Chương : 54
Cái này là cái gì?
Tích Tử Nặc nhặt chiếc gương trang điểm rơi trên ghế sô pha lên, mặt lộ rõ vẻ ngạc nhiên. Làm thế nào mà loại vật dụng cá nhân rõ ràng của phụ nữ lại xuất hiện trên người Tích Bạch Thần?
Anh ta mở gương trang điểm ra, soi trái soi phải: “Vẫn đẹp trai nóng bỏng!”
Đang lúc đỏm dáng, mặt gương đột nhiên mờ đi, rồi biến thành một mặt gương méo mó, làm khuôn mặt đẹp trai kia của Tích Tử Nặc như một con quái vật phẫu thuật thẩm mĩ thất bại.
“Đệt, cái quái gì thế này?” Tích Tử Nặc giật mình, vội vàng quẳng gương đi, lúc nhìn kĩ lại thì hình ảnh đã trở lại bình thường.
Chẳng lẽ là do anh ta hoa mắt? Tích Tử Nặc nghi ngờ tiến lại gần, bất ngờ đối diện với một đôi mắt tối đen như mực, như thể có ai đó đang nhìn trộm anh từ phía bên kia tấm gương.
“Má ơi, khiếp quá!” Tích Tử Nặc đứng phắt dậy, hoang mang hoảng sợ chạy đến phòng làm việc của Tích Bạch Thần, “Anh ơi, có ma trong gương của anh!”
Cánh cửa bị đẩy ra một cách thô lỗ, Tích Tử Nặc đối diện với ánh mắt hung dữ của Tích Bạch Thần cũng mặc, vọt tới trước mặt anh, thẩy gương trang điểm lên bàn làm việc, làm chiếc gương kêu lạch cạch.
Tích Bạch Thần vội nhặt nó lên, bất mãn quở trách: “Cẩn thận một chút.”
“Đây là gương trang điểm của phụ nữ.” Tích Tử Nặc run lẩy bẩy nói: “Tại sao anh lại có cái thứ này?”
“Mua.” Tích Bạch Thần mở nắp gương ra, vừa kiểm tra vừa thản nhiên trả lời.
“Anh là cẩu độc thân mười ngàn năm, mua gương trang điểm làm gì? Tính play nữ trang à?”
Tích Bạch Thần ngước mắt lên, lườm anh ta một cái.
Ham muốn sống của Tích Tử Nặc lập tức login, bèn nói với giọng nghiêm nghị: “Em nói anh nghe này, chiếc gương này nhất định có vấn đề, vừa nãy em nhìn thấy một con mắt ma trong đó!”
*Mắt ma nào? Rõ ràng là mắt của anh ta.” chẳng qua cô chỉ kéo gần khoảng cách lại một chút thôi, Mễ Lạp phỉ nhổ anh ta với Lão Bạch.
“Dĩ nhiên là cậu nhìn lầm.” Tích Bạch Thần nói với vẻ dửng dưng, “Đây là gương trang điểm bình thường. Hơn nữa…”
“Tôi không phải cẩu độc thân.”
Tích Tử Nặc đang muốn biện bạch, nhưng nghe thấy những lời này, anh ta lập tức trợn trừng mắt: “Cái gì? Không phải cẩu độc thân? Ý của anh là anh đã hết ế? Chuyện xảy ra khi nào? Với ai? Em có biết không?”
Tích Bạch Thần lấy trong di động ra một tấm ảnh, thấp giọng khoe khoang: “Tiểu Mễ, bạn gái của tôi, chị dâu tương lai của cậu.”
Tích Tử Nặc nghiêng người một cách không dám tin, nhìn thấy cô gái ngọt ngào đáng yêu trên điện thoại, cả người liền sốc toàn tập.
Anh thế mà lại lù lù tìm được bạn gái, hơn nữa còn là một tiểu tiên nữ động lòng người như vậy, đúng là trời không có mắt! Ai nói sẽ làm cẩu độc thân suốt đời hả? Đồ lừa đảo! Đồ đáng xấu hổ!
Tin tức bùng nổ này đã khiến Tích Tử Nặc quên đi nỗi kinh hoàng khi gặp ma lúc nãy.
*Lão Bạch, rốt cuộc hình tượng cô đơn của anh khắc sâu trong lòng người khác thế nào vậy? Nhìn xem, em trai anh bị dọa rồi.*
Tích Bạch Thần lãnh đạm nhìn biểu cảm khoa trương của Tích Tử Nặc: “Cậu có ý kiến gì với bạn gái của tôi à?”
“Anh!” Tích Tử Nặc nói với vẻ thận trọng, “Vị tiểu tiên nữ này rốt cuộc là thần thánh phương nào? Làm ơn hãy giới thiệu cho em làm quen.”
Tính tình của Tích Bạch Thần, người nhà họ Tích đều quá rõ. Bởi vì bi kịch của cha mẹ, nên anh luôn thờ ơ với đời, thích xa lánh đám đông, nhìn như không có gì cưỡng cầu, nhưng thật ra là anh không có tình yêu với cuộc sống, cho dù ngày mai có chết đi chăng nữa, anh cũng không mảy may để tâm.
Thật sự Tích Tử Nặc không thể ngờ anh lại thích một ai đó, thậm chí sẵn sàng bắt đầu một gia đình với người kia.
“Sau này hẵng nói.” Tích Bạch Thần cất điện thoại, sau lại ghét bỏ gạt đi, “Tôi còn việc phải làm, cậu có thể đi rồi.”
“Anh phải nhớ kĩ đó, lần sau mời bạn gái của anh ra ngoài gặp mặt, em thật sự rất tò mò.” Tích Tử Nặc nhìn anh một cách quyến luyến.
“Biết rồi.” Tuy Tích Bạch Thần không thể buông bỏ những gì ông nội đã làm, nhưng Tích Tử Nặc và cha không nợ anh bất cứ điều gì, ngược lại họ còn gánh vác trách nhiệm không thuộc về mình cho cha mẹ anh, chăm sóc anh rất nhiều năm.
Vì vậy, Tích Bạch Thần rất sẵn lòng giới thiệu Mễ Lạp với bọn họ, để được họ chúc phúc.
Tích Tử Nặc ngơ ngác đi tới cửa, đột nhiên nghĩ tới chuyện gì đó, quay đầu lại nói: “Suýt nữa thì quên mất, anh, chiếc gương trang điểm kia thật sự không sạch sẽ, anh nên vứt đi!”
Nhưng vứt là không thể, cả đời cũng không thể.
Tích Tử Nặc đi ba bước lại ngoảnh đầu một cái, cuối cùng cũng đi khỏi.
Tích Bạch Thần nghịch chiếc gương trang điểm trên tay: “Em còn có thể giả ma dọa người khác à? Làm thế nào đấy?”
*Anh xem~~ * Mễ Lạp điều chỉnh khoảng cách và góc độ của gương, phóng to thu nhỏ hình ảnh, sau đó lợi dụng ánh sáng và bóng tối bọc thành một khối, cuối cùng phản xạ ánh sáng Mặt Trời từ xa, tạo ra những tia chớp tắt.
“… Không tệ.” Những món đồ bình thường sau khi được Mễ Lạp nhập vào luôn sinh ra ma tính.
Tích Bạch Thần tiếp nhận giả thuyết này một cách rất nhanh.
Anh mở phim truyền hình cho em xem đi, em sẽ không quấy rầy anh viết tiểu thuyết. Mễ Lạp nói với vẻ hiểu ý người khác.
Tích Bạch Thần lấy ipad giúp cô chọn một bộ phim thần tượng thư giãn.
Sau đó, trong đủ loại nhạc phim lãng mạn và các câu thoại hâm dở, anh bắt đầu sáng tác.
Mấy chục phút sau, âm thanh của bộ phim đột nhiên biến mất, Tích Bạch Thần lúc này mới ngẩng đầu lên nhìn một cái, phát hiện màn hình ipad đang tự hoạt động, đầu tiên là tìm kiếm phim điện ảnh và truyền hình, sau đó là chuyển tới trang tìm kiếm, thanh tìm kiếm tự động nhập vài chữ “Bản đồ Trung Quốc”.
Vị trí của thành phố Vân Lãng được khoanh tròn trên bản đồ, một số thành phố xung quanh cũng được đánh dấu bằng các kí hiệu khác nhau.
*Em đang làm gì đó?” Tích Bạch Thần không khỏi hỏi.
*Học kiến thức địa lý.* Mễ Lạp thản nhiên đáp.
Vừa nãy xem phim cô nhiệt nhiên nghĩ tới việc bản thân chưa hiểu hết về thế giới này, nên cô chuyển ý thức sang ipad, tìm bản đồ của Trung Quốc, sau đó phát hiện Trung Quốc ở hai thế giới đều có vị trí địa lý và diện tích lãnh thổ gần như giống nhau.
Với 224 quốc gia và các vùng lãnh thổ trên thế giới, Mễ Lạp không thể nhận ra từng chỗ, nhưng dường như, những quốc gia phát triển đều có tên gọi không khác nhau là mấy, như Hoa Kỳ, Pháp, Iraq… chỉ có điều tên của các thành phố lại hoàn toàn không giống nhau.
Mễ Lạp lấy thành phố Vân Lãng làm trung tâm, so sánh và định vị hai tọa độ thành phố của Trung Quốc. Thành phố Vân Lãng có lẽ trùng với thành phố Hàng Châu nơi cô ở, định vị lần lượt, có thể tạo ra một bản đồ đặc thù của Trung Quốc.
Mễ Lạp nhanh chóng tìm thấy quê hương của cô ở huyện Thanh Vi, không ngờ lại cách không xa thị trấn Khải Minh, nhưng phong tục của hai nơi lại khá khác nhau, mức độ phát triển cũng không giống.
Huyện Thanh Vi rõ ràng giàu có hơn thị trấn Khải Minh, giao thông cũng thuận tiện hơn. Nhưng thành phố Vân Lãng lại phát triển hơn thành phố Hàng Châu, dân số cũng đông hơn thành phố Hàng Châu.
Mễ Lạp tự hỏi liệu sau này hai thế giới có thể vận chuyển các vật phẩm qua lại hay không. Ví dụ như vận chuyển trực tiếp giống cây ăn quả ở thôn Khải Minh đến huyện Thanh Vi, giảm bớt việc vận chuyển qua các tỉnh trung gian.
Hiện tại cô đã có thể mang theo vật phẩm xuyên qua hai thế giới, chỉ có điều vẫn chưa ổn định, cần trau dồi đủ năng lượng mới có thể đạt được. Lực kéo của Tích Bạch Thần đối với cô cũng tăng lên, nhưng cô có thể chọn không nhận lời triệu hồi, chỉ cần tập trung sức chú ý.
Nếu hai người tiến hành trao đổi ý niệm cùng một lúc, liệu có thể tạo ra một con đường dịch chuyển hay không?
Hôm nào hẹn Lão Bạch thử nghiệm một chút mới được!
“Em chưa từng học địa lý à?” Câu hỏi của Tích Bạch Thần cắt ngang dòng suy nghĩ của Mễ Lạp.
Học thì học rồi, nhưng cái em học là địa lý của giới yêu ma chúng em. Miệng của Mễ Lạp lại bắt đầu ba hoa khoác lác.
Tích Bạch Thần cười “ha ha” một cái: “Thế giới yêu ma của em cũng lái xe điện à?”
Mễ Lạp: …… Bắt kịp thời đại thôi. Cái áo trùm yêu ma của cô sắp không che được nữa rồi.
Tích Bạch Thần cũng không tiếp tục tìm hiểu kĩ về nguồn gốc của Mễ Lạp, trong lòng đoán cô chắc là đến từ một thế giới khác với nền văn minh tương tự, chỉ là hình thức tồn tại của cô không giống người bình thường mà thôi.
Em thấy hơi mệt, anh giữ bản đồ lại một chút cho em nhé. Mễ Lạp nói xong thì trở lại cơ thể của mình, thanh thản đi vào giấc ngủ.
Tích Bạch Thần cầm ipad lên, nhìn những vòng tròn trên đó, có chút không rõ, nhưng vẫn giữ lại bản đồ theo yêu cầu của cô, sau đó cất nó đi cùng với gương trang điểm.
Đang chuẩn bị gõ chữ tiếp, anh đột nhiên thoáng nhìn thấy Phật Di Lặc, bên cạnh Phật Di Lặc còn có một con mèo cầu phúc ánh vàng rực rỡ.
Tích Bạch Thần ngẩng đầu, nhìn xung quanh, phát hiện trong nhà bất tri bất giác đã có thêm rất nhiều thứ trưng bày kì quái.
Búp bê, bình hoa, chậu cây, hoa quả, khăn giấy, đồ ăn vặt, máy ép trái cây… tất cả đều là những món đồ mà Mễ Lạp từng nhập vào, ngoại trừ một số thứ không thể bảo quản, còn lại những thứ khác dù hữu dụng hay vô dụng anh đều giữ lại.
Trong nhà vốn không trang trí gì, đơn điệu nhàm chán, nhưng hiện tại chỉ trong vài tháng đã có rất nhiều sự thay đổi. Sự xuất hiện của Mễ Lạp không chỉ mang đến niềm vui, mà đôi khi còn có sự tức giận. Tuy bày biện rất nhiều đồ vào cùng một nơi sẽ không hợp, thậm chí còn có phần phá hỏng mỹ quan, nhưng nhìn lâu, lại có cảm giác nhu hòa thần bí nào đó.
Thấy thật hạnh phúc, lại tràn đầy cảm hứng, Tích Bạch Thần đánh máy nhanh như một hòn bi lăn, mới hai tiếng đã hoàn thành 30 000 chữ.
“Nghệ thuật ẩm thực” đã được kí hợp đồng phim ảnh, anh dự định sẽ dùng số tiền kiếm được dẫn Mễ Lạp ra nước ngoài du lịch.
Lúc nãy không phải cô nói muốn học địa lý sao? Chỉ nhìn bản đồ thì có ích gì? Không bằng trực tiếp đi ra ngoài dạo một vòng.
“Đi du lịch nước ngoài?” Lúc ăn cơm tối, nghe thấy lời đề nghị của Tích Bạch Thần, Mễ Lạp liền nhiệt tình hưởng ứng, “Được được, khi nào?”
“Chờ Tiểu Bạch sinh xong thì sao?”
“Hoàn hảo! Cứ vui vẻ quyết định như vậy đi.” Mễ Lạp ôm lấy Tiểu Bạch, hôn mạnh lên mặt nó một cái.
Tiểu Bạch: ngày nào cũng ăn cẩu lương, bực bội, muốn ói.
“Đến lúc đó vấn đề visa…” Tích Bạch Thần suy nghĩ việc tìm người làm thẻ căn cước cho Mễ Lạp.
“Không cần đâu.” Mễ Lạp phất phất tay, “Em đặc biệt có kĩ năng buôn lậu mà.”
Tích Bạch Thần: “……Vẫn phải xác nhận thân phận, về sau đăng kí hộ khẩu cũng phải dùng.”
Mễ Lạp đứng hình một hồi, trái tim nhỏ bé đập bình bịch, lẩm bẩm nói: “Anh cũng có thể nhập hộ khẩu vào nhà em.”
“Vậy cũng được, em giúp anh làm.” Tích Bạch Thần tỏ vẻ “tất cả những việc quan trọng trên đời đều giao cho em”.
Mắt Mễ Lạp lóe lên, phúc đến thì lòng cũng sáng ra*. Chờ đến khi có thân phận mới, bọn họ có thể kết hôn hai lần, tổ chức hai tiệc cưới, nhận hai quà cưới, lĩnh bốn phần bảo hiểm! Nghĩ tới đã có chút háo hức!
(Phúc đến thì lòng cũng sáng ra: khi vận may đến, người ta cũng linh hoạt khôn ngoan hơn)
“Được, em giúp anh làm, anh giúp em làm.” Mễ Lạp đột nhiên rất mong được kết hôn.
Khóe miệng Tích Bạch Thần nhếch lên: “Ừ.” Nhìn phản ứng của cô, lòng anh cũng nhẹ nhõm hẳn.
Hai người chính thức yêu nhau mới được một hai tháng, nhưng đã lái xe thể thao lao thẳng vào con đường cầu hôn, cũng không thấy có chút bất ổn nào…
Tích Tử Nặc nhặt chiếc gương trang điểm rơi trên ghế sô pha lên, mặt lộ rõ vẻ ngạc nhiên. Làm thế nào mà loại vật dụng cá nhân rõ ràng của phụ nữ lại xuất hiện trên người Tích Bạch Thần?
Anh ta mở gương trang điểm ra, soi trái soi phải: “Vẫn đẹp trai nóng bỏng!”
Đang lúc đỏm dáng, mặt gương đột nhiên mờ đi, rồi biến thành một mặt gương méo mó, làm khuôn mặt đẹp trai kia của Tích Tử Nặc như một con quái vật phẫu thuật thẩm mĩ thất bại.
“Đệt, cái quái gì thế này?” Tích Tử Nặc giật mình, vội vàng quẳng gương đi, lúc nhìn kĩ lại thì hình ảnh đã trở lại bình thường.
Chẳng lẽ là do anh ta hoa mắt? Tích Tử Nặc nghi ngờ tiến lại gần, bất ngờ đối diện với một đôi mắt tối đen như mực, như thể có ai đó đang nhìn trộm anh từ phía bên kia tấm gương.
“Má ơi, khiếp quá!” Tích Tử Nặc đứng phắt dậy, hoang mang hoảng sợ chạy đến phòng làm việc của Tích Bạch Thần, “Anh ơi, có ma trong gương của anh!”
Cánh cửa bị đẩy ra một cách thô lỗ, Tích Tử Nặc đối diện với ánh mắt hung dữ của Tích Bạch Thần cũng mặc, vọt tới trước mặt anh, thẩy gương trang điểm lên bàn làm việc, làm chiếc gương kêu lạch cạch.
Tích Bạch Thần vội nhặt nó lên, bất mãn quở trách: “Cẩn thận một chút.”
“Đây là gương trang điểm của phụ nữ.” Tích Tử Nặc run lẩy bẩy nói: “Tại sao anh lại có cái thứ này?”
“Mua.” Tích Bạch Thần mở nắp gương ra, vừa kiểm tra vừa thản nhiên trả lời.
“Anh là cẩu độc thân mười ngàn năm, mua gương trang điểm làm gì? Tính play nữ trang à?”
Tích Bạch Thần ngước mắt lên, lườm anh ta một cái.
Ham muốn sống của Tích Tử Nặc lập tức login, bèn nói với giọng nghiêm nghị: “Em nói anh nghe này, chiếc gương này nhất định có vấn đề, vừa nãy em nhìn thấy một con mắt ma trong đó!”
*Mắt ma nào? Rõ ràng là mắt của anh ta.” chẳng qua cô chỉ kéo gần khoảng cách lại một chút thôi, Mễ Lạp phỉ nhổ anh ta với Lão Bạch.
“Dĩ nhiên là cậu nhìn lầm.” Tích Bạch Thần nói với vẻ dửng dưng, “Đây là gương trang điểm bình thường. Hơn nữa…”
“Tôi không phải cẩu độc thân.”
Tích Tử Nặc đang muốn biện bạch, nhưng nghe thấy những lời này, anh ta lập tức trợn trừng mắt: “Cái gì? Không phải cẩu độc thân? Ý của anh là anh đã hết ế? Chuyện xảy ra khi nào? Với ai? Em có biết không?”
Tích Bạch Thần lấy trong di động ra một tấm ảnh, thấp giọng khoe khoang: “Tiểu Mễ, bạn gái của tôi, chị dâu tương lai của cậu.”
Tích Tử Nặc nghiêng người một cách không dám tin, nhìn thấy cô gái ngọt ngào đáng yêu trên điện thoại, cả người liền sốc toàn tập.
Anh thế mà lại lù lù tìm được bạn gái, hơn nữa còn là một tiểu tiên nữ động lòng người như vậy, đúng là trời không có mắt! Ai nói sẽ làm cẩu độc thân suốt đời hả? Đồ lừa đảo! Đồ đáng xấu hổ!
Tin tức bùng nổ này đã khiến Tích Tử Nặc quên đi nỗi kinh hoàng khi gặp ma lúc nãy.
*Lão Bạch, rốt cuộc hình tượng cô đơn của anh khắc sâu trong lòng người khác thế nào vậy? Nhìn xem, em trai anh bị dọa rồi.*
Tích Bạch Thần lãnh đạm nhìn biểu cảm khoa trương của Tích Tử Nặc: “Cậu có ý kiến gì với bạn gái của tôi à?”
“Anh!” Tích Tử Nặc nói với vẻ thận trọng, “Vị tiểu tiên nữ này rốt cuộc là thần thánh phương nào? Làm ơn hãy giới thiệu cho em làm quen.”
Tính tình của Tích Bạch Thần, người nhà họ Tích đều quá rõ. Bởi vì bi kịch của cha mẹ, nên anh luôn thờ ơ với đời, thích xa lánh đám đông, nhìn như không có gì cưỡng cầu, nhưng thật ra là anh không có tình yêu với cuộc sống, cho dù ngày mai có chết đi chăng nữa, anh cũng không mảy may để tâm.
Thật sự Tích Tử Nặc không thể ngờ anh lại thích một ai đó, thậm chí sẵn sàng bắt đầu một gia đình với người kia.
“Sau này hẵng nói.” Tích Bạch Thần cất điện thoại, sau lại ghét bỏ gạt đi, “Tôi còn việc phải làm, cậu có thể đi rồi.”
“Anh phải nhớ kĩ đó, lần sau mời bạn gái của anh ra ngoài gặp mặt, em thật sự rất tò mò.” Tích Tử Nặc nhìn anh một cách quyến luyến.
“Biết rồi.” Tuy Tích Bạch Thần không thể buông bỏ những gì ông nội đã làm, nhưng Tích Tử Nặc và cha không nợ anh bất cứ điều gì, ngược lại họ còn gánh vác trách nhiệm không thuộc về mình cho cha mẹ anh, chăm sóc anh rất nhiều năm.
Vì vậy, Tích Bạch Thần rất sẵn lòng giới thiệu Mễ Lạp với bọn họ, để được họ chúc phúc.
Tích Tử Nặc ngơ ngác đi tới cửa, đột nhiên nghĩ tới chuyện gì đó, quay đầu lại nói: “Suýt nữa thì quên mất, anh, chiếc gương trang điểm kia thật sự không sạch sẽ, anh nên vứt đi!”
Nhưng vứt là không thể, cả đời cũng không thể.
Tích Tử Nặc đi ba bước lại ngoảnh đầu một cái, cuối cùng cũng đi khỏi.
Tích Bạch Thần nghịch chiếc gương trang điểm trên tay: “Em còn có thể giả ma dọa người khác à? Làm thế nào đấy?”
*Anh xem~~ * Mễ Lạp điều chỉnh khoảng cách và góc độ của gương, phóng to thu nhỏ hình ảnh, sau đó lợi dụng ánh sáng và bóng tối bọc thành một khối, cuối cùng phản xạ ánh sáng Mặt Trời từ xa, tạo ra những tia chớp tắt.
“… Không tệ.” Những món đồ bình thường sau khi được Mễ Lạp nhập vào luôn sinh ra ma tính.
Tích Bạch Thần tiếp nhận giả thuyết này một cách rất nhanh.
Anh mở phim truyền hình cho em xem đi, em sẽ không quấy rầy anh viết tiểu thuyết. Mễ Lạp nói với vẻ hiểu ý người khác.
Tích Bạch Thần lấy ipad giúp cô chọn một bộ phim thần tượng thư giãn.
Sau đó, trong đủ loại nhạc phim lãng mạn và các câu thoại hâm dở, anh bắt đầu sáng tác.
Mấy chục phút sau, âm thanh của bộ phim đột nhiên biến mất, Tích Bạch Thần lúc này mới ngẩng đầu lên nhìn một cái, phát hiện màn hình ipad đang tự hoạt động, đầu tiên là tìm kiếm phim điện ảnh và truyền hình, sau đó là chuyển tới trang tìm kiếm, thanh tìm kiếm tự động nhập vài chữ “Bản đồ Trung Quốc”.
Vị trí của thành phố Vân Lãng được khoanh tròn trên bản đồ, một số thành phố xung quanh cũng được đánh dấu bằng các kí hiệu khác nhau.
*Em đang làm gì đó?” Tích Bạch Thần không khỏi hỏi.
*Học kiến thức địa lý.* Mễ Lạp thản nhiên đáp.
Vừa nãy xem phim cô nhiệt nhiên nghĩ tới việc bản thân chưa hiểu hết về thế giới này, nên cô chuyển ý thức sang ipad, tìm bản đồ của Trung Quốc, sau đó phát hiện Trung Quốc ở hai thế giới đều có vị trí địa lý và diện tích lãnh thổ gần như giống nhau.
Với 224 quốc gia và các vùng lãnh thổ trên thế giới, Mễ Lạp không thể nhận ra từng chỗ, nhưng dường như, những quốc gia phát triển đều có tên gọi không khác nhau là mấy, như Hoa Kỳ, Pháp, Iraq… chỉ có điều tên của các thành phố lại hoàn toàn không giống nhau.
Mễ Lạp lấy thành phố Vân Lãng làm trung tâm, so sánh và định vị hai tọa độ thành phố của Trung Quốc. Thành phố Vân Lãng có lẽ trùng với thành phố Hàng Châu nơi cô ở, định vị lần lượt, có thể tạo ra một bản đồ đặc thù của Trung Quốc.
Mễ Lạp nhanh chóng tìm thấy quê hương của cô ở huyện Thanh Vi, không ngờ lại cách không xa thị trấn Khải Minh, nhưng phong tục của hai nơi lại khá khác nhau, mức độ phát triển cũng không giống.
Huyện Thanh Vi rõ ràng giàu có hơn thị trấn Khải Minh, giao thông cũng thuận tiện hơn. Nhưng thành phố Vân Lãng lại phát triển hơn thành phố Hàng Châu, dân số cũng đông hơn thành phố Hàng Châu.
Mễ Lạp tự hỏi liệu sau này hai thế giới có thể vận chuyển các vật phẩm qua lại hay không. Ví dụ như vận chuyển trực tiếp giống cây ăn quả ở thôn Khải Minh đến huyện Thanh Vi, giảm bớt việc vận chuyển qua các tỉnh trung gian.
Hiện tại cô đã có thể mang theo vật phẩm xuyên qua hai thế giới, chỉ có điều vẫn chưa ổn định, cần trau dồi đủ năng lượng mới có thể đạt được. Lực kéo của Tích Bạch Thần đối với cô cũng tăng lên, nhưng cô có thể chọn không nhận lời triệu hồi, chỉ cần tập trung sức chú ý.
Nếu hai người tiến hành trao đổi ý niệm cùng một lúc, liệu có thể tạo ra một con đường dịch chuyển hay không?
Hôm nào hẹn Lão Bạch thử nghiệm một chút mới được!
“Em chưa từng học địa lý à?” Câu hỏi của Tích Bạch Thần cắt ngang dòng suy nghĩ của Mễ Lạp.
Học thì học rồi, nhưng cái em học là địa lý của giới yêu ma chúng em. Miệng của Mễ Lạp lại bắt đầu ba hoa khoác lác.
Tích Bạch Thần cười “ha ha” một cái: “Thế giới yêu ma của em cũng lái xe điện à?”
Mễ Lạp: …… Bắt kịp thời đại thôi. Cái áo trùm yêu ma của cô sắp không che được nữa rồi.
Tích Bạch Thần cũng không tiếp tục tìm hiểu kĩ về nguồn gốc của Mễ Lạp, trong lòng đoán cô chắc là đến từ một thế giới khác với nền văn minh tương tự, chỉ là hình thức tồn tại của cô không giống người bình thường mà thôi.
Em thấy hơi mệt, anh giữ bản đồ lại một chút cho em nhé. Mễ Lạp nói xong thì trở lại cơ thể của mình, thanh thản đi vào giấc ngủ.
Tích Bạch Thần cầm ipad lên, nhìn những vòng tròn trên đó, có chút không rõ, nhưng vẫn giữ lại bản đồ theo yêu cầu của cô, sau đó cất nó đi cùng với gương trang điểm.
Đang chuẩn bị gõ chữ tiếp, anh đột nhiên thoáng nhìn thấy Phật Di Lặc, bên cạnh Phật Di Lặc còn có một con mèo cầu phúc ánh vàng rực rỡ.
Tích Bạch Thần ngẩng đầu, nhìn xung quanh, phát hiện trong nhà bất tri bất giác đã có thêm rất nhiều thứ trưng bày kì quái.
Búp bê, bình hoa, chậu cây, hoa quả, khăn giấy, đồ ăn vặt, máy ép trái cây… tất cả đều là những món đồ mà Mễ Lạp từng nhập vào, ngoại trừ một số thứ không thể bảo quản, còn lại những thứ khác dù hữu dụng hay vô dụng anh đều giữ lại.
Trong nhà vốn không trang trí gì, đơn điệu nhàm chán, nhưng hiện tại chỉ trong vài tháng đã có rất nhiều sự thay đổi. Sự xuất hiện của Mễ Lạp không chỉ mang đến niềm vui, mà đôi khi còn có sự tức giận. Tuy bày biện rất nhiều đồ vào cùng một nơi sẽ không hợp, thậm chí còn có phần phá hỏng mỹ quan, nhưng nhìn lâu, lại có cảm giác nhu hòa thần bí nào đó.
Thấy thật hạnh phúc, lại tràn đầy cảm hứng, Tích Bạch Thần đánh máy nhanh như một hòn bi lăn, mới hai tiếng đã hoàn thành 30 000 chữ.
“Nghệ thuật ẩm thực” đã được kí hợp đồng phim ảnh, anh dự định sẽ dùng số tiền kiếm được dẫn Mễ Lạp ra nước ngoài du lịch.
Lúc nãy không phải cô nói muốn học địa lý sao? Chỉ nhìn bản đồ thì có ích gì? Không bằng trực tiếp đi ra ngoài dạo một vòng.
“Đi du lịch nước ngoài?” Lúc ăn cơm tối, nghe thấy lời đề nghị của Tích Bạch Thần, Mễ Lạp liền nhiệt tình hưởng ứng, “Được được, khi nào?”
“Chờ Tiểu Bạch sinh xong thì sao?”
“Hoàn hảo! Cứ vui vẻ quyết định như vậy đi.” Mễ Lạp ôm lấy Tiểu Bạch, hôn mạnh lên mặt nó một cái.
Tiểu Bạch: ngày nào cũng ăn cẩu lương, bực bội, muốn ói.
“Đến lúc đó vấn đề visa…” Tích Bạch Thần suy nghĩ việc tìm người làm thẻ căn cước cho Mễ Lạp.
“Không cần đâu.” Mễ Lạp phất phất tay, “Em đặc biệt có kĩ năng buôn lậu mà.”
Tích Bạch Thần: “……Vẫn phải xác nhận thân phận, về sau đăng kí hộ khẩu cũng phải dùng.”
Mễ Lạp đứng hình một hồi, trái tim nhỏ bé đập bình bịch, lẩm bẩm nói: “Anh cũng có thể nhập hộ khẩu vào nhà em.”
“Vậy cũng được, em giúp anh làm.” Tích Bạch Thần tỏ vẻ “tất cả những việc quan trọng trên đời đều giao cho em”.
Mắt Mễ Lạp lóe lên, phúc đến thì lòng cũng sáng ra*. Chờ đến khi có thân phận mới, bọn họ có thể kết hôn hai lần, tổ chức hai tiệc cưới, nhận hai quà cưới, lĩnh bốn phần bảo hiểm! Nghĩ tới đã có chút háo hức!
(Phúc đến thì lòng cũng sáng ra: khi vận may đến, người ta cũng linh hoạt khôn ngoan hơn)
“Được, em giúp anh làm, anh giúp em làm.” Mễ Lạp đột nhiên rất mong được kết hôn.
Khóe miệng Tích Bạch Thần nhếch lên: “Ừ.” Nhìn phản ứng của cô, lòng anh cũng nhẹ nhõm hẳn.
Hai người chính thức yêu nhau mới được một hai tháng, nhưng đã lái xe thể thao lao thẳng vào con đường cầu hôn, cũng không thấy có chút bất ổn nào…