Chương 12: Gặp Riêng
"Đánh dấu vào thanh xuân của tôi chính là cậu, Tiểu Miên à...Tại sao tôi lại không gặp cậu sớm hơn nhỉ. Có một điều mà mà tôi luôn giấu kín trong lòng...Tôi thích cậu...Cậu làm bạn gái tôi nhé Tiểu Miên!"
- Đoạn trích từ cuốn sách mà Mộng Đình đang cầm trên tay-
Bỗng cô bật lên cười khoái chí, cái cảm giác thích thú khi nhân vật trong truyện thổ lộ tình cảm với nhau.
"Tuyệt thật đó!"- Mộng Đình trên tay vẫn đang cầm cuốn truyện, ngồi xếp nép một góc chăm chú đọc cuốn sách truyện mà cô trước đó đã mượn từ cô bạn thân Hy Hy.
Ai ai cũng đang nghĩ xem nhóm họ làm cách nào để lấy giải cao qua trò chơi thì cô lại ung dung đọc sách truyện.
"Cậu đừng đọc sách nữa, hãy xuống bàn luận cùng với nhóm một chút, cô giáo vừa căn dặn chúng tôi rồi."
Tư Dực đi lại gần Mộng Đình, cậu ngước nhìn cô để nói những lời này với vẻ mặt không đành lòng. Tỏ ra thái độ lạnh lùng như mọi hôm.
Lời nói ấy khiến cô như bừng tỉnh, thoát ra khỏi câu truyện mà cô đang đọc dở dang. Nhưng rồi cô cũng phải đáp lại Tư Dực:
"Tôi đến ngay thôi, cậu qua đó đi."
- Tập hợp nhóm-
"Khả năng sẽ tách nhóm ta ra thành hai cặp để làm thử thách trong trò chơi sắp tổ chức vào chiều hôm nay đấy. Không biết trò chơi lấy giải sẽ là gì, nhưng tất cả chúng ta ai cũng đều phải cố gắng dành dật chiến thắng nhé!"- Hàn Lâm nói với lòng dạt dào lửa bỏng, cậu rất muốn dành chiến thắng cũng như hết mình vì trò chơi này.
"Cố lên nhé mọi người, nếu dành được giải thưởng thì cũng không tốn công vô ích trong hôm nay và ngày mai đâu."- Tư Dực cũng cổ vũ tinh thần cho mọi người.
"Chúng ta cùng nhau cố gắng nhé!"- Mộng Đình cũng nói theo.
"Cố gắng!"- Hề Nhi nói.
Bước chân của cô giáo đến gần...
"Các em tốt lắm, có tinh thần như vậy mới xứng đáng là những học sinh ưu tú trong trường. Tinh thần tốt lắm!".
Cô mỉm cười nhìn về phía bọn họ, trong lòng rất vui sướng khi có những đứa học trò như vậy.
"Các em à, bây giờ sắp đến buổi trưa rồi đó, các em mau mau đến nhà của bác Trần Viễn đi. Các học sinh khác đã được cô nhắc rồi. Khu nhà phía đó sẽ là khu vực nghỉ ngơi vào trưa nay và tối nay của lớp ta. Có hơn ba mươi phòng nên các em cứ thoải mái mỗi người một phòng."- Cô nhẹ nhàng nói với bọn họ.
"Dạ vâng!". Tiếng đồng thanh của bốn người.
Cứ thế mà bọn họ mỗi người mỗi ngả, đi về phía khu vực dãy nhà kia để tìm phòng nghỉ ngơi.
"Thật sự bây giờ mình đang ở một mình sao, cô đơn lắm đó...". Mộng Đình than vãn trong lòng, chưa bao giờ cô xa nhà như vậy. Cô bước từng bước chân nặng nề, lê thân xác này đến khu dãy nhà.
Ở xa xa, Hàn Lâm nhìn cô bằng ánh mắt trìu mến, trông cô thật đáng yêu. 'Thật dễ thương!' trong suy nghĩ của cậu là những hình ảnh về Tiểu Đình nhỏ nhắn. Có lẽ cậu chàng này đã thích cô từ cái ngày đầu tiên.
Đi bên cạnh là Tư Dực, cậu cũng chú ý đến hành động của Hàn Lâm. Âm thầm xác định đúng thật là cậu ta đã thích Mộng Đình. Cũng chẳng hiểu sao anh bạn này lại thích người con gái như Mộng Đình. Nghĩ bụng chắc Hàn Lâm bị gì rồi. Nhưng cũng nghĩ lại, có thể là vì vẻ ngoài có phần ưa nhìn của Mộng Đình đây mà. Tư Dực cũng chấp thuận là Đình Đình cũng ưa nhìn nhưng không xinh đẹp, lộng lẫy, cũng chẳng đẹp hơn ai. Cậu đã khắc ghi trong tâm rằng Mộng Đình là một người đem lại xui rủi cho cậu, còn cổ lỗ sĩ nữa. Khiến cho cậu chẳng có ánh nhìn tốt nào về Đình Đình hết.
...
- Tại quầy trước khu phòng-
"Cháu chào bác, bác ơi, bây giờ thì cháu sẽ lấy phòng nào vậy ạ?".
Mộng Đình hỏi bác chủ của khu nhà này.
Bác chủ:
"Đây chìa khóa của cháu, cháu đi lối hành lang này, chìa này là chìa khóa phòng 115. Cháu giữ kĩ không đưa cho bất kì ai để tránh mất đồ nhé!".
"Dạ vâng cháu cảm ơn bác nhiều."
Cô vui vẻ cầm chiếc chìa khóa, rồi đi đến phòng, trên người vẫn đeo chiếc balo nặng vẫn chưa bỏ xuống.
Cứ như vậy mà tất cả mọi người đều lấy phòng riêng của họ, và trở về nghỉ ngơi qua trưa này.
*Phòng của Tư Dực: 116. Lấy phòng sau Mộng Đình.
- Tại phòng của Đình Đình-
Vẫn bộ dạng nằm lăn trên giường đầy thoải mái, cô trằn trọc nhìn lên trần. Không hiểu điều gì làm cô bứt rứt trong lòng. Cô muốn đi ra ngoài hóng gió. Vì trong này chỉ có một chiếc quạt máy nhỏ, không xoa dịu được gì trong thời tiết nắng nóng này. Cô thay cho mình bộ đồ hè giản dị, đội mũ để đi ra ngoài mua nước uống. Khu dã ngoại này là nơi địa điểm vui chơi, khám phá nên bây giờ nó cải cách cũng rất nhiều. Ở đó sẽ có một dãy nhà gọi là nơi nghỉ chân bình thường, còn bên cạnh là khu bãi đất trống thích hợp để dã ngoại. Cây cối, hoa cỏ cũng được trồng nên rất là yên bình, thơ mộng.
Cô đi bộ đến chỗ bán nước gần nhất, trong lòng đầy ham muốn uống một chai nước ngọt mát lạnh. Cái cảm giác đó mới tuyệt làm sao. Cô nghĩ thôi cũng đã thấy sảng khoái rồi.
Đến cửa hàng, cô bước vào với lời chào thân thiện: "Cháu chào cô ạ!". Vẫn như mọi hôm cô vẫn vui vẻ với mọi người không thể hiện cảm xúc buồn chán ra bên ngoài. Lời chào thân thiện của cô cũng chiếm trọn cảm tình từ người khác. Chủ quán nghe vậy cũng chào lại với Đình Đình.
Đình Đình ghé lại chỗ quầy trưng nước ngọt, cô nhìn hết một lượt, tìm loại nước mà cô ưng ý để mua. Nhìn một vòng thì cô cũng đã thấy lon nước ngọt mà cô thích. May quá còn đúng một lon. Cô dang tay ra định với lấy lon nước ngọt. Chưa kịp với tới lấy thì một cách tay khác đã với lấy nó. Cô như hoàn hồn, nhìn từ phía cánh tay nhìn lên thì nhận ra là Trương Tư Dực. Cô thấy vậy liền nói:
"Gì thế, cái này tôi thấy trước mà."
"Nhưng tôi là người lấy trước." Tư Dực đáp lại Mộng Đình đầy kiêu ngạo. Cậu cầm lon nước ung dung quay lưng bỏ đi.
Thấy vậy, Mộng Đình liền kéo nhẹ áo của Tư Dực lại. Cô còn giật giật chiếc áo khoác nữa chứ. Khiến cho Tư Dực phải đành quay lại hỏi:
"Sao nữa thế, tôi mua lon nước mà tôi chọn, cậu làm gì mà kéo áo tôi thế?". Tư Dực nói trong bất mãn nhìn Mộng Đình.
Mộng Đình chỉ nhìn Tư Dực, với cái ánh mặt cầu khẩn 'Hãy để lon nước lại cho tôi đi mà, làm ơn!', trông cô rất buồn cười.
Cậu nhìn bộ dạng của cô thì liền nói:
"Tôi rất thích uống nước sâm này. Cho nên không thể nhường cậu được."
"Tôi cũng thích nước sâm, vả lại tôi cũng thấy trước cậu mà, cũng sắp với lấy thì cậu nhanh tay chộp mất của tôi thôi đấy."
Mộng Đình vẻ mặt ứa giận, không muốn nhường lon nước cho Tư Dực. Cô khổ cực nắng nóng đi qua đây để mua nước sâm uống giải khát, nên không thể nào để Tư Dực cầm lon nước đi được.
"Sao hai cháu không chia đôi đi, mỗi người trả tiền một nửa."
Tiếng cô chủ hàng đang nói về phía hai chúng tôi, nụ cười vẫn trên môi, đôi mắt như mỉm cười.
Tư Dực nhìn tôi, cậu ta không hậm hực, bằng mặt không bằng lòng nói:
"Chia đôi đi.", nói xong cậu ta lại quầy đưa 10 tệ cho người bán. Cô còn nhìn cậu bằng ánh mắt ngơ ngác, nhìn cậu trả tiền và mua thêm hai ly nhựa. Tư Dực bật lon nước, đổ ra ly cho cả hai.
"Cậu đang làm gì vậy." - Cô nhìn cậu và nói.
"Chia nước cho cậu." - Tư Dực tay vẫn đang đổ nước vào ly, vừa đổ vừa đáp lại Mộng Đình.
Nghe Tư Dực nói, cô liền nghi hoặc liền nói: "Tôi chưa trả tiền cho cậu mà."
Tư Dực nghe lời cô nói, cũng chẳng bộc lộ một cảm xúc gì trên khuôn mặt, cậu ta từ từ nói:
"Không lẽ một đứa con trai lại đi chia đôi tiền nước với con gái sao? Tôi không nhỏ nhen đến vậy đâu, chỉ là 10 tệ thôi."
Câu nói này, nhờ nó mà Mộng Đình bắt đầu nghĩ khác về cậu chàng mang tên Trương Tư Dực. Khiến cô nghĩ trong lòng 'Hóa ra cậu cũng không xấu xa cho lắm...'
Đôi khi những điều tưởng chừng sẽ rất dễ gặp ở ngoài đời, nhưng khi gặp rồi lại thấy nó xúc động làm sao. Dù là một lần gặp mặt nhưng nếu đã để lại ấn tượng thì nó sẽ lưu giữ mãi gương mặt ấy, câu nói ấy.
- Đoạn trích từ cuốn sách mà Mộng Đình đang cầm trên tay-
Bỗng cô bật lên cười khoái chí, cái cảm giác thích thú khi nhân vật trong truyện thổ lộ tình cảm với nhau.
"Tuyệt thật đó!"- Mộng Đình trên tay vẫn đang cầm cuốn truyện, ngồi xếp nép một góc chăm chú đọc cuốn sách truyện mà cô trước đó đã mượn từ cô bạn thân Hy Hy.
Ai ai cũng đang nghĩ xem nhóm họ làm cách nào để lấy giải cao qua trò chơi thì cô lại ung dung đọc sách truyện.
"Cậu đừng đọc sách nữa, hãy xuống bàn luận cùng với nhóm một chút, cô giáo vừa căn dặn chúng tôi rồi."
Tư Dực đi lại gần Mộng Đình, cậu ngước nhìn cô để nói những lời này với vẻ mặt không đành lòng. Tỏ ra thái độ lạnh lùng như mọi hôm.
Lời nói ấy khiến cô như bừng tỉnh, thoát ra khỏi câu truyện mà cô đang đọc dở dang. Nhưng rồi cô cũng phải đáp lại Tư Dực:
"Tôi đến ngay thôi, cậu qua đó đi."
- Tập hợp nhóm-
"Khả năng sẽ tách nhóm ta ra thành hai cặp để làm thử thách trong trò chơi sắp tổ chức vào chiều hôm nay đấy. Không biết trò chơi lấy giải sẽ là gì, nhưng tất cả chúng ta ai cũng đều phải cố gắng dành dật chiến thắng nhé!"- Hàn Lâm nói với lòng dạt dào lửa bỏng, cậu rất muốn dành chiến thắng cũng như hết mình vì trò chơi này.
"Cố lên nhé mọi người, nếu dành được giải thưởng thì cũng không tốn công vô ích trong hôm nay và ngày mai đâu."- Tư Dực cũng cổ vũ tinh thần cho mọi người.
"Chúng ta cùng nhau cố gắng nhé!"- Mộng Đình cũng nói theo.
"Cố gắng!"- Hề Nhi nói.
Bước chân của cô giáo đến gần...
"Các em tốt lắm, có tinh thần như vậy mới xứng đáng là những học sinh ưu tú trong trường. Tinh thần tốt lắm!".
Cô mỉm cười nhìn về phía bọn họ, trong lòng rất vui sướng khi có những đứa học trò như vậy.
"Các em à, bây giờ sắp đến buổi trưa rồi đó, các em mau mau đến nhà của bác Trần Viễn đi. Các học sinh khác đã được cô nhắc rồi. Khu nhà phía đó sẽ là khu vực nghỉ ngơi vào trưa nay và tối nay của lớp ta. Có hơn ba mươi phòng nên các em cứ thoải mái mỗi người một phòng."- Cô nhẹ nhàng nói với bọn họ.
"Dạ vâng!". Tiếng đồng thanh của bốn người.
Cứ thế mà bọn họ mỗi người mỗi ngả, đi về phía khu vực dãy nhà kia để tìm phòng nghỉ ngơi.
"Thật sự bây giờ mình đang ở một mình sao, cô đơn lắm đó...". Mộng Đình than vãn trong lòng, chưa bao giờ cô xa nhà như vậy. Cô bước từng bước chân nặng nề, lê thân xác này đến khu dãy nhà.
Ở xa xa, Hàn Lâm nhìn cô bằng ánh mắt trìu mến, trông cô thật đáng yêu. 'Thật dễ thương!' trong suy nghĩ của cậu là những hình ảnh về Tiểu Đình nhỏ nhắn. Có lẽ cậu chàng này đã thích cô từ cái ngày đầu tiên.
Đi bên cạnh là Tư Dực, cậu cũng chú ý đến hành động của Hàn Lâm. Âm thầm xác định đúng thật là cậu ta đã thích Mộng Đình. Cũng chẳng hiểu sao anh bạn này lại thích người con gái như Mộng Đình. Nghĩ bụng chắc Hàn Lâm bị gì rồi. Nhưng cũng nghĩ lại, có thể là vì vẻ ngoài có phần ưa nhìn của Mộng Đình đây mà. Tư Dực cũng chấp thuận là Đình Đình cũng ưa nhìn nhưng không xinh đẹp, lộng lẫy, cũng chẳng đẹp hơn ai. Cậu đã khắc ghi trong tâm rằng Mộng Đình là một người đem lại xui rủi cho cậu, còn cổ lỗ sĩ nữa. Khiến cho cậu chẳng có ánh nhìn tốt nào về Đình Đình hết.
...
- Tại quầy trước khu phòng-
"Cháu chào bác, bác ơi, bây giờ thì cháu sẽ lấy phòng nào vậy ạ?".
Mộng Đình hỏi bác chủ của khu nhà này.
Bác chủ:
"Đây chìa khóa của cháu, cháu đi lối hành lang này, chìa này là chìa khóa phòng 115. Cháu giữ kĩ không đưa cho bất kì ai để tránh mất đồ nhé!".
"Dạ vâng cháu cảm ơn bác nhiều."
Cô vui vẻ cầm chiếc chìa khóa, rồi đi đến phòng, trên người vẫn đeo chiếc balo nặng vẫn chưa bỏ xuống.
Cứ như vậy mà tất cả mọi người đều lấy phòng riêng của họ, và trở về nghỉ ngơi qua trưa này.
*Phòng của Tư Dực: 116. Lấy phòng sau Mộng Đình.
- Tại phòng của Đình Đình-
Vẫn bộ dạng nằm lăn trên giường đầy thoải mái, cô trằn trọc nhìn lên trần. Không hiểu điều gì làm cô bứt rứt trong lòng. Cô muốn đi ra ngoài hóng gió. Vì trong này chỉ có một chiếc quạt máy nhỏ, không xoa dịu được gì trong thời tiết nắng nóng này. Cô thay cho mình bộ đồ hè giản dị, đội mũ để đi ra ngoài mua nước uống. Khu dã ngoại này là nơi địa điểm vui chơi, khám phá nên bây giờ nó cải cách cũng rất nhiều. Ở đó sẽ có một dãy nhà gọi là nơi nghỉ chân bình thường, còn bên cạnh là khu bãi đất trống thích hợp để dã ngoại. Cây cối, hoa cỏ cũng được trồng nên rất là yên bình, thơ mộng.
Cô đi bộ đến chỗ bán nước gần nhất, trong lòng đầy ham muốn uống một chai nước ngọt mát lạnh. Cái cảm giác đó mới tuyệt làm sao. Cô nghĩ thôi cũng đã thấy sảng khoái rồi.
Đến cửa hàng, cô bước vào với lời chào thân thiện: "Cháu chào cô ạ!". Vẫn như mọi hôm cô vẫn vui vẻ với mọi người không thể hiện cảm xúc buồn chán ra bên ngoài. Lời chào thân thiện của cô cũng chiếm trọn cảm tình từ người khác. Chủ quán nghe vậy cũng chào lại với Đình Đình.
Đình Đình ghé lại chỗ quầy trưng nước ngọt, cô nhìn hết một lượt, tìm loại nước mà cô ưng ý để mua. Nhìn một vòng thì cô cũng đã thấy lon nước ngọt mà cô thích. May quá còn đúng một lon. Cô dang tay ra định với lấy lon nước ngọt. Chưa kịp với tới lấy thì một cách tay khác đã với lấy nó. Cô như hoàn hồn, nhìn từ phía cánh tay nhìn lên thì nhận ra là Trương Tư Dực. Cô thấy vậy liền nói:
"Gì thế, cái này tôi thấy trước mà."
"Nhưng tôi là người lấy trước." Tư Dực đáp lại Mộng Đình đầy kiêu ngạo. Cậu cầm lon nước ung dung quay lưng bỏ đi.
Thấy vậy, Mộng Đình liền kéo nhẹ áo của Tư Dực lại. Cô còn giật giật chiếc áo khoác nữa chứ. Khiến cho Tư Dực phải đành quay lại hỏi:
"Sao nữa thế, tôi mua lon nước mà tôi chọn, cậu làm gì mà kéo áo tôi thế?". Tư Dực nói trong bất mãn nhìn Mộng Đình.
Mộng Đình chỉ nhìn Tư Dực, với cái ánh mặt cầu khẩn 'Hãy để lon nước lại cho tôi đi mà, làm ơn!', trông cô rất buồn cười.
Cậu nhìn bộ dạng của cô thì liền nói:
"Tôi rất thích uống nước sâm này. Cho nên không thể nhường cậu được."
"Tôi cũng thích nước sâm, vả lại tôi cũng thấy trước cậu mà, cũng sắp với lấy thì cậu nhanh tay chộp mất của tôi thôi đấy."
Mộng Đình vẻ mặt ứa giận, không muốn nhường lon nước cho Tư Dực. Cô khổ cực nắng nóng đi qua đây để mua nước sâm uống giải khát, nên không thể nào để Tư Dực cầm lon nước đi được.
"Sao hai cháu không chia đôi đi, mỗi người trả tiền một nửa."
Tiếng cô chủ hàng đang nói về phía hai chúng tôi, nụ cười vẫn trên môi, đôi mắt như mỉm cười.
Tư Dực nhìn tôi, cậu ta không hậm hực, bằng mặt không bằng lòng nói:
"Chia đôi đi.", nói xong cậu ta lại quầy đưa 10 tệ cho người bán. Cô còn nhìn cậu bằng ánh mắt ngơ ngác, nhìn cậu trả tiền và mua thêm hai ly nhựa. Tư Dực bật lon nước, đổ ra ly cho cả hai.
"Cậu đang làm gì vậy." - Cô nhìn cậu và nói.
"Chia nước cho cậu." - Tư Dực tay vẫn đang đổ nước vào ly, vừa đổ vừa đáp lại Mộng Đình.
Nghe Tư Dực nói, cô liền nghi hoặc liền nói: "Tôi chưa trả tiền cho cậu mà."
Tư Dực nghe lời cô nói, cũng chẳng bộc lộ một cảm xúc gì trên khuôn mặt, cậu ta từ từ nói:
"Không lẽ một đứa con trai lại đi chia đôi tiền nước với con gái sao? Tôi không nhỏ nhen đến vậy đâu, chỉ là 10 tệ thôi."
Câu nói này, nhờ nó mà Mộng Đình bắt đầu nghĩ khác về cậu chàng mang tên Trương Tư Dực. Khiến cô nghĩ trong lòng 'Hóa ra cậu cũng không xấu xa cho lắm...'
Đôi khi những điều tưởng chừng sẽ rất dễ gặp ở ngoài đời, nhưng khi gặp rồi lại thấy nó xúc động làm sao. Dù là một lần gặp mặt nhưng nếu đã để lại ấn tượng thì nó sẽ lưu giữ mãi gương mặt ấy, câu nói ấy.