Chương 1
“Cái ác là gì? Phàm là những gì ở thế yếu đều là cái ác.” – Nietzsche “Phản Cơ Đốc”
Khi tàu hỏa tiến vào thành phố Dung, rốt cuộc Hạ Đằng cũng tỉnh lại giữa khoang tàu xóc nảy. Điều hòa trong xe mở vừa phải, cô khoác áo ngoài mà vẫn ngủ đến lạnh ngắt tay chân.
Cô ngồi dậy, xoa bóp cái cổ ê mỏi, nhìn ra ngoài cửa sổ. Sắc trời đã mịt mù, cảnh đêm chảy ngược về phía sau, ánh đèn kéo thành đường thẳng mơ hồ, đứt quãng, kéo tới phương xa vô tận.
Trong xe tràn ngập mùi mì ăn liền và đủ loại mùi cơ thể, thơm và hôi trộn lẫn, quyện thành thứ mùi bức bí khó chịu.
Không đếm được đã bao nhiêu năm cô không ngồi xe… Mùi hôi này khiến Hạ Đằng buồn nôn.
Cô lấy bình giữ nhiệt bên gối, nước bên trong còn nóng, uống lên vài ngụm để tạm ngăn cơn buồn nôn cuồn cuộn trong dạ dày.
Phát thanh báo còn hai mươi phút nữa tới nơi. Cô kéo vali ra, nhét túi đồ rửa mặt và sạc điện thoại vào ba lô vác lên vai, mũ lưỡi trai che lại mái tóc như ổ gà, khẩu trang vẫn luôn đeo trên mặt, chưa từng bỏ xuống.
Mắt kính hơi bẩn, cô gỡ kính đen xuống, dùng góc áo lau đại hai lần rồi lại đeo lên. Hạ Đằng không bị cận nên dọc đường đeo kính rất khó chịu, vừa sờ thử lên mũi đã thấy hai vết lõm.
Tất cả đã sắp xếp xong, cô nhìn thời gian.
23:35.
Cô ngồi tàu hỏa hai ngày một đêm, rốt cuộc cũng vượt ngàn dặm để tới nơi xa xôi giáp biên giới nhất này. Chờ đợi cô, không biết có nên dùng hai chữ “Tương lai” để hình dung không.
Tương lai của cô từng tràn đầy hy vọng, nhưng bây giờ thì không.
Thành phố Dung là trạm dừng cuối cùng của chuyến tàu này.
Hạ Đằng xuống xe theo dòng người. Gió Bắc ở đây thổi phần phật, vô cùng mạnh bạo, thiếu chút nữa là thổi bay cái mũ của cô.
Hạ Đằng phản xạ có điều kiện, kéo vành mũ thấp xuống mặt, trái tim bị một trận khua chiêng gõ trống, cẩn thận nhìn quanh bốn phía, không ai chú ý tới cô, lúc này cô mới nhẹ nhàng thở ra, mình quả thật lo sợ quá mức.
Thực ra chặng đường này coi như thuận lợi, không ai nhận ra cô.
Có lẽ không phải ai cũng chăm chăm chú ý những thông tin truyền thông linh tinh đó.
Cô đẩy rương hành lý cồng kềnh, đeo tai nghe để âm lượng lớn nhất, ầm ĩ khiến đầu óc cô choáng váng, có thể ngăn cách hoàn toàn âm thanh bên ngoài.
Cô đi theo biển báo giao thông, rẽ trái rẽ phải, cuối cùng sau mười phút cũng tìm được trạm xe buýt chạy quanh thành phố.
Trên màn hình đánh dấu thời gian và địa điểm các chuyến xe, Hạ Đằng híp mắt tìm, nhìn đến lúc gần như đâm thủng cái màn hình thì rốt cuộc cũng thấy số xe đến huyện Chiêu.
Còn lại một chuyến, mười phút nữa xuất phát.
Hạ Đằng mua vé xong liền chạy như bay đến gần xe buýt, vừa chuẩn bị nhấc vali lên thì nhân viên đóng cốp xe vào, khoát tay với cô: “Đầy rồi.”
Hạ Đằng ngẩn ra: “Vậy hành lý của em thì sao?”
Nhân viên nhà xe không kiên nhẫn: “Sao chăng cái gì? Xách lên xe đi.”
Cô không nói nữa, nhấc vali lên, va va đập đập trèo lên xe.
Chỗ của cô gần cửa sổ, ghế ngoài là một bác gái cứ lé mắt nhìn cô, rất không tình nguyện rụt chân lại cho cô đi vào. Vì thái độ đó, ý nghĩ đổi chỗ với bác ta của cô lập tức biến mất.
Vali dựng ở lối đi, xe buýt hễ cua một cái là nó lại trượt về phía trước, cua thêm lần nữa, nó lại trượt về phía sau, trượt đi trượt lại cuối cùng “uỳnh” một tiếng, không biết đụng vào ai, người đó ồn ào một câu: “Vali của ai đây, có cần nữa không?”
Hạ Đằng chán nản, “Cứ gác ở chỗ đó đi, cái này tôi cũng không khống chế được.”
Có qua có lại, kẻ mang súng người vác gậy.
Người nọ thấy gặp phải người nóng tính nên chỉ “Hừ” một tiếng rồi không nói nữa, trên xe cũng không có ai xem náo nhiệt, có lẽ là đều quá buồn ngủ, mệt mỏi bao phủ trên từng hành khách.
Đoạn nhạc đệm này rất nhanh đã bị ngập chìm trong những tiếng ngáy ngủ, hết đợt này đến đợt khác.
Buổi tối vắng xe, tài xế lái như bay, sau khi giảm tốc độ thì đường sá thật sự không còn dễ đi nữa, lúc lắc đến đau mông.
Hạ Đằng không ngủ chút nào, đeo tai nghe chăm chú nhìn ra ngoài cửa sổ.
Nhà cao tầng ngày càng thưa thớt, kiến trúc ngày càng lạc hậu, tâm tình của cô ngày càng lạ kỳ.
Khi xe buýt lắc lư tới huyện Chiêu, đã là hơn hai giờ đêm.
Xuống xe, cô tìm cái thùng rác đầu tiên, nôn cả buổi cũng chẳng ra cái gì. Hai ngày nay cô gần như không ăn uống, dạ dày trống không, vừa nhấc đầu lên thấy thùng rác bâu đầy ruồi bọ khiến cô lại không nhịn được nôn khan hai lần.
Cô lấy cái cốc ra súc miệng, nhổ nước xong, lấy mu bàn tay lau miệng, nhìn cảnh trí hoang vắng trước mắt.
Cô chưa từng thấy bến xe đơn xơ như vậy, vừa nhỏ vừa cũ nát, hai chữ bến xe hiện lên trong đêm tối, tiêu điều mà xưa cũ. Đèn đường tỏa ra ánh sáng mờ vàng yếu ớt, chỗ dừng xe ba bánh nhiều hơn xe ô tô.
Ba bánh là loại gắn thùng đằng sau, nếu không nhìn nhầm thì nó là phương tiện đón khách duy nhất quanh đây, bởi vì Hạ Đằng thấy có mấy người quen đường quen nẻo xách vali vào khoang sau, rồi bắt đầu cò kè mặc cả với người lái xe.
Hạ Đằng tưởng tượng cảnh mình ôm vali ngồi sau xe ba bánh, mới nghĩ thôi mà đã thấy thở không thông.
Cô mở di động, gọi xe theo thói quen, đợi hồi lâu chẳng thấy giao diện thay đổi, cuối cùng hiện ra lời nhắc cô kiểm tra kết nối internet.
Cô nhìn qua trạng thái internet, không có 4G, chỉ có một chữ E.
Cái chữ E này tức thì khiến cô có cảm giác không nói nên lời.
Không gọi được xe, chuẩn bị thuê khách sạn gần đây. Hạ Đằng kéo vali, bánh xe nghiền qua đá sỏi, âm thanh rất lớn, kéo rất tốn sức. Vất vả lắm mới tới một nhà, cửa treo hộp đèn bẩn bụi, bên trên viết bốn chữ to: Khách sạn cao hứng. Tầm mắt cô quét sang bên cạnh, liên tiếp ba nhà, tất cả đều là phong cách này, nhà sau tồi hơn nhà trước, chỉ kém trực tiếp dán lên cửa chữ “Mát xa”, “Rửa chân”.
Nơi này ngay cả nhà nghỉ tạm cũng không có.
Hạ Đằng do dự.
Thậm chí cô nghi rằng cửa hàng còn không có thanh toán trực tuyến, bởi vì trên người cô không có nhiều tiền mặt. Vả lại, ngủ một đêm ở đây, khả năng sẽ trở thành ác mộng cả đời cô.
Đúng lúc cô đang ngẩn ngơ thì nhạc rock and roll bên tai chuyển thành tiếng chuông điện thoai, cô lấy di động ra nhìn, là Trần Phi Vãn.
Cô kết nối, không nói gì.
“Tới rồi?”
“Vâng.”
“Không xảy ra chuyện gì chứ?”
Có thể xảy ra chuyện gì?
Lời này làm cô nghe không thoải mái, dịch khẩu trang xuống một chút, nói: “Ở đây không ai nhận ra con.”
Trần Phi Vãn không bình luận, bà đợi đến lúc này hai mí mắt đã gần dính vào nhau, không có sức so đo với cô, chỉ nói: “Đến chỗ bà ngoại con đi, bà vừa gọi cho mẹ, hỏi khi nào con đến, bà cụ chưa thấy con chưa chịu ngủ.”
Hạ Đằng không nói nên lời: “Đã mấy giờ rồi còn giày vò.”
Trần Phi Vãn lập tức liền lên giọng: “Cả nhà mong con đến nửa đêm, rốt cuộc ai giày vò?”
Cô đá lên hòn đá trên mặt đất. “Không có xe.” Cô nói.
Đằng trước có người đàn ông đang hút thuốc, khói bay mù mịt, cô cau mày dịch sang hướng khác, “Chỉ có xe ba bánh.”
Trần Phi Vãn không nhường một bước, “Ba bánh thì ba bánh, đi đến đó thì đừng ngại đông ngại tây.”
Mắt thấy lại chuẩn bị ầm ĩ, Hạ Đằng nhanh chóng ngắt điện thoại. Trên thế giới không hề có người với người thật sự đồng cảm, ngay cả mẹ ruột cũng vậy. Từ khi xảy ra chuyện, ban đầu Trần Phi Vãn thương cô, thế nhưng sau vô số lần cô cuồng loạn, tức giận vô cớ, có kiên nhẫn đến mấy cũng hao cạn.
Thế là trông nhiều mệt mỏi, ngày ngày dần dần nứt vỡ, mục nát, đau thương biến thành chán ghét, khắc khẩu không ngừng nghỉ.
Cứ mãi như vậy, tất cả mọi người đều điên mất.
Sau khi Trần Phi Vãn và Hạ Văn Trì bàn bạc, quyết định trước mắt đưa cô về quê, tránh đi đầu sóng ngọn gió, cũng có thể để họ được tạm thời yên bình.
…
Hạ Đằng nhìn chữ khách sạn cao hứng lập lòe yếu ớt trước mặt, lại nhìn xe ba bánh đằng kia, cắn răng một cái, xách vali đi.
Cô chọn xe ba bánh có vải chụp, thoạt trông cao cấp hơn mấy cái khác một chút, ít nhất có thể chắn gió.
Lái xe có khuôn mặt rất thuần phác, hỏi cô đi đâu, Hạ Đằng mở ghi chú, đưa địa chỉ ghi bên trên cho anh ta xem: “Có thể đi không?”
“Có thể, có thể. Nhưng đến cầu Tây Lương phải 10 tệ, bên đó đường tối không dễ đi.”
Lái xe nói xong, mang chút khẩn trương nhìn cô, dường như chuẩn bị cò kè mặc cả.
Thời đại này, còn có loại sức lao động giá rẻ như vậy.
Hạ Đằng “Vâng” một tiếng, muốn nhấc vali, lái xe vừa thấy đã nhanh chân nhảy xuống chỗ ngồi. “Để tôi.”
Hạ Đằng không tranh với anh ta, buông vali cho anh ta cầm. Anh ta nhận lấy vali nặng trịch, thật cẩn thận khiêng vào buồng xe, không va không đập.
Hạ Đằng nói câu “Cảm ơn”, rồi cũng chui lên xe.
Huyện Chiêu là quê của Hạ Đằng, một huyện nhỏ gần biên giới, cô chỉ nhớ khi còn rất nhỏ từng sống ở đây hai tháng.
Ký ức với nơi này của cô rất ít, nhưng có chút ký ức đủ sâu. Trong ấn tượng của cô, sông dưới cầu Tây Lương luôn chảy rất xiết, ban đêm còn nghe thấy tiếng sóng vỗ bờ, mỗi lần đi qua cầu cô đều không dám cúi xuống nhìn, sợ bị rơi xuống nước cuốn đi.
Nhà bà ngoại ở sườn núi đầu cầu, khi đó Hạ Đằng luôn cảm thấy sống ở Tây Lương toàn người huyện Chiêu, bởi vì tối hôm trước vừa thấy bà cô ông chú nọ, ngày hôm sau lại chạm mặt trên phố, ngày thứ ba có thể bắt gặp ở công viên.
Những năm ấy nhà nào cũng có sân vườn, tự trồng ít rau dưa củ quả, chăm gà nuôi chó, ban ngày buổi tối đều rất náo nhiệt, cửa nhà cũng chẳng cần đóng, bắc cái ghế nhỏ một góc nói chuyện phiếm. Nhà nào cũng là nhà trệt, có điều kiện một chút thì sửa thành mái ngói trắng, không có điều kiện thì chỉ xây tường đất nguyên thủy nhất, nhà bà ngoại là loại thứ hai. Mỗi hôm trời mưa, Hạ Đằng đều nơm nớp lo nhà bà có thể biến thành một vũng bùn hay không.
Thế nhưng nghe nói Trần Phi Vãn đã trở về xây lại trong ngoài một lượt, Hạ Đằng chưa về thăm, không biết đã thay đổi thế nào.
Về huyện Chiêu, cô chỉ nhớ có vậy. Nói là quê quán, thật ra cô cũng không quen thuộc, người và vật nơi đây, đều cách quá xa cuộc sống hiện tại của cô, thành thị phát triển lạc hậu, tin tức cũng tắc nghẽn, thật không muốn nghĩ, bây giờ nó lại là nơi an toàn nhất đối với cô.
Cô xinh đẹp, lại có nét rất riêng, không dám nói tuyệt đẹp, nhưng cũng là vẻ đẹp khiến người ta khó quên. Ông trời thưởng cho bát cơm, kỹ thuật diễn xuất dường như là quà tặng trời cho, quay hai bộ phim điện ảnh, vang dội một thời, lời bình trên mạng rất tốt, khen cô thanh thuần lại có nét gợi cảm hơn tuổi đời, tuổi mười bảy tươi đẹp nhất, thích nghi rất tốt, tiền đồ rộng mở.
Thanh xuân của cô là ánh sao lấp lánh, lộng lẫy khiến người người ao ước, giống như trời sinh ra để đứng dưới ánh đèn. Cô hưởng thụ những ánh mắt tràn đầy ái mộ, thích dáng vẻ si mê cô của mọi người, chúng cám dỗ và thuần túy, khiến cô xõa tung, tim đập nhanh hơn, tựa như đang giẫm lên mây, tựa như ảo mộng.
Có lúc Hạ Đằng nghĩ, có phải cô quá thuận gió xuôi dòng không, cho nên mới ngã xuống ở thời khắc huy hoàng cao vời đó, ngã thật mạnh xuống vũng bùn.
Một ngày trước khi xảy ra chuyện, vốn dĩ cô đang trao đổi một bộ phim với đạo diễn, là một bộ phim có đề tài rất nóng, tính cạnh tranh khá kịch liệt. Danh tiếng của Hạ Đằng tuy không bằng đối thủ cạnh tranh, nhưng cô phù hợp với nhân vật, nếu không có gì bất ngờ xảy ra, bộ điện ảnh này có thể nâng giá trị của cô lên gấp bội, khiến danh tiếng của cô vang xa từ đây.
Đáng tiếc, phút chốc bão táp thổi đến, một tiếng kêu cứu cô cũng chẳng kịp phát ra, đã bị cuốn gọn vào làn sóng triều.
Về scandal gièm pha của cô, độ nóng kéo dài không dưới một tháng. Cô là người mới, gót chân còn chưa đứng vững, mà chỗ dựa, quan hệ của đối phương đã dồn ép mạnh mẽ, nghiền chết cô đơn giản như nghiền chết một con kiến.
Dư luận vốn là marketing, account marketing tin nóng, bịa đặt bị coi như “sự thật” lan truyền khắp mạng, quần chúng ăn dưa và đội quân danh dự đạo đức đồng thời ra trận, tất cả gươm giáo đều hướng vào cô, cô công bố lời giải thích cũng không thể chống lại làn sóng dư luận dữ dội, ngược lại bị xem như hành vi “vừa làm vừa che” kinh điển, người người nhạo báng.
Account marketing vì muốn gây chú ý mà chỉ hận không thể đăng mười bài một một ngày, tiếng mắng chửi ngày càng lan mạnh, giới trong ngành đều biết cô chọc vào ai, không có người nào lên tiếng vì cô, bát nước bẩn này không hắt lên bản thân họ đã là may mắn vô cùng.
Bây giờ chả phải mọi người đều thích xem những từ ngữ mẫn cảm sao?
“Tội ác”, đó là thứ sinh ra từ thời khắc này.
Paparazzi ở khắp mọi nơi, dân mạng áp sát từng giờ từng phút, cameras hận không thể chụp cô 24 giờ, cô như người bị lột sạch quần áo, vứt trên đường phố để mọi người đánh chửi, khuôn mặt xinh đẹp thành chứng cứ phạm tội.
Cô vốn chỉ mới có tiếng nói trước công chúng, rơi vào mắt của quần chúng, thanh thuần của cô là giả, thiếu nữ gợi cảm biến thành gợi dục, phong thái lạnh lùng kiêu sa bị nói thành vẻ mặt khắc nghiệt….
Tình hình ngày càng nghiêm trọng, cuối cùng, phát triển thành một trận bạo lực mạng tập thể, ai ai cũng là nhà phê bình, sự thật bị bao phủ trong nước miếng và sự điên cuồng của mọi người, tội nghiệp vô cùng mà chẳng ai để ý.
Tìm kiếm Hạ Đằng là kèm theo những từ ngữ vô cùng khó nghe.
Chuyện xảy ra trên người cô, hay có lẽ rơi trên đầu bất cứ cô gái nào cũng không có dũng khí đứng lên làm sáng tỏ.
Bởi hàm ý kia, có một số việc và điều tiếng phải đeo trên lưng cả đời.
Huống hồ, dư luận nghiêng về một phía, cô bị đập chết bởi ô danh, vĩnh viễn không thể xoay mình.
Xe đến đầu cầu, Hạ Đằng lấy lại tinh thần.
Lái xe đã xuống khiêng vali cho cô, Hạ Đằng lấy điện thoại ra, “Wechat được không?”
Lái xe hiển nhiên không hiểu: “Gì cơ?”
“Có mã QR không? Tôi chuyển Wechat cho anh, hoặc là Alipay.” Hạ Đằng nhìn vẻ mặt mờ mịt của anh ta, cam chịu gật gật đầu, “Thôi đi, anh chờ chút.”
Cô lục tìm trong túi áo, có mấy tờ tiền, lấy ra nhìn thì mệnh giá thấp nhất là hai mươi.
Cô đưa cho anh ta, “Không cần trả lại.”
Lái xe vừa nghe, liên tục lắc đầu, sờ soạng tìm tiền trong túi áo: “Vậy không được, không được.”
“Anh về đi, trả lại tôi cùng không dùng được.”
Hạ Đằng không nhìn anh ta nữa, nhảy xuống xe kéo vali đi.
Đi được một đoạn, cô vẫn nghe được tiếng “Cảm ơn” “Cảm ơn” “Cảm ơn” của anh ta sau lưng.
Quanh cầu Tây Lương có rất nhiều hộ dân, nhà ở xây dựng rải rác, còn phân làm mấy khu, gần giống như tiểu khu ở thành thị.
Đường đá ngày trước được sửa thành đường bê tông bằng phẳng, dễ đi hơn rất nhiều, nhưng đường hẹp, đèn đường chỉ có một bên, cách vài mét mới có một cột.
Đường mới làm, nhà cửa lân cận phần lớn đều thay đổi, Hạ Đằng đi theo trí nhớ, sau khi rẽ trái rồi lại rẽ phải, cô đã thành công lạc đường.
Không biết đang quanh quẩn ở chỗ nào, ánh sáng ban đêm kém, cô quét một vòng, mấy nhà xung quanh đều thật xa lạ, cô hoàn toàn không có ấn tượng.
Vì kéo vali cả đoạn đường dài, lòng bàn tay cô đã nổi hai cái bọng nước, xót xót đau đau. Cô dừng lại ở ven đường, ngồi lên vali, tìm nửa ngày trong di động mới nhớ mình không có số điện thoại nhà bà.
Đêm đã khuya lắm rồi, huyện nhỏ đang ngủ say, nơi nơi đều im ắng, lòng cô giãy giụa có nên gọi cho bà Trần Phi Vãn hay không.
Không hề báo trước, nhà bên cạnh bỗng vang lên tiếng thủy tinh vỡ, sau một hồi “Choang choang bang bang” hỗn loạn, truyền đến tiếng gầm thét tức giận của người đàn ông —–
“Mày cút xéo đi cho tao!!!!!”
Ngay sau đó là tiếng văng cửa dội lại.
“Ầm —–“ một tiếng, phá trời.
Trận cãi vã xảy ra quá đột nhiên, ở ngay trong nhà bên cạnh chỗ cô, Hạ Đằng ngẩng đầu nhìn về phía căn nhà này, nó tựa như cao hơn mấy hộ bên cạnh, ít nhất có ba tầng.
Hạ Đằng vẫn duy trì tư thế ngồi trên vali, lại là một tiếng vang lớn, trong tầm mắt xuất hiện một người dùng chân đá văng cửa sân ra ngoài.
Nói vậy người này, chình là “Mày” trong câu “Mày cút xéo đi cho tao” kia rồi.
Tiểu Dương: Lâu lắm rồi mới edit, không biết truyện khó edit hay mình đã không còn nhanh tay tinh mắt như xưa? Khó thật!
Khi tàu hỏa tiến vào thành phố Dung, rốt cuộc Hạ Đằng cũng tỉnh lại giữa khoang tàu xóc nảy. Điều hòa trong xe mở vừa phải, cô khoác áo ngoài mà vẫn ngủ đến lạnh ngắt tay chân.
Cô ngồi dậy, xoa bóp cái cổ ê mỏi, nhìn ra ngoài cửa sổ. Sắc trời đã mịt mù, cảnh đêm chảy ngược về phía sau, ánh đèn kéo thành đường thẳng mơ hồ, đứt quãng, kéo tới phương xa vô tận.
Trong xe tràn ngập mùi mì ăn liền và đủ loại mùi cơ thể, thơm và hôi trộn lẫn, quyện thành thứ mùi bức bí khó chịu.
Không đếm được đã bao nhiêu năm cô không ngồi xe… Mùi hôi này khiến Hạ Đằng buồn nôn.
Cô lấy bình giữ nhiệt bên gối, nước bên trong còn nóng, uống lên vài ngụm để tạm ngăn cơn buồn nôn cuồn cuộn trong dạ dày.
Phát thanh báo còn hai mươi phút nữa tới nơi. Cô kéo vali ra, nhét túi đồ rửa mặt và sạc điện thoại vào ba lô vác lên vai, mũ lưỡi trai che lại mái tóc như ổ gà, khẩu trang vẫn luôn đeo trên mặt, chưa từng bỏ xuống.
Mắt kính hơi bẩn, cô gỡ kính đen xuống, dùng góc áo lau đại hai lần rồi lại đeo lên. Hạ Đằng không bị cận nên dọc đường đeo kính rất khó chịu, vừa sờ thử lên mũi đã thấy hai vết lõm.
Tất cả đã sắp xếp xong, cô nhìn thời gian.
23:35.
Cô ngồi tàu hỏa hai ngày một đêm, rốt cuộc cũng vượt ngàn dặm để tới nơi xa xôi giáp biên giới nhất này. Chờ đợi cô, không biết có nên dùng hai chữ “Tương lai” để hình dung không.
Tương lai của cô từng tràn đầy hy vọng, nhưng bây giờ thì không.
Thành phố Dung là trạm dừng cuối cùng của chuyến tàu này.
Hạ Đằng xuống xe theo dòng người. Gió Bắc ở đây thổi phần phật, vô cùng mạnh bạo, thiếu chút nữa là thổi bay cái mũ của cô.
Hạ Đằng phản xạ có điều kiện, kéo vành mũ thấp xuống mặt, trái tim bị một trận khua chiêng gõ trống, cẩn thận nhìn quanh bốn phía, không ai chú ý tới cô, lúc này cô mới nhẹ nhàng thở ra, mình quả thật lo sợ quá mức.
Thực ra chặng đường này coi như thuận lợi, không ai nhận ra cô.
Có lẽ không phải ai cũng chăm chăm chú ý những thông tin truyền thông linh tinh đó.
Cô đẩy rương hành lý cồng kềnh, đeo tai nghe để âm lượng lớn nhất, ầm ĩ khiến đầu óc cô choáng váng, có thể ngăn cách hoàn toàn âm thanh bên ngoài.
Cô đi theo biển báo giao thông, rẽ trái rẽ phải, cuối cùng sau mười phút cũng tìm được trạm xe buýt chạy quanh thành phố.
Trên màn hình đánh dấu thời gian và địa điểm các chuyến xe, Hạ Đằng híp mắt tìm, nhìn đến lúc gần như đâm thủng cái màn hình thì rốt cuộc cũng thấy số xe đến huyện Chiêu.
Còn lại một chuyến, mười phút nữa xuất phát.
Hạ Đằng mua vé xong liền chạy như bay đến gần xe buýt, vừa chuẩn bị nhấc vali lên thì nhân viên đóng cốp xe vào, khoát tay với cô: “Đầy rồi.”
Hạ Đằng ngẩn ra: “Vậy hành lý của em thì sao?”
Nhân viên nhà xe không kiên nhẫn: “Sao chăng cái gì? Xách lên xe đi.”
Cô không nói nữa, nhấc vali lên, va va đập đập trèo lên xe.
Chỗ của cô gần cửa sổ, ghế ngoài là một bác gái cứ lé mắt nhìn cô, rất không tình nguyện rụt chân lại cho cô đi vào. Vì thái độ đó, ý nghĩ đổi chỗ với bác ta của cô lập tức biến mất.
Vali dựng ở lối đi, xe buýt hễ cua một cái là nó lại trượt về phía trước, cua thêm lần nữa, nó lại trượt về phía sau, trượt đi trượt lại cuối cùng “uỳnh” một tiếng, không biết đụng vào ai, người đó ồn ào một câu: “Vali của ai đây, có cần nữa không?”
Hạ Đằng chán nản, “Cứ gác ở chỗ đó đi, cái này tôi cũng không khống chế được.”
Có qua có lại, kẻ mang súng người vác gậy.
Người nọ thấy gặp phải người nóng tính nên chỉ “Hừ” một tiếng rồi không nói nữa, trên xe cũng không có ai xem náo nhiệt, có lẽ là đều quá buồn ngủ, mệt mỏi bao phủ trên từng hành khách.
Đoạn nhạc đệm này rất nhanh đã bị ngập chìm trong những tiếng ngáy ngủ, hết đợt này đến đợt khác.
Buổi tối vắng xe, tài xế lái như bay, sau khi giảm tốc độ thì đường sá thật sự không còn dễ đi nữa, lúc lắc đến đau mông.
Hạ Đằng không ngủ chút nào, đeo tai nghe chăm chú nhìn ra ngoài cửa sổ.
Nhà cao tầng ngày càng thưa thớt, kiến trúc ngày càng lạc hậu, tâm tình của cô ngày càng lạ kỳ.
Khi xe buýt lắc lư tới huyện Chiêu, đã là hơn hai giờ đêm.
Xuống xe, cô tìm cái thùng rác đầu tiên, nôn cả buổi cũng chẳng ra cái gì. Hai ngày nay cô gần như không ăn uống, dạ dày trống không, vừa nhấc đầu lên thấy thùng rác bâu đầy ruồi bọ khiến cô lại không nhịn được nôn khan hai lần.
Cô lấy cái cốc ra súc miệng, nhổ nước xong, lấy mu bàn tay lau miệng, nhìn cảnh trí hoang vắng trước mắt.
Cô chưa từng thấy bến xe đơn xơ như vậy, vừa nhỏ vừa cũ nát, hai chữ bến xe hiện lên trong đêm tối, tiêu điều mà xưa cũ. Đèn đường tỏa ra ánh sáng mờ vàng yếu ớt, chỗ dừng xe ba bánh nhiều hơn xe ô tô.
Ba bánh là loại gắn thùng đằng sau, nếu không nhìn nhầm thì nó là phương tiện đón khách duy nhất quanh đây, bởi vì Hạ Đằng thấy có mấy người quen đường quen nẻo xách vali vào khoang sau, rồi bắt đầu cò kè mặc cả với người lái xe.
Hạ Đằng tưởng tượng cảnh mình ôm vali ngồi sau xe ba bánh, mới nghĩ thôi mà đã thấy thở không thông.
Cô mở di động, gọi xe theo thói quen, đợi hồi lâu chẳng thấy giao diện thay đổi, cuối cùng hiện ra lời nhắc cô kiểm tra kết nối internet.
Cô nhìn qua trạng thái internet, không có 4G, chỉ có một chữ E.
Cái chữ E này tức thì khiến cô có cảm giác không nói nên lời.
Không gọi được xe, chuẩn bị thuê khách sạn gần đây. Hạ Đằng kéo vali, bánh xe nghiền qua đá sỏi, âm thanh rất lớn, kéo rất tốn sức. Vất vả lắm mới tới một nhà, cửa treo hộp đèn bẩn bụi, bên trên viết bốn chữ to: Khách sạn cao hứng. Tầm mắt cô quét sang bên cạnh, liên tiếp ba nhà, tất cả đều là phong cách này, nhà sau tồi hơn nhà trước, chỉ kém trực tiếp dán lên cửa chữ “Mát xa”, “Rửa chân”.
Nơi này ngay cả nhà nghỉ tạm cũng không có.
Hạ Đằng do dự.
Thậm chí cô nghi rằng cửa hàng còn không có thanh toán trực tuyến, bởi vì trên người cô không có nhiều tiền mặt. Vả lại, ngủ một đêm ở đây, khả năng sẽ trở thành ác mộng cả đời cô.
Đúng lúc cô đang ngẩn ngơ thì nhạc rock and roll bên tai chuyển thành tiếng chuông điện thoai, cô lấy di động ra nhìn, là Trần Phi Vãn.
Cô kết nối, không nói gì.
“Tới rồi?”
“Vâng.”
“Không xảy ra chuyện gì chứ?”
Có thể xảy ra chuyện gì?
Lời này làm cô nghe không thoải mái, dịch khẩu trang xuống một chút, nói: “Ở đây không ai nhận ra con.”
Trần Phi Vãn không bình luận, bà đợi đến lúc này hai mí mắt đã gần dính vào nhau, không có sức so đo với cô, chỉ nói: “Đến chỗ bà ngoại con đi, bà vừa gọi cho mẹ, hỏi khi nào con đến, bà cụ chưa thấy con chưa chịu ngủ.”
Hạ Đằng không nói nên lời: “Đã mấy giờ rồi còn giày vò.”
Trần Phi Vãn lập tức liền lên giọng: “Cả nhà mong con đến nửa đêm, rốt cuộc ai giày vò?”
Cô đá lên hòn đá trên mặt đất. “Không có xe.” Cô nói.
Đằng trước có người đàn ông đang hút thuốc, khói bay mù mịt, cô cau mày dịch sang hướng khác, “Chỉ có xe ba bánh.”
Trần Phi Vãn không nhường một bước, “Ba bánh thì ba bánh, đi đến đó thì đừng ngại đông ngại tây.”
Mắt thấy lại chuẩn bị ầm ĩ, Hạ Đằng nhanh chóng ngắt điện thoại. Trên thế giới không hề có người với người thật sự đồng cảm, ngay cả mẹ ruột cũng vậy. Từ khi xảy ra chuyện, ban đầu Trần Phi Vãn thương cô, thế nhưng sau vô số lần cô cuồng loạn, tức giận vô cớ, có kiên nhẫn đến mấy cũng hao cạn.
Thế là trông nhiều mệt mỏi, ngày ngày dần dần nứt vỡ, mục nát, đau thương biến thành chán ghét, khắc khẩu không ngừng nghỉ.
Cứ mãi như vậy, tất cả mọi người đều điên mất.
Sau khi Trần Phi Vãn và Hạ Văn Trì bàn bạc, quyết định trước mắt đưa cô về quê, tránh đi đầu sóng ngọn gió, cũng có thể để họ được tạm thời yên bình.
…
Hạ Đằng nhìn chữ khách sạn cao hứng lập lòe yếu ớt trước mặt, lại nhìn xe ba bánh đằng kia, cắn răng một cái, xách vali đi.
Cô chọn xe ba bánh có vải chụp, thoạt trông cao cấp hơn mấy cái khác một chút, ít nhất có thể chắn gió.
Lái xe có khuôn mặt rất thuần phác, hỏi cô đi đâu, Hạ Đằng mở ghi chú, đưa địa chỉ ghi bên trên cho anh ta xem: “Có thể đi không?”
“Có thể, có thể. Nhưng đến cầu Tây Lương phải 10 tệ, bên đó đường tối không dễ đi.”
Lái xe nói xong, mang chút khẩn trương nhìn cô, dường như chuẩn bị cò kè mặc cả.
Thời đại này, còn có loại sức lao động giá rẻ như vậy.
Hạ Đằng “Vâng” một tiếng, muốn nhấc vali, lái xe vừa thấy đã nhanh chân nhảy xuống chỗ ngồi. “Để tôi.”
Hạ Đằng không tranh với anh ta, buông vali cho anh ta cầm. Anh ta nhận lấy vali nặng trịch, thật cẩn thận khiêng vào buồng xe, không va không đập.
Hạ Đằng nói câu “Cảm ơn”, rồi cũng chui lên xe.
Huyện Chiêu là quê của Hạ Đằng, một huyện nhỏ gần biên giới, cô chỉ nhớ khi còn rất nhỏ từng sống ở đây hai tháng.
Ký ức với nơi này của cô rất ít, nhưng có chút ký ức đủ sâu. Trong ấn tượng của cô, sông dưới cầu Tây Lương luôn chảy rất xiết, ban đêm còn nghe thấy tiếng sóng vỗ bờ, mỗi lần đi qua cầu cô đều không dám cúi xuống nhìn, sợ bị rơi xuống nước cuốn đi.
Nhà bà ngoại ở sườn núi đầu cầu, khi đó Hạ Đằng luôn cảm thấy sống ở Tây Lương toàn người huyện Chiêu, bởi vì tối hôm trước vừa thấy bà cô ông chú nọ, ngày hôm sau lại chạm mặt trên phố, ngày thứ ba có thể bắt gặp ở công viên.
Những năm ấy nhà nào cũng có sân vườn, tự trồng ít rau dưa củ quả, chăm gà nuôi chó, ban ngày buổi tối đều rất náo nhiệt, cửa nhà cũng chẳng cần đóng, bắc cái ghế nhỏ một góc nói chuyện phiếm. Nhà nào cũng là nhà trệt, có điều kiện một chút thì sửa thành mái ngói trắng, không có điều kiện thì chỉ xây tường đất nguyên thủy nhất, nhà bà ngoại là loại thứ hai. Mỗi hôm trời mưa, Hạ Đằng đều nơm nớp lo nhà bà có thể biến thành một vũng bùn hay không.
Thế nhưng nghe nói Trần Phi Vãn đã trở về xây lại trong ngoài một lượt, Hạ Đằng chưa về thăm, không biết đã thay đổi thế nào.
Về huyện Chiêu, cô chỉ nhớ có vậy. Nói là quê quán, thật ra cô cũng không quen thuộc, người và vật nơi đây, đều cách quá xa cuộc sống hiện tại của cô, thành thị phát triển lạc hậu, tin tức cũng tắc nghẽn, thật không muốn nghĩ, bây giờ nó lại là nơi an toàn nhất đối với cô.
Cô xinh đẹp, lại có nét rất riêng, không dám nói tuyệt đẹp, nhưng cũng là vẻ đẹp khiến người ta khó quên. Ông trời thưởng cho bát cơm, kỹ thuật diễn xuất dường như là quà tặng trời cho, quay hai bộ phim điện ảnh, vang dội một thời, lời bình trên mạng rất tốt, khen cô thanh thuần lại có nét gợi cảm hơn tuổi đời, tuổi mười bảy tươi đẹp nhất, thích nghi rất tốt, tiền đồ rộng mở.
Thanh xuân của cô là ánh sao lấp lánh, lộng lẫy khiến người người ao ước, giống như trời sinh ra để đứng dưới ánh đèn. Cô hưởng thụ những ánh mắt tràn đầy ái mộ, thích dáng vẻ si mê cô của mọi người, chúng cám dỗ và thuần túy, khiến cô xõa tung, tim đập nhanh hơn, tựa như đang giẫm lên mây, tựa như ảo mộng.
Có lúc Hạ Đằng nghĩ, có phải cô quá thuận gió xuôi dòng không, cho nên mới ngã xuống ở thời khắc huy hoàng cao vời đó, ngã thật mạnh xuống vũng bùn.
Một ngày trước khi xảy ra chuyện, vốn dĩ cô đang trao đổi một bộ phim với đạo diễn, là một bộ phim có đề tài rất nóng, tính cạnh tranh khá kịch liệt. Danh tiếng của Hạ Đằng tuy không bằng đối thủ cạnh tranh, nhưng cô phù hợp với nhân vật, nếu không có gì bất ngờ xảy ra, bộ điện ảnh này có thể nâng giá trị của cô lên gấp bội, khiến danh tiếng của cô vang xa từ đây.
Đáng tiếc, phút chốc bão táp thổi đến, một tiếng kêu cứu cô cũng chẳng kịp phát ra, đã bị cuốn gọn vào làn sóng triều.
Về scandal gièm pha của cô, độ nóng kéo dài không dưới một tháng. Cô là người mới, gót chân còn chưa đứng vững, mà chỗ dựa, quan hệ của đối phương đã dồn ép mạnh mẽ, nghiền chết cô đơn giản như nghiền chết một con kiến.
Dư luận vốn là marketing, account marketing tin nóng, bịa đặt bị coi như “sự thật” lan truyền khắp mạng, quần chúng ăn dưa và đội quân danh dự đạo đức đồng thời ra trận, tất cả gươm giáo đều hướng vào cô, cô công bố lời giải thích cũng không thể chống lại làn sóng dư luận dữ dội, ngược lại bị xem như hành vi “vừa làm vừa che” kinh điển, người người nhạo báng.
Account marketing vì muốn gây chú ý mà chỉ hận không thể đăng mười bài một một ngày, tiếng mắng chửi ngày càng lan mạnh, giới trong ngành đều biết cô chọc vào ai, không có người nào lên tiếng vì cô, bát nước bẩn này không hắt lên bản thân họ đã là may mắn vô cùng.
Bây giờ chả phải mọi người đều thích xem những từ ngữ mẫn cảm sao?
“Tội ác”, đó là thứ sinh ra từ thời khắc này.
Paparazzi ở khắp mọi nơi, dân mạng áp sát từng giờ từng phút, cameras hận không thể chụp cô 24 giờ, cô như người bị lột sạch quần áo, vứt trên đường phố để mọi người đánh chửi, khuôn mặt xinh đẹp thành chứng cứ phạm tội.
Cô vốn chỉ mới có tiếng nói trước công chúng, rơi vào mắt của quần chúng, thanh thuần của cô là giả, thiếu nữ gợi cảm biến thành gợi dục, phong thái lạnh lùng kiêu sa bị nói thành vẻ mặt khắc nghiệt….
Tình hình ngày càng nghiêm trọng, cuối cùng, phát triển thành một trận bạo lực mạng tập thể, ai ai cũng là nhà phê bình, sự thật bị bao phủ trong nước miếng và sự điên cuồng của mọi người, tội nghiệp vô cùng mà chẳng ai để ý.
Tìm kiếm Hạ Đằng là kèm theo những từ ngữ vô cùng khó nghe.
Chuyện xảy ra trên người cô, hay có lẽ rơi trên đầu bất cứ cô gái nào cũng không có dũng khí đứng lên làm sáng tỏ.
Bởi hàm ý kia, có một số việc và điều tiếng phải đeo trên lưng cả đời.
Huống hồ, dư luận nghiêng về một phía, cô bị đập chết bởi ô danh, vĩnh viễn không thể xoay mình.
Xe đến đầu cầu, Hạ Đằng lấy lại tinh thần.
Lái xe đã xuống khiêng vali cho cô, Hạ Đằng lấy điện thoại ra, “Wechat được không?”
Lái xe hiển nhiên không hiểu: “Gì cơ?”
“Có mã QR không? Tôi chuyển Wechat cho anh, hoặc là Alipay.” Hạ Đằng nhìn vẻ mặt mờ mịt của anh ta, cam chịu gật gật đầu, “Thôi đi, anh chờ chút.”
Cô lục tìm trong túi áo, có mấy tờ tiền, lấy ra nhìn thì mệnh giá thấp nhất là hai mươi.
Cô đưa cho anh ta, “Không cần trả lại.”
Lái xe vừa nghe, liên tục lắc đầu, sờ soạng tìm tiền trong túi áo: “Vậy không được, không được.”
“Anh về đi, trả lại tôi cùng không dùng được.”
Hạ Đằng không nhìn anh ta nữa, nhảy xuống xe kéo vali đi.
Đi được một đoạn, cô vẫn nghe được tiếng “Cảm ơn” “Cảm ơn” “Cảm ơn” của anh ta sau lưng.
Quanh cầu Tây Lương có rất nhiều hộ dân, nhà ở xây dựng rải rác, còn phân làm mấy khu, gần giống như tiểu khu ở thành thị.
Đường đá ngày trước được sửa thành đường bê tông bằng phẳng, dễ đi hơn rất nhiều, nhưng đường hẹp, đèn đường chỉ có một bên, cách vài mét mới có một cột.
Đường mới làm, nhà cửa lân cận phần lớn đều thay đổi, Hạ Đằng đi theo trí nhớ, sau khi rẽ trái rồi lại rẽ phải, cô đã thành công lạc đường.
Không biết đang quanh quẩn ở chỗ nào, ánh sáng ban đêm kém, cô quét một vòng, mấy nhà xung quanh đều thật xa lạ, cô hoàn toàn không có ấn tượng.
Vì kéo vali cả đoạn đường dài, lòng bàn tay cô đã nổi hai cái bọng nước, xót xót đau đau. Cô dừng lại ở ven đường, ngồi lên vali, tìm nửa ngày trong di động mới nhớ mình không có số điện thoại nhà bà.
Đêm đã khuya lắm rồi, huyện nhỏ đang ngủ say, nơi nơi đều im ắng, lòng cô giãy giụa có nên gọi cho bà Trần Phi Vãn hay không.
Không hề báo trước, nhà bên cạnh bỗng vang lên tiếng thủy tinh vỡ, sau một hồi “Choang choang bang bang” hỗn loạn, truyền đến tiếng gầm thét tức giận của người đàn ông —–
“Mày cút xéo đi cho tao!!!!!”
Ngay sau đó là tiếng văng cửa dội lại.
“Ầm —–“ một tiếng, phá trời.
Trận cãi vã xảy ra quá đột nhiên, ở ngay trong nhà bên cạnh chỗ cô, Hạ Đằng ngẩng đầu nhìn về phía căn nhà này, nó tựa như cao hơn mấy hộ bên cạnh, ít nhất có ba tầng.
Hạ Đằng vẫn duy trì tư thế ngồi trên vali, lại là một tiếng vang lớn, trong tầm mắt xuất hiện một người dùng chân đá văng cửa sân ra ngoài.
Nói vậy người này, chình là “Mày” trong câu “Mày cút xéo đi cho tao” kia rồi.
Tiểu Dương: Lâu lắm rồi mới edit, không biết truyện khó edit hay mình đã không còn nhanh tay tinh mắt như xưa? Khó thật!