Chương 1: 1: Huyết Sắc Lãng Mạn 1
“Chào cô Chu, chúng tôi là cảnh sát thành phố Giang.”Trong căn phòng bệnh không yên tĩnh cho lắm đột nhiên có một giọng nam từ tính vang lên, tuy không quá đột ngột nhưng cũng đủ để gọi lại Tưởng Thiên Du đang ngơ ngác dựa vào thành giường nhìn ra cửa sổ.Cô quay đầu lại để tầm mắt dừng ở trên người đôi nam nữ đứng cuối giường, hai người đều có vẻ rất trẻ, nhiều nhất là hai bảy hai sáu tuổi.Khi nhìn chằm chằm vào giấy chấp pháp người kia đưa ra Tưởng Du Thiên hoảng loạn trong nháy mắt.Trước khi mất đi ý thức cô chỉ nhớ hình ảnh đồng đội ngã xuống trước mặt và ánh lửa hừng hực đầy trời, ai ngờ sau khi tỉnh lại không hiểu sao bản thân lại biến thành một người phụ nữ tên Chu Nhã, hơn nữa còn ở thành phố Giang.Thành phố Giang…Tưởng Du Thiên chậm rãi chớp mắt, khác với thành phố du lịch vùng duyên hải lúc trước cô sống thì đây là một thành phố phương Bắc bốn mùa rõ rệt cộng thêm khí hậu khô ráo, ngay cả trong không khí cũng có mùi vị phóng khoáng hiên ngang.“Cô Chu?” Chàng cảnh sát trẻ thấy cô mãi không phản ứng lại thì thử gọi một tiếng, trên mặt tràn đầy sự quan tâm: “Lúc nãy bác sĩ nói cô đã thoát khỏi tình trạng nguy kịch, ý thức cũng đã thanh tỉnh, cô có thấy chỗ nào không thoải mái không?”Tưởng Thiên Du nhẹ nhàng lắc đầu, mở miệng nói, giọng hơi khàn khàn: “Hai người… có chuyện gì không?”Từ khi cái thân thể này của nàng tỉnh lại đã liên tục nhận được sự quan tâm của những người tự xưng là đồng nghiệp của Chu Nhã, đương nhiên cũng đã tìm hiểu được người tên Chu Nhã này đã bị va đập mạnh trong một vụ tai nạn xe cộ ngoài ý muốn nên mới phải vào bệnh viện.Nghĩ vậy Tưởng Thiên Du giơ tay sờ sờ trán, nơi đó có băng gạc vô khuẩn quấn chặt, khiến động tác của cô hiện tại khá buồn cười.“Là như này, cô Chu có quen một người tên là Đinh Thiên Lãng không?” Chàng cảnh sát vừa dò hỏi vừa như vô tình nhưng thật ra là cố ý quan sát phản ứng người trên giường khi nghe thấy cái tên này.Tưởng Thiên Du nghe vậy thì nhíu nhíu mày, vì khi nghe được ba chữ “Đinh Thiên Lãng” não cô tự động hiện lên vài hình ảnh mơ hồ, còn khá lộn xộn, khiến cô không có chút manh mối nào cả.“Không…”Cô do dự một lúc rồi nói, không ngờ anh cảnh sát kia lại mở miệng cắt ngang lời cô: “Căn cứ vào những manh mối mà cảnh sát chúng tôi có tới nay thì quan hệ của cô Chu và Đinh Thiên Lãng là người yêu, như này là cô muốn phủ nhận?”“…”Tưởng Thiên Du nghiêng nghiêng đầu, thái độ của hai vị cảnh sát này khiến bộ não vốn đang hỗn độn của cô dần dần tỉnh táo lại, mà cảnh tượng trước mặt lại mang cho cô cảm giác vô cùng quen thuộc.Là một cảnh sát cô đã quen với việc bắt giữ nghi phạm, nhưng đây vẫn là lần đầu tiên cô trở thành nghi phạm và bị tra hỏi thế này.“Xin lỗi, tôi hơi đau đầu.”Có lẽ do thói quen nghề nghiệp nên cô đã chọn cách né tránh nguy hiểm.Ký ức Chu Nhã để lại cho cô rất hữu hạn, không biết là do xảy ra tai nạn xe hay do thân thể này đổi linh hồn nữa.Trước khi chưa biết rõ sự thật cô không muốn làm cho mọi việc càng rối hơn nữa, tránh thêm hiểu nhầm.Nhưng sau khi nghe được câu trả lời của cô hai cảnh sát đứng ở cuối giường đều lộ ra biểu cảm câu trả lời này nằm trong dự đoán.Anh cảnh sát cất giấy chấp pháp vào túi rồi quay lại nhẹ giọng hỏi cô cảnh sát phía sau: “Đồng chí báo cho đội trưởng Kỳ chưa? Sao đồng chí ấy còn chưa tới?”Cô cảnh sát cũng nhỏ giọng trả lời: “Đã báo cáo, hình như đội trưởng Kỳ đang thăm viếng ở ngoài nên đồng chí ấy nói sẽ mau chóng chạy qua đây ngay.”Anh cảnh sát giơ tay lên xem giờ hiện trên đồng hồ, sau đó nhìn người phụ nữ không có dấu hiệu muốn phối hợp gì trên giường qua khoé mắt, trong chốc lát anh ta cũng không biết nên nói gì tiếp.Hai người đều là sinh viên mới ra trường được sắp xếp tới nhận chức ở Cục Cảnh Sát thành phố Giang, còn chưa nắm giữ được những kỹ xảo tra hỏi người liên quan tới vụ án.Đây là một phòng bệnh có bốn giường toàn những người bị bệnh nặng, bên tai còn có thể nghe được người bệnh khác nói nhỏ với người nhà mình, chỉ có mỗi giường bệnh của Tưởng Thiên Du là khác với mọi người trong phòng, ngay cả không khí cũng sắp đông cứng đến nơi rồi.“Cô C…” Anh cảnh sát há miệng nói nhưng anh ta vẫn chưa thốt được từ thứ hai ra khỏi miệng thì đã bị tiếng thét chói tai ngoài hành lang đánh gãy.“A!!!”“Giết người! Giết người rồi!”.