đứng rồi tự giới thiệu mình. Cô có mơ cũng không dám làm vậy, nhưng nếu cô làm vậy thì sẽ thế nào nhỉ? Bởi vì bằng cách này hay cách khác, ba tháng qua anh đã ngoại tình sau lưng vợ. Người đàn bà đó đang đeo nhẫn cưới và bây giờ cô ta đang âu yếm gỡ các hạt tuyết giả ra khỏi tóc Will, rõ ràng là hành động người ta không làm với chồng cũ.
Không thể chối cãi được nữa, đó chính là vợ của Will.
Cái gan, cái gan lớn của đàn ông…
“Aaaalllll is calm, aaaaallllll is bright,” Saskia tiếp tục hát. Mọi người trong hàng đều quay lại nhìn con bé cười và chính lúc đó xảy ra một chuyện. Người phụ nữ đó huých tay Will và anh quay lại nhìn Saskia. Rồi, giống như nối các điểm lại với nhau để hoàn thành một bức tranh, ánh mắt của anh ta lướt từ mặt Saskia lên cánh tay rồi bàn tay đi găng đang nắm tay Cleo rồi lên phía trên bắt gặp khuôn mặt lạnh như băng của Cleo.
Ha, bây giờ tim ai mới đập thình thịch trong lồng ngực vì sốc và sợ hãi đây? Cô nhìn thấy điều đó trong mắt anh ta, hơi nhướng một bên lông mày lên nhìn lại, ngoài ra không phản ứng gì thêm. Will quay đi trước, quay lại với hai đứa con và đút hai tay vào túi quần. Kể cả từ khoảng cách này, cô có thể thấy sự căng thẳng trên hai vai anh ta. Nhịp thở nhanh, mỗi lần thở ra tạo nên một lớp khí dày đặc.
“Cô Cleo ơi.” Tiếng nhạc đã ngừng, Saskia kéo tay cô lần nữa. “Một cái iPod thì là quà to hay nhỏ ạ?”
“Là món quà to, cháu yêu ạ.”
“Nhưng nó bé tí xíu.” Saskia lôi chiếc găng tay xanh ra để mô tả khoảng cách nhỏ xíu từ ngón tay đến ngón cái.
“Nó tốn rất nhiều tiền.”
“Ồ.” Mắt Saskia mở to. “Thế thì… một chú chó có rẻ hơn không ạ?”
“Cháu biết là cháu không được nuôi chó mà.” Trước đó Cleo đã băn khoăn bao giờ từ bắt đầu bằng Ch ấy sẽ được hỏi; có một con chó là nhiệm vụ gần đây nhất mà Saskia muốn hoàn thành. “Mẹ cháu đã nói vậy rồi mà. Nuôi chó rất mất công.”
“Và bọn nó đi tè liên tục.” Miệng nhe ra cười, Saskia chỉ ra đằng trước. “Giống như cái cô kia.”
Thật không thể chịu nổi.
“OK, cháu nghe xem có được không này.” Giọng cô cực kỳ vui vẻ. Cleo làm như đây là ý tưởng thiên tài nhất. “Chân cô sắp đóng băng rồi mà cái hàng này thì tiến rất chậm! Sao mình không quay lại quán cà phê ngồi, uống một chút sô cô la nóng và ăn một cái bánh lớn nhỉ, rồi mình sẽ quay lại sau khi chẳng ai xếp hàng nữa cả. Như vậy có tuyệt hơn không?”
Với ánh nhìn khủng khiếp của Saskia, cứ như cô vừa gợi ý treo cổ chú cún con xinh xắn tội nghiệp và cắt chân của nó vậy. Môi dưới con bé bắt đầu rung lên. “Cháu không muốn thế.”
“Nhưng chúng ta sẽ không bỏ qua ông già Noel đâu, ông ấy vẫn còn trong đó khi ta quay lại, cô hứa mà! Và chúng ta sẽ không phải xếp hàng, thế có phải tốt hơn không?”
Saskia lưỡng lự trong phút giây.
“Xin lỗi cô gái,” một ông già đứng sau trong hàng với đứa cháu trai nói, “càng để lâu, hàng càng dài. Đến khoảng năm giờ thì nó sẽ dài hàng cây số ấy. Tin tôi đi, tốt nhất cô cứ đứng đó.”
Ông già lắm chuyện. Sao họ không biến hết đi.
“Chúng ta đứng chờ ở đây,” Saskia nói chắc chắn.
Im lặng, Cleo gật đầu. Tuyệt.
Bốn mươi phút như địa ngục sau đó, đến lượt Will và gia đình được dẫn vào hang động gặp ông già Noel. Anh ta không hề quay lại từ lúc nhận ra ai đang đứng xếp hàng sau mình, tuy nhiên chắc anh ta cũng cảm thấy có một con dao ảo phóng thẳng vào gáy mình. Cleo không biết Will có ngồi lên lòng ông già Noel và nói: “Thưa ông già Noel, năm nay con không ngoan lắm, thật ra con đã rất rất hư. Nhưng con có được nhận quà Noel không? Một cái áo choàng vô hình thì tốt biết mấy.”
Hay là…
“Tất cả những gì con muốn trong dịp Giáng sinh này là vợ con sẽ không phát hiện ra cô bồ của con.”
Ôi trời. Cô rùng mình trước ý nghĩ ấy; cho tới tận lúc đó, cô không hề nghĩ anh ta đã biến cô thành cái gì.
Cleo nuốt vị đắng trong miệng; chính xác ra, dù không chủ tâm, cô đã trở thành bồ nhí của anh ta. Chỉ nghĩ về từ đó thôi cũng đủ cho những ký ức đau đớn dội về. Cô lại là cô bé chín tuổi, nôn nao đầy sợ hãi khi nhìn thấy dì Jean trong tình trạng tuyệt vọng. Lúc đó, cô không hiểu bồ nhí là gì, nhưng chú David có và rõ ràng là người đó đê tiện, đáng ghê tởm, còn tệ hơn cả kẻ giết người hàng loạt.
“Cô Cleo, sắp tới lượt mình rồi đúng không?” Mũi Saskia hồng lên vì lạnh nhưng cô bé vẫn háo hức bởi nóng lòng mong đợi.
“Không còn lâu nữa đâu.” Cleo bế cô bé lên để giữ ấm cho cả hai và tách cô ra khỏi ý nghĩ rằng giữa trán mình đang khắc lù lù dòng chữ Con Điếm Xấu Xa bằng bút dạ đỏ.
Rồi cánh cửa căn lều gỗ bật mở và Will cùng gia đình bước ra. Hai đứa trẻ vui mừng ôm mấy món quà được gói cẩn thận và mẹ chúng đang vui vẻ nói chuyện với những người sắp đi vào. Đi quá Cleo và Saskia, cô ta cười nói, “Đừng lo, ông ấy đáng để chờ đợi lắm!”
Ý là ông già Noel, chắc vậy. Không phải Will.
“Bọn con mở quà bây giờ được không bố?” Cậu bé sột soạt hộp quà.
“Chưa được, đi nào, mình quay lại xe đã.” Lúc lùa bọn trẻ qua Cleo, ánh mắt anh ta bắt gặp cái nhìn không khoan nhượng của cô. Có sự hối lỗi van xin trong mắt anh ta, và với cô vợ đi sau an toàn, anh ta giơ tay trái lên ngang vai, ngón cái và ngón út giơ ra ám chỉ sẽ gọi cho cô sau.
Cleo quay ngoắt đi. Ba tháng cuộc đời cô phí hoài. Tệ hơn là cô đã hy vọng rất nhiều vào Will. Anh ta đã đáp ứng được hàng đống yêu cầu mà bao nhiêu năm nay không ai đáp ứng được. Ngoài sự thất vọng và giận dữ vì bị lừa dối quá lâu, cô thấy mình bị lợi dụng, khờ dại và ngu ngốc.
“Trông cô buồn cười quá.” Saskia, chẳng bận tâm gì trên đời, cười tươi nói, “Tuyết giả rơi hết lên tóc cô rồi.”
Ha, chưa kể còn có cả mong muốn báo thù và giết người trong tim cô nữa.
Làm sao cô có thể nghĩ rằng một đứa trẻ sáu tuổi kiên định sẽ quên một lời hứa suông chứ?
“Cleo!” Saskia chạy nhào tới cô, đôi găng tay nối nhau bằng sợi dây quăng mạnh khi cô bé vung hai tay ra.
“Sass! Cháu đến rồi à!” Cleo nhấc bổng cô bé lên xoay một vòng trên không trung, giả vờ loạng choạng. “Ối, cháu còn nặng hơn cả cái nhà.”
“Không đúng. Cô thì có.” Saskia giống mẹ ở dáng nhỏ gọn, đôi mắt xanh lục long lanh và tiếng cười khúc khích dễ lan truyền qua người khác. “Khi nào ta đi ạ? Đi ngay nhé?”
“Xin lỗi, xin lỗi em nhé.” Shelly, mẹ cô bé, vuốt nhẹ mái tóc đen buộc gọn, lộ rõ vẻ ngại ngùng. “Nó không ngừng nói về chuyện này cả hai ngày nay rồi. Em có chắc là không phiền không?”
Tất nhiên cô không thấy phiền. Cleo biết cô nợ Shelley nhiều chừng nào. Sau hàng loạt những công việc chẳng hay ho gì - hầu bàn, văn phòng, hướng dẫn viên - ba năm trước cô đã rất muốn đổi việc khi cô nghe người bạn của bạn mình nói rằng Henleaze Limos đang cần lái xe. Graham Cáu kỉnh, chủ công ty và có văn phòng tại gia bé tí xíu ngay trên đường Henleaze ở phía Bắc Bristol, muốn thuê một lái xe nam khác. Shelley, gần bốn mươi tuổi và đã ly dị, thuyết phục Graham nhận Cleo. Cô ấy chính là người dẫn đường chỉ lối cho cô đối phó với Graham Cáu kỉnh. Cô và Shelley đã hợp nhau từ lúc bắt đầu nói chuyện, và Saskia – lúc đó mới ba tuổi rưỡi, bây giờ là sáu tuổi – là ánh sáng cuộc đời Shelley. Cô bé cũng có trí nhớ của voi. Mấy tháng trước, Cleo có nói qua loa rằng dịp Giáng sinh năm này, Saskia có thể tới vườn ươm Marcombe nơi có một con đường thắp sáng xuyên qua rừng tới một căn lều nhỏ ở khoảng rừng thưa phủ đầy tuyết mà những bé ngoan có thể gặp ông già Noel. Khi cô nói, “Cháu xin mẹ đưa đến đó xem,” Saskia mừng rỡ trả lời, “Hay cô đưa cháu đi nhé,” Rồi khi cô lơ đãng nói, “Cũng được, nhưng cô nghĩ mẹ cháu cũng muốn đưa cháu đi.” Saskia liền thay đổi chiến thuật khéo léo, “Hay cả cô và cháu cùng đi đi, như vậy có được không ạ?”
Mấy năm nữa, nếu nghề bán cửa kính hai lớp thành một môn thi đấu Olympic, thì Saskia với ý chí quyết tâm đó chắc chắn sẽ mang về huy chương vàng, bạc và cả đồng nữa.
Quả vậy, con bé xoay xở khá tốt. Ngay khi Shelley nói rằng cô phải lên sân bay Healthrow để đón khách vào chiều Chủ nhật, Saskia nói không chút do dự, “Không sao, cô Cleo sẽ đưa con tới chỗ có cây đó để gặp ông già Noel.”
Nhưng không sao, vì mọi chuyện sẽ ổn. Saskia luôn vui vẻ và cô với con bé sẽ có một buổi chiều thật đẹp. Sẽ rất kỳ diệu.
“Em đúng là ngôi sao,” Shelley nói, đi về phía cửa. “Chị sẽ đến đón con bé lúc bảy giờ nhé, được không?”
“Tuyệt.”
“Con chào mẹ. Hẹn gặp mẹ sau nhé!” Nắm lấy tay Cleo và uống nốt chai Coca ít đường, Saskia háo hức nói, “Đi nào, nhanh lên, đi thôi cô.”
Quả thực là lúc hai cô cháu tới Marcombe, đỗ xe bên ngoài bãi để xe của vườn ươm và đi dọc theo con đường ngoằn ngoèo được thắp sáng xuyên qua rừng, khung cảnh đúng là tuyệt diệu. Phải đi bao nhiêu dặm đường mới đến được đây, và cũng phải mất rất nhiều công sức để nơi này trở nên đáng nhớ như vậy. Những chiếc đèn chiếu hắt lên trên được đặt thật khéo để chiếu nhiều màu sắc khác nhau lên cây, những cành cây khác lủng lẳng vòng sao trắng lung linh, máy tạo tuyết được dùng để phun một lớp tuyết có thể phân hủy sinh học mang đầy màu sắc lễ hội kín cả khoảng rừng thưa.
“Có thật ông ấy ở trong đó không cô?” Saskia thở ra, sửng sốt nhìn chăm chú vào căn lều gỗ kiểu dáng chàng bánh gừng, bên ngoài có những cô cậu giúp việc của ông già Noel canh gác và một đôi tuần lộc đang được mấy gia đình đứng đầu hàng vuốt ve nô đùa.
“Đúng đấy.” Nắm chặt tay Saskia đang đeo găng, Cleo thấy mắt mình rưng rưng xúc động. Có thể cảm nhận rõ ràng không khí lễ hội ở đây. Đấy đúng là thứ Giáng sinh mang lại, phải không? Mang tới những kỷ niệm tuyệt vời cho trẻ con khi chúng còn quá nhỏ và quá ngây thơ nên vẫn tin vào ông già Noel. Xung quanh hai cô cháu, các gia đình khác hạnh phúc đang vui cười nói chuyện, hơi nước bay ra từ miệng họ khi họ giậm giậm chân và xoa hai tay vào nhau.
“Cháu có lạnh không, cháu yêu?”
“Không ạ.” Saskia vừa nhặt những mẩu giấy bồi trắng nhỏ xíu ra khỏi đôi ủng hoa màu hồng vừa nói, “Đây không phải là tuyết thật.”
“Nó còn đẹp hơn cả tuyết thật. Nó không tan.”
“Nhưng ông già Noel là thật chứ?”
“Ồ, tất nhiên, chắc chắn là ông già Noel thật.”
Saskia nhảy cẫng lên sung sướng. “Mình đến gặp ông ấy bây giờ được không cô?”
“Sắp rồi cháu yêu. Chúng ta phải xếp hàng.” Thực ra hàng người khá dài, họ sẽ phải ở đây khá lâu. “Đi nào, chúng ta đứng vào hàng đi. Ồ, nhìn những chiếc đèn chiếu thẳng lên trời kìa.”
Trong khi Saskia đang bận xoay xung quanh và chăm chú nhìn lên trời, Cleo thoáng thấy ai đó khiến cô giật mình. Cách cô vài mét, ai đó đang mặc chiếc áo da màu nâu giống hệt của Will, anh ta giơ tay lên trong thoáng chốc và ở góc nhìn này anh ta trông còn giống Will hơn, thật kỳ quặc. Chờ xem đến lúc cô kể cho anh nghe cô tưởng nhìn thấy anh cùng hai đứa trẻ xếp hàng vào hang động gặp ông già Noel ngay trước mặt cô đi.
Trừ khi…
Ôi…
Ôi Chúa ơi, chắc chắn là không.
Nhưng tất nhiên đó chính là anh. Chính là Will, bạn trai cô, không phải ở Manchester chuẩn bị cho cuộc họp ngày mai. Thay vào đó, thật không thể tin nổi, anh đang ở đây, cách cô không đầy ba mét, đang chờ vào thăm ông già Noel.
Tim Cleo đập mạnh vào mạng sườn tới mức cô gần như không nghe được tiếng động khác nhau xung quanh mình. Tai cô đầy ắp tiếng lùng bùng. Will chưa có gia đình và anh chưa có con nhưng bằng cách nào đó, không giải thích được, cô bé con mặc áo khoác hồng và đội chiếc mũ nồi lóng lánh màu tím đang đu người trên tay anh còn bé trai khoảng sáu hay bảy tuổi đằng sau đang lén lút nhét đầy bông tuyết giả vào túi áo khoác cô bé.
Cleo cảm thấy ai đó kéo tay cô. Saskia đang nói hối thúc, “Cháu được xin bao nhiêu món quà hả cô? Cháu xin sáu món quà được không ạ?”
“Ừm…” Tiếng trống diễu hành của đội cận vệ Coldstream vẫn choán hết tâm trí cô. Cô không thể tập trung được. “Không, chỉ một thôi.”
Thôi được, hãy giải thích cho có lý. Cô đang ở đây với Saskia, nhưng không có nghĩa cô là mẹ cô bé. Tất nhiên là không rồi. Cho nên điều đó cũng đúng với Will. Anh chỉ đang giúp một người bạn, mang hai đứa trẻ tới vườn ươm này chỉ vì lòng tốt và…
“Mẹ ơi? Mẹ!” Cậu bé mặc chiếc áo khoác Postman Pat tức giận chỉ ngón tay vào Cleo. “Cô kia nói rằng chỉ được xin ông già Noel MỘT món quà thôi! Sao mẹ nói có thể xin BA món!”
Ôi trời đất, xin hãy đưa tôi ra khỏi đây. Ngay lập tức, đầy hối lỗi, Cleo lắp bắp, “Cô xin lỗi, cô sai rồi… ba món mới đúng.”
“Hà.” Thằng bé nhìn Saskia đắc thắng.
“Ba món ạ?” Saskia ngước lên nhìn Cleo. “Ba món quà to ạ?”
Bị mất tập trung, Cleo gật đầu. Được rồi, sẽ thật tốt nếu Will quay lại lúc này, nhìn thấy cô và nở nụ cười tươi rạng rỡ. Anh sẽ kêu lên, “Không thể tin được, em cũng bị trói à?” sau đó giải thích là cuộc họp ở Manchester đã bị rời lại vào phút cuối và sếp đã nhờ anh làm việc này và xem này, có phải quá tuyệt không, giờ tất cả chúng ta có thể xếp hàng cùng nhau…
“Máy chơi game X-box thì được coi là món quà nhỏ hay to ạ?”
“Hả? Ừm… to.” Lấy điện thoại ra, Cleo rời mắt khỏi lưng Will tìm số của anh. Cô nhấn nút gọi. Theo dõi chuông điện thoại của anh reo mà miệng khô khốc. Thấy Will rút điện thoại ra khỏi túi, nhìn màn hình, và bình tĩnh tắt đi.
Căng tai ra, Cleo nghe thấy con bé cầm tay anh hỏi, “Ai đó bố?”
Will nhìn xuống cười. “Không ai cả bé con. Công việc của bố thôi.”
Chỉ là công việc thôi.
Theo kiểu công việc ngoài giờ.
Cleo ít khi bối rối, nhưng nhìn ba người bọn họ, cô không thể nào nghĩ ra được nên làm gì lúc này. Nếu ở đây chỉ có Will và cô, cô sẽ phải đối mặt với anh, dĩ nhiên. Nhưng làm sao cô có thể làm vậy khi con anh ở đó.
Nên kế đối mặt coi như bỏ.
Giết người cũng vậy, bỏ. Đáng buồn thay.
Mà cô cũng không bỏ đi được, vì cô sẽ làm tan vỡ trái tim Saskia.
Nên đơn giản là, cô bị tắc ở đây, trong khi tiếng nhạc Giáng sinh đang được những người núp trong các lùm cây ngân lên và tuyết giả đang rơi, theo dõi gã đàn ông giả dối chết tiệt cho đến chiều nay vẫn còn là bạn trai đáng yêu của cô… nhưng mà, chờ đã, có lẽ nào anh nói dối nhưng không phải là người không chung thủy? Nghĩ rất nhanh, Cleo thấy có thể anh vẫn độc thân, có thể anh vẫn chưa đủ can đảm để nói với cô về những đứa con anh có từ cuộc hôn nhân trước đó, nhỡ đâu cô sẽ thất vọng. Bởi vì nếu đúng như thế thì phát hiện sự thật vào hoàn cảnh này thực ra rất ngọt ngào và lãng mạn, giống như kết thúc ấm áp của những bộ phim ủy mị chỉ có trên ti vi dịp Giáng sinh.
Đó là một ý tưởng tuyệt vời, bị xua tan trong thoáng chốc khi một người phụ nữ khoảng ba mươi tuổi lách qua, tay áo màu xanh hải quân của cô trượt qua tay Cleo. Người đàn bà đó lẩm bẩm, “Xin lỗi… cho tôi qua…” rồi đi tới chỗ Will và hai đứa trẻ.
“A, mẹ đi tè về rồi,” cô bé reo lên, cười tươi với cô ta.
“Phải rồi, cảm ơn đã thông báo cho mọi người cùng biết.” Cô ta hướng ánh mắt ý nhị với hai người đứng trước. “Mẹ chắc là ai cũng muốn biết mẹ vừa ở đâu về.”
“Lúc nào mẹ cũng đi vệ sinh,” bé trai hùa vào. “Lúc nào mình đi chơi cũng thế, bố nhỉ?”
“Lúc nào cũng vậy,” cô bé đồng tình.
“Phải rồi.” Will gật đầu nghiêm trang.
Người phụ nữ làm bộ giận dữ và giả vờ đánh anh. Will né người dùng con trai đỡ đòn. Mọi người đứng quanh đều cười. Một gia đình hoàn hảo trong một thời điểm hoàn hảo, với tuyết giả rơi la đà, đèn thần tiên lung linh trên cây, và tiếng nhạc Giáng sinh ngân vang, tạo nên không khí lễ hội hoàn hảo.
“Si-lent night, ho-ly night…” Saskia hát theo, giọng con bé trong và cao như khí hê li.
Ha, chẳng có dịp rồi. Cleo tự hỏi Will sẽ phản ứng thế nào nếu cô đi tới chỗ anh và gia đình đang đứng rồi tự giới thiệu mình. Cô có mơ cũng không dám làm vậy, nhưng nếu cô làm vậy thì sẽ thế nào nhỉ? Bởi vì bằng cách này hay cách khác, ba tháng qua anh đã ngoại tình sau lưng vợ. Người đàn bà đó đang đeo nhẫn cưới và bây giờ cô ta đang âu yếm gỡ các hạt tuyết giả ra khỏi tóc Will, rõ ràng là hành động người ta không làm với chồng cũ.
Không thể chối cãi được nữa, đó chính là vợ của Will.
Cái gan, cái gan lớn của đàn ông…
“Aaaalllll is calm, aaaaallllll is bright,” Saskia tiếp tục hát. Mọi người trong hàng đều quay lại nhìn con bé cười và chính lúc đó xảy ra một chuyện. Người phụ nữ đó huých tay Will và anh quay lại nhìn Saskia. Rồi, giống như nối các điểm lại với nhau để hoàn thành một bức tranh, ánh mắt của anh ta lướt từ mặt Saskia lên cánh tay rồi bàn tay đi găng đang nắm tay Cleo rồi lên phía trên bắt gặp khuôn mặt lạnh như băng của Cleo.
Ha, bây giờ tim ai mới đập thình thịch trong lồng ngực vì sốc và sợ hãi đây? Cô nhìn thấy điều đó trong mắt anh ta, hơi nhướng một bên lông mày lên nhìn lại, ngoài ra không phản ứng gì thêm. Will quay đi trước, quay lại với hai đứa con và đút hai tay vào túi quần. Kể cả từ khoảng cách này, cô có thể thấy sự căng thẳng trên hai vai anh ta. Nhịp thở nhanh, mỗi lần thở ra tạo nên một lớp khí dày đặc.
“Cô Cleo ơi.” Tiếng nhạc đã ngừng, Saskia kéo tay cô lần nữa. “Một cái iPod thì là quà to hay nhỏ ạ?”
“Là món quà to, cháu yêu ạ.”
“Nhưng nó bé tí xíu.” Saskia lôi chiếc găng tay xanh ra để mô tả khoảng cách nhỏ xíu từ ngón tay đến ngón cái.
“Nó tốn rất nhiều tiền.”
“Ồ.” Mắt Saskia mở to. “Thế thì… một chú chó có rẻ hơn không ạ?”
“Cháu biết là cháu không được nuôi chó mà.” Trước đó Cleo đã băn khoăn bao giờ từ bắt đầu bằng Ch ấy sẽ được hỏi; có một con chó là nhiệm vụ gần đây nhất mà Saskia muốn hoàn thành. “Mẹ cháu đã nói vậy rồi mà. Nuôi chó rất mất công.”
“Và bọn nó đi tè liên tục.” Miệng nhe ra cười, Saskia chỉ ra đằng trước. “Giống như cái cô kia.”
Thật không thể chịu nổi.
“OK, cháu nghe xem có được không này.” Giọng cô cực kỳ vui vẻ. Cleo làm như đây là ý tưởng thiên tài nhất. “Chân cô sắp đóng băng rồi mà cái hàng này thì tiến rất chậm! Sao mình không quay lại quán cà phê ngồi, uống một chút sô cô la nóng và ăn một cái bánh lớn nhỉ, rồi mình sẽ quay lại sau khi chẳng ai xếp hàng nữa cả. Như vậy có tuyệt hơn không?”
Với ánh nhìn khủng khiếp của Saskia, cứ như cô vừa gợi ý treo cổ chú cún con xinh xắn tội nghiệp và cắt chân của nó vậy. Môi dưới con bé bắt đầu rung lên. “Cháu không muốn thế.”
“Nhưng chúng ta sẽ không bỏ qua ông già Noel đâu, ông ấy vẫn còn trong đó khi ta quay lại, cô hứa mà! Và chúng ta sẽ không phải xếp hàng, thế có phải tốt hơn không?”
Saskia lưỡng lự trong phút giây.
“Xin lỗi cô gái,” một ông già đứng sau trong hàng với đứa cháu trai nói, “càng để lâu, hàng càng dài. Đến khoảng năm giờ thì nó sẽ dài hàng cây số ấy. Tin tôi đi, tốt nhất cô cứ đứng đó.”
Ông già lắm chuyện. Sao họ không biến hết đi.
“Chúng ta đứng chờ ở đây,” Saskia nói chắc chắn.
Im lặng, Cleo gật đầu. Tuyệt.
Bốn mươi phút như địa ngục sau đó, đến lượt Will và gia đình được dẫn vào hang động gặp ông già Noel. Anh ta không hề quay lại từ lúc nhận ra ai đang đứng xếp hàng sau mình, tuy nhiên chắc anh ta cũng cảm thấy có một con dao ảo phóng thẳng vào gáy mình. Cleo không biết Will có ngồi lên lòng ông già Noel và nói: “Thưa ông già Noel, năm nay con không ngoan lắm, thật ra con đã rất rất hư. Nhưng con có được nhận quà Noel không? Một cái áo choàng vô hình thì tốt biết mấy.”
Hay là…
“Tất cả những gì con muốn trong dịp Giáng sinh này là vợ con sẽ không phát hiện ra cô bồ của con.”
Ôi trời. Cô rùng mình trước ý nghĩ ấy; cho tới tận lúc đó, cô không hề nghĩ anh ta đã biến cô thành cái gì.
Cleo nuốt vị đắng trong miệng; chính xác ra, dù không chủ tâm, cô đã trở thành bồ nhí của anh ta. Chỉ nghĩ về từ đó thôi cũng đủ cho những ký ức đau đớn dội về. Cô lại là cô bé chín tuổi, nôn nao đầy sợ hãi khi nhìn thấy dì Jean trong tình trạng tuyệt vọng. Lúc đó, cô không hiểu bồ nhí là gì, nhưng chú David có và rõ ràng là người đó đê tiện, đáng ghê tởm, còn tệ hơn cả kẻ giết người hàng loạt.
“Cô Cleo, sắp tới lượt mình rồi đúng không?” Mũi Saskia hồng lên vì lạnh nhưng cô bé vẫn háo hức bởi nóng lòng mong đợi.
“Không còn lâu nữa đâu.” Cleo bế cô bé lên để giữ ấm cho cả hai và tách cô ra khỏi ý nghĩ rằng giữa trán mình đang khắc lù lù dòng chữ Con Điếm Xấu Xa bằng bút dạ đỏ.
Rồi cánh cửa căn lều gỗ bật mở và Will cùng gia đình bước ra. Hai đứa trẻ vui mừng ôm mấy món quà được gói cẩn thận và mẹ chúng đang vui vẻ nói chuyện với những người sắp đi vào. Đi quá Cleo và Saskia, cô ta cười nói, “Đừng lo, ông ấy đáng để chờ đợi lắm!”
Ý là ông già Noel, chắc vậy. Không phải Will.
“Bọn con mở quà bây giờ được không bố?” Cậu bé sột soạt hộp quà.
“Chưa được, đi nào, mình quay lại xe đã.” Lúc lùa bọn trẻ qua Cleo, ánh mắt anh ta bắt gặp cái nhìn không khoan nhượng của cô. Có sự hối lỗi van xin trong mắt anh ta, và với cô vợ đi sau an toàn, anh ta giơ tay trái lên ngang vai, ngón cái và ngón út giơ ra ám chỉ sẽ gọi cho cô sau.
Cleo quay ngoắt đi. Ba tháng cuộc đời cô phí hoài. Tệ hơn là cô đã hy vọng rất nhiều vào Will. Anh ta đã đáp ứng được hàng đống yêu cầu mà bao nhiêu năm nay không ai đáp ứng được. Ngoài sự thất vọng và giận dữ vì bị lừa dối quá lâu, cô thấy mình bị lợi dụng, khờ dại và ngu ngốc.
“Trông cô buồn cười quá.” Saskia, chẳng bận tâm gì trên đời, cười tươi nói, “Tuyết giả rơi hết lên tóc cô rồi.”
Ha, chưa kể còn có cả mong muốn báo thù và giết người trong tim cô nữa.