Chương 9: 9: Ăn Mắng
Ông Phó, lúc trước đã giới thiệu rồi.
Thời trẻ lông bông phá của, già thì hủ bại không nên nết, người ta lớn tuổi thích đi quảng trường khiêu vũ, còn ông tuổi càng lớn càng thích tìm người gây chuyện.
Việc lớn không chỉ giới hạn trong việc nhúng tay vào hợp tác quan trọng của công ty, tài chính thì chảy ra ngoài; việc nhỏ không chỉ giới hạn trong không tuân thủ quy tắc giao thông, đánh chó nhà hàng xóm linh tinh.
Lâm Thiên Quất rất bội phục, trưởng bối nhà ai hơn 60 tuổi mà còn phá phách như thế, có thể đánh nhau với chó nhà hàng xóm?
Thân thể của ông ấy còn rất khỏe, gió mặc gió, mưa mặc mưa, cứ thích là làm, mỗi tuần có thể mở 3 cuộc đại hội công ty, thích nhất chỉ hươu nói ngựa, khoa tay múa chân, sau đó vỗ bàn quát tháo.
Giống như làm vậy là có thể chứng minh ông ta bảo đao chưa cùn, còn oai hùng phấn chấn lắm.
Đến cả cháu trai ruột là Phó Việt Ninh cũng phải đen mặt mỗi khi nhắc tới ông.
Ba Phó là đứa con hiếu thảo, mẹ Phó thì phu xướng phụ tùy, trước kia hai người đều thành thật thu dọn cục diện rối rắm cho ông Phó.
Phó Việt Ninh thì không thích chiều ông nội, từ sau khi anh tiếp quản công ty từ tay bố mình thì tự đi công ty con ngồi, lại thuê cho ông nội hai vệ sĩ, làm loạn thoải mái.
Trước kia Phó Việt Ninh cũng nóng tính lắm, không phải chưa từng cãi nhau với ông Phó.
Nhưng loại người như ông Phó, nếu bạn không để ý đến ông ta thì ông ta chỉ mắng ‘bất hiếu’ xong là thôi; nhưng nếu bạn đáp trả lại ông ta thì ông ta sẽ càng hăng hái, có thể cãi nhau với bạn ba ngày ba đêm không hụt hơi.
Điển hình của người ăn no rửng mỡ.
Khi Lâm Thiên Quất mới kết hôn cũng từng chịu thiệt.
Nếu ông Phó chỉ mắng một mình cô thì cô có thể xả tức lên Phó Việt Ninh, nhưng tính của ông Phó là đụng ai cũng không thích, công kích vô cùng khác biệt.
Trong mắt ông ta, Lâm Thiên Quất là gà mái không đẻ trứng, Phó Việt Ninh thì là gà trống vô sinh.
Sau đó, ba Phó mẹ Phó cũng có phần, ai cũng bị ông ta mắng một lượt.
Được rồi, mọi người đều có đãi ngộ ngang nhau, cô có thể làm sao bây giờ?
Hiện tại gia đình bọn họ đã chai lì, ông mắng thì ông cứ mắng, dù sao chẳng ai nghiêm túc nghe cả.
Cũng may ông Phó không thích sống chung với con cháu, nói là ảnh hưởng ông ta chiêu đãi khách, nên sống một mình ở biệt thự đơn lập gần hồ nước, sau đó lâu lâu làm tiệc rượu, yến hội gọi con cháu đến ăn cơm và nghe giáo huấn.
Hình như ông ta cực kỳ hưởng thụ loại cảm giác lên triều* này.
(*) Nôm na là ông Phó tưởng tượng mình là Hoàng Thượng: dạy dỗ và mắng chửi con cháu, còn con cháu là thần tử: cúi đầu nghe dạy nghe mắng.
Cuối tuần hai người về ăn cơm thì đều ăn ở nhà họ Phó.
Buổi tối ông Phó có rảnh thì sẽ “hạ mình” đến ăn cùng con cháu một bữa.
Hôm nay ông Phó muốn tới, ba Lâm mẹ Lâm sớm đã nói sẽ đi tụ tập bạn bè nên tối không ăn cùng nhau được, xong còn gửi nhãn dán người già và trung niên kinh điển vào trong nhóm: [Cụng ly cho tình hữu nghị của chúng ta]
Thời điểm Lâm Thiên Quất ngồi trên xe nhìn thấy tin nhắn này thì suy sụp.
Bố mẹ nhà ai thì người đó biết, cái gì mà tụ tập bạn bè, cũng là bị “chất điên” của ông Phó dọa sợ nên tìm cớ tránh đi thôi, sau đó ném cô lại, cho cô một mình hứng chịu, đã thế còn gửi nhãn dán vui sướng khi người gặp họa nữa.
Haiz, quả nhiên cô đã hoa tàn ít bướm, không còn là tiểu bảo bối trong nhà nữa rồi.
Lâm Thiên Quất giả dối đau lòng một lát, quay đầu nhìn Phó Việt Ninh đang lái xe bên cạnh.
Đều nói lúc đàn ông nghiêm túc là lúc đẹp trai nhất, nhưng hiển nhiên Phó Việt Ninh hơi khác biệt.
Khi anh lái xe thì cực kỳ tập trung, cực kỳ nghiêm túc, gương mặt thâm thúy, sống mũi cao thẳng, đôi mắt bình tĩnh nhìn phía trước.
Khí chất giống như cán bộ về hưu, mặc cho xe phía sau bóp còi inh ỏi thì anh cũng tuyệt không đi khi đèn vàng chỉ còn 3 giây mà phải chờ chuyển hẳn sang đèn xanh thì mới dẫm chân ga.
Phát hiện Lâm Thiên Quất nhìn mình, anh liếc cô qua khoé mắt, nói: “Cho anh viên kẹo.”
Lâm Thiên Quất buông điện thoại xuống, lấy một cái kẹo vỏ màu vàng ra, xé mở, bón cho anh.
Phó Việt Ninh cắn kẹo, cánh môi khẽ cọ vào đầu ngón tay của cô, sau đó cắn kẹo răng rắc, lão cán bộ lập tức biết thành chú sói hung ác, bởi vì dùng sức hơi mạnh nên khóe mắt thấp thoáng nếp nhăn hiện lên.
Biểu cảm của Lâm Thiên Quất thay đổi, nghiêm túc gọi: “Phó Việt Ninh!”
Phó Việt Ninh nhìn cô: “?”
Lâm Thiên Quất đau đớn nói: “Bảo anh buổi tối đắp mặt nạ với em thì anh không đắp, giờ anh có nếp nhăn rồi kìa!”
“...” Nhìn vào kính chiếu hậu thấy Phó Việt Ninh hơi khựng lại, sau đó nhẹ nhàng bâng quơ đáp, “Dù sao cũng là đàn ông trung niên.”
Lâm Thiên Quất không nghe ra ẩn ý trong câu nói của anh, vẻ mặt càng thêm đau đớn: “Đầu anh chưa trọc, em không cho phép anh nói mình như thế!”
Cô với Phó Việt Ninh bằng tuổi, Phó Việt Ninh là đàn ông trung niên, vậy cô là gì?!
Lâm Thiên Quất từ chối đáp án này.
Vừa khéo đến ngã tư, đèn đỏ gần một phút, cũng đủ để Phó Việt Ninh chậm rãi rút điện thoại ra, tìm lịch sử trò chuyện ngày hôm qua cho cô xem ảnh chế.
Lâm Thiên Quất nhìn ảnh chế mình tự gửi: gấu trúc nghẹn ngào, phía dưới còn có một câu “Câm miệng đi, đồ đàn ông già!”, lâm vào trầm mặc.
Phó Việt Ninh nhướng mày, ánh mắt sâu xa.
“Hửm?”
“…”
Lâm Thiên Quất cầm điện thoại nửa ngày, kiên định rời khỏi giao diện nhắn tin, dời đề tài: “Để em xem anh có chat chít với cô nào sau lưng em không!”
Phó Việt Ninh cười nhạo một tiếng, quay đầu đạp chân ga, tiếp tục lái xe.
Lâm Thiên Quất thuận thế lướt lướt điện thoại của anh.
Di động của Phó Việt Ninh nhiều tin nhắn hơn cô nhiều, một đám 999+ nhìn mà ghê, nhưng phần lớn đều do anh lười đọc tin nhắn nên tích lũy dần dần.
Lâm Thiên Quất thuận tay giúp anh dọn dẹp tin nhắn, đồng thời cũng thấy lịch sử trò chuyện tối qua của anh với Hạ Khiêm.
Cuộc trò chuyện của hai người đàn ông rất ngắn gọn:
Hạ Khiêm: [Có phải vợ tôi đang ở cùng vợ cậu không?]
Phó Việt Ninh: [Phải.]
Hạ Khiêm: [Địa chỉ.]
Phó Việt Ninh đã gửi một định vị.
Lâm Thiên Quất hừ một tiếng, thì ra cái nồi tối qua là ở trên người mình, vì thế cô áy náy quay lại nhóm chat của hội chị em, nhấn vào link bài viết, lặng lẽ bỏ like.
Haiz, người chị em, tớ chỉ có thể làm đến nhiêu đây thôi.
Xem xong lịch sử trò chuyện, lại vào vòng bạn bè.
Vòng bạn bè của Phó Việt Ninh phong phú hơn cô nhiều.
Người anh kết bạn đều là giám đốc, quản lý cấp cao, có cả bạn học, vòng bạn bè của đám đàn ông trung niên muốn phóng đãng bao nhiêu thì phóng đãng bấy nhiêu.
Lần trước cô còn nhìn thấy một buổi tụ tập các bạn học uống nhiều quá nên cùng nhau nhảy Thiên Thủ Quan m.
Tuy đã đến trung niên, bụng bia xuất hiện nhưng eo vẫn lắc nhiệt tình.
Không giống vòng bạn bè của cô, một đám người không phải khoe ảnh selfie thì là đồ hiệu.
Đang hứng thú lướt lướt, Lâm Thiên Quất chợt thấy một video, hình như video này quay lễ khai mạc của một công ty, khéo chính là ông Phó vậy mà lại xuất hiện ở đấy.
Lâm Thiên Quất vốn chẳng có hứng thú, nhưng hình ảnh tạm dừng video cô thấy một bóng người mặc đồ trắng mơ hồ.
Không viết ma xui quỷ khiến thế nào mà cô lại click mở.
Video rất ngắn, chỉ có mười lăm giây, cái người mặc đồ trắng kia hình như vô tình lọt vào ống kính, thời gian càng thêm ngắn, chỉ có hai giây.
Lâm Thiên Quất xem đi xem lại mấy lần cũng không thể nhìn rõ mặt người nọ, vừa khéo bọn họ cũng đã tới nơi, Phó Việt Ninh vững vàng lái xe chạy vào bãi đỗ xe.
Lâm Thiên Quất nghĩ nghĩ, lập tức gửi video này cho mình, sau đó mới cùng Phó Việt Ninh xuống xe.
***
Phó gia ở tại khu biệt thự, tuy là biệt thự nhưng nó thuộc về căn hộ loại nhỏ, chỉ có hai tầng.
Lúc mua bọn họ cảm thấy nhà nhỏ một chút có cảm giác ấm cúng hơn, lớn quá thì lại quạnh quẽ.
Khi đó Lâm gia cũng cảm thấy thế nên mới mua cùng nhau.
Vì yên tĩnh, vị trí cũng đều chọn ở bên trong, cách bãi đỗ xe một đoạn.
Chờ Lâm Thiên Quất và Phó Việt Ninh đến cửa thì đã có thể ngửi thấy mùi thơm của đồ ăn.
Chỉ là còn chưa vào trong đã nghe thấy giọng nói trách cứ to rõ vang lên từ phòng khách.
“Ăn cơm còn muốn trưởng bối mời, mệt bọn nó có mặt.”
Hôm nay ông Phó mặc chiếc áo khoác ngoài màu đen viền vàng, trên tay còn cầm một cái quải trượng.
Ông ghét việc già đi nhất nên đã chi một số tiền lớn để nhuộm đen bộ tóc hoa râm của mình, giờ này ngồi trên sô pha, so sánh với ba Phó đang đứng trước mặt ông thì không giống bố con tí nào, ngược lại giống anh em hơn.
Chỉ là mặt ông cứ bạnh ra, thoạt nhìn là ông cụ khó chọc.
Thời trẻ ba Phó bị thương thân thể nên vóc dáng hơi thấp, nhưng mấy năm nay được bồi bổ, thành ra lại mập mạp, khi cười tủm tỉm trông rất hòa ái.
Lúc này đang cười làm lành với ông cụ: “Đã trên đường tới rồi, bọn nhỏ làm việc vất vả, cũng không dễ dàng.”
Đúng lúc này, Phó Việt Ninh và Lâm Thiên Quất vào nhà, nghe được câu ở cửa.
Lâm Thiên Quất kéo tay áo Phó Việt Ninh, nhỏ giọng hỏi: “Giờ mới giữa trưa, sao ông đã đến rồi?”
Biểu cảm của Phó Việt Ninh cũng không tốt lắm: “Quỷ mới biết ông ta lại lên cơn gì.”
Ông Phó liếc nhìn bọn họ, ngữ khí cũng không tốt hơn bao nhiêu, lập tức hừ lạnh: “Bọn mày còn có mặt mũi trở về?”
Lâm Thiên Quất lặng lẽ chửi thầm: Lời kịch cũ.
Mỗi lần về nhà, ông Phó đều phải răn dạy bọn họ ít nhất 1 lần, nội dung lời kịch cũng không thay đổi, gần như cô có thể đoán ra đoạn tiếp theo.
Đơn giản chính là kết hôn bảy năm mà cái rắm cũng chưa thả linh tinh.
Quả nhiên, câu tiếp theo, ông Phó nói: “Bảy năm không một đứa con mà chúng mày còn có mặt mũi về gặp bố mẹ.”
Lâm Thiên Quất và Phó Việt Ninh coi như không nghe thấy gì hết, cởi giày dưới sự giúp đỡ của dì giúp việc rồi thay dép lê.
Chỉ là hai người ngó lơ thì ông cụ cũng không dừng lại.
Ông chỉ vào Lâm Thiên Quất trước, biểu cảm ghét bỏ: “Gà mái còn biết mỗi ngày đẻ một quả trứng cho chủ nhà, mày thì sao, bảy năm chả thả một cái rắm!”
Lại chỉ vào Phó Việt Ninh, càng châm chọc mỉa mai: “Heo bị thiến còn có khả năng hơn mày!”
Ngữ khí kia cứ như kiểu anh đã bị đoạn tử tuyệt tôn rồi.
Phó Việt Ninh lạnh lùng liếc ông cụ.
Tâm thái của Lâm Thiên Quất rất tốt, nhỏ giọng nói đùa với Phó Việt Ninh: “Không hổ là ông nội ruột, lần nào cũng mắng em là gà mái, nhưng mắng anh thì luôn đổi nhân vật khác.”
Lần trước ông cụ còn nói Phó Việt Ninh giống con chó chết bị thiến cơ.
Thời trẻ lông bông phá của, già thì hủ bại không nên nết, người ta lớn tuổi thích đi quảng trường khiêu vũ, còn ông tuổi càng lớn càng thích tìm người gây chuyện.
Việc lớn không chỉ giới hạn trong việc nhúng tay vào hợp tác quan trọng của công ty, tài chính thì chảy ra ngoài; việc nhỏ không chỉ giới hạn trong không tuân thủ quy tắc giao thông, đánh chó nhà hàng xóm linh tinh.
Lâm Thiên Quất rất bội phục, trưởng bối nhà ai hơn 60 tuổi mà còn phá phách như thế, có thể đánh nhau với chó nhà hàng xóm?
Thân thể của ông ấy còn rất khỏe, gió mặc gió, mưa mặc mưa, cứ thích là làm, mỗi tuần có thể mở 3 cuộc đại hội công ty, thích nhất chỉ hươu nói ngựa, khoa tay múa chân, sau đó vỗ bàn quát tháo.
Giống như làm vậy là có thể chứng minh ông ta bảo đao chưa cùn, còn oai hùng phấn chấn lắm.
Đến cả cháu trai ruột là Phó Việt Ninh cũng phải đen mặt mỗi khi nhắc tới ông.
Ba Phó là đứa con hiếu thảo, mẹ Phó thì phu xướng phụ tùy, trước kia hai người đều thành thật thu dọn cục diện rối rắm cho ông Phó.
Phó Việt Ninh thì không thích chiều ông nội, từ sau khi anh tiếp quản công ty từ tay bố mình thì tự đi công ty con ngồi, lại thuê cho ông nội hai vệ sĩ, làm loạn thoải mái.
Trước kia Phó Việt Ninh cũng nóng tính lắm, không phải chưa từng cãi nhau với ông Phó.
Nhưng loại người như ông Phó, nếu bạn không để ý đến ông ta thì ông ta chỉ mắng ‘bất hiếu’ xong là thôi; nhưng nếu bạn đáp trả lại ông ta thì ông ta sẽ càng hăng hái, có thể cãi nhau với bạn ba ngày ba đêm không hụt hơi.
Điển hình của người ăn no rửng mỡ.
Khi Lâm Thiên Quất mới kết hôn cũng từng chịu thiệt.
Nếu ông Phó chỉ mắng một mình cô thì cô có thể xả tức lên Phó Việt Ninh, nhưng tính của ông Phó là đụng ai cũng không thích, công kích vô cùng khác biệt.
Trong mắt ông ta, Lâm Thiên Quất là gà mái không đẻ trứng, Phó Việt Ninh thì là gà trống vô sinh.
Sau đó, ba Phó mẹ Phó cũng có phần, ai cũng bị ông ta mắng một lượt.
Được rồi, mọi người đều có đãi ngộ ngang nhau, cô có thể làm sao bây giờ?
Hiện tại gia đình bọn họ đã chai lì, ông mắng thì ông cứ mắng, dù sao chẳng ai nghiêm túc nghe cả.
Cũng may ông Phó không thích sống chung với con cháu, nói là ảnh hưởng ông ta chiêu đãi khách, nên sống một mình ở biệt thự đơn lập gần hồ nước, sau đó lâu lâu làm tiệc rượu, yến hội gọi con cháu đến ăn cơm và nghe giáo huấn.
Hình như ông ta cực kỳ hưởng thụ loại cảm giác lên triều* này.
(*) Nôm na là ông Phó tưởng tượng mình là Hoàng Thượng: dạy dỗ và mắng chửi con cháu, còn con cháu là thần tử: cúi đầu nghe dạy nghe mắng.
Cuối tuần hai người về ăn cơm thì đều ăn ở nhà họ Phó.
Buổi tối ông Phó có rảnh thì sẽ “hạ mình” đến ăn cùng con cháu một bữa.
Hôm nay ông Phó muốn tới, ba Lâm mẹ Lâm sớm đã nói sẽ đi tụ tập bạn bè nên tối không ăn cùng nhau được, xong còn gửi nhãn dán người già và trung niên kinh điển vào trong nhóm: [Cụng ly cho tình hữu nghị của chúng ta]
Thời điểm Lâm Thiên Quất ngồi trên xe nhìn thấy tin nhắn này thì suy sụp.
Bố mẹ nhà ai thì người đó biết, cái gì mà tụ tập bạn bè, cũng là bị “chất điên” của ông Phó dọa sợ nên tìm cớ tránh đi thôi, sau đó ném cô lại, cho cô một mình hứng chịu, đã thế còn gửi nhãn dán vui sướng khi người gặp họa nữa.
Haiz, quả nhiên cô đã hoa tàn ít bướm, không còn là tiểu bảo bối trong nhà nữa rồi.
Lâm Thiên Quất giả dối đau lòng một lát, quay đầu nhìn Phó Việt Ninh đang lái xe bên cạnh.
Đều nói lúc đàn ông nghiêm túc là lúc đẹp trai nhất, nhưng hiển nhiên Phó Việt Ninh hơi khác biệt.
Khi anh lái xe thì cực kỳ tập trung, cực kỳ nghiêm túc, gương mặt thâm thúy, sống mũi cao thẳng, đôi mắt bình tĩnh nhìn phía trước.
Khí chất giống như cán bộ về hưu, mặc cho xe phía sau bóp còi inh ỏi thì anh cũng tuyệt không đi khi đèn vàng chỉ còn 3 giây mà phải chờ chuyển hẳn sang đèn xanh thì mới dẫm chân ga.
Phát hiện Lâm Thiên Quất nhìn mình, anh liếc cô qua khoé mắt, nói: “Cho anh viên kẹo.”
Lâm Thiên Quất buông điện thoại xuống, lấy một cái kẹo vỏ màu vàng ra, xé mở, bón cho anh.
Phó Việt Ninh cắn kẹo, cánh môi khẽ cọ vào đầu ngón tay của cô, sau đó cắn kẹo răng rắc, lão cán bộ lập tức biết thành chú sói hung ác, bởi vì dùng sức hơi mạnh nên khóe mắt thấp thoáng nếp nhăn hiện lên.
Biểu cảm của Lâm Thiên Quất thay đổi, nghiêm túc gọi: “Phó Việt Ninh!”
Phó Việt Ninh nhìn cô: “?”
Lâm Thiên Quất đau đớn nói: “Bảo anh buổi tối đắp mặt nạ với em thì anh không đắp, giờ anh có nếp nhăn rồi kìa!”
“...” Nhìn vào kính chiếu hậu thấy Phó Việt Ninh hơi khựng lại, sau đó nhẹ nhàng bâng quơ đáp, “Dù sao cũng là đàn ông trung niên.”
Lâm Thiên Quất không nghe ra ẩn ý trong câu nói của anh, vẻ mặt càng thêm đau đớn: “Đầu anh chưa trọc, em không cho phép anh nói mình như thế!”
Cô với Phó Việt Ninh bằng tuổi, Phó Việt Ninh là đàn ông trung niên, vậy cô là gì?!
Lâm Thiên Quất từ chối đáp án này.
Vừa khéo đến ngã tư, đèn đỏ gần một phút, cũng đủ để Phó Việt Ninh chậm rãi rút điện thoại ra, tìm lịch sử trò chuyện ngày hôm qua cho cô xem ảnh chế.
Lâm Thiên Quất nhìn ảnh chế mình tự gửi: gấu trúc nghẹn ngào, phía dưới còn có một câu “Câm miệng đi, đồ đàn ông già!”, lâm vào trầm mặc.
Phó Việt Ninh nhướng mày, ánh mắt sâu xa.
“Hửm?”
“…”
Lâm Thiên Quất cầm điện thoại nửa ngày, kiên định rời khỏi giao diện nhắn tin, dời đề tài: “Để em xem anh có chat chít với cô nào sau lưng em không!”
Phó Việt Ninh cười nhạo một tiếng, quay đầu đạp chân ga, tiếp tục lái xe.
Lâm Thiên Quất thuận thế lướt lướt điện thoại của anh.
Di động của Phó Việt Ninh nhiều tin nhắn hơn cô nhiều, một đám 999+ nhìn mà ghê, nhưng phần lớn đều do anh lười đọc tin nhắn nên tích lũy dần dần.
Lâm Thiên Quất thuận tay giúp anh dọn dẹp tin nhắn, đồng thời cũng thấy lịch sử trò chuyện tối qua của anh với Hạ Khiêm.
Cuộc trò chuyện của hai người đàn ông rất ngắn gọn:
Hạ Khiêm: [Có phải vợ tôi đang ở cùng vợ cậu không?]
Phó Việt Ninh: [Phải.]
Hạ Khiêm: [Địa chỉ.]
Phó Việt Ninh đã gửi một định vị.
Lâm Thiên Quất hừ một tiếng, thì ra cái nồi tối qua là ở trên người mình, vì thế cô áy náy quay lại nhóm chat của hội chị em, nhấn vào link bài viết, lặng lẽ bỏ like.
Haiz, người chị em, tớ chỉ có thể làm đến nhiêu đây thôi.
Xem xong lịch sử trò chuyện, lại vào vòng bạn bè.
Vòng bạn bè của Phó Việt Ninh phong phú hơn cô nhiều.
Người anh kết bạn đều là giám đốc, quản lý cấp cao, có cả bạn học, vòng bạn bè của đám đàn ông trung niên muốn phóng đãng bao nhiêu thì phóng đãng bấy nhiêu.
Lần trước cô còn nhìn thấy một buổi tụ tập các bạn học uống nhiều quá nên cùng nhau nhảy Thiên Thủ Quan m.
Tuy đã đến trung niên, bụng bia xuất hiện nhưng eo vẫn lắc nhiệt tình.
Không giống vòng bạn bè của cô, một đám người không phải khoe ảnh selfie thì là đồ hiệu.
Đang hứng thú lướt lướt, Lâm Thiên Quất chợt thấy một video, hình như video này quay lễ khai mạc của một công ty, khéo chính là ông Phó vậy mà lại xuất hiện ở đấy.
Lâm Thiên Quất vốn chẳng có hứng thú, nhưng hình ảnh tạm dừng video cô thấy một bóng người mặc đồ trắng mơ hồ.
Không viết ma xui quỷ khiến thế nào mà cô lại click mở.
Video rất ngắn, chỉ có mười lăm giây, cái người mặc đồ trắng kia hình như vô tình lọt vào ống kính, thời gian càng thêm ngắn, chỉ có hai giây.
Lâm Thiên Quất xem đi xem lại mấy lần cũng không thể nhìn rõ mặt người nọ, vừa khéo bọn họ cũng đã tới nơi, Phó Việt Ninh vững vàng lái xe chạy vào bãi đỗ xe.
Lâm Thiên Quất nghĩ nghĩ, lập tức gửi video này cho mình, sau đó mới cùng Phó Việt Ninh xuống xe.
***
Phó gia ở tại khu biệt thự, tuy là biệt thự nhưng nó thuộc về căn hộ loại nhỏ, chỉ có hai tầng.
Lúc mua bọn họ cảm thấy nhà nhỏ một chút có cảm giác ấm cúng hơn, lớn quá thì lại quạnh quẽ.
Khi đó Lâm gia cũng cảm thấy thế nên mới mua cùng nhau.
Vì yên tĩnh, vị trí cũng đều chọn ở bên trong, cách bãi đỗ xe một đoạn.
Chờ Lâm Thiên Quất và Phó Việt Ninh đến cửa thì đã có thể ngửi thấy mùi thơm của đồ ăn.
Chỉ là còn chưa vào trong đã nghe thấy giọng nói trách cứ to rõ vang lên từ phòng khách.
“Ăn cơm còn muốn trưởng bối mời, mệt bọn nó có mặt.”
Hôm nay ông Phó mặc chiếc áo khoác ngoài màu đen viền vàng, trên tay còn cầm một cái quải trượng.
Ông ghét việc già đi nhất nên đã chi một số tiền lớn để nhuộm đen bộ tóc hoa râm của mình, giờ này ngồi trên sô pha, so sánh với ba Phó đang đứng trước mặt ông thì không giống bố con tí nào, ngược lại giống anh em hơn.
Chỉ là mặt ông cứ bạnh ra, thoạt nhìn là ông cụ khó chọc.
Thời trẻ ba Phó bị thương thân thể nên vóc dáng hơi thấp, nhưng mấy năm nay được bồi bổ, thành ra lại mập mạp, khi cười tủm tỉm trông rất hòa ái.
Lúc này đang cười làm lành với ông cụ: “Đã trên đường tới rồi, bọn nhỏ làm việc vất vả, cũng không dễ dàng.”
Đúng lúc này, Phó Việt Ninh và Lâm Thiên Quất vào nhà, nghe được câu ở cửa.
Lâm Thiên Quất kéo tay áo Phó Việt Ninh, nhỏ giọng hỏi: “Giờ mới giữa trưa, sao ông đã đến rồi?”
Biểu cảm của Phó Việt Ninh cũng không tốt lắm: “Quỷ mới biết ông ta lại lên cơn gì.”
Ông Phó liếc nhìn bọn họ, ngữ khí cũng không tốt hơn bao nhiêu, lập tức hừ lạnh: “Bọn mày còn có mặt mũi trở về?”
Lâm Thiên Quất lặng lẽ chửi thầm: Lời kịch cũ.
Mỗi lần về nhà, ông Phó đều phải răn dạy bọn họ ít nhất 1 lần, nội dung lời kịch cũng không thay đổi, gần như cô có thể đoán ra đoạn tiếp theo.
Đơn giản chính là kết hôn bảy năm mà cái rắm cũng chưa thả linh tinh.
Quả nhiên, câu tiếp theo, ông Phó nói: “Bảy năm không một đứa con mà chúng mày còn có mặt mũi về gặp bố mẹ.”
Lâm Thiên Quất và Phó Việt Ninh coi như không nghe thấy gì hết, cởi giày dưới sự giúp đỡ của dì giúp việc rồi thay dép lê.
Chỉ là hai người ngó lơ thì ông cụ cũng không dừng lại.
Ông chỉ vào Lâm Thiên Quất trước, biểu cảm ghét bỏ: “Gà mái còn biết mỗi ngày đẻ một quả trứng cho chủ nhà, mày thì sao, bảy năm chả thả một cái rắm!”
Lại chỉ vào Phó Việt Ninh, càng châm chọc mỉa mai: “Heo bị thiến còn có khả năng hơn mày!”
Ngữ khí kia cứ như kiểu anh đã bị đoạn tử tuyệt tôn rồi.
Phó Việt Ninh lạnh lùng liếc ông cụ.
Tâm thái của Lâm Thiên Quất rất tốt, nhỏ giọng nói đùa với Phó Việt Ninh: “Không hổ là ông nội ruột, lần nào cũng mắng em là gà mái, nhưng mắng anh thì luôn đổi nhân vật khác.”
Lần trước ông cụ còn nói Phó Việt Ninh giống con chó chết bị thiến cơ.