Chương 7
Không biết Kỳ Chính dậy từ lúc nào, ngủ đến mặt đầy vết lằn đỏ, ánh mắt có thể rớt ra băng, hình như cậu bị họ đánh thức, tâm tình âm trầm hơn cả thời tiết, cả người nồng đậm ác ý.
Cậu đá nam sinh ngồi trước một phát, giọng khàn khàn vẫn chưa tỉnh ngủ: “Mày hét cái gì mà hét.”
Nam sinh quay đầu lại giải thích: “Không phải em, hai cô nàng này đang tranh cãi.”
Kỳ Chính lướt nhìn đằng trước, Hạ Đằng không chú ý đằng sau, lạnh mặt hỏi Triệu Ý Hàm: “Có phải cậu mở cửa sổ không?”
Triệu Ý Hàm xòe hai tay, ung dung bất cần, “Đúng là tao đấy, thì sao nào?”
“Tại sao lại mở cửa?”
“Lớp quá bí, không được hít thở không khí à?”
“Tại sao không mở cửa khác mà lại mở cửa chỗ tôi?”
Triệu Ý Hàm đảo mắt, “Vậy sao, không để ý.”
Hạ Đằng biết cô ta giả vờ hồ đồ, cầm sách giáo khoa trải trước mặt cô ta, “Sách của tôi ướt hết rồi.”
Triệu Ý Hàm không có thành ý cười rộ lên: “Ngại quá đi, tao không nhìn thấy.”
Hai ả hầu gái cũng cười hùa theo.
Hạ Đằng lẳng lặng nhìn cô ta hai giây, đột nhiên nhấc tay, ném sách lên người cô ta.
“Vậy bây giờ cậu xem đi.” Cô nói.
Không khí xoay chuyển quá nhanh, phản ứng của Hạ Đằng ngoài dự đoán, tất cả khán giả xem kịch đều nín thở, tập trung. Triệu Ý Hàm sửng sốt một giây, tươi cười nhàn hạ nhận lấy, tức giận nhanh chóng bừng lên cả khuôn mặt, một lời không nói, dứt khoát quăng sách của Hạ Đằng ra ngoài cửa sổ.
Cùng với tiếng trang giấy bay múa phần phật, sách giống như một con bướm bị mưa đánh gãy cánh, rơi xuống từ tầng ba.
Triệu Ý Hàm quay đầu lại, đôi mắt bốc lửa, thái độ kiêu ngạo cực điểm: “Dám ném tao phải không? Còn gì không muốn nữa, ném ra đây, tao vứt hộ mày!”
Hạ Đằng bị tiếng rống này làm cho ngây ngốc, xúc động và tức giận vừa rồi bị bao trùm bởi nỗi nhục nhã không thể gọi tên. Cô chưa từng bị đối xử như vậy, ở trường trước đây không có ai đối xử với cô như thế, vả lại thân phận của cô đặc biệt, tất cả mọi người đều mang mặt nạ, trên mặt lúc nào cũng niềm nở, không khí có không đúng thì cũng không ai chủ động xé rách da mặt.
Hiển nhiên Triệu Ý Hàm không muốn dừng lại ở đây, Hạ Đằng càng im lặng, hứng thú của cô ta càng cao, “Tiếp tục đi? Không phải vừa nãy mày hống hách lắm à? Tiếp tục trút giận lên tao đi?”
Bên tai Hạ Đằng chỉ có tim đập dữ dội, mạnh đến mức có thể át tất cả âm thanh.
Cả lớp đều nhìn cô xấu mặt.
Cô không thể chấp nhận.
Cô đã quen tỏa ánh sáng vinh quang cho mọi người, cô luôn luôn ở trên cao. Đây không phải thế giới mạng, ác ngôn ác ngữ của cư dân mạng cô có thể không xem, có thể trốn tránh, nhưng sự nhục nhã này đang xảy ra ngay trước mắt, cô đang phải đối mặt.
Hạ Đằng đẩy ghế lao ra khỏi phòng học, trên đường va phải vài học sinh, có người lớn tiếng mắng sau lưng cô “Ngu ngốc”, vào giây phút đó, tất cả những lời nhục mạ mấy tháng nay đều nhảy vào đâu cô.
“Vừa nhìn đã biết là chủ động quyến rũ người ta, muốn câu đại gia.”
“Lúc nào trông cô ta cũng lả lơi, không biết ra vẻ kiêng khem gợi cảm gì nữa, rõ ràng là thô tục.
“Tôi thấy cô ta khó coi? Trông thật hà khắc…”
“Giới giải trí quả là dơ bẩn, ít tuổi như vậy mà không từ thủ đoạn để nổi tiếng, không thấy làm mất mặt bố mẹ cô à?”
“Ngủ tới ra phim điện ảnh cơ đó.”
“Cút đi, quá ghê tởm.”
…
…
Mưa to như trút, đánh dát người.
Hạ Đằng ngồi xổm trong mưa, sách đã vị mưa xối nát, rách làm đôi, một nửa dính bùn.
Cô cũng vậy.
Cô dùng tay lau bùn trên sách, ôm vào trong ngực, chậm rãi đứng lên, ngồi lâu khiến máu không thông, cô khom lưng một lát mới ngồi dậy được.
Lê bước tới khu phòng học, nước trên người cô nhỏ giọt một hàng trên sàn, những người quanh đó đều nhìn cô, cô cúi đầu đi, không nhìn bất cứ kẻ nào.
Cầu thang tầng hai có chiếu nghỉ rộng, mấy nam sinh đang tụ tập hút thuốc, ồn ào hi hi ha ha, Hạ Đằng rũ mặt đi qua, một người trong đó lên tiếng.
“Này.”
Cô không chút ý thức, mãi đến khi đuôi ngựa bị một người túm chặt, da đầu bị kéo đau, cô bị túm lùi lại vài bước.
Kỳ Chính kéo cô lại liền buông tay, tay dính đầy nước, vẩy vài cái, nói một tiếng “Mẹ kiếp”.
Hạ Đằng che đuôi ngựa bị túm lỏng nhìn cậu, cậu dựng mí mắt, giọng vẫn còn ngái ngủ, nói: “Người muốn chỉnh cậu không ít nhỉ.”
Theo góc nhìn của họ, có thể nhìn ra vừa rồi cô tìm sách trong mưa.
Hình như cậu nghe cô và Triệu Ý Hàm tranh chấp một nửa thì bị nhóm người này gọi ra ngoài, quang minh chính đại hút thuốc ở hành lang, có lẽ không có chuyện gì là cậu không dám làm trong trường.
Hạ Đằng không muốn nói bất cứ điều gì, ánh mắt trống rỗng mà lạnh nhạt.
Kỳ Chính ngậm thuốc lá, mưa gió gào thét sau lưng cậu, cậu cười như không cười nhìn cô, “Cảm giác bị tưới nước có dễ chịu không?”
Người này mang thù.
Hạ Đằng biết cậu nói lời này có ý gì.
Cô không mang cảm xúc gì, gật đầu, xoay người muốn đi, Kỳ Chính mở miệng phía sau cô: “Tôi cho cậu đi?”
Huyện thái dương của Hạ Đằng nảy lên, cô nhắm mắt, quay lại, “Không phải cậu muốn nhìn tôi bị cười nhạo? Chưa xem đủ à?”
Một nam sinh bên cạnh mở miệng: “Á đù, cô em nói chuyện đâm chọc ghê nhỉ, trông em thế này là đắc tội với ai phỏng? Bị người ta chỉnh thành như vậy mà còn chưa nhớ kỹ? Em lại đắc tội anh đây thì không chịu nổi đâu, biết không.”
“Không sao cả.” Mắt Hạ Đằng không nhìn Kỳ Chính, không tức giận: “Thêm cậu ta hay bớt cậu ta đều giống nhau thôi.”
Kỳ Chính vốn ngồi trên lan can, mũ vẫn trùm trên đầu, cậu nghe xong, cúi đầu hút một hơi thuốc cuối cùng, sau đó nhảy xuống ngồi xổm, vừa dập thuốc vừa cười.
Hạ Đằng còn chưa hiểu cậu cười gì thì một giây sau đã bị người túm cổ áo, cậu lại đây thế nào cô còn chưa thấy rõ, một khuôn mặt đã gần trong gang tấc, một chút ý cười cũng không mang.
Cậu xách cô, nói: “Cậu thật lợi hại, không câu nào tôi thích nghe.”
Cổ Hạ Đằng bị thắt chặt, khó khăn mở miệng: “Cậu làm gì!”
“Thêm tôi bớt tôi đều giống nhau sao?”
Kỳ Chính lặp lại một lần, tay túm cổ áo cô đẩy ra, bỏ cô lại, “Hãy nhìn cho kỹ xem đều giống nhau thế nào.”
*
Người Hạ Đằng ướt đẫm, một trước một sau tiến vào lớp cùng Kỳ Chính.
Hạ Đằng đi cửa trước, Kỳ Chính đi cửa sau.
Một giây trước trong lớp vẫn còn ồn như cái chợ, một giây sau tất cả đã yên tĩnh. Mọi người nhìn chằm chằm Hạ Đằng, nhìn mãi tới lúc cô ngồi xuống, sau đó lại nhìn Triệu Ý Hàm kiêu căng ngạo mạn ngồi ở kia, chênh lệch giữa hai người có phần tàn nhẫn, thắng thua đã phân rõ, trận khắc khẩu vừa rồi, người thắng là Triệu Ý Hàm.
Hạ Đằng biết bản thân mình thảm hại ra sao, trước sau không ngẩng đầu.
Giang Trừng Dương nhảy khỏi chỗ muốn đưa áo khoác cho cô, Kỳ Chính nằm bò trên bàn gọi cậu một tiếng: “Giang Trừng Dương.”
Đầu cậu không buồn nâng, giọng lười biếng, nhưng có thể khiến người khác nghe ra ý uy hiếp rõ ràng.
Động tác của Giang Trừng Dương cứng lại, Tần Phàm đập vai cậu từ phía sau, dùng sức ấn cậu ngồi vào chỗ.
“Đừng xen vào việc của người khác.” Tần Phàm nói.
Dường như chuyện có tiến triển mới, biểu cảm của học sinh trong lớp trông thật diệu kỳ.
Hạ Đằng làm như không nghe không thấy, lấy áo khoác trong hộc bàn khoác lên người, gập gối, đạp chân lên thành ghế, quá lạnh, cô phải co người lại mới cảm thấy đôi chút ấm áp.
Kiên trì hai tiết nữa là có thể về nhà, Hạ Đằng rũ mặt nghĩ, tiết học buổi chiều cô chắc chắn phải xin nghỉ.
Cả tiết học cô đều vô tri vô giác, người nửa khô nửa ướt, khó chịu muốn chết. Nửa sau tiết học cô bắt đầu hắt xì, mũi có dấu hiệu tắc nghẹt, có lẽ là bị cảm, triệu chứng bệnh đến rất mau.
Hết tiết, uống hết nước ấm, cô đi lấy thêm, lúc trở về lớp, có một bạn thấy cô vào, vẻ mặt phức tạp khó đoán, nhưng vẫn thoáng lộ ra vẻ hưng phấn.
Cô đi về chỗ, lòng trầm xuống.
Cặp sách và tất cả đồ dùng của cô đều để trên bàn nam sinh ngồi sau, mà đồ của nam sinh ấy lại đặt trên bàn vốn là của cô.
Nói cách khác, cô đã bị ép buộc đổi chỗ.
Ngay lúc cô ra khỏi lớp có mấy phút.
Kỳ Chính đang thưởng thức thành quả lao động của cậu, hiếm khi giữa giờ không ra ngoài chơi đùa, cậu ngồi lên bàn mình, giẫm hai chân lên ghế của Hạ Đằng, thấy Hạ Đằng đứng bên cạnh không nhúc nhích, nói:
“Ngồi đi.”
Hạ Đằng chỉ cảm thấy không thể thở nổi, siết chặt cốc nước, hỏi:
“Cậu có bệnh phải không?”
Tần Phàm đang xem chiến cười ha hả, “A Chính, người ta hỏi có phải cậu bị bệnh không kìa.”
Kỳ Chính nhướn mày.
“Cậu đổi chỗ của tôi, được sự đồng ý của tôi chưa?”
Cậu lắc đầu.
“Vậy cậu dựa vào đâu mà quyết định thay tôi?”
Kỳ Chính trông như nghiêm túc suy nghĩ một chút, sau đó nói: “Bởi vì tôi muốn.”
Hạ Đằng trợn tròn mắt, “Bởi vì cậu muốn, tôi phải nghe cậu?”
“Không phải sao?”
Đương nhiên, hiển nhiên rồi.
Hạ Đằng đặt cốc nước lên bàn, bắt đầu thu dọn đồ của mình, “Tôi không thể nói lý với cậu.”
Kỳ Chính nhìn theo động tác của cô một chốc, hỏi: “Cậu có ngồi không?”
Hạ Đằng nhanh chóng trả lời: “Không ngồi.”
Cô nói xong, sách vừa cầm trong tay bị cậu hất văng về, ấn chặt trên bàn, Hạ Đằng rút thế nào cũng không ra, cô nổi nóng: “Rốt cuộc cậu muốn làm gì?”
Kỳ mang vẻ mặt bất cần, hỏi lại: “Cậu muốn làm gì?”
Hạ Đằng nói: “Đổi lại chỗ ngồi.”
“Tôi bảo cậu ngồi đây, ai dám đổi với cậu?”
Kỳ Chính cười và không cười là hai dáng vẻ hoàn toàn khác nhau, một vẻ uể oải, một vẻ dọa người, hai vẻ tráo nhau không hề báo trước, tâm trạng thất thường.
Ví như lúc này, cô không biết giây tiếp theo cậu sẽ còn làm ra chuyện gì.
Người như vậy không nói đạo lý được.
Hạ Đằng biết tiếp tục tranh cãi với cậu cũng không có kết quả, còn chẳng bằng tự tìm thầy Điền Ba.
Cô không tranh cãi nữa, đỡ ghế ngồi xuống, Kỳ Chính lại không thu chân, vẫn ngồi giẫm chân lên ghế, sống lưng cô cọ vào đầu gối cậu, cô nghiêng đầu nhìn thoáng qua, không nói gì, tự ngồi dịch về phía trước.
Bỗng nhiên lại an tĩnh, không tranh không cãi.
Cậu lấy đầu gối hích sống lưng cô, cô không quay đầu, không để ý tới.
Cậu lại hích cái nữa, cô vẫn không quan tâm.
“Lại khóc?”
Cậu muốn nhìn mặt cô.
Không ai kịp ngẫm nghĩ chữ “Lại” này.
Hạ Đằng quay đầu vào khoảnh khắc cậu thò mặt qua, ánh mắt hai người giao nhau, cách rất gần, cả khuôn mặt Kỳ Chính in trong mắt cô, dễ nhìn quá đáng.
Dường như Hạ Đằng quên mất bản thân mình là người dựa mặt ăn cơm, cô rất xinh đẹp, xinh đẹp đến mức cả đám người si mê “túi da” này của cô. Cô biết dùng đôi mắt để biểu đạt cảm xúc. Khi đóng phim điện ảnh, vẻ mặt đặc tả rất nhiều, họ bảo, đôi mắt cô biết nói, sinh động hơn cả ngôn ngữ.
Cô trừng mắt với cậu, giọng lại rất nhẹ.
“Khóc vì cậu, có đáng không?”
Trong phút chốc ấy, thế giới của Kỳ Chính tĩnh lặng.
Cậu như nghĩ ra gì đó, cũng có lẽ không nghĩ gì cả, chỉ vì khoảng cách quá thân cận, chỉ vì cảm giác của thị giác quá mạnh, chỉ vì vừa vặn bắt gặp, sau đó cậu liền bỏ đi tất cả.
Cảm giác này, cậu chưa bao giờ gặp.
Cậu bị sự kiêu ngạo trong mắt cô đâm đến triệt để.
Tiểu Dương: Mình đang nghĩ có nên dừng truyện này không? Edit sau rất nhiều năm rời blog này, mình muốn tìm một truyện hay, khiến mình có cảm xúc, truyện này theo đánh giá của mình cũng hơi đặc biệt, ổn hơn những truyện mì ăn liền những năm gần đây, nhưng cũng chỉ tầm hơn 7 điểm… (Lúc bắt đầu edit truyện mình cũng chưa đọc hết, chưa đọc kĩ.)
Cậu đá nam sinh ngồi trước một phát, giọng khàn khàn vẫn chưa tỉnh ngủ: “Mày hét cái gì mà hét.”
Nam sinh quay đầu lại giải thích: “Không phải em, hai cô nàng này đang tranh cãi.”
Kỳ Chính lướt nhìn đằng trước, Hạ Đằng không chú ý đằng sau, lạnh mặt hỏi Triệu Ý Hàm: “Có phải cậu mở cửa sổ không?”
Triệu Ý Hàm xòe hai tay, ung dung bất cần, “Đúng là tao đấy, thì sao nào?”
“Tại sao lại mở cửa?”
“Lớp quá bí, không được hít thở không khí à?”
“Tại sao không mở cửa khác mà lại mở cửa chỗ tôi?”
Triệu Ý Hàm đảo mắt, “Vậy sao, không để ý.”
Hạ Đằng biết cô ta giả vờ hồ đồ, cầm sách giáo khoa trải trước mặt cô ta, “Sách của tôi ướt hết rồi.”
Triệu Ý Hàm không có thành ý cười rộ lên: “Ngại quá đi, tao không nhìn thấy.”
Hai ả hầu gái cũng cười hùa theo.
Hạ Đằng lẳng lặng nhìn cô ta hai giây, đột nhiên nhấc tay, ném sách lên người cô ta.
“Vậy bây giờ cậu xem đi.” Cô nói.
Không khí xoay chuyển quá nhanh, phản ứng của Hạ Đằng ngoài dự đoán, tất cả khán giả xem kịch đều nín thở, tập trung. Triệu Ý Hàm sửng sốt một giây, tươi cười nhàn hạ nhận lấy, tức giận nhanh chóng bừng lên cả khuôn mặt, một lời không nói, dứt khoát quăng sách của Hạ Đằng ra ngoài cửa sổ.
Cùng với tiếng trang giấy bay múa phần phật, sách giống như một con bướm bị mưa đánh gãy cánh, rơi xuống từ tầng ba.
Triệu Ý Hàm quay đầu lại, đôi mắt bốc lửa, thái độ kiêu ngạo cực điểm: “Dám ném tao phải không? Còn gì không muốn nữa, ném ra đây, tao vứt hộ mày!”
Hạ Đằng bị tiếng rống này làm cho ngây ngốc, xúc động và tức giận vừa rồi bị bao trùm bởi nỗi nhục nhã không thể gọi tên. Cô chưa từng bị đối xử như vậy, ở trường trước đây không có ai đối xử với cô như thế, vả lại thân phận của cô đặc biệt, tất cả mọi người đều mang mặt nạ, trên mặt lúc nào cũng niềm nở, không khí có không đúng thì cũng không ai chủ động xé rách da mặt.
Hiển nhiên Triệu Ý Hàm không muốn dừng lại ở đây, Hạ Đằng càng im lặng, hứng thú của cô ta càng cao, “Tiếp tục đi? Không phải vừa nãy mày hống hách lắm à? Tiếp tục trút giận lên tao đi?”
Bên tai Hạ Đằng chỉ có tim đập dữ dội, mạnh đến mức có thể át tất cả âm thanh.
Cả lớp đều nhìn cô xấu mặt.
Cô không thể chấp nhận.
Cô đã quen tỏa ánh sáng vinh quang cho mọi người, cô luôn luôn ở trên cao. Đây không phải thế giới mạng, ác ngôn ác ngữ của cư dân mạng cô có thể không xem, có thể trốn tránh, nhưng sự nhục nhã này đang xảy ra ngay trước mắt, cô đang phải đối mặt.
Hạ Đằng đẩy ghế lao ra khỏi phòng học, trên đường va phải vài học sinh, có người lớn tiếng mắng sau lưng cô “Ngu ngốc”, vào giây phút đó, tất cả những lời nhục mạ mấy tháng nay đều nhảy vào đâu cô.
“Vừa nhìn đã biết là chủ động quyến rũ người ta, muốn câu đại gia.”
“Lúc nào trông cô ta cũng lả lơi, không biết ra vẻ kiêng khem gợi cảm gì nữa, rõ ràng là thô tục.
“Tôi thấy cô ta khó coi? Trông thật hà khắc…”
“Giới giải trí quả là dơ bẩn, ít tuổi như vậy mà không từ thủ đoạn để nổi tiếng, không thấy làm mất mặt bố mẹ cô à?”
“Ngủ tới ra phim điện ảnh cơ đó.”
“Cút đi, quá ghê tởm.”
…
…
Mưa to như trút, đánh dát người.
Hạ Đằng ngồi xổm trong mưa, sách đã vị mưa xối nát, rách làm đôi, một nửa dính bùn.
Cô cũng vậy.
Cô dùng tay lau bùn trên sách, ôm vào trong ngực, chậm rãi đứng lên, ngồi lâu khiến máu không thông, cô khom lưng một lát mới ngồi dậy được.
Lê bước tới khu phòng học, nước trên người cô nhỏ giọt một hàng trên sàn, những người quanh đó đều nhìn cô, cô cúi đầu đi, không nhìn bất cứ kẻ nào.
Cầu thang tầng hai có chiếu nghỉ rộng, mấy nam sinh đang tụ tập hút thuốc, ồn ào hi hi ha ha, Hạ Đằng rũ mặt đi qua, một người trong đó lên tiếng.
“Này.”
Cô không chút ý thức, mãi đến khi đuôi ngựa bị một người túm chặt, da đầu bị kéo đau, cô bị túm lùi lại vài bước.
Kỳ Chính kéo cô lại liền buông tay, tay dính đầy nước, vẩy vài cái, nói một tiếng “Mẹ kiếp”.
Hạ Đằng che đuôi ngựa bị túm lỏng nhìn cậu, cậu dựng mí mắt, giọng vẫn còn ngái ngủ, nói: “Người muốn chỉnh cậu không ít nhỉ.”
Theo góc nhìn của họ, có thể nhìn ra vừa rồi cô tìm sách trong mưa.
Hình như cậu nghe cô và Triệu Ý Hàm tranh chấp một nửa thì bị nhóm người này gọi ra ngoài, quang minh chính đại hút thuốc ở hành lang, có lẽ không có chuyện gì là cậu không dám làm trong trường.
Hạ Đằng không muốn nói bất cứ điều gì, ánh mắt trống rỗng mà lạnh nhạt.
Kỳ Chính ngậm thuốc lá, mưa gió gào thét sau lưng cậu, cậu cười như không cười nhìn cô, “Cảm giác bị tưới nước có dễ chịu không?”
Người này mang thù.
Hạ Đằng biết cậu nói lời này có ý gì.
Cô không mang cảm xúc gì, gật đầu, xoay người muốn đi, Kỳ Chính mở miệng phía sau cô: “Tôi cho cậu đi?”
Huyện thái dương của Hạ Đằng nảy lên, cô nhắm mắt, quay lại, “Không phải cậu muốn nhìn tôi bị cười nhạo? Chưa xem đủ à?”
Một nam sinh bên cạnh mở miệng: “Á đù, cô em nói chuyện đâm chọc ghê nhỉ, trông em thế này là đắc tội với ai phỏng? Bị người ta chỉnh thành như vậy mà còn chưa nhớ kỹ? Em lại đắc tội anh đây thì không chịu nổi đâu, biết không.”
“Không sao cả.” Mắt Hạ Đằng không nhìn Kỳ Chính, không tức giận: “Thêm cậu ta hay bớt cậu ta đều giống nhau thôi.”
Kỳ Chính vốn ngồi trên lan can, mũ vẫn trùm trên đầu, cậu nghe xong, cúi đầu hút một hơi thuốc cuối cùng, sau đó nhảy xuống ngồi xổm, vừa dập thuốc vừa cười.
Hạ Đằng còn chưa hiểu cậu cười gì thì một giây sau đã bị người túm cổ áo, cậu lại đây thế nào cô còn chưa thấy rõ, một khuôn mặt đã gần trong gang tấc, một chút ý cười cũng không mang.
Cậu xách cô, nói: “Cậu thật lợi hại, không câu nào tôi thích nghe.”
Cổ Hạ Đằng bị thắt chặt, khó khăn mở miệng: “Cậu làm gì!”
“Thêm tôi bớt tôi đều giống nhau sao?”
Kỳ Chính lặp lại một lần, tay túm cổ áo cô đẩy ra, bỏ cô lại, “Hãy nhìn cho kỹ xem đều giống nhau thế nào.”
*
Người Hạ Đằng ướt đẫm, một trước một sau tiến vào lớp cùng Kỳ Chính.
Hạ Đằng đi cửa trước, Kỳ Chính đi cửa sau.
Một giây trước trong lớp vẫn còn ồn như cái chợ, một giây sau tất cả đã yên tĩnh. Mọi người nhìn chằm chằm Hạ Đằng, nhìn mãi tới lúc cô ngồi xuống, sau đó lại nhìn Triệu Ý Hàm kiêu căng ngạo mạn ngồi ở kia, chênh lệch giữa hai người có phần tàn nhẫn, thắng thua đã phân rõ, trận khắc khẩu vừa rồi, người thắng là Triệu Ý Hàm.
Hạ Đằng biết bản thân mình thảm hại ra sao, trước sau không ngẩng đầu.
Giang Trừng Dương nhảy khỏi chỗ muốn đưa áo khoác cho cô, Kỳ Chính nằm bò trên bàn gọi cậu một tiếng: “Giang Trừng Dương.”
Đầu cậu không buồn nâng, giọng lười biếng, nhưng có thể khiến người khác nghe ra ý uy hiếp rõ ràng.
Động tác của Giang Trừng Dương cứng lại, Tần Phàm đập vai cậu từ phía sau, dùng sức ấn cậu ngồi vào chỗ.
“Đừng xen vào việc của người khác.” Tần Phàm nói.
Dường như chuyện có tiến triển mới, biểu cảm của học sinh trong lớp trông thật diệu kỳ.
Hạ Đằng làm như không nghe không thấy, lấy áo khoác trong hộc bàn khoác lên người, gập gối, đạp chân lên thành ghế, quá lạnh, cô phải co người lại mới cảm thấy đôi chút ấm áp.
Kiên trì hai tiết nữa là có thể về nhà, Hạ Đằng rũ mặt nghĩ, tiết học buổi chiều cô chắc chắn phải xin nghỉ.
Cả tiết học cô đều vô tri vô giác, người nửa khô nửa ướt, khó chịu muốn chết. Nửa sau tiết học cô bắt đầu hắt xì, mũi có dấu hiệu tắc nghẹt, có lẽ là bị cảm, triệu chứng bệnh đến rất mau.
Hết tiết, uống hết nước ấm, cô đi lấy thêm, lúc trở về lớp, có một bạn thấy cô vào, vẻ mặt phức tạp khó đoán, nhưng vẫn thoáng lộ ra vẻ hưng phấn.
Cô đi về chỗ, lòng trầm xuống.
Cặp sách và tất cả đồ dùng của cô đều để trên bàn nam sinh ngồi sau, mà đồ của nam sinh ấy lại đặt trên bàn vốn là của cô.
Nói cách khác, cô đã bị ép buộc đổi chỗ.
Ngay lúc cô ra khỏi lớp có mấy phút.
Kỳ Chính đang thưởng thức thành quả lao động của cậu, hiếm khi giữa giờ không ra ngoài chơi đùa, cậu ngồi lên bàn mình, giẫm hai chân lên ghế của Hạ Đằng, thấy Hạ Đằng đứng bên cạnh không nhúc nhích, nói:
“Ngồi đi.”
Hạ Đằng chỉ cảm thấy không thể thở nổi, siết chặt cốc nước, hỏi:
“Cậu có bệnh phải không?”
Tần Phàm đang xem chiến cười ha hả, “A Chính, người ta hỏi có phải cậu bị bệnh không kìa.”
Kỳ Chính nhướn mày.
“Cậu đổi chỗ của tôi, được sự đồng ý của tôi chưa?”
Cậu lắc đầu.
“Vậy cậu dựa vào đâu mà quyết định thay tôi?”
Kỳ Chính trông như nghiêm túc suy nghĩ một chút, sau đó nói: “Bởi vì tôi muốn.”
Hạ Đằng trợn tròn mắt, “Bởi vì cậu muốn, tôi phải nghe cậu?”
“Không phải sao?”
Đương nhiên, hiển nhiên rồi.
Hạ Đằng đặt cốc nước lên bàn, bắt đầu thu dọn đồ của mình, “Tôi không thể nói lý với cậu.”
Kỳ Chính nhìn theo động tác của cô một chốc, hỏi: “Cậu có ngồi không?”
Hạ Đằng nhanh chóng trả lời: “Không ngồi.”
Cô nói xong, sách vừa cầm trong tay bị cậu hất văng về, ấn chặt trên bàn, Hạ Đằng rút thế nào cũng không ra, cô nổi nóng: “Rốt cuộc cậu muốn làm gì?”
Kỳ mang vẻ mặt bất cần, hỏi lại: “Cậu muốn làm gì?”
Hạ Đằng nói: “Đổi lại chỗ ngồi.”
“Tôi bảo cậu ngồi đây, ai dám đổi với cậu?”
Kỳ Chính cười và không cười là hai dáng vẻ hoàn toàn khác nhau, một vẻ uể oải, một vẻ dọa người, hai vẻ tráo nhau không hề báo trước, tâm trạng thất thường.
Ví như lúc này, cô không biết giây tiếp theo cậu sẽ còn làm ra chuyện gì.
Người như vậy không nói đạo lý được.
Hạ Đằng biết tiếp tục tranh cãi với cậu cũng không có kết quả, còn chẳng bằng tự tìm thầy Điền Ba.
Cô không tranh cãi nữa, đỡ ghế ngồi xuống, Kỳ Chính lại không thu chân, vẫn ngồi giẫm chân lên ghế, sống lưng cô cọ vào đầu gối cậu, cô nghiêng đầu nhìn thoáng qua, không nói gì, tự ngồi dịch về phía trước.
Bỗng nhiên lại an tĩnh, không tranh không cãi.
Cậu lấy đầu gối hích sống lưng cô, cô không quay đầu, không để ý tới.
Cậu lại hích cái nữa, cô vẫn không quan tâm.
“Lại khóc?”
Cậu muốn nhìn mặt cô.
Không ai kịp ngẫm nghĩ chữ “Lại” này.
Hạ Đằng quay đầu vào khoảnh khắc cậu thò mặt qua, ánh mắt hai người giao nhau, cách rất gần, cả khuôn mặt Kỳ Chính in trong mắt cô, dễ nhìn quá đáng.
Dường như Hạ Đằng quên mất bản thân mình là người dựa mặt ăn cơm, cô rất xinh đẹp, xinh đẹp đến mức cả đám người si mê “túi da” này của cô. Cô biết dùng đôi mắt để biểu đạt cảm xúc. Khi đóng phim điện ảnh, vẻ mặt đặc tả rất nhiều, họ bảo, đôi mắt cô biết nói, sinh động hơn cả ngôn ngữ.
Cô trừng mắt với cậu, giọng lại rất nhẹ.
“Khóc vì cậu, có đáng không?”
Trong phút chốc ấy, thế giới của Kỳ Chính tĩnh lặng.
Cậu như nghĩ ra gì đó, cũng có lẽ không nghĩ gì cả, chỉ vì khoảng cách quá thân cận, chỉ vì cảm giác của thị giác quá mạnh, chỉ vì vừa vặn bắt gặp, sau đó cậu liền bỏ đi tất cả.
Cảm giác này, cậu chưa bao giờ gặp.
Cậu bị sự kiêu ngạo trong mắt cô đâm đến triệt để.
Tiểu Dương: Mình đang nghĩ có nên dừng truyện này không? Edit sau rất nhiều năm rời blog này, mình muốn tìm một truyện hay, khiến mình có cảm xúc, truyện này theo đánh giá của mình cũng hơi đặc biệt, ổn hơn những truyện mì ăn liền những năm gần đây, nhưng cũng chỉ tầm hơn 7 điểm… (Lúc bắt đầu edit truyện mình cũng chưa đọc hết, chưa đọc kĩ.)