Chương : 37
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Người đàn ông được Mễ Lạp và chúng khỉ cứu tên là “Bành Tử Khâm”, là một sinh viên đại học năm tư, nguyên ngành hội họa, thích du lịch. Tận dụng kì nghỉ lần này để tới thôn Thanh Vi đón gió. Lúc lên núi vô ý bước hụt chân, rơi xuống dốc, cũng may là không có nguy hiểm gì, chỉ bị một vài vết thương ngoài da.
“Tới chỗ tôi ở rồi.” Bành Tử Khâm chỉ nông trang cách đó không xa.
Mễ Lạp ngẩng đầu lên nhìn, thầm nghĩ đúng là quá trùng hợp. Chỗ Bành Tử Khâm ở chính là Hương Phủ Danh Cư của Mễ Chính, diện tích rộng nhất, trang thiết bị tối tân nhất, nhân khí thịnh vượng nhất, giá cả cũng cao nhất, buôn bán vô cùng náo nhiệt, chỉ có điều đầu cơ trục lợi quá nhiều, thái độ đối xử với người bình thường và kẻ có tiền hoàn toàn khác nhau, nên bình luận đánh giá online cũng bị phân thành hai luồng ý kiến.
Mễ Lạp hỏi: “Cậu còn ở đây bao lâu?”
“Hôm qua tôi mới tới, tính ở đây ba ngày.” Bành Tử Khâm trả lời thành thật.
“Cho cậu một lời khuyên thật lòng.” Mễ Lạp xoay người, vừa đi vừa vẫy vẫy tay, nói: “Tối nay trả phòng, chọn chỗ khác mà ở.”
“Này, chờ một chút…” Bành Tử Khâm vốn định mời cô ăn cơm, cảm ơn công cứu mạng của cô, nhưng chưa kịp nói cô đã đi mất, chỉ để lại một bóng lưng tiêu sái.
Về đến nhà, Mễ Lạp đưa thỏ cho mẹ Mễ, nói là nhặt được trên núi.
Mẹ Mễ buồn bực nói: “Trên núi mà cũng nhặt được thỏ à?”
“Vận may tới có tránh cũng tránh không được, hết cách rồi ạ.” Mễ Lạp tỏ vẻ cô cũng rất bất đắc dĩ.
Mẹ Mễ ra vẻ tức giận lườm cô một cái, nhưng ý cười trên mặt lại không nén được.
Tối đó, Mễ Lạp tắm rửa xong, nằm trên giường chuẩn bị chơi điện thoại, mới nhìn màn hình được một lúc, cơn buồn ngủ đã bất ngờ ập tới, làm cô nhắm nghiền mắt lại, ngủ thiếp đi.
Trong không gian hỗn độn, Mễ Lạp lại trôi dạt đến thế giới bên kia.
Bầu trời tảng sáng, bốn phía hoàn toàn yên tĩnh, Mễ Lạp cắm rễ trong đất bùn, mang vẻ ưu buồn rực rỡ nhìn về phương xa.
Lần này cô xuyên thành một cây dây leo, quấn trên một thân cây xiêu vẹo. Có một con sâu róm đang gặm lá của cô, cô run lên, không chút lưu tình hất cẳng nó xuống đất.
Chỗ cô đang ở cách tòa nhà của Tích Bạch Thần khoảng mấy dặm, dựa vào trạng thái bây giờ, cơ bản không thể chạy tới tìm anh được.
*A a a, tôi là một cái dây leo nhỏ bé không người hỏi thăm, chân không thể đi, tay không thể với, thân mềm thể yếu nằm trườn ra đây ~~* Ỷ vào chuyện người khác không nghe thấy, Mễ Lạp gào khóc thảm thiết trong núi rừng.
Tích Bạch Thần – người lên núi tản bộ từ sáng sớm, bỗng nghe thấy một tiếng kêu gào quen thuộc, suýt chút nữa đã muốn xoay người bỏ đi.
*Cây a, cây leo nhỏ a, không cha cũng không mẹ a, ở trong rừng thiêng nước độc, cô đơn hiu quạnh a…*
“Im miệng!” Tích Bạch Thần không thể nhịn được nữa, dậm bịch bịch từ trong rừng cây đi ra.
*A, Lão Bạch!* Mễ Lạp kích động, nói: *Anh đúng là Bạch Nguyệt Quang trong lòng tôi, là nốt chu sa trong lòng bàn tay, tôi yêu anh chết mất!*
Tích Bạch Thần giơ tay ngăn sợi dây leo đang cố bò lên người anh, biểu cảm nói không nên lời.
*Sao anh lại tới đây?* Mễ Lạp ôm lấy ngón tay anh, cạ cạ một cách lấy lòng.
Tích Bạch Thần: “… Tâm huyết dâng trào.” Giống như có một linh cảm sâu thẳm trong đầu, làm anh vô thức tìm tới nơi này.
*Mau dẫn tôi về nhà đi ~~* Mễ Lạp sung sướng tự đề cử bản thân, *Tôi là Mã Sơn Hổ* đó, chẳng những có thể che gió che mưa, điều hòa nhiệt độ phòng, giảm tạp âm, còn giúp khí hậu mát mẻ, điểm tô làm đẹp nhà cửa ~~ Lão Bạch, không thể cân nhắc tới giống cây này chút sao?*
Tích Bạch Thần ngồi xổm xuống, nhặt một tảng đá bắt đầu đào đất.
*Cẩn thận một chút, đừng làm hư cây của tôi nhé.* Mễ Lạp quấn lên người Tích Bạch Thần, tung dây để khua tay múa chân.
Tốn nửa tiếng, cuối cùng Tích Bạch Thần cũng đào được bụi dây Sơn Hổ này lên.
Thật ra dây Sơn Hổ chỉ cần có cành là sống được, vốn không cần nhổ tận gốc. Mễ Lạp khẳng khiu, Tích Bạch Thần sợ làm đau cô, nên mới đào hết cả bụi cây đi.
Đoạn dây leo khẳng khiu quấn trên người Tích Bạch Thần, phiến lá đong đưa đón gió, đầu dây nhọn treo trên tai anh, thỉnh thoảng còn cọ cọ vào má anh.
Thoạt nhìn, Tích Bạch Thần trông như phiên bản người lớn của em bé Hồ Lô*, thu hút tất cả ánh mắt của thôn dân đi ngang qua, ai cũng phải liếc nhìn.
“Nhìn kìa, bọn họ đều đang ghen tị với người vừa tìm được một gốc cây Sơn Hổ có một không hai như anh đấy.* Mễ Lạp không chút sĩ diện, buông lời.
Tích Bạch Thần: “Ha ha.” Ngụm nước bọt này không biết nhổ chỗ nào cho tốt.
Đúng lúc này, một đầu dây không biết vô tình hay cố ý bỗng chui vào cổ áo anh, anh giơ tay lên chộp lấy, kéo cô ra ngoài: “Đàng hoàng chút đi.”
Mễ Lạp mặt không đỏ, tim không đập mạnh, màu da còn có chút xanh biếc: *Lần đầu làm dây leo, thao tác còn có chút không thuần thục.*
Tích Bạch Thần: Ha ha, tôi mà đi tin con quỷ nhà cô à.
Một đường dẫn tới ánh mắt kì dị của bao người, cuối cùng cũng về đến nhà, Tích Bạch Thần dạo quanh sân một vòng: “Tự chọn chỗ cắm rễ đi.”
*Ở đây không tệ.* Đầu dây chỉ vào góc tường cách đó không xa, phía sau góc tường chính là phòng ngủ chính.
Tích Bạch Thần cầm một cái xẻng nhỏ, đi tới góc tường, anh lột Mễ Lạp vắt trên người xuống, bắt đầu đào đất.
Mễ Lạp thử kiểm tra cấu tạo và tính chất của đất một chút, cảm giác có vẻ không tệ, liền tự giác bò qua, tự trồng mình vào hõm đất mà Tích Bạch Thần mới đào được.
Tích Bạch Thần giúp cô đắp đất, sau đó lại tìm một thân trúc nhỏ tới đặt bên cạnh cô.
Mễ Lạp xuôi thế bò lên, cố gắng dãn người hết sức, dán lên mặt tường.
*A, rốt cuộc cũng có một cái nhà rồi.*
Tích Bạch Thần: “…” Nói như trước đây chẳng có nhà không bằng.
*Lão Bạch, tôi khát, anh tưới cho tôi chút nước đi.* Mễ Lạp dùng dây leo vỗ vỗ vai anh.
Tích Bạch Thần vào phòng lấy một muỗng nước, tưới đều đều lên người cô. Cành lá của cô run run, bộ dạng trông vô cùng thoải mái dễ chịu.
*Chăm sóc cho tốt nhé, không lâu sau là tôi có thể bò đầy tường đấy.* Mễ Lạp nói một cách kiêu ngạo, *Dây Sơn Hổ là giống cây tốt để nuôi đấy nhé.*
Qủa thật Tích Bạch Thần không thể nhịn được nữa, phun một ngụm: “Cô đâu phải là dây Sơn Hổ chân chính, có cái gì mà kiêu ngạo?”
*Làm gì yêu đó, tôi cũng có đạo đức nghề nghiệp của mình đấy nhé.*
Tích Bạch Thần: “Ha ha, ngày nào đó lỡ cô biến thành con nhện con chuột hay con ốc sên, để xem cô còn có đạo đức nghề nghiệp hay không.”
*Lão Bạch, anh sống tốt một chút không được à! Dựng flag vui tới vậy sao?!* Mễ Lạp ớn lạnh, cô chẳng muốn biến thành con nhện con chuột con ốc sên tí nào!
Tích Bạch Thần an ủi bằng giọng đều đều: “Đừng lo, Tiểu Mễ đáng yêu như vậy, nhất định không biến thành những loại sinh vật đáng sợ như thế đâu.”
*Nghe anh nói vậy tôi càng thấy ớn lạnh hơn.* Mễ Lạp lúc lắc dây, *Anh đi đi, đi mau, tạm thời tôi không muốn nói chuyện với anh.*
Tích Bạch Thần vẩy thêm cho cô chút nước, sau đó mới rời đi dưới sự xua đuổi của cô.
Mấy phút sau, cửa sổ phòng ngủ bỗng mở ra, bóng người của Tích Bạch Thần xuất hiện trước cửa sổ, nghiêng đầu nhìn Mễ Lạp đang dán trên tường: “Bộ truyện mỹ thực của tôi sắp xong rồi, cô muốn xem không?”
*Xem xem.” Mễ Lạp lập tức quên đi chuyện không vui vừa rồi, thò người tới trước cửa sổ.
Tích Bạch Thần đặt laptop lên sập gỗ bên cạnh cửa sổ, mở văn bản, xoay màn hình về phía cô, giúp cô cuộn trang xuống.
*Anh chậm quá đi, để tôi tự làm* Dây leo ghét bỏ đẩy anh ra, ấn nút, xem rất nhanh.
Tích Bạch Thần tựa vào sập gỗ, cầm điện thoại mới mua, vừa quan sát động tĩnh của cô vừa gõ kí tự trên điện thoại, làm một lúc hai việc, dường như không ảnh hướng tới tốc độ của tay là bao.
Hai người cùng trải qua hai tiếng yên tĩnh mà dễ chịu, mãi đến khi dây leo đột nhiên rủ xuống, Tích Bạch Thần mới ngừng động tác, cẩn thận cuốn nó lên thân cây trúc.
Mễ Lạp tỉnh lại trên giường của mình, cảm giác cả người sảng khoái.
Mặc quần áo, rửa mặt, còn được ăn bữa sáng yêu thương mà ba Mễ làm, sức sống tỏa ra bốn phía.
Đến mười một giờ, Mễ Hướng Dương tới tìm Mễ Lạp, đón cô tới Hương Phủ Danh Cư làm khách.
Trong ánh mắt lo lắng sốt ruột của ba Mễ và mẹ Mễ, Mễ Lạp theo Mễ Hướng Dương đến cuộc hẹn.
Tới Hương Phủ Danh Cư, Mễ Lạp mới biết Mễ Chính còn mời tất cả trưởng bối trong thôn tới, trong sảnh chính rộng lớn, ngồi đầy mười mấy người.
Mễ Hướng Dương chào hỏi mọi người một cách thân thiết, nhân tiện còn giới thiệu Mễ Lạp, giống như bọn họ là một đôi vợ chồng mới cưới đang thăm hỏi xóm giềng vậy.
Mễ Lạp trông tình hình này, cảm thấy có gì đó không đúng, nghĩ thầm trong bụng, không phải Mễ Chính muốn dùng thân phận gia trưởng, ở trước mắt bao nhiêu người để tổ chức tiệc đính hôn cho cô chứ?
Chuyện này quá hoang đường, chính cô còn không thể tin được.
Quên đi, bất luận Mễ Chính muốn đưa ra chủ kiến gì, ông ta cũng không được toại nguyên.
Nghe Mễ Chính thao thao bất tuyệt, hăng hái bừng bừng, Mễ Lạp lén lấy tinh dầu ra, thừa dịp người khác không chú ý, lặng lẽ quẹt lên mũi một cái.
“… Đây là Mễ Lạp, cháu gái của tôi, đây là con trai chú Đạt – Mễ Hướng Dương, tất cả mọi người đều biết, từ nhỏ chúng nó đã lớn lên với nhau, tình cảm vô cùng tốt.” Mễ Chính giới thiệu, “Hôm nay tôi mời mọi người tới, cốt là để…”
Lời còn chưa dứt, gần cửa bỗng truyền tới một trận xôn xao náo loạn, ngay sau đó liền thấy có mấy người nhảy dựng lên, bịt mũi tông cửa xông ra ngoài.
Tiếp đó, giống như bệnh truyền nhiễm, ai nấy đều lần lượt bịt mũi, biểu cảm dữ dội, tiếng chén dĩa khua leng keng không dứt, trong chớp mắt, phòng khách gần như hỗn loạn.
Mễ Chính vẫn còn đang mờ mịt, bỗng ngửi thấy thứ mùi rất khó diễn tả, rồi chợt thấy đầu như muốn nổ tung, buồn nôn, thỉnh thoảng còn kèm theo cảm giác như sắp ngất xỉu. Ông ta không chịu nổi nữa, vội bịt mồm bị mũi, xông vào đoàn người chạy lấy thân.
Mùi hôi mù mịt trong không trung, từ từ khuếch tán bốn phía, lan khắp tòa trang viên.
Không lâu sau, trong trang viên đã toàn là tiếng hô hoán, chỗ nào cũng thấy bóng dáng bỏ chạy tuyệt vọng của mọi người.
Ăn, ngủ, tám chuyện, dạo bộ, nhặt rau, câu cá… Tất cả đều bị đình chỉ trong nháy mắt, không ai may mắn thoát khỏi. Thảm nhất chính là người đang đi cầu, trực tiếp tẻ xỉu trong nhà vệ sinh, lúc tỉnh lại còn tưởng bị chính mùi phân của mình làm choáng váng. Người may mắn duy nhất tránh được kiếp nạn này chính là Bành Tử Khâm mà Mễ Lạp đã cứu, anh ta nghe Mễ Lạp nói như vậy, đêm đó đã tìm chỗ ở khác. Hôm sau biết tin “rầm rộ” như vậy, mặc dù không rõ tại sao, nhưng điều đó không ngăn cản anh ta sùng bái Mễ Lạp nhiều hơn nữa.
Mễ Lạp trà trộn vào đám đông, bước đi nhẹ nhàng chạy ra khỏi trang viên, thầm tán dương anh em chồn của mình, không biết lần này tụi nó đã xuất động bao nhiêu binh mã, lại có thể tạo ra lực sát thương khủng khiếp đến thế. Để cảm ơn sự giúp đỡ đắc lực của họ, Mễ Lạp quyết định sẽ tặng chúng nó mười mấy cân trứng gà nữa.
Sau một cuộc tấn công P hôi thối, hâu hết những người tham gia bữa tiệc ngày hôm đó đều nằm cứng đờ, ba tới năm ngày cũng không thể khỏi được, dĩ nhiên phải ghim Mễ Chính vào bụng.
Còn về Hương Phủ Danh Cư của Mễ Chính, đã biến thành một căn nhà hôi thối hoàn toàn, khách đều trả phòng, còn không ít người yêu cầu bồi thường, tổn thất nặng nề vô cùng.
Mễ Chính phải tạm thời đóng cửa ngừng kinh doanh, cho người tới khử độc, trong thời gian dài, ông ta cũng chẳng còn sức lực mà tới tìm gia đình ba Mễ gây sức ép nữa.
Mễ Lạp sáng tỏ, không có kẻ thù nào là không giải quyết được bằng một đợt khí thối, nếu không được, thì tiếp tục thêm một đợt nữa.
Ba Mễ nhân cơ hội tìm thôn trưởng để hoàn tất việc kí hợp đồng nhận thuê núi hoang, chuẩn bị công việc kinh doanh mới.
Mễ Lạp đưa giống cây táo tàu cho ba Mễ, nói dối đây là giống cây mới được một người bạn nghiên cứu ra, nếu ông có hứng thú có thể xem thử.
Ban đầu, ba Mễ cũng không để tâm, chỉ hứa qua loa là sẽ cho chuyên gia tới nghiên cứu thêm về nó. Chẳng ngờ không lâu sau, vài cây táo tàu non này lại mang đến cho ông một niềm vui bất ngờ.
Người đàn ông được Mễ Lạp và chúng khỉ cứu tên là “Bành Tử Khâm”, là một sinh viên đại học năm tư, nguyên ngành hội họa, thích du lịch. Tận dụng kì nghỉ lần này để tới thôn Thanh Vi đón gió. Lúc lên núi vô ý bước hụt chân, rơi xuống dốc, cũng may là không có nguy hiểm gì, chỉ bị một vài vết thương ngoài da.
“Tới chỗ tôi ở rồi.” Bành Tử Khâm chỉ nông trang cách đó không xa.
Mễ Lạp ngẩng đầu lên nhìn, thầm nghĩ đúng là quá trùng hợp. Chỗ Bành Tử Khâm ở chính là Hương Phủ Danh Cư của Mễ Chính, diện tích rộng nhất, trang thiết bị tối tân nhất, nhân khí thịnh vượng nhất, giá cả cũng cao nhất, buôn bán vô cùng náo nhiệt, chỉ có điều đầu cơ trục lợi quá nhiều, thái độ đối xử với người bình thường và kẻ có tiền hoàn toàn khác nhau, nên bình luận đánh giá online cũng bị phân thành hai luồng ý kiến.
Mễ Lạp hỏi: “Cậu còn ở đây bao lâu?”
“Hôm qua tôi mới tới, tính ở đây ba ngày.” Bành Tử Khâm trả lời thành thật.
“Cho cậu một lời khuyên thật lòng.” Mễ Lạp xoay người, vừa đi vừa vẫy vẫy tay, nói: “Tối nay trả phòng, chọn chỗ khác mà ở.”
“Này, chờ một chút…” Bành Tử Khâm vốn định mời cô ăn cơm, cảm ơn công cứu mạng của cô, nhưng chưa kịp nói cô đã đi mất, chỉ để lại một bóng lưng tiêu sái.
Về đến nhà, Mễ Lạp đưa thỏ cho mẹ Mễ, nói là nhặt được trên núi.
Mẹ Mễ buồn bực nói: “Trên núi mà cũng nhặt được thỏ à?”
“Vận may tới có tránh cũng tránh không được, hết cách rồi ạ.” Mễ Lạp tỏ vẻ cô cũng rất bất đắc dĩ.
Mẹ Mễ ra vẻ tức giận lườm cô một cái, nhưng ý cười trên mặt lại không nén được.
Tối đó, Mễ Lạp tắm rửa xong, nằm trên giường chuẩn bị chơi điện thoại, mới nhìn màn hình được một lúc, cơn buồn ngủ đã bất ngờ ập tới, làm cô nhắm nghiền mắt lại, ngủ thiếp đi.
Trong không gian hỗn độn, Mễ Lạp lại trôi dạt đến thế giới bên kia.
Bầu trời tảng sáng, bốn phía hoàn toàn yên tĩnh, Mễ Lạp cắm rễ trong đất bùn, mang vẻ ưu buồn rực rỡ nhìn về phương xa.
Lần này cô xuyên thành một cây dây leo, quấn trên một thân cây xiêu vẹo. Có một con sâu róm đang gặm lá của cô, cô run lên, không chút lưu tình hất cẳng nó xuống đất.
Chỗ cô đang ở cách tòa nhà của Tích Bạch Thần khoảng mấy dặm, dựa vào trạng thái bây giờ, cơ bản không thể chạy tới tìm anh được.
*A a a, tôi là một cái dây leo nhỏ bé không người hỏi thăm, chân không thể đi, tay không thể với, thân mềm thể yếu nằm trườn ra đây ~~* Ỷ vào chuyện người khác không nghe thấy, Mễ Lạp gào khóc thảm thiết trong núi rừng.
Tích Bạch Thần – người lên núi tản bộ từ sáng sớm, bỗng nghe thấy một tiếng kêu gào quen thuộc, suýt chút nữa đã muốn xoay người bỏ đi.
*Cây a, cây leo nhỏ a, không cha cũng không mẹ a, ở trong rừng thiêng nước độc, cô đơn hiu quạnh a…*
“Im miệng!” Tích Bạch Thần không thể nhịn được nữa, dậm bịch bịch từ trong rừng cây đi ra.
*A, Lão Bạch!* Mễ Lạp kích động, nói: *Anh đúng là Bạch Nguyệt Quang trong lòng tôi, là nốt chu sa trong lòng bàn tay, tôi yêu anh chết mất!*
Tích Bạch Thần giơ tay ngăn sợi dây leo đang cố bò lên người anh, biểu cảm nói không nên lời.
*Sao anh lại tới đây?* Mễ Lạp ôm lấy ngón tay anh, cạ cạ một cách lấy lòng.
Tích Bạch Thần: “… Tâm huyết dâng trào.” Giống như có một linh cảm sâu thẳm trong đầu, làm anh vô thức tìm tới nơi này.
*Mau dẫn tôi về nhà đi ~~* Mễ Lạp sung sướng tự đề cử bản thân, *Tôi là Mã Sơn Hổ* đó, chẳng những có thể che gió che mưa, điều hòa nhiệt độ phòng, giảm tạp âm, còn giúp khí hậu mát mẻ, điểm tô làm đẹp nhà cửa ~~ Lão Bạch, không thể cân nhắc tới giống cây này chút sao?*
Tích Bạch Thần ngồi xổm xuống, nhặt một tảng đá bắt đầu đào đất.
*Cẩn thận một chút, đừng làm hư cây của tôi nhé.* Mễ Lạp quấn lên người Tích Bạch Thần, tung dây để khua tay múa chân.
Tốn nửa tiếng, cuối cùng Tích Bạch Thần cũng đào được bụi dây Sơn Hổ này lên.
Thật ra dây Sơn Hổ chỉ cần có cành là sống được, vốn không cần nhổ tận gốc. Mễ Lạp khẳng khiu, Tích Bạch Thần sợ làm đau cô, nên mới đào hết cả bụi cây đi.
Đoạn dây leo khẳng khiu quấn trên người Tích Bạch Thần, phiến lá đong đưa đón gió, đầu dây nhọn treo trên tai anh, thỉnh thoảng còn cọ cọ vào má anh.
Thoạt nhìn, Tích Bạch Thần trông như phiên bản người lớn của em bé Hồ Lô*, thu hút tất cả ánh mắt của thôn dân đi ngang qua, ai cũng phải liếc nhìn.
“Nhìn kìa, bọn họ đều đang ghen tị với người vừa tìm được một gốc cây Sơn Hổ có một không hai như anh đấy.* Mễ Lạp không chút sĩ diện, buông lời.
Tích Bạch Thần: “Ha ha.” Ngụm nước bọt này không biết nhổ chỗ nào cho tốt.
Đúng lúc này, một đầu dây không biết vô tình hay cố ý bỗng chui vào cổ áo anh, anh giơ tay lên chộp lấy, kéo cô ra ngoài: “Đàng hoàng chút đi.”
Mễ Lạp mặt không đỏ, tim không đập mạnh, màu da còn có chút xanh biếc: *Lần đầu làm dây leo, thao tác còn có chút không thuần thục.*
Tích Bạch Thần: Ha ha, tôi mà đi tin con quỷ nhà cô à.
Một đường dẫn tới ánh mắt kì dị của bao người, cuối cùng cũng về đến nhà, Tích Bạch Thần dạo quanh sân một vòng: “Tự chọn chỗ cắm rễ đi.”
*Ở đây không tệ.* Đầu dây chỉ vào góc tường cách đó không xa, phía sau góc tường chính là phòng ngủ chính.
Tích Bạch Thần cầm một cái xẻng nhỏ, đi tới góc tường, anh lột Mễ Lạp vắt trên người xuống, bắt đầu đào đất.
Mễ Lạp thử kiểm tra cấu tạo và tính chất của đất một chút, cảm giác có vẻ không tệ, liền tự giác bò qua, tự trồng mình vào hõm đất mà Tích Bạch Thần mới đào được.
Tích Bạch Thần giúp cô đắp đất, sau đó lại tìm một thân trúc nhỏ tới đặt bên cạnh cô.
Mễ Lạp xuôi thế bò lên, cố gắng dãn người hết sức, dán lên mặt tường.
*A, rốt cuộc cũng có một cái nhà rồi.*
Tích Bạch Thần: “…” Nói như trước đây chẳng có nhà không bằng.
*Lão Bạch, tôi khát, anh tưới cho tôi chút nước đi.* Mễ Lạp dùng dây leo vỗ vỗ vai anh.
Tích Bạch Thần vào phòng lấy một muỗng nước, tưới đều đều lên người cô. Cành lá của cô run run, bộ dạng trông vô cùng thoải mái dễ chịu.
*Chăm sóc cho tốt nhé, không lâu sau là tôi có thể bò đầy tường đấy.* Mễ Lạp nói một cách kiêu ngạo, *Dây Sơn Hổ là giống cây tốt để nuôi đấy nhé.*
Qủa thật Tích Bạch Thần không thể nhịn được nữa, phun một ngụm: “Cô đâu phải là dây Sơn Hổ chân chính, có cái gì mà kiêu ngạo?”
*Làm gì yêu đó, tôi cũng có đạo đức nghề nghiệp của mình đấy nhé.*
Tích Bạch Thần: “Ha ha, ngày nào đó lỡ cô biến thành con nhện con chuột hay con ốc sên, để xem cô còn có đạo đức nghề nghiệp hay không.”
*Lão Bạch, anh sống tốt một chút không được à! Dựng flag vui tới vậy sao?!* Mễ Lạp ớn lạnh, cô chẳng muốn biến thành con nhện con chuột con ốc sên tí nào!
Tích Bạch Thần an ủi bằng giọng đều đều: “Đừng lo, Tiểu Mễ đáng yêu như vậy, nhất định không biến thành những loại sinh vật đáng sợ như thế đâu.”
*Nghe anh nói vậy tôi càng thấy ớn lạnh hơn.* Mễ Lạp lúc lắc dây, *Anh đi đi, đi mau, tạm thời tôi không muốn nói chuyện với anh.*
Tích Bạch Thần vẩy thêm cho cô chút nước, sau đó mới rời đi dưới sự xua đuổi của cô.
Mấy phút sau, cửa sổ phòng ngủ bỗng mở ra, bóng người của Tích Bạch Thần xuất hiện trước cửa sổ, nghiêng đầu nhìn Mễ Lạp đang dán trên tường: “Bộ truyện mỹ thực của tôi sắp xong rồi, cô muốn xem không?”
*Xem xem.” Mễ Lạp lập tức quên đi chuyện không vui vừa rồi, thò người tới trước cửa sổ.
Tích Bạch Thần đặt laptop lên sập gỗ bên cạnh cửa sổ, mở văn bản, xoay màn hình về phía cô, giúp cô cuộn trang xuống.
*Anh chậm quá đi, để tôi tự làm* Dây leo ghét bỏ đẩy anh ra, ấn nút, xem rất nhanh.
Tích Bạch Thần tựa vào sập gỗ, cầm điện thoại mới mua, vừa quan sát động tĩnh của cô vừa gõ kí tự trên điện thoại, làm một lúc hai việc, dường như không ảnh hướng tới tốc độ của tay là bao.
Hai người cùng trải qua hai tiếng yên tĩnh mà dễ chịu, mãi đến khi dây leo đột nhiên rủ xuống, Tích Bạch Thần mới ngừng động tác, cẩn thận cuốn nó lên thân cây trúc.
Mễ Lạp tỉnh lại trên giường của mình, cảm giác cả người sảng khoái.
Mặc quần áo, rửa mặt, còn được ăn bữa sáng yêu thương mà ba Mễ làm, sức sống tỏa ra bốn phía.
Đến mười một giờ, Mễ Hướng Dương tới tìm Mễ Lạp, đón cô tới Hương Phủ Danh Cư làm khách.
Trong ánh mắt lo lắng sốt ruột của ba Mễ và mẹ Mễ, Mễ Lạp theo Mễ Hướng Dương đến cuộc hẹn.
Tới Hương Phủ Danh Cư, Mễ Lạp mới biết Mễ Chính còn mời tất cả trưởng bối trong thôn tới, trong sảnh chính rộng lớn, ngồi đầy mười mấy người.
Mễ Hướng Dương chào hỏi mọi người một cách thân thiết, nhân tiện còn giới thiệu Mễ Lạp, giống như bọn họ là một đôi vợ chồng mới cưới đang thăm hỏi xóm giềng vậy.
Mễ Lạp trông tình hình này, cảm thấy có gì đó không đúng, nghĩ thầm trong bụng, không phải Mễ Chính muốn dùng thân phận gia trưởng, ở trước mắt bao nhiêu người để tổ chức tiệc đính hôn cho cô chứ?
Chuyện này quá hoang đường, chính cô còn không thể tin được.
Quên đi, bất luận Mễ Chính muốn đưa ra chủ kiến gì, ông ta cũng không được toại nguyên.
Nghe Mễ Chính thao thao bất tuyệt, hăng hái bừng bừng, Mễ Lạp lén lấy tinh dầu ra, thừa dịp người khác không chú ý, lặng lẽ quẹt lên mũi một cái.
“… Đây là Mễ Lạp, cháu gái của tôi, đây là con trai chú Đạt – Mễ Hướng Dương, tất cả mọi người đều biết, từ nhỏ chúng nó đã lớn lên với nhau, tình cảm vô cùng tốt.” Mễ Chính giới thiệu, “Hôm nay tôi mời mọi người tới, cốt là để…”
Lời còn chưa dứt, gần cửa bỗng truyền tới một trận xôn xao náo loạn, ngay sau đó liền thấy có mấy người nhảy dựng lên, bịt mũi tông cửa xông ra ngoài.
Tiếp đó, giống như bệnh truyền nhiễm, ai nấy đều lần lượt bịt mũi, biểu cảm dữ dội, tiếng chén dĩa khua leng keng không dứt, trong chớp mắt, phòng khách gần như hỗn loạn.
Mễ Chính vẫn còn đang mờ mịt, bỗng ngửi thấy thứ mùi rất khó diễn tả, rồi chợt thấy đầu như muốn nổ tung, buồn nôn, thỉnh thoảng còn kèm theo cảm giác như sắp ngất xỉu. Ông ta không chịu nổi nữa, vội bịt mồm bị mũi, xông vào đoàn người chạy lấy thân.
Mùi hôi mù mịt trong không trung, từ từ khuếch tán bốn phía, lan khắp tòa trang viên.
Không lâu sau, trong trang viên đã toàn là tiếng hô hoán, chỗ nào cũng thấy bóng dáng bỏ chạy tuyệt vọng của mọi người.
Ăn, ngủ, tám chuyện, dạo bộ, nhặt rau, câu cá… Tất cả đều bị đình chỉ trong nháy mắt, không ai may mắn thoát khỏi. Thảm nhất chính là người đang đi cầu, trực tiếp tẻ xỉu trong nhà vệ sinh, lúc tỉnh lại còn tưởng bị chính mùi phân của mình làm choáng váng. Người may mắn duy nhất tránh được kiếp nạn này chính là Bành Tử Khâm mà Mễ Lạp đã cứu, anh ta nghe Mễ Lạp nói như vậy, đêm đó đã tìm chỗ ở khác. Hôm sau biết tin “rầm rộ” như vậy, mặc dù không rõ tại sao, nhưng điều đó không ngăn cản anh ta sùng bái Mễ Lạp nhiều hơn nữa.
Mễ Lạp trà trộn vào đám đông, bước đi nhẹ nhàng chạy ra khỏi trang viên, thầm tán dương anh em chồn của mình, không biết lần này tụi nó đã xuất động bao nhiêu binh mã, lại có thể tạo ra lực sát thương khủng khiếp đến thế. Để cảm ơn sự giúp đỡ đắc lực của họ, Mễ Lạp quyết định sẽ tặng chúng nó mười mấy cân trứng gà nữa.
Sau một cuộc tấn công P hôi thối, hâu hết những người tham gia bữa tiệc ngày hôm đó đều nằm cứng đờ, ba tới năm ngày cũng không thể khỏi được, dĩ nhiên phải ghim Mễ Chính vào bụng.
Còn về Hương Phủ Danh Cư của Mễ Chính, đã biến thành một căn nhà hôi thối hoàn toàn, khách đều trả phòng, còn không ít người yêu cầu bồi thường, tổn thất nặng nề vô cùng.
Mễ Chính phải tạm thời đóng cửa ngừng kinh doanh, cho người tới khử độc, trong thời gian dài, ông ta cũng chẳng còn sức lực mà tới tìm gia đình ba Mễ gây sức ép nữa.
Mễ Lạp sáng tỏ, không có kẻ thù nào là không giải quyết được bằng một đợt khí thối, nếu không được, thì tiếp tục thêm một đợt nữa.
Ba Mễ nhân cơ hội tìm thôn trưởng để hoàn tất việc kí hợp đồng nhận thuê núi hoang, chuẩn bị công việc kinh doanh mới.
Mễ Lạp đưa giống cây táo tàu cho ba Mễ, nói dối đây là giống cây mới được một người bạn nghiên cứu ra, nếu ông có hứng thú có thể xem thử.
Ban đầu, ba Mễ cũng không để tâm, chỉ hứa qua loa là sẽ cho chuyên gia tới nghiên cứu thêm về nó. Chẳng ngờ không lâu sau, vài cây táo tàu non này lại mang đến cho ông một niềm vui bất ngờ.