Chương : 14
Hạ kim chủ ở biệt thự trên núi Minh Cảnh đến tận buổi tối, mới có người nhấn chuông cửa.
Lục Ninh kéo theo hành lý đứng ở bên ngoài, hôm nay cậu đóng máy nên mời cả đoàn phim đi ăn một bữa cơm, Lâm Tuyết Như đã dặm một lớp phấn rất dày lên khuôn mặt của cậu nhằm che đi vết thương kia.
Đương nhiên là Trần Vận đã tag thiếu cậu thì Lục Ninh cũng không mời cô ta, bây giờ bọn họ mà gặp nhau thì bầu không khí sẽ tràn ngập mùi thuốc súng.
Chẳng qua chỉ là ăn bữa cơm nói mấy lời cảm ơn khách sáo, người có mặt ở đây ai mà không hiểu hot search mấy ngày trước vẫn còn đứng trong top 10 chưa chịu xuống đâu, rốt cuộc là trả thù thật hay là giả vờ NG, trong lòng ai cũng có tính toán riêng.
Những người này đã lăn lộn trong giới lâu như vậy rồi, chuyện gì mà chưa từng thấy, chút chuyện này còn không đến mức có thể khiến gương mặt của bọn họ nổi lên sóng gió gì.
Thậm chí không có mấy người làm khó Lục Ninh, đều khách sáo uống vài ly rượu, có nhân vật cốt cán còn vỗ vai cậu, nói, “Tuổi trẻ ấy mà, trước tiên không có điều kiện bẩm sinh nào là tốt nhất sau đó nghiêm túc đóng phim cũng chưa chắc không bằng được người khác.” Lục Ninh biểu thị rằng mình đã nhận được sự cổ vũ sâu sắc rồi.
Mãi đến tận mười hai giờ đêm Lục Ninh mới trở về nhà, cậu sắp xếp hành lý xong khi đi còn hơi vội vàng nên không mang theo chìa khóa nhà bên đó, lúc này đang đứng ở bên ngoài biệt thự mái tóc đen rủ xuống, tóc mái che đi đôi mắt, lớp phấn dày đến nỗi sắp không còn nhìn thấy rõ màu sắc của da thịt.
Câu đầu tiên khi Hạ Đông Minh nhìn thấy Lục Ninh là, “Cậu rửa mặt đi, trông cứ như ma ấy.”
Gương mặt của Lục Ninh bây giờ vẫn còn thấy hơi đau đau, nhưng nói chuyện đã lưu loát hơn hồi nãy, “Tại em bận nên đến tận bây giờ mới qua được, còn quên luôn cả tẩy trang.”
Hạ Đông Minh bỗng nhiên nhìn cậu, “Tôi nhìn thế nào cũng thấy mặt mũi cậu sao sao đó? Mau rửa mặt đi.”
Lục Ninh cúi đầu xuống, nói chuyện không có tinh thần lắm, “Hạ tiên sinh, có thể không rửa mặt được không? Khuôn mặt này hôm nay không thể nhìn được.”
Còn chưa đợi cậu nói nóng, Hạ Đông Minh đã kéo khăn mặt đang vắt trên cổ vì vừa mới tập luyện xong xuống, rồi lau vào mặt Lục Ninh như là đang lau mặt bàn, lần này khuôn mặt vốn đẹp đẽ của cậu bỗng lại trở nên chỗ đỏ chỗ trắng loang lổ như chú mèo mướp nhỏ, cậu vội vàng dùng tay che mặt mình lại, nhưng Hạ Đông Minh còn cao hơn, anh kéo cổ áo Lục Ninh để khuôn mặt kia quay lại nhìn về phía mình, lông mày cũng nhíu vào dù không dễ nhận ra, “Ai đánh đây?”
Hàng lông mi của Lục Ninh run lên, che đi đôi con ngươi đen láy như đá quý, “Không ai đánh cả.”
Hạ Đông Minh tức cười, hỏi lại: “Đây là cậu muốn tôi gọi cho Vương Lôi đúng không?”
Lục Ninh lần này hết cách rồi, bèn kể lại ngọn ngành từ đầu đến cuối, đã tức lên là dứt khoát lành làm gáo vỡ làm muôi.
“Ai biết người phụ nữ kia nghĩ gì! Vừa vào đoàn đã không hợp rồi!”
Ánh mắt của Hạ Đông Minh khẽ liếc nhìn khuôn mặt như mèo mướp của Lục Ninh, cười lạnh một cái rồi nói: “Lục Ninh, ông đây lớn bằng này rồi nhưng thật sự là chưa từng thấy người nào bên cạnh mình thảm như cậu đấy.”
Câu nói này trái lại là đang nói thật. Người ở bên cạnh Hạ Đông Minh đều là những người như thế nào, ai mà chẳng phải là con nhà giàu có, ai dám bắt nạt bọn họ đây? Còn những tình nhân nhỏ bên cạnh bọn họ nữa, có ai xuất hiện ở bên ngoài mà không được người khác tâng bốc đến tận trời cao đâu?
“Người ta đánh thì cậu để im thế à?”
“Không phải Vương Lôi cũng ở bên cạnh đó à? MK cậu phải đánh ngược trở lại chứ, chuyện có lớn thế nào thì chẳng phải cũng sẽ ngoan ngoãn bảo vệ cậu hay sao?”
“Cậu từ đầu đến chân có mỗi gương mặt này là có thể nhìn đươc, bây giờ mặt mũi cũng thành ra cái dạng gì rồi không biết.”
Thật ra trong cái giới này ỷ thế hiếp người, cá lớn nuốt cá bé, cá bé nuốt cá bé hơn đã chẳng còn gì mới lạ. Tuy mức độ nổi tiếng của Lục Ninh không phân cao thấp so với Trần Vận, thế nhưng cô ta lại bước vào giới giải trí sớm hơn, là tiền bối hơn nữa còn có cái danh là bà Lý tương lai ở đó, Lục Ninh mà đối đầu với cô ta chỉ có thể chịu thiệt.
Nhưng trong mắt Hạ Đông Minh thì lại không giống như thế, ngay cả Lý Bích Sinh khi ở trước mặt anh cũng phải như một kẻ phục tùng tự hạ thấp mình đi thì một vị hôn thê còn chẳng biết có bước qua được cửa nhà họ Lý hay không, mà lại dám giẫm đạp người của anh như thế? Vị trí của anh quá cao, cho nên rất khó cảm nhận được chỗ khó xử của Lục Ninh.
Sở dĩ Lục Ninh lựa chọn nuốt cơn giận vào bụng, chỉ là vì cậu không muốn gây thêm phiền phức cho đạo diễn Vương, dẫu sao đây cũng là cảnh cuối của cậu trong đoàn phim. Hơn nữa nếu như cậu lúc nào cũng dựa dẫm vào Hạ Đông Minh, gây thù chuốc oán vô số với bên ngoài, chờ đến một ngày người này không cần cậu nữa一一 đến lúc đó mới thật sự là địa ngục.
Ngay từ khi mối quan hệ này bắt đầu, Lục Ninh đã không hề có cảm giác an toàn rồi.
Bọn họ sớm muộn gì cũng có ngày phải tách ra, thứ quyền lợi sau khi tách ra đó đều không nằm trong tay cậu mà là nằm trong tay của Hạ Đông Minh.
Tác giả có lời:
Đoán xem cô Trần của chúng ta đến lúc nào thì bị nghiệp quật.
Lục Ninh kéo theo hành lý đứng ở bên ngoài, hôm nay cậu đóng máy nên mời cả đoàn phim đi ăn một bữa cơm, Lâm Tuyết Như đã dặm một lớp phấn rất dày lên khuôn mặt của cậu nhằm che đi vết thương kia.
Đương nhiên là Trần Vận đã tag thiếu cậu thì Lục Ninh cũng không mời cô ta, bây giờ bọn họ mà gặp nhau thì bầu không khí sẽ tràn ngập mùi thuốc súng.
Chẳng qua chỉ là ăn bữa cơm nói mấy lời cảm ơn khách sáo, người có mặt ở đây ai mà không hiểu hot search mấy ngày trước vẫn còn đứng trong top 10 chưa chịu xuống đâu, rốt cuộc là trả thù thật hay là giả vờ NG, trong lòng ai cũng có tính toán riêng.
Những người này đã lăn lộn trong giới lâu như vậy rồi, chuyện gì mà chưa từng thấy, chút chuyện này còn không đến mức có thể khiến gương mặt của bọn họ nổi lên sóng gió gì.
Thậm chí không có mấy người làm khó Lục Ninh, đều khách sáo uống vài ly rượu, có nhân vật cốt cán còn vỗ vai cậu, nói, “Tuổi trẻ ấy mà, trước tiên không có điều kiện bẩm sinh nào là tốt nhất sau đó nghiêm túc đóng phim cũng chưa chắc không bằng được người khác.” Lục Ninh biểu thị rằng mình đã nhận được sự cổ vũ sâu sắc rồi.
Mãi đến tận mười hai giờ đêm Lục Ninh mới trở về nhà, cậu sắp xếp hành lý xong khi đi còn hơi vội vàng nên không mang theo chìa khóa nhà bên đó, lúc này đang đứng ở bên ngoài biệt thự mái tóc đen rủ xuống, tóc mái che đi đôi mắt, lớp phấn dày đến nỗi sắp không còn nhìn thấy rõ màu sắc của da thịt.
Câu đầu tiên khi Hạ Đông Minh nhìn thấy Lục Ninh là, “Cậu rửa mặt đi, trông cứ như ma ấy.”
Gương mặt của Lục Ninh bây giờ vẫn còn thấy hơi đau đau, nhưng nói chuyện đã lưu loát hơn hồi nãy, “Tại em bận nên đến tận bây giờ mới qua được, còn quên luôn cả tẩy trang.”
Hạ Đông Minh bỗng nhiên nhìn cậu, “Tôi nhìn thế nào cũng thấy mặt mũi cậu sao sao đó? Mau rửa mặt đi.”
Lục Ninh cúi đầu xuống, nói chuyện không có tinh thần lắm, “Hạ tiên sinh, có thể không rửa mặt được không? Khuôn mặt này hôm nay không thể nhìn được.”
Còn chưa đợi cậu nói nóng, Hạ Đông Minh đã kéo khăn mặt đang vắt trên cổ vì vừa mới tập luyện xong xuống, rồi lau vào mặt Lục Ninh như là đang lau mặt bàn, lần này khuôn mặt vốn đẹp đẽ của cậu bỗng lại trở nên chỗ đỏ chỗ trắng loang lổ như chú mèo mướp nhỏ, cậu vội vàng dùng tay che mặt mình lại, nhưng Hạ Đông Minh còn cao hơn, anh kéo cổ áo Lục Ninh để khuôn mặt kia quay lại nhìn về phía mình, lông mày cũng nhíu vào dù không dễ nhận ra, “Ai đánh đây?”
Hàng lông mi của Lục Ninh run lên, che đi đôi con ngươi đen láy như đá quý, “Không ai đánh cả.”
Hạ Đông Minh tức cười, hỏi lại: “Đây là cậu muốn tôi gọi cho Vương Lôi đúng không?”
Lục Ninh lần này hết cách rồi, bèn kể lại ngọn ngành từ đầu đến cuối, đã tức lên là dứt khoát lành làm gáo vỡ làm muôi.
“Ai biết người phụ nữ kia nghĩ gì! Vừa vào đoàn đã không hợp rồi!”
Ánh mắt của Hạ Đông Minh khẽ liếc nhìn khuôn mặt như mèo mướp của Lục Ninh, cười lạnh một cái rồi nói: “Lục Ninh, ông đây lớn bằng này rồi nhưng thật sự là chưa từng thấy người nào bên cạnh mình thảm như cậu đấy.”
Câu nói này trái lại là đang nói thật. Người ở bên cạnh Hạ Đông Minh đều là những người như thế nào, ai mà chẳng phải là con nhà giàu có, ai dám bắt nạt bọn họ đây? Còn những tình nhân nhỏ bên cạnh bọn họ nữa, có ai xuất hiện ở bên ngoài mà không được người khác tâng bốc đến tận trời cao đâu?
“Người ta đánh thì cậu để im thế à?”
“Không phải Vương Lôi cũng ở bên cạnh đó à? MK cậu phải đánh ngược trở lại chứ, chuyện có lớn thế nào thì chẳng phải cũng sẽ ngoan ngoãn bảo vệ cậu hay sao?”
“Cậu từ đầu đến chân có mỗi gương mặt này là có thể nhìn đươc, bây giờ mặt mũi cũng thành ra cái dạng gì rồi không biết.”
Thật ra trong cái giới này ỷ thế hiếp người, cá lớn nuốt cá bé, cá bé nuốt cá bé hơn đã chẳng còn gì mới lạ. Tuy mức độ nổi tiếng của Lục Ninh không phân cao thấp so với Trần Vận, thế nhưng cô ta lại bước vào giới giải trí sớm hơn, là tiền bối hơn nữa còn có cái danh là bà Lý tương lai ở đó, Lục Ninh mà đối đầu với cô ta chỉ có thể chịu thiệt.
Nhưng trong mắt Hạ Đông Minh thì lại không giống như thế, ngay cả Lý Bích Sinh khi ở trước mặt anh cũng phải như một kẻ phục tùng tự hạ thấp mình đi thì một vị hôn thê còn chẳng biết có bước qua được cửa nhà họ Lý hay không, mà lại dám giẫm đạp người của anh như thế? Vị trí của anh quá cao, cho nên rất khó cảm nhận được chỗ khó xử của Lục Ninh.
Sở dĩ Lục Ninh lựa chọn nuốt cơn giận vào bụng, chỉ là vì cậu không muốn gây thêm phiền phức cho đạo diễn Vương, dẫu sao đây cũng là cảnh cuối của cậu trong đoàn phim. Hơn nữa nếu như cậu lúc nào cũng dựa dẫm vào Hạ Đông Minh, gây thù chuốc oán vô số với bên ngoài, chờ đến một ngày người này không cần cậu nữa一一 đến lúc đó mới thật sự là địa ngục.
Ngay từ khi mối quan hệ này bắt đầu, Lục Ninh đã không hề có cảm giác an toàn rồi.
Bọn họ sớm muộn gì cũng có ngày phải tách ra, thứ quyền lợi sau khi tách ra đó đều không nằm trong tay cậu mà là nằm trong tay của Hạ Đông Minh.
Tác giả có lời:
Đoán xem cô Trần của chúng ta đến lúc nào thì bị nghiệp quật.