Chương : 8
Edit: Động Bàng Geii
..o0o..
Thế nhưng bữa cơm khiến Chu Tử Chu được sủng mà kinh này rốt cuộc cũng chẳng thành, bởi vì hai người vừa mới tới trước cổng trường, một chiếc xe thương vụ từ bãi đỗ liền chạy tới, cùng chiếc xe phong cách màu đỏ trước đó của Kiều Lưu không cùng một dạng. Xe dừng trước mặt hai người, người quản gia lần trước tới dọn đồ cho Kiều Lưu liền bước xuống.
“Kiều thiếu.” Quản gia nhìn Chu Tử Chu một cái, nói: “Trong nhà có chút việc, tôi chở cậu về một chuyến.”
Kiều Lưu hơi nhíu lông mày, khuôn mặt ưa đòn nói: “Lại xảy ra chuyện gì nữa? Tôi nói rồi, không có gì thì đừng tới phiền tôi.”
“Kiều thiếu, thật sự là có chuyện.” Quản gia từ trong ngực rút ra một phần văn kiện đưa cho Kiều Lưu, Kiều Lưu lật hai cái, biểu tình liền thay đổi, cả người từ bộ dáng cà lơ phất phơ liền thay đổi sang chế độ căng thẳng. Loại trạng thái kia biến hoá quá rõ ràng, Kiều Lưu lúc này tựa như biến thành người khác, phảng phất như sắp sửa gặp phải đại địch.
Từ góc độ của Chu Tử Chu nhìn qua, còn có thể thấy rõ hàm dưới tuấn lãng của y cũng nháy mắt căng cứng ác liệt lên, đôi môi mím thành một đường thẳng, khí thế đều toả ra lạnh lẽo tới tột cùng.
Con ngươi đen nhánh của Kiều Lưu nhìn chằm chằm thứ trên tay mình, môi đôi con ngươi màu đen lẳng lặng, sau một lát, đem tập tài liệu gấp lại cái bụp, lạnh lùng xì một cái: “Thiệt là bám dai như đĩa a.”
Quản gia cũng nhíu lông mày, yên lặng không lên tiếng.
Chu Tử Chu không biết đây là văn kiện gì, theo bản năng liếc một cái, bất quá chỉ có thể nhìn thấy được mấy dòng chữ chi chít cùng với hai tấm hình —— ngoài ra cái gì cũng không thấy.
Quản gia chú ý tới tầm mắt của cậu, vội vàng dùng thân thể che chắn, xin lỗi một tiếng với Chu Tử Chu: “Chu đồng học, hay là cậu đi trước đi?”
Chu Tử Chu: “… À được.”
Chu Tử Chu cũng không có bị điên mà đi thăm dò chuyện nhà người ta, nhưng bị ánh mắt ám chỉ của quản gia bắn tới, liền tìm cớ chủ động rời đi. Bụng cậu đói tới cồn cào, nhưng lại không dám trực tiếp bỏ đi, sợ Kiều Lưu nói chuyện xong với quản gia, còn muốn đi tìm mình ăn cơm. Vì vậy cậu liền tìm một cái bóng cây, ngồi chồm hỗm ở đó chờ.
Trước mặt người qua kẻ lại, đều là những học sinh mới trong nhưng bộ quân phục. Chu Tử Chu ngồi xổm một lát, phát hiện chỗ băng bó ở trên mu bàn tay trước đó đã bị bong ra, vì vậy liền tháo băng gạc xuống luôn, ném vào thùng rác bên cạnh. Cậu làm xong hết một lượt, lại quay đầu lại nhìn, phát hiện Kiều Lưu vốn đứng ở cổng trường đã không biết từ lúc nào lên xe đi mất.
Chu Tử Chu lúc này mới phát hiện bản thân sớm đã bị bỏ quên.
Cậu buồn bực đứng tại chỗ một lát, cho đến khi cái bụng đánh trống biểu tình, mới vội vã theo dòng người đi vào nhà ăn gần nhất, mua ba phần cơm tẻ ăn như sói đói.
Chuyện này tựa như chỉ là một khúc dạo đầu, lúc xế chiều Kiều Lưu liền tựa như không có chuyện gì mà trở về, tiếp tục quân huấn. Mà thân thể Chu Tử Chu cũng hồi phục rất nhanh, tuy rằng vẫn còn có chút hơi choáng đầu, nhưng cũng không còn lí do gì để tiếp tục ở lại phòng y tế.
Sau khi Kiều Lưu trở về rồi, vô cùng tự nhiên mà đứng ở vị trí bên cạnh Chu Tử Chu. Chu Tử Chu vẫn luôn lén lút nhìn y vài cái, muốn nói lại thôi. Vốn là muốn hỏi trong nhà y rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, khẩn cấp như vậy, chưa ăn cơm đã bỏ về như thế. Nhưng lại cảm thấy mối quan hệ của cậu cùng Kiều Lưu bất quá cũng chỉ là bạn cùng phòng bình thường mà thôi, giao tình cũng chưa đạt tới mức độ ân cần hỏi thăm.
Nếu như cậu hỏi, nói không chừng còn bị Kiều Lưu cười nhạo cho coi!
Mặt trời chiếu thẳng trên đỉnh đầu ba bốn tiếng đồng hồ, cả người Chu Tử Chu cũng bị phơi cho đen một lớp da.
Nữ sinh trong lớp không ngừng than khổ, tranh thủ thời gian giải lao đều liều mạng bôi kem chống nắng, mà đen thì vẫn hoài đen! Trái lại Kiều Lưu lại tựa như có phơi bao nhiêu cũng chẳng đen nổi, đứng dưới nắng mặt trời vài ba tiếng, mà trên gương mặt vẫn bảo trì độ trắng trong suốt, thật khiến người không ngừng hâm mộ.
Không ngừng có nữ sinh đến tìm Kiều Lưu bắt chuyện.
Lâm Hoắc Nhiên cầm hai chai nước khoáng tới, ném một cái cho Kiều Lưu, tận mắt nhìn thấy y đem đồng phục quân huấn cởi ra khoác lên đầu, một bộ không thèm để tâm đến những nữ sinh bên cạnh đang nói cái gì, có thể nói là vô cùng lãnh khốc. Đem Lâm Hoắc Nhiên đố kị tới điên đầu, điều kiện gia đình của hắn rất tốt, chỉ là so với Kiều Lưu thì hơi chênh lệch một chút mà thôi, hắn lớn lên cũng rất bảnh chứ bộ, nhưng lại so với Kiều Lưu hơi kém xíu xíu, làm sao mấy em gái xinh đẹp lại không chủ động tới tìm hắn!
Kiều Lưu lớn lên đẹp trai gia thế còn tốt, vừa vào đại học đã gây ra không biết bao nhiêu sự chú ý, thậm chí ở trên diễn đàn trường học còn có người vô tình chụp một bức ảnh ngày đầu tiên khi y tới trường.
Bên cạnh còn có dòng caption như thế này: Anh đẹp trai này nhất định sẽ nổi tiếng cho coi!
Kết quả, quả nhiên không tới mấy ngày liền nổi như cồn, nữ sinh giả bộ đi vệ sinh chạy ngang qua lớp để nhìn trộm nhiều vô số kể, còn cả kết bè kéo cánh tới nhìn y, thật giống như động vật quý hiếm của sở thú vậy.
Giống như những năm quân huấn trước đó, đến buổi tối, toàn bộ sinh viên trên thao trường đều tụm lại thành một một vòng, ngồi trên bãi cỏ, bắt đầu hát những bài nhạc đỏ khí thề bừng bừng. Còn có những người xông lên chính giữa khán đài nhảy nhót um sùm, còn có sinh viên dùng đèn flash của điện thoại làm ánh đèn, bầu không khí nhộn nhịp vô cùng.
Lúc này có một nữ sinh thừa dịp mọi người đang chơi đến high chạy tới bên cạnh Kiều Lưu ngồi xuống, Kiều Lưu đem áo ở trên đầu vén lên, hơi nhấc mí mắt, thần thái trước sau đều vô cùng kiêu ngạo: “Đừng nói dài dòng, vào thẳng vấn đề đi, cô muốn làm bạn với tôi đúng không?”
Nữ sinh kia run lên một cái, mừng như điên, liều mạng gật đầu.
Kiều Lưu chỉ tay về hướng Chu Tử Chu bên cạnh, không kiên nhẫn nói: “Vậy hỏi cậu ta có đồng ý không.”
Nữ sinh sửng sốt một chút, Chu Tử Chu cũng sửng sốt. Cậu không hiểu tại sao mà nhìn về phía Kiều Lưu, có chút không hiểu nổi —— cả đêm này, cậu ôm đầu gối ngồi yên một chỗ, bụi cỏ bên cạnh còn có đám muỗi đang í í bên tai, cậu cảm thấy rất kì quái, bởi vì thể chất của cậu trước giờ chưa từng thu hút muỗi như vậy, làm sao hôm nay lại có nhiều muỗi bay tới bay lui bên cạnh cậu như vậy, lại tỉ mỉ suy xét một hồi, cảm thấy mấy con muỗi này thật ra không phải hướng về cậu, mà là hướng tới Kiều Lưu bên cạnh.
Nhóm máu của Kiều Lưu đặt biệt hấp dẫn muỗi!
Chu Tử Chu từ nhỏ tới giờ nếu có nói ghét thứ gì, thì con muỗi tuyệt đối có thể nói là đứng trong top ba! Đặt biệt là lúc cảm, đầu óc choáng váng, vừa nghe thấy tiếng muỗi í í bên cạnh, lại càng muốn hôn mê. Cho nên cả đêm nay cậu đều bận rộn đi đập muỗi!
Con muỗi vòng quanh Kiều Lưu, Chu Tử Chu cũng phải vòng quanh Kiều Lưu. Thoạt nhìn Chu Tử Chu thật giống như có lòng tốt không muốn Kiều Lưu bị muỗi cắn, giúp Kiều Lưu đập muỗi cả đêm!
Ngay cả Lâm Hoắc Nhiên cũng có chút không nhìn nổi, nói Kiều Lưu làm sao lại ăn hiếp bạn học để cậu hầu hạ y như vậy.
Kiều Lưu hai tay gối dưới đầu nằm ở đó, vén áo lên nhìn Chu Tử Chu, khoé miệng treo lên một độ cong, lời nói ra cũng có chút kiêu ngạo: “Là cậu ta tình nguyện, tôi cũng chẳng còn cách nào.”
Chu Tử Chu ở bên nghe thấy thiếu chút nữa là phun ra một ngụm máu! Tình nguyện cái cục cứt khô! Tôi mới không tình nguyện! Nếu không phải cậu đứng bên cạnh tôi thì đám muỗi này cũng chẳng bị gọi hồn tới đây nhiều tới vậy đâu!
Cho nên Kiều Lưu chẳng nói chẳng rằng mà đem đề tài của nữ sinh kia ném lên người Chu Tử Chu, Chu Tử Chu liền ngơ ngác một hồi, thoạt nhìn đang hoang mang, đầu óc cậu có chút chậm chạp, liền nhịn không được mà nhìn Kiều Lưu, lại liếc nhìn nữ sinh kia, “…A?”
Kiều Lưu nhíu nhíu mày, hướng về phía nữ sinh kia: “Tôi cũng thật sự rất muốn được làm bạn với cô, nhưng mà Chu Chu lại không có cho a.”
Chu Tử Chu: “…”
Nữ sinh một mặt sợ tới ngây người nhìn hai người.
Chu Tử Chu đầu óc cũng mơ hồ, hỏi lại: “Tại sao lại hỏi tôi?” —— Hơn nữa cậu cũng chưa có nói là không cho kia mà! Không đúng, trọng điểm không phải là cái này, mấu chốt là Kiều Lưu muốn cùng ai kết bạn, cậu làm sao quản được chứ? Tại sao lại hỏi cậu?
“Cậu nói xem?” Kiều Lưu nhướn mày, gương mặt tuấn tú nở nụ cười, một đôi mắt nhìn chằm chằm Chu Tử Chu, như là muốn từ trên mặt Chu Tử Chu nhìn ra chỗ sơ hở nào đó. Thế nhưng y nhìn chằm chằm được mấy giây, trái lại người đỏ mặt đầu tiên lại chính là mình, liền vội vã dời tầm mắt đi chỗ khác ——
Chu Tử Chu thật sự chẳng hiểu cái mô tê gì, thế nhưng bị Kiều Lưu ở khoảng cách gần như vậy nhìn chằm chằm, áp lực thật sự rất lớn, hơi bối rối một chút, không nhịn được nuốt một ngụm nước bọt.
Kiều Lưu đôi mắt cong lên, bên trong loé qua một ý cười nhưng rất nhanh liền biến mất, bên tai y đều đỏ chót, thấp giọng nói: “Lau lau đi, nước miếng cũng sắp chảy ra hết rồi.” Tên hám trai, mới như vậy đã nhịn không nổi rồi?
Chu Tử Chu: “…” Nước miếng chảy cái cục cứt khô nhà mi!
Cậu cấp tốc chùi đi khoé miệng, căn bản không có nước miếng!
Kiều Lưu cười một tiếng.
Bất quá Chu Tử Chu cũng đã kịp hiểu ra, Kiều Lưu này tám phần là lấy cậu ra làm lá chắn, để dễ dàng từ chối nữ sinh kia. Kiều Lưu nhất định là muốn cự tuyệt nữ sinh này, thế nhưng ngại mặt mũi, mới không tiện nói ra khỏi miệng, vì vậy mới kêu mình giúp y từ chối.
Chu Tử Chu suy nghĩ đâu ra đấy rồi, cho là mình đã đoán đúng tâm tư của Kiều Lưu. Trên thực tế chuyện như vậy cậu cũng hiểu được mà, trước đây học cấp ba bạn cùng bàn của cậu cũng là dùng cách như vậy để từ chối con gái đó, cậu tuy rằng chưa từng nói qua chuyện yêu đương, nhưng không lẽ lại chưa từng thấy heo chạy bao giờ sao?!
Chu Tử Chu nghĩ như vậy, liền quay mặt qua, hướng về phía nữ sinh kia danh chính ngôn thuận nói: “Học xong đại học đi rồi lại tới tìm cậu ấy, hiện tại đây là lúc để chúng ta cố gắng học tập, không thể đem thanh xuân của mình bỏ lỡ chỉ vì chuyện tình yêu được.”
Nữ sinh: “…”
Dân chúng vây xem Lâm Hoắc Nhiên: “…”
Kiều Lưu tựa như đã đoán trước được điều này, nâng mặt trở về, lấy áo che mặt lại. Ài, y là phải nói với tên ngốc Chu Tử Chu này như thế nào đây, chỉ mới có tí tuổi, đã học được chiêu lạt mềm buộc chặt, nhưng là không nhịn được đi? Vẫn là phá vỏ bọc bên ngoài? Thủ đoạn đối phó với tình định thiệt là cũ rích, cùng vẻ trung thực bên ngoài căn bản không hợp tí nào!
Y sắc mặt đỏ tới nhỏ máu, không nhịn được hơi cong lên đầu gối, ngón tay nắm một chút cỏ, tựa như bất mãn lại tựa như đùa giỡn hướng về phía Chu Tử Chu ném một cái, Chu Tử Chu nháo loạn xong rồi đầu óc liền mơ màng mà bắt được nắm cỏ, nhìn Kiều Lưu nằm trên sân cỏ, không biết là đang cười hay là xấu hổ mà lăn một vòng.
..o0o..
Thế nhưng bữa cơm khiến Chu Tử Chu được sủng mà kinh này rốt cuộc cũng chẳng thành, bởi vì hai người vừa mới tới trước cổng trường, một chiếc xe thương vụ từ bãi đỗ liền chạy tới, cùng chiếc xe phong cách màu đỏ trước đó của Kiều Lưu không cùng một dạng. Xe dừng trước mặt hai người, người quản gia lần trước tới dọn đồ cho Kiều Lưu liền bước xuống.
“Kiều thiếu.” Quản gia nhìn Chu Tử Chu một cái, nói: “Trong nhà có chút việc, tôi chở cậu về một chuyến.”
Kiều Lưu hơi nhíu lông mày, khuôn mặt ưa đòn nói: “Lại xảy ra chuyện gì nữa? Tôi nói rồi, không có gì thì đừng tới phiền tôi.”
“Kiều thiếu, thật sự là có chuyện.” Quản gia từ trong ngực rút ra một phần văn kiện đưa cho Kiều Lưu, Kiều Lưu lật hai cái, biểu tình liền thay đổi, cả người từ bộ dáng cà lơ phất phơ liền thay đổi sang chế độ căng thẳng. Loại trạng thái kia biến hoá quá rõ ràng, Kiều Lưu lúc này tựa như biến thành người khác, phảng phất như sắp sửa gặp phải đại địch.
Từ góc độ của Chu Tử Chu nhìn qua, còn có thể thấy rõ hàm dưới tuấn lãng của y cũng nháy mắt căng cứng ác liệt lên, đôi môi mím thành một đường thẳng, khí thế đều toả ra lạnh lẽo tới tột cùng.
Con ngươi đen nhánh của Kiều Lưu nhìn chằm chằm thứ trên tay mình, môi đôi con ngươi màu đen lẳng lặng, sau một lát, đem tập tài liệu gấp lại cái bụp, lạnh lùng xì một cái: “Thiệt là bám dai như đĩa a.”
Quản gia cũng nhíu lông mày, yên lặng không lên tiếng.
Chu Tử Chu không biết đây là văn kiện gì, theo bản năng liếc một cái, bất quá chỉ có thể nhìn thấy được mấy dòng chữ chi chít cùng với hai tấm hình —— ngoài ra cái gì cũng không thấy.
Quản gia chú ý tới tầm mắt của cậu, vội vàng dùng thân thể che chắn, xin lỗi một tiếng với Chu Tử Chu: “Chu đồng học, hay là cậu đi trước đi?”
Chu Tử Chu: “… À được.”
Chu Tử Chu cũng không có bị điên mà đi thăm dò chuyện nhà người ta, nhưng bị ánh mắt ám chỉ của quản gia bắn tới, liền tìm cớ chủ động rời đi. Bụng cậu đói tới cồn cào, nhưng lại không dám trực tiếp bỏ đi, sợ Kiều Lưu nói chuyện xong với quản gia, còn muốn đi tìm mình ăn cơm. Vì vậy cậu liền tìm một cái bóng cây, ngồi chồm hỗm ở đó chờ.
Trước mặt người qua kẻ lại, đều là những học sinh mới trong nhưng bộ quân phục. Chu Tử Chu ngồi xổm một lát, phát hiện chỗ băng bó ở trên mu bàn tay trước đó đã bị bong ra, vì vậy liền tháo băng gạc xuống luôn, ném vào thùng rác bên cạnh. Cậu làm xong hết một lượt, lại quay đầu lại nhìn, phát hiện Kiều Lưu vốn đứng ở cổng trường đã không biết từ lúc nào lên xe đi mất.
Chu Tử Chu lúc này mới phát hiện bản thân sớm đã bị bỏ quên.
Cậu buồn bực đứng tại chỗ một lát, cho đến khi cái bụng đánh trống biểu tình, mới vội vã theo dòng người đi vào nhà ăn gần nhất, mua ba phần cơm tẻ ăn như sói đói.
Chuyện này tựa như chỉ là một khúc dạo đầu, lúc xế chiều Kiều Lưu liền tựa như không có chuyện gì mà trở về, tiếp tục quân huấn. Mà thân thể Chu Tử Chu cũng hồi phục rất nhanh, tuy rằng vẫn còn có chút hơi choáng đầu, nhưng cũng không còn lí do gì để tiếp tục ở lại phòng y tế.
Sau khi Kiều Lưu trở về rồi, vô cùng tự nhiên mà đứng ở vị trí bên cạnh Chu Tử Chu. Chu Tử Chu vẫn luôn lén lút nhìn y vài cái, muốn nói lại thôi. Vốn là muốn hỏi trong nhà y rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, khẩn cấp như vậy, chưa ăn cơm đã bỏ về như thế. Nhưng lại cảm thấy mối quan hệ của cậu cùng Kiều Lưu bất quá cũng chỉ là bạn cùng phòng bình thường mà thôi, giao tình cũng chưa đạt tới mức độ ân cần hỏi thăm.
Nếu như cậu hỏi, nói không chừng còn bị Kiều Lưu cười nhạo cho coi!
Mặt trời chiếu thẳng trên đỉnh đầu ba bốn tiếng đồng hồ, cả người Chu Tử Chu cũng bị phơi cho đen một lớp da.
Nữ sinh trong lớp không ngừng than khổ, tranh thủ thời gian giải lao đều liều mạng bôi kem chống nắng, mà đen thì vẫn hoài đen! Trái lại Kiều Lưu lại tựa như có phơi bao nhiêu cũng chẳng đen nổi, đứng dưới nắng mặt trời vài ba tiếng, mà trên gương mặt vẫn bảo trì độ trắng trong suốt, thật khiến người không ngừng hâm mộ.
Không ngừng có nữ sinh đến tìm Kiều Lưu bắt chuyện.
Lâm Hoắc Nhiên cầm hai chai nước khoáng tới, ném một cái cho Kiều Lưu, tận mắt nhìn thấy y đem đồng phục quân huấn cởi ra khoác lên đầu, một bộ không thèm để tâm đến những nữ sinh bên cạnh đang nói cái gì, có thể nói là vô cùng lãnh khốc. Đem Lâm Hoắc Nhiên đố kị tới điên đầu, điều kiện gia đình của hắn rất tốt, chỉ là so với Kiều Lưu thì hơi chênh lệch một chút mà thôi, hắn lớn lên cũng rất bảnh chứ bộ, nhưng lại so với Kiều Lưu hơi kém xíu xíu, làm sao mấy em gái xinh đẹp lại không chủ động tới tìm hắn!
Kiều Lưu lớn lên đẹp trai gia thế còn tốt, vừa vào đại học đã gây ra không biết bao nhiêu sự chú ý, thậm chí ở trên diễn đàn trường học còn có người vô tình chụp một bức ảnh ngày đầu tiên khi y tới trường.
Bên cạnh còn có dòng caption như thế này: Anh đẹp trai này nhất định sẽ nổi tiếng cho coi!
Kết quả, quả nhiên không tới mấy ngày liền nổi như cồn, nữ sinh giả bộ đi vệ sinh chạy ngang qua lớp để nhìn trộm nhiều vô số kể, còn cả kết bè kéo cánh tới nhìn y, thật giống như động vật quý hiếm của sở thú vậy.
Giống như những năm quân huấn trước đó, đến buổi tối, toàn bộ sinh viên trên thao trường đều tụm lại thành một một vòng, ngồi trên bãi cỏ, bắt đầu hát những bài nhạc đỏ khí thề bừng bừng. Còn có những người xông lên chính giữa khán đài nhảy nhót um sùm, còn có sinh viên dùng đèn flash của điện thoại làm ánh đèn, bầu không khí nhộn nhịp vô cùng.
Lúc này có một nữ sinh thừa dịp mọi người đang chơi đến high chạy tới bên cạnh Kiều Lưu ngồi xuống, Kiều Lưu đem áo ở trên đầu vén lên, hơi nhấc mí mắt, thần thái trước sau đều vô cùng kiêu ngạo: “Đừng nói dài dòng, vào thẳng vấn đề đi, cô muốn làm bạn với tôi đúng không?”
Nữ sinh kia run lên một cái, mừng như điên, liều mạng gật đầu.
Kiều Lưu chỉ tay về hướng Chu Tử Chu bên cạnh, không kiên nhẫn nói: “Vậy hỏi cậu ta có đồng ý không.”
Nữ sinh sửng sốt một chút, Chu Tử Chu cũng sửng sốt. Cậu không hiểu tại sao mà nhìn về phía Kiều Lưu, có chút không hiểu nổi —— cả đêm này, cậu ôm đầu gối ngồi yên một chỗ, bụi cỏ bên cạnh còn có đám muỗi đang í í bên tai, cậu cảm thấy rất kì quái, bởi vì thể chất của cậu trước giờ chưa từng thu hút muỗi như vậy, làm sao hôm nay lại có nhiều muỗi bay tới bay lui bên cạnh cậu như vậy, lại tỉ mỉ suy xét một hồi, cảm thấy mấy con muỗi này thật ra không phải hướng về cậu, mà là hướng tới Kiều Lưu bên cạnh.
Nhóm máu của Kiều Lưu đặt biệt hấp dẫn muỗi!
Chu Tử Chu từ nhỏ tới giờ nếu có nói ghét thứ gì, thì con muỗi tuyệt đối có thể nói là đứng trong top ba! Đặt biệt là lúc cảm, đầu óc choáng váng, vừa nghe thấy tiếng muỗi í í bên cạnh, lại càng muốn hôn mê. Cho nên cả đêm nay cậu đều bận rộn đi đập muỗi!
Con muỗi vòng quanh Kiều Lưu, Chu Tử Chu cũng phải vòng quanh Kiều Lưu. Thoạt nhìn Chu Tử Chu thật giống như có lòng tốt không muốn Kiều Lưu bị muỗi cắn, giúp Kiều Lưu đập muỗi cả đêm!
Ngay cả Lâm Hoắc Nhiên cũng có chút không nhìn nổi, nói Kiều Lưu làm sao lại ăn hiếp bạn học để cậu hầu hạ y như vậy.
Kiều Lưu hai tay gối dưới đầu nằm ở đó, vén áo lên nhìn Chu Tử Chu, khoé miệng treo lên một độ cong, lời nói ra cũng có chút kiêu ngạo: “Là cậu ta tình nguyện, tôi cũng chẳng còn cách nào.”
Chu Tử Chu ở bên nghe thấy thiếu chút nữa là phun ra một ngụm máu! Tình nguyện cái cục cứt khô! Tôi mới không tình nguyện! Nếu không phải cậu đứng bên cạnh tôi thì đám muỗi này cũng chẳng bị gọi hồn tới đây nhiều tới vậy đâu!
Cho nên Kiều Lưu chẳng nói chẳng rằng mà đem đề tài của nữ sinh kia ném lên người Chu Tử Chu, Chu Tử Chu liền ngơ ngác một hồi, thoạt nhìn đang hoang mang, đầu óc cậu có chút chậm chạp, liền nhịn không được mà nhìn Kiều Lưu, lại liếc nhìn nữ sinh kia, “…A?”
Kiều Lưu nhíu nhíu mày, hướng về phía nữ sinh kia: “Tôi cũng thật sự rất muốn được làm bạn với cô, nhưng mà Chu Chu lại không có cho a.”
Chu Tử Chu: “…”
Nữ sinh một mặt sợ tới ngây người nhìn hai người.
Chu Tử Chu đầu óc cũng mơ hồ, hỏi lại: “Tại sao lại hỏi tôi?” —— Hơn nữa cậu cũng chưa có nói là không cho kia mà! Không đúng, trọng điểm không phải là cái này, mấu chốt là Kiều Lưu muốn cùng ai kết bạn, cậu làm sao quản được chứ? Tại sao lại hỏi cậu?
“Cậu nói xem?” Kiều Lưu nhướn mày, gương mặt tuấn tú nở nụ cười, một đôi mắt nhìn chằm chằm Chu Tử Chu, như là muốn từ trên mặt Chu Tử Chu nhìn ra chỗ sơ hở nào đó. Thế nhưng y nhìn chằm chằm được mấy giây, trái lại người đỏ mặt đầu tiên lại chính là mình, liền vội vã dời tầm mắt đi chỗ khác ——
Chu Tử Chu thật sự chẳng hiểu cái mô tê gì, thế nhưng bị Kiều Lưu ở khoảng cách gần như vậy nhìn chằm chằm, áp lực thật sự rất lớn, hơi bối rối một chút, không nhịn được nuốt một ngụm nước bọt.
Kiều Lưu đôi mắt cong lên, bên trong loé qua một ý cười nhưng rất nhanh liền biến mất, bên tai y đều đỏ chót, thấp giọng nói: “Lau lau đi, nước miếng cũng sắp chảy ra hết rồi.” Tên hám trai, mới như vậy đã nhịn không nổi rồi?
Chu Tử Chu: “…” Nước miếng chảy cái cục cứt khô nhà mi!
Cậu cấp tốc chùi đi khoé miệng, căn bản không có nước miếng!
Kiều Lưu cười một tiếng.
Bất quá Chu Tử Chu cũng đã kịp hiểu ra, Kiều Lưu này tám phần là lấy cậu ra làm lá chắn, để dễ dàng từ chối nữ sinh kia. Kiều Lưu nhất định là muốn cự tuyệt nữ sinh này, thế nhưng ngại mặt mũi, mới không tiện nói ra khỏi miệng, vì vậy mới kêu mình giúp y từ chối.
Chu Tử Chu suy nghĩ đâu ra đấy rồi, cho là mình đã đoán đúng tâm tư của Kiều Lưu. Trên thực tế chuyện như vậy cậu cũng hiểu được mà, trước đây học cấp ba bạn cùng bàn của cậu cũng là dùng cách như vậy để từ chối con gái đó, cậu tuy rằng chưa từng nói qua chuyện yêu đương, nhưng không lẽ lại chưa từng thấy heo chạy bao giờ sao?!
Chu Tử Chu nghĩ như vậy, liền quay mặt qua, hướng về phía nữ sinh kia danh chính ngôn thuận nói: “Học xong đại học đi rồi lại tới tìm cậu ấy, hiện tại đây là lúc để chúng ta cố gắng học tập, không thể đem thanh xuân của mình bỏ lỡ chỉ vì chuyện tình yêu được.”
Nữ sinh: “…”
Dân chúng vây xem Lâm Hoắc Nhiên: “…”
Kiều Lưu tựa như đã đoán trước được điều này, nâng mặt trở về, lấy áo che mặt lại. Ài, y là phải nói với tên ngốc Chu Tử Chu này như thế nào đây, chỉ mới có tí tuổi, đã học được chiêu lạt mềm buộc chặt, nhưng là không nhịn được đi? Vẫn là phá vỏ bọc bên ngoài? Thủ đoạn đối phó với tình định thiệt là cũ rích, cùng vẻ trung thực bên ngoài căn bản không hợp tí nào!
Y sắc mặt đỏ tới nhỏ máu, không nhịn được hơi cong lên đầu gối, ngón tay nắm một chút cỏ, tựa như bất mãn lại tựa như đùa giỡn hướng về phía Chu Tử Chu ném một cái, Chu Tử Chu nháo loạn xong rồi đầu óc liền mơ màng mà bắt được nắm cỏ, nhìn Kiều Lưu nằm trên sân cỏ, không biết là đang cười hay là xấu hổ mà lăn một vòng.