Chương : 9
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Sáng sớm hôm sau An Lạc Vũ rời giường,y lấy mì đã làm xong tối qua ra ngoài,buổi sáng y muốn ăn bánh canh*, đặt gạo lên bếp nấu,lúc này An lạc Vũ mới đem tôm đã lột vỏ hôm qua,cắt nhỏ tôm và lấy thịt mỡ cắt thành hạt lựu cùng băm nhỏ. Lấy gà đặt trong tủ tối qua nấu thành canh cũng cắt thàng từng miếng nhỏ như thạch trái cây.
Vào lúc An Lạc Vũ chặt thịt Trần Nhạc liền thức,hắn cũng rất nhanh liền rời giường,lúc An Lạc Vũ bắt đầu làm bánh hắn mới xuất hiện,rất nhanh An Lạc Vũ đã bao xong một cái bánh bao.
"Tớ cũng muốn làm thử." Trần Nhạc nói, hắn nhìn thấy An Lạc Vũ làm thật nhẹ nhàng vì vậy cũng muốn đến thử.
"Đừng làm chi thêm phiền,cậu ngồi chờ ăn đi, chờ ăn xong chúng ta liền lên núi đi săn,đêm nay liền uống canh thỏ." An Lạc Vũ lập tức trả lời,y nhưng cũng không hi vọng Trần Nhạc đem nơi nơi đều là bột mì,đặc biệt là trên người,ở nơi đây cái gì cũng tốt nhưng vào mùa đông thời điểm giặt quần áo có chút không tiện.
"Ăn thật ngon,tớ còn muốn ăn thêm một cái nữa."Trần Nhạc một bên uống cháo nóng,một bên cắn một ngụm bánh canh,uống sạch nước trong bánh canh lúc này mới một ngụm đem bánh canh nhét vào trong miệng nhai hai cái liền nuốt xuống,thật sự vô cùng thơm ngon.
"Ăn ngon thì ăn nhiều một chút,tớ hôm nay làm rất nhiều." An Lạc Vũ cười nhìn Trần Nhạc ăn ngon như vậy trong lòng y cũng thật cao hứng,rất có cảm giác thành tựu, trước kia Cố Vĩ ăn cũng chưa từng khen món ăn y làm.
"An Lạc Vũ thứ này có thể bắt thỏ sao?" Trần Nhạc ôm cung nỏ mượn trong một hộ nhà trong thôn,cầm tỉ mỉ kiểm tra,cũng không nhìn ra rốt cuộc có uy lực như thế nào.
"Cậu đừng vội,chờ tới chân núi chúng ta sẽ thử lúc đó cậu sẽ biết." An Lạc Vũ cười,y trước kia khi còn nhỏ mỗi năm tuyết rơi điều ra ngoài cùng ba săn thỏ,hơn nữa kỹ thuật của y cũng không tệ.
"Được đi thôi." Trần Nhạc chính là không tin nhưng nhìn đến biểu tình tự tin tràn đầy của An Lạc Vũ,hắn liền cảm thấy bản thân lo lắng dư thừa.
"Nhanh lên,nếu đi chậm những người khác đến trước lúc đó muốn săn cũng có vài phần khó khăn." An Lạc Vũ nói.
Hai người đi qua rừng trúc,tối qua rơi tuyết một đêm,hiện tại tuyết trên mặt đất khá dày, Trần Nhạc hiện tại đang mang chính là ủng chuyên đi tuyết mà An Lạc Vũ sớm chuẩn bị,bằng không hôm nay hắn mang giày hôm qua phỏng chừng chân đã sớm bị đông cứng.
"Sắp tới rồi chưa?" Trần Nhạc nhìn bọn họ đi qua rừng trúc hiện tại đã đến phía dưới chân núi.
"Rất nhanh sẽ tới,tiểu hoàng tiểu hắc đừng loạn chạy,an tĩnh,chúng ta lát nữa còn bắt thỏ." An Lạc Vũ kêu lên đối với hai con tiểu cẩu mập mạp ở bên chân khắp nơi chạy vui vẻ, tiểu hoàng cùng tiểi hắc nghe thấy An Lạc Vũ nói liền lập tức ngoan ngoãn đi theo phía sau An Lạc Vũ.
"Hiện tại chúng ta nói nhỏ một chút,vòng qua nơi này bên kia có không ít thỏ." An Lạc Vũ chỉ vào chân núi cách không xa nói.
Hai ngươi hai tiểu cẩu im lặng hướng bên kia đi đến,vì thỏ hai tiểu cẩu cũng không còn vui đùa,Trần Nhạc cũng ngậm miệng lại.
"An Lạc Vũ tớ cảm giác con thỏ nơi đây có lẽ cậu không ở thời điểm đã bị người khác bắt hết." Trần Nhạc nhìn tuyết trắng xóa ở chân núi,liếc mắt một cái toàn một mảnh trắng đừng nói là thỏ chính là chuột cũng không thấy một con.
"Khó trách không thấy người trong thôn tới săn thỏ,xem ra thật sự là bị săn hết." An Lạc Vũ nói,trước đây vào lúc này y cùng ba tới nơi này,thỏ sẽ lập tức loạn chạy trốn vào động,chờ khoảng mười phút những con thỏ đó sẽ cẩn thận đi ra,khi đó bọn họ có thể săn thỏ.
"Như vậy chúng ta đi về phía trước nhìn xem có gà rừng không." An Lạc Vũ nói, tới đây như vậy cũng muốn mang một chút đồ vật trở về, An Lạc Vũ mang theo Trần Nhạc hướng trên núi đi một đoạn thời gian.
An Lạc Vũ dừng lại ở một chỗ đất trống,đào một khối đất tuyết bằng chân,cầm lấy sọt,lấy cà rốt cùng một ít lá cải một ít cây đậu đều làm rơi trên mặt đất,đem sọt đặt trên một cây buộc sợi dây vào một cây que để đỡ cái sọt.
Trần Nhạc lúc này mới hiểu ra An Lạc Vũ là đang làm một cái bẫy,hắn ở trong TV từng thấy qua bẫy rập như vậy vào mùa đông chính là dùng đễ bắt chim.
"Tốt,chúng ta cách nơi này xa một chút chờ,chờ gà rừng tới ăn chúng ta kéo một chút liền có thể bắt được." An Lạc Vũ lôi kéo Trần Nhạc ở bên cạnh,bọn họ muốn tránh đến nơi nào đó chỉ chờ gà rừng cắn câu.
"Muốn hay không kéo?" Trần Nhạc chỉ một con chim bụi bẫm nhảy vào bẫy.
"Không cần,đừng nhìn thấy chim mập kì thật chính là không có thịt,chúng ta chỉ cần chờ đợi." An Lạc Vũ so với Trần Nhạc còn kiên nhẫn hơn.
An Lạc Vũ làm động tác im lặng không cho Trần Nhạc ra tiếng,một con gà rừng đang từ từ hướng bẫy rập đi tới,chỉ là gà rừng quá mức cẩn thận vẫn luôn đứng ở bên ngoài,nó chính là không đi vào mà tay An Lạc Vũ vẫn luôn nắm lấy Trần Nhạc không cho hắn động.
Đúng lúc này gà rừng cho rằng thực sự an toàn,yên tâm đến sọt ăn cây đậu,An Lạc Vũ lây lôi kéo sọt nhanh chóng rơi xuống liền bắt được con gà rừng đang tham ăn.
"Bắt được."Trần Nhạc nhanh chóng chạy đến sọt,tiểu hoàng cùng tiểu hắc không cam lòng yếu thế vọt qua,An Lạc Vũ lúc này mới chậm rãi hướng sọt đi tới.
Trần Nhạc duỗi tay sờ soạng trong sọt một chút,bắt lấy hai chân gà rừng,hắn bắt gà chính là rất có kinh nghiệm bởi vì trước kia hắn chính là bán gà.
"An Lạc Vũ tớ bắt được rồi" Trần Nhạc nhấc gà ngẩng đầu kêu lên.
"Không,chạy mau, An Lạc Vũ cậu chạy mau." Trần Nhạc lớn tiếng kêu to mặt tràn kinh hoảng,liền hai tiểu cẩu đang chú ý trên tay Trần Nhạc cũng quay đầu cuồng sủa lên,chúng nó giống như điên rồi hướng An Lạc Vũ phía sau phóng đi.
"Này rốt cuộc có chuyện gì." Nói xong y lập tức quay đầu xem,đôi mắt trừng lớn,trong mắt cũng bắt đầu xuất hiện tia sợi hãi.
Chỉ thấy một con lợn rừng lớn chạy thẳng đến hướng An Lạc Vũ,kia lợn rừng khóe miệng răng nanh dài sắc bén làm người nhìn thấy liền hốt hoảng.
An Lạc Vũ muốn chạy nhưng lúc này một chút sức lực muốn nhấc chân cũng không có,cả người nóng lên thân thể mềm nhũn,y nhìn lợn rừng hướng y chạy đến trước mắt.
"An Lạc Vũ chạy mau." Trần Nhạc hướng đến An Lạc Vũ vọt đến.
"An Lạc Vũ cậu có chuyện gì hay không? Trời làm tớ sợ muốn chết!" Trần Nhạc thở hổn hển,vừa rồi tâm hắn bị dọa đến hoảng loạn,Trần Nhạc nhìn lợn rừng cách An Lạc Vũ nửa thước,cảm thấy việc này cũng quá tà môn,lợn rừng chính là như thế nào chết thẳng cẳng?
"Ta làm sao có chuyện gì?Ngươi có quan hệ gì với ta." An Lạc Vũ không biết ánh mắt rơi xuống nơi nào,thong thả từng bước từng bước tiến đến tự nói.
"An Lạc Vũ cậu nói lợn rừng này là làm thế nào,làm thế nào đúng lúc này chết?" Trần Nhạc cảm thấy An Lạc Vũ kỳ quái,nhưng nghĩ vừa rồi có khả năng bị dọa nên cũng không chú ý.
"Có lẽ bệnh tim tái phát,ai biết." Trần Nhạc rốt cuộc phát hiện biểu tình cổ quái của An Lạc Vũ nói không nên lời, hơn nữa tiểu hoàng cùng tiểu hắc lúc này không biết là bị kinh hách vẫn là làm sao,chúng nó nằm ở dưới chân An Lạc Vũ run bần bật.
"An Lạc Vũ tỉnh tỉnh,cậu không phải bị đồ dơ nhập vào người đi?!"Trần Nhạc lắc lắc An Lạc Vũ hét lớn.
"Trần Nhạc cậu làm gì? Đừng lắc,tớ váng đầu muốn nôn ra." An Lạc Vũ cuối cùng khôi phục bình thường,một bên ngăn cản Trần Nhạc lắc người y.
"Này lợn rừng như thế nào,như thế nào chết?" An Lạc Vũ kì quái nói.
"Cậu không biết sao lại như vậy? Vừa rồi cậu làm gì nói nó bị bệnh tim, cậu chơi tớ vui không?" Trần Nhạc hét lớn,hắn hiện tại tổng cảm thấy bản thân nên đi chùa miếu thắp hương
"Tớ vừa rồi bị dọa choáng váng,nào có nói qua chuyện gì?" An Lạc Vũ nói.
"Chúng ta đi mau,tớ xem cậu thật bị thứ gì đó nhập vào người." Trần Nhạc cảm thấy bốn phương tám hướng từng đợt gió âm thổi đến.
"Cậu sợ cái gì? Tớ không phải vẫn hoàn hảo,lại nói hiện tại là thời đại nào rồi? Có lẽ tớ chỉ sợ hãi quên mất lời nói vừa rồi mà thôi,kia nếu tính bị nhập,không phải người kia cũng giúp chúng ta một mạng sao?" An Lạc Vũ căn bản không tin lời Trần Nhạc,y nghĩ có lẽ lợn rừng thật là bệnh tim cũng không chừng.
Nào đó tiểu gia hỏa nghe lời baba ngôn luận,an tâm nhắm lại đôi mắt đen to,mệt mỏi quá,quả nhiên là quá miễn cưỡng,nếu lớn thêm một chút là tốt rồi,muốn giết chết loại không đầu óc này còn không dễ như trở bàn tay. Lần này dùng nhiều như vậy năng lượng,không biết khi nào mới có thể tỉnh lại lần nữa,xem hắn bên cạnh tiểu gia hỏa vẫn luôn ngủ,như thế nào còn chưa mở mắt to nhìn hắn? Hắn thực nhàm chán nói, tiểu gia hỏa thật sự quá mệt mỏi chỉ suy nghĩ một lát liền lâm vào giấc ngủ.
"Được rồi,Trần Nhạc cậu đừng nghĩ loạn,chúng ta đi trong thôn tìm người đem con lợn này dọn về,tớ quyết định hôm nay ở trong thôn mở tiệc,thỉnh đại gia hỏa ăn một đống tiệc lợn rừng.
P/s: Chị mình sắp kết hôn rồi nên dạo này thật bận rộn chuẩn bị ??
Phụ Lục:
Bánh canh hay còn gọi là tangbao
Sáng sớm hôm sau An Lạc Vũ rời giường,y lấy mì đã làm xong tối qua ra ngoài,buổi sáng y muốn ăn bánh canh*, đặt gạo lên bếp nấu,lúc này An lạc Vũ mới đem tôm đã lột vỏ hôm qua,cắt nhỏ tôm và lấy thịt mỡ cắt thành hạt lựu cùng băm nhỏ. Lấy gà đặt trong tủ tối qua nấu thành canh cũng cắt thàng từng miếng nhỏ như thạch trái cây.
Vào lúc An Lạc Vũ chặt thịt Trần Nhạc liền thức,hắn cũng rất nhanh liền rời giường,lúc An Lạc Vũ bắt đầu làm bánh hắn mới xuất hiện,rất nhanh An Lạc Vũ đã bao xong một cái bánh bao.
"Tớ cũng muốn làm thử." Trần Nhạc nói, hắn nhìn thấy An Lạc Vũ làm thật nhẹ nhàng vì vậy cũng muốn đến thử.
"Đừng làm chi thêm phiền,cậu ngồi chờ ăn đi, chờ ăn xong chúng ta liền lên núi đi săn,đêm nay liền uống canh thỏ." An Lạc Vũ lập tức trả lời,y nhưng cũng không hi vọng Trần Nhạc đem nơi nơi đều là bột mì,đặc biệt là trên người,ở nơi đây cái gì cũng tốt nhưng vào mùa đông thời điểm giặt quần áo có chút không tiện.
"Ăn thật ngon,tớ còn muốn ăn thêm một cái nữa."Trần Nhạc một bên uống cháo nóng,một bên cắn một ngụm bánh canh,uống sạch nước trong bánh canh lúc này mới một ngụm đem bánh canh nhét vào trong miệng nhai hai cái liền nuốt xuống,thật sự vô cùng thơm ngon.
"Ăn ngon thì ăn nhiều một chút,tớ hôm nay làm rất nhiều." An Lạc Vũ cười nhìn Trần Nhạc ăn ngon như vậy trong lòng y cũng thật cao hứng,rất có cảm giác thành tựu, trước kia Cố Vĩ ăn cũng chưa từng khen món ăn y làm.
"An Lạc Vũ thứ này có thể bắt thỏ sao?" Trần Nhạc ôm cung nỏ mượn trong một hộ nhà trong thôn,cầm tỉ mỉ kiểm tra,cũng không nhìn ra rốt cuộc có uy lực như thế nào.
"Cậu đừng vội,chờ tới chân núi chúng ta sẽ thử lúc đó cậu sẽ biết." An Lạc Vũ cười,y trước kia khi còn nhỏ mỗi năm tuyết rơi điều ra ngoài cùng ba săn thỏ,hơn nữa kỹ thuật của y cũng không tệ.
"Được đi thôi." Trần Nhạc chính là không tin nhưng nhìn đến biểu tình tự tin tràn đầy của An Lạc Vũ,hắn liền cảm thấy bản thân lo lắng dư thừa.
"Nhanh lên,nếu đi chậm những người khác đến trước lúc đó muốn săn cũng có vài phần khó khăn." An Lạc Vũ nói.
Hai người đi qua rừng trúc,tối qua rơi tuyết một đêm,hiện tại tuyết trên mặt đất khá dày, Trần Nhạc hiện tại đang mang chính là ủng chuyên đi tuyết mà An Lạc Vũ sớm chuẩn bị,bằng không hôm nay hắn mang giày hôm qua phỏng chừng chân đã sớm bị đông cứng.
"Sắp tới rồi chưa?" Trần Nhạc nhìn bọn họ đi qua rừng trúc hiện tại đã đến phía dưới chân núi.
"Rất nhanh sẽ tới,tiểu hoàng tiểu hắc đừng loạn chạy,an tĩnh,chúng ta lát nữa còn bắt thỏ." An Lạc Vũ kêu lên đối với hai con tiểu cẩu mập mạp ở bên chân khắp nơi chạy vui vẻ, tiểu hoàng cùng tiểi hắc nghe thấy An Lạc Vũ nói liền lập tức ngoan ngoãn đi theo phía sau An Lạc Vũ.
"Hiện tại chúng ta nói nhỏ một chút,vòng qua nơi này bên kia có không ít thỏ." An Lạc Vũ chỉ vào chân núi cách không xa nói.
Hai ngươi hai tiểu cẩu im lặng hướng bên kia đi đến,vì thỏ hai tiểu cẩu cũng không còn vui đùa,Trần Nhạc cũng ngậm miệng lại.
"An Lạc Vũ tớ cảm giác con thỏ nơi đây có lẽ cậu không ở thời điểm đã bị người khác bắt hết." Trần Nhạc nhìn tuyết trắng xóa ở chân núi,liếc mắt một cái toàn một mảnh trắng đừng nói là thỏ chính là chuột cũng không thấy một con.
"Khó trách không thấy người trong thôn tới săn thỏ,xem ra thật sự là bị săn hết." An Lạc Vũ nói,trước đây vào lúc này y cùng ba tới nơi này,thỏ sẽ lập tức loạn chạy trốn vào động,chờ khoảng mười phút những con thỏ đó sẽ cẩn thận đi ra,khi đó bọn họ có thể săn thỏ.
"Như vậy chúng ta đi về phía trước nhìn xem có gà rừng không." An Lạc Vũ nói, tới đây như vậy cũng muốn mang một chút đồ vật trở về, An Lạc Vũ mang theo Trần Nhạc hướng trên núi đi một đoạn thời gian.
An Lạc Vũ dừng lại ở một chỗ đất trống,đào một khối đất tuyết bằng chân,cầm lấy sọt,lấy cà rốt cùng một ít lá cải một ít cây đậu đều làm rơi trên mặt đất,đem sọt đặt trên một cây buộc sợi dây vào một cây que để đỡ cái sọt.
Trần Nhạc lúc này mới hiểu ra An Lạc Vũ là đang làm một cái bẫy,hắn ở trong TV từng thấy qua bẫy rập như vậy vào mùa đông chính là dùng đễ bắt chim.
"Tốt,chúng ta cách nơi này xa một chút chờ,chờ gà rừng tới ăn chúng ta kéo một chút liền có thể bắt được." An Lạc Vũ lôi kéo Trần Nhạc ở bên cạnh,bọn họ muốn tránh đến nơi nào đó chỉ chờ gà rừng cắn câu.
"Muốn hay không kéo?" Trần Nhạc chỉ một con chim bụi bẫm nhảy vào bẫy.
"Không cần,đừng nhìn thấy chim mập kì thật chính là không có thịt,chúng ta chỉ cần chờ đợi." An Lạc Vũ so với Trần Nhạc còn kiên nhẫn hơn.
An Lạc Vũ làm động tác im lặng không cho Trần Nhạc ra tiếng,một con gà rừng đang từ từ hướng bẫy rập đi tới,chỉ là gà rừng quá mức cẩn thận vẫn luôn đứng ở bên ngoài,nó chính là không đi vào mà tay An Lạc Vũ vẫn luôn nắm lấy Trần Nhạc không cho hắn động.
Đúng lúc này gà rừng cho rằng thực sự an toàn,yên tâm đến sọt ăn cây đậu,An Lạc Vũ lây lôi kéo sọt nhanh chóng rơi xuống liền bắt được con gà rừng đang tham ăn.
"Bắt được."Trần Nhạc nhanh chóng chạy đến sọt,tiểu hoàng cùng tiểu hắc không cam lòng yếu thế vọt qua,An Lạc Vũ lúc này mới chậm rãi hướng sọt đi tới.
Trần Nhạc duỗi tay sờ soạng trong sọt một chút,bắt lấy hai chân gà rừng,hắn bắt gà chính là rất có kinh nghiệm bởi vì trước kia hắn chính là bán gà.
"An Lạc Vũ tớ bắt được rồi" Trần Nhạc nhấc gà ngẩng đầu kêu lên.
"Không,chạy mau, An Lạc Vũ cậu chạy mau." Trần Nhạc lớn tiếng kêu to mặt tràn kinh hoảng,liền hai tiểu cẩu đang chú ý trên tay Trần Nhạc cũng quay đầu cuồng sủa lên,chúng nó giống như điên rồi hướng An Lạc Vũ phía sau phóng đi.
"Này rốt cuộc có chuyện gì." Nói xong y lập tức quay đầu xem,đôi mắt trừng lớn,trong mắt cũng bắt đầu xuất hiện tia sợi hãi.
Chỉ thấy một con lợn rừng lớn chạy thẳng đến hướng An Lạc Vũ,kia lợn rừng khóe miệng răng nanh dài sắc bén làm người nhìn thấy liền hốt hoảng.
An Lạc Vũ muốn chạy nhưng lúc này một chút sức lực muốn nhấc chân cũng không có,cả người nóng lên thân thể mềm nhũn,y nhìn lợn rừng hướng y chạy đến trước mắt.
"An Lạc Vũ chạy mau." Trần Nhạc hướng đến An Lạc Vũ vọt đến.
"An Lạc Vũ cậu có chuyện gì hay không? Trời làm tớ sợ muốn chết!" Trần Nhạc thở hổn hển,vừa rồi tâm hắn bị dọa đến hoảng loạn,Trần Nhạc nhìn lợn rừng cách An Lạc Vũ nửa thước,cảm thấy việc này cũng quá tà môn,lợn rừng chính là như thế nào chết thẳng cẳng?
"Ta làm sao có chuyện gì?Ngươi có quan hệ gì với ta." An Lạc Vũ không biết ánh mắt rơi xuống nơi nào,thong thả từng bước từng bước tiến đến tự nói.
"An Lạc Vũ cậu nói lợn rừng này là làm thế nào,làm thế nào đúng lúc này chết?" Trần Nhạc cảm thấy An Lạc Vũ kỳ quái,nhưng nghĩ vừa rồi có khả năng bị dọa nên cũng không chú ý.
"Có lẽ bệnh tim tái phát,ai biết." Trần Nhạc rốt cuộc phát hiện biểu tình cổ quái của An Lạc Vũ nói không nên lời, hơn nữa tiểu hoàng cùng tiểu hắc lúc này không biết là bị kinh hách vẫn là làm sao,chúng nó nằm ở dưới chân An Lạc Vũ run bần bật.
"An Lạc Vũ tỉnh tỉnh,cậu không phải bị đồ dơ nhập vào người đi?!"Trần Nhạc lắc lắc An Lạc Vũ hét lớn.
"Trần Nhạc cậu làm gì? Đừng lắc,tớ váng đầu muốn nôn ra." An Lạc Vũ cuối cùng khôi phục bình thường,một bên ngăn cản Trần Nhạc lắc người y.
"Này lợn rừng như thế nào,như thế nào chết?" An Lạc Vũ kì quái nói.
"Cậu không biết sao lại như vậy? Vừa rồi cậu làm gì nói nó bị bệnh tim, cậu chơi tớ vui không?" Trần Nhạc hét lớn,hắn hiện tại tổng cảm thấy bản thân nên đi chùa miếu thắp hương
"Tớ vừa rồi bị dọa choáng váng,nào có nói qua chuyện gì?" An Lạc Vũ nói.
"Chúng ta đi mau,tớ xem cậu thật bị thứ gì đó nhập vào người." Trần Nhạc cảm thấy bốn phương tám hướng từng đợt gió âm thổi đến.
"Cậu sợ cái gì? Tớ không phải vẫn hoàn hảo,lại nói hiện tại là thời đại nào rồi? Có lẽ tớ chỉ sợ hãi quên mất lời nói vừa rồi mà thôi,kia nếu tính bị nhập,không phải người kia cũng giúp chúng ta một mạng sao?" An Lạc Vũ căn bản không tin lời Trần Nhạc,y nghĩ có lẽ lợn rừng thật là bệnh tim cũng không chừng.
Nào đó tiểu gia hỏa nghe lời baba ngôn luận,an tâm nhắm lại đôi mắt đen to,mệt mỏi quá,quả nhiên là quá miễn cưỡng,nếu lớn thêm một chút là tốt rồi,muốn giết chết loại không đầu óc này còn không dễ như trở bàn tay. Lần này dùng nhiều như vậy năng lượng,không biết khi nào mới có thể tỉnh lại lần nữa,xem hắn bên cạnh tiểu gia hỏa vẫn luôn ngủ,như thế nào còn chưa mở mắt to nhìn hắn? Hắn thực nhàm chán nói, tiểu gia hỏa thật sự quá mệt mỏi chỉ suy nghĩ một lát liền lâm vào giấc ngủ.
"Được rồi,Trần Nhạc cậu đừng nghĩ loạn,chúng ta đi trong thôn tìm người đem con lợn này dọn về,tớ quyết định hôm nay ở trong thôn mở tiệc,thỉnh đại gia hỏa ăn một đống tiệc lợn rừng.
P/s: Chị mình sắp kết hôn rồi nên dạo này thật bận rộn chuẩn bị ??
Phụ Lục:
Bánh canh hay còn gọi là tangbao