Chương : 44
*Biểu hiện của em thế nào?* Mễ Lạp tự hào giơ mỏ quạ đen của mình lên.
Tích Bạch Thần trả lời một cách độc ác: “Bây giờ em đang tỏ cái vẻ quỷ gì đấy, không biết tự trách mình một chút à? Thế đạo loạn như vậy, một con quạ như em thì xuất được cái đầu gì, nếu bị thương thì sao?”
Không được tán thưởng, ngược lại còn bị mắng, gương mặt toàn lông chim của Mễ Lạp suýt nổ tung: *Thân là bạn trai của em, mà anh chẳng có chút ngọt ngào gì hết vậy! Tức chết em, quác quác quác!*
Tiếng quạ kêu khàn khàn khó nghe vang lên bên tai, nhưng đầu mày của Tích Bạch Thần vẫn chưa từng nhăn lại, sau khi đợi cô nói xong, anh mới nói một câu quan tâm: “Chú ý giữ giọng, đừng để bị vỡ.”
Mễ Lạp bất lực: Đúng là chẳng thể đòi hỏi gì thêm ở anh bạn trai này.
Tích Bạch Thần không an ủi cảm xúc nhỏ bé của cô mà hỏi tiếp: “Tiếp theo đi công viên giải trí đúng không?”
*Ừm.* Mễ Lạp mừng rỡ, *Công viên giải trí chính là thánh địa hẹn hò, đôi tình nhân nào cũng nên đến đó một lần.*
Làm một cẩu độc thân cao cấp, Tích Bạch Thần không có quyền phát biểu ý kiến.
Đi xe đến công viên giải trí lớn nhất trong thành phố, Tích Bạch Thần ôm một con mèo bên tay trái, dắt một con chim trên vai phải, đứng giữa đám đông náo nhiệt, hỏi: “Em muốn chơi cái nào?”
*Tàu lượn siêu tốc, đu quay, tháp rơi, vòng xoay ngựa gỗ và vượt thác.* Mễ Lạp đã lên kế hoạch từ sớm, cho nên trả lời hết sức nhanh chóng.
Tích Bạch Thần nghe “tàu lượn siêu tốc” và “đu quay” thì không cảm thấy gì, nhưng còn cái quái gì đằng sau?
Tháp rơi chỉ thuần túy là trò chơi tử thân, còn vượt thác có cho mèo và quạ vào chơi sao? Vòng xoay ngựa gỗ còn tệ hơn! Bảo một người đàn ông cao gần 190cm như anh, ngồi trên một con ngựa gỗ dài khoảng nửa mét, nhún lên nhún xuống như một thằng hâm dở? Chẳng lẽ anh không cần mặt mũi?
Huống hồ, Mễ Lạp bây giờ là một con quạ đen, người duy nhất thực sự chiến đấu chỉ có một mình anh!
*Sao thế? Lão Bạch?* Mễ Lạp nghiêng đầu nhìn anh.
“Anh nghĩ hay là chúng ta chọn vài hạng mục tương đối an toàn đi? Như là nhà ma, mê cung, tháp ngắm cảnh hay gì đó.” Tích Bạch Thần nói một cách nghiêm túc, “Mình mang theo Tiểu Bạch không tiện đâu.”
*Hừm, nói cũng phải.* Mễ Lạp nhìn Tiểu Bạch trong lòng anh, gật đầu đáp, *Vậy nghe theo anh.*
Thật ra không phải không được chơi thì cô sẽ không chịu, mà cô chỉ đến đây để trải nghiệm cảm giác hẹn hò thôi, cô muốn lưu lại dấu chân của cô và bạn trai ở những nơi lãng mạn khác nhau.
Tích Bạch Thần lén âu yếm vuốt ve Tiểu Bạch – kẻ đủ sức ngăn cản được mũi tên này.
Nhưng chưa đợi anh kịp thở phào nhẹ nhõm, đã nghe Mễ Lạp nói bổ sung: *Chơi thì có thể không chơi, nhưng phải có ảnh!*
Tích Bạch Thần: “…” Lần trước thì chụp chung với một miếng thịt khô, lần này đổi thành quạ đen? Sau này có phải còn có thêm nhiều điều bất ngờ nữa không?
Album ảnh của người khác đều là ảnh bạn trai bạn gái thể hiện tình cảm này nọ, còn album ảnh của anh chỉ lẻ tẻ vài tấm hình anh cùng các giống loài kì lạ. jpg.
*Nhớ dùng filter làm đẹp nhé.* Mễ Lạp cẩn thận chải chuốt vài sợi lông chim của mình.
Tích Bạch Thần lặng lẽ nhìn con quạ đen kia: Dù có chỉnh hết cỡ thì em cũng không có trắng lên được đâu! Dùng có tác dụng gì?!
Mặc dù biểu cảm có vẻ ghét bỏ, nhưng cơ thể lại trung thực nhất. Tích Bạch Thần mang mèo và quạ đi qua ngôi nhà ma, mê cung, cuối cùng đứng trên tháp ngắm cảnh chụp tấm ảnh gia đình. Tích Bạch Thần không thích chụp ảnh lắm, nhưng Mễ Lạp và Tiểu Bạch lại chụp được rất nhiều tấm dễ thương. Nếu kĩ thuật chụp ảnh của Tích Bạch Thần khá hơn một chút thì đã có thể gửi trực tiếp ảnh tới cuộc thi “Thế giới động vật”.
Theo kế hoạch của Mễ Lạp, sau công viên giải trí chính là xem phim.
Cô ước tính thì mình có thể kiên kì ở lại thế giới này thêm hai tiếng, xem một bộ phim như vậy là đủ.
*Bộ “Crazy Panda” này thế nào?* Mễ Lạp đậu trên cánh tay của Tích Bạch Thần, cùng anh kiểm tra tin tức điện ảnh mới nhất.
“Anh không biết, anh chưa từng xem” Tích Bạch Thần ngồi trên băng ghế trong công viên, lướt điện thoại di động một cách hờ hững.
Bộ “Mèo cầu phúc” do Tiểu Bạch đóng chính vẫn chưa hạ giá, nhiệt độ vẫn tiếp tục tăng cao, có không ít người đã tới xem hai ba lần, tại quầy bán vé chỉ thấy một hàng duy nhất, trở thành hắc mã suốt hơn nửa năm. Ngược lại, những bộ phim ra mắt cùng thời điểm với nó lại có phần nhạt nhòa, nhân khí không tăng vọt, nhưng không có nghĩa chúng đều là những bộ phim dở.
*Vậy xem bộ này đi.* Mễ Lạp rất muốn nhìn thử gấu trúc ở thế giới này có biết kung fu hay không.
“Uhm.” Tích Bạch Thần mua ba chiếc vé.
Mễ Lạp lấy làm lạ, hỏi: *Sao lại mua ba cái?*
“Để mỗi người ngồi một chỗ, khỏi phải chen lấn.” Anh ôm Tiểu Bạch, đi vào trong rạp chiếu phim.
*Lão Bạch, em phát hiện anh cũng là người khá chu đáo đó.* Mễ Lạp tấm tắc khen.
Tích Bạch Thần nhận lời khen bằng vẻ mặt hết sức thản nhiên, chân mày nhướng lên, đẹp trai tới độ không một góc chết.
Mễ Lạp nghĩ mà thấy tiếc, nếu có thể đóng gói anh đem về nhà thì tốt biết mấy, để Chung Dục xem bạn trai của cô ưu tú tới mức nào.
Đang nghĩ như vậy, dư quang đột nhiên thoáng thấy một chiếc Mercedes Benz lướt qua trước mắt, tại ghế ngồi của tài xế bỗng xuất hiện một bóng người quen thuộc: Chung Dục!
Mễ Lạp trừng trừng mắt chim, biểu cảm không dám tin.
Sao Chung Dục có thể xuất hiện ở thế giới này? Hay cô đã trở lại thế giới của mình?
Nhưng… Cô quay đầu nhìn người đàn ông bên cạnh, rồi lại nhìn hoàn cảnh xung quanh, chắc chắn rằng mình vẫn đang ở thế giới bên kia.
Nói như vậy, Chung Dục cũng xuyên không?
Mắt thấy chiếc Mercedes Benz kia sắp đi qua trụ đèn giao thông, Mễ Lạp vội đập cánh, đuổi theo chiếc xe đó.
“Tiểu Mễ?” Tích Bạch Thần nghi ngờ gọi với theo.
*Em sẽ quay lại ngay.*
Trong chớp mắt, Mễ Lạp đã lao vút đi xa, đuổi theo sau chiếc Mercedes Benz, cô càng chắc chắn mình không nhìn nhầm. Người đúng là người kia, xe cũng đúng là chiếc xe kia, ngay cả biển số xe cũng giống nhau.
Nhưng hơn mười giây sau, ngay khi chiếc xe vòng qua một ngã tư, nó bỗng mờ dần, sau đó biến mất trong dòng xe cộ một cách kì bí. Khoảnh khắc đó, cảnh vật xung quanh giống như bị trùng xuống, những người khác không có tí phản ứng nào với cảnh tưởng đó, giống như chỉ có Mễ Lạp mới thấy được.
Chuyện gì đã xảy ra? Hai thế giới kết nối với nhau sao? Dù chỉ trong vài chục giây nhưng Mễ Lạp tin chắc mình không bị hoa mắt.
Khi cô nghĩ đến Chung Dục, Chung Dục liền xuất hiện, chỉ có điều anh ta không biết rằng mình đã bước vào một không gian khác.
Trong lòng Mễ Lạp nảy sinh một loại suy đoán, thứ mở khóa cho cánh cửa không thời gian, chẳng lẽ chính là tiềm thức của cô? Hoặc có thể nói, đó là sóng điện não.
Thử xem nào!
*Chung Dục, Chung Dục, gọi Chung Dục!* Mễ Lạp bay lơ lửng trên trời, miệng phát ra tiếng kêu “Nha nha”.
Sau đó, một chuyện thần kì đã xảy ra.
Chiếc Mercedes Benz màu đen kia lại từ một con đường khác đi tới.
Ngồi ở ghế lái chính là Chung Dục, người đeo tai nghe bluetooth, dường như anh ta đang trò chuyện với ai đó.
Mười giây sau, anh ta lại biến mất ở đầu kia con đường.
Mễ Lạp hưng phấn.
Lại bắt đầu gọi: *Tiểu Vũ Tiểu Vũ, Đoàn Tiểu Vũ!*
Bên kia đường, Đoàn Tiểu Vũ xách một chiếc túi mua sắm, bước ra khỏi một khu vui chơi điện tử. Ảo ảnh của khu vui chơi điện tử và khu trung tâm mua sắm chồng chập lên nhau, ngay sau đó trở lại như bình thường, bóng dáng của Đoàn Tiểu Vũ cũng biến mất.
Mễ Lạp tiếp tục gọi bố mẹ và những người bạn khác, nhưng xác suất thành công chỉ khoảng 50%, hơn nữa thời gian dù dài hay ngắn thì hình ảnh hầu như đều không rõ.
Mễ Lạp đóan việc này có thể liên quan đến khoảng cách địa lí. Cả Chung Dục và Đoàn Tiểu Vũ đều đang ở Hàng Châu, Hàng Châu có thể chính là thành phố gần thành phố Vân Lãng của thế giới này nhất. Còn với bố mẹ – người đang ở Thanh Vi, lí do Mễ Lạp không cảm nhận được chính là do khoảng cách quá xa.
Nói cách khác, hai không gian này thật chất là hai mặt của cùng một thế giới.
Tuy tên thành phố khác nhau, nhưng tọa độ là giống nhau, chỉ có điều, những người sống trên hai mặt phẳng bất đồng thì không thể tương tác.
Như vậy, cơ hội để cô phá vỡ ranh giới này là gì?
Chẳng lẽ do tai nạn xe lúc trước đã khiến sóng não của cô khác người thường?
Mễ Lạp cảm thấy dường như mình đã tới rất gần chân tướng.
Cách đó không xa, Tích Bạch Thần đứng bên lề đường, lặng lẽ nhìn một con quạ đen khùng khùng điên điên kêu quang quác trên trời, giống như đang báo tang sự.
Nhưng không lâu sau, cơ thể của nó đột nhiên dừng lại giữa không trung, rồi rơi thẳng xuống đất, ngay sau đó, nó lại đột nhiên bật mạnh dậy giống như mới bừng tỉnh, kinh hoảng vỗ cánh, làm rơi rụng vài sợi lông vũ rồi ngơ ngác bay đi.
Tích Bạch Thần: “…”
Bạn gái biến thành một con quạ rồi bay đi.
Chẳng phải nói là sẽ quay lại ngay sao?
Đồ lừa đảo!
Tích Bạch Thần trả lời một cách độc ác: “Bây giờ em đang tỏ cái vẻ quỷ gì đấy, không biết tự trách mình một chút à? Thế đạo loạn như vậy, một con quạ như em thì xuất được cái đầu gì, nếu bị thương thì sao?”
Không được tán thưởng, ngược lại còn bị mắng, gương mặt toàn lông chim của Mễ Lạp suýt nổ tung: *Thân là bạn trai của em, mà anh chẳng có chút ngọt ngào gì hết vậy! Tức chết em, quác quác quác!*
Tiếng quạ kêu khàn khàn khó nghe vang lên bên tai, nhưng đầu mày của Tích Bạch Thần vẫn chưa từng nhăn lại, sau khi đợi cô nói xong, anh mới nói một câu quan tâm: “Chú ý giữ giọng, đừng để bị vỡ.”
Mễ Lạp bất lực: Đúng là chẳng thể đòi hỏi gì thêm ở anh bạn trai này.
Tích Bạch Thần không an ủi cảm xúc nhỏ bé của cô mà hỏi tiếp: “Tiếp theo đi công viên giải trí đúng không?”
*Ừm.* Mễ Lạp mừng rỡ, *Công viên giải trí chính là thánh địa hẹn hò, đôi tình nhân nào cũng nên đến đó một lần.*
Làm một cẩu độc thân cao cấp, Tích Bạch Thần không có quyền phát biểu ý kiến.
Đi xe đến công viên giải trí lớn nhất trong thành phố, Tích Bạch Thần ôm một con mèo bên tay trái, dắt một con chim trên vai phải, đứng giữa đám đông náo nhiệt, hỏi: “Em muốn chơi cái nào?”
*Tàu lượn siêu tốc, đu quay, tháp rơi, vòng xoay ngựa gỗ và vượt thác.* Mễ Lạp đã lên kế hoạch từ sớm, cho nên trả lời hết sức nhanh chóng.
Tích Bạch Thần nghe “tàu lượn siêu tốc” và “đu quay” thì không cảm thấy gì, nhưng còn cái quái gì đằng sau?
Tháp rơi chỉ thuần túy là trò chơi tử thân, còn vượt thác có cho mèo và quạ vào chơi sao? Vòng xoay ngựa gỗ còn tệ hơn! Bảo một người đàn ông cao gần 190cm như anh, ngồi trên một con ngựa gỗ dài khoảng nửa mét, nhún lên nhún xuống như một thằng hâm dở? Chẳng lẽ anh không cần mặt mũi?
Huống hồ, Mễ Lạp bây giờ là một con quạ đen, người duy nhất thực sự chiến đấu chỉ có một mình anh!
*Sao thế? Lão Bạch?* Mễ Lạp nghiêng đầu nhìn anh.
“Anh nghĩ hay là chúng ta chọn vài hạng mục tương đối an toàn đi? Như là nhà ma, mê cung, tháp ngắm cảnh hay gì đó.” Tích Bạch Thần nói một cách nghiêm túc, “Mình mang theo Tiểu Bạch không tiện đâu.”
*Hừm, nói cũng phải.* Mễ Lạp nhìn Tiểu Bạch trong lòng anh, gật đầu đáp, *Vậy nghe theo anh.*
Thật ra không phải không được chơi thì cô sẽ không chịu, mà cô chỉ đến đây để trải nghiệm cảm giác hẹn hò thôi, cô muốn lưu lại dấu chân của cô và bạn trai ở những nơi lãng mạn khác nhau.
Tích Bạch Thần lén âu yếm vuốt ve Tiểu Bạch – kẻ đủ sức ngăn cản được mũi tên này.
Nhưng chưa đợi anh kịp thở phào nhẹ nhõm, đã nghe Mễ Lạp nói bổ sung: *Chơi thì có thể không chơi, nhưng phải có ảnh!*
Tích Bạch Thần: “…” Lần trước thì chụp chung với một miếng thịt khô, lần này đổi thành quạ đen? Sau này có phải còn có thêm nhiều điều bất ngờ nữa không?
Album ảnh của người khác đều là ảnh bạn trai bạn gái thể hiện tình cảm này nọ, còn album ảnh của anh chỉ lẻ tẻ vài tấm hình anh cùng các giống loài kì lạ. jpg.
*Nhớ dùng filter làm đẹp nhé.* Mễ Lạp cẩn thận chải chuốt vài sợi lông chim của mình.
Tích Bạch Thần lặng lẽ nhìn con quạ đen kia: Dù có chỉnh hết cỡ thì em cũng không có trắng lên được đâu! Dùng có tác dụng gì?!
Mặc dù biểu cảm có vẻ ghét bỏ, nhưng cơ thể lại trung thực nhất. Tích Bạch Thần mang mèo và quạ đi qua ngôi nhà ma, mê cung, cuối cùng đứng trên tháp ngắm cảnh chụp tấm ảnh gia đình. Tích Bạch Thần không thích chụp ảnh lắm, nhưng Mễ Lạp và Tiểu Bạch lại chụp được rất nhiều tấm dễ thương. Nếu kĩ thuật chụp ảnh của Tích Bạch Thần khá hơn một chút thì đã có thể gửi trực tiếp ảnh tới cuộc thi “Thế giới động vật”.
Theo kế hoạch của Mễ Lạp, sau công viên giải trí chính là xem phim.
Cô ước tính thì mình có thể kiên kì ở lại thế giới này thêm hai tiếng, xem một bộ phim như vậy là đủ.
*Bộ “Crazy Panda” này thế nào?* Mễ Lạp đậu trên cánh tay của Tích Bạch Thần, cùng anh kiểm tra tin tức điện ảnh mới nhất.
“Anh không biết, anh chưa từng xem” Tích Bạch Thần ngồi trên băng ghế trong công viên, lướt điện thoại di động một cách hờ hững.
Bộ “Mèo cầu phúc” do Tiểu Bạch đóng chính vẫn chưa hạ giá, nhiệt độ vẫn tiếp tục tăng cao, có không ít người đã tới xem hai ba lần, tại quầy bán vé chỉ thấy một hàng duy nhất, trở thành hắc mã suốt hơn nửa năm. Ngược lại, những bộ phim ra mắt cùng thời điểm với nó lại có phần nhạt nhòa, nhân khí không tăng vọt, nhưng không có nghĩa chúng đều là những bộ phim dở.
*Vậy xem bộ này đi.* Mễ Lạp rất muốn nhìn thử gấu trúc ở thế giới này có biết kung fu hay không.
“Uhm.” Tích Bạch Thần mua ba chiếc vé.
Mễ Lạp lấy làm lạ, hỏi: *Sao lại mua ba cái?*
“Để mỗi người ngồi một chỗ, khỏi phải chen lấn.” Anh ôm Tiểu Bạch, đi vào trong rạp chiếu phim.
*Lão Bạch, em phát hiện anh cũng là người khá chu đáo đó.* Mễ Lạp tấm tắc khen.
Tích Bạch Thần nhận lời khen bằng vẻ mặt hết sức thản nhiên, chân mày nhướng lên, đẹp trai tới độ không một góc chết.
Mễ Lạp nghĩ mà thấy tiếc, nếu có thể đóng gói anh đem về nhà thì tốt biết mấy, để Chung Dục xem bạn trai của cô ưu tú tới mức nào.
Đang nghĩ như vậy, dư quang đột nhiên thoáng thấy một chiếc Mercedes Benz lướt qua trước mắt, tại ghế ngồi của tài xế bỗng xuất hiện một bóng người quen thuộc: Chung Dục!
Mễ Lạp trừng trừng mắt chim, biểu cảm không dám tin.
Sao Chung Dục có thể xuất hiện ở thế giới này? Hay cô đã trở lại thế giới của mình?
Nhưng… Cô quay đầu nhìn người đàn ông bên cạnh, rồi lại nhìn hoàn cảnh xung quanh, chắc chắn rằng mình vẫn đang ở thế giới bên kia.
Nói như vậy, Chung Dục cũng xuyên không?
Mắt thấy chiếc Mercedes Benz kia sắp đi qua trụ đèn giao thông, Mễ Lạp vội đập cánh, đuổi theo chiếc xe đó.
“Tiểu Mễ?” Tích Bạch Thần nghi ngờ gọi với theo.
*Em sẽ quay lại ngay.*
Trong chớp mắt, Mễ Lạp đã lao vút đi xa, đuổi theo sau chiếc Mercedes Benz, cô càng chắc chắn mình không nhìn nhầm. Người đúng là người kia, xe cũng đúng là chiếc xe kia, ngay cả biển số xe cũng giống nhau.
Nhưng hơn mười giây sau, ngay khi chiếc xe vòng qua một ngã tư, nó bỗng mờ dần, sau đó biến mất trong dòng xe cộ một cách kì bí. Khoảnh khắc đó, cảnh vật xung quanh giống như bị trùng xuống, những người khác không có tí phản ứng nào với cảnh tưởng đó, giống như chỉ có Mễ Lạp mới thấy được.
Chuyện gì đã xảy ra? Hai thế giới kết nối với nhau sao? Dù chỉ trong vài chục giây nhưng Mễ Lạp tin chắc mình không bị hoa mắt.
Khi cô nghĩ đến Chung Dục, Chung Dục liền xuất hiện, chỉ có điều anh ta không biết rằng mình đã bước vào một không gian khác.
Trong lòng Mễ Lạp nảy sinh một loại suy đoán, thứ mở khóa cho cánh cửa không thời gian, chẳng lẽ chính là tiềm thức của cô? Hoặc có thể nói, đó là sóng điện não.
Thử xem nào!
*Chung Dục, Chung Dục, gọi Chung Dục!* Mễ Lạp bay lơ lửng trên trời, miệng phát ra tiếng kêu “Nha nha”.
Sau đó, một chuyện thần kì đã xảy ra.
Chiếc Mercedes Benz màu đen kia lại từ một con đường khác đi tới.
Ngồi ở ghế lái chính là Chung Dục, người đeo tai nghe bluetooth, dường như anh ta đang trò chuyện với ai đó.
Mười giây sau, anh ta lại biến mất ở đầu kia con đường.
Mễ Lạp hưng phấn.
Lại bắt đầu gọi: *Tiểu Vũ Tiểu Vũ, Đoàn Tiểu Vũ!*
Bên kia đường, Đoàn Tiểu Vũ xách một chiếc túi mua sắm, bước ra khỏi một khu vui chơi điện tử. Ảo ảnh của khu vui chơi điện tử và khu trung tâm mua sắm chồng chập lên nhau, ngay sau đó trở lại như bình thường, bóng dáng của Đoàn Tiểu Vũ cũng biến mất.
Mễ Lạp tiếp tục gọi bố mẹ và những người bạn khác, nhưng xác suất thành công chỉ khoảng 50%, hơn nữa thời gian dù dài hay ngắn thì hình ảnh hầu như đều không rõ.
Mễ Lạp đóan việc này có thể liên quan đến khoảng cách địa lí. Cả Chung Dục và Đoàn Tiểu Vũ đều đang ở Hàng Châu, Hàng Châu có thể chính là thành phố gần thành phố Vân Lãng của thế giới này nhất. Còn với bố mẹ – người đang ở Thanh Vi, lí do Mễ Lạp không cảm nhận được chính là do khoảng cách quá xa.
Nói cách khác, hai không gian này thật chất là hai mặt của cùng một thế giới.
Tuy tên thành phố khác nhau, nhưng tọa độ là giống nhau, chỉ có điều, những người sống trên hai mặt phẳng bất đồng thì không thể tương tác.
Như vậy, cơ hội để cô phá vỡ ranh giới này là gì?
Chẳng lẽ do tai nạn xe lúc trước đã khiến sóng não của cô khác người thường?
Mễ Lạp cảm thấy dường như mình đã tới rất gần chân tướng.
Cách đó không xa, Tích Bạch Thần đứng bên lề đường, lặng lẽ nhìn một con quạ đen khùng khùng điên điên kêu quang quác trên trời, giống như đang báo tang sự.
Nhưng không lâu sau, cơ thể của nó đột nhiên dừng lại giữa không trung, rồi rơi thẳng xuống đất, ngay sau đó, nó lại đột nhiên bật mạnh dậy giống như mới bừng tỉnh, kinh hoảng vỗ cánh, làm rơi rụng vài sợi lông vũ rồi ngơ ngác bay đi.
Tích Bạch Thần: “…”
Bạn gái biến thành một con quạ rồi bay đi.
Chẳng phải nói là sẽ quay lại ngay sao?
Đồ lừa đảo!