Chương 20
Thế Phong sau khi giải quyết xong công việc liền đến thăm Thanh Yến, anh trước là tới gặp thầy Lệ để hỏi về tình hình của cô, sau đó mới đến phòng thăm cô. Bước vào trong phòng, nhìn thấy cô đang mặt ủ mày chao nhìn anh, anh nhíu khẽ mày, liền hỏi cô.– Không ngủ để lấy lại sức, ngồi đó thẩn thờ cái gì?Thanh Yến rầu rĩ nhìn cậu Hai, cô lí nhí đáp.– Em ngủ cả ngày hôm nay rồi, ngủ nhiều cũng không khiến cho mấy cái nốt đỏ này biến mất đâu.– Sợ nốt đỏ lan lên mặt à?– Dạ…Biết Thanh Yến đang rầu rĩ chuyện này, Thế Phong liền an ủi cô.– Chẳng phải thầy Lệ cho cô thuốc thoa trên mặt rồi sao, đã thoa chưa?– Thoa rồi, chuẩn bị thoa tiếp.Thế Phong đi tới gần bên giường của Thanh Yến, anh khẽ giọng, hỏi.– Thuốc đâu? Đưa đây tôi thoa giúp.Nghe cậu Hai nói muốn thoa thuốc giúp cho cô, Thanh Yến tất nhiên là không từ chối. Cô là thích ở gần bên cậu Hai, cũng muốn tranh thủ cùng người đàn ông này bồi đắp tình cảm. Thời cơ này hiếm hoi lắm mới có, cô mà không tận dụng thì cô đúng là kẻ ngốc.Ngồi ngay ngắn đưa mặt cho cậu Hai thoa thuốc, da tay cậu Hai khá là mềm, không chai sạn, xoa xoa lên mặt cô rất thích. Vừa hưởng thụ vừa vui vẻ trong lòng, Ba Yến lúc này hỏi.– Cậu Hai, em nghe nói là ngày mai bà Ba với mọi người sẽ về ạ?Thế Phong nhìn gương mặt sắc sảo của cô, anh thầm khen ngợi trong lòng, cố tình xoa nắn hai má của cô, anh vừa cười vừa đáp.– Ừ, mai bọn họ về, sắp tới có tiệc lớn bên họ tộc, bà Ba không ở lại đây lâu được.Ba Yến tò mò hỏi.– Tiệc gì ạ? Em có được tham dự không?– Em muốn thì vẫn có thể đi, nhưng tôi nghĩ tốt nhất em vẫn đừng nên tham dự.– Tại sao ạ?Thế Phong không định sẽ nói thẳng, anh là sợ Thanh Yến suy nghĩ nhiều rồi thấy buồn phiền ở trong lòng. Tiệc thì cô có thể tham dự, không khắc khe, nhưng anh chỉ lo là cô sẽ cảm thấy lạc lõng trong bữa tiệc, bởi vì cô không có nhà mẹ đẻ mình đi cùng…– Cũng không có gì, bệnh của em vẫn chưa khỏi, trên người nổi nốt đỏ thế này thì đi đâu được. Nếu em hết bệnh trước hôm đó, vậy thì tôi sẽ cho em đi cùng.– Thật ạ? Cậu nói thật không ạ?Thế Phong gật đầu, anh cũng nhanh chóng quyết định rồi, nếu cô muốn đi thì anh sẽ cho cô đi. Cô không cần có nhà mẹ, cô đi theo anh là được, anh sẽ là người chống lưng cho cô!Cố tình thoa thoa nắn nắn thêm một chút nữa, đợi thuốc thấm hết vào da thịt của Thanh Yến, Thế Phong mới chịu ngừng tay. Sau khi thoa thuốc giúp cô xong, cô lại đòi anh ôm một lát. Tất nhiên là anh sẽ không từ chối, bởi vì anh cũng thích được ôm cô. Thân nhiệt trên người cô làm cho anh cảm thấy rất dễ chịu, anh cũng có cảm giác cô giống như là một cỗ nam châm vậy… có thể hút hết mọi ưu phiền và lãnh khí từ trên cơ thể anh. Nếu so sánh giữa cô với mặt ngọc bội mà cô đưa cho anh thì việc ôm cô khiến cho anh cảm thấy tốt hơn gấp nhiều lần. Nói chung thì anh không rõ được lý do vì sao, nhưng anh biết là cô rất phù hợp với thể chất đặc biệt của anh… cực kỳ hợp!*Nửa khuya, đang say giấc nồng thì cửa phòng đột nhiên được mở hé ra, sau đó một thân ảnh thanh mảnh đi vào. Thầy Đại đi cứ như lướt trong gió vậy, không gây ra một tiếng động nào. Mãi cho tới khi thầy đánh vào đầu Thanh Yến một phát để gọi cô dậy, lúc đó cô mới phát hiện ra là có người vừa mới đột nhập vào phòng của mình.Ngáp ngắn ngáp dài ngồi trên ghế nhìn người đàn ông trước mặt đang ăn trái cây, Thanh Yến bất mãn vô cùng, cô lầm bầm trách móc.– Cũng may là con nhìn thấy bóng của thầy in trên tường đó, chứ nếu không con đã nghĩ là thầy bị người ta thủ tiêu rồi. Nửa đêm thầy đi tìm con, còn ăn trái cây nữa… cốt cách của thầy là ma có đúng không?Thầy Đại chẳng thèm để tâm, thầy tiếp tục ăn trái chôm chôm, vừa ăn vừa nói.– Vẫn còn sức cà khịa, tốt, vậy thầy về đây, thăm nhiêu đây đủ rồi.Thanh Yến hết cách với ông lão này, cô lại lẩm nhẩm kêu than.– Không biết thầy có thương con không nữa, con chưa thấy ai đi thăm cháu gái của mình như thầy… uổng công con thương nhớ thầy từng giây từng…Lời còn chưa nói hết, thầy Đại đã quăng vào trong người Thanh Yến một viên gì đó tròn tròn nhỏ nhỏ, trông giống như kẹo socola. Cầm viên kẹo trên tay, Thanh Yến tròn mắt hỏi thầy Đại.– Đại Đại, thầy cho con si-cu-la làm gì vậy? Con không thích ăn ngọt?Thầy Đại hờ hững nhìn cháu gái.– Cái gì mà si-cu-la? Vô tri quá! Đó là thuốc đấy, thuốc bổ ta để dành hơn mấy năm nay rồi. Ta được có mấy viên thôi, hiện tại cho con một viên, uống đi cho mau bình phục. Nhìn cái bộ dạng của con cũng không đến mức nào, nhưng tốt nhất vẫn nên uống đi, độc gì đó sẽ giải được hết.Thanh Yến tròn xoe mắt, cô hí hửng kêu lên.– Thật ạ? Nghe thầy nói sao giống như thuốc tiên vậy?– Cũng cỡ đó đó, đừng đùa.Thanh Yến biết thầy Đại nói cái gì thì đều là sự thật, vậy nên cô liền uống, mặc dù viên si-cu-la này đắng nghét, chẳng ngon lành một chút nào!Nhai nuốt xong hết viên thuốc, Thanh Yến phải uống hơn hai ly nước lọc mới trôi đi hết vị đắng trong miệng. Cô khè lưỡi, kêu than.– Thuốc đắng quá Đại Đại, con không sợ đắng nhưng cái này đúng thật là quá đắng.Thầy Đại khinh thường nhìn cô, lúc này, thầy lại hỏi.– Nhìn thấy sắc mặt con tốt, gần đây tiếp xúc với cậu Hai nhiều lắm à?Thanh Yến hếch mặt tỏ vẻ, cô hào hứng trả lời.– Thầy còn phải hỏi, xém chút nữa là thầy có cháu bồng luôn rồi…– Vậy thì tốt, mau mà động phòng đi, phải tranh thủ nắm bắt thời cơ… con không phải là duyên tiền định của cậu Hai gì đó đâu… đừng tự tin thái quá!Đột nhiên nghe thầy Đại nói như vậy, trong lòng Ba Yến sinh ra tò mò. Cô vốn là muốn hỏi Đại Đại về chuyện của cậu Hai, nhưng lúc này lại nghe Đại Đại nói sang chuyện khác.– Vừa nãy theo lời con kể, ta có đi vào phòng thờ xem thử, căn phòng đó có vấn đề, nhưng không tìm ra dấu vết.Thanh Yến nhíu mày nghiêm túc, cô liền hỏi.– Vậy… thầy có nhìn ra được cái gì nữa không thầy?Thầy Đại đột nhiên nhìn thẳng vào cháu gái, giọng của thầy trở nên nghiêm túc lạ thường, những lời mà thầy vừa nói ra sau đây, thật sự là những điều mà Thanh Yến và tất cả mọi người đều chưa từng tưởng đến…– Ta không phải thầy phong thủy, nhưng ta có thể nhờ người có năng lực gieo cho con một quẻ bói toán. Theo như quẻ ứng thì con là do vô tình mà bị hại… bởi vì người bị hại đáng lẽ không phải là con… mà là một người khác. Quẻ này cũng có nói, con cứu người này là cứu một mạng sống, không phải là cứu thông thường. Tức là nếu đổi lại lần này là chính người đó bị hại… vậy thì người đó chắc chắn sẽ c-h-ế-t. Nhưng lạ ở một chỗ, nếu người đó chết, vậy thì con sẽ bị hàm oan khó giải. Vậy nên có thể nói, chuyện lần này của con là một chuỗi liên hoàn các sự việc, chỉ có duy nhất một sự cố tình sắp xếp, còn con chính là sự cố phát sinh. Ta giúp con được đến mức thế này thôi, còn về việc con có trả được món nợ này hay không… đấy là phải dựa hết vào năng lực của con.Dừng chút, ánh mắt thầy trở nên nghiêm nghị, kèm theo đó là thái độ lạnh lùng lạ thường.– Nhớ cho kỹ nhé, con chính là phát sinh ngoài ý muốn… họ không cố ý hại con… nhưng con cuối cùng lại chính là kẻ bị hại!