Chương : 5
Quan chế của Thiên Khải thực kỳ quái, tên chức quan không khác gì Trung Quốc cổ đại, nhưng triều đại rất hỗn loạn.
Người cầm quyền cao nhất Thiên Khải là quốc chủ, tiếp theo là Thừa tướng, Ngự Sử đại phu, sau đó là tam tỉnh, lục bộ, cửu tự, ngũ giam.
Thừa tướng chưởng quản nội sử tỉnh và môn hạ tỉnh, Ngự Sử đại phu chưởng quản thượng thư tỉnh, không phải thừa tướng cùng lúc chưởng quản ba tỉnh. Đương nhiên, chỉ có Thiên Khải khác biệt, nghe nói là vì không chọn được người thích hợp, nên Thừa tướng phải để ý cả ba tỉnh. Mà trong đó thượng thư tỉnh có địa vị cao nhất, quyền lực lớn nhất, giao cho Thanh vương chấp chưởng —— nhưng mọi người đều biết, đây chỉ là chức suông, trên thực tế, ba tỉnh đều do Thừa tướng phụ trách.
Thượng thư tỉnh quản lý chính vụ cả nước, đứng đầu là thượng thư đề úy và thượng thư lệnh, trợ giúp mỗi người là tả hữu thị lang, chia nhau quản lý Lại Bộ, Lễ Bộ, Hình Bộ, Công Bộ, Binh Bộ, Hộ Bộ. Các quan đứng đầu lục bộ và hai vị thượng thư hợp xưng “Bát tọa” .
Từ khi tiếp quản thượng thư tỉnh, công việc bận rộn khiến kẻ lười nhác như Mặc Minh Uyên kêu trời kêu đất. Cũng may, hắn rất am hiều cách giải cứu chính mình: kỳ thật rất đơn giản, từ các quan viên nhỏ trong lục bộ chọn ra nhân tài có thể giao phó trọng trách, trước thử xem kết quả thế nào, nếu kết quả khiến hắn vừa lòng, lập tức bỏ cũ thay mới, lúc đầu để họ phụ tá, sau đó bắt họ làm thay công việc của mình.
Vũ Văn Nghiêu áp bức hắn, hắn liền áp bức những người khác.
Hiện tại, hắn chỉ cần ký tên đóng dấu lên văn kiện của “Tinh tuyển” là được, rất thảnh thơi.
“Đại nhân, đây là văn kiện khẩn cấp hình bộ đưa tới, thỉnh duyệt!” Một trong các nhân tài —— Lại Bộ Thị lang Chu Ủy đi vào phòng, nói.
Tùy tay tiếp nhận, mở ra, vừa thấy, Mặc Minh Uyên hài lòng mỉm cười, “Chu Ủy!”
“Có hạ quan!”
“Cầm xem đi, hẳn là ngươi hiểu nên làm thế nào!” Hắn nói.
“Hạ quan hiểu!”
Đuổi được Chuy Ủy, Lễ bộ Thượng thư Thi Văn Viễn lại tới.
“Đại nhân, ba tháng sau là khoa cử ba năm một lần, thỉnh đại nhân quyết định nội dung cuộc thi, để hạ quan và Tạ đại nhân của Bộ Binh nhanh chóng sắp xếp.” Thi Văn Viễn là nam tử khá tuấn dật, nhất cử nhất động đều rất tao nhã.
“Thực phiền toái!” Bĩu môi, “Chiếu theo lệ cũ, văn cử khảo đề ‘gia quốc thiên hạ’, võ cử thì trận pháp, võ nghệ, diễn luyện sa bàn. Khảo quan văn cử do ngươi đảm nhiệm, võ cử thỉnh Hàn tướng quân phụ trách!” Nghiêng đầu, nhớ tới một chuyện, “Đúng rồi, ba ngày sau sứ giả của Gia Tiếp đến, chuẩn bị tiếp đón chu đáo, đừng để bổn quốc mất mặt. Nếu không, bổn vương bắt ngươi hỏi tội!”
Thi Văn Viễn rùng mình, vội vàng nói: “Hạ quan biết!”
“Lui xuống đi!” Phất tay, đuổi người.
Gia Tiếp là tiểu quốc phía nam Thiên Khải, tuy nhỏ, nhưng sản vật phong phú, thừa thãi khoáng vật. Là nước phụ thuộc, hàng năm đều phái sứ giả đến tiến cống, mà Thiên Khải cũng không thể khinh thường Gia Tiếp, dù sao, phần lớn nguyên liệu luyện vũ khí của Thiên Khải đều lấy từ Gia Tiếp.
Đương nhiên, Thiên Khải cũng nghĩ tới chuyện thâu tóm Gia Tiếp, nhưng Gia Tiếp là khối bánh trái mỹ không chỉ mỗi Thiên Khải thèm thuồng, nếu Thiên Khải ra binh, các quốc gia khác cũng không chịu ngồi yên, kết quả là mấy nước giằng co, để Gia Tiếp tồn tại.
Theo Mặc Minh Uyên thấy, sự tồn tại của Gia Tiếp còn có tác dụng, một khi Gia Tiếp bị hủy, cân bằng giữa các nước sẽ vỡ, chiến loạn nổi lên. Mà quốc chủ bây giờ của Thiên Khải – Mặc Giác quá mức thiện lương, chắc chắn khó tiếp thu sự tàn khốc của chiến tranh.
Điểm này, Ti Hằng và Vệ Viêm cũng rất rõ ràng, nên đối với sứ giả Gia Tiếp thập phần coi trọng, hàng năm, phòng vệ trong kinh tăng lên rất nhiều, kẻ muốn lợi dụng Gia Tiếp khơi mào chiến loạn không ít.
Mặc Minh Uyên lại nghĩ, đương nhiên, không đánh nhau là hay nhất, vì rất phiền toái . Dân chúng không để ý tới sự vất vả người đương quyền, bọn họ chỉ để ý lợi ích của chính mình, dù thắng hay bại, cũng không thiếu oán hận.
Người cầm quyền cao nhất Thiên Khải là quốc chủ, tiếp theo là Thừa tướng, Ngự Sử đại phu, sau đó là tam tỉnh, lục bộ, cửu tự, ngũ giam.
Thừa tướng chưởng quản nội sử tỉnh và môn hạ tỉnh, Ngự Sử đại phu chưởng quản thượng thư tỉnh, không phải thừa tướng cùng lúc chưởng quản ba tỉnh. Đương nhiên, chỉ có Thiên Khải khác biệt, nghe nói là vì không chọn được người thích hợp, nên Thừa tướng phải để ý cả ba tỉnh. Mà trong đó thượng thư tỉnh có địa vị cao nhất, quyền lực lớn nhất, giao cho Thanh vương chấp chưởng —— nhưng mọi người đều biết, đây chỉ là chức suông, trên thực tế, ba tỉnh đều do Thừa tướng phụ trách.
Thượng thư tỉnh quản lý chính vụ cả nước, đứng đầu là thượng thư đề úy và thượng thư lệnh, trợ giúp mỗi người là tả hữu thị lang, chia nhau quản lý Lại Bộ, Lễ Bộ, Hình Bộ, Công Bộ, Binh Bộ, Hộ Bộ. Các quan đứng đầu lục bộ và hai vị thượng thư hợp xưng “Bát tọa” .
Từ khi tiếp quản thượng thư tỉnh, công việc bận rộn khiến kẻ lười nhác như Mặc Minh Uyên kêu trời kêu đất. Cũng may, hắn rất am hiều cách giải cứu chính mình: kỳ thật rất đơn giản, từ các quan viên nhỏ trong lục bộ chọn ra nhân tài có thể giao phó trọng trách, trước thử xem kết quả thế nào, nếu kết quả khiến hắn vừa lòng, lập tức bỏ cũ thay mới, lúc đầu để họ phụ tá, sau đó bắt họ làm thay công việc của mình.
Vũ Văn Nghiêu áp bức hắn, hắn liền áp bức những người khác.
Hiện tại, hắn chỉ cần ký tên đóng dấu lên văn kiện của “Tinh tuyển” là được, rất thảnh thơi.
“Đại nhân, đây là văn kiện khẩn cấp hình bộ đưa tới, thỉnh duyệt!” Một trong các nhân tài —— Lại Bộ Thị lang Chu Ủy đi vào phòng, nói.
Tùy tay tiếp nhận, mở ra, vừa thấy, Mặc Minh Uyên hài lòng mỉm cười, “Chu Ủy!”
“Có hạ quan!”
“Cầm xem đi, hẳn là ngươi hiểu nên làm thế nào!” Hắn nói.
“Hạ quan hiểu!”
Đuổi được Chuy Ủy, Lễ bộ Thượng thư Thi Văn Viễn lại tới.
“Đại nhân, ba tháng sau là khoa cử ba năm một lần, thỉnh đại nhân quyết định nội dung cuộc thi, để hạ quan và Tạ đại nhân của Bộ Binh nhanh chóng sắp xếp.” Thi Văn Viễn là nam tử khá tuấn dật, nhất cử nhất động đều rất tao nhã.
“Thực phiền toái!” Bĩu môi, “Chiếu theo lệ cũ, văn cử khảo đề ‘gia quốc thiên hạ’, võ cử thì trận pháp, võ nghệ, diễn luyện sa bàn. Khảo quan văn cử do ngươi đảm nhiệm, võ cử thỉnh Hàn tướng quân phụ trách!” Nghiêng đầu, nhớ tới một chuyện, “Đúng rồi, ba ngày sau sứ giả của Gia Tiếp đến, chuẩn bị tiếp đón chu đáo, đừng để bổn quốc mất mặt. Nếu không, bổn vương bắt ngươi hỏi tội!”
Thi Văn Viễn rùng mình, vội vàng nói: “Hạ quan biết!”
“Lui xuống đi!” Phất tay, đuổi người.
Gia Tiếp là tiểu quốc phía nam Thiên Khải, tuy nhỏ, nhưng sản vật phong phú, thừa thãi khoáng vật. Là nước phụ thuộc, hàng năm đều phái sứ giả đến tiến cống, mà Thiên Khải cũng không thể khinh thường Gia Tiếp, dù sao, phần lớn nguyên liệu luyện vũ khí của Thiên Khải đều lấy từ Gia Tiếp.
Đương nhiên, Thiên Khải cũng nghĩ tới chuyện thâu tóm Gia Tiếp, nhưng Gia Tiếp là khối bánh trái mỹ không chỉ mỗi Thiên Khải thèm thuồng, nếu Thiên Khải ra binh, các quốc gia khác cũng không chịu ngồi yên, kết quả là mấy nước giằng co, để Gia Tiếp tồn tại.
Theo Mặc Minh Uyên thấy, sự tồn tại của Gia Tiếp còn có tác dụng, một khi Gia Tiếp bị hủy, cân bằng giữa các nước sẽ vỡ, chiến loạn nổi lên. Mà quốc chủ bây giờ của Thiên Khải – Mặc Giác quá mức thiện lương, chắc chắn khó tiếp thu sự tàn khốc của chiến tranh.
Điểm này, Ti Hằng và Vệ Viêm cũng rất rõ ràng, nên đối với sứ giả Gia Tiếp thập phần coi trọng, hàng năm, phòng vệ trong kinh tăng lên rất nhiều, kẻ muốn lợi dụng Gia Tiếp khơi mào chiến loạn không ít.
Mặc Minh Uyên lại nghĩ, đương nhiên, không đánh nhau là hay nhất, vì rất phiền toái . Dân chúng không để ý tới sự vất vả người đương quyền, bọn họ chỉ để ý lợi ích của chính mình, dù thắng hay bại, cũng không thiếu oán hận.