Chương 5
Ngày hôm ấy trôi qua rất nhanh, bên ngoài trời còn chưa tối đã tan học. Đây cũng giống như một quy tắc cũ của huyện Chiêu, ngày đầu tiên khai giảng có thể tan học sớm, lớp 12 cũng không ngoại lệ.
Trước khi tan học cô tìm Điền Ba, hỏi thầy lấy sách và đồng phục ở đâu, sách ôn tập và luyện tập trước đây của cô không giống chỗ này. Điền Ba bảo cô chờ hai ngày, sách vở phải đăng ký mua, không có dư, đồng phục phải đợi cuối tuần mới bắt đầu bán.
Hạ Đằng liền đi mượn sách luyện tập của Giang Vãn Nguyệt để phô tô.
“Bài tập hôm nay tôi đã làm rồi.” Giang Vãn Nguyệt đeo cặp trên lưng, nghếch nghếch đầu, “Mượn anh ấy, chắc chắn còn chưa làm.”
Giang Trừng Dương đã dọn sách xong, vừa chạy ra ngoài lớp vừa kêu: “Chờ tớ ở cổng trường! Tớ đi phô tô cho cậu!”
Hạ Đằng thậm chí còn không kịp nói một câu.
“Phục.” Giang Vãn Nguyệt thấp giọng lẩm bẩm một câu.
Các cô sóng vai đi ra khu dạy học, dọc đường đều là tiếng cãi nhau ầm ĩ của học sinh, nhảy lên nhảy xuống, không nhìn ra áp lực học tập nặng nề trên khuôn mặt họ, tê dại trơ trơ, đầu vai cũng không bị cặp sách đè đến không đứng thẳng được, họ chỉ cười, phát ra từ đáy lòng, là nụ cười nên có trên môi thanh thiếu niên hơn mười tuổi.
Hoàng hôn buông xuống, chiều hôm dần dần nhuộm mặt đất, cô và Giang Vãn Nguyệt cùng nhau đi ra trường học, thật yên lặng, hai người không ai nói chuyện.
Đến cổng trường, một nhóm rồi lại một nhóm học sinh, phụ huynh, còn có đủ loại quán hàng rong nhỏ, Giang Vãn Nguyệt quét một vòng vẫn không thấy Giang Trừng Dương, “Hình như anh ấy chưa xong.”
Hạ Đằng không biết nói gì, gật đầu.
Không ít ánh mắt nam sinh lui tới trên người hai cô, phần lớn là ngó hai mắt qua Giang Vãn Nguyệt, sau đó ngừng ở Hạ Đằng.
Hạ Đằng lấy khẩu trang từ trong túi ra đeo lên.
Giang Vãn Nguyệt trông thấy, khoanh tay, xùy một tiếng.
Hạ Đằng chỉ lộ ra một đôi mắt, giấu sau mắt kính, cô hỏi Giang Vãn Nguyệt: “Sao vậy?”
Cô có thể cảm giác được Giang Vãn Nguyệt có một chút địch ý với mình, không liên quan đến Triệu Ý Hàm, cũng không liên quan đến Giang Trừng Dương, nhưng ngại quan hệ với bà Thẩm Phiền nên không biểu hiện quá rõ ràng. Trực giác của nữ sinh trước nay luôn luôn chuẩn xác, thoạt nhìn không thích bạn thì thật sự là không thích bạn. Giang Vãn Nguyệt không vòng vo với cô, “Có phải cậu rất chướng mắt chúng tôi không?”
“Ai là chúng tôi?”
“Tôi, anh trai tôi, trường của chúng tôi, những người ở nơi này.”
“Không phải.”
Cô có cảm giác được hay không là một chuyện, có quan tâm hay không lại là chuyện khác.
Giang Vãn Nguyệt đợi một lúc, nhận ra sau khi nói xong hai chữ “Không phải” kia thì cô không tính giải thích gì nữa, không khỏi cười châm chọc một câu: “Cậu thật là kiêu ngạo đấy.”
Hạ Đằng không muốn nói chuyện.
Một lúc sau, cô nói: “Chẳng phải cậu cũng vậy sao?”
Thanh âm rất nhỏ, không biết Giang Vãn Nguyệt có nghe được hay không, nhưng Hạ Đằng cho rằng chắc hẳn cô ấy đã nghe được, chỉ là không trả lời thôi.
Qua một lát, Giang Vãn Nguyệt trả lời rất khẽ: “Tôi không có đủ tự tin như cậu.”
Ánh chiều tà dừng trên người cô, gió lướt qua cổ cô, cũng vào giờ khắc đó, Hạ Đằng nhận ra rằng mỗi người nơi đây đều là một cá nhân rõ nét, buồn vui rõ ràng, không che dấu bi thương.
*
Giang Trừng Dương phô tô giúp cô xong thì mang tài liệu tới, hỏi hai người có đói không, có muốn đi ăn cái gì không, Giang Vãn Nguyệt nói sao cũng được, Hạ Đằng không có ý kiến, vì thế quyết định đi ăn xiên nướng.
“Đưa cậu tới một chỗ không xa trường học, ở đó toàn bán đồ ăn vặt, có quán làm xiên nướng ngon cực kỳ, rất nhiều học sinh trường tớ đều qua ăn.”
Giang Trừng Dương hưng phấn nói một tràng, đầu tiên nói quán này tiệm này đồ ăn ngon, tại sao ngon, sau lại nói quán mở khi nào, rồi ông chủ ra sao, miệng không có lúc nào nhàn.
Giang Vãn Nguyệt nói rất ít, cơ bản không tiếp lời, đúng là hai thái cực với Giang Trừng Dương. Có Giang Trừng Dương ở đây, dọc đường cũng không tẻ ngắt.
Đại khái đi hơn hai mươi phút là tới phố ăn vặt mà Giang Trừng Dương nói.
Bầu trời đã chuyển sang màu cuối cùng trước khi trở nên đen mịt, màu mực xanh, đèn điện trước mặt sáng trưng, các chủ quán dựng bạt kê ghế ngoài cửa, giống kiểu chợ đêm ven đường, phần lớn đều là người trẻ tuổi, không ít người mặc đồng phục Nhất Trung của huyện Chiêu, gió đêm mang theo hơi thở náo nhiệt, thổi vùng lên sinh hoạt của con người.
Giang Trừng Dương ngựa quen đường cũ dẫn các cô xuyên qua khu phố, dừng trước một quán nướng BBQ. Nhìn ra được buôn bán rất hút khách, không có bàn trống, ông chủ và bà chủ đang rắc gia vị lên vỉ nướng.
Hạ Đằng nói: “Hình như không có chỗ.”
Sự chú ý của Giang Trừng Dương đã bị chuỗi chuỗi xiên xiên trong tủ lạnh hấp dẫn, “Không sao, ghép bàn với người khác là được.”
Giang Trừng Dương đi được hai bước thì đột nhiên phát ra tiếng gọi cách đó không xa: “Giang Trừng Dương?”
Hạ Đằng và Giang Vãn Nguyệt cùng nhìn về phía đó.
Là Tần Phàm, nhưng không chỉ có cậu ta.
Bàn đấy hình như là ghép hai bàn làm một, vây quanh tám chín người, Tần Phàm gọi một câu, một nửa số đó nhìn về phía này, còn một nửa không quay đầu lại —- họ đang xem hai người chơi hoa tửu quyền.
Hoa tửu quyền là trò chơi đoán số, đố số, trò chơi trợ hứng tìm vui khi uống rượu của dân gian Trung Quốc. Người chơi đồng thời vươn tay và nói một số, ai nói số đúng với số ngón tay chỉ ra của người kia thì người ấy thắng, người thua uống rượu. (Theo baidu)
Một người đầu trọc ngồi đối diện họ, khổ người to lớn, chỉ mặc một cái áo ba lỗ, hai cánh tay che kín hình xăm, một người khác gầy hơn rất nhiều so với người đầu trọc, tất cả mọi người đều ngồi tử tế, mình hắn giẫm chân lên ghế ngồi xổm, áo hoodie màu xám mặc rộng thùng thùng, mũ chụp trên đầu, chỉ có thể thấy hai cánh tay hắn vén lên, gầy, nhưng có lực. Một tay kẹp thuốc, một tay dùng sức khoa tay múa chân với tên đầu trọc, dưới chân ghế dựng năm sáu vỏ chai rượu.
Rõ ràng là loại đầu đường xó chợ.
Hạ Đằng chỉ nhìn thoáng qua rồi dời tầm mắt.
Giang Trừng Dương lại kéo hai cô đi qua, nói bây giờ không có chỗ ngồi, Tần Phàm để ba người họ ngồi cùng bàn.
Có nữ sinh đến, ánh mắt cả bàn đều trông tới, chỉ có người mặc áo hoodie xám không quay đầu lại.
Ngoài tên đầu trọc, những người khác phần lớn đều tầm tuổi như Tần Phàm, xấu thì thật ra không xấu, nhưng hơi thở lưu manh gần như bay lên tận trời, chẳng ai giống người hiền lành.
Lưu manh Hạ Đằng không phải chưa từng gặp, trường của cô cũng có học sinh một mặt giả ngoan trước giáo viên, một mặt kết giao với người ngoài xã hội, nhưng so sánh với nhóm người này, quả thật là phù thủy nhỏ gặp phù thủy già. Không, họ còn chẳng được tính là phù thủy.
Hạ Đằng rất kháng cự.
Cô nghĩ rằng Giang Vãn Nguyệt cũng kháng cự như mình, nhưng khi nhìn thấy vẻ mặt của cô ấy, cô kinh ngạc.
Giang Vãn Nguyệt đang cười.
Rất nhạt, rất nhẹ, khóe miệng gần như không có độ cong, nhưng bình thường cô ấy quá lạnh lùng, thế nên một chút ý cười dù là rất nhỏ cũng thấy rõ ràng, khiến cô ấy nhu hòa hơn.
Tươi cười lướt qua giây lát, đúng lúc Giang Trừng Dương hỏi Giang Vãn Nguyệt có muốn ghép bàn hay không, cô ấy đã giấu cảm xúc đi, nói: “Đều được, hỏi cậu ta.”
Cô ấy nghiêng nghiêng sườn mặt về phía Hạ Đằng.
Hạ Đằng: “…”
Nếu bây giờ cô nói không được, chắc chắn Giang Vãn Nguyệt sẽ hận chết cô.
Vậy chỉ có thể…
“Các cậu ăn đi, tớ chợt nhớ mình có chút việc.”
Cô còn chưa nói xong, đã bị Tần Phàm cắt lời, “Cậu thôi đi, có việc gì chứ? Có thể ăn cùng Giang Trừng Dương mà không thể ăn cùng chúng tôi?”
Hạ Đằng vừa định mở miệng, Tần Phàm lại chặn đứng lời cô, nói với người mặc áo hoodie xám: “Nào, A Chính, để tôi giới thiệu với cậu, đây là bạn học mới chuyển đến lớp chúng ta hôm nay, anh Điền cưng cậu ấy lắm đó.”
Một tiếng “A Chính” này, Hạ Đằng lập lức liên tưởng tới danh nhân “Kỳ Chính” mà hôm nay Điền Ba điểm danh trong giờ học và hôm trước Giang Trừng Dương có nhắc đến.
Tuy rằng chưa gặp mặt, nhưng từ những miêu tả này, cô có thể đại khái đoán được cậu ta là dạng người gì, lại có một bàn lưu manh ngày hôm nay tăng thêm chứng thực, đúng là không khác nhiều so với tưởng tượng của cô, một thanh niên đầu đường xó chợ không học vấn không nghề nghiệp.
Nhưng khoảnh khắc cậu ta quay đầu lại, Hạ Đằng ngây ngốc.
“Xứng đáng.”
“Xấu.”
“Còn dám chọc tôi, tôi nhốt cô vào.”
“Sau này thấy tôi, hoặc là trốn tránh đi, hoặc là một câu cũng cấm nói.”
…
Trong đầu Hạ Đằng nổi lên vô số câu từ, cô còn chưa hoàn hồn giữa kinh ngạc, Kỳ Chính đã lại quay đi, ánh mắt dừng trên người cô không đến hai giây, xem ra không có chút hứng thú nào với cô.
Cho dù vậy, Hạ Đằng vẫn nơm nớp. Cô đã từng lĩnh giáo sự đáng sợ của người này, nhìn trông cũng có khuôn có dạng mà kỳ thật cả bụng ý xấu.
Cô lập tức quay đầu, nói với Giang Vãn Nguyệt: “Tôi phải về nhà.”
Giang Vãn Nguyệt làm lơ cô, ném ra ánh mắt: “Phải về thì tự cậu về.”
Tần Phàm nghe được đối thoại giữa hai cô, chỉ miệng bình rượu về phía Hạ Đằng, nhướn mày, “Hạ Đằng phải không? Hôm nay cậu dám về chính là không nể mặt tôi.” Tựa như còn cảm thấy không đủ, còn phải kéo người khác vào, tiếp tục nói: “Chính là không nể mặt A Chính.”
Không thể hiểu nổi bị Tần Phàm kéo vào, Kỳ Chính chỉ toàn tâm toàn ý ăn xiên nướng, đầu cũng chẳng nâng một chút, cô đi cô ở, Tần Phàm đang nói gì, cậu hoàn toàn không quan tâm.
Cả bàn không ai hé răng, nhìn cô như đang xem kịch.
Hạ Đằng bị Tần Phàm làm cho có chút phát tức.
Cô có sa sút cũng không sa sút đến nỗi bị loại người này uy hiếp.
Cô bỏ kính ra, lấy áo lau lau, không đeo lên nữa mà chậm rãi nâng cằm, hỏi: “Tôi phải nể mặt các cậu?”
Nhàn nhạt nói một câu, không mang theo bất cứ ngữ điệu gì.
Giống như đúc vẻ mặt không biểu tình mà hôm nay cô chất vấn Triệu Ý Hàm có phải chụp lén mình không.
Cũng giống như đúc vẻ mặt cô muốn Kỳ Chính dẫn đường, cho cậu ta 50 tệ.
Lời này vừa nói ra, tức thời Tần Phàm không đáp.
Đại khái an tĩnh ba giây sau, Giang Trừng Dương phá vỡ cục diện bế tắc, đi tới cạnh Hạ Đằng “Có phải bà Thẩm nấu cơm không? Tớ và em gái đi ăn chực nhà cậu bát cơm nhé.”
Giang Trừng Dương giải vây không thành công, Kỳ Chính ném xiên thịt trong tay, nhảy xuống chỗ ngồi.
Cậu ngậm điếu thuốc trong miệng, lấy bật lửa châm thuốc, duỗi một chân ra, đá ghế của mình sang bên cạnh, cậu nhả ra một luồng khói, nói với Hạ Đằng: “Ngồi chỗ này.”
Giọng rất thấp, dù bị ngâm bởi thuốc lá và rượu vẫn rất rõ ràng, hôm nay cậu bình thường không ít so với lần đầu tiên gặp, không có khẩu khí nặng như vậy, mũ vẫn chùm trên đầu, tóc đen tán loạn, lộ ra một phần trán, hai bên tai tóc cắt ngắn, cậu không đen, ngũ quan khá đẹp, mặt lại nhỏ, toàn thân không có đường nét dư thừa, người có khung xương đẹp, mỗi chỗ trên cơ thể đều góc cạnh rõ ràng.
Nếu cậu không mở miệng nói chuyện, tuyệt đối không có ai liên tưởng tới từ vô lại.
“Hạ Đằng mấp máy môi, không lên tiếng, cô nhớ lần trước cậu nói “Cấm nói”. Bây giờ cô cũng thật sự không muốn nói chuyện với cậu.
“Để cậu ngồi cậu cứ ngồi được không?” Tần Phàm không kiên nhẫn thúc giục cô, sau đó vẫn tay với ông chủ, “Lão Triệu, bàn này thêm ba ghế!”
“Được được!” Ông chủ nhiệt tình đáp lời, vừa mới nướng xong một mẻ được rảnh rỗi, ông ta vào tiệm ôm ba cái ghế ra, “Bạn tới à? Ăn uống vui vẻ nhé, còn cần gì cứ gọi tôi.”
Xem tình hình này là không đi được.
Giang Trừng Dương và Giang Vãn Nguyệt xếp ghế bên cạnh Tần Phàm, còn để một cái cho Kỳ Chính, Hạ Đằng muốn ngồi ghế đó, vừa mới duỗi tay, còn chưa chạm tới, Kỳ Chính đã dùng chân ngoắc qua, ngồi lên trên, ngậm thuốc lá nhìn cô.
Ý của cậu rất rõ ràng, cô phải ngồi vào ghế vừa rồi cậu giẫm lên.
Hạ Đằng hít sâu một hơi, móc khăn giấy từ cặp sách ra, lau vài lần lên mặt ghế.
Lúc cô làm một loạt động tác này, Kỳ Chính không nói gì, chỉ chống cằm nhìn. Cảm giác tồn tại của cậu quá mạnh, cô cố gắng hết sức làm lơ mà tim vẫn đập như sắp vọt ra khỏi cổ họng.
Khi đối mặt với vài cái máy quay cùng hơn một ngàn khán giả, cô cũng không mất tự nhiên như vậy.
Dưới cái nhìn chăm chú của cậu, Hạ Đằng kiên trì lau xong, lại rút hai tờ giấy dải lên trên, bấy giờ mới ngồi xuống.
Cô ngẩng đầu, ánh mắt những người khác nhìn cô đều có chút hàm ý.
Vẫn chỉ có Giang Trừng Dương quan tâm cảm xúc của cô, cầm thực đơn hỏi cô: “Cậu muốn ăn gì? Cánh nướng? Gân nướng? Ruột nướng?…”
Cậu ta đọc một cái, Hạ Đằng lắc đầu một cái.
||||| Truyện đề cử: |||||
Nướng BBQ nhiệt lượng quá cao, cô vì giữ dáng, thỉnh thoảng thèm ăn Trần Phi Vãn cũng chỉ cho cô ăn chay.
Không đợi Giang Trừng Dương đọc đến đồ chay, Kỳ Chính đã chẳng muốn nghe hết, cậu gẩy tàn thuốc, nói: “Có tin hay không cậu đọc hết thực đơn cậu ta chỉ biết lắc đầu?”
Giang Trừng Dương chớp chớp đôi mắt, hỏi Hạ Đằng: “Cậu không có khẩu vị à?”
Không đợi Hạ Đằng trả lời, Kỳ Chính đã vung tay, rút thực đơn trong tay Giang Trừng Dương, đứng dậy đi tới chỗ nướng BBQ, ánh mắt của Giang Vãn Nguyệt vẫn luôn đi theo cậu, sau đó quay lại, không hề khách khí nhìn cô một cái.
Giang Trừng Dương chẳng nhận ra điều gì, gật đầu nói: “Vậy để A Chính chọn, cậu ấy biết ăn cái gì ngon.”
Bầu không khí trên bàn lại náo nhiệt lên, Hạ Đằng cúi đầu nhìn chằm chằm mặt đất, nam sinh ngồi bên cạnh cô, cậu ta vốn nói chuyện với người bên kia, không biết từ khi nào đã hướng mặt về phía cô. Bấy giờ không ai chú ý tới nơi này, cậu ta thấp giọng nói một câu: “Cho cậu một kiến nghị, đừng quá kiêu ngạo, A Chính rất ghét người khác mang cái vẻ này.”
Hạ Đằng không ngẩng đầu: “Tôi không cần biết cậu ta ghét cái gì.”
Nam sinh dường như không ngờ cô sẽ nói như vậy, trong chốc lát không đáp, sau khi nhìn cô chằm chằm một lúc, cuối cùng cười thành tiếng, “OK, coi như tôi chưa nói.”
Trước khi tan học cô tìm Điền Ba, hỏi thầy lấy sách và đồng phục ở đâu, sách ôn tập và luyện tập trước đây của cô không giống chỗ này. Điền Ba bảo cô chờ hai ngày, sách vở phải đăng ký mua, không có dư, đồng phục phải đợi cuối tuần mới bắt đầu bán.
Hạ Đằng liền đi mượn sách luyện tập của Giang Vãn Nguyệt để phô tô.
“Bài tập hôm nay tôi đã làm rồi.” Giang Vãn Nguyệt đeo cặp trên lưng, nghếch nghếch đầu, “Mượn anh ấy, chắc chắn còn chưa làm.”
Giang Trừng Dương đã dọn sách xong, vừa chạy ra ngoài lớp vừa kêu: “Chờ tớ ở cổng trường! Tớ đi phô tô cho cậu!”
Hạ Đằng thậm chí còn không kịp nói một câu.
“Phục.” Giang Vãn Nguyệt thấp giọng lẩm bẩm một câu.
Các cô sóng vai đi ra khu dạy học, dọc đường đều là tiếng cãi nhau ầm ĩ của học sinh, nhảy lên nhảy xuống, không nhìn ra áp lực học tập nặng nề trên khuôn mặt họ, tê dại trơ trơ, đầu vai cũng không bị cặp sách đè đến không đứng thẳng được, họ chỉ cười, phát ra từ đáy lòng, là nụ cười nên có trên môi thanh thiếu niên hơn mười tuổi.
Hoàng hôn buông xuống, chiều hôm dần dần nhuộm mặt đất, cô và Giang Vãn Nguyệt cùng nhau đi ra trường học, thật yên lặng, hai người không ai nói chuyện.
Đến cổng trường, một nhóm rồi lại một nhóm học sinh, phụ huynh, còn có đủ loại quán hàng rong nhỏ, Giang Vãn Nguyệt quét một vòng vẫn không thấy Giang Trừng Dương, “Hình như anh ấy chưa xong.”
Hạ Đằng không biết nói gì, gật đầu.
Không ít ánh mắt nam sinh lui tới trên người hai cô, phần lớn là ngó hai mắt qua Giang Vãn Nguyệt, sau đó ngừng ở Hạ Đằng.
Hạ Đằng lấy khẩu trang từ trong túi ra đeo lên.
Giang Vãn Nguyệt trông thấy, khoanh tay, xùy một tiếng.
Hạ Đằng chỉ lộ ra một đôi mắt, giấu sau mắt kính, cô hỏi Giang Vãn Nguyệt: “Sao vậy?”
Cô có thể cảm giác được Giang Vãn Nguyệt có một chút địch ý với mình, không liên quan đến Triệu Ý Hàm, cũng không liên quan đến Giang Trừng Dương, nhưng ngại quan hệ với bà Thẩm Phiền nên không biểu hiện quá rõ ràng. Trực giác của nữ sinh trước nay luôn luôn chuẩn xác, thoạt nhìn không thích bạn thì thật sự là không thích bạn. Giang Vãn Nguyệt không vòng vo với cô, “Có phải cậu rất chướng mắt chúng tôi không?”
“Ai là chúng tôi?”
“Tôi, anh trai tôi, trường của chúng tôi, những người ở nơi này.”
“Không phải.”
Cô có cảm giác được hay không là một chuyện, có quan tâm hay không lại là chuyện khác.
Giang Vãn Nguyệt đợi một lúc, nhận ra sau khi nói xong hai chữ “Không phải” kia thì cô không tính giải thích gì nữa, không khỏi cười châm chọc một câu: “Cậu thật là kiêu ngạo đấy.”
Hạ Đằng không muốn nói chuyện.
Một lúc sau, cô nói: “Chẳng phải cậu cũng vậy sao?”
Thanh âm rất nhỏ, không biết Giang Vãn Nguyệt có nghe được hay không, nhưng Hạ Đằng cho rằng chắc hẳn cô ấy đã nghe được, chỉ là không trả lời thôi.
Qua một lát, Giang Vãn Nguyệt trả lời rất khẽ: “Tôi không có đủ tự tin như cậu.”
Ánh chiều tà dừng trên người cô, gió lướt qua cổ cô, cũng vào giờ khắc đó, Hạ Đằng nhận ra rằng mỗi người nơi đây đều là một cá nhân rõ nét, buồn vui rõ ràng, không che dấu bi thương.
*
Giang Trừng Dương phô tô giúp cô xong thì mang tài liệu tới, hỏi hai người có đói không, có muốn đi ăn cái gì không, Giang Vãn Nguyệt nói sao cũng được, Hạ Đằng không có ý kiến, vì thế quyết định đi ăn xiên nướng.
“Đưa cậu tới một chỗ không xa trường học, ở đó toàn bán đồ ăn vặt, có quán làm xiên nướng ngon cực kỳ, rất nhiều học sinh trường tớ đều qua ăn.”
Giang Trừng Dương hưng phấn nói một tràng, đầu tiên nói quán này tiệm này đồ ăn ngon, tại sao ngon, sau lại nói quán mở khi nào, rồi ông chủ ra sao, miệng không có lúc nào nhàn.
Giang Vãn Nguyệt nói rất ít, cơ bản không tiếp lời, đúng là hai thái cực với Giang Trừng Dương. Có Giang Trừng Dương ở đây, dọc đường cũng không tẻ ngắt.
Đại khái đi hơn hai mươi phút là tới phố ăn vặt mà Giang Trừng Dương nói.
Bầu trời đã chuyển sang màu cuối cùng trước khi trở nên đen mịt, màu mực xanh, đèn điện trước mặt sáng trưng, các chủ quán dựng bạt kê ghế ngoài cửa, giống kiểu chợ đêm ven đường, phần lớn đều là người trẻ tuổi, không ít người mặc đồng phục Nhất Trung của huyện Chiêu, gió đêm mang theo hơi thở náo nhiệt, thổi vùng lên sinh hoạt của con người.
Giang Trừng Dương ngựa quen đường cũ dẫn các cô xuyên qua khu phố, dừng trước một quán nướng BBQ. Nhìn ra được buôn bán rất hút khách, không có bàn trống, ông chủ và bà chủ đang rắc gia vị lên vỉ nướng.
Hạ Đằng nói: “Hình như không có chỗ.”
Sự chú ý của Giang Trừng Dương đã bị chuỗi chuỗi xiên xiên trong tủ lạnh hấp dẫn, “Không sao, ghép bàn với người khác là được.”
Giang Trừng Dương đi được hai bước thì đột nhiên phát ra tiếng gọi cách đó không xa: “Giang Trừng Dương?”
Hạ Đằng và Giang Vãn Nguyệt cùng nhìn về phía đó.
Là Tần Phàm, nhưng không chỉ có cậu ta.
Bàn đấy hình như là ghép hai bàn làm một, vây quanh tám chín người, Tần Phàm gọi một câu, một nửa số đó nhìn về phía này, còn một nửa không quay đầu lại —- họ đang xem hai người chơi hoa tửu quyền.
Hoa tửu quyền là trò chơi đoán số, đố số, trò chơi trợ hứng tìm vui khi uống rượu của dân gian Trung Quốc. Người chơi đồng thời vươn tay và nói một số, ai nói số đúng với số ngón tay chỉ ra của người kia thì người ấy thắng, người thua uống rượu. (Theo baidu)
Một người đầu trọc ngồi đối diện họ, khổ người to lớn, chỉ mặc một cái áo ba lỗ, hai cánh tay che kín hình xăm, một người khác gầy hơn rất nhiều so với người đầu trọc, tất cả mọi người đều ngồi tử tế, mình hắn giẫm chân lên ghế ngồi xổm, áo hoodie màu xám mặc rộng thùng thùng, mũ chụp trên đầu, chỉ có thể thấy hai cánh tay hắn vén lên, gầy, nhưng có lực. Một tay kẹp thuốc, một tay dùng sức khoa tay múa chân với tên đầu trọc, dưới chân ghế dựng năm sáu vỏ chai rượu.
Rõ ràng là loại đầu đường xó chợ.
Hạ Đằng chỉ nhìn thoáng qua rồi dời tầm mắt.
Giang Trừng Dương lại kéo hai cô đi qua, nói bây giờ không có chỗ ngồi, Tần Phàm để ba người họ ngồi cùng bàn.
Có nữ sinh đến, ánh mắt cả bàn đều trông tới, chỉ có người mặc áo hoodie xám không quay đầu lại.
Ngoài tên đầu trọc, những người khác phần lớn đều tầm tuổi như Tần Phàm, xấu thì thật ra không xấu, nhưng hơi thở lưu manh gần như bay lên tận trời, chẳng ai giống người hiền lành.
Lưu manh Hạ Đằng không phải chưa từng gặp, trường của cô cũng có học sinh một mặt giả ngoan trước giáo viên, một mặt kết giao với người ngoài xã hội, nhưng so sánh với nhóm người này, quả thật là phù thủy nhỏ gặp phù thủy già. Không, họ còn chẳng được tính là phù thủy.
Hạ Đằng rất kháng cự.
Cô nghĩ rằng Giang Vãn Nguyệt cũng kháng cự như mình, nhưng khi nhìn thấy vẻ mặt của cô ấy, cô kinh ngạc.
Giang Vãn Nguyệt đang cười.
Rất nhạt, rất nhẹ, khóe miệng gần như không có độ cong, nhưng bình thường cô ấy quá lạnh lùng, thế nên một chút ý cười dù là rất nhỏ cũng thấy rõ ràng, khiến cô ấy nhu hòa hơn.
Tươi cười lướt qua giây lát, đúng lúc Giang Trừng Dương hỏi Giang Vãn Nguyệt có muốn ghép bàn hay không, cô ấy đã giấu cảm xúc đi, nói: “Đều được, hỏi cậu ta.”
Cô ấy nghiêng nghiêng sườn mặt về phía Hạ Đằng.
Hạ Đằng: “…”
Nếu bây giờ cô nói không được, chắc chắn Giang Vãn Nguyệt sẽ hận chết cô.
Vậy chỉ có thể…
“Các cậu ăn đi, tớ chợt nhớ mình có chút việc.”
Cô còn chưa nói xong, đã bị Tần Phàm cắt lời, “Cậu thôi đi, có việc gì chứ? Có thể ăn cùng Giang Trừng Dương mà không thể ăn cùng chúng tôi?”
Hạ Đằng vừa định mở miệng, Tần Phàm lại chặn đứng lời cô, nói với người mặc áo hoodie xám: “Nào, A Chính, để tôi giới thiệu với cậu, đây là bạn học mới chuyển đến lớp chúng ta hôm nay, anh Điền cưng cậu ấy lắm đó.”
Một tiếng “A Chính” này, Hạ Đằng lập lức liên tưởng tới danh nhân “Kỳ Chính” mà hôm nay Điền Ba điểm danh trong giờ học và hôm trước Giang Trừng Dương có nhắc đến.
Tuy rằng chưa gặp mặt, nhưng từ những miêu tả này, cô có thể đại khái đoán được cậu ta là dạng người gì, lại có một bàn lưu manh ngày hôm nay tăng thêm chứng thực, đúng là không khác nhiều so với tưởng tượng của cô, một thanh niên đầu đường xó chợ không học vấn không nghề nghiệp.
Nhưng khoảnh khắc cậu ta quay đầu lại, Hạ Đằng ngây ngốc.
“Xứng đáng.”
“Xấu.”
“Còn dám chọc tôi, tôi nhốt cô vào.”
“Sau này thấy tôi, hoặc là trốn tránh đi, hoặc là một câu cũng cấm nói.”
…
Trong đầu Hạ Đằng nổi lên vô số câu từ, cô còn chưa hoàn hồn giữa kinh ngạc, Kỳ Chính đã lại quay đi, ánh mắt dừng trên người cô không đến hai giây, xem ra không có chút hứng thú nào với cô.
Cho dù vậy, Hạ Đằng vẫn nơm nớp. Cô đã từng lĩnh giáo sự đáng sợ của người này, nhìn trông cũng có khuôn có dạng mà kỳ thật cả bụng ý xấu.
Cô lập tức quay đầu, nói với Giang Vãn Nguyệt: “Tôi phải về nhà.”
Giang Vãn Nguyệt làm lơ cô, ném ra ánh mắt: “Phải về thì tự cậu về.”
Tần Phàm nghe được đối thoại giữa hai cô, chỉ miệng bình rượu về phía Hạ Đằng, nhướn mày, “Hạ Đằng phải không? Hôm nay cậu dám về chính là không nể mặt tôi.” Tựa như còn cảm thấy không đủ, còn phải kéo người khác vào, tiếp tục nói: “Chính là không nể mặt A Chính.”
Không thể hiểu nổi bị Tần Phàm kéo vào, Kỳ Chính chỉ toàn tâm toàn ý ăn xiên nướng, đầu cũng chẳng nâng một chút, cô đi cô ở, Tần Phàm đang nói gì, cậu hoàn toàn không quan tâm.
Cả bàn không ai hé răng, nhìn cô như đang xem kịch.
Hạ Đằng bị Tần Phàm làm cho có chút phát tức.
Cô có sa sút cũng không sa sút đến nỗi bị loại người này uy hiếp.
Cô bỏ kính ra, lấy áo lau lau, không đeo lên nữa mà chậm rãi nâng cằm, hỏi: “Tôi phải nể mặt các cậu?”
Nhàn nhạt nói một câu, không mang theo bất cứ ngữ điệu gì.
Giống như đúc vẻ mặt không biểu tình mà hôm nay cô chất vấn Triệu Ý Hàm có phải chụp lén mình không.
Cũng giống như đúc vẻ mặt cô muốn Kỳ Chính dẫn đường, cho cậu ta 50 tệ.
Lời này vừa nói ra, tức thời Tần Phàm không đáp.
Đại khái an tĩnh ba giây sau, Giang Trừng Dương phá vỡ cục diện bế tắc, đi tới cạnh Hạ Đằng “Có phải bà Thẩm nấu cơm không? Tớ và em gái đi ăn chực nhà cậu bát cơm nhé.”
Giang Trừng Dương giải vây không thành công, Kỳ Chính ném xiên thịt trong tay, nhảy xuống chỗ ngồi.
Cậu ngậm điếu thuốc trong miệng, lấy bật lửa châm thuốc, duỗi một chân ra, đá ghế của mình sang bên cạnh, cậu nhả ra một luồng khói, nói với Hạ Đằng: “Ngồi chỗ này.”
Giọng rất thấp, dù bị ngâm bởi thuốc lá và rượu vẫn rất rõ ràng, hôm nay cậu bình thường không ít so với lần đầu tiên gặp, không có khẩu khí nặng như vậy, mũ vẫn chùm trên đầu, tóc đen tán loạn, lộ ra một phần trán, hai bên tai tóc cắt ngắn, cậu không đen, ngũ quan khá đẹp, mặt lại nhỏ, toàn thân không có đường nét dư thừa, người có khung xương đẹp, mỗi chỗ trên cơ thể đều góc cạnh rõ ràng.
Nếu cậu không mở miệng nói chuyện, tuyệt đối không có ai liên tưởng tới từ vô lại.
“Hạ Đằng mấp máy môi, không lên tiếng, cô nhớ lần trước cậu nói “Cấm nói”. Bây giờ cô cũng thật sự không muốn nói chuyện với cậu.
“Để cậu ngồi cậu cứ ngồi được không?” Tần Phàm không kiên nhẫn thúc giục cô, sau đó vẫn tay với ông chủ, “Lão Triệu, bàn này thêm ba ghế!”
“Được được!” Ông chủ nhiệt tình đáp lời, vừa mới nướng xong một mẻ được rảnh rỗi, ông ta vào tiệm ôm ba cái ghế ra, “Bạn tới à? Ăn uống vui vẻ nhé, còn cần gì cứ gọi tôi.”
Xem tình hình này là không đi được.
Giang Trừng Dương và Giang Vãn Nguyệt xếp ghế bên cạnh Tần Phàm, còn để một cái cho Kỳ Chính, Hạ Đằng muốn ngồi ghế đó, vừa mới duỗi tay, còn chưa chạm tới, Kỳ Chính đã dùng chân ngoắc qua, ngồi lên trên, ngậm thuốc lá nhìn cô.
Ý của cậu rất rõ ràng, cô phải ngồi vào ghế vừa rồi cậu giẫm lên.
Hạ Đằng hít sâu một hơi, móc khăn giấy từ cặp sách ra, lau vài lần lên mặt ghế.
Lúc cô làm một loạt động tác này, Kỳ Chính không nói gì, chỉ chống cằm nhìn. Cảm giác tồn tại của cậu quá mạnh, cô cố gắng hết sức làm lơ mà tim vẫn đập như sắp vọt ra khỏi cổ họng.
Khi đối mặt với vài cái máy quay cùng hơn một ngàn khán giả, cô cũng không mất tự nhiên như vậy.
Dưới cái nhìn chăm chú của cậu, Hạ Đằng kiên trì lau xong, lại rút hai tờ giấy dải lên trên, bấy giờ mới ngồi xuống.
Cô ngẩng đầu, ánh mắt những người khác nhìn cô đều có chút hàm ý.
Vẫn chỉ có Giang Trừng Dương quan tâm cảm xúc của cô, cầm thực đơn hỏi cô: “Cậu muốn ăn gì? Cánh nướng? Gân nướng? Ruột nướng?…”
Cậu ta đọc một cái, Hạ Đằng lắc đầu một cái.
||||| Truyện đề cử: |||||
Nướng BBQ nhiệt lượng quá cao, cô vì giữ dáng, thỉnh thoảng thèm ăn Trần Phi Vãn cũng chỉ cho cô ăn chay.
Không đợi Giang Trừng Dương đọc đến đồ chay, Kỳ Chính đã chẳng muốn nghe hết, cậu gẩy tàn thuốc, nói: “Có tin hay không cậu đọc hết thực đơn cậu ta chỉ biết lắc đầu?”
Giang Trừng Dương chớp chớp đôi mắt, hỏi Hạ Đằng: “Cậu không có khẩu vị à?”
Không đợi Hạ Đằng trả lời, Kỳ Chính đã vung tay, rút thực đơn trong tay Giang Trừng Dương, đứng dậy đi tới chỗ nướng BBQ, ánh mắt của Giang Vãn Nguyệt vẫn luôn đi theo cậu, sau đó quay lại, không hề khách khí nhìn cô một cái.
Giang Trừng Dương chẳng nhận ra điều gì, gật đầu nói: “Vậy để A Chính chọn, cậu ấy biết ăn cái gì ngon.”
Bầu không khí trên bàn lại náo nhiệt lên, Hạ Đằng cúi đầu nhìn chằm chằm mặt đất, nam sinh ngồi bên cạnh cô, cậu ta vốn nói chuyện với người bên kia, không biết từ khi nào đã hướng mặt về phía cô. Bấy giờ không ai chú ý tới nơi này, cậu ta thấp giọng nói một câu: “Cho cậu một kiến nghị, đừng quá kiêu ngạo, A Chính rất ghét người khác mang cái vẻ này.”
Hạ Đằng không ngẩng đầu: “Tôi không cần biết cậu ta ghét cái gì.”
Nam sinh dường như không ngờ cô sẽ nói như vậy, trong chốc lát không đáp, sau khi nhìn cô chằm chằm một lúc, cuối cùng cười thành tiếng, “OK, coi như tôi chưa nói.”