Chương 5: 5: Đêm Nay Có Rảnh
“Bang” một tiếng, vui sướng biến mất.
Lâm Thiên Quất nằm liệt trên bàn không hề có hình tượng, trong lòng điên cuồng nhớ xem có hoạt động hay kế hoạch gì để không cần tham gia tiệc mừng thọ lần này không. T?ải ?ghiệⅿ đọc t?u?ệ? số 1 tại ﹍ T?ù ⅿT?u?ệ?.VN ﹍
Hình như đoán được suy nghĩ của cô, Phó Việt Ninh lại gửi tới một tin nhắn nữa.
Quả Chanh Lớn: [Không cần nghĩ nhiều, không lấy cớ, không lý do.]
Lâm Thiên Quất: “…..”
Cô hận sự ăn ý này.
Lâm Thiên Quất uể oải một lát rồi hung tợn phát lửa giận trên người ông xã, gửi cho anh một ảnh chế đầy oán khí.
[Câm miệng đi, cái đồ ông già kia.JPG]
Ông Phó, cũng chính là ông nội của Phó Việt Ninh.
Từ trước đến giờ Lâm Thiên Quất không có hiếu tâm gì đáng nói với ông, bởi vì lão già này hoàn toàn chính là điển hình của một ông già!
Thời trẻ, Phó gia cũng là hào môn thế gia, tuy vì quốc gia nên bị ảnh hưởng, nhưng thuyền rách cũng có 3000 đinh, cố gắng phấn đấu thì chưa chắc không thể tốt hơn trước.
Vậy mà Phó gia lại có một tên bại gia như ông cụ Phó, đông một búa, tây một gậy, mắt cao hơn đầu nhưng lại chẳng có năng lực, thế là Phó gia bị suy sụp ở trong tay ông ta.
Tới khi Phó Việt Ninh được sinh ra, gia đình nhà họ Phó cũng ở nhà ngang, lưu lạc đến mức phải ở chung với Lâm gia 3 đời làm nông.
Từ đó có thể thấy “uy lực” của ông nội Phó này như thế nào.
Sau nữa, ba Phó mạo hiểm kinh thương, tích cóp được một ít của cải thì ông già này lại nói: “Bố là chủ cái nhà này, công ty hẳn nên ghi dưới danh nghĩa của bố”.
Đấy, không cho thì lập tức làm ầm lên, tuyệt thực, nói ba Phó bất hiếu nên ba Phó bất đắc dĩ, chỉ có thể ghi công ty dưới danh nghĩa của ông ta.
Đáng tiếc, phong phạm năm đó của lão chẳng hề thay đổi, thiếu chút nữa khiến của cải khó khăn tích cóp “cuốn theo chiều gió” lần nữa.
Hiện giờ, tổng bộ Phó thị vẫn do ông già này tọa trấn, thỉnh thoảng làm ít chuyện trời tức người oán để chứng minh cảm giác tồn tại của mình.
Nhưng trên thực tế, phần lớn nghiệp vụ đều được ba Phó chuyển dời sang công ty danh nghĩa mới của Phó Việt Ninh khi anh trưởng thành, Phó thị bên kia thì cứ để mặc cho ông Phó làm ầm làm ĩ.
Từ trước đến nay, Lâm Thiên Quất có thể không gặp ông ta thì tuyệt đối không gặp, thấy ông ta nhiều một chút cô sợ mình sẽ vứt sau đầu giáo dục tốt đẹp của xã hội chủ nghĩa mất.
Khi cô còn nhỏ, ông già này đã ác rồi, ác đến nỗi hàng xóm xung quanh khu nhà đều là người hiền lành mà gần như ai cũng chỉ thẳng vào mũi ông ta mắng mấy lần lận.
Mừng thọ gì chứ? Đơn giản chính là 2 tháng không gây chuyện nên không nín được nữa, muốn xông ra “nhảy nhót”.
Lâm Thiên Quất cứ cảm thấy từ nhỏ mình với Phó Việt Ninh hay đánh nhau cũng là vì ông già này.
Chỉ khi nào lớn lên thì mới biết, thực ra mọi người đều ở cùng một mặt trận thống nhất.
Ai cũng phiền chán ông ta.
Lâm Thiên Quất còn nhớ rõ lần đầu tiên mình với Phó Việt Ninh gặp mặt, trong tay Phó Việt Ninh cầm một que kem, mặc cái áo ba lỗ màu trắng mà người lớn đào thải xuống nên trông y như mặc váy, nhấc áo lên là nhìn thấy cả mông, vậy mà còn vênh váo tự đắc đạp một chân lên ghế đá trong khu, hùng hổ tỏ vẻ sau này miếng đất này sẽ do anh quản.
Không biết ông già kia từ đâu chui ra mà xô rớt que kem trên tay anh, không nói câu nào, chỉ mải chạy.
Phó Việt Ninh khi ấy sửng sốt trong giây lát, sau đó mếu máo, bộ dạng muốn khóc lại không dám khóc.
Dù thế, anh còn không quên nghẹn ngào tuyên bố với Lâm Thiên Quất: “Tôi… Sau này tôi chính là lão đại ở đây.” Nói xong còn ‘nấc’ một tiếng.
Lâm Thiên Quất nhớ tới đây thì dừng lại một chút, sau đó khóe môi cố sức mím chặt.
Vốn chỉ muốn không khai lên án ông Phó, vậy mà còn vô tình nhớ lại hành động ngây thơ của ông xa hồi nhỏ, lần sau có thể lấy cái này ra cười nhạo anh một phen rồi…
He he he he…
Bả vai Lâm Thiên Quất chợt bị chọc chọc, quay đầu thì thấy gương mặt phóng đại của Viên Phỉ Phỉ, cô ấy bưng chén rượu, cạn lời: “Chị à, tớ mời cậu tới là để cùng nhau phát tán hormone, cậu ngồi ngẩn người một mình ở đây làm gì?”
Hai người đang ở trong một phòng bao tại hội sở cao cấp.
Gần đây hội sở này vừa đổi chủ, show mãnh nam lần trước chính là hoạt động mà ông chủ mới cố ý tổ chức.
Vừa nhận được tin Phó Việt Ninh tăng ca là Lâm Thiên Quất lập tức ngựa không ngừng vó hẹn các chị em tối nay cùng nhau đi.
Tuy rằng bị tin ông Phó muốn tổ chức đại thọ đã hòa tan niềm vui sướng nhưng show mãnh nam thì vẫn phải xem.
Đáng tiếc, đến khi sắp xuất phát thì trừ Viên Phỉ Phỉ, hai cô nàng còn lại đều có việc đột xuất tối nay.
Chỉ có cô và Viên Phỉ Phỉ, bốn người thiếu hai, vui sướng bớt đi một nửa; cộng thêm việc đại thọ của Ông Phó cứ quanh quẩn trong lòng khiến sự vui sướng của Lâm Thiên Quất giảm đi hơn nửa nữa, thế cho nên vừa vào phòng bao, cô đã ngồi trên sô pha uể oải uống nước chanh.
Viên Phỉ Phỉ thì nhiệt tình không giảm, ngồi trong phòng bao thường nhìn ngó ra cửa, chuẩn bị khi nào mãnh nam xuất hiện thì lập tức lao ra.
Nhìn thấy Lâm Thiên Quất cứ uể oải ỉu xìu, cô nàng bất mãn oán giận.
“Vất vả lắm tớ mới ra ngoài thả lỏng, hai đứa kia đã cho tớ leo cây rồi mà cậu còn thất thần nữa à?”
Lâm Thiên Quất thở dài, khuấy rượu vang đỏ như khuấy nước cam: “Tớ cũng đâu muốn, nhưng đột nhiên nghe tin dữ, tan nát cõi lòng.”
Viên Phỉ Phỉ cũng là người trong giới, ngẫm lại tin tức gần đây là hiểu ngay vì sao: “Ông già Phó lại gọi các cậu đi tham gia tiệc mừng thọ à?”
Lâm Thiên Quất gật đầu, hơi ủ rũ.
Viên Phỉ Phỉ nhìn cô đầy trìu mến, vỗ vai an ủi như đang khuyên cô vợ mới về nhà chồng: “Thôi thôi, nhịn là qua ấy mà.
Nhưng mà chỗ tớ có một tin bí mật, không biết thật hay giả, cậu muốn nghe không?”
Làm người trong giới, đặc biệt là giới giải trí thì trước giờ Viên Phỉ Phỉ không thiếu dưa nhất, Lâm Thiên Quất lên tinh thần, theo bản năng hỏi: “Ai lại có con? Hay đỉnh lưu nào sắp flop? Là cái người tớ ghét nhất à?”
Viên Phỉ Phỉ ‘xùy’, “Dưa này không phải về giới giải trí mà là nhà các cậu.”
Lâm Thiên Quất khó hiểu: “Nhà chúng tớ? Vậy thì càng lạ á, dưa nhà chúng tớ mà tớ lại không biết, còn cần cậu tới nói?”
Viên Phỉ Phỉ buồn cười nói: “Còn không phải do cậu không chú ý đến ông già kia à.”
Thì ra là dưa của ông già, cái lưng ưỡn thẳng của Lâm Thiên Quất lập tức mềm xuống, dựa người vào sô pha, lắc đầu: “Nếu là dưa của lão thì tớ chẳng có hứng thú đâu.”
Dù sao bản lĩnh gây sự của lão rất lợi hại, ngày nào đó ông ta lên hot search thì cô cũng không cảm thấy kỳ quái.
Nhìn Lâm Thiên Quất tức giận uống nước cam, Viên Phỉ Phỉ xấu xa cười: “Dưa này không giống trước kia, nếu dưa này là thật thì cậu sắp có thêm bà nội rồi.”
“Phụt! Khụ khụ khụ…..”
Lâm Thiên Quất sặc nước cam, ho khụ khụ mấy tiếng mới bình thường lại, hai mắt trợn tròn, khó tin hỏi: “…..Bà nội? Bà nội từ đâu ra?”
Viên Phỉ Phỉ vỗ đùi, bỡn cợt nói: “Đương nhiên là ông già nhà các cậu mang đến rồi!”
“Tớ cũng là nghe chồng tớ nói, 3 tháng trước ông Phó đã mang theo một dì đi theo bên người, gần đây còn cùng vào cùng ra ở Phó thị.
Nghe nói tiệc mừng thọ lần này mục đích chính là muốn giới thiệu dì ta.”
Cô lấy điện thoại ra, lướt đến một tấm ảnh rồi đưa cho Lâm Thiên Quất: “Đây, dì ta đây.”
Ảnh chụp là ảnh chụp lén, góc độ hơi lệch nhưng có thể nhìn thấy một người phụ nữ trung niên cầm túi xách đang đi dạo ở trung tâm thương mại, tay trong tay với ông già Phó mặt thối.
Lâm Thiên Quất:?
Ông già Phó lớn tuổi cô đơn, cô hiểu.
Nhưng tìm một dì như này thì cô lại thấy thái quá.
Năm đó, chính ông ta đã chỉ thẳng vào mặt cô mà mắng chửi: “Hiện tại con gái suốt ngày tô son trát phấn, ra ngoài rêu rao quyến rũ y như yêu quái.
Có thời gian sờ mặt thì chẳng bằng ở nhà lo liệu nhiều việc nhà hơn, sớm sinh một đứa con.”
Người phụ nữ trung niên trên ảnh chụp trát một lớp phấn dày, còn có thể nhìn thấy mảng phấn bị bong rớt, xung quanh mắt thì đánh phấn mắt đen như mực, giống hệt trúng tà.
Đây….chẳng lẽ đây là tình yêu khiến người bị vả mặt?
Thì ra đây là gu của ông già đấy sao??
Lâm Thiên Quất không hiểu, nhưng cô rất kinh ngạc.
Quyết đoán lấy điện thoại ra chụp lại bức ảnh này rồi gửi cho Phó Việt Ninh, để anh thưởng thức “gươm quý” không bao giờ cùn của ông nội anh.
Quả Quýt Nhỏ: [*hình ảnh* Ông được tình yêu gõ cửa à?]
Dưa này không thể chỉ ăn một mình.
Qua nửa phút, Phó Việt Ninh nhắn lại.
Quả Chanh Lớn: [Em đang ở hội sở?]
Nửa phút sau lại tới một tin nhắn nữa.
Quả Chanh Lớn: [Tới xem show mãnh nam?]
Lâm Thiên Quất: “……”
Cô vội vàng nhìn lại ảnh, quả nhiên vừa rồi không cẩn thận nên chụp cả sô pha trong hội sở, ăn dưa hưng phấn quá nên không chú ý.
Không biết sao mà sô pha của hội sở này lại rất độc đáo, ai từng tới là đều nhìn phát biết ngay.
Lâm Thiên Quất đang nghĩ xem có nên giảo biện gửi nhãn dán cho anh không, muốn làm nũng qua cửa thì Phó Việt Ninh nhanh chóng gửi 2 tin nhắn tới.
Quả Chanh Lớn: [Anh đang ở phòng bên cạnh, đợi lát nữa cùng về.]
Viên Phỉ Phỉ thấy cô bạn mãi không nói chuyện, bèn nhướng mày hỏi: “Làm sao thế?”
Lâm Thiên Quất thở dài: “Tối nay nhất định là một đêm không ngủ.”
Viên Phỉ Phỉ: “?”
Cô vươn người nhìn thoáng qua, đúng lúc thấy tin nhắn mới nhất trong điện thoại của Lâm Thiên Quất, Phó Việt Ninh gửi một ảnh chế.
Quả Chanh Lớn: [Đêm nay có rảnh, cùng nhau ngủ.JPG]
Viên Phỉ Phỉ: “…..” Cô không nên liếc nhìn.
Bánh xe đè lên mặt cô luôn rồi!
Lâm Thiên Quất nằm liệt trên bàn không hề có hình tượng, trong lòng điên cuồng nhớ xem có hoạt động hay kế hoạch gì để không cần tham gia tiệc mừng thọ lần này không. T?ải ?ghiệⅿ đọc t?u?ệ? số 1 tại ﹍ T?ù ⅿT?u?ệ?.VN ﹍
Hình như đoán được suy nghĩ của cô, Phó Việt Ninh lại gửi tới một tin nhắn nữa.
Quả Chanh Lớn: [Không cần nghĩ nhiều, không lấy cớ, không lý do.]
Lâm Thiên Quất: “…..”
Cô hận sự ăn ý này.
Lâm Thiên Quất uể oải một lát rồi hung tợn phát lửa giận trên người ông xã, gửi cho anh một ảnh chế đầy oán khí.
[Câm miệng đi, cái đồ ông già kia.JPG]
Ông Phó, cũng chính là ông nội của Phó Việt Ninh.
Từ trước đến giờ Lâm Thiên Quất không có hiếu tâm gì đáng nói với ông, bởi vì lão già này hoàn toàn chính là điển hình của một ông già!
Thời trẻ, Phó gia cũng là hào môn thế gia, tuy vì quốc gia nên bị ảnh hưởng, nhưng thuyền rách cũng có 3000 đinh, cố gắng phấn đấu thì chưa chắc không thể tốt hơn trước.
Vậy mà Phó gia lại có một tên bại gia như ông cụ Phó, đông một búa, tây một gậy, mắt cao hơn đầu nhưng lại chẳng có năng lực, thế là Phó gia bị suy sụp ở trong tay ông ta.
Tới khi Phó Việt Ninh được sinh ra, gia đình nhà họ Phó cũng ở nhà ngang, lưu lạc đến mức phải ở chung với Lâm gia 3 đời làm nông.
Từ đó có thể thấy “uy lực” của ông nội Phó này như thế nào.
Sau nữa, ba Phó mạo hiểm kinh thương, tích cóp được một ít của cải thì ông già này lại nói: “Bố là chủ cái nhà này, công ty hẳn nên ghi dưới danh nghĩa của bố”.
Đấy, không cho thì lập tức làm ầm lên, tuyệt thực, nói ba Phó bất hiếu nên ba Phó bất đắc dĩ, chỉ có thể ghi công ty dưới danh nghĩa của ông ta.
Đáng tiếc, phong phạm năm đó của lão chẳng hề thay đổi, thiếu chút nữa khiến của cải khó khăn tích cóp “cuốn theo chiều gió” lần nữa.
Hiện giờ, tổng bộ Phó thị vẫn do ông già này tọa trấn, thỉnh thoảng làm ít chuyện trời tức người oán để chứng minh cảm giác tồn tại của mình.
Nhưng trên thực tế, phần lớn nghiệp vụ đều được ba Phó chuyển dời sang công ty danh nghĩa mới của Phó Việt Ninh khi anh trưởng thành, Phó thị bên kia thì cứ để mặc cho ông Phó làm ầm làm ĩ.
Từ trước đến nay, Lâm Thiên Quất có thể không gặp ông ta thì tuyệt đối không gặp, thấy ông ta nhiều một chút cô sợ mình sẽ vứt sau đầu giáo dục tốt đẹp của xã hội chủ nghĩa mất.
Khi cô còn nhỏ, ông già này đã ác rồi, ác đến nỗi hàng xóm xung quanh khu nhà đều là người hiền lành mà gần như ai cũng chỉ thẳng vào mũi ông ta mắng mấy lần lận.
Mừng thọ gì chứ? Đơn giản chính là 2 tháng không gây chuyện nên không nín được nữa, muốn xông ra “nhảy nhót”.
Lâm Thiên Quất cứ cảm thấy từ nhỏ mình với Phó Việt Ninh hay đánh nhau cũng là vì ông già này.
Chỉ khi nào lớn lên thì mới biết, thực ra mọi người đều ở cùng một mặt trận thống nhất.
Ai cũng phiền chán ông ta.
Lâm Thiên Quất còn nhớ rõ lần đầu tiên mình với Phó Việt Ninh gặp mặt, trong tay Phó Việt Ninh cầm một que kem, mặc cái áo ba lỗ màu trắng mà người lớn đào thải xuống nên trông y như mặc váy, nhấc áo lên là nhìn thấy cả mông, vậy mà còn vênh váo tự đắc đạp một chân lên ghế đá trong khu, hùng hổ tỏ vẻ sau này miếng đất này sẽ do anh quản.
Không biết ông già kia từ đâu chui ra mà xô rớt que kem trên tay anh, không nói câu nào, chỉ mải chạy.
Phó Việt Ninh khi ấy sửng sốt trong giây lát, sau đó mếu máo, bộ dạng muốn khóc lại không dám khóc.
Dù thế, anh còn không quên nghẹn ngào tuyên bố với Lâm Thiên Quất: “Tôi… Sau này tôi chính là lão đại ở đây.” Nói xong còn ‘nấc’ một tiếng.
Lâm Thiên Quất nhớ tới đây thì dừng lại một chút, sau đó khóe môi cố sức mím chặt.
Vốn chỉ muốn không khai lên án ông Phó, vậy mà còn vô tình nhớ lại hành động ngây thơ của ông xa hồi nhỏ, lần sau có thể lấy cái này ra cười nhạo anh một phen rồi…
He he he he…
Bả vai Lâm Thiên Quất chợt bị chọc chọc, quay đầu thì thấy gương mặt phóng đại của Viên Phỉ Phỉ, cô ấy bưng chén rượu, cạn lời: “Chị à, tớ mời cậu tới là để cùng nhau phát tán hormone, cậu ngồi ngẩn người một mình ở đây làm gì?”
Hai người đang ở trong một phòng bao tại hội sở cao cấp.
Gần đây hội sở này vừa đổi chủ, show mãnh nam lần trước chính là hoạt động mà ông chủ mới cố ý tổ chức.
Vừa nhận được tin Phó Việt Ninh tăng ca là Lâm Thiên Quất lập tức ngựa không ngừng vó hẹn các chị em tối nay cùng nhau đi.
Tuy rằng bị tin ông Phó muốn tổ chức đại thọ đã hòa tan niềm vui sướng nhưng show mãnh nam thì vẫn phải xem.
Đáng tiếc, đến khi sắp xuất phát thì trừ Viên Phỉ Phỉ, hai cô nàng còn lại đều có việc đột xuất tối nay.
Chỉ có cô và Viên Phỉ Phỉ, bốn người thiếu hai, vui sướng bớt đi một nửa; cộng thêm việc đại thọ của Ông Phó cứ quanh quẩn trong lòng khiến sự vui sướng của Lâm Thiên Quất giảm đi hơn nửa nữa, thế cho nên vừa vào phòng bao, cô đã ngồi trên sô pha uể oải uống nước chanh.
Viên Phỉ Phỉ thì nhiệt tình không giảm, ngồi trong phòng bao thường nhìn ngó ra cửa, chuẩn bị khi nào mãnh nam xuất hiện thì lập tức lao ra.
Nhìn thấy Lâm Thiên Quất cứ uể oải ỉu xìu, cô nàng bất mãn oán giận.
“Vất vả lắm tớ mới ra ngoài thả lỏng, hai đứa kia đã cho tớ leo cây rồi mà cậu còn thất thần nữa à?”
Lâm Thiên Quất thở dài, khuấy rượu vang đỏ như khuấy nước cam: “Tớ cũng đâu muốn, nhưng đột nhiên nghe tin dữ, tan nát cõi lòng.”
Viên Phỉ Phỉ cũng là người trong giới, ngẫm lại tin tức gần đây là hiểu ngay vì sao: “Ông già Phó lại gọi các cậu đi tham gia tiệc mừng thọ à?”
Lâm Thiên Quất gật đầu, hơi ủ rũ.
Viên Phỉ Phỉ nhìn cô đầy trìu mến, vỗ vai an ủi như đang khuyên cô vợ mới về nhà chồng: “Thôi thôi, nhịn là qua ấy mà.
Nhưng mà chỗ tớ có một tin bí mật, không biết thật hay giả, cậu muốn nghe không?”
Làm người trong giới, đặc biệt là giới giải trí thì trước giờ Viên Phỉ Phỉ không thiếu dưa nhất, Lâm Thiên Quất lên tinh thần, theo bản năng hỏi: “Ai lại có con? Hay đỉnh lưu nào sắp flop? Là cái người tớ ghét nhất à?”
Viên Phỉ Phỉ ‘xùy’, “Dưa này không phải về giới giải trí mà là nhà các cậu.”
Lâm Thiên Quất khó hiểu: “Nhà chúng tớ? Vậy thì càng lạ á, dưa nhà chúng tớ mà tớ lại không biết, còn cần cậu tới nói?”
Viên Phỉ Phỉ buồn cười nói: “Còn không phải do cậu không chú ý đến ông già kia à.”
Thì ra là dưa của ông già, cái lưng ưỡn thẳng của Lâm Thiên Quất lập tức mềm xuống, dựa người vào sô pha, lắc đầu: “Nếu là dưa của lão thì tớ chẳng có hứng thú đâu.”
Dù sao bản lĩnh gây sự của lão rất lợi hại, ngày nào đó ông ta lên hot search thì cô cũng không cảm thấy kỳ quái.
Nhìn Lâm Thiên Quất tức giận uống nước cam, Viên Phỉ Phỉ xấu xa cười: “Dưa này không giống trước kia, nếu dưa này là thật thì cậu sắp có thêm bà nội rồi.”
“Phụt! Khụ khụ khụ…..”
Lâm Thiên Quất sặc nước cam, ho khụ khụ mấy tiếng mới bình thường lại, hai mắt trợn tròn, khó tin hỏi: “…..Bà nội? Bà nội từ đâu ra?”
Viên Phỉ Phỉ vỗ đùi, bỡn cợt nói: “Đương nhiên là ông già nhà các cậu mang đến rồi!”
“Tớ cũng là nghe chồng tớ nói, 3 tháng trước ông Phó đã mang theo một dì đi theo bên người, gần đây còn cùng vào cùng ra ở Phó thị.
Nghe nói tiệc mừng thọ lần này mục đích chính là muốn giới thiệu dì ta.”
Cô lấy điện thoại ra, lướt đến một tấm ảnh rồi đưa cho Lâm Thiên Quất: “Đây, dì ta đây.”
Ảnh chụp là ảnh chụp lén, góc độ hơi lệch nhưng có thể nhìn thấy một người phụ nữ trung niên cầm túi xách đang đi dạo ở trung tâm thương mại, tay trong tay với ông già Phó mặt thối.
Lâm Thiên Quất:?
Ông già Phó lớn tuổi cô đơn, cô hiểu.
Nhưng tìm một dì như này thì cô lại thấy thái quá.
Năm đó, chính ông ta đã chỉ thẳng vào mặt cô mà mắng chửi: “Hiện tại con gái suốt ngày tô son trát phấn, ra ngoài rêu rao quyến rũ y như yêu quái.
Có thời gian sờ mặt thì chẳng bằng ở nhà lo liệu nhiều việc nhà hơn, sớm sinh một đứa con.”
Người phụ nữ trung niên trên ảnh chụp trát một lớp phấn dày, còn có thể nhìn thấy mảng phấn bị bong rớt, xung quanh mắt thì đánh phấn mắt đen như mực, giống hệt trúng tà.
Đây….chẳng lẽ đây là tình yêu khiến người bị vả mặt?
Thì ra đây là gu của ông già đấy sao??
Lâm Thiên Quất không hiểu, nhưng cô rất kinh ngạc.
Quyết đoán lấy điện thoại ra chụp lại bức ảnh này rồi gửi cho Phó Việt Ninh, để anh thưởng thức “gươm quý” không bao giờ cùn của ông nội anh.
Quả Quýt Nhỏ: [*hình ảnh* Ông được tình yêu gõ cửa à?]
Dưa này không thể chỉ ăn một mình.
Qua nửa phút, Phó Việt Ninh nhắn lại.
Quả Chanh Lớn: [Em đang ở hội sở?]
Nửa phút sau lại tới một tin nhắn nữa.
Quả Chanh Lớn: [Tới xem show mãnh nam?]
Lâm Thiên Quất: “……”
Cô vội vàng nhìn lại ảnh, quả nhiên vừa rồi không cẩn thận nên chụp cả sô pha trong hội sở, ăn dưa hưng phấn quá nên không chú ý.
Không biết sao mà sô pha của hội sở này lại rất độc đáo, ai từng tới là đều nhìn phát biết ngay.
Lâm Thiên Quất đang nghĩ xem có nên giảo biện gửi nhãn dán cho anh không, muốn làm nũng qua cửa thì Phó Việt Ninh nhanh chóng gửi 2 tin nhắn tới.
Quả Chanh Lớn: [Anh đang ở phòng bên cạnh, đợi lát nữa cùng về.]
Viên Phỉ Phỉ thấy cô bạn mãi không nói chuyện, bèn nhướng mày hỏi: “Làm sao thế?”
Lâm Thiên Quất thở dài: “Tối nay nhất định là một đêm không ngủ.”
Viên Phỉ Phỉ: “?”
Cô vươn người nhìn thoáng qua, đúng lúc thấy tin nhắn mới nhất trong điện thoại của Lâm Thiên Quất, Phó Việt Ninh gửi một ảnh chế.
Quả Chanh Lớn: [Đêm nay có rảnh, cùng nhau ngủ.JPG]
Viên Phỉ Phỉ: “…..” Cô không nên liếc nhìn.
Bánh xe đè lên mặt cô luôn rồi!